Linh Chu
Chương 116: Con Của Yêu Ma
Ba ngày sau!
Chim nhạn bay lượn trên bầu trời.
Trên cánh đồng cỏ bát ngát, cỏ dại cao chín thước, bao phủ đỉnh đầu con người.
Phong Phi Vân từ trong đám cỏ dại bay vút lên cao, cơ thể lao thẳng tới bầu trời bao la, linh khí trong người dồi dào, một buội tiên miêu ở trong đan điền nở rộ ra quang mang, có vẻ linh động mà thần kì.
Vết sẹo nhỏ trên bắp chân hắn dưới sự thôi động của linh tuyền đã hoàn toàn không tổn hao gì, chỉ còn lại một vết sẹo màu tím.
- Tiên căn trung kỳ, linh tuyền quả nhiên không hổ là bảo bối tốt.
Phong Phi Vân rơi xuống đất, trông về hướng phía đằng xa.
Tuy là hắn đã bị trục xuất khỏi Phong gia, thậm chí ngay cả người nhà cũng bị liên lụy, nhưng mà hắn lại không giống như kẻ đần đồn đi làm những việc kích động, dựa vào thực lực của cá nhân thì làm sao có thể chống đỡ được với cả một gia tộc?
Ít nhất thì bây giờ là không thể!
- Đã qua ba ngày, còn có 4 ngày nữa, trước hết phải tìm được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu, chỉ cần nắm được hai thứ cự bảo này, thiên hạ to lớn nơi nào không đi được, cần gì phải ở vùi trong một Phong gia nho nhỏ đó.
Trong lòng Phong Phi Vân đã có đầu mối, ở trên vách tường tại miếu thần thấy y phục khắc đồ, cùng với bất tử phật y nhìn thấy hôm đó ở phật viên trong tòa phủ đệ kia ở Tử Tiêu phủ thành có vài phần giống nhau.
Nhưng mà năm tháng trôi qua quả thực rất lâu, khắc đồ trên vách tường đã sớm mờ nhạt mơ hồ, lúc đó hắn cũng không có liên tưởng tới nơi nào, mãi đến tận mấy ngày nay, hắn khổ tu ở trên cánh đồng hoang vu mới có thể nhớ lại chuyện này.
Trong lòng Phong Phi Vân đã rất gấp rút, sợ bị Đỗ Thủ Cao nhanh chân đến trước.
Tử tiêu phủ thành chính là đại bản doanh của Phong gia, bây giờ toàn bộ Phong gia đều ở đó truy bắt hắn, một khi hắn hiện thân, nhất định dẫn tới vô số cường giả bao vây tấn công, vì vậy hắn cũng đành phải mang theo một cái mũ màu đen trên đầu, đổi lại một bộ phật y dị vực, gậy thiền trượng, từng bước đi vào Tử Tiêu phủ thành.
Giống như một tu sĩ Phật giáo từ phương xa đi tới vậy, ăn mặc phật tu thế này ở Tử Tiêu phủ thành cũng gặp không ít.
- Thể diện lần này của Phong gia có thể nói là mất đi không ít, một đệ tử đời thứ năm nho nhỏ vậy mà chọc phải hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu, đây không phải là ăn gan hùm hay sao?
- Những lão gia hỏa Phong gia kia bây giờ trong lòng nhất định cũng không dễ chịu gì, bị uy thế gia tộc Ngân Câu đè ép, chỉ có thể đem bực bội phát lên trên người con em nhà mình.
- Dù sao ta vẫn cảm thấy lần này sẽ không dễ dàng hòa hợp như vậy đâu, chờ sau khi cường giả Phong gia đem Phong Phi Vân bắt lại, chuyện này nhất định còn có biến hóa.
...
Phong Phi Vân ngồi ở trong một tòa tửu lâu tráng lệ ở Tử Tiêu phủ thành ăn thức ăn chay, nhưng thật không ngờ tới vừa đúng lúc nghe được mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đang nói về chuyện của hắn.
Tu vi mấy người này cũng không cho là cao, không có ai đạt đến cảnh giới tiên căn, chính là những đệ tử tiểu môn tiểu phái của Tử tiêu phủ thành.
Tuy rằng cả Tử Tiêu phủ thành đều đang đăng hịch văn truy nã hắn, phía trên in bức họa của hắn, nhưng mà trên đầu Phong Phi Vân mang theo chiếc mũ màu đen nên những người này cũng không có nhận ra hắn.
"Đông đông!"
Tiếng bước chân truyền đến dồn dập, tiếp đó là một giọng nói kích động vang lên:
- Lại có tin tức nặng ký truyền tới, hóa ra người mà Phong gia trục xuất khỏi gia môn là Phong Phi Vân, chính là hậu nhân yêu ma, huyết dịch trong thân thể không thuần, làm nhục huyết mạch Phong gia chính thống, lúc này gia chủ Phong gia mới muốn trừng trị hắn.
Một tên béo vỗ bàn cười phá lên:
- Loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin, ngay từ lúc vương triều Thần Tấn kiến quốc đến nay, yêu ma đã bị trục xuất hầu như không còn, những lão gia hỏa kia của Phong gia nói ra những chuyện cười này, không phải là muốn bù đắp lại một chút mất mặt mũi sao. Dù sao thì nếu như truyền đi, Phong gia hắn chính là chịu áp lực gia tộc Ngân Câu bức ép mới ra tay đối phó con cháu nhà mình, mặt mũi thế này xem ra gặp nhiều xấu hổ đây! Ha ha ha!
- Chuyện này chính xác ngàn vạn lần, chính là một vị con cháu Phong gia nói bí mật với nhau, tuyên bố mẫu thân Phong Phi Vân chính là yêu ma, từng cùng với phụ thân hắn quan hệ bất chính.
Phong Phi Vân khó có thể giữ im lặng, ho khan hai tiếng, nói:
- Nhưng có chứng cứ gì không?
- Hiển nhiên có bằng chứng, nghe nói vị con cháu Phong gia mật báo kia chính là nghĩa huynh kết của Phong Phi Vân, hắn đem y bào yêu ma mà phụ thân Phong Phi Vân giấu trộm đem ra ngoài, bên trên quả thực có khí tức yêu ma, sau khi gia chủ Phong gia biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, tuyên bố rằng nếu như tóm được Phong Phi Vân, nhất định phải đem tên yêu ma nghiệp chướng này dùng Nhị muội minh hỏa đốt thành tro bụi.
- Chuyện này hôm nay đã truyền ra, toàn bộ Tử Tiêu phủ thành gần như đều biết được, nếu các hạ không tin, có thể đến Túy ngọc lâu tự mình hỏi vị nghĩa huynh kia của Phong Phi Vân, nghe nói người này có công lớn, mấy vị Phong gia nghịch thiên tài tuấn đang ở đó cùng ăn mừng với hắn.
Tuy là Phong Phi Vân không rõ ràng lắm, tại sao những người này lại nói mẫu thân hắn chính là yêu ma, nhưng mà hắn lại dám khẳng định người mật báo chuyện này nhất định chắc chắn là Phong Tùy Vũ.
Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hành khất bên đường ở thành Linh Châu, Phong Vạn Bằng thương hại hắn mới thu nhận hắn làm nghĩa tử, từ nay trở thành nhân vật quyền thế muốn mưa được mưa muốn gió được gió ở thành Linh Châu.
Không ngờ phụ thân coi trọng hắn như thế, hắn lại là người đầu tiên phản bội lại phụ thân, thật đúng là giậu đổ bìm leo mà.
Phong Phi Vân đã không có tâm trạng hào hứng ăn cơm nữa, bây giờ hắn chỉ muốn giết người.
Túy Ngọc Lâu chính là một trong những kỷ viện lớn nhất trong nội thành Tử Tiêu phủ thành, nữ tử nơi này nhu mì như nước, tài sắc song tuyệt, trong đó không thiếu nữ nhân thi từ ca phú tuyệt hảo, nhưng lại phải trở thành con rối trên chiếc giường hẹp của nam nhân, nhưng mà chẳng qua giá cả so với những cô nương khác lại cao hơn một chút thôi.
Phong Phi Vân vẫn ăn mặc phật y dị vực, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, vòng sắt trên thiền trượng trong tay va vào nhau tạo ra tiếng động, cuối cùng dừng ở dưới Túy ngọc lâu
Chim nhạn bay lượn trên bầu trời.
Trên cánh đồng cỏ bát ngát, cỏ dại cao chín thước, bao phủ đỉnh đầu con người.
Phong Phi Vân từ trong đám cỏ dại bay vút lên cao, cơ thể lao thẳng tới bầu trời bao la, linh khí trong người dồi dào, một buội tiên miêu ở trong đan điền nở rộ ra quang mang, có vẻ linh động mà thần kì.
Vết sẹo nhỏ trên bắp chân hắn dưới sự thôi động của linh tuyền đã hoàn toàn không tổn hao gì, chỉ còn lại một vết sẹo màu tím.
- Tiên căn trung kỳ, linh tuyền quả nhiên không hổ là bảo bối tốt.
Phong Phi Vân rơi xuống đất, trông về hướng phía đằng xa.
Tuy là hắn đã bị trục xuất khỏi Phong gia, thậm chí ngay cả người nhà cũng bị liên lụy, nhưng mà hắn lại không giống như kẻ đần đồn đi làm những việc kích động, dựa vào thực lực của cá nhân thì làm sao có thể chống đỡ được với cả một gia tộc?
Ít nhất thì bây giờ là không thể!
- Đã qua ba ngày, còn có 4 ngày nữa, trước hết phải tìm được Nạp Lan phật y và phỉ thúy phật châu, chỉ cần nắm được hai thứ cự bảo này, thiên hạ to lớn nơi nào không đi được, cần gì phải ở vùi trong một Phong gia nho nhỏ đó.
Trong lòng Phong Phi Vân đã có đầu mối, ở trên vách tường tại miếu thần thấy y phục khắc đồ, cùng với bất tử phật y nhìn thấy hôm đó ở phật viên trong tòa phủ đệ kia ở Tử Tiêu phủ thành có vài phần giống nhau.
Nhưng mà năm tháng trôi qua quả thực rất lâu, khắc đồ trên vách tường đã sớm mờ nhạt mơ hồ, lúc đó hắn cũng không có liên tưởng tới nơi nào, mãi đến tận mấy ngày nay, hắn khổ tu ở trên cánh đồng hoang vu mới có thể nhớ lại chuyện này.
Trong lòng Phong Phi Vân đã rất gấp rút, sợ bị Đỗ Thủ Cao nhanh chân đến trước.
Tử tiêu phủ thành chính là đại bản doanh của Phong gia, bây giờ toàn bộ Phong gia đều ở đó truy bắt hắn, một khi hắn hiện thân, nhất định dẫn tới vô số cường giả bao vây tấn công, vì vậy hắn cũng đành phải mang theo một cái mũ màu đen trên đầu, đổi lại một bộ phật y dị vực, gậy thiền trượng, từng bước đi vào Tử Tiêu phủ thành.
Giống như một tu sĩ Phật giáo từ phương xa đi tới vậy, ăn mặc phật tu thế này ở Tử Tiêu phủ thành cũng gặp không ít.
- Thể diện lần này của Phong gia có thể nói là mất đi không ít, một đệ tử đời thứ năm nho nhỏ vậy mà chọc phải hậu duệ quý tộc gia tộc Ngân Câu, đây không phải là ăn gan hùm hay sao?
- Những lão gia hỏa Phong gia kia bây giờ trong lòng nhất định cũng không dễ chịu gì, bị uy thế gia tộc Ngân Câu đè ép, chỉ có thể đem bực bội phát lên trên người con em nhà mình.
- Dù sao ta vẫn cảm thấy lần này sẽ không dễ dàng hòa hợp như vậy đâu, chờ sau khi cường giả Phong gia đem Phong Phi Vân bắt lại, chuyện này nhất định còn có biến hóa.
...
Phong Phi Vân ngồi ở trong một tòa tửu lâu tráng lệ ở Tử Tiêu phủ thành ăn thức ăn chay, nhưng thật không ngờ tới vừa đúng lúc nghe được mấy tên tu sĩ trẻ tuổi đang nói về chuyện của hắn.
Tu vi mấy người này cũng không cho là cao, không có ai đạt đến cảnh giới tiên căn, chính là những đệ tử tiểu môn tiểu phái của Tử tiêu phủ thành.
Tuy rằng cả Tử Tiêu phủ thành đều đang đăng hịch văn truy nã hắn, phía trên in bức họa của hắn, nhưng mà trên đầu Phong Phi Vân mang theo chiếc mũ màu đen nên những người này cũng không có nhận ra hắn.
"Đông đông!"
Tiếng bước chân truyền đến dồn dập, tiếp đó là một giọng nói kích động vang lên:
- Lại có tin tức nặng ký truyền tới, hóa ra người mà Phong gia trục xuất khỏi gia môn là Phong Phi Vân, chính là hậu nhân yêu ma, huyết dịch trong thân thể không thuần, làm nhục huyết mạch Phong gia chính thống, lúc này gia chủ Phong gia mới muốn trừng trị hắn.
Một tên béo vỗ bàn cười phá lên:
- Loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin, ngay từ lúc vương triều Thần Tấn kiến quốc đến nay, yêu ma đã bị trục xuất hầu như không còn, những lão gia hỏa kia của Phong gia nói ra những chuyện cười này, không phải là muốn bù đắp lại một chút mất mặt mũi sao. Dù sao thì nếu như truyền đi, Phong gia hắn chính là chịu áp lực gia tộc Ngân Câu bức ép mới ra tay đối phó con cháu nhà mình, mặt mũi thế này xem ra gặp nhiều xấu hổ đây! Ha ha ha!
- Chuyện này chính xác ngàn vạn lần, chính là một vị con cháu Phong gia nói bí mật với nhau, tuyên bố mẫu thân Phong Phi Vân chính là yêu ma, từng cùng với phụ thân hắn quan hệ bất chính.
Phong Phi Vân khó có thể giữ im lặng, ho khan hai tiếng, nói:
- Nhưng có chứng cứ gì không?
- Hiển nhiên có bằng chứng, nghe nói vị con cháu Phong gia mật báo kia chính là nghĩa huynh kết của Phong Phi Vân, hắn đem y bào yêu ma mà phụ thân Phong Phi Vân giấu trộm đem ra ngoài, bên trên quả thực có khí tức yêu ma, sau khi gia chủ Phong gia biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, tuyên bố rằng nếu như tóm được Phong Phi Vân, nhất định phải đem tên yêu ma nghiệp chướng này dùng Nhị muội minh hỏa đốt thành tro bụi.
- Chuyện này hôm nay đã truyền ra, toàn bộ Tử Tiêu phủ thành gần như đều biết được, nếu các hạ không tin, có thể đến Túy ngọc lâu tự mình hỏi vị nghĩa huynh kia của Phong Phi Vân, nghe nói người này có công lớn, mấy vị Phong gia nghịch thiên tài tuấn đang ở đó cùng ăn mừng với hắn.
Tuy là Phong Phi Vân không rõ ràng lắm, tại sao những người này lại nói mẫu thân hắn chính là yêu ma, nhưng mà hắn lại dám khẳng định người mật báo chuyện này nhất định chắc chắn là Phong Tùy Vũ.
Phong Tùy Vũ chẳng qua chỉ là một đứa trẻ hành khất bên đường ở thành Linh Châu, Phong Vạn Bằng thương hại hắn mới thu nhận hắn làm nghĩa tử, từ nay trở thành nhân vật quyền thế muốn mưa được mưa muốn gió được gió ở thành Linh Châu.
Không ngờ phụ thân coi trọng hắn như thế, hắn lại là người đầu tiên phản bội lại phụ thân, thật đúng là giậu đổ bìm leo mà.
Phong Phi Vân đã không có tâm trạng hào hứng ăn cơm nữa, bây giờ hắn chỉ muốn giết người.
Túy Ngọc Lâu chính là một trong những kỷ viện lớn nhất trong nội thành Tử Tiêu phủ thành, nữ tử nơi này nhu mì như nước, tài sắc song tuyệt, trong đó không thiếu nữ nhân thi từ ca phú tuyệt hảo, nhưng lại phải trở thành con rối trên chiếc giường hẹp của nam nhân, nhưng mà chẳng qua giá cả so với những cô nương khác lại cao hơn một chút thôi.
Phong Phi Vân vẫn ăn mặc phật y dị vực, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, vòng sắt trên thiền trượng trong tay va vào nhau tạo ra tiếng động, cuối cùng dừng ở dưới Túy ngọc lâu
Tác giả :
Cửu Đương Gia