Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu
Chương 8: Ân cần, có quen sao? (2)

Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu

Chương 8: Ân cần, có quen sao? (2)

“ 2 đứa/ người chưa từng gặp mặt sao? " Thái hậu và Đông Liễu không giữ uy nghiêm nữa, không hẹn mà cùng phát ra câu hỏi, chúng nô tì sát bên cũng nghe tháp thoáng đâu đó câu chuyện trong này, còn những người đứng gần đó cũng một phen hốt hoảng.

Cả 2 ngó lơ cây hỏi của một già một trẻ kia. Bây giờ toàn tâm toàn lực Đông Ly hắn chỉ đặt lên một mình nàng không hề để ý những người xung quanh, nàng cũng là một tâm để ý thắc mắc trong lòng mình ‘ quái lạ, bản thể trước cũng chưa từng gặp mặt hắn, nàng cũng chưa từng gặp mặt hắn, huống hồ chi hắn là tên băng lãnh ít khi lộ mặt ra ngoài thì cớ nào nàng có vinh hạnh chiêm ngưỡng dung mạo hắn cơ chứ. Thật khó hiểu tại sao hắn lại ân cần vậy’

Suy nghĩ hồi lâu vẫn là đành mở miệng thốt nên giọng băng thanh ngọc thiết êm đềm như xoa dịu lòng người của nàng “ ân, ta chỉ là chịu vết trầy sơ thôi" ôi ôi là phải giữ hình tượng chuyển từ vết thương sâu thẳm sang vết trầy nhè nhẹ, thật quật cường đó nha.

“ thật, chi nhi không lừa ta" câu hỏi như cứ nũng nịu của Đông Ly khiến một già một trẻ phẫn hận không thể nào xác nhận người trước mặt có phải là hoàng tôn và hoàng huynh của mình không.

“ này ta không hề lừa ngươi, mà cũng đừng có nói chuyện than thiết vậy chứ, chúng ta là chưa từng gặp nhau" nàng ủy khuất tột cùng, chưa từng gặp mặt hắn lấy đâu ra vẻ sủng nịnh như thế, hay là….

Nàng lại mập mờ mở miệng, nghi vấn trong lòng bộc phát thành lời “ hay là ta giống người ngươi yêu thương nên tưởng ta là nàng đó chứ" câu hỏi dường như vô tư của nàng làm cả ba người bên kia đến cả méo mặt.

‘ Này này hoàng huynh ta xa lánh nữ nhân, ai đụng vào y cũng bị phạt không nặng thì cũng không phải nhẹ đâu’ tiếng lòng của Đông Liễu vang lên

Ngay cả Thái hậu một bên cũng nhẹ rên lên tiếng lòng của chính mình ‘ Hoàng tôn ta là một mực chưa gần nữ nhi, nói trắng ra hắn ghét nữ nhân, nay lại nhìn Chi nhi trầm ấm như vậy, khó tránh….’ Tiếng lòng không ngừng trầm thấp lo âu.

“ ta chưa từng xem nàng là ai khác" một câu như cây đinh đóng cột, đóng chặt Linh Chi trong lòng Đông Ly hắn

Linh Chi như rơi rụng giữa không trung, ‘ hắn ở đâu có thể nói ra câu khẳng định đến đáng sợ như vậy’

Thu hồi khuôn mặt hốt hoảng, thắc mắc của mình về quay sang hoàng tổ mẫu của mình “ hoàng tổ mẫu, nào chúng ta dùng thiện tiếp ạ, đừng vì các huynh ấy mà trễ não việc dùng thiện của người, còn các huynh ấy muốn dùng thiện chung thì con kêu thêm bát đĩa và vài món ăn ạ"

Chưa kịp ngăn nàng thì Linh Chi đã lên tiếng “ bồi thêm mấy món và 2 đồ dùng"

Chưa đầy nửa khắc đã mang ra đầy đủ những món ăn bổ dưỡng trước mặt, 2 nam nhân trước mặt cũng không ngại ngùng cầm đũa lên ăn, còn nàng thì yên yên ổn ổn nhìn họ ăn mà không bị họ nhìn mình với con mát dò xét và ưu ái đến rợn người.

Dùng thiện xong cả 2 vương gia của chúng ta cúi chào thái hậu và lưu luyến Linh Chi không ngừng.

“ Hoàng tổ mẫu, người nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay không cần nhìn bọn người ra ra vào vào mang trên mặt nụ cười yêu mị đến dối lòng đâu ạ" Linh Chi vang lên tiếng nói trong trẻo như ngọc thạch làm ấm lòng của người,

“ đứa trẻ này, thật là biết nghĩ cho ai gia" Thái hậu mỉm cười nhu thuận vuốt vuốt đầu nàng

Cáo lui Thái hậu nàng về gian phòng mình không khỏi nằm ườn xuống giường than thở một tiếng “ ai gia"

Nhu nhi thắc mắc tiểu thư nhà mình chưa từng thở dài đó nha “tiểu thư người sao lại thở dài ạ, Nhu nhi nghe nói người thở dài sẽ nhanh già đấy" giọng điệu đứa trẻ 16 tuổi vang lên làm Linh Chi càng muốn bật cười.

“ Nhu nhi em là nghe quá nhiều chuyện không có thật rồi" Nhu nhi nghe nàng nói cũng cúi đầu ngượng ngùng. Trong lòng còn nghĩ chắc mình sai nữa cơ

“Thật là nhàm chán, chúng ta đi dạo thôi, trong phòng thật bức bách" Linh Chi lên tiếng, vẫn là phong cách đơn giản, trang phục mang màu trắng điểm hồng tao nhã tôn lên vóc người mê ly của nàng, bước ra khỏi Điện Hiên Thọ xung quanh đường đi chính là hoa lá xum xuê, nhưng vẫn là không phải cây cỏ mọc dài tầm thường, mỗi cỏ cây hoa lá mọc lên đều là có người người dụng tâm chăm sóc, ngày ngày chăm sóc cho chúng không để héo tàn. Bước dài trên con đường trải đá cẩm thạch đẹp mắt, nhìn xa xa có con đường trải bằng đá sỏi thạch vân đẹp mắt, dù gì cũng là sỏi. Lâu rồi nàng không rèn luyện thân thể, nhịn xuống một tầng không lại gần đó tuột hài ra đi trên những viên đá đó mà lại đi tiếp trên con đường trải cẩm thạch quý giá, những tòa cung điện nói tiếp nhau như 1 thành phố cổ giàu có mà nàng từng thăm quan, nhưng nàng biết nơi nàng gọi là thành phố cổ giàu có to lớn đây chỉ là một góc nhỏ của hoàng cung Đông triều thôi.

Tiếp tục đi dạo, nàng lại nghe tiếng đàn dịu nhẹ êm tai dẫn dắt linh hồn bay bổng, không nhịn được tiến lại gần âm thanh dịu nhẹ giống như khi nàng mới vào cung đến nay tiếng đàn không thê lương man mác buồn bã như mất đi thứ gì nữa, mà thay vào đó một chút tư vị vui vẻ âm thanh như tiếng nước chảy trên ngọc phiến lấp lánh nhỏ giọt thanh động êm tai.

Tiến thêm từng bước thấy đình các giữa hồ lớn, một bóng lưng nhàn nhạt thanh thuần, cao sang thật giống mảng lưng trong mơ của nàng nó thật rộng rãi, trong mơ là nàng không thể chạm tới lại mang tới cho nàng cảm giác bi thương tột cùng, đau đến xé lòng. Nay lại gặp được bóng dáng ấy, thấy quá đỗi thân thuộc tiến lại gần thêm ngửi được mùi đàn hương vốn có trên người ai đó, cả gan lại gần, ngay cả Nhu nhi muốn ngăn cản nhưng nhìn về một phía mặt của Linh Chi tỏ rõ vẻ quyết tâm đến vậy, nàng lại là bất cẩn bộc lộ cảm xúc ra ngoài.

Càng lại gần mùi đàn hương càng nồng đậm thoảng qua mũi nàng, tiếng đàn càng rõ, theo không gian yên tỉnh mà reo vang nhẹ nhàng. Lòng nàng thổn thức, mỗi một giây chần chừ là mỗi một giây trái tim bị giày xé đến nghẹn, vô thức cúi người xuống bàn tay trắng trẻo mềm mại gần như trong suốt chạm vào vòm lưng to lớn rắn chắc kia, vừa chạm vào nàng liền cảm thấy trái tim như nhẹ bảng đi không nhói lên từng đợt nữa, êm đềm như sóng vỗ bờ cát thật dễ chịu

Cứ mãi đặt tay lên lưng người đó đến như muốn chính nàng càng thoải mái hơn mà quên mất chủ thể có thể phát giác ra nàng. Chợt một tĩnh động thật nhanh nắm lấy tay nàng kéo tuột vào trong lòng y

Nhu nhi kinh hoảng định thốt lên tiếng ‘ vô lễ’ nhưng nhìn người trước mắt không khỏi nuốt 2 từ đó vào trong lòng.

Linh Chi bị kéo đến mức mắt hoa đầu choáng, lần đầu tiên nàng bị người khác kéo mà không phản kháng được, tốc độ thật nhanh. Ngước mắt lên nàng không khỏi dậm dậm trong lòng ‘ai da, ta sao có thể chạm vào tòa băng sơn này kia chứ, thật hận’ ai oán xong nàng lại phát hiện tư thế mờ ám của nàng và y, không khỏi giãy giụa nhưng nàng giãy giụa y lại càng xiết nàng vào lòng gần như muốn hòa nhập nàng vào cơ thể chính mình.

Tại sao nàng lại không hề để ý đến mái tóc đỏ rực của y khi lại gần cơ chứ, thật là mê mẫn đến độ không biết gì rồi

“ân, Ly ca ca, muội.... muội là không cố ý đâu, huynh thả muội ra được không" lần đầu tiên trong đời nàng thấy mình thật bất lực đó nha, lần đầu nàng không thể phản kháng lại đành phải trước sự uy nghiêm của người này năn nỉ thôi, nhưng nàng tính sai rồi

“ ai da, không ngờ nàng tự nhiên chạy vào lòng ta đấy Chi nhi à" cất nhẹ giọng trầm ổn của mình đùa giỡn với nữ tử nhỏ nhắn chưa đầy một vòng tay của mình, ngắm mãi thật không chán đôi mũi này đôi mắt này thật xinh đẹp làm sao. Nhìn nàng trong lòng không ngừng giãy dụa hắn mỉm nhẹ nụ cười. Oa nụ cười này đánh sụp tâm lí của nàng rồi nha. Nàng cũng là nữ tử thích sắc đẹp đó. Nụ cười như hài hòa với thiên nhiên vạn vật vậy, đem cả nàng hòa chung vào. Nhu nhi đứng bên cạnh cũng hít thở không thông nhìn tiểu thư nhà mình bị Ly vương gia thu vào trong lồng ngực, nếu bị người khác thấy sẽ là làm nên câu chuyện kinh thiên như thế nào đây. Có thể nói, Linh Chi tiểu thư của phủ tể tướng từ chối Liễu vương gia vì quá yêu thương Ly vương gia. Trong đầu nàng bây giờ cũng liên tưởng đến bản thoại này, không khỏi mặt càng thêm nhíu chặt

Y nhìn nàng không khỏi bật cười thật to, lâu lắm rồi hắn mới cười thoải mái như vậy “ nàng đi vào đây mà không thấy trong đây chỉ có mình ta à" lại càng nói càng xiết nàng vào lòng như sợ y buông nàng thì nàng sẽ chạy mất

“ ta... ta không để ý" oa hình tượng gần chục năm sát thủ lạnh lùng của nàng bị y đánh sập tan tành luôn, mỹ nam trên mắt mình không ngừng nhìn nàng cười, nụ cười càng thêm sủng nịnh.

“ haha nàng là say mê ta nên không đến đường đi, một mực đến đây nhảy vào lòng ta à" bật cười lại càng châm chọc nữ tử trong lòng hắn, nàng giận lên trông thật đáng yêu

‘ cái quái gì thế này, không phải ai ai cũng đều nói hắn không gần nữ giới sao, hắn lạnh lùng tuyệt tình như tòa băng sơn ngàn vạn năm hay sao, nay lại cười y như thằng điên mới bị bệnh tâm thần vậy’ trong lòng không khỏi giảy dụa uất hận tại sao lại đây chạm vào hắn cơ chứ

Thấy nàng không nói gì hắn lại nhiều lời “nơi này là chỗ của ta, cả hoàng thượng cũng không được vào" lời nói trầm lắng, nhưng nhìn nàng hắn lại hạ giọng êm ái sủng nịnh nói với nàng.

Đầu nàng bát đầu hoa lên rồi ‘ cái gì là hoàng thượng cũng không được vào,hắn trước mặt mình rốt cuộc là lai lịch gì, cùng lắm chỉ là Ly vương gia thôi mà, hay hắn nắm giữ cái vị trí ngầm nào như trong tiểu thuyết xuyên không’ nàng suy nghĩ lung tung rốt cuộc vẫn chả đúng cái nào

“ này, thả ta xuống đi, Ly ca ca" lại nhẹ giọng năn nỉ hắn

“ gọi là Ly"

‘ Oách, bảo nàng gọi thì nàng gọi, mặc may hắn sẽ thả nàng xuống đó nha’

“ nàng là đang suy nghĩ chỉ vì gọi ta là Ly thì sẽ được ta thả xuống đó chứ, muốn thả thì hôn ta một cái"

“ không" cuối cùng nàng cũng phản kháng thành lời, gương mặt phụng phịu đáng yêu vốn có của nữ tử 16 tuổi làn hắn không khỏi bật cười

“ ha ha, vậy thôi thì gọi ta là Ly, về tẩm cung của ta dùng thiện thì sao, ta sẽ bảo người về bẩm báo với hoàng tổ mẫu để người không lo lắng cho nàng"

Uất ức nghẹn ngay trong họng, ‘nếu nàng không đồng ý thì liệu hắn có sống chết ôm nàng đi khắp hoàng cung không vậy, nàng biết nàng không phản kháng lại được hắn nha’

“ ừ được, nhưng ngươi nhớ giữ lời đó, liền thả ta xuống, dùng thiện xong thì cho ta về nha" nàng trong lòng Đông Ly không khỏi trợn mắt phồng má tranh luận với hắn

Thật là đáng yêu chết hắn “ gọi Ly" lại phát ra âm thanh dụ hoặc rồi.

“ Ly" giọng trong veo tựa ngọc phiến phẩy phẩy của nàng làm y hận không thể ôm nàng trong lòng lâu hơn, sủng nịnh nàng lâu hơn

( tác giả cũng thắc mắc tại sao Đông Ly lại sủng nịnh Linh Chi nhà ta ấy haha)
Tác giả : Bích Hằng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại