Liêu Vương Phi
Quyển 9 - Chương 10: Bản chất tàn ác
Trong Túy Vãn Đình có tất cả là sáu gã tráng hán, đều có võ công cao cường, bọn họ không chịu được sự châm chọc của Da Luật Ngạn Thác, cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì vậy tất cả đều rút vũ khí ra.
Mỗi người một loại vũ khí khác nhau, có thanh kiếm sắc lạnh, cũng có thiết chùy, còn có cả roi da.
Da Luật Ngạn Thác nhìn thân thủ của bốn người, lạnh lùng cười:
“Đã lâu lắm rồi bản vương không được chiến đấu sảng khoái như vậy, hôm nay bản vương sẽ đại khai sát giới, nhuộm đỏ Túy Vãn Đình này trong máu!"
Bên môi hắn là nụ cười tà nịnh khát máu, ngữ khí cũng trở nên cực kỳ tàn bạo.
Thân thể mềm mại của Tần Lạc Y run lên. Không! Đây không phải là Da Luật Ngạn Thác mà nàng biết, sao hắn có thể coi thường tính mạng người khác như vậy?
Da Luật Ngạn Thác ngồi trên lưng ngựa cao cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lạc Y, tâm tư của nàng hắn đã sớm nhìn thấu, nàng đang hoảng sợ…
Trái tim trở nên đau xót, Y nhi, ta đối với nàng như vậy, nàng cuối cùng vẫn là cô phụ ta, đây là nàng tự chuốc lấy, ngàn lần đừng trách ta tuyệt tình.
Hắn hừ lạnh một tiếng trong lòng, nàng càng để ý người nào hắn sẽ hủy đi người đó, không cần biết người đó là nam hay nữ.
Không khí càng trở nên lạnh lẽo đông cứng, Tang Tấn dìu Tang Trọng Dương tựa vào trụ gỗ, quát lớn:
“Các vị bằng hữu không cần lại vì Tang mỗ mà hy sinh tính mạng, người Da Luật Ngạn Thác cần là Tang Tấn ta."
“Cha nuôi…"
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hãi vô cùng, nàng cảm thấy mình như đang bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc, hơn nữa trong lòng cũng áy náy, nàng không nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác tỉnh lại nhanh như vậy.
Da Luật Ngạn Thác nghe vậy ngửa đầu cười ha ha, sau đó, ngữ khí ngông cuồng của hắn vang vọng Túy Vãn Đình:
“Tang lão tướng quân, ngươi nhầm rồi, hiện tại người mà bản vương cần không phải chỉ có một mình ngươi, mà còn có con trai ngươi Tang Trọng Dương và vị hôn thê của hắn – Tần Lạc Y!"
Nói xong, kiếm trên tay hắn lạnh lùng chỉ vào Tần Lạc Y.
Trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh làm lòng người sợ hãi, nàng có thể cảm thấy hương vị tử vong đang đến gần với mình.
“Ngươi….Da Luật Ngạn Thác…."
Tang Trọng Dương nghe vậy khí hỏa công tâm, lại phun ra một búng máu.
Mà Tần Lạc Y ở bên cạnh thì lại sững sờ, nàng đè chặt lồng ngực, cảm thấy tim giống như vỡ ra, vô cùng đau đớn…
Ánh mắt Tang Tấn đột nhiên trợn tròn: “Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn làm gì Y nhi?"
Thân hình Da Luật Ngạn Thác thoáng nghiêng về phía trước, ánh mắt băng lãnh nhìn Tang Tấn, ngữ khí giống như thanh đao khắc nên nét đẹp tuấn tú của hắn, không chút tình cảm, tàn nhẫn nói:
“Tang lão tướng quân quả nhiên là hiểu biết bản vương, mới đó đã biết được bản vương muốn làm gì nàng ta. Tần Lạc Y là y nô của bản vương, đó là vận mệnh không thể thay đổi được, Tang lão tướng quân cho rằng bản vương có thể làm gì nàng ta?"
Nói xong hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Lạc Y một cách đầy châm biếm, cố gắng kìm nép cảm giác đau xót đối với nàng.
“Đủ rồi, Da Luật Ngạn Thác rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Tần Lạc Y không thể chịu đựng được nữa, nàng tiến lên từng bước, lãnh ngạo ngẩng đầu lên nhìn Da Luật Ngạn Thác đang ngồi trên lưng ngựa, quát lớn.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia âm lãnh, âm thanh lãnh liệt của hắn một lần nữa vang lên giống như hàn đao đâm thẳng vào trong lòng Tần Lạc Y:
“Khi mà ngươi mưu toan hãm hại bản vương, ngươi nên nghĩ tới việc bản vương sẽ làm gì!"
Tần Lạc Y hít một hơi thật sâu, nàng trừng mắt, không thể tưởng tượng được nhìn Da Luật Ngạn Thác, hắn không có ngủ! Lúc ấy hắn không có ngủ! Trong nháy mắt khi ngân châm hạ xuống ấy hắn dĩ nhiên đã tỉnh lại!
Nhưng vì cớ gì lúc đó hắn không ngăn cản nàng?
Trong lòng hắn rốt cuộc tính toán điều gì? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng mình để bắt giữ toàn bộ mọi người?
Nếu là như vậy….
Khi nàng nghĩ tới đây, trong lòng chợt ớn lạnh….
“Da Luật Ngạn Thác, đồ man di nhà ngươi, khẩu khí thật là lớn, ngươi cho rằng ngươi có nhiều người thì có thể ỷ đông hiếp yếu sao?" Một đại hán râu dài trong đó giận giữ mắng to.
“Vậy sao?" Da Luật Ngạn Thác nhướn mày, càng làm tăng thêm vài phần cao ngạo cùng khí phách. Ngay sau đó, hắn vung tay lên, quát lớn:
“Tất cả nghe đây, không có mệnh lệnh của bản vương, không kẻ nào được tiến lên phía trước, cũng không được bắn tên, bản vương hôm nay sẽ giao thủ với các cao thủ Trung Nguyên, toàn bộ lui ra phía sau……."
Cuồng ngạo đến độ không ai có thể địch lại được.
Tất cả binh lính đều lùi lại phía sau, ẩn mình vào bên trong nền tuyết trắng.
“Khẩu khí thật lớn, Da Luật man di, ăn một kiếm của ta…"
Âm trầm cười dài một tiếng, tráng hán áo xanh bỗng nhiên phi thân nhảy lên, thân pháp như quỷ mị, nhẹ như gió nhanh như điện, phát chưởng vào trường kiếm đâm về phía Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác khẽ động thân mình, vươn tay sờ vào ngực tráng hán, chính là đang dò xét một chút năng lực của hắn, sau đó trở tay lấy hòn đá bắn vào “đại thôi huyệt" trên ngực tráng hán.
Tráng hán áo xanh hiển nhiên không đoán trước được Da Luật Ngạn Thác không tránh né mà còn ra tay, lại còn ra tay nhanh như vậy, không khỏi sợ hãi xoay người ra sức phát chưởng đánh vào đầu Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác cười ha ha, không tránh cũng không lùi.
Chưởng của đại hán kia tới nửa đường bỗng nhiên bủn rủn vô lực, chưởng này đánh vào đầu đối phương không chút lực nào, mà giống như chạm nhẹ vào.
Trong lòng Tráng hán áo xanh thoáng kinh hãi, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạn Thác, bên môi hắn là nụ cười tàn khốc, hắn trở tay, một tay nắm lấy cổ tay tráng hán, thân người còn không rời thân ngựa nửa tấc.
Chỉ nghe thấy tráng hán “A" một tiếng, trong nháy mắt gân mạch đều bị bẻ gãy. Ngay sau đó bị Da Luật Ngạn Thác dùng chưởng phong đánh đập vào trụ gỗ của Túy Vãn Đình, tiếp đó nặng nề rơi xuống đất
“Phốc…" Tráng hán phun ra một búng máu.
Tần Lạc Y đưa tay lên che miệng, cuối cùng nàng cũng thấy được sự tàn nhẫn của Da Luật Ngạn Thác, hắn thực sự coi việc lấy mạng người khác như trò đùa.
Da Luật Ngạn Thác một chút thương tích cũng không có, cười to nói:
“Các ngươi muốn lấy mạng Đông Lâm Vương ta thì tất cả cùng lên đi, từng người từng người một lên, các ngươi thì không sao nhưng mà bổn vương lại thấy phiền!"
Ngữ khí cuồng ngạo không thèm để những người này vào trong mắt.
Năm người còn lại vừa nghe xong, tức giận đến độ sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, bọn họ phẫn nộ gầm lên, đều cùng lúc xông tới.
Người quyền người cước, người kiếm người roi, tay đâm tay chém như vẽ ra một bức tranh thêu. Bàn tay của năm người như bút của phán quan, lại như điểm huyệt quyết, như đao như kiếm, như thương như kích, thế tấn công cực kỳ sắc bén.
Da Luật Ngạn Thác nhếch mép, thi triển kinh công, nhảy lên từ trên lưng ngựa.
Hắn xoay người, tay phải vòng một về phía trước, đánh thẳng vào người ở gần mình nhất, trong nháy mắt, người kia đã bị Da Luật Ngạn Thác đánh ngã lăn ra đất.
“Da Luật cẩu tặc, tiếp chiêu!"
Cùng lúc đó một tráng hán mãnh liệt đánh tới.
Da Luật Ngạn Thác dùng một chiêu “Vân thủ", tay trái cao, tay phải thấp, cánh tay vận ngoan kình (1) liền bắt lấy cánh tay của tráng hán.
(1) Ngoan kình: Kình lực ngoan độc
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc", cánh tay của người kia đã đứt lìa.
Nội công của Da Luật Ngạn Thác hùng hậu vô cùng, có khi đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cánh tay của đại hán bị đứt thành sáu bảy mảnh vỡ vụn, không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác đảo qua ba người khác, đúng lúc đó một đường roi mạnh mẽ lướt qua, Da Luật Ngạn Thác liền nhanh tay bắt được.
Hắn cười lạnh: “Đúng là múa rìu qua mắt thợ, chẳng lẽ ngươi không biết Khiết Đan chúng ta am hiểu nhất là mã tiên (2) sao?"
(2) Mã tiên: roi ngựa
Dứt lời, nội công xuất ra, đánh trúng cổ tay người kia, nam tử chỉ cảm thấy cổ tay mình tê dại, roi trong tay thoáng chốc bị Da Luật Ngạn Thác đoạt được.
Hắn kinh hãi, còn chưa kịp kêu ra tiếng thì Da Luật Ngạn Thác đã nhân cơ gậy ông đập lưng ông, cây roi rơi xuống.
Nhanh như chớp lại mạnh mẽ vô cùng, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của nam tử kia đã bị Da Luật Ngạn Thác chặt đứt.
Khi Tần Lạc Y nhìn thấy cảnh tượng này, tim giống như muốn nhảy ra ngoài, thân thể người kia mềm nhũn, có thể dùng roi đem cánh tay kẻ khác chặt đứt là một việc tàn nhẫn đến nhường nào.
Mà lúc này, lý trí của Da Luật Ngạn Thác đã bị khoái cảm muốn giết người chiếm lấy, trong đáy mắt âm u tràn đầy tàn nhẫn.
Lại nghe một tiếng “răng rắc" vang lên, cánh tay của tráng hán thứ năm cũng bị chặt đứt, tiếp theo là một loạt tiếng “răng rắc", chân trái chân phải nối tiếp nhau đứt lìa.
Mọi người ở đây thấy Da Luật Ngạn Thác ra tay độc ác như vậy đều trở nên hoảng sợ.
Cuối cùng một tráng hán áo trắng nghiêng người xuất hiện, tay phải ra chưởng đánh về phía ngực của Da Luật Ngạn Thác, nội lực mạnh mẽ vô cùng.
Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, thấy một chưởng đánh tới thì cũng đánh lại một chưởng.
Song chưởng giao nhau, phát ra một tiếng nổ lớn, thân thể của tráng hán áo trắng thân mình vội lùi lại phía sau vài bước, Da Luật Ngạn Thác vẫn bình thản đứng yên tại chỗ.
Tráng hán áo trắng hét lớn một tiếng, cố mở hai mắt, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, chỉ thấy hai tay hắn rung lên, một cỗ lực đạo giống như dời núi lấp biển đánh úp lại.
Da Luật Ngạn Thác hít một hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, tay phải chém ra, một công một thủ đem chưởng lực của đối phương đánh bật trở về.
Hai chưởng lực to lớn va vào nhau, tráng hán áo trắng kêu lên một tiếng, cơ thể như hòn đá bắn ra xa đập vào tường, thanh âm “răng rắc" vang lên, vách tường vỡ nát.
Mọi người đều hoảng sợ vô cùng.
Tang Trọng Dương thấy vậy, tự biết là lành ít dữ nhiều, dù sao cũng vẫn là chết, không bằng liều chết với hắn.
Ngay sau đó, hắn nén cơn đau trên người, nắm lấy trường kiếm bên cạnh, tung người chuẩn bị đánh lén Da Luật Ngạn Thác.
Võ công của Gia Luật Ngạn Thác đã đạt tới cảnh giới cao nhất, hắn có thể cảm nhận được tiếng gió đằng sau lưng, phất tay một cái, bẻ gãy nhánh cây bị tuyết bao phủ làm kiếm đỡ lấy đòn tấn công của Tang Trọng Dương.
Cổ tay Tang Trọng Dương run lên lật kiếm, mũi kiếm đâm vào cánh tay trái của hắn.
Da Luật Ngạn Thác thu nhánh cây về, tiếng “bang bang" vang lên, chạm vào nhau, hai người đều bay lên.
Kiếm trong tay Tang Trọng Dương chấn động, không làm thế nào có thể ngừng lại được, vang lên tiếng“ong ong" mãi không dứt.
Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, hắn không nghĩ tới nội công của Da Luật Ngạn Thác lại sâu không lường được, lấy nhánh cây làm kiếm mà có thể làm cho thanh kiếm trên tay hắn rung lên.
Sau đó Tang Trọng Dương vận khí, chiêu kiếm sắc bén tàn nhẫn, lấy nội lực thâm hậu làm cho thanh kiếm trở nên vô cùng sắc bén đánh ra đòn tuyệt chiêu, ánh sáng gợn sóng bao phủ thanh kiếm, lạnh tới tận xương.
Da Luật Ngạn Thác cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?"
Nói xong, giơ nhánh cây trong tay lên, mỗi chiêu đâm ra đều là hình cung, dựa theo ý nghĩ mà đánh, mỗi lần một chiêu, mạnh mẽ sắc bén vô cùng.
Tang Trọng Dương ra chiêu ngày càng chậm, bảo kiếm trong tay hắn tựa như càng ngày càng nặng.
Hắn cao giọng thét dài, lông mày dựng ngược, bảo kiếm trung cung tật tiến, đó là dùng hết toàn lực được ăn cả ngã về không, một kích xoay chuyển trời đất!
Da Luật Ngạn Thác thấy chưởng lực mạnh mẽ ác liệt liền xoay tay lại chặn đòn…
Tang Trọng Dương hơi chuyển cổ tay, kiếm trong tay thu về bên hông, đâm thẳng vào ngực Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác cuộn tay trái, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm, kiếm trên tay phải đánh vào cổ tay Tang Trọng Dương, tuy là nhánh cây nhưng ở trong tay một người có nội công cao cường thì lại vô cùng cứng rắn.
Trong lòng Tang Trọng Dương kinh hãi vô cùng, liên tục lùi về phía sau.
Khí thế Da Luật Ngạn Thác của bức người, nhắm thẳng vào Tang Trọng Dương, hắn giơ tay lên, vận nội lực trong lòng bàn tay, đánh mạnh vào đỉnh đầu Tang Trọng Dương.
“Không….."
Trong lòng Tần Lạc Y không ngừng run rẩy, nàng không kịp suy nghĩ, đã chạy tới chắn trước mặt Tang Trọng Dương, dùng thân thể mềm mại ngăn lại sát chiêu của Da Luật Ngạn Thác.
Mỗi người một loại vũ khí khác nhau, có thanh kiếm sắc lạnh, cũng có thiết chùy, còn có cả roi da.
Da Luật Ngạn Thác nhìn thân thủ của bốn người, lạnh lùng cười:
“Đã lâu lắm rồi bản vương không được chiến đấu sảng khoái như vậy, hôm nay bản vương sẽ đại khai sát giới, nhuộm đỏ Túy Vãn Đình này trong máu!"
Bên môi hắn là nụ cười tà nịnh khát máu, ngữ khí cũng trở nên cực kỳ tàn bạo.
Thân thể mềm mại của Tần Lạc Y run lên. Không! Đây không phải là Da Luật Ngạn Thác mà nàng biết, sao hắn có thể coi thường tính mạng người khác như vậy?
Da Luật Ngạn Thác ngồi trên lưng ngựa cao cao, ánh mắt sắc bén như chim ưng của hắn đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Lạc Y, tâm tư của nàng hắn đã sớm nhìn thấu, nàng đang hoảng sợ…
Trái tim trở nên đau xót, Y nhi, ta đối với nàng như vậy, nàng cuối cùng vẫn là cô phụ ta, đây là nàng tự chuốc lấy, ngàn lần đừng trách ta tuyệt tình.
Hắn hừ lạnh một tiếng trong lòng, nàng càng để ý người nào hắn sẽ hủy đi người đó, không cần biết người đó là nam hay nữ.
Không khí càng trở nên lạnh lẽo đông cứng, Tang Tấn dìu Tang Trọng Dương tựa vào trụ gỗ, quát lớn:
“Các vị bằng hữu không cần lại vì Tang mỗ mà hy sinh tính mạng, người Da Luật Ngạn Thác cần là Tang Tấn ta."
“Cha nuôi…"
Trong lòng Tần Lạc Y kinh hãi vô cùng, nàng cảm thấy mình như đang bị chôn vùi trong nỗi tuyệt vọng sâu sắc, hơn nữa trong lòng cũng áy náy, nàng không nghĩ tới Da Luật Ngạn Thác tỉnh lại nhanh như vậy.
Da Luật Ngạn Thác nghe vậy ngửa đầu cười ha ha, sau đó, ngữ khí ngông cuồng của hắn vang vọng Túy Vãn Đình:
“Tang lão tướng quân, ngươi nhầm rồi, hiện tại người mà bản vương cần không phải chỉ có một mình ngươi, mà còn có con trai ngươi Tang Trọng Dương và vị hôn thê của hắn – Tần Lạc Y!"
Nói xong, kiếm trên tay hắn lạnh lùng chỉ vào Tần Lạc Y.
Trường kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh làm lòng người sợ hãi, nàng có thể cảm thấy hương vị tử vong đang đến gần với mình.
“Ngươi….Da Luật Ngạn Thác…."
Tang Trọng Dương nghe vậy khí hỏa công tâm, lại phun ra một búng máu.
Mà Tần Lạc Y ở bên cạnh thì lại sững sờ, nàng đè chặt lồng ngực, cảm thấy tim giống như vỡ ra, vô cùng đau đớn…
Ánh mắt Tang Tấn đột nhiên trợn tròn: “Da Luật Ngạn Thác, ngươi muốn làm gì Y nhi?"
Thân hình Da Luật Ngạn Thác thoáng nghiêng về phía trước, ánh mắt băng lãnh nhìn Tang Tấn, ngữ khí giống như thanh đao khắc nên nét đẹp tuấn tú của hắn, không chút tình cảm, tàn nhẫn nói:
“Tang lão tướng quân quả nhiên là hiểu biết bản vương, mới đó đã biết được bản vương muốn làm gì nàng ta. Tần Lạc Y là y nô của bản vương, đó là vận mệnh không thể thay đổi được, Tang lão tướng quân cho rằng bản vương có thể làm gì nàng ta?"
Nói xong hắn nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tần Lạc Y một cách đầy châm biếm, cố gắng kìm nép cảm giác đau xót đối với nàng.
“Đủ rồi, Da Luật Ngạn Thác rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"
Tần Lạc Y không thể chịu đựng được nữa, nàng tiến lên từng bước, lãnh ngạo ngẩng đầu lên nhìn Da Luật Ngạn Thác đang ngồi trên lưng ngựa, quát lớn.
Đáy mắt Da Luật Ngạn Thác hiện lên một tia âm lãnh, âm thanh lãnh liệt của hắn một lần nữa vang lên giống như hàn đao đâm thẳng vào trong lòng Tần Lạc Y:
“Khi mà ngươi mưu toan hãm hại bản vương, ngươi nên nghĩ tới việc bản vương sẽ làm gì!"
Tần Lạc Y hít một hơi thật sâu, nàng trừng mắt, không thể tưởng tượng được nhìn Da Luật Ngạn Thác, hắn không có ngủ! Lúc ấy hắn không có ngủ! Trong nháy mắt khi ngân châm hạ xuống ấy hắn dĩ nhiên đã tỉnh lại!
Nhưng vì cớ gì lúc đó hắn không ngăn cản nàng?
Trong lòng hắn rốt cuộc tính toán điều gì? Chẳng lẽ hắn muốn lợi dụng mình để bắt giữ toàn bộ mọi người?
Nếu là như vậy….
Khi nàng nghĩ tới đây, trong lòng chợt ớn lạnh….
“Da Luật Ngạn Thác, đồ man di nhà ngươi, khẩu khí thật là lớn, ngươi cho rằng ngươi có nhiều người thì có thể ỷ đông hiếp yếu sao?" Một đại hán râu dài trong đó giận giữ mắng to.
“Vậy sao?" Da Luật Ngạn Thác nhướn mày, càng làm tăng thêm vài phần cao ngạo cùng khí phách. Ngay sau đó, hắn vung tay lên, quát lớn:
“Tất cả nghe đây, không có mệnh lệnh của bản vương, không kẻ nào được tiến lên phía trước, cũng không được bắn tên, bản vương hôm nay sẽ giao thủ với các cao thủ Trung Nguyên, toàn bộ lui ra phía sau……."
Cuồng ngạo đến độ không ai có thể địch lại được.
Tất cả binh lính đều lùi lại phía sau, ẩn mình vào bên trong nền tuyết trắng.
“Khẩu khí thật lớn, Da Luật man di, ăn một kiếm của ta…"
Âm trầm cười dài một tiếng, tráng hán áo xanh bỗng nhiên phi thân nhảy lên, thân pháp như quỷ mị, nhẹ như gió nhanh như điện, phát chưởng vào trường kiếm đâm về phía Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác khẽ động thân mình, vươn tay sờ vào ngực tráng hán, chính là đang dò xét một chút năng lực của hắn, sau đó trở tay lấy hòn đá bắn vào “đại thôi huyệt" trên ngực tráng hán.
Tráng hán áo xanh hiển nhiên không đoán trước được Da Luật Ngạn Thác không tránh né mà còn ra tay, lại còn ra tay nhanh như vậy, không khỏi sợ hãi xoay người ra sức phát chưởng đánh vào đầu Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác cười ha ha, không tránh cũng không lùi.
Chưởng của đại hán kia tới nửa đường bỗng nhiên bủn rủn vô lực, chưởng này đánh vào đầu đối phương không chút lực nào, mà giống như chạm nhẹ vào.
Trong lòng Tráng hán áo xanh thoáng kinh hãi, lại thấy ánh mắt lạnh lẽo của Da Luật Ngạn Thác, bên môi hắn là nụ cười tàn khốc, hắn trở tay, một tay nắm lấy cổ tay tráng hán, thân người còn không rời thân ngựa nửa tấc.
Chỉ nghe thấy tráng hán “A" một tiếng, trong nháy mắt gân mạch đều bị bẻ gãy. Ngay sau đó bị Da Luật Ngạn Thác dùng chưởng phong đánh đập vào trụ gỗ của Túy Vãn Đình, tiếp đó nặng nề rơi xuống đất
“Phốc…" Tráng hán phun ra một búng máu.
Tần Lạc Y đưa tay lên che miệng, cuối cùng nàng cũng thấy được sự tàn nhẫn của Da Luật Ngạn Thác, hắn thực sự coi việc lấy mạng người khác như trò đùa.
Da Luật Ngạn Thác một chút thương tích cũng không có, cười to nói:
“Các ngươi muốn lấy mạng Đông Lâm Vương ta thì tất cả cùng lên đi, từng người từng người một lên, các ngươi thì không sao nhưng mà bổn vương lại thấy phiền!"
Ngữ khí cuồng ngạo không thèm để những người này vào trong mắt.
Năm người còn lại vừa nghe xong, tức giận đến độ sắc mặt từ đỏ chuyển sang xanh, bọn họ phẫn nộ gầm lên, đều cùng lúc xông tới.
Người quyền người cước, người kiếm người roi, tay đâm tay chém như vẽ ra một bức tranh thêu. Bàn tay của năm người như bút của phán quan, lại như điểm huyệt quyết, như đao như kiếm, như thương như kích, thế tấn công cực kỳ sắc bén.
Da Luật Ngạn Thác nhếch mép, thi triển kinh công, nhảy lên từ trên lưng ngựa.
Hắn xoay người, tay phải vòng một về phía trước, đánh thẳng vào người ở gần mình nhất, trong nháy mắt, người kia đã bị Da Luật Ngạn Thác đánh ngã lăn ra đất.
“Da Luật cẩu tặc, tiếp chiêu!"
Cùng lúc đó một tráng hán mãnh liệt đánh tới.
Da Luật Ngạn Thác dùng một chiêu “Vân thủ", tay trái cao, tay phải thấp, cánh tay vận ngoan kình (1) liền bắt lấy cánh tay của tráng hán.
(1) Ngoan kình: Kình lực ngoan độc
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc", cánh tay của người kia đã đứt lìa.
Nội công của Da Luật Ngạn Thác hùng hậu vô cùng, có khi đã đạt tới cảnh giới cao nhất.
Cánh tay của đại hán bị đứt thành sáu bảy mảnh vỡ vụn, không nhìn ra được hình dạng ban đầu.
Ánh mắt của Da Luật Ngạn Thác đảo qua ba người khác, đúng lúc đó một đường roi mạnh mẽ lướt qua, Da Luật Ngạn Thác liền nhanh tay bắt được.
Hắn cười lạnh: “Đúng là múa rìu qua mắt thợ, chẳng lẽ ngươi không biết Khiết Đan chúng ta am hiểu nhất là mã tiên (2) sao?"
(2) Mã tiên: roi ngựa
Dứt lời, nội công xuất ra, đánh trúng cổ tay người kia, nam tử chỉ cảm thấy cổ tay mình tê dại, roi trong tay thoáng chốc bị Da Luật Ngạn Thác đoạt được.
Hắn kinh hãi, còn chưa kịp kêu ra tiếng thì Da Luật Ngạn Thác đã nhân cơ gậy ông đập lưng ông, cây roi rơi xuống.
Nhanh như chớp lại mạnh mẽ vô cùng, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay của nam tử kia đã bị Da Luật Ngạn Thác chặt đứt.
Khi Tần Lạc Y nhìn thấy cảnh tượng này, tim giống như muốn nhảy ra ngoài, thân thể người kia mềm nhũn, có thể dùng roi đem cánh tay kẻ khác chặt đứt là một việc tàn nhẫn đến nhường nào.
Mà lúc này, lý trí của Da Luật Ngạn Thác đã bị khoái cảm muốn giết người chiếm lấy, trong đáy mắt âm u tràn đầy tàn nhẫn.
Lại nghe một tiếng “răng rắc" vang lên, cánh tay của tráng hán thứ năm cũng bị chặt đứt, tiếp theo là một loạt tiếng “răng rắc", chân trái chân phải nối tiếp nhau đứt lìa.
Mọi người ở đây thấy Da Luật Ngạn Thác ra tay độc ác như vậy đều trở nên hoảng sợ.
Cuối cùng một tráng hán áo trắng nghiêng người xuất hiện, tay phải ra chưởng đánh về phía ngực của Da Luật Ngạn Thác, nội lực mạnh mẽ vô cùng.
Da Luật Ngạn Thác gầm lên giận dữ, thấy một chưởng đánh tới thì cũng đánh lại một chưởng.
Song chưởng giao nhau, phát ra một tiếng nổ lớn, thân thể của tráng hán áo trắng thân mình vội lùi lại phía sau vài bước, Da Luật Ngạn Thác vẫn bình thản đứng yên tại chỗ.
Tráng hán áo trắng hét lớn một tiếng, cố mở hai mắt, khí huyết trong ngực cuồn cuộn, chỉ thấy hai tay hắn rung lên, một cỗ lực đạo giống như dời núi lấp biển đánh úp lại.
Da Luật Ngạn Thác hít một hơi, chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, tay phải chém ra, một công một thủ đem chưởng lực của đối phương đánh bật trở về.
Hai chưởng lực to lớn va vào nhau, tráng hán áo trắng kêu lên một tiếng, cơ thể như hòn đá bắn ra xa đập vào tường, thanh âm “răng rắc" vang lên, vách tường vỡ nát.
Mọi người đều hoảng sợ vô cùng.
Tang Trọng Dương thấy vậy, tự biết là lành ít dữ nhiều, dù sao cũng vẫn là chết, không bằng liều chết với hắn.
Ngay sau đó, hắn nén cơn đau trên người, nắm lấy trường kiếm bên cạnh, tung người chuẩn bị đánh lén Da Luật Ngạn Thác.
Võ công của Gia Luật Ngạn Thác đã đạt tới cảnh giới cao nhất, hắn có thể cảm nhận được tiếng gió đằng sau lưng, phất tay một cái, bẻ gãy nhánh cây bị tuyết bao phủ làm kiếm đỡ lấy đòn tấn công của Tang Trọng Dương.
Cổ tay Tang Trọng Dương run lên lật kiếm, mũi kiếm đâm vào cánh tay trái của hắn.
Da Luật Ngạn Thác thu nhánh cây về, tiếng “bang bang" vang lên, chạm vào nhau, hai người đều bay lên.
Kiếm trong tay Tang Trọng Dương chấn động, không làm thế nào có thể ngừng lại được, vang lên tiếng“ong ong" mãi không dứt.
Trong lòng hắn không khỏi kinh hãi, hắn không nghĩ tới nội công của Da Luật Ngạn Thác lại sâu không lường được, lấy nhánh cây làm kiếm mà có thể làm cho thanh kiếm trên tay hắn rung lên.
Sau đó Tang Trọng Dương vận khí, chiêu kiếm sắc bén tàn nhẫn, lấy nội lực thâm hậu làm cho thanh kiếm trở nên vô cùng sắc bén đánh ra đòn tuyệt chiêu, ánh sáng gợn sóng bao phủ thanh kiếm, lạnh tới tận xương.
Da Luật Ngạn Thác cười lạnh: “Chỉ bằng ngươi?"
Nói xong, giơ nhánh cây trong tay lên, mỗi chiêu đâm ra đều là hình cung, dựa theo ý nghĩ mà đánh, mỗi lần một chiêu, mạnh mẽ sắc bén vô cùng.
Tang Trọng Dương ra chiêu ngày càng chậm, bảo kiếm trong tay hắn tựa như càng ngày càng nặng.
Hắn cao giọng thét dài, lông mày dựng ngược, bảo kiếm trung cung tật tiến, đó là dùng hết toàn lực được ăn cả ngã về không, một kích xoay chuyển trời đất!
Da Luật Ngạn Thác thấy chưởng lực mạnh mẽ ác liệt liền xoay tay lại chặn đòn…
Tang Trọng Dương hơi chuyển cổ tay, kiếm trong tay thu về bên hông, đâm thẳng vào ngực Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác cuộn tay trái, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm, kiếm trên tay phải đánh vào cổ tay Tang Trọng Dương, tuy là nhánh cây nhưng ở trong tay một người có nội công cao cường thì lại vô cùng cứng rắn.
Trong lòng Tang Trọng Dương kinh hãi vô cùng, liên tục lùi về phía sau.
Khí thế Da Luật Ngạn Thác của bức người, nhắm thẳng vào Tang Trọng Dương, hắn giơ tay lên, vận nội lực trong lòng bàn tay, đánh mạnh vào đỉnh đầu Tang Trọng Dương.
“Không….."
Trong lòng Tần Lạc Y không ngừng run rẩy, nàng không kịp suy nghĩ, đã chạy tới chắn trước mặt Tang Trọng Dương, dùng thân thể mềm mại ngăn lại sát chiêu của Da Luật Ngạn Thác.
Tác giả :
Ân Tầm