Liêu Vương Phi
Quyển 5 - Chương 3: Thỉnh an phi tần
Trong hoa viên xuất hiện hai bóng dáng là nam nhân cao lớn và nữ nhân ôn nhu, nhìn qua hai người quả là xứng đôi.
Một người đi nhanh về phía trước, người còn lại đi theo ở phía sau.
Tần Lạc Y được toại nguyện theo sát phía sau Da Luật Ngạn Thác, đi thẳng về Tỏa Diệp Hiên, bước chân cực kỳ nhẹ mà nhanh.
Không biết cha nuôi thế nào rồi?
Bệnh tình của cha nuôi làm nàng lo lắng không yên.
Lần trước chỉ là vội vàng nhìn thấy chứ nàng chưa nhận ra tình trạng bệnh tật của cha nuôi đang trở nên trầm trọng, nếu như tình hình ngày càng tệ hơn thì thân thể của cha nuôi…
Trong mắt Tần Lạc Y khẽ lướt qua một tia thâm trầm yếu ớt, tâm trạng cũng trở nên lộn xộn.
“A——."
Một tiếng thở gấp đầy kinh hãi bật thốt ra khỏi môi nàng, ngay sau đó, nàng được một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy.
Bởi vì nàng vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của bản thân nên đã không để ý đến việc nam nhân đi ở phía trước đã dừng bước, sau một khắc, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đã rơi vào lồng ngực của Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác giấu đi ý cười bên môi, đưa tay đỡ lấy nha đầu đang lảo đảo vì đụng phải mình này.
Đi đường mà cũng có thể như đi vào cõi tiên, nha đầu này thật sự là không bình thường mà! Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?
Phát hiện ra điểm này, lòng Da Luật Ngạn Thác như được vực dậy.
“Sau này đi đường không cho phép đi đằng sau ta!"
Ngoài mặt Da Luật Ngạn Thác giận dữ quát lên, giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép xem nhẹ.
Ở trong phủ của hắn, toàn bộ phi tần của hắn đều không được đi song song với hắn, thế nhưng khi hắn thấy thân thể mềm mại của Tần Lạc Y đi phía sau mình thì trong lòng liền thấy không nỡ.
Ý trung nhân của hắn, hắn cần phải biết quý trọng và thương yêu.
Mà hắn cũng không muốn đi trước nàng, vì như thế sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Đôi mắt long lanh như hai hạt ngọc trai của Tần Lạc Y tràn đầy mờ mịt và khó hiểu, hắn là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng, có người nào có thể đi song song với hắn được đây?
Da Luật Ngạn Thác nhìn ra được nghi hoặc của nàng, môi không tự chủ được mà vẽ lên một nụ cười yếu ớt, khuỷu tay mạnh mẽ khoác lên vai nàng.
“Nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, nếu không—— ‘hình pháp hầu hạ’!"
Ngay sau đó, ngón tay mang theo ý ngả ngớn của Da Luật Ngạn Thác chạm vào mặt nàng, vết chay dưới ngón tay lướt qua gò má mềm mại làm gò má nàng có chút nóng và đau.
Tần Lạc Y cả kinh, hắn muốn làm như thế nào với nàng?
Nếu nàng thực sự làm trái ý của hắn, thì hắn sẽ đối đãi với nàng như đối với một tù binh?
Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới một mặt tàn nhẫn máu lạnh của Da Luật Ngạn Thác trên chiến trường.
Trong lòng không khỏi run lên.
Vẻ mặt đơn thuần rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, nhất định là nàng đang nghĩ tới mặt xấu nhất của hắn, nàng sẽ không thừa nhận mình sẽ vì nàng mà vung roi da lên hoặc là lén bắn tên.
Dáng vẻ ẩn nhẫn vì lợi ích hiện lên, dáng vẻ như vậy thật sự làm người ta thương yêu mà.
Hắn khẽ thở dài, duỗi tay ra, dùng hành động để giải thích lời vừa nói.
Cúi người hôn đôi môi anh đào, trằn trọc nồng nàn.
“Hiểu chưa?"
Lúc hắn thưởng thức xong hương thơm và ngọt ngào của nàng rồi thì cười nhạo hỏi.
Trời ạ, hương thơm của nàng lại có thể khiến hắn say mê như vậy, chỉ mới hôn lướt qua thôi mà đã khiến máu trong người hắn như muốn phun trào, không thể kiềm chế được bản thân.
Tần Lạc Y nghe thấy giọng nói âm trầm của hắn thì trên mặt nổi lên chút sắc đỏ ửng.
Nhưng vào lúc này lại có tiếng bước chân cắt đứt chuyện tốt của hắn, cũng phá vỡ sự yên tĩnh nhàn nhạt trong hoa viên.
Trong nháy mắt đôi mắt Da Luật Ngạn Thác mơ hồ hiện lên tia lạnh lùng.
“Ninh nhi thỉnh an vương thượng!"
“Cơ thiếp thỉnh an vương gia, vương thượng vạn phúc!"
“Chúng nô tì thỉnh an vương gia!"
Chỉ ngửi thấy mùi hương bay tới, vài giọng nói như tiếng chim vang lên.
Một đám nô tì quỳ trên mặt đất.
Tần Lạc Y quay người lại nhìn thì thấy người tới hoa viên tản bộ chính là Ninh phi và Cơ thiếp.
Một người xinh như nước, một người đẹp như trăng, nụ cười mê người của họ làm mắt Tần Lạc Y đau nhói.
Ninh Phi vận một bộ đồ đỏ, cổ áo trễ xuống rất thấp, lộ ra bộ ngực đẫy đà, mặt như hoa sen, lông mày như liễu.
Đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, mười phần câu dẫn lòng người, búi tóc đính đầy trang sức, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt hơn.
Mà y phục trên người cơ thiếp là dùng hoa sen làm bông sợi tạo thành chiếc váy dài rộng, điểm xuyết trên mỗi lông vũ là đóa tường vi bằng đá vừa tròn vừa nhỏ, hạt châu lấp lánh ánh sao, rực rỡ như mây, lộ ra quý khí hoàng gia mê người.
Trên váy dùng những sợi tơ vàng mảnh như tóc thêu thành cành hải đường và chim hoàng oanh đang đậu, đan xen với sợi tơ vàng là ngàn vạn hạt châu, cùng tôn nhau sáng chói, quý không thể tả.
Nàng và Ninh Phi đúng là đẹp theo hai phong cách khác hẳn nhau, nhưng đều làm cho Tần Lạc Y cảm thấy…
Đau lòng!
Mà ở phía sau hai người là nha hoàn hầu hạ.
“Đứng lên đi!"
Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói.
“Vương thượng, người thật là xấu xa nha, một thời dài như vậy không đến chỗ Ninh nhi, làm Ninh nhi nhớ người muốn chết!"
Một giọng nói nũng nịu vang lên.
Ninh Phi đảo mắt qua lại ở trên người Tần Lạc Y, trong lòng âm thầm cả kinh, liền vội vàng bước lên phía trước rồi khoác tay vào khuỷu tay của Da Luật Ngạn Thác.
“Lẽ nào ngươi muốn bản vương bỏ tất cả chính sự để tới chỗ ngươi sao?"
Trong giọng nói hàm chứa sự uy nghiêm nồng đậm và một chút tức giận.
Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác tức giận là vì sự xuất hiện của các nàng mà bầu không khí vốn tốt đẹp bị đánh tan, nhưng quan trọng nhất là…
Hắn không muốn Tần Lạc Y nhìn thấy các nàng!
Hiển nhiên Ninh phi bị chấn động bởi sự tàn bạo của Vương Thượng, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Ninh nhi không dám!"
Trong giọng nói ẩn chứa ủy khuất, nhưng ánh mắt lại đảo qua người Tần Lạc Y, che kín cảm xúc ẩn nhẫn trong mắt.
“Vương thượng, chắc vị này là Tần cô nương!"
Giọng nói ôn nhu làm người nghe vô cùng động tâm.
“Ừ."
Da Luật Ngạn Thác chỉ “ừ" một tiếng coi như trả lời, hiển nhiên Cơ thiếp xinh đẹp kia cũng không thể làm hắn đặc biệt chú ý.
Sau đó, hắn chuyển qua nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng biến thành ôn nhu, không khỏi làm Ninh phi cả kinh, cũng khiến cho Cơ thiếp luôn luôn bình tĩnh âm thầm cả kinh.
Cơ thiếp từ từ bước lên, trên mặt mang theo vui vẻ nhìn Tần Lạc Y rồi nở nụ cười:
“Ta đã muốn gặp Tần cô nương từ lâu, đáng tiếc thân thể luôn không tốt, vì vậy không có cơ hội gặp mặt, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp. Quả nhiên Tần cô nương là tuyệt sắc giai nhân!"
Cơ thiếp nói Hán ngữ rõ ràng làm Tần Lạc Y trong nháy mắt sinh ra hảo cảm đối với nàng.
Nụ cười tuyệt mỹ, trong suốt như sương sớm buổi sáng nở rộ trên môi Tần Lạc Y, nàng khẽ khom người:
“Lời khen của nương nương tiểu nữ thật sự không dám nhận, tiểu nữ thấy thân thể của nương nương chắc là do nhiễm phải phong hàn nên để lại di chứng, cố gắng điều dưỡng rồi sẽ từ từ hồi phục."
Cuộc nói chuyện của Tần Lạc Y làm Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mi, hắn duỗi tay, đem thân thể mềm mại của Tần Lạc Y ôm vào ngực.
“Được rồi, có phải nàng không muốn gặp cha nuôi nữa không?"
Trong giọng nói thản nhiên tràn ngập lạnh lẽo được giấu kín.
Hắn thật sự không muốn thấy Tần Lạc Y và đám phi tần này phát sinh ra bất kỳ quan hệ gì. Bởi nàng ngây thơ nên căn bản không thể hiểu phong ba mãnh liệt đang diễn ra giữa những người đó.
Hắn còn muốn đem nàng bảo hộ cẩn thận!
Đôi mắt Tần Lạc Y nổi lên một tia xin lỗi đối với Cơ thiếp.
Mà Cơ thiếp lại khéo hiểu lòng người, cười dịu dàng rất có phong phạm của tiểu thư khuê các:
“Vậy cơ thiếp sẽ không quấy rầy Vương thượng và Tần cô nương nữa!"
Nói xong, bóng hình xinh đẹp lui xuống.
Bàn tay Da Luật Ngạn Thác to, ấm áp cầm lấy đổi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tần Lạc Y, mà động tác hắn làm ra làm tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
“Lạp Cô, Hiệt Tú Hiên sửa chữa đến đâu rồi?
Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác quay sang hỏi Lạp Cô.
“Bẩm Vương thượng, tất cả đều rất thuận lợi. Tới cuối tháng, Tần cô nương đã có thể vào ở!"
Lạp Cô một mực cung kính trả lời.
Việc một lần nữa sửa chữa mái hiên biệt uyển phía Tây là đại sự, cho nên trong khoảng thời gian này, Lạp Cô vẫn luôn chú ý rất kĩ, chỉ sợ có sai sót.
Da Luật Ngạn Thác nhìn sang Tần Lạc Y, khóe miệng hơi cong lên:
“Mau gắng hoàn thành, ta dẫn nàng đi bên kia xem một chút!"
Giọng nói lạnh như băng hoàn toàn bị cởi bỏ, chỉ còn đọng lại nồng đậm cưng chiều.
Mọi người trong phòng đều vì thế mà run lên, đặc biệt là Trữ phi, ả tràn đầy ghen tị nhìn Tần Lạc Y.
Dựa vào cái gì? Nàng ta bệnh thì có thể nhận được sủng ái đặc biệt của Vương thượng ư? Đã thế còn khiến cho Vương thượng dùng thân phận ngang hàng nói chuyện với nàng ta nữa chứ!
Tần Lạc Y cũng không biết suy nghĩ trong lòng của những người này, nàng theo bản năng tránh xa hơi thở ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, nàng thấy bản thân lúc này thật xấu hổ.
“Chúng ta… chúng ta đi thôi!"
Tần Lạc Y rũ mi, nói với Da Luật Ngạn Thác.
Nàng cảm thấy không khí bây giờ rất xấu hổ, nhất là…
Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, còn cả…
Ninh phi luôn bắn ánh mắt lạnh băng về phía nàng!
Da Luật Ngạn Thác nói với mọi người một tiếng, sau đó ôm đôi vai mềm mại của Tần Lạc Y đi về phía trước.
Đợi rời xa những ánh mắt giống nhau ở sau lưng kia, Tần Lạc Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có thể cảm thấy một cỗ căm thù cường đại vây xung quanh mình.
Nàng từng gặp qua Tiêu công chúa một lần.
Còn có Ninh phi kiều mỵ như nước!
Nhưng, vị cơ thiếp kia thì…?
Đáy lòng bình tĩnh của nàng có một tia nghi ngờ, Cơ thiếp xinh đẹp như nước, Da Luật Ngạn Thác một chút động tâm cũng không có sao?
Nhưng mà loại nữ tử này nên làm nam tử chú ý, nữ tử duyên dáng như lá mùa thu.
Nghĩ tới đây, lòng Tần Lạc Y bỗng trầm xuống, cảm giác bước chân thêm nặng.
“Nghĩ gì thế?"
Da Luật Ngạn Thác dừng bước, thân hình ngả về phía nàng, lại để cho đôi mắt nàng chống lại ánh mắt hắn.
“Chuyện này…"
Tần Lạc Y muốn nói lại thôi.
“Sao?"
Hắn cúi đầu, ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, hơi thở nóng ngứa phả lên cái tai mẫn cảm của nàng, khiến toàn thân nàng run run.
“Cô gái kia cũng là phi tần của ngươi?"
Nàng không phát hiện ra trong lời nói của mình xen lẫn ghen tức và bất an nhàn nhạt.
Nếu điều này được nữ tử khác nói ra thì nhất định hắn sẽ cho lôi xuống chém, nhưng lời ấy lại từ miệng Tần Lạc Y thốt ra, trong lòng hắn thế mà lại bốc lên tâm tình vui sướng.
Không muốn nàng tiếp xúc với phi tần khác, lại theo bản năng bảo vệ nàng, đồng thời cũng sợ nàng bớt đi hảo cảm với mình.
Nhưng biểu cảm trên mắt nàng lúc này cho thấy, nàng đang quan tâm hắn.
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác hơi nhếch, trong mắt dâng lên một tia nhu tình:
“Nàng ta chẳng qua chỉ là hàng cống phẩm!"
Hắn khẽ giải thích, đối với phi tần nhỏ này, hắn cũng không muốn nói nhiều.
Tần Lạc Y trong lòng chấn động, hàng cống phẩm? Đó là lễ vật do quốc gia hắn công chiếm đưa tới!
Một cỗ ghen tuông chưa bao giờ có bùng phát, đáy mắt tinh khiết rõ ràng cuồn cuộn nổi lên nồng đậm bi thương.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn khéo hiểu lòng người khiến nàng cảm thấy rất uất ức.
Hắn liệu có động tâm với cô gái đó không?
Nàng bị coi thành gì đây?
Cũng chỉ là hàng cống phẩm thôi sao? Nhưng, nàng là bị hắn bắt giữ!
Tâm tư cực đoan sâu sắc của Da Luật Ngạn Thác, sớm đã nhận ra phản ứng nho nhỏ của nàng, đem tất cả thu vào đáy mắt
“Nàng khác!"
Giọng nói trầm thấp, vui vẻ ở bên tai Tần Lạc Y vang lên.
Tần Lạc Ý nao nao, ngẩng đầu, liếc mắt một cái lại ngã vào đôi con ngươi sắc bén như chim ưng của Da Luật Ngạn Thác.
Một người đi nhanh về phía trước, người còn lại đi theo ở phía sau.
Tần Lạc Y được toại nguyện theo sát phía sau Da Luật Ngạn Thác, đi thẳng về Tỏa Diệp Hiên, bước chân cực kỳ nhẹ mà nhanh.
Không biết cha nuôi thế nào rồi?
Bệnh tình của cha nuôi làm nàng lo lắng không yên.
Lần trước chỉ là vội vàng nhìn thấy chứ nàng chưa nhận ra tình trạng bệnh tật của cha nuôi đang trở nên trầm trọng, nếu như tình hình ngày càng tệ hơn thì thân thể của cha nuôi…
Trong mắt Tần Lạc Y khẽ lướt qua một tia thâm trầm yếu ớt, tâm trạng cũng trở nên lộn xộn.
“A——."
Một tiếng thở gấp đầy kinh hãi bật thốt ra khỏi môi nàng, ngay sau đó, nàng được một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy.
Bởi vì nàng vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của bản thân nên đã không để ý đến việc nam nhân đi ở phía trước đã dừng bước, sau một khắc, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đã rơi vào lồng ngực của Da Luật Ngạn Thác.
Da Luật Ngạn Thác giấu đi ý cười bên môi, đưa tay đỡ lấy nha đầu đang lảo đảo vì đụng phải mình này.
Đi đường mà cũng có thể như đi vào cõi tiên, nha đầu này thật sự là không bình thường mà! Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?
Phát hiện ra điểm này, lòng Da Luật Ngạn Thác như được vực dậy.
“Sau này đi đường không cho phép đi đằng sau ta!"
Ngoài mặt Da Luật Ngạn Thác giận dữ quát lên, giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép xem nhẹ.
Ở trong phủ của hắn, toàn bộ phi tần của hắn đều không được đi song song với hắn, thế nhưng khi hắn thấy thân thể mềm mại của Tần Lạc Y đi phía sau mình thì trong lòng liền thấy không nỡ.
Ý trung nhân của hắn, hắn cần phải biết quý trọng và thương yêu.
Mà hắn cũng không muốn đi trước nàng, vì như thế sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.
Đôi mắt long lanh như hai hạt ngọc trai của Tần Lạc Y tràn đầy mờ mịt và khó hiểu, hắn là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng, có người nào có thể đi song song với hắn được đây?
Da Luật Ngạn Thác nhìn ra được nghi hoặc của nàng, môi không tự chủ được mà vẽ lên một nụ cười yếu ớt, khuỷu tay mạnh mẽ khoác lên vai nàng.
“Nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, nếu không—— ‘hình pháp hầu hạ’!"
Ngay sau đó, ngón tay mang theo ý ngả ngớn của Da Luật Ngạn Thác chạm vào mặt nàng, vết chay dưới ngón tay lướt qua gò má mềm mại làm gò má nàng có chút nóng và đau.
Tần Lạc Y cả kinh, hắn muốn làm như thế nào với nàng?
Nếu nàng thực sự làm trái ý của hắn, thì hắn sẽ đối đãi với nàng như đối với một tù binh?
Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới một mặt tàn nhẫn máu lạnh của Da Luật Ngạn Thác trên chiến trường.
Trong lòng không khỏi run lên.
Vẻ mặt đơn thuần rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, nhất định là nàng đang nghĩ tới mặt xấu nhất của hắn, nàng sẽ không thừa nhận mình sẽ vì nàng mà vung roi da lên hoặc là lén bắn tên.
Dáng vẻ ẩn nhẫn vì lợi ích hiện lên, dáng vẻ như vậy thật sự làm người ta thương yêu mà.
Hắn khẽ thở dài, duỗi tay ra, dùng hành động để giải thích lời vừa nói.
Cúi người hôn đôi môi anh đào, trằn trọc nồng nàn.
“Hiểu chưa?"
Lúc hắn thưởng thức xong hương thơm và ngọt ngào của nàng rồi thì cười nhạo hỏi.
Trời ạ, hương thơm của nàng lại có thể khiến hắn say mê như vậy, chỉ mới hôn lướt qua thôi mà đã khiến máu trong người hắn như muốn phun trào, không thể kiềm chế được bản thân.
Tần Lạc Y nghe thấy giọng nói âm trầm của hắn thì trên mặt nổi lên chút sắc đỏ ửng.
Nhưng vào lúc này lại có tiếng bước chân cắt đứt chuyện tốt của hắn, cũng phá vỡ sự yên tĩnh nhàn nhạt trong hoa viên.
Trong nháy mắt đôi mắt Da Luật Ngạn Thác mơ hồ hiện lên tia lạnh lùng.
“Ninh nhi thỉnh an vương thượng!"
“Cơ thiếp thỉnh an vương gia, vương thượng vạn phúc!"
“Chúng nô tì thỉnh an vương gia!"
Chỉ ngửi thấy mùi hương bay tới, vài giọng nói như tiếng chim vang lên.
Một đám nô tì quỳ trên mặt đất.
Tần Lạc Y quay người lại nhìn thì thấy người tới hoa viên tản bộ chính là Ninh phi và Cơ thiếp.
Một người xinh như nước, một người đẹp như trăng, nụ cười mê người của họ làm mắt Tần Lạc Y đau nhói.
Ninh Phi vận một bộ đồ đỏ, cổ áo trễ xuống rất thấp, lộ ra bộ ngực đẫy đà, mặt như hoa sen, lông mày như liễu.
Đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, mười phần câu dẫn lòng người, búi tóc đính đầy trang sức, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt hơn.
Mà y phục trên người cơ thiếp là dùng hoa sen làm bông sợi tạo thành chiếc váy dài rộng, điểm xuyết trên mỗi lông vũ là đóa tường vi bằng đá vừa tròn vừa nhỏ, hạt châu lấp lánh ánh sao, rực rỡ như mây, lộ ra quý khí hoàng gia mê người.
Trên váy dùng những sợi tơ vàng mảnh như tóc thêu thành cành hải đường và chim hoàng oanh đang đậu, đan xen với sợi tơ vàng là ngàn vạn hạt châu, cùng tôn nhau sáng chói, quý không thể tả.
Nàng và Ninh Phi đúng là đẹp theo hai phong cách khác hẳn nhau, nhưng đều làm cho Tần Lạc Y cảm thấy…
Đau lòng!
Mà ở phía sau hai người là nha hoàn hầu hạ.
“Đứng lên đi!"
Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói.
“Vương thượng, người thật là xấu xa nha, một thời dài như vậy không đến chỗ Ninh nhi, làm Ninh nhi nhớ người muốn chết!"
Một giọng nói nũng nịu vang lên.
Ninh Phi đảo mắt qua lại ở trên người Tần Lạc Y, trong lòng âm thầm cả kinh, liền vội vàng bước lên phía trước rồi khoác tay vào khuỷu tay của Da Luật Ngạn Thác.
“Lẽ nào ngươi muốn bản vương bỏ tất cả chính sự để tới chỗ ngươi sao?"
Trong giọng nói hàm chứa sự uy nghiêm nồng đậm và một chút tức giận.
Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác tức giận là vì sự xuất hiện của các nàng mà bầu không khí vốn tốt đẹp bị đánh tan, nhưng quan trọng nhất là…
Hắn không muốn Tần Lạc Y nhìn thấy các nàng!
Hiển nhiên Ninh phi bị chấn động bởi sự tàn bạo của Vương Thượng, giọng nói cũng trở nên run rẩy:
“Ninh nhi không dám!"
Trong giọng nói ẩn chứa ủy khuất, nhưng ánh mắt lại đảo qua người Tần Lạc Y, che kín cảm xúc ẩn nhẫn trong mắt.
“Vương thượng, chắc vị này là Tần cô nương!"
Giọng nói ôn nhu làm người nghe vô cùng động tâm.
“Ừ."
Da Luật Ngạn Thác chỉ “ừ" một tiếng coi như trả lời, hiển nhiên Cơ thiếp xinh đẹp kia cũng không thể làm hắn đặc biệt chú ý.
Sau đó, hắn chuyển qua nhìn Tần Lạc Y, ánh mắt lạnh lùng nhanh chóng biến thành ôn nhu, không khỏi làm Ninh phi cả kinh, cũng khiến cho Cơ thiếp luôn luôn bình tĩnh âm thầm cả kinh.
Cơ thiếp từ từ bước lên, trên mặt mang theo vui vẻ nhìn Tần Lạc Y rồi nở nụ cười:
“Ta đã muốn gặp Tần cô nương từ lâu, đáng tiếc thân thể luôn không tốt, vì vậy không có cơ hội gặp mặt, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp. Quả nhiên Tần cô nương là tuyệt sắc giai nhân!"
Cơ thiếp nói Hán ngữ rõ ràng làm Tần Lạc Y trong nháy mắt sinh ra hảo cảm đối với nàng.
Nụ cười tuyệt mỹ, trong suốt như sương sớm buổi sáng nở rộ trên môi Tần Lạc Y, nàng khẽ khom người:
“Lời khen của nương nương tiểu nữ thật sự không dám nhận, tiểu nữ thấy thân thể của nương nương chắc là do nhiễm phải phong hàn nên để lại di chứng, cố gắng điều dưỡng rồi sẽ từ từ hồi phục."
Cuộc nói chuyện của Tần Lạc Y làm Da Luật Ngạn Thác hơi nhíu mi, hắn duỗi tay, đem thân thể mềm mại của Tần Lạc Y ôm vào ngực.
“Được rồi, có phải nàng không muốn gặp cha nuôi nữa không?"
Trong giọng nói thản nhiên tràn ngập lạnh lẽo được giấu kín.
Hắn thật sự không muốn thấy Tần Lạc Y và đám phi tần này phát sinh ra bất kỳ quan hệ gì. Bởi nàng ngây thơ nên căn bản không thể hiểu phong ba mãnh liệt đang diễn ra giữa những người đó.
Hắn còn muốn đem nàng bảo hộ cẩn thận!
Đôi mắt Tần Lạc Y nổi lên một tia xin lỗi đối với Cơ thiếp.
Mà Cơ thiếp lại khéo hiểu lòng người, cười dịu dàng rất có phong phạm của tiểu thư khuê các:
“Vậy cơ thiếp sẽ không quấy rầy Vương thượng và Tần cô nương nữa!"
Nói xong, bóng hình xinh đẹp lui xuống.
Bàn tay Da Luật Ngạn Thác to, ấm áp cầm lấy đổi tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tần Lạc Y, mà động tác hắn làm ra làm tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ.
“Lạp Cô, Hiệt Tú Hiên sửa chữa đến đâu rồi?
Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác quay sang hỏi Lạp Cô.
“Bẩm Vương thượng, tất cả đều rất thuận lợi. Tới cuối tháng, Tần cô nương đã có thể vào ở!"
Lạp Cô một mực cung kính trả lời.
Việc một lần nữa sửa chữa mái hiên biệt uyển phía Tây là đại sự, cho nên trong khoảng thời gian này, Lạp Cô vẫn luôn chú ý rất kĩ, chỉ sợ có sai sót.
Da Luật Ngạn Thác nhìn sang Tần Lạc Y, khóe miệng hơi cong lên:
“Mau gắng hoàn thành, ta dẫn nàng đi bên kia xem một chút!"
Giọng nói lạnh như băng hoàn toàn bị cởi bỏ, chỉ còn đọng lại nồng đậm cưng chiều.
Mọi người trong phòng đều vì thế mà run lên, đặc biệt là Trữ phi, ả tràn đầy ghen tị nhìn Tần Lạc Y.
Dựa vào cái gì? Nàng ta bệnh thì có thể nhận được sủng ái đặc biệt của Vương thượng ư? Đã thế còn khiến cho Vương thượng dùng thân phận ngang hàng nói chuyện với nàng ta nữa chứ!
Tần Lạc Y cũng không biết suy nghĩ trong lòng của những người này, nàng theo bản năng tránh xa hơi thở ấm áp của Da Luật Ngạn Thác, nàng thấy bản thân lúc này thật xấu hổ.
“Chúng ta… chúng ta đi thôi!"
Tần Lạc Y rũ mi, nói với Da Luật Ngạn Thác.
Nàng cảm thấy không khí bây giờ rất xấu hổ, nhất là…
Nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người, còn cả…
Ninh phi luôn bắn ánh mắt lạnh băng về phía nàng!
Da Luật Ngạn Thác nói với mọi người một tiếng, sau đó ôm đôi vai mềm mại của Tần Lạc Y đi về phía trước.
Đợi rời xa những ánh mắt giống nhau ở sau lưng kia, Tần Lạc Y mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng có thể cảm thấy một cỗ căm thù cường đại vây xung quanh mình.
Nàng từng gặp qua Tiêu công chúa một lần.
Còn có Ninh phi kiều mỵ như nước!
Nhưng, vị cơ thiếp kia thì…?
Đáy lòng bình tĩnh của nàng có một tia nghi ngờ, Cơ thiếp xinh đẹp như nước, Da Luật Ngạn Thác một chút động tâm cũng không có sao?
Nhưng mà loại nữ tử này nên làm nam tử chú ý, nữ tử duyên dáng như lá mùa thu.
Nghĩ tới đây, lòng Tần Lạc Y bỗng trầm xuống, cảm giác bước chân thêm nặng.
“Nghĩ gì thế?"
Da Luật Ngạn Thác dừng bước, thân hình ngả về phía nàng, lại để cho đôi mắt nàng chống lại ánh mắt hắn.
“Chuyện này…"
Tần Lạc Y muốn nói lại thôi.
“Sao?"
Hắn cúi đầu, ở bên tai nàng thấp giọng hỏi, hơi thở nóng ngứa phả lên cái tai mẫn cảm của nàng, khiến toàn thân nàng run run.
“Cô gái kia cũng là phi tần của ngươi?"
Nàng không phát hiện ra trong lời nói của mình xen lẫn ghen tức và bất an nhàn nhạt.
Nếu điều này được nữ tử khác nói ra thì nhất định hắn sẽ cho lôi xuống chém, nhưng lời ấy lại từ miệng Tần Lạc Y thốt ra, trong lòng hắn thế mà lại bốc lên tâm tình vui sướng.
Không muốn nàng tiếp xúc với phi tần khác, lại theo bản năng bảo vệ nàng, đồng thời cũng sợ nàng bớt đi hảo cảm với mình.
Nhưng biểu cảm trên mắt nàng lúc này cho thấy, nàng đang quan tâm hắn.
Khóe miệng Da Luật Ngạn Thác hơi nhếch, trong mắt dâng lên một tia nhu tình:
“Nàng ta chẳng qua chỉ là hàng cống phẩm!"
Hắn khẽ giải thích, đối với phi tần nhỏ này, hắn cũng không muốn nói nhiều.
Tần Lạc Y trong lòng chấn động, hàng cống phẩm? Đó là lễ vật do quốc gia hắn công chiếm đưa tới!
Một cỗ ghen tuông chưa bao giờ có bùng phát, đáy mắt tinh khiết rõ ràng cuồn cuộn nổi lên nồng đậm bi thương.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn khéo hiểu lòng người khiến nàng cảm thấy rất uất ức.
Hắn liệu có động tâm với cô gái đó không?
Nàng bị coi thành gì đây?
Cũng chỉ là hàng cống phẩm thôi sao? Nhưng, nàng là bị hắn bắt giữ!
Tâm tư cực đoan sâu sắc của Da Luật Ngạn Thác, sớm đã nhận ra phản ứng nho nhỏ của nàng, đem tất cả thu vào đáy mắt
“Nàng khác!"
Giọng nói trầm thấp, vui vẻ ở bên tai Tần Lạc Y vang lên.
Tần Lạc Ý nao nao, ngẩng đầu, liếc mắt một cái lại ngã vào đôi con ngươi sắc bén như chim ưng của Da Luật Ngạn Thác.
Tác giả :
Ân Tầm