[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 84
Ngày hôm đó xuống buổi trực, Triệu đại nhân từ biệt Huyền Quang đế trở lại quỷ trạch. Người khác chỉ thấy cậu lẻ loi một mình, lại không biết Huyền Quang đế vốn nên ở trong cung gần như mỗi ngày đều sẽ ẩn thân hình theo cậu trở về nhà, hai người dùng ý niệm giao lưu với nhau.
“Gần đây ta lại không có làm sai chuyện gì, vì sao phải bị phạt?" Giọng điệu Hữu Xu cực kỳ ủy khuất.
“Còn không có làm sai hả? Đại thần dâng chiết tử giục ta lập hậu tuyển phi, sao ngươi không đứng ra phản đối?"
“Vậy ngươi nói ta dùng lý do gì để phản đối?"
“Ngươi cứ nói Hoàng Thượng là của một mình ngươi, chỉ có ngươi có thể ăn, người khác không thể. Nếu như bọn họ phản đối, ngươi liền vẽ mấy tấm âm quỷ phù, cho bọn họ hưởng thụ." Huyền Quang đế vui cười nói.
Khó trách tâm nhãn của chủ nhân càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng phúc hắc, đều là đại vương dạy hư. Lão tổ chờ ở cạnh cửa nghe không nổi nữa, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hữu Xu bị người khác cắt ngang, cũng không tiện tranh cãi tiếp nữa, đỏ mặt lên nói nhỏ, “Dù sao thì ngươi nói trừng phạt ta không đồng ý! Một cái cũng đã thô như vậy, hai cái sẽ chết người đó."
“Không đâu, trên tay của ta có linh dược…" Âm thanh không biết xấu hổ của đại vương dần dần biến mất ở cuối hành lang, lúc này lão tổ mới lau mồ hôi lạnh trên thái dương, tỏ vẻ mình hoàn toàn nghe không hiểu.
… Người biết thuật phân thân thật là khó lường!
Ước chừng sau nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Hữu Xu khập khiễng đi ra, Huyền Quang đế vẻ mặt thoả mãn nâng đỡ. Hai người ngồi xuống thiên thính, nhìn thấy thịt cá trên bàn cơm, trăm miệng một lời nói, “Dẹp mấy đồ ăn này đi, đổi hai chén cháo rau dưa."
Khóe miệng lão tổ hơi hơi co giật, lĩnh mệnh mà đi, mới vừa vượt qua cửa, chỉ thấy một tiểu quỷ vội vàng chạy tới, nói Triệu Hữu Tài cầu kiến.
Hiện giờ đã là năm Huyền Quang thứ mười, trải qua mười năm cải cách, Đại Dung đã dần dần khôi phục phồn vinh ngày xưa, mà người đã từng bị bãi miễn chức quan cũng đều có được cơ hội bắt đầu một lần nữa. Triệu Hữu Tài trải qua vài năm khổ đọc, rốt cuộc thông qua cuộc thi nhỏ Lại bộ tổ chức riêng, trở thành tư lại phụ trách chỉnh lý công văn, tuy rằng bị vây quyền lực ở tầng dưới chót nhất, nhưng tốt xấu cũng thoát khỏi thảm trạng bữa đói bữa no, không nhà không cửa.
Cũng không biết có phải là có ý đồ khác không, hắn ta bắt đầu chậm rãi tiếp cận Hữu Xu, mặc dù mỗi lần đều bị đám quỷ quái lão tổ dọa sợ tới mức tè ra quần, nhưng vẫn cách vài ngày liền tới cửa một lần, đưa chút sơn trân hoặc quà quê. Lễ vật đều không đáng tiền, nhưng thắng ở chỗ ăn ngon, Hữu Xu thuận thế tiếp nhận, ngược lại cũng muốn nhìn một chút xem hắn âm thầm mưu đồ cái gì.
Lần này hắn đưa tới một cái đầu heo kho, cách thật xa đã có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm. Nước miếng Hữu Xu đổ ào ào, rướn cổ lên không ngừng nhìn ra xa. Huyền Quang đế ẩn đi thân hình, âm thầm đè đè cái mông hơi nâng lên của cậu, cười nói, “Ngoan, thứ này hiện tại ngươi ăn không được."
Hữu Xu nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ đau xót, “Không phải ngươi nói bôi linh dược xong lập tức liền khỏi hả?"
“Ta nói lập tức là sáng ngày mai." Thấy cậu mặt ủ mày ê, biểu tình thảm đạm, Huyền Quang đế an ủi, “Ta giúp ngươi đông lạnh đầu heo, đêm mai tự mình hâm nóng, rồi lại cắt thành lát đút vào miệng ngươi, vậy chu toàn rồi đi?"
Khi nói chuyện, Triệu Hữu Tài đã vào thiên thính, thấy Hữu Xu đang dùng bữa, trên bàn lại đặt hai chén cháo, không khỏi hỏi, “Đường đệ, ngươi có khách à?"
“Không, hai chén này đều là của ta." Hữu Xu nhìn chằm chằm đầu heo kho trong tay hắn.
Triệu Hữu Tài ngầm hiểu, vội đưa đầu heo qua, nói một bữa cơm ăn không hết, bảo cậu đặt ở trong hầm băng chậm rãi cắt ăn. Lão tổ gật đầu đáp ứng, đang định đem đầu heo cầm đi đóng băng, liền thấy đại vương lộ ra biểu tình trầm giận, ngăn lại nói, “Chậm đã, đầu heo này có vấn đề. Bổn vương lập tức liền tới, các ngươi đợi lát nữa đi."
Hữu Xu biết chủ tử nhìn mọi vật không chỉ dựa vào hai mắt, còn dựa vào thần thức, người thường khó có thể phát hiện dị trạng, hắn đảo qua liền biết. Hắn nói đầu heo này có vấn đề, như vậy vấn đề liền lớn rồi. Hữu Xu cứ theo lẽ thường đối thoại với Triệu Hữu Tài, lão tổ mang theo đầu heo chậm rãi đi, mà Huyền Quang đế đã biến mất tại thiên thính, lệnh Âu Thái tức khắc hội họp với hắn.
Âu Thái đang êm đẹp ăn cơm, chỉ thấy lệnh bài liên tiếp lóe sáng, buông bát xuống sau đó nhấn nó một cái, người đã xuất hiện trong một ngõ nhỏ hẻo lánh nào đó, chủ tử đang mặc một bộ thường phục, đứng ở ngõ hẻm vẫy tay với hắn ta. Hai người làm bộ như cải trang vi hành gõ cửa Triệu phủ, được một lão quỷ tất cung tất kính dẫn vào thiên thính.
Khi đó, Triệu Hữu Tài đang đứng dậy cáo từ, liền thấy Hoàng Thượng và Hình bộ thượng thư trước sau đi tới, lập tức kinh sợ mà ra ngoài nghênh đón, lần này, dù cho nhóm quỷ phó luân phiên xua đuổi thì hắn ta cũng không chịu đi. Hữu Xu cũng đi ra ngoài nghênh đón, liên tục phất tay để hạ phó thêm đồ ăn.
“Vừa lúc đường huynh mang theo một cái đầu heo kho, đặt ở trong lồng chưng, chưng xong liền mang lên làm đồ ăn chính đi."
Cậu mới vừa đề ra đề nghị này, sắc mặt Triệu Hữu Tài liền thay đổi, run giọng nói, “Đầu heo kho khẩu vị nặng, xem là bất nhã, sao lại để cho Hoàng Thượng hưởng dụng? Không bằng để đại trù làm vài món ăn càng tinh xảo đi?"
Huyền Quang đế xua tay, “Không sao. Trẫm vốn là cải trang vi hành, thể nghiệm dân sinh, món đầu heo kho này vừa lúc." Âu Thái cũng liên tiếp phụ họa.
Thật vất vả được cơ hội gặp mặt thánh nhan, Triệu Hữu Tài lại không yên lòng, mồ hôi ướt đẫm, mấy lần muốn mở miệng cáo từ, đều bị Âu Thái tài tình mà chắn lại. Chờ đến khi lão tổ và những quỷ phó khác bưng thức ăn lên, hắn ta mới thở phào, đầu heo kho vẫn là nguyên khuông nguyên dạng, vẫn chưa bị động qua.
Nhưng mà hắn ta yên tâm quá sớm. Âu Thái lại cầm lấy chủy thủ trong khay chậm rãi mở đầu heo ra, nói mình thích ăn tủy não nhất, trước tiên lấy một chút nếm thử, lại phát hiện tuỷ não và xương sọ đã sớm bị loại bỏ sạch sẽ, đổi thành mấy khối vàng thỏi đặt ở bên trong.
“Đây là có chuyện gì?" Âu Thái còn chưa kịp phản ứng, Huyền Quang đế đã trầm giọng chất vấn.
Triệu Hữu Tài bộp một tiếng quỳ xuống, đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần. Hóa ra hắn ta đã sớm bị đối thủ của Hữu Xu thu mua, nhét sáu thỏi vàng trong đầu heo, đổi thành bạc trắng cũng có sáu trăm lượng. Đợi cho ngày mai, tự nhiên sẽ có người ở trong triều buộc tội Hữu Xu thu nhận hối lộ, mà dựa theo luật pháp, tham ô sáu mươi lượng liền chém đầu, đây là điểm mấu chốt Huyền Quang đế tự mình định ra, không có khả năng lật lọng.
Minh tuyến, ám tuyến đều đã vùi lấp thỏa đáng, thậm chí ngay cả chứng cứ cũng đã chuẩn bị tốt, Triệu Hữu Tài chỉ cần ngồi tù vài năm, đi ra có thể được một chức quan tứ phẩm cùng với mười vạn lượng thù lao. Trái lại Hữu Xu hết đường chối cãi, chỉ có lăng trì xử tử.
Bởi vậy có thể thấy, để làm suy sụp Hữu Xu, bọn họ tiêu phí bao nhiêu thời gian và tinh lực. Nhưng mà bọn họ trăm triệu lần không ngờ rằng Huyền Quang đế sẽ đến đúng dịp như vậy, lại hoàn toàn vừa vặn đụng phải Triệu Hữu Tài. Hắn ở lâu trên địa vị cao, khí thế kinh người, Triệu Hữu Tài làm thế nào ngăn cản nổi, gần như không cần thẩm vấn liền nói hết đến nơi đến chốn.
Huyền Quang đế trầm mặc thật lâu, sau đó giống như mưa gió nổi lên, khi Triệu Hữu Tài cho rằng hắn sẽ nổi giận lôi đình, hắn lại một tay ôm Hữu Xu ngồi ở trên đùi, nắm chóp mũi đối phương cười nói, “Nghe thấy không? Ngươi thiếu chút nữa liền thành đầu heo, bị người ta bỏ nồi đem chưng rồi!"
Vẻ mặt Hữu Xu ảo não, không ngăn được thở dài.
Hai người tư thế thân mật, khiến Triệu Hữu Tài cảm thấy hoảng hốt. Nếu sớm biết đường đệ và Hoàng Thượng là loại quan hệ này, hắn ta làm gì cần nghe lời những người đó? Chỉ cần hầu hạ đường đệ cho tốt, còn không phải muốn cái gì có cái đó sao? Nhưng hối hận đã muộn, hắn ta bị Âu Thái áp viết lời khai, ấn dấu tay, tức khắc vào thiên lao chịu thẩm.
Một cái đầu heo lại ầm ĩ ra một đại án hãm hại trung lương động trời, số người liên lụy tới hai mươi tám người, vả lại phần lớn là quan lớn nhị phẩm, thậm chí còn có vài quốc công siêu phẩm, sau khi nhận tội đều bị phán lăng trì, liên luỵ cửu tộc.
Thủ đoạn của Huyền Quang đế tuy có chút quả quyết ngoan lệ, nhưng cũng tính là khoan dung lễ độ, nếu như có thể lưu lại một đường sinh cơ, thì sẽ không chém tận giết tuyệt. Hắn rất ít khi làm ra phán quyết liên luỵ cửu tộc, lần này lại liên tiếp diệt hai mươi tám tộc, xem như trước đó chưa từng có. Nhóm triều thần rốt cuộc cũng nhận rõ: Triệu đại nhân ở trong lòng Hoàng Thượng, ước chừng là sự tồn tại giống như nghịch lân, ngày sau vẫn là cách xa cậu ta một chút, miễn cho bị ngộ thương.
Khi tin tức hai mươi tám tộc bị diệt hết truyền vào Toại Xương thì đã qua hơn một tháng, khiến dân chúng kinh hãi không thôi. Trong một quán trà nào đó, nhóm trà khách đang đàm luận việc này, ngay cả điệu hát dân gian y y nha nha trên đài cũng không kiên nhẫn nghe hết.
“Không phải đều nói Hoàng Thượng vô cùng nhân từ sao? Sao lại liên tiếp giết người nhiều như vậy? Người bị hãm hại chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích sao, lại khiến Hoàng Thượng tức giận đến nông nỗi như thế."
“Ngươi nghe ai nói? Hoàng Thượng chỉ giết thủ phạm chính, cái gọi là liên luỵ cửu tộc bất quá chỉ là đem thân tộc đó biếm thành thứ dân, bán vào giáo phường ti* thôi."
*Giáo phường ti: cơ cấu âm nhạc cung đình của TQ cổ đại, chuyên quản lý việc dạy dỗ và diễn xuất âm nhạc cung đình.
“Vậy cũng đủ thảm! Đang êm đẹp hưởng cuộc sống xa hoa, lại sụp đổ trong một đêm; quý tộc đã từng cao cao tại thượng, hiện giờ thành nô lệ thậm chí là quan kỹ hèn mọn nhất, ngẫm lại liền khiến người ta thổn thức. Tất cả mọi người đều là người, chẳng lẽ hoàng thân quốc thích liền khác biệt hơn sao?" Một nho sinh nào đó lắc đầu cảm thán.
Một người bán dạo cười lạnh nói, “Ngươi có biết bọn họ làm hại ai không? Nếu như biết rồi lại đến thương tiếc cũng không muộn."
“Bọn họ làm hại ai?" Loại án động trời này đều bị quan trên đè tin tức, nội tình mà dân chúng có thể biết rất ít.
Người bán dạo là nhân sĩ kinh thành, tin tức tương đối linh thông, thấp giọng nói, “Người bị hãm hại cũng không phải hoàng thân quốc thích gì đó, nếu thật sự muốn bàn tới, xem như một nửa người Toại Xương đi."
“Hay là, chẳng lẽ là tiểu Triệu huyện lệnh?" Không biết ai run giọng hỏi.
“Đoán đúng rồi, chính là tiểu Triệu Huyện lệnh của các ngươi đó. Bởi vì cậu ấy dốc hết sức chủ trương việc huỷ bỏ chế độ chiếm ruộng, thực hành chế độ chia đều ruộng đất, cho nên tổn hại lợi ích của phần lớn quyền quý, vậy nên mới dẫn tới tai họa bất ngờ lần này." Người bán dạo lộ ra vẻ mặt phẫn uất, bởi vì tiểu Triệu huyện lệnh không chỉ suy xét đến lợi ích của quảng đại nông dân, còn đề cao địa vị của thương nhân, khiến thương nhân sau này cũng có thể tham gia khoa cử, tiến vào con đường làm quan, có thể nói là hiền thần trăm năm khó gặp. Nếu như cậu ấy bị hại chết, ai tới thỉnh mệnh thay dân chúng? Dựa vào những quyền quý ngồi không ăn bám, cẩu quan bịt tai giả điếc đó à?
Người mới vừa rồi còn mang lòng thương hại, hiện tại chỉ còn lại lửa giận cuộn trào, chụp bàn mắng, “Nương, dám hại đến trên đầu tiểu Triệu huyện lệnh! May mắn Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, không thì khiến người tốt bị oan!"
“Giết tốt! Dù là giết sạch cửu tộc, cũng không có một ai oan uổng!"
“Lại hại đến tiểu Triệu Huyện lệnh của chúng ta! Nếu như cậu ấy có cái gì bất trắc, chúng ta lại xông vào thiên lao một lần nữa cũng được!" Người này hiển nhiên là một trong những nạn dân đã từng phá thành đụng lao, ý đồ cứu tiểu Triệu Huyện lệnh ra. Tất cả những người ngồi cùng bàn với hắn đều là nhóm người năm đó, hiện tại đã lập tiêu cục, hành tẩu giữa các châu phủ, tự nhiên biết Toại Xương với những huyện thành khác so ra có bao nhiêu khác biệt.
Bởi vì tri phủ kế nhiệm sâu sắc giác ngộ được thủ đoạn lại trị bất phàm của tiểu Triệu Huyện lệnh, không chút nào dám thay đổi chính lệnh mà cậu từng ban bố, đợi khi cậu trong vòng nửa năm liên tiếp thăng năm cấp, trở thành Hộ bộ thị lang, ngay sau đó tiến vào nội các, thì càng dựa theo tiêu chuẩn trong sách nhỏ mà cậu viết tặng, làm theo không khác biệt. Vậy nên, cầu ở Toại Xương to hơn những nơi khác một chút; đường bằng phẳng hơn đường ở những nơi khác một chút; đê đập vững chắc hơn đê đập của những địa phương khác một chút, hồng thủy hàng năm tàn sát bừa bãi, nhưng lại không có một lần phá tan được ràng buộc.
Nhưng mấy cái này đều không có gì, càng quan trọng hơn là diện mạo tinh thần của người Toại Xương. Bọn họ hiểu rõ sinh mệnh đáng quý hơn bất luận kẻ nào, cũng biết sự quan trọng của đoàn kết, cùng nhau chung tay hơn so với bất luận kẻ nào. Bất luận nghèo hèn, chỉ cần ở nơi khác gặp nhau, tất cả mọi người là bằng hữu, cũng đều trọng tình trọng nghĩa, tri ân báo đáp.
Bọn họ thực đoàn kết, nhưng cũng sẽ không bài ngoại, đương nhiên, nếu người từ bên ngoài đến có điều trách móc tiểu Triệu huyện lệnh thì lại là chuyện khác rồi. Hiện tại, lại có người có ý định đưa tiểu Triệu huyện lệnh vào chỗ chết, khiến bọn họ làm thế nào nhịn được, ai cũng tụ cùng một chỗ mạnh mẽ lên án hung thủ, sau đó ước hẹn đến huyện nha viết thư vạn dân thỉnh nguyện, yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm trị không tha.
Nhìn thấy trà lâu ầm ầm đi mất không còn một mảnh, ngay cả chưởng quầy và điếm tiểu nhị cũng đều bắt đầu thu thập bàn ghế, khóa kỹ quầy, chuẩn bị đi thỉnh mệnh, hai người ngồi ở trong góc mới ngẩng đầu, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Mặc dù đeo một lớp mặt nạ da người, hai má Hữu Xu vẫn lộ ra đỏ ửng, thẹn thùng nói, “Nhận được ưu ái của các đồng hương Toại Xương."
“Bởi vì ngươi đáng để bọn họ kính yêu. Đi thôi, đến huyện nha nhìn xem, nghe nói tri huyện lần này có vài phần năng lực. Tri phủ Lệ Thuỷ từng mấy lần tiến cử trong tấu chương, nói hắn ta cực đủ phong phạm ‘xử án như thần’ của Triệu Công năm đó." Huyền Quang đế không cải trang giả dạng, cái gương mặt của hắn ở nơi xa xôi như Toại Xương, hẳn là không mấy ai nhận thức.
Hữu Xu cũng từng mấy lần nghe đồng hương Toại Xương đề cập qua người này, nói là nhậm chức hai năm, không một án xử oan, trong lòng khó tránh khỏi mang hảo cảm, vì thế gật đầu. Khi hai người đi đến huyện nha, huyện thái gia năm nay mới hai mươi đã nói hai ba câu đuổi tất cả đi, gương mặt vốn còn cười tủm tỉm, xoay người lại lộ ra biểu tình chán ghét, thấp giọng không thể nghe thấy mà nói, “Lại là tiểu Triệu huyện lệnh! Hay là Phương Đức Thắng ta vĩnh viễn đều phải bị cậu ta áp một đầu? Cậu ta rời Toại Xương đã là chuyện bao nhiêu năm trước, lại vẫn nhớ rõ, có chết hay không, lại có quan hệ gì với mấy tiểu dân như các ngươi?"
“Đại nhân, ngài nhỏ giọng chút, để người bên ngoài nghe thấy liền không được đâu!" Sư gia vội vàng kéo tay áo hắn, đồng thời nhìn nhìn bốn phía, sợ bị người ta nghe thấy. Phải biết, tất cả tư lại trong huyện nha Toại Xương đều là người ủng hộ của tiểu Triệu huyện lệnh. Tuy rằng qua mười năm, thay đổi mấy người, nhưng chỉ cần là người huyện Toại Xương, liền không đổi được cuồng nhiệt từ trong xương đối với tiểu Triệu huyện lệnh.
“Biết." Vẻ mặt huyện thái gia càng thêm phản cảm.
Tinh thần lực của Hữu Xu không thể phóng ra ngoài, chỉ nhìn thấy hai cái bóng dáng, Huyền Quang đế lại đem đối thoại và vẻ mặt dộng tác giữa hai người nhìn rõ ràng, lắc đầu nói, “Trí tuệ hẹp hòi, khó làm chuyện lớn, so với ngươi còn kém xa vạn dặm."
“Hắn làm sao vậy?"
“Không có gì, chỉ là có chút khinh thường với ngươi."
“Ta không phải vàng bạc tài bảo, không thể cam đoan tất cả mọi người đều thích."
“Cho nên ta nói lòng dạ hắn hẹp hòi, khó có thể đánh đồng với ngươi." Huyền Quang đế đem người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn lên đỉnh đầu.
Hữu Xu đang muốn nói chuyện, liền thấy rất nhiều hương dân kéo một nam một nữ bị trói gô đi tới, dùng sức gõ trống. Dựa vào lời lăng nhục đứt quãng của bọn họ đã có thể đoán được, đây là một án thê tử liên hợp với gian phu độc sát chồng con. Hai phụ tử đều đã tử vong, thi thể cũng được thân tộc nâng đến huyện nha, đặt ở ngoài huyện nha tranh thủ đồng tình của người qua đường.
Bởi vì ảnh hưởng ác liệt, huyện thái gia lập tức thăng đường thẩm án, để thể hiện mình xử án như thần, cũng không xua đuổi những hương dân đến viết thư thỉnh nguyện nữa. Hữu Xu và chủ tử chen đến trước nhất, chỉ thấy ngỗ tác đã xốc vải trắng lên kiểm tra thực hư thi thể, còn không ngừng ghi chép chỗ khả nghi lên trên giấy.
Thi thể đích thật là trúng độc tử vong, tai mắt mũi miệng đều có trình độ xuất huyết khác nhau, hai hung thủ bị thân tộc của người chết bắt lấy quỳ sát dưới công đường, lạnh run. Hữu Xu nhìn kỹ, phát hiện hai người trong vẻ sợ hãi lại lộ ra rất nhiều bi thương, hiển nhiên trái với lẽ thường.
Sát phu sát tử, song túc song phi không phải là điều bọn họ mong muốn sao? Hiện tại lại bi thương cái gì? Hữu Xu tiến lên nửa bước, muốn kiểm tra thực hư, lại thấy huyện thái gia kia nhìn chằm chằm về phía vong hồn người chết đứng ở một bên.
Người chết từng là thợ săn, bị hổ cắn đứt một chân, thành phế nhân, sau khi chết không cách nào mang quải trượng đi theo, chỉ có thể để vong hồn nhi tử khoảng năm sáu tuổi chống đỡ cho mình. Hắn ta vốn còn đang mắng thê tử và gian phu, thấy huyện thái gia nhìn về phía mình, không khỏi ngẩn người.
“Có oan tình gì, nói đi!" Huyện thái gia nhìn chằm chằm hắn ta, giương giọng nói.
Nhưng những lời này hiển nhiên tạo thành hiểu lầm, thê tử và gian phu cũng liều mạng kêu oan, nói mình tất nhiên sẽ không nhẫn tâm như vậy, đem phụ tử hai người đồng loạt giết chết. Nhưng chủ tiệm dược lại nhớ rõ nàng, vội vàng đứng ra làm chứng, lại có hương dân lên án nàng ngược đãi trượng phu đủ loại làm ác. Cùng lúc đó, vong hồn người chết cũng ý thức được huyện thái gia có thể nhìn thấy quỷ, lập tức đem việc mình và nhi tử bị độc chết như thế nào nói ra.
“Hóa ra hắn cũng có mắt âm dương, khó trách thẩm tra xử án vừa thẩm liền chuẩn." Huyền Quang đế hiểu rõ.
Hữu Xu nhìn thi thể, lại nhìn nhìn nghi phạm, lắc đầu nói, “Vong hồn đã từng là người, cho nên cũng biết nói dối. Ngươi xem diện mạo nhi tử hắn đến tột cùng giống ai? Vả lại hắn đem trọng lượng toàn thân đặt trên vai nhi tử, không chút nào lo lắng nó có thể thừa nhận nổi hay không, nhi tử vô cớ bị độc chết cũng không có một câu an ủi, mà ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn, đây là chuyện mà một phụ thân làm sao? Còn nữa, trên mặt hắn có giải thoát và thống khoái khi chết, nhưng không có tiếc nuối, lưu luyến, đây cũng không phải là phản ứng mà người bị hại nên có."
“Ngươi không nói, ta cũng chưa từng chú ý. Nhi tử của hắn quả thật không giống hắn, ngược lại có năm sáu phần tương tự với gian phu." Huyền Quang đế cau mày, như có điều suy nghĩ.
“Cái này đúng. Mưu sát chồng thì cũng thôi, vì sao ngay cả nhi tử mà gian phu với mình sinh ra cũng giết chết? Cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường."
“Nhưng vì sao bọn họ không dám nói ra nội tình?"
“Ngươi không biết sao? Pháp lệnh Đại Dung có nói: thông dâm với người khác phạt trượng năm mươi, dạo phố thị chúng mười ngày; người thông dâm sinh con lưu đày ba năm. Chỗ lưu đày của nữ tử, phần lớn đều không giam giữ cùng một chỗ với nam tử, mà là do quan môi* trông giữ thay. Để kiếm lời, thường thì quan môi sẽ xem các nàng trở thành kỹ nữ mà sai sử, có vài người không đợi được thời hạn thi án chấm dứt liền tự sát, mà phần lớn thì từ đó về sau lưu lạc phong trần, sống không bằng chết. Vì vậy, dù nàng cực kỳ bi thương, sợ là cũng sẽ không chủ động thừa nhận." Hữu Xu có thể đem pháp lệnh Đại Dung đọc làu làu, tự nhiên cũng hiểu rõ cái khổ của nữ tử.
*Quan môi: cơ cấu đại diện cho triều đình quản việc hôn nhân nam nữ. Chữ “môi" ở đây nghĩa là mai mối, làm mai.
Án tử này vô cùng có khả năng là trượng phu trước tiên độc chết nhi tử, sau đó tự sát, vu oan hãm hại thê tử và gian phu. Dù sao thì hắn là một phế nhân, nhi tử cũng không phải thân sinh, tương đương nửa đời sau không có chỗ trông cậy, không bằng kéo theo vài cái đệm lưng.
Nhưng mà Phương huyện lệnh đã tin lí do của hắn, sai người kéo gian phu dâm phụ ra ngoài đánh, đánh tới khi nhận tội mới thôi. Phương pháp thẩm án của hắn xưa nay đã như vậy, từ chỗ quỷ hồn tìm kiếm được chứng cứ sau đó liền đem hung thủ chộp tới đánh một trận, rồi viết thư nhận tội, kết án. Hung thủ sẽ nói dối bằng mọi cách, người bị hại thì chung quy không đến mức bao che kẻ thù đi?
Mắt thấy một án oan sắp sửa phát sinh, Hữu Xu vội vàng đứng ra ngăn cản, Phương huyện lệnh đang muốn trách cứ cậu nhiễu loạn công đường, chỉ thấy cậu lấy ra một khối lệnh bài quơ quơ.
Lệnh bài tuần tra của khâm sai đại thần, ai lại không biết? Phương huyện lệnh lập tức tuyên bố bãi đường, đưa người đến hậu viện chiêu đãi. Hữu Xu đem nghi hoặc của mình nhất nhất giải thích với hắn, để hắn theo manh mối này mà đi thăm dò, khi nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một trận huyên náo, là một tên trộm vặt ở chỗ hẻo lánh trộm túi tiền của một ông lão, bị một hậu sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm đuổi theo, một đường vật lộn tới quan phủ. Nhưng hai người thân hình tương tự, chiều cao đồng nhất, ngay cả quần áo cũng là cùng một màu sắc cùng một kiểu dáng, mắt ông lão kia đã hỏng, không nhận ra tội phạm, khi gọi ông làm chứng lại nói không ra được tốt xấu. Lúc ấy cũng không có người qua đường ở đó, cũng không thể đối chứng.
Hai người đều biện giải mình mới là người tốt, đối phương mới là trộm, khiến bộ khoái cảm thấy đau đầu, chỉ đành đi xin chỉ thị của huyện thái gia.
Không có người chết thì cũng sẽ không có oan hồn kể rõ hung phạm, Phương huyện lệnh triệt để mơ hồ, lại thấy hai vị khâm sai ngồi ở một bên chờ đợi, càng thêm lòng nóng như lửa đốt. Hắn rất muốn triển lãm năng lực “xử án như thần" của mình, đầu óc lại loạn một cục, chỉ đành trộm nhìn về hướng sư gia.
Sư gia xua tay, tỏ vẻ mình cũng bất lực. Giữa hai người luôn có một người tốt, không thể kéo hết bọn họ ra ngoài đánh một trận đi? Lại nói, dù có bị đánh chết, thì ai lại nguyện ý thừa nhận mình là ăn trộm?
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi nói, “Tên trộm vội vã chạy trốn, nên dốc hết toàn lực, nhưng vẫn bị vị nghĩa sĩ kia đuổi kịp, có thể thấy bước chân thua xa đối phương. Mang bọn họ ra ngoài thi chạy, ai chạy đến cửa thành trước thì người đó chính là người tốt."
Khâm sai đại nhân bất quá chỉ nói hai ba câu liền giải quyết một vụ án chưa phá, khiến Phương huyện lệnh kinh ngạc không thôi, tự thẹn không bằng, đối với điểm đáng ngờ mà cậu đề xuất trước đó cũng tin bảy tám phần, vội vàng sai người đi điều tra. Hữu Xu cũng không ở lại lâu, đợi nàng kia thừa nhận nhi tử là của gian phu liền rời đi.
Bọn họ đi hồi lâu, mới có một môn tử* hơn năm mươi tuổi từ từ mở miệng, “Phương huyện lệnh, nhìn thấy đi? Đây mới là thanh thiên trên đầu, nhật nguyệt trong lòng người Toại Xương chúng ta!" Cho nên những thủ đoạn nhỏ của ngươi không cần suốt ngày đem ra so bì với tiểu Triệu huyện lệnh, sẽ khiến người ta phản cảm.
*Môn tử: người sai dịch hầu hạ quan viên ở quan nha.
“Ngươi, ngươi làm thế nào biết được? Triệu huyện lệnh cũng không phải bộ dạng như vậy!" Trong huyện nha có treo một bức họa, Phương huyện lệnh tự nhiên biết mặt đối phương.
“Lão phu không nhận ra mặt, còn có thể không nhận ra giọng nói của tiểu Triệu huyện lệnh ư? Năm đó khi lão phu bị dịch bệnh sắp chết, chính là tiểu Triệu huyện lệnh ngồi ở bên cạnh, gọi lão phu cả một đêm, đem lão phu từ quỷ môn quan gọi về. Người bên cạnh cậu ấy long hành hổ bộ, dáng dấp bất phàm, sợ rằng cũng không phải là người dưới." Môn tử vừa nói vừa rung đùi đắc ý đi ra ngoài, trong ngực trộm ôm chén trà tiểu Triệu huyện lệnh đã dùng qua.
Sợ rằng không phải người dưới? Phương huyện lệnh sững sờ hồi lâu mới kinh sợ mà dập đầu, miệng nói vạn tuế. Hắn rốt cuộc nhớ tới, năm đó hắn đậu thám hoa, tại quỳnh lâm yến từng ở xa xa gặp qua Hoàng Thượng một lần, khó trách mới vừa rồi cảm thấy nhìn quen mắt. Nếu không có tiểu Triệu huyện lệnh nhắc nhở, hôm nay chắc chắn hắn sẽ giết oan hai người, từ đó đánh mất tính mạng. Phải biết là, quan viên giết sai mạng người thì cũng phải lấy mạng đền tội.
Hóa ra tiểu Triệu huyện lệnh chân chính lại là như vậy, khó trách Hoàng Thượng thường xuyên khen cậu ấy là chỗ dựa của Đại Dung. Phương huyện lệnh chắp tay than thở, từ nay về sau không dám đánh đồng nữa.
“Gần đây ta lại không có làm sai chuyện gì, vì sao phải bị phạt?" Giọng điệu Hữu Xu cực kỳ ủy khuất.
“Còn không có làm sai hả? Đại thần dâng chiết tử giục ta lập hậu tuyển phi, sao ngươi không đứng ra phản đối?"
“Vậy ngươi nói ta dùng lý do gì để phản đối?"
“Ngươi cứ nói Hoàng Thượng là của một mình ngươi, chỉ có ngươi có thể ăn, người khác không thể. Nếu như bọn họ phản đối, ngươi liền vẽ mấy tấm âm quỷ phù, cho bọn họ hưởng thụ." Huyền Quang đế vui cười nói.
Khó trách tâm nhãn của chủ nhân càng ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng phúc hắc, đều là đại vương dạy hư. Lão tổ chờ ở cạnh cửa nghe không nổi nữa, vội vàng tiến lên nghênh đón.
Hữu Xu bị người khác cắt ngang, cũng không tiện tranh cãi tiếp nữa, đỏ mặt lên nói nhỏ, “Dù sao thì ngươi nói trừng phạt ta không đồng ý! Một cái cũng đã thô như vậy, hai cái sẽ chết người đó."
“Không đâu, trên tay của ta có linh dược…" Âm thanh không biết xấu hổ của đại vương dần dần biến mất ở cuối hành lang, lúc này lão tổ mới lau mồ hôi lạnh trên thái dương, tỏ vẻ mình hoàn toàn nghe không hiểu.
… Người biết thuật phân thân thật là khó lường!
Ước chừng sau nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Hữu Xu khập khiễng đi ra, Huyền Quang đế vẻ mặt thoả mãn nâng đỡ. Hai người ngồi xuống thiên thính, nhìn thấy thịt cá trên bàn cơm, trăm miệng một lời nói, “Dẹp mấy đồ ăn này đi, đổi hai chén cháo rau dưa."
Khóe miệng lão tổ hơi hơi co giật, lĩnh mệnh mà đi, mới vừa vượt qua cửa, chỉ thấy một tiểu quỷ vội vàng chạy tới, nói Triệu Hữu Tài cầu kiến.
Hiện giờ đã là năm Huyền Quang thứ mười, trải qua mười năm cải cách, Đại Dung đã dần dần khôi phục phồn vinh ngày xưa, mà người đã từng bị bãi miễn chức quan cũng đều có được cơ hội bắt đầu một lần nữa. Triệu Hữu Tài trải qua vài năm khổ đọc, rốt cuộc thông qua cuộc thi nhỏ Lại bộ tổ chức riêng, trở thành tư lại phụ trách chỉnh lý công văn, tuy rằng bị vây quyền lực ở tầng dưới chót nhất, nhưng tốt xấu cũng thoát khỏi thảm trạng bữa đói bữa no, không nhà không cửa.
Cũng không biết có phải là có ý đồ khác không, hắn ta bắt đầu chậm rãi tiếp cận Hữu Xu, mặc dù mỗi lần đều bị đám quỷ quái lão tổ dọa sợ tới mức tè ra quần, nhưng vẫn cách vài ngày liền tới cửa một lần, đưa chút sơn trân hoặc quà quê. Lễ vật đều không đáng tiền, nhưng thắng ở chỗ ăn ngon, Hữu Xu thuận thế tiếp nhận, ngược lại cũng muốn nhìn một chút xem hắn âm thầm mưu đồ cái gì.
Lần này hắn đưa tới một cái đầu heo kho, cách thật xa đã có thể ngửi được mùi thịt nồng đậm. Nước miếng Hữu Xu đổ ào ào, rướn cổ lên không ngừng nhìn ra xa. Huyền Quang đế ẩn đi thân hình, âm thầm đè đè cái mông hơi nâng lên của cậu, cười nói, “Ngoan, thứ này hiện tại ngươi ăn không được."
Hữu Xu nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ đau xót, “Không phải ngươi nói bôi linh dược xong lập tức liền khỏi hả?"
“Ta nói lập tức là sáng ngày mai." Thấy cậu mặt ủ mày ê, biểu tình thảm đạm, Huyền Quang đế an ủi, “Ta giúp ngươi đông lạnh đầu heo, đêm mai tự mình hâm nóng, rồi lại cắt thành lát đút vào miệng ngươi, vậy chu toàn rồi đi?"
Khi nói chuyện, Triệu Hữu Tài đã vào thiên thính, thấy Hữu Xu đang dùng bữa, trên bàn lại đặt hai chén cháo, không khỏi hỏi, “Đường đệ, ngươi có khách à?"
“Không, hai chén này đều là của ta." Hữu Xu nhìn chằm chằm đầu heo kho trong tay hắn.
Triệu Hữu Tài ngầm hiểu, vội đưa đầu heo qua, nói một bữa cơm ăn không hết, bảo cậu đặt ở trong hầm băng chậm rãi cắt ăn. Lão tổ gật đầu đáp ứng, đang định đem đầu heo cầm đi đóng băng, liền thấy đại vương lộ ra biểu tình trầm giận, ngăn lại nói, “Chậm đã, đầu heo này có vấn đề. Bổn vương lập tức liền tới, các ngươi đợi lát nữa đi."
Hữu Xu biết chủ tử nhìn mọi vật không chỉ dựa vào hai mắt, còn dựa vào thần thức, người thường khó có thể phát hiện dị trạng, hắn đảo qua liền biết. Hắn nói đầu heo này có vấn đề, như vậy vấn đề liền lớn rồi. Hữu Xu cứ theo lẽ thường đối thoại với Triệu Hữu Tài, lão tổ mang theo đầu heo chậm rãi đi, mà Huyền Quang đế đã biến mất tại thiên thính, lệnh Âu Thái tức khắc hội họp với hắn.
Âu Thái đang êm đẹp ăn cơm, chỉ thấy lệnh bài liên tiếp lóe sáng, buông bát xuống sau đó nhấn nó một cái, người đã xuất hiện trong một ngõ nhỏ hẻo lánh nào đó, chủ tử đang mặc một bộ thường phục, đứng ở ngõ hẻm vẫy tay với hắn ta. Hai người làm bộ như cải trang vi hành gõ cửa Triệu phủ, được một lão quỷ tất cung tất kính dẫn vào thiên thính.
Khi đó, Triệu Hữu Tài đang đứng dậy cáo từ, liền thấy Hoàng Thượng và Hình bộ thượng thư trước sau đi tới, lập tức kinh sợ mà ra ngoài nghênh đón, lần này, dù cho nhóm quỷ phó luân phiên xua đuổi thì hắn ta cũng không chịu đi. Hữu Xu cũng đi ra ngoài nghênh đón, liên tục phất tay để hạ phó thêm đồ ăn.
“Vừa lúc đường huynh mang theo một cái đầu heo kho, đặt ở trong lồng chưng, chưng xong liền mang lên làm đồ ăn chính đi."
Cậu mới vừa đề ra đề nghị này, sắc mặt Triệu Hữu Tài liền thay đổi, run giọng nói, “Đầu heo kho khẩu vị nặng, xem là bất nhã, sao lại để cho Hoàng Thượng hưởng dụng? Không bằng để đại trù làm vài món ăn càng tinh xảo đi?"
Huyền Quang đế xua tay, “Không sao. Trẫm vốn là cải trang vi hành, thể nghiệm dân sinh, món đầu heo kho này vừa lúc." Âu Thái cũng liên tiếp phụ họa.
Thật vất vả được cơ hội gặp mặt thánh nhan, Triệu Hữu Tài lại không yên lòng, mồ hôi ướt đẫm, mấy lần muốn mở miệng cáo từ, đều bị Âu Thái tài tình mà chắn lại. Chờ đến khi lão tổ và những quỷ phó khác bưng thức ăn lên, hắn ta mới thở phào, đầu heo kho vẫn là nguyên khuông nguyên dạng, vẫn chưa bị động qua.
Nhưng mà hắn ta yên tâm quá sớm. Âu Thái lại cầm lấy chủy thủ trong khay chậm rãi mở đầu heo ra, nói mình thích ăn tủy não nhất, trước tiên lấy một chút nếm thử, lại phát hiện tuỷ não và xương sọ đã sớm bị loại bỏ sạch sẽ, đổi thành mấy khối vàng thỏi đặt ở bên trong.
“Đây là có chuyện gì?" Âu Thái còn chưa kịp phản ứng, Huyền Quang đế đã trầm giọng chất vấn.
Triệu Hữu Tài bộp một tiếng quỳ xuống, đem sự tình từ đầu chí cuối nói một lần. Hóa ra hắn ta đã sớm bị đối thủ của Hữu Xu thu mua, nhét sáu thỏi vàng trong đầu heo, đổi thành bạc trắng cũng có sáu trăm lượng. Đợi cho ngày mai, tự nhiên sẽ có người ở trong triều buộc tội Hữu Xu thu nhận hối lộ, mà dựa theo luật pháp, tham ô sáu mươi lượng liền chém đầu, đây là điểm mấu chốt Huyền Quang đế tự mình định ra, không có khả năng lật lọng.
Minh tuyến, ám tuyến đều đã vùi lấp thỏa đáng, thậm chí ngay cả chứng cứ cũng đã chuẩn bị tốt, Triệu Hữu Tài chỉ cần ngồi tù vài năm, đi ra có thể được một chức quan tứ phẩm cùng với mười vạn lượng thù lao. Trái lại Hữu Xu hết đường chối cãi, chỉ có lăng trì xử tử.
Bởi vậy có thể thấy, để làm suy sụp Hữu Xu, bọn họ tiêu phí bao nhiêu thời gian và tinh lực. Nhưng mà bọn họ trăm triệu lần không ngờ rằng Huyền Quang đế sẽ đến đúng dịp như vậy, lại hoàn toàn vừa vặn đụng phải Triệu Hữu Tài. Hắn ở lâu trên địa vị cao, khí thế kinh người, Triệu Hữu Tài làm thế nào ngăn cản nổi, gần như không cần thẩm vấn liền nói hết đến nơi đến chốn.
Huyền Quang đế trầm mặc thật lâu, sau đó giống như mưa gió nổi lên, khi Triệu Hữu Tài cho rằng hắn sẽ nổi giận lôi đình, hắn lại một tay ôm Hữu Xu ngồi ở trên đùi, nắm chóp mũi đối phương cười nói, “Nghe thấy không? Ngươi thiếu chút nữa liền thành đầu heo, bị người ta bỏ nồi đem chưng rồi!"
Vẻ mặt Hữu Xu ảo não, không ngăn được thở dài.
Hai người tư thế thân mật, khiến Triệu Hữu Tài cảm thấy hoảng hốt. Nếu sớm biết đường đệ và Hoàng Thượng là loại quan hệ này, hắn ta làm gì cần nghe lời những người đó? Chỉ cần hầu hạ đường đệ cho tốt, còn không phải muốn cái gì có cái đó sao? Nhưng hối hận đã muộn, hắn ta bị Âu Thái áp viết lời khai, ấn dấu tay, tức khắc vào thiên lao chịu thẩm.
Một cái đầu heo lại ầm ĩ ra một đại án hãm hại trung lương động trời, số người liên lụy tới hai mươi tám người, vả lại phần lớn là quan lớn nhị phẩm, thậm chí còn có vài quốc công siêu phẩm, sau khi nhận tội đều bị phán lăng trì, liên luỵ cửu tộc.
Thủ đoạn của Huyền Quang đế tuy có chút quả quyết ngoan lệ, nhưng cũng tính là khoan dung lễ độ, nếu như có thể lưu lại một đường sinh cơ, thì sẽ không chém tận giết tuyệt. Hắn rất ít khi làm ra phán quyết liên luỵ cửu tộc, lần này lại liên tiếp diệt hai mươi tám tộc, xem như trước đó chưa từng có. Nhóm triều thần rốt cuộc cũng nhận rõ: Triệu đại nhân ở trong lòng Hoàng Thượng, ước chừng là sự tồn tại giống như nghịch lân, ngày sau vẫn là cách xa cậu ta một chút, miễn cho bị ngộ thương.
Khi tin tức hai mươi tám tộc bị diệt hết truyền vào Toại Xương thì đã qua hơn một tháng, khiến dân chúng kinh hãi không thôi. Trong một quán trà nào đó, nhóm trà khách đang đàm luận việc này, ngay cả điệu hát dân gian y y nha nha trên đài cũng không kiên nhẫn nghe hết.
“Không phải đều nói Hoàng Thượng vô cùng nhân từ sao? Sao lại liên tiếp giết người nhiều như vậy? Người bị hãm hại chẳng lẽ là hoàng thân quốc thích sao, lại khiến Hoàng Thượng tức giận đến nông nỗi như thế."
“Ngươi nghe ai nói? Hoàng Thượng chỉ giết thủ phạm chính, cái gọi là liên luỵ cửu tộc bất quá chỉ là đem thân tộc đó biếm thành thứ dân, bán vào giáo phường ti* thôi."
*Giáo phường ti: cơ cấu âm nhạc cung đình của TQ cổ đại, chuyên quản lý việc dạy dỗ và diễn xuất âm nhạc cung đình.
“Vậy cũng đủ thảm! Đang êm đẹp hưởng cuộc sống xa hoa, lại sụp đổ trong một đêm; quý tộc đã từng cao cao tại thượng, hiện giờ thành nô lệ thậm chí là quan kỹ hèn mọn nhất, ngẫm lại liền khiến người ta thổn thức. Tất cả mọi người đều là người, chẳng lẽ hoàng thân quốc thích liền khác biệt hơn sao?" Một nho sinh nào đó lắc đầu cảm thán.
Một người bán dạo cười lạnh nói, “Ngươi có biết bọn họ làm hại ai không? Nếu như biết rồi lại đến thương tiếc cũng không muộn."
“Bọn họ làm hại ai?" Loại án động trời này đều bị quan trên đè tin tức, nội tình mà dân chúng có thể biết rất ít.
Người bán dạo là nhân sĩ kinh thành, tin tức tương đối linh thông, thấp giọng nói, “Người bị hãm hại cũng không phải hoàng thân quốc thích gì đó, nếu thật sự muốn bàn tới, xem như một nửa người Toại Xương đi."
“Hay là, chẳng lẽ là tiểu Triệu huyện lệnh?" Không biết ai run giọng hỏi.
“Đoán đúng rồi, chính là tiểu Triệu Huyện lệnh của các ngươi đó. Bởi vì cậu ấy dốc hết sức chủ trương việc huỷ bỏ chế độ chiếm ruộng, thực hành chế độ chia đều ruộng đất, cho nên tổn hại lợi ích của phần lớn quyền quý, vậy nên mới dẫn tới tai họa bất ngờ lần này." Người bán dạo lộ ra vẻ mặt phẫn uất, bởi vì tiểu Triệu huyện lệnh không chỉ suy xét đến lợi ích của quảng đại nông dân, còn đề cao địa vị của thương nhân, khiến thương nhân sau này cũng có thể tham gia khoa cử, tiến vào con đường làm quan, có thể nói là hiền thần trăm năm khó gặp. Nếu như cậu ấy bị hại chết, ai tới thỉnh mệnh thay dân chúng? Dựa vào những quyền quý ngồi không ăn bám, cẩu quan bịt tai giả điếc đó à?
Người mới vừa rồi còn mang lòng thương hại, hiện tại chỉ còn lại lửa giận cuộn trào, chụp bàn mắng, “Nương, dám hại đến trên đầu tiểu Triệu huyện lệnh! May mắn Hoàng Thượng nhìn rõ mọi việc, không thì khiến người tốt bị oan!"
“Giết tốt! Dù là giết sạch cửu tộc, cũng không có một ai oan uổng!"
“Lại hại đến tiểu Triệu Huyện lệnh của chúng ta! Nếu như cậu ấy có cái gì bất trắc, chúng ta lại xông vào thiên lao một lần nữa cũng được!" Người này hiển nhiên là một trong những nạn dân đã từng phá thành đụng lao, ý đồ cứu tiểu Triệu Huyện lệnh ra. Tất cả những người ngồi cùng bàn với hắn đều là nhóm người năm đó, hiện tại đã lập tiêu cục, hành tẩu giữa các châu phủ, tự nhiên biết Toại Xương với những huyện thành khác so ra có bao nhiêu khác biệt.
Bởi vì tri phủ kế nhiệm sâu sắc giác ngộ được thủ đoạn lại trị bất phàm của tiểu Triệu Huyện lệnh, không chút nào dám thay đổi chính lệnh mà cậu từng ban bố, đợi khi cậu trong vòng nửa năm liên tiếp thăng năm cấp, trở thành Hộ bộ thị lang, ngay sau đó tiến vào nội các, thì càng dựa theo tiêu chuẩn trong sách nhỏ mà cậu viết tặng, làm theo không khác biệt. Vậy nên, cầu ở Toại Xương to hơn những nơi khác một chút; đường bằng phẳng hơn đường ở những nơi khác một chút; đê đập vững chắc hơn đê đập của những địa phương khác một chút, hồng thủy hàng năm tàn sát bừa bãi, nhưng lại không có một lần phá tan được ràng buộc.
Nhưng mấy cái này đều không có gì, càng quan trọng hơn là diện mạo tinh thần của người Toại Xương. Bọn họ hiểu rõ sinh mệnh đáng quý hơn bất luận kẻ nào, cũng biết sự quan trọng của đoàn kết, cùng nhau chung tay hơn so với bất luận kẻ nào. Bất luận nghèo hèn, chỉ cần ở nơi khác gặp nhau, tất cả mọi người là bằng hữu, cũng đều trọng tình trọng nghĩa, tri ân báo đáp.
Bọn họ thực đoàn kết, nhưng cũng sẽ không bài ngoại, đương nhiên, nếu người từ bên ngoài đến có điều trách móc tiểu Triệu huyện lệnh thì lại là chuyện khác rồi. Hiện tại, lại có người có ý định đưa tiểu Triệu huyện lệnh vào chỗ chết, khiến bọn họ làm thế nào nhịn được, ai cũng tụ cùng một chỗ mạnh mẽ lên án hung thủ, sau đó ước hẹn đến huyện nha viết thư vạn dân thỉnh nguyện, yêu cầu Hoàng Thượng nghiêm trị không tha.
Nhìn thấy trà lâu ầm ầm đi mất không còn một mảnh, ngay cả chưởng quầy và điếm tiểu nhị cũng đều bắt đầu thu thập bàn ghế, khóa kỹ quầy, chuẩn bị đi thỉnh mệnh, hai người ngồi ở trong góc mới ngẩng đầu, lộ ra biểu tình dở khóc dở cười.
Mặc dù đeo một lớp mặt nạ da người, hai má Hữu Xu vẫn lộ ra đỏ ửng, thẹn thùng nói, “Nhận được ưu ái của các đồng hương Toại Xương."
“Bởi vì ngươi đáng để bọn họ kính yêu. Đi thôi, đến huyện nha nhìn xem, nghe nói tri huyện lần này có vài phần năng lực. Tri phủ Lệ Thuỷ từng mấy lần tiến cử trong tấu chương, nói hắn ta cực đủ phong phạm ‘xử án như thần’ của Triệu Công năm đó." Huyền Quang đế không cải trang giả dạng, cái gương mặt của hắn ở nơi xa xôi như Toại Xương, hẳn là không mấy ai nhận thức.
Hữu Xu cũng từng mấy lần nghe đồng hương Toại Xương đề cập qua người này, nói là nhậm chức hai năm, không một án xử oan, trong lòng khó tránh khỏi mang hảo cảm, vì thế gật đầu. Khi hai người đi đến huyện nha, huyện thái gia năm nay mới hai mươi đã nói hai ba câu đuổi tất cả đi, gương mặt vốn còn cười tủm tỉm, xoay người lại lộ ra biểu tình chán ghét, thấp giọng không thể nghe thấy mà nói, “Lại là tiểu Triệu huyện lệnh! Hay là Phương Đức Thắng ta vĩnh viễn đều phải bị cậu ta áp một đầu? Cậu ta rời Toại Xương đã là chuyện bao nhiêu năm trước, lại vẫn nhớ rõ, có chết hay không, lại có quan hệ gì với mấy tiểu dân như các ngươi?"
“Đại nhân, ngài nhỏ giọng chút, để người bên ngoài nghe thấy liền không được đâu!" Sư gia vội vàng kéo tay áo hắn, đồng thời nhìn nhìn bốn phía, sợ bị người ta nghe thấy. Phải biết, tất cả tư lại trong huyện nha Toại Xương đều là người ủng hộ của tiểu Triệu huyện lệnh. Tuy rằng qua mười năm, thay đổi mấy người, nhưng chỉ cần là người huyện Toại Xương, liền không đổi được cuồng nhiệt từ trong xương đối với tiểu Triệu huyện lệnh.
“Biết." Vẻ mặt huyện thái gia càng thêm phản cảm.
Tinh thần lực của Hữu Xu không thể phóng ra ngoài, chỉ nhìn thấy hai cái bóng dáng, Huyền Quang đế lại đem đối thoại và vẻ mặt dộng tác giữa hai người nhìn rõ ràng, lắc đầu nói, “Trí tuệ hẹp hòi, khó làm chuyện lớn, so với ngươi còn kém xa vạn dặm."
“Hắn làm sao vậy?"
“Không có gì, chỉ là có chút khinh thường với ngươi."
“Ta không phải vàng bạc tài bảo, không thể cam đoan tất cả mọi người đều thích."
“Cho nên ta nói lòng dạ hắn hẹp hòi, khó có thể đánh đồng với ngươi." Huyền Quang đế đem người kéo vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn lên đỉnh đầu.
Hữu Xu đang muốn nói chuyện, liền thấy rất nhiều hương dân kéo một nam một nữ bị trói gô đi tới, dùng sức gõ trống. Dựa vào lời lăng nhục đứt quãng của bọn họ đã có thể đoán được, đây là một án thê tử liên hợp với gian phu độc sát chồng con. Hai phụ tử đều đã tử vong, thi thể cũng được thân tộc nâng đến huyện nha, đặt ở ngoài huyện nha tranh thủ đồng tình của người qua đường.
Bởi vì ảnh hưởng ác liệt, huyện thái gia lập tức thăng đường thẩm án, để thể hiện mình xử án như thần, cũng không xua đuổi những hương dân đến viết thư thỉnh nguyện nữa. Hữu Xu và chủ tử chen đến trước nhất, chỉ thấy ngỗ tác đã xốc vải trắng lên kiểm tra thực hư thi thể, còn không ngừng ghi chép chỗ khả nghi lên trên giấy.
Thi thể đích thật là trúng độc tử vong, tai mắt mũi miệng đều có trình độ xuất huyết khác nhau, hai hung thủ bị thân tộc của người chết bắt lấy quỳ sát dưới công đường, lạnh run. Hữu Xu nhìn kỹ, phát hiện hai người trong vẻ sợ hãi lại lộ ra rất nhiều bi thương, hiển nhiên trái với lẽ thường.
Sát phu sát tử, song túc song phi không phải là điều bọn họ mong muốn sao? Hiện tại lại bi thương cái gì? Hữu Xu tiến lên nửa bước, muốn kiểm tra thực hư, lại thấy huyện thái gia kia nhìn chằm chằm về phía vong hồn người chết đứng ở một bên.
Người chết từng là thợ săn, bị hổ cắn đứt một chân, thành phế nhân, sau khi chết không cách nào mang quải trượng đi theo, chỉ có thể để vong hồn nhi tử khoảng năm sáu tuổi chống đỡ cho mình. Hắn ta vốn còn đang mắng thê tử và gian phu, thấy huyện thái gia nhìn về phía mình, không khỏi ngẩn người.
“Có oan tình gì, nói đi!" Huyện thái gia nhìn chằm chằm hắn ta, giương giọng nói.
Nhưng những lời này hiển nhiên tạo thành hiểu lầm, thê tử và gian phu cũng liều mạng kêu oan, nói mình tất nhiên sẽ không nhẫn tâm như vậy, đem phụ tử hai người đồng loạt giết chết. Nhưng chủ tiệm dược lại nhớ rõ nàng, vội vàng đứng ra làm chứng, lại có hương dân lên án nàng ngược đãi trượng phu đủ loại làm ác. Cùng lúc đó, vong hồn người chết cũng ý thức được huyện thái gia có thể nhìn thấy quỷ, lập tức đem việc mình và nhi tử bị độc chết như thế nào nói ra.
“Hóa ra hắn cũng có mắt âm dương, khó trách thẩm tra xử án vừa thẩm liền chuẩn." Huyền Quang đế hiểu rõ.
Hữu Xu nhìn thi thể, lại nhìn nhìn nghi phạm, lắc đầu nói, “Vong hồn đã từng là người, cho nên cũng biết nói dối. Ngươi xem diện mạo nhi tử hắn đến tột cùng giống ai? Vả lại hắn đem trọng lượng toàn thân đặt trên vai nhi tử, không chút nào lo lắng nó có thể thừa nhận nổi hay không, nhi tử vô cớ bị độc chết cũng không có một câu an ủi, mà ngay cả nhìn thẳng cũng không nhìn, đây là chuyện mà một phụ thân làm sao? Còn nữa, trên mặt hắn có giải thoát và thống khoái khi chết, nhưng không có tiếc nuối, lưu luyến, đây cũng không phải là phản ứng mà người bị hại nên có."
“Ngươi không nói, ta cũng chưa từng chú ý. Nhi tử của hắn quả thật không giống hắn, ngược lại có năm sáu phần tương tự với gian phu." Huyền Quang đế cau mày, như có điều suy nghĩ.
“Cái này đúng. Mưu sát chồng thì cũng thôi, vì sao ngay cả nhi tử mà gian phu với mình sinh ra cũng giết chết? Cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường."
“Nhưng vì sao bọn họ không dám nói ra nội tình?"
“Ngươi không biết sao? Pháp lệnh Đại Dung có nói: thông dâm với người khác phạt trượng năm mươi, dạo phố thị chúng mười ngày; người thông dâm sinh con lưu đày ba năm. Chỗ lưu đày của nữ tử, phần lớn đều không giam giữ cùng một chỗ với nam tử, mà là do quan môi* trông giữ thay. Để kiếm lời, thường thì quan môi sẽ xem các nàng trở thành kỹ nữ mà sai sử, có vài người không đợi được thời hạn thi án chấm dứt liền tự sát, mà phần lớn thì từ đó về sau lưu lạc phong trần, sống không bằng chết. Vì vậy, dù nàng cực kỳ bi thương, sợ là cũng sẽ không chủ động thừa nhận." Hữu Xu có thể đem pháp lệnh Đại Dung đọc làu làu, tự nhiên cũng hiểu rõ cái khổ của nữ tử.
*Quan môi: cơ cấu đại diện cho triều đình quản việc hôn nhân nam nữ. Chữ “môi" ở đây nghĩa là mai mối, làm mai.
Án tử này vô cùng có khả năng là trượng phu trước tiên độc chết nhi tử, sau đó tự sát, vu oan hãm hại thê tử và gian phu. Dù sao thì hắn là một phế nhân, nhi tử cũng không phải thân sinh, tương đương nửa đời sau không có chỗ trông cậy, không bằng kéo theo vài cái đệm lưng.
Nhưng mà Phương huyện lệnh đã tin lí do của hắn, sai người kéo gian phu dâm phụ ra ngoài đánh, đánh tới khi nhận tội mới thôi. Phương pháp thẩm án của hắn xưa nay đã như vậy, từ chỗ quỷ hồn tìm kiếm được chứng cứ sau đó liền đem hung thủ chộp tới đánh một trận, rồi viết thư nhận tội, kết án. Hung thủ sẽ nói dối bằng mọi cách, người bị hại thì chung quy không đến mức bao che kẻ thù đi?
Mắt thấy một án oan sắp sửa phát sinh, Hữu Xu vội vàng đứng ra ngăn cản, Phương huyện lệnh đang muốn trách cứ cậu nhiễu loạn công đường, chỉ thấy cậu lấy ra một khối lệnh bài quơ quơ.
Lệnh bài tuần tra của khâm sai đại thần, ai lại không biết? Phương huyện lệnh lập tức tuyên bố bãi đường, đưa người đến hậu viện chiêu đãi. Hữu Xu đem nghi hoặc của mình nhất nhất giải thích với hắn, để hắn theo manh mối này mà đi thăm dò, khi nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến một trận huyên náo, là một tên trộm vặt ở chỗ hẻo lánh trộm túi tiền của một ông lão, bị một hậu sinh thấy việc nghĩa hăng hái làm đuổi theo, một đường vật lộn tới quan phủ. Nhưng hai người thân hình tương tự, chiều cao đồng nhất, ngay cả quần áo cũng là cùng một màu sắc cùng một kiểu dáng, mắt ông lão kia đã hỏng, không nhận ra tội phạm, khi gọi ông làm chứng lại nói không ra được tốt xấu. Lúc ấy cũng không có người qua đường ở đó, cũng không thể đối chứng.
Hai người đều biện giải mình mới là người tốt, đối phương mới là trộm, khiến bộ khoái cảm thấy đau đầu, chỉ đành đi xin chỉ thị của huyện thái gia.
Không có người chết thì cũng sẽ không có oan hồn kể rõ hung phạm, Phương huyện lệnh triệt để mơ hồ, lại thấy hai vị khâm sai ngồi ở một bên chờ đợi, càng thêm lòng nóng như lửa đốt. Hắn rất muốn triển lãm năng lực “xử án như thần" của mình, đầu óc lại loạn một cục, chỉ đành trộm nhìn về hướng sư gia.
Sư gia xua tay, tỏ vẻ mình cũng bất lực. Giữa hai người luôn có một người tốt, không thể kéo hết bọn họ ra ngoài đánh một trận đi? Lại nói, dù có bị đánh chết, thì ai lại nguyện ý thừa nhận mình là ăn trộm?
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi nói, “Tên trộm vội vã chạy trốn, nên dốc hết toàn lực, nhưng vẫn bị vị nghĩa sĩ kia đuổi kịp, có thể thấy bước chân thua xa đối phương. Mang bọn họ ra ngoài thi chạy, ai chạy đến cửa thành trước thì người đó chính là người tốt."
Khâm sai đại nhân bất quá chỉ nói hai ba câu liền giải quyết một vụ án chưa phá, khiến Phương huyện lệnh kinh ngạc không thôi, tự thẹn không bằng, đối với điểm đáng ngờ mà cậu đề xuất trước đó cũng tin bảy tám phần, vội vàng sai người đi điều tra. Hữu Xu cũng không ở lại lâu, đợi nàng kia thừa nhận nhi tử là của gian phu liền rời đi.
Bọn họ đi hồi lâu, mới có một môn tử* hơn năm mươi tuổi từ từ mở miệng, “Phương huyện lệnh, nhìn thấy đi? Đây mới là thanh thiên trên đầu, nhật nguyệt trong lòng người Toại Xương chúng ta!" Cho nên những thủ đoạn nhỏ của ngươi không cần suốt ngày đem ra so bì với tiểu Triệu huyện lệnh, sẽ khiến người ta phản cảm.
*Môn tử: người sai dịch hầu hạ quan viên ở quan nha.
“Ngươi, ngươi làm thế nào biết được? Triệu huyện lệnh cũng không phải bộ dạng như vậy!" Trong huyện nha có treo một bức họa, Phương huyện lệnh tự nhiên biết mặt đối phương.
“Lão phu không nhận ra mặt, còn có thể không nhận ra giọng nói của tiểu Triệu huyện lệnh ư? Năm đó khi lão phu bị dịch bệnh sắp chết, chính là tiểu Triệu huyện lệnh ngồi ở bên cạnh, gọi lão phu cả một đêm, đem lão phu từ quỷ môn quan gọi về. Người bên cạnh cậu ấy long hành hổ bộ, dáng dấp bất phàm, sợ rằng cũng không phải là người dưới." Môn tử vừa nói vừa rung đùi đắc ý đi ra ngoài, trong ngực trộm ôm chén trà tiểu Triệu huyện lệnh đã dùng qua.
Sợ rằng không phải người dưới? Phương huyện lệnh sững sờ hồi lâu mới kinh sợ mà dập đầu, miệng nói vạn tuế. Hắn rốt cuộc nhớ tới, năm đó hắn đậu thám hoa, tại quỳnh lâm yến từng ở xa xa gặp qua Hoàng Thượng một lần, khó trách mới vừa rồi cảm thấy nhìn quen mắt. Nếu không có tiểu Triệu huyện lệnh nhắc nhở, hôm nay chắc chắn hắn sẽ giết oan hai người, từ đó đánh mất tính mạng. Phải biết là, quan viên giết sai mạng người thì cũng phải lấy mạng đền tội.
Hóa ra tiểu Triệu huyện lệnh chân chính lại là như vậy, khó trách Hoàng Thượng thường xuyên khen cậu ấy là chỗ dựa của Đại Dung. Phương huyện lệnh chắp tay than thở, từ nay về sau không dám đánh đồng nữa.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc