[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 64

Hữu Xu hơi lộ vài thủ đoạn liền trấn áp mọi người, sau đó đi đến cạnh giường, dùng khăn tay màu trắng đắp lên khuôn mặt hoàng hậu. Bất luận nữ nhân này từng phạm lỗi lầm gì, chung quy nàng cũng là mẫu thân của chủ tử, nàng cho chủ tử sinh mệnh, chỉ dựa vào hai điểm này, Hữu Xu liền vô cùng cảm kích nàng, cũng sẽ giúp nàng giải oan.

Mặc dù cửu hoàng tử cực lực ẩn nhẫn, nhưng cũng khó tránh khỏi lộ ra một chút buồn bã, cũng đi đến cạnh giường, vuốt ve bàn tay lạnh như băng của hoàng hậu.

Trọng Khang đế phất tay áo, ý muốn cho mọi người lui, để cho hoàng hậu được một khắc an bình. Nhưng vào lúc này, lục hoàng tử vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện lại gằn từng chữ, “Ta không tin! Hung thủ rõ ràng là Triệu Hữu Xu, cũng bởi vì cậu ta là người của lão cửu, lại đùa giỡn vài trò xiếc mà nghệ nhân đầu đường đều biết, liền tẩy thoát hiềm nghi ư? Khiến cho mẫu hậu và hoàng muội chết vô ích? Ta không tin, bất luận như thế nào ta cũng không tin! Trừ khi cậu ta lấy ra chứng cứ thiết thực, nếu không ta sẽ đi gõ trống kêu oan, đến trước cửa Tông Nhân phủ dập đầu kêu oan, để dân chúng toàn thượng kinh làm chủ cho ta."

Mọi người đồng loạt quay đầu, biểu tình kinh dị, chỉ riêng cửu hoàng tử đã sớm đoán trước, lạnh nhạt nói, “Ngươi không giả nữa à?"

“Tất cả thân nhân đều đã chết hết, ta còn giữ cái mạng này có ích lợi gì?" Lục hoàng tử cười lạnh, trong lời nói đã không xem lão cửu và Trọng Khang đế là thân nhân.

Trọng Khang đế giận tím mặt, đang muốn răn dạy, lại nghe Hữu Xu nói, “Ngươi muốn chứng cứ thì lập tức liền có." Dứt lời nhìn về phía chủ tử, nhỏ giọng yêu cầu, “Có thể phái người đưa thi thể Minh Châu quận chúa vào trong cung không? Còn có, bảo bọn họ nhanh chóng thả nương ta ra, nàng là oan uổng."

Cửu hoàng tử nhất nhất đồng ý, sai người đi làm. Chúng thần nghe nói còn có thi thể muốn chuyển vào, trong lòng đều có chút bỡ ngỡ, muốn bỏ chạy nhưng cũng không thể. Hoàng cung là nơi nào? Sao có thể cho ngươi nói đến là đến, nói đi là đi? Nếu không phải người chết là mẫu nghi một nước, mà hung thủ là thái tử phi tương lai, sự tình liên quan đến quốc gia, bọn họ cũng không dám ầm ĩ như vậy.

Không quá nửa canh giờ, thi thể mập mạp của Minh Châu quận chúa đã đặt ở trong Phượng Loan cung. Chính điện vốn dĩ cửa sổ rộng mở, ánh nắng sáng ngời, lúc này đã treo cờ trắng, đốt hương nến, dưới sương khói lượn lờ nhìn có chút âm trầm đáng sợ. Nhóm triều thần đều chen trong góc không dám mở miệng nói, lại càng không dám nhìn loạn, vài vị hoàng tộc lại chậm rãi đi qua, biểu tình ngưng trọng.

Lúc lục hoàng tử bị điên thì không ai phản ứng, dù là cữu gia cũng chưa từng cho một ngụm cơm canh, một lượng tiền bạc, ngược lại là Minh Châu quận chúa ngày thường ương ngạnh, kiêu căng bốc đồng đã nghĩa vô phản cố mà thu lưu hắn, vì thế liên tiếp phát sinh mâu thuẫn với phò mã, còn bị cha mẹ chồng chỉ trích rất nhiều. Hắn vốn tình cảm sâu đậm với Minh Châu quận chúa, lại có ân thu giữ mạng sống, nghe được tin báo tử của nàng và mẫu hậu, làm sao còn có thể giả vờ tiếp được? Hắn bùm một tiếng thật mạnh quỳ xuống, chưa mở miệng mà nước mắt đã rơi trước.

Trọng Khang đế cũng rất không đành, chung quy là cốt nhục của mình, sau khi cơn giận qua đi sao có thể thật sự bất kể nàng? Hơn nữa khi nàng chết còn mang hài tử, còn có cuộc sống tốt đẹp ở phía sau. Hai phụ tử vẫn chưa khóc thành tiếng, chỉ yên lặng rơi lệ, khiến quần thần nhìn cảm thấy xót xa trong lòng.

Nhưng mà cửu hoàng tử và Triệu ngũ công tử lại sắc mặt trầm tĩnh, không hiện vẻ buồn thương. Điều này cũng thôi, Triệu ngũ công tử lại lấy từ trong tay áo ra một thanh chủy thủ, khoa tay múa chân trên người Minh Châu quận chúa, đây là muốn làm gì?

“Ngươi muốn làm gì?" Triều thần không dám hỏi đến, lục hoàng tử lại tức giận bừng bừng, dùng sức bóp chặt cổ tay Hữu Xu, hận không thể bẻ gãy nó.

Cửu hoàng tử đang muốn giải vây, lại thấy Hữu Xu lấy tốc độ mắt thường khó phân biệt đổi chủy thủ sang tay bên kia, nâng lên nhanh chóng vạch một nhát trên mặt Minh Châu quận chúa, từng câu từng chữ cảnh báo, “Ngươi nhìn cho kỹ, thi thể này đến tột cùng có phải là muội muội của ngươi hay không?" Vừa nói vừa dọc theo vết đao bóc làn da ra hai bên.

Hành động này quả thật kinh thế hãi tục, khiến lục hoàng tử đột ngột buông cậu ra, rút lui hai bước, vừa lui thế này, tầm mắt cũng liền trở nên trống trải, vừa vặn nhìn thấy bên dưới lớp da bóc ra lại lộ ra một lớp da khác, đây là có chuyện gì?

Trọng Khang đế và cửu hoàng tử cũng nhìn thấy cảnh này, vội vàng xúm lại đi qua. Hữu Xu được tự do, liền đem quần áo Minh Châu quận chúa chậm rãi rút đi, tiếp tục lột da. Triều thần nhát gan đã xoay lưng rúc ở góc tường, người gan lớn ý thức được không đúng, liền cẩn cẩn thận thận mà nhích qua. Thừa Ân công lá gan không lớn, nhưng bởi vì người chết chính là ngoại sinh nữ của mình, sao có thể không quan tâm, đành phải kiên trì đi lên trước, tới gần đó vừa nhìn thấy, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, “Sao, sao lại như vậy? Dưới da quận chúa sao lại còn một lớp da nữa?"

Hửm? Cái gì gọi là còn có một lớp da? Ý thức được thâm ý giấu trong những lời này làm người ta sợ hãi, nhóm triều thần không dám nhìn thẳng hai đùi run run, sắp té xỉu.

“Người này hình như là nhị thái thái An Nhạc hầu phủ!" Không biết ai hô một câu, liền có càng nhiều người nhận ra lớp da này. Quận chúa đang êm đẹp, sao lại biến thành nhị thái thái hầu phủ? Việc này lại càng ngày càng mơ hồ! Đầu óc bọn họ không đủ dùng, trăm tư không được giải đã hoàn toàn ngẩn ngơ.

Lục hoàng tử vốn còn muốn ngăn cản hành vi khinh nhờn thi thể hoàng muội của Hữu Xu, nhìn thấy một màn này ngay cả đứng cũng không nổi, lảo đảo lùi lại, sau đó cũng run run rẩy rẩy. Khối thi thể này đến tột cùng là ai?

Gan lớn như Trọng Khang đế cũng sắc mặt xanh mét mà xoay đầu qua một bên, không dám nhìn.

Nhưng Hữu Xu vẫn tiếp tục động tác. Cậu vạch một đao trên lớp da thứ hai, chậm rãi bóc ra, hiện ra tầng thứ ba, vẫy tay nói, “Ai lại đây giúp ta nhận mặt đi, đây là ai?"

Không ai dám động, chỉ mình cửu hoàng tử cúi người nhìn kỹ vài lần, suy đoán nói, “Đã cách nhiều năm, ký ức có chút mơ hồ, nếu như không nhận sai, xác nhận là đích trưởng nữ của Lý đại nhân, năm năm trước khi ở cung yến gặp qua một lần." Dứt lời vẫy tay với gian ngoài.

Lý đại nhân nấp ở góc tường nghe lời ấy liền cứng đờ, nhưng cũng không dám kháng mệnh, nhích từng bước một, run run rẩy rẩy, thật vất vả đi đến gần đó rất nhanh liếc mắt một cái, sau đó ầm một tiếng ngã xuống đất. Thị vệ tiến lên tra xét mạch đập, nói là bị dọa hôn mê.

“Xem ra đích thật là Lý tiểu thư." Hữu Xu gật đầu, tiếp tục lột da, biểu tình vẫn luôn vân đạm phong khinh.

Có triều thần đã ở xa xa quỳ xuống dập đầu với cậu, khàn giọng kêu gào, “An quốc công đại nhân, cầu ngài đừng lột nữa! Việc này liền dừng ở đây đi!" Luôn cảm thấy tiếp tục lột nữa thì sẽ phát sinh việc vô cùng khủng bố.

Không đợi Hữu Xu trả lời, cửu hoàng tử âm thanh lạnh lùng nói, “Không phải các ngươi muốn xem chứng cứ sao? Vậy liền cho các ngươi xem cho kỹ. Khối thi thể này đến tột cùng là ai, hôm nay nhất định phải kiểm tra thực hư rõ ràng, nếu không thì nước bẩn trên người Hữu Xu và Triệu phu nhân ai tới rửa sạch?"

Trọng Khang đế vốn cũng tính toán ngăn cản Hữu Xu khụ khụ, sau đó lui ra gian ngoài, khoát tay nói, “Trẫm tức ngực, đi hít thở không khí. Lão lục, không phải ngươi muốn chứng cứ sao, đi qua xem cẩn thận đi."

Lục hoàng tử khóc không ra nước mắt, hận không thể đụng đầu vào trong điện cho choáng luôn. Thi thể như vậy, việc lạ như vậy, dù là trong ác mộng đáng sợ nhất cũng chưa từng thấy qua, sớm biết như thế hắn liền tiếp tục giả điên, chung quy vẫn tốt hơn so với thật sự bị dọa điên.

Da người vốn dĩ mỏng dính, lại cực kỳ co dãn, một lớp lại một lớp, ước chừng lột mấy chục lớp. Một lúc lâu sau, khi Hữu Xu rốt cuộc bóc hết chúng ra, hiển lộ ra vân da và nội tạng hôi thối biến thành màu đen, bên cạnh đã chất đầy một chậu da người, vả lại mỗi một tấm đều nhận ra thân phận, lệnh thị vệ ghi lên giấy.

“Các ngươi nhìn kỹ phần danh sách này, có thể nghĩ đến cái gì?" Hữu Xu dùng mũi đao cạy mở xương ngực, đem phần nội tạng hủ bại không chịu nổi triển lãm cho mọi người.

Mặc dù lá gan có lớn hơn nữa, lúc này rốt cuộc cũng không chịu nổi, một đám đại thần phía sau tiếp phía trước mà lao ra đại điện, ghé vào trên lan can nôn mửa, xông mùi khiến cho Trọng Khang đế đứng ở hành lang thông khí lại đi ra ngoài thật xa. Nhìn thấy thảm trạng của mọi người, ông càng không dám đi vào, lại hiên ngang lẫm liệt mà nói, “Nôn xong liền tiếp tục tra án. Không phải các ngươi muốn giải oan cho hoàng hậu sao? Muốn đem hung thủ ra công lý sao? Trẫm cho các ngươi cơ hội này."

“Tạ Hoàng Thượng trọng dụng." Mọi người có khổ khó nói, lại còn phải quỳ xuống lĩnh chỉ, sau đó ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, chen chen chúc chúc, nơm nớp lo sợ mà lần thứ hai vào điện, mới vừa đi vài bước lại thấy lục hoàng tử bị dọa ngồi phịch ở trên đất, vạt áo dính rất nhiều cặn trắng vàng, xem ra mới vừa rồi cũng nôn ra.

“Lại đây đi." Hữu Xu đã mở lồng ngực ra, chờ mọi người đến xem, ánh mắt hơi hơi đảo qua trong đám người, nâng mi nói, “Lục hoàng tử sao không đến? Chứng cứ này chính là chuyên để cho hắn xem, nếu không ta liền thiêu hủy thi thể, không uổng nhiều công sức thế này."

Sao ngài không nói sớm hả? Thiêu hủy là tốt, nhanh thiêu đi! Quần thần trong lòng hò hét, trên mặt cũng không dám biểu lộ, đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, lấy trầm mặc đối phó. Bọn họ không phải không muốn mở miệng, mà chỉ sợ vừa mở miệng lại phun. Hữu Xu còn muốn hỏi lại một lần, cửu hoàng tử đã đưa tay, lệnh thị vệ khiêng lục hoàng tử lại đây.

Lục hoàng tử tay chân như nhũn ra, giống một sợi mì vắt ở trên người thị vệ, đầu lệch một trăm tám mươi độ, chính là không chịu nhìn thi thể. Cửu hoàng tử nắm cằm hắn bẻ mặt hắn qua, hắn lập tức nhắm chặt hai mắt, phản kháng tới cùng.

“Lão lục, hoàng muội chết oan uổng, ngươi vẫn là nhìn xem đi." Cửu hoàng tử hết cách, chỉ đành mở miệng khuyên bảo.

Lục hoàng tử kịch liệt run rẩy, mãi qua một khắc đồng hồ mới rốt cuộc bình ổn, mở mắt nhìn. Chỉ thấy trong lồng ngực mở ra kia có một đống nội tạng hư thối, đen như mực, máu me nhầy nhụa, thối hoắc, căn bản phân biệt không rõ. Cảnh tượng này, mùi vị này, quả thật làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm, khiến lục hoàng tử mới vừa cố lấy dũng khí rầm rầm một tiếng lại nôn. May mà thị vệ sớm có chuẩn bị, lập tức đem bồn đồng trong tay đặt ở phía dưới hắn.

Quần thần đứng ở một bên sôi nổi lấy tay che mặt, không nỡ nhìn thẳng, trong lòng cũng oán giận lục hoàng tử và Thừa Ân công. Chuyện này tiên sư nói cái gì thì chính là cái đó, trực tiếp an táng hoàng hậu và quận chúa, thả Triệu phu nhân không phải liền xong sao? Lại muốn ầm ĩ ra cái chuyện hại mình này!

Hữu Xu chờ lục hoàng tử phun xong liền cầm lấy chủy thủ, dùng mũi đao chỉ chỉ trên nội tạng, “Ngươi có thể xem hiểu bao nhiêu?"

Lục hoàng tử liên tục xua tay, liên tục nôn mửa, rất muốn quỳ xuống với cậu, cầu cậu buông tha mình.

Hữu Xu lắc đầu, tỏ vẻ tiếc nuối với chỉ số thông minh của hắn, xoay mặt về phía Đại Lý tự khanh đi theo Thừa Ân công đến đây tra án nói, “Ta nhớ rõ ngươi rất am hiểu khám nghiệm tử thi nhỉ?"

Đại Lý tự khanh bình thường to gan lớn mật đột nhiên run rẩy, sau đó cứng ngắc xua tay, lại thấy cửu hoàng tử vung tay áo lên, liền có hai thị vệ đồng dạng khiêng hắn ta đi qua, chỉ thiếu kéo đầu hắn ta đặt phía trên thi thể thôi. Dưới cơn bất đắc dĩ, hắn ta chỉ có thể nhanh chóng nhìn thoáng qua.

“Từ trình độ hư thối mà xem, ngươi có thể đoán được thời gian tử vong không?" Hữu Xu lạnh nhạt hỏi.

Mùi xác thối rất nặng, cũng không biết Triệu ngũ công tử và cửu hoàng tử làm sao nhịn được. Người ở vị trí cao quả nhiên cường đại mà! Đại Lý tự khanh một bên miên man suy nghĩ một bên nhanh chóng nói, “Từ tình trạng hư thối mà phán đoán, người này ít nhất đã chết hai tháng."

“Nhưng mà nó mặc mấy chục lớp da, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút bảo hộ đối với nội tạng hư thối, cho nên thời gian tử vong có lẽ lâu hơn." Hữu Xu bổ sung nói. Chính bởi vì tầng tầng bộ da này gắt gao khóa lại mùi hôi thối của nội tạng, cậu mới không thể phân biệt ra thân phận yêu vật trước tiên. Hiện tại, yêu vật lột da đã sớm không còn dáng vẻ mập mạp lúc trước, đã biến thành một khung xương khô gầy, trong bụng cũng không thấy thai nhi. Cái gọi là mang thai, bất quá chỉ là để che giấu bề ngoài kịch liệt sưng to biến hình mà thôi.

Hữu Xu cũng là suy nghĩ hồi lâu mới lớn mật làm ra phán đoán này, đương nhiên không nhất định chuẩn xác, nhưng dị trạng của nội tạng cũng đủ để làm chứng cứ. Cạu tiếp tục hỏi, “Nội tạng đã hủ bại, ngươi còn có thể phân biệt ra là những thứ gì không? Ngươi tới nhìn xem trong đó thiếu cái gì?"

Đại Lý tự khanh đã xoay mặt đi hết cách, chỉ phải tiếp tục quan sát, một lát sau kinh dị nói, “Lại, lại thiếu trái tim."

“Có thể xác định chứ?"

“Tự nhiên có thể xác định."

“Đi, ngươi lui ra đi."

Đại Lý tự khanh như được đại xá, lảo đảo chạy đến giữa đám quần thần tìm kiếm cảm giác an toàn, lại bởi vì trên người dính mùi xác thối, bị người ta đẩy đến đẩy đi vô cùng ghét bỏ. Nghĩ rằng, qua hôm nay, ước chừng thời gian rất lâu hắn ta sẽ không muốn xử án nữa, nhất là kiểm tra thực hư thi thể.

Hữu Xu nhìn về phía lục hoàng tử, chậm rãi hỏi, “Thử hỏi, một người khoác mấy trăm lớp da, nội tạng đã hư thối ba tháng, vả lại còn thiếu trái tim, nàng coi như là còn sống sao?"

Đầu lục hoàng tử đã triệt để dính thành một cục, căn bản đáp không được. Đại Lý tự khanh vì đề phòng lại bị kêu lên, nấp ở phía sau một đại thần nào đó hô, “Sao có thể tính là còn sống? Hơn nữa, nàng cũng không thể tính là một con người! Tội danh Triệu phu nhân mưu hại hoàng tộc vốn là giả dối hư ảo!"

Hữu Xu thực vừa lòng với biểu hiện của hắn, gật đầu nói, “Cuối cùng có một người sáng suốt. Không sai, thứ nằm ở nơi này không phải người, mà là yêu vật. Những lớp da đó là chiến lợi phẩm nó cướp lấy sau khi kiếm ăn, dùng để che giấu thân phận của mình. Nó khoác những lớp da này tùy tiện ra vào dinh thự của các ngươi, bốn phía tàn sát thân nhân các ngươi. Mà trên người mẫu thân của ta có một cái bùa bình an, chặn nó công kích, nó mới có thể bỗng nhiên ngã xuống đất. Theo ta phán đoán, hoàng hậu đã chết mười hai canh giờ, thời gian này ngày hôm qua, Minh Châu quận chúa hẳn là từng cầu kiến hoàng hậu đi? Khi đó nàng đã chết, các ngươi nhìn thấy bất quá chỉ là ảo giác mà thôi."

Mấy cung nữ nấp ở trong góc nghe lời ấy sôi nổi hôn mê bất tỉnh.

Cậu nói chưa dứt lời, càng nói quần thần càng cảm thấy khủng hoảng, nhưng cũng vô cùng hướng tới bùa bình an trong miệng cậu. Ngay cả yêu vật đáng sợ như thế cũng có thể giết chết, là loại uy lực như thế nào? Không phải là tiên sư tự mình vẽ đi? Có thể xin một tờ được không?

Dưới tình huống an toàn sinh mệnh đã bị uy hiếp nghiêm trọng, những người này nào còn có tâm tư đi tra xét chân tướng, hận không thể quỳ gối bên chân Hữu Xu, khóc hô cầu cậu ban thưởng một cái bùa. Mà ngay cả lục hoàng tử cũng trong mắt lộ ra sùng kính khát vọng, hiển nhiên đã hoàn toàn bị trấn áp.

Hữu Xu cũng không phản ứng bọn họ, xoay người đi đến trước bồn đồng đặt mấy lớp da, ném mấy tấm hóa nghiệp phù vào, sau đó hai tay khép lại, đầu ngón tay động liên tục, kháp một tổ pháp quyết vô cùng huyền ảo phức tạp. Trong bồn đồng bỗng nhiên toát ra một ngọn lửa màu tím, trong đốm sáng mơ hồ hiện lên rất nhiều hình bóng màu đen, nếu có vài người quen biết ở đây, tất nhiên có thể nhận ra thân phận các nàng.

Các nàng đầu tiên là biến thành khói nhẹ lượn lờ trên không trung đại điện, phát ra tiếng khóc nức nở giống như rên rỉ, sau đó xoay quanh nhau, hình thành một lốc xoáy màu đen chậm rãi biến mất. Ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt mỗi người hoảng sợ muôn dạng, nhưng cũng làm bọn họ cả người phát lạnh.

Khi ánh nắng lại chiếu vào một lần nữa, trong bồn đồng đã rỗng tuếch, không có ngọn lửa màu tím, không có mấy trăm bộ da người, không có tro bụi sau khi đốt, giống như hết thảy trước đó đều là một hồi ảo giác. Nhưng mọi người đều biết, đó đều không phải là ảo giác, mà là chân thực phát sinh, bởi vì bộ xương treo đầy thịt thối kia vẫn còn hoàn hảo êm đẹp mà đặt trên chiếu trúc.

Hữu Xu siêu độ vong hồn xong, lúc này mới đem liệt hỏa phù ném lên bộ xương, chậm rãi nói, “Cuối cùng, ta còn muốn nói cho các ngươi biết một chuyện, yêu vật này chỉ cần trái tim bất diệt là có thể vĩnh viễn bất tử. Nhiệm vụ hiện tại của các ngươi là tìm kiếm toàn thành, bí mật bắt nó tìm ra cho ta xử trí."

Mắt thấy thi thể đốt thành tro tàn nhóm triều thần còn chưa kịp thở phào chợt nghe tin dữ như thế, thiếu chút nữa hôn mê tại chỗ. Nhất là thống lĩnh cấm quân phụ trách phòng vệ kinh đô, sắc mặt vô cùng tái nhợt, run giọng nói, “Tiên sư, nó là yêu vật, thuộc hạ làm thế nào bắt được? Nếu không, ngài cũng cho thuộc hạ một lá bùa hộ mệnh đi?"

Lấy việc công làm việc tư, vô sỉ! Quần thần trong lòng xúc động phẫn nộ, đầu gối cũng hơi hơi ngứa, muốn cho tiên sư một cái quỳ, cầu xin cầu xin.

Hữu Xu hơi suy xét liền cho hắn một lá bùa, sau đó nhỏ hai giọt máu lên bản đồ thu nhỏ của thượng kinh đã sớm chế tác xong, chỉ điểm nói, “Đi theo giọt máu các ngươi sẽ gặp một con chó cả người hư thối, dùng cái lưới này liền có thể hàng phục nó. Nhớ kỹ, trên đường mang đến cho ta trăm triệu lần không thể buông dây thừng ra." Dứt lời từ trong tay áo lấy ra một tấm lưới tơ vàng, phía trên treo rất nhiều chuông nhỏ màu đỏ thắm.

Thống lĩnh cấm quân không dám khinh nhờn bảo vật, vội vàng lau khô hai tay tiếp lấy, sau đó mang theo thuộc hạ nhanh chóng rời đi.

Trọng Khang đế chờ ở ngoài hành lang đã nghe thấy mấy người đối thoại, nhớ tới bùa bình an mấy ngày trước Hữu Xu đưa cho ông, lập tức nhanh chân chạy tới Dưỡng Tâm điện, gấp đến độ ngay cả ngự liễn cũng quên gọi đến. Sớm biết bùa bình an kia uy lực lớn như thế, nói cái gì ông cũng sẽ không tùy tay ném ở một bên, cũng không biết hiện tại có bị cung nữ lấy đi hay không. Ngày hôm qua yêu vật kia còn đến cầu kiến ông, chỉ vì ông đang nổi nóng, đuổi người đi, lúc này mới sửa thành đi cầu kiến hoàng hậu. Nếu không phải do một ý niệm sai biệt đó, không chừng thi thể ngực bị cắm đao liền đổi người!

Trọng Khang đế càng nghĩ càng sợ, từ nay về sau không dám bỏ bậy bùa bình an mà Hữu Xu đưa nữa, ngay cả tắm rửa cũng lấy cái bình thủy tinh nhỏ bỏ vào treo ở trên cổ.

Bởi vì có yêu vật hoành hành thượng kinh, thời thời khắc khắc uy hiếp tính mạng mọi người, ngược lại làm người ta quên đi cái chết của hoàng hậu và Minh Châu quận chúa. Trước khi bắt được yêu vật, hoàng gia không dám phát tang, chỉ phải tìm một quan tài băng gửi thi thể hoàng hậu. Về phần thi thể Minh Châu quận chúa đi đâu, sợ là chỉ có yêu vật biết.

Trong lòng run sợ chờ đợi một ngày đêm, thống lĩnh cấm quân quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng lưới tơ vàng bắt một con chó nửa hư thối tiến vào hoàng cung. Hữu Xu vẫn chưa lập tức thiêu chết yêu vật, mà là nhốt nó vào lồng sắt, bốn phía bày kết giới, khiến nó không cách nào trốn thoát.

“Tiên sư, ngươi tính xử trí nó như thế nào?" Thống lĩnh cấm quân thấp giọng hỏi, trên mặt mang theo cùng nhiệt sùng bái ngay cả chính mình cũng không biết.

Những đại thần còn lại bị cửu hoàng tử mời vào Đông Cung xem xét yêu vật, trong lòng không ngừng kêu khổ. Bọn họ đã sớm viết bái thiếp thỉnh tội với tiên sư, còn có người tự mình đến Triệu phủ dập đầu quỳ lạy, cung phụng tiên sư giống như tổ tông. Ngày sau tiên sư nói cái gì chính là cái đó, bọn họ tất cả đều tin, vậy vẫn không được sao? Vì sao còn muốn dọa bọn họ một lần nữa? Cho đến lúc này, bọn họ mới hiểu được cửu hoàng tử năm đó: hóa ra buổi tối ngủ không yên thật sự rất thống khổ, thực dễ dàng cử chỉ điên rồ.

Hữu Xu vô ý gây sức ép cho mọi người, nhưng đầu óc cậu chỉ có một cọng gân, luôn cho rằng nếu đã ôm việc này vào người, liền phải giải thích rõ ràng cho mọi người, lúc này mới triệu toàn bộ những người biết chuyện đến.

Cậu vòng quanh lồng sắt đi một vòng, gật đầu nói, “Là nó không sai. Ta không biết chủng loại của nó là gì, nhưng biết nó sinh tồn như thế nào. Chỉ cần trái tim nó còn dư lại một mảnh thịt nát, bất luận bị loại động vật nào cắp đi, đều có thể nhanh chóng ký sinh trong cơ thể, sau đó đi giết chóc nhân loại. Chính cái gọi là lấy hình bổ hình, cho nên trái tim nhân loại hoặc động vật chính là đồ ăn của nó, mà nó có thể thông qua bào chế lớp da hóa thành hình người, du tẩu làm ác tại nhân gian."

“Tiên sư, ngài đừng nói nữa, mau xử trí nó đi?" Một vị lão thân vương sáu mươi tuổi xoa trái tim hô. Ông hối hận mà, lúc trước không nên đi theo Thừa Ân công vào đại náo, nếu không cũng sẽ không đụng cái loại chuyện này.

“Không giải thích rõ ràng với các ngươi, các ngươi còn nói ta giả thần giả quỷ thì thế nào? Còn nữa, những lời vừa rồi đều là ta suy đoán, còn chưa có chứng cứ thiết thực, làm nhân viên nghiên cứu khoa học, phải tích cực chứng thực, cố gắng thăm dò, sao có thể dựa vào phỏng đoán mà làm việc?"

Đúng, ngài nói cái gì cũng đúng, chúng ta tận lực theo hầu. Các vị đại thần sôi nổi đỡ trán, lộ ra biểu tình sống không còn gì luyến tiếc. Chỉ riêng cửu hoàng tử một tay chống má, ngắm nhìn ái nhân, ánh mắt thâm tình chân thành, vô cùng trầm mê. Cái gọi là nồi nào úp vung đó, ước chừng chính là như thế đi.

Hữu Xu nghiêm túc đứng đắn mà bác bỏ yêu cầu của mọi người, lúc này mới khẽ động đầu ngón tay, bắn ra một tấm liệt không phù, chém con chó điên cuồng sủa kêu thành hai nửa. Một trái tim rơi trên mặt đất, tản mát ra mùi thối nồng đậm. Mùi thối này giống như mang theo ma lực, mãnh liệt hấp dẫn động vật gần đó. Hữu Xu đã sớm chuẩn bị hơn mười con chuột, nhốt trong lồng sắt nhỏ bên cạnh, hiện tại tất cả đều xao động không chịu được, tranh cãi ầm ĩ không nguôi.

Hữu Xu mở kết giới ra, bỏ chuột vào, chúng nó đều không đi gặm cắn thịt thối, mà tất cả đều đánh về phía trái tim, ngươi một hơi ta một hơi rất nhanh ăn sạch. Mấy giây sau, mắt chúng nó bắt đầu đỏ lên, sau đó tàn sát lẫn nhau, cho đến khi con chuột cường tráng nhất thắng được mới bỏ qua. Tuần hoàn theo bản năng, nó đem thi thể đồng bạn nhất nhất ăn sạch, bất quá chỉ thời gian một khắc đã lớn như mèo hoang, hơn nữa da lông bắt đầu hư thối loang lổ, bộ dạng vô cùng tương tự con chó trước đó.

Hết thảy điều này đều chứng minh suy đoán của Hữu Xu là chính xác, dưới ánh mắt nhóm triều thần dại ra vây xem, lúc này cậu mới tung liệt hỏa phù, đem con chuột chạy tán loạn khắp lồng sắt đốt thành tro tàn.

“Tiên sư thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Trong điện an tĩnh một khắc đồng hồ, mới vang lên âm thanh mọi người như trút được gánh nặng.

Bắt đầu từ ngày đó, quan viên lớn nhỏ, danh nhân huân quý thượng kinh, đều không dám nói một câu nói bậy về Triệu ngũ công tử. Dù sau khi cậu và thái tử thành hôn được phong quốc sư, vào ở Trích Tinh lâu, mọi người cũng đều cực lực đồng ý, nhiệt liệt chúc mừng. Phàm là nhà ai xảy ra việc lạ liền chạy tới Triệu phủ, quấn Triệu thượng thư hoặc Vương thị, nhõng nhẽo nài nỉ muốn xin một đồ vật của tiên sư, nói là có thể trừ tà. Thậm chí, còn dựa theo bộ dạng của ngũ công tử chế thành tượng điêu khắc đặt ở trong nhà, mỗi ngày cung phụng hương nến.

Hữu Xu đi theo mình chinh chiến xung quanh, tạo rất nhiều sát nghiệp, tuy rằng cậu nói không có báo ứng, nhưng cửu hoàng tử, không, hiện tại hẳn nên xưng là Nguyên đế, trong lòng khó tránh khỏi nghĩ tới. Đợi sau khi hai người đại hôn, hắn bắt đầu ăn chay, vả lại trong khắp Cửu Châu thực thi nền chính trị nhân từ, khiến dân chúng an cư, nhà nhà hưng nghiệp, tái hiện thịnh cảnh phồn vinh thời Tông Thánh đế.

Hai người ở thâm cung, chỉ có lẫn nhau, mọi việc có thương có lượng, chưa từng đỏ mặt một lần nào. Cho đến khi chết Nguyên đế cũng không nạp cung phi, gần đến bốn mươi tuổi mới thu dưỡng vài hài đồng dốc lòng dạy dỗ, sau đó truyền ngôi cho người có năng lực tốt nhất, mình thì mang theo quốc sư chu du xung quanh.

Tuổi thất tuần, hai người lặng yên hồi kinh, trước sau qua đời, nghe nói thi thể an táng trong hoàng lăng của Tông Thánh đế, chỗ kia có một trận pháp luân hồi, có thể làm bọn họ trọn đời không rời xa.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại