[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 115

Thành vương đem toàn bộ sách thuốc có thể tìm được đưa tới Nhân Tâm đường, đầy mười tám thùng, lúc này đang chất đống ở trước đường, vừa mới tới gần liền có thể ngửi thấy mùi thư hương nồng đậm. Hữu Xu thích nhất là đọc sách, lập tức mở cái thùng cao nhất, tìm ra mấy quyển lật xem, sau đó thất vọng.

Mỗi một nghề nghiệp truyền thừa, đến ngày sau sẽ dần dần thiếu hụt, cũng giống như đạo pháp cậu kế thừa vậy. Kiếp trước, cậu từng đi theo lão quỷ Trương Tể Dân nghiên cứu về bí thuật trung y, lúc ấy chỉ cảm thấy bình thường, hiện tại nhìn lại, vô cùng nhiều bí thuật và phương thuốc đều đã biến mất trong sông dài lịch sử, biến thành truyền thuyết huyền diệu khó giải thích. Số sách này tại đương thời có lẽ xem như vật báu vô giá, đặt ở một ngàn năm trước lại là thứ thô thiển nhất.

Hữu Xu chỉ thoáng lật vài tờ liền hoàn toàn không còn hứng thú, lấy ra một lá bùa, lại lấy âm dương điểm hóa bút ra giấu đi kim quang, biến thành bút lông giống như bình thường vẽ phù văn.

Thành vương thấy cậu không nghe dạy dỗ, khó tránh khỏi cảm thấy đau đầu, thở dài nói, “Bổn vương đưa số sách này đến, chẳng lẽ là để ngươi bày cho đẹp sao? Ngươi muốn trọng chấn gia nghiệp, phải học được một thân y thuật vượt qua thử thách, nếu không lần tới gặp phải người chân chính cần cứu trị, lại nên như thế nào? Mấy lần trước là ngươi vận khí tốt, đầu óc lại linh hoạt, lúc này mới hiểm hóc tránh đi, nhưng luôn có người mà ngươi tránh không khỏi lại cự tuyệt không được đi? Bổn vương không phải không gì không làm được, có thể bảo vệ ngươi nhất thời, lại không thể bảo vệ ngươi một đời. Bổn vương cũng có lúc kiệt lực."

Trong nháy mắt nhìn thấy thiếu niên, hắn tự nhiên liền đem đối phương trở thành chim non cần che chở, sau đó mở rộng cánh chim bao bọc lấy cậu. Cảm giác này tới nhanh chóng mà lại không thể giải thích, nhưng hắn lại không nâng nổi một chút ít kháng cự.

Hữu Xu nghẹn giọng nói, “Nói đến nói đi, ngươi vẫn là không tin năng lực của ta. Không bằng như vầy đi, nếu ta chữa khỏi năm người bệnh mà Chu Diệu Âm trị không hết, ngươi liền bỏ nàng ta, để ta làm đại phu chuyên thuộc của ngươi."

Thành vương suy nghĩ một khắc, gật đầu nói, “Cũng có thể. Nhưng nói trước, chẳng sợ có một người trong đó ngươi trị không tốt, từ nay về sau liền nghiên cứu y thuật đàng hoàng cho ta, không thể cả ngày lắc đến lắc đi, không có việc gì làm nữa."

“Thành giao!" Hữu Xu lập tức chạy đến trước mặt chủ tử, giơ bàn tay trắng nõn lên muốn cùng hắn vỗ một cái. Đây là động tác mà cậu hình thành thói quen với Mạnh Trường Dạ, phàm là đánh thắng trận, hoặc gặp việc đáng ăn mừng, liền kề sát nhau vỗ một cái.

Thành vương đầy đầu mờ mịt, đang muốn đặt câu hỏi, tay trái liền bị thiếu niên giữ chặt, cùng đánh vào lòng bàn tay cậu, phát ra tiếng vang bẹp bẹp thanh thúy. Hai mắt thiếu niên rực rỡ, khóe miệng mang cười, giống như được món quà lớn lao, làm hắn cũng trở nên trong sáng thoải mái.

Thấy chủ tử tâm tình tốt, Hữu Xu nhân cơ hội hỏi, “Nếu không thì hiện tại ta giúp ngươi bắt mạch nhé?"

“Tin tưởng có thể thay thế được Chu Diệu Âm như thế à?" Thành vương vừa trêu chọc vừa vươn tay, để thiếu niên xem xét.

Hữu Xu nắm tay lại chà xát, tựa như nghĩ đến cái gì lại quay về cạnh bàn, rất nhanh vẽ một tấm ngưng thần tĩnh tâm phù, đầu ngón tay hơi hơi vân vê liền đốt nó lên, bỏ vào trong nước trà quấy đều. Trương Quý nhìn mà trong lòng hốt hoảng, nhịn không được mở miệng, “Tống chưởng quỹ, ngài muốn cho vương gia của chúng ta uống loại nước tro bụi này hả?"

“Không nhất định, có việc liền uống, không có việc gì liền không cần uống."

“Cái gì gọi là có việc? Cái gì gọi là không có việc?"

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết. Ta đây gọi là phòng bị việc chưa xảy ra." Hữu Xu đặt nước bùa ở chỗ với tay có thể đụng tới, sau đó nghiêm túc bắt mạch cho chủ tử.

Thành vương xưa nay có chứng thích sạch sẽ, lúc này lại phá lệ mà không phản đối thêm. Một bàn tay hắn bị thiếu niên nắm chặt, một bàn tay chống má, dùng ánh mắt bao hàm hứng thú và ôn nhu từng tấc từng tấc miêu tả khái quát ngũ quan tú lệ của thiếu niên, một khắc sau lại nhăn chặt mày, đau hô thất thanh. Trương Quý hoảng sợ, vội vàng chạy lên đỡ.

Hữu Xu cũng chấn kinh không nhỏ. Để nắm giữ thiết thực bệnh tình của chủ tử, cậu đưa tinh thần lực vào trong cơ thể chủ tử, lại phát hiện tử vi đế khí tồn trữ trong toàn thân tứ chi hắn đang nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà chảy vào trái tim, nhưng loại phương thức hội tụ này lại không phải là chăm sóc tâm mạch bị vỡ, ngược lại như là bị nó cắn nuốt, từ đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Dựa theo tốc độ này, tiếp qua hơn mười năm hai mươi năm, lực lượng của chủ tử sẽ triệt để tiêu tán, từ đó biến thành một người bình thường không thể bình thường hơn, đừng nói kiếp sau đầu thai vào nhà phú quý, dù là chuyển thế cũng thành vấn đề.

Đổi một cách nói, mệnh số của chủ tử đang bị cắn nuốt bóp méo, nếu như không thể xoay chuyển, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán, mà căn nguyên thì giấu trong trái tim.

Hữu Xu cảm thấy quýnh lên, tinh thần lực đưa vào liền tăng thêm một phần, theo dòng đế khí chảy vào trái tim giống như bị gì đó vật còn sống hung hăng đụng một chút, đau không thể át. Khi chủ tử rên rỉ, cậu cũng đang ôm trán, miễn cưỡng áp lực cảm giác chấn động kịch liệt.

Trương Quý không biết nội tình, trách cứ nói, “Tống chưởng quỹ, đến tột cùng ngươi làm cái gì với vương gia? Vương gia kim tôn ngọc quý, nếu phát sinh cái gì bất trắc, ngươi đảm đương nổi sao? Bệnh này chúng ta không cho ngươi xem, vẫn là tìm Chu đại phu đáng tin, ít nhất lúc Chu đại phu bắt mạch cũng sẽ không khiến vương gia chật vật như vậy."

Hữu Xu cũng không phản ứng hắn ta, dùng hai tay run rẩy nâng chung trà lên, đút nước bùa cho chủ tử uống. Nước bùa vừa mới xuống cổ, liền tựa như nước suối lạnh lẽo chảy xuống nham thạch nóng cháy, mang đi hết cảm giác sôi trào dữ tợn, chỉ còn lại một mảnh thanh minh. Cơn đau này tới nhanh, đi lại càng nhanh, bất quá chỉ trong chớp mắt, Thành vương đã sắc mặt hồng nhuận, mặt mày thư hoãn, khiến Trương Quý hùng hổ bị nghẹn.

“Khỏe, khỏe rồi à? Vương gia ngài khỏe rồi?" Hắn ta không dám tin mà hỏi.

Thành vương không đáp, đang định đỡ Hữu Xu, lại bị cậu đẩy ra, sau đó chạy đến bên bàn, rất nhanh vẽ một tấm ngưng thần tĩnh tâm phù, đốt thành nước bùa sau đó một mạch rót vào trong bụng, cuối cùng hòa hoãn lại. Cậu lấy lại bình tĩnh, trầm trọng nói, “Vương gia, ngươi mắc chỉ sợ không phải bệnh tim."

“Không phải bệnh tim, đó là cái gì?" Nỗi lòng Thành vương không chút nào loạn.

“Hiện giờ ta cũng không biết, ta phải ngẫm lại thật kỹ. Tóm lại bệnh này, Chu Diệu Âm trị không hết, ngươi nhanh chóng bỏ nàng ta đi." Đề tài không biết sao lại bị cậu kéo trở về.

Thành vương dở khóc dở cười, “Chờ ngươi chữa khỏi năm chứng bệnh kia rồi nói sau. Nếu trị không hết, ngươi liền ngoan ngoãn đến học đường đọc sách, nếu không nữa thì ta liền tự mình chuẩn bị tiền học phí cho ngươi, đến bái Chu đại phu."

Người Hữu Xu kiêng kị nhất chính là Chu Diệu Âm, vừa nghe liền xù lông, “Cái gì, ngươi bảo ta bái nàng làm sư á? Lúc ta xem bệnh cho người ta nàng còn chưa có sinh ra đâu! Ngươi cứ chờ đi, người bệnh đầu tiên nàng trị không hết lập tức sẽ tới cửa, ta và nàng ai cao ai thấp vừa xem hiểu ngay." Dứt lời lấy ra một lá bùa, vẫy vẫy.

Thành vương thích nhất nhìn bộ dạng thiếu niên bị người ta đạp đuôi sau đó hai má đỏ lên, hai mắt trầm tĩnh, vì thế cũng không phản bác, chỉ lệnh Trương Quý đưa đến một cái ghế, kề gần cậu ngồi xuống, hứng thú nồng hậu thưởng thức hai gò má phình lên và sườn mặt buồn bực vạn phần của cậu.

Mới vừa rồi Trương Quý quả thật bị Tống chưởng quỹ dọa sợ, tiến tới sinh ra nghi ngờ với cậu, rồi lại tăng thêm vài phần tín nhiệm khi cậu nhanh chóng cứu chữa. Tuy rằng Chu Diệu Âm cũng nhiều lần nhiều lượt cứu sống vương gia, nhưng luôn gây sức ép không nhẹ cho vương gia, ấn lên ngực cũng thôi đi, nhưng một nữ tử như ngươi, cứ luôn hôn miệng vương gia là xảy ra chuyện gì? Tống chưởng quỹ người ta rót hết một ly nước bùa lập tức thấy hiệu quả, nhìn vương gia bây giờ, lại không có một chút suy yếu sau khi phát bệnh, ngược lại càng thêm thần thái sáng láng, quả thật là ai cao ai thấp vừa xem hiểu ngay.

Nghĩ như vậy, hắn ta tất nhiên là tin tưởng lời Tống chưởng quỹ không nghi ngờ, đi đến ngoài cửa nhìn ra y quán Chu thị ở xa, chờ đợi “người bệnh đầu tiên" mà cậu nói.

Cùng lúc đó, Chu Diệu Âm đã chuẩn bị tốt dụng cụ giải phẫu, đang chuẩn bị động đao. Để cam đoan xác xuất thành công, nàng thường thường bức ra vài giọt linh thủy từ đầu ngón tay vẩy vào chỗ đau của người bệnh, hôm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng bọt nước vừa vào hai mắt lão phụ, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng sấm ầm ầm, ngay sau đó liền có một tia chớp thật nhỏ từ trên cao đánh xuống, bổ cây hòe già sống trên trăm năm ở hậu viện thành hai nửa.

Hai tay Chu Diệu Âm không thể khống chế mà run rẩy, may mà mũi đao chưa chạm đến mắt lão phụ, lúc này mới không tạo thành sự cố chữa bệnh.

“Sét đánh? Làm sao có thể chứ?" Vài tên học đồ vội vàng chạy ra ngoài xem xét, ngoài y quán cũng tụ tập rất nhiều người qua đường xem náo nhiệt.

Chính cái gọi là “đông đánh sét hè tuyết rơi", đây đều là dị tượng cực kỳ hiếm thấy, người thường chỉ sợ cả đời cũng không gặp được một lần, huống chi tiếng sấm ngày hôm nay tới càng kỳ quái, lại xuất hiện trong cảnh mặt trời nhô cao. Dân chúng ngẩng đầu nhìn trời, đều bị ánh nắng vàng rực đâm vào quáng mắt, sao có thể nhìn thấy nửa đám mây đen.

“Là ai làm việc thương thiên hại lí đi?" Mọi người nghị luận sôi nổi.

“Tia chớp bổ vào y quán Chu thị, chẳng lẽ là Chu đại phu?"

“Không có khả năng, nàng là đại thiện nhân nổi tiếng gần xa, cứ cách bảy ngày liền miễn phí xem bệnh cho mọi người, không có tiền bốc thuốc còn có thể ghi sổ, ông trời đánh ai cũng sẽ không đánh nàng."

“Thật sự có khả năng là đánh nàng đó. Mới vừa rồi lời Tống thần tiên hô các ngươi nghe thấy đi?"

“Tống thần tiên là ai?"

“Chính là ‘chỉ ta có thể trị’ kia đó." Có người chỉa chỉa Nhân Tâm đường cách hai cái mặt tiền cửa hàng, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi rõ ràng cậu ta nói, bảo Chu đại phu đừng khai đao cho lão nhân gia, nói là sẽ bị sét đánh. Tiểu nhị chạy chân còn nói cậu ta bị bệnh, đang hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi xem xem, đây là hồ ngôn loạn ngữ sao? Vài lần trước cậu ta xem bói vừa tính là chuẩn, lúc này ngay cả thiên tượng cũng có thể dự liệu, đây cũng không phải là bản lĩnh mà phàm nhân nên có."

“Thật đúng là có chuyện như vậy! Hay là cậu ta nhìn ra lão phụ kia là một yêu quái?" Lời này thực sự có chút kinh khủng, khiến mọi người sợ tới mức lạnh run, rồi dưới lòng hiếu kỳ lại kiên quyết không chịu rời đi.

Trương Quý mắt mở trừng trừng nhìn tia chớp màu tím rạch trời mà qua, bổ vào hậu viện y quán Chu thị, da đầu thiếu chút nữa nổ tung. Hắn ta vô cùng lo lắng chạy vào tiền đường, cao giọng quát to, “Ghê gớm, ghê gớm! Tống chưởng quỹ, thật sự bị ngài đoán trúng, Chu đại phu bị sét đánh nha! Đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?"

Hữu Xu nhìn nhìn chủ tử gió thổi không động, cũng bày ra thái độ lạnh nhạt, khoát tay nói, “Phật viết không thể nói, cứ chờ bọn họ tự cầu tới cửa."

Trương Quý bị bộ dạng sâu không lường được của cậu lừa gạt, chỉ đành lau mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục chạy ra ngoài xem xét. Bên kia, Chu Diệu Âm cũng là người không tin tà, sợ dược hiệu ma phí tán qua đi sẽ khiến người bệnh chịu tội, lần thứ hai giơ tay lên chuẩn bị động đao.

Xẹt xẹt xẹt, có điện lưu ánh tím rất nhỏ từ trong tròng mắt trắng xóa của lão phụ thoát ra, đi qua đao giải phẫu chảy vào trong cơ thể Chu Diệu Âm, giật cho nàng cả người run lên, tóc đảo dựng thẳng, lại có một tia chớp cực kỳ tinh chuẩn mà dừng trên không phòng giải phẫu, bổ cho mái ngói, xà nhà bay loạn xung quanh.

Nhóm học đồ bị đủ loại dị tượng dọa tới mức lá gan nứt ra, cúi đầu nhìn lão phụ, lại thấy hai mắt vốn dĩ che đầy sương trắng của bà ta lúc này đã biến thành hai cái động sâu đen nhánh nhìn không thấy đáy, ở giữa có điện lưu ánh tím không ngừng thoáng hiện, phát ra tiếng xẹt xẹt làm người ta sởn gai ốc, chỉ vội vàng thoáng nhìn liền giống như bị nhiếp đi hồn phách. Đây, đây là người sao?

“Yêu quái! Bà ta biến thành yêu quái! Mọi người chạy mau đi!" Tiếng gào thảm bén nhọn phóng lên cao, ngay sau đó cửa phòng giải phẫu bị người đá văng, vài tên học đồ lấy tốc độ nhanh nhất chạy trốn bốn phía, bỏ Chu Diệu Âm cả người run lên cùng với lão phụ run rẩy trong cơn hôn mê ở lại bên trong.

Người đi đường trên đường nghe tin tức chạy vào xem náo nhiệt, chỉ liếc mắt một cái liền sôi nổi chạy trốn. Nhi tử của lão phụ kia thật sự hiếu thuận, mặc dù mẫu thân không có dáng con người cũng không chịu rời đi, đỡ Chu Diệu Âm đến cách vách nghỉ ngơi, lại gỡ bỏ dụng cụ chữa bệnh trên người mẫu thân, cùng ôm đi qua.

Hắn run giọng nói, “Chu đại phu, mẫu thân của ta đến tột cùng bị bệnh gì? Nhìn bộ dạng này không giống mắt chướng."

Chu Diệu Âm rốt cuộc hòa hoãn lại, thất hồn lạc phách lắc đầu, “Ta cũng không biết. Loại bệnh này ta chưa từng thấy qua, phải ngẫm lại kỹ lưỡng mới được." Nhưng mặc dù nghĩ nát đầu, mặc dù đem tất cả nghi nan tạp chứng từng gặp qua đời trước lấy ra so sánh, nàng cũng không thể tìm được bệnh trạng ăn khớp.

Mắt người sao lại biến thành hai cái động màu đen, sao lại phóng điện, còn có thể triệu đến thiên lôi? Cái này không khoa học, thật không khoa học! Bất luận như thế nào nàng cũng không nghĩ ra, nơi này vốn không phải là thế giới khoa học, mà là dị giới yêu ma quỷ quái hoành hành, ngay cả bản thân nàng cũng có thể có được linh tuyền và không gian, lại có chuyện gì là không có khả năng phát sinh?

“Chu đại phu, nếu không ta ôm mẫu thân ta đến cho Tống chưởng quỹ nhìn xem?" Nam tử thật cẩn thận mở miệng.

Cả người Chu Diệu Âm chấn động, lúc này mới nhớ tới thiếu niên cảnh cáo nàng. "Cẩn thận gặp sét đánh", giờ phút này nhớ lại những lời này, hương vị đã hoàn toàn thay đổi. Đây không phải là lòng thù hận quấy phá mà dẫn phát nguyền rủa, cũng không phải vì nhiễu loạn nỗi lòng người bệnh mà hồ ngôn loạn ngữ, mà là câu chữ tựa châu ngọc. Cậu ta dường như, dường như đã sớm dự đoán được sẽ phát sinh chuyện gì.

“Đi, ta với ngươi cùng đi." Để tìm kiếm chân tướng, Chu Diệu Âm gượng chống thân thể tê dại đi đến Nhân Tâm đường. Bọn họ ôm lão phụ một đường đi nhanh, đừng nói người vây xem nhượng bộ lui binh, ngay cả tiểu nhị y quán cũng sôi nổi trốn tránh, biểu tình hoảng sợ.

“Yêu quái! Thật sự là yêu quái!"

“Chu đại phu trị không được, tám phần là đưa đến Nhân Tâm đường. Còn thật sự bị Tống thần tiên đoán trúng, bệnh này chỉ cậu ta có thể trị!"

“Xem trước một chút, đại yêu có thể triệu được thiên lôi, Tống thần tiên không tất hàng phục được."

“Nếu cậu ta không hàng phục được, chúng ta bỏ chạy đi, trước hết ra khỏi Thương Châu phủ lại nói."

Lời đồn đãi lấy tốc độ lan truyền trước nay chưa từng có, huyên náo đến lòng người hoảng sợ. Chỉ chốc lát sau, ngay cả quan phủ cũng bị kinh động, tận lực phái quan sai đến xem xét, thấy vương gia cũng ở nơi này, lúc này mới thoáng yên ổn. Thành vương chỉ cần vừa đứng ở cửa Nhân Tâm đường, lộ ra biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt, người qua đường liền câm như hến, không dám vọng động.

Việc này nếu xử lý không tốt, Thương Châu phủ chắc chắn sinh loạn, cho nên Hữu Xu cũng không dám chậm trễ, chủ động đi ra cửa chờ.

“Chậm đã, người không có duyên với ta, không được bước vào Nhân Tâm đường nửa bước." Cậu ngăn cản nam tử muốn bước lên bậc thang. Cái gọi là không có duyên chính là đại phu đầu tiên mà người bệnh cần không phải cậu, mà là Chu Diệu Âm, nếu không phải muốn ổn định tại Thương Châu phủ thậm chí là cả khu Lưỡng Giang, thì việc rảnh rỗi này cậu cũng không muốn quản.

Nam tử vứt bỏ tự tôn, cúi xuống dập đầu. Hữu Xu dùng mũi chân đỡ lấy trán hắn ta, từ từ mở miệng, “Tuy không có duyên, nhưng ta đã lập khế ước với vương gia, người bệnh mà Chu Diệu Âm trị không hết, nếu ta liên tiếp chữa khỏi năm người, chức thủ y vương phủ liền do ta đảm nhận."

Chu Diệu Âm vốn đang đắm chìm trong chật vật và lo âu, nghe xong lời này nỗi lòng rất loạn, bén nhọn nói, “Vương gia, nếu ngài muốn đuổi ta, tốt xấu cũng phải thông báo với ta một tiếng, lén lút đặt hiệp nghị với người ta có chút không phúc hậu đi?"

“Thân thể là của bổn vương, tiền chữa bệnh cũng là của bổn vương, chẳng lẽ bổn vương không có quyền lợi lựa chọn à?"

Thành vương nhẹ giọng, khiến Chu Diệu Âm á khẩu không trả lời được. Chưa chiến đã bại, nàng cũng không cam lòng, cắn răng nói, “Nếu Tống chưởng quỹ muốn ganh đua cao thấp với ta, ta nhận là được. Năm người bệnh quá ít, mười người như thế nào? Trong vòng ba tháng, chúng ta giới thiệu người bệnh trị không hết cho đối phương, nếu ai bó tay không biện pháp, người đó liền chủ động rời đi."

Giọng điệu Hữu Xu tản mạn, “Ngươi chỉ cần giới thiệu cho ta là được, ta thì không cần, bởi vì trên đời này không có người bệnh mà quỷ y ta trị liệu không được. Thua chủ động rời đi không đủ, ngươi còn phải viết cho ta một tấm biển, trên viết bốn chữ to ‘cam bái hạ phong’." Ừm, rốt cục mượn cơ hội tuyên dương hai chữ “quỷ y" ra ngoài, không tồi.

Khẩu khí này quả thực lớn chọc trời, biểu tình thì càng là kiêu căng đến mức thiếu đòn, cố tình Thành vương cũng không cảm thấy phản cảm, còn vô cùng muốn cười. Hắn đặt nắm tay trên môi, làm bộ ho khan, phí sức lực thật lớn mới áp chế được ý cười vọt lên cổ họng.

Quỷ y? Danh hào này nghe tới liền thấy như sấm bên tai, khí thế kinh người! Người vây xem không hẹn mà cùng thầm nghĩ, ngay cả Chu Diệu Âm cũng bị hù một chút, qua hai giây mới cứng ngắc gật đầu, “Được, theo ý ngươi." Nàng tuyệt đối không tin tưởng trên đời có đại phu trị được bách bệnh, chung quy Tống Hữu Xu vẫn rất trẻ tuổi, nói chuyện không lựa lời quen rồi, ngày sau có lúc cậu ta phải chịu thiệt.

Hai người nghị định, lúc này Hữu Xu mới nhìn về phía nam tử tráng niên còn quỳ trên mặt đất, hỏi, “Một đoạn thời gian trước có phải mẫu thân ngươi mỗi ngày rơi nước mắt, thương tâm muốn chết không?"

“Không sai! Tháng trước muội muội ruột của ta khó sanh mà chết, một xác hai mạng, mẫu thân của ta bi thương đến mức không thể tự khống chế, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt." Tống chưởng quỹ vừa nói, liền khiến trong lòng nam tử an tâm một chút.

“Chợt có một ngày mưa xuống hoặc tuyết rơi, mẫu thân ngươi đột nhiên liền nhìn không thấy?"

“Đúng đúng đúng! Ta nhớ rõ ràng, thời khắc mẫu thân ta bỗng nhiên bị mù có tuyết lớn rơi xuống, làm hại chân bà không đạp ổn, từ trên sườn núi cao tới mấy trượng rơi xuống, may mà tuyết dày mới không thương tổn đến gân cốt." Nam tử nỗi lòng an định.

Hữu Xu gật đầu, lòng bàn tay vừa lật liền biến ra một lá bùa, dán trên đôi mắt đen sì của lão phụ. Lá bùa vốn còn trống rỗng không có một chữ hấp thu lôi quang trong con ngươi, lại chậm rãi hiện ra chữ viết màu tím, còn có màu sắc khác mơ hồ lóe ra bất định, nhìn có chút thần dị. Lão phụ dù lâm vào hôn mê cũng còn run rẩy rốt cuộc an tĩnh lại, khuôn mặt vặn vẹo từng tấc từng tấc một giãn ra, có thể thấy bùa quả thực có hiệu quả.

“Nương, nương, ngài mau tỉnh lại!" Nam tử vui mừng quá đỗi.

“Canh giờ đến tự nhiên bà ấy sẽ tỉnh." Hữu Xu lạnh nhạt nhắc nhở.

Đám người Chu Diệu Âm đã nhìn đến ngây người, ngay cả Thành vương cũng hoang mang nhíu nhíu mày, chỉ riêng Hữu Xu bình chân như vại, chờ bùa hút hết lôi quang mới lấy ra mấy tấm hô phong hoán vũ phù từ trong tay áo rộng lớn, dùng tinh thần lực nhất nhất kích phát. Bùa vàng phiêu tán đầy trời, lại hóa thành từng đám lửa tím và sương trắng, bị gió lạnh bất ngờ thổi đến cuốn lên giữa không trung, hình thành một đám mây khói nhạt màu khoảng ba thước, mây khói lăn lộn, ma xát, tựa như vật còn sống, khiến phàm nhân nhìn mà trợn mắt há mồm.

Lúc này Hữu Xu mới lột lôi quang phù trên mí mắt lão phụ ra, vứt vào trong đám mây khói kia. Một tiếng xẹt giòn vang, một tia chớp mảnh như linh xà uốn lượn xuống, bổ vào đỉnh đầu lão phụ, rồi lại không tổn thương bà ta mảy may. Ngược lại những người vây xem, một người hai người sợ tới mức chạy trối chết, rồi lại bị cảnh tượng kỳ dị này hấp dẫn, luyến tiếc chạy quá xa, tìm được vật che đậy sau đó sôi nổi rướn cổ lên kiễng mủi chân, xem không ngừng.

“Hô phong hoán vũ, thần tiên thuật!"

“Xong rồi, xong rồi! Một pho tượng thần tiên như vậy, lúc trước ta lại dám chỉ vào mũi cậu ấy nhục mạ."

“Đừng ồn, mau nhìn xem đến tột cùng là xảy ra chuyện gì!" Lòng hiếu kỳ chiến thắng hết thảy sợ hãi, hiện trường kín người hết chỗ, lại chỉ huyên náo một khắc liền an tĩnh lại, đỉnh đầu chỉ còn lại tiếng gió tung bay và tiếng sấm từng trận.

Đám mây khói và ánh chớp kia dung hợp cùng một chỗ, thực nhanh liền hình thành mưa tuyết đổ xuống, lại chỉ vây trong phạm vi ba thước vuông, vẫn chưa lan đến người bên ngoài. Hữu Xu nhẹ nhàng vỗ tay, thúc giục nói, “Đông đánh sét, mưa tuyết đầy trời, còn không nhân cơ hội này phi thăng? Đợi cho đầu xuân năm sau, chỉ cần đi về Nam Hải, đừng ham an nhàn lầm canh giờ!"

Vừa dứt lời, trong đôi mắt đen sì của lão phụ liền bay ra một sợi tơ hồng dài nhỏ, không thô hơn tú hoa châm bao nhiêu, lại bởi vì lóe ánh sáng nhạt mà có vẻ phá lệ bắt mắt. Một đầu của nó đâm vào trong mây, lảo đảo thổi đến phương nam, đảo mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nam tử ôm chặt lão phụ, ngạc nhiên nói, “Đó, đó là thứ gì? Sỡ dĩ mẫu thân ta mù, chính là nó quấy phá ư?"

“Đây là chập long, trước khi mùa đông ập đến vốn muốn tới Nam Hải tránh rét, lại bởi vì lười biếng lầm canh giờ, trên đường gặp gỡ nương ngươi, lúc này mới lấy hai mắt bà ấy sống nhờ. Nương ngươi mỗi ngày rơi lệ, trong mắt tự nhiên ẩm ướt ấm áp, là chỗ ngủ đông tuyệt hảo, cho nên không chịu rời đi. Nếu các ngươi không kinh động nó, đầu xuân năm sau nó tự sẽ phi thăng, nhưng nếu mạnh mẽ đánh thức nó, nó bạo phát thì còn không phải sẽ chọn người mà cắn sao? Đi, trở về đi, bảo nương ngươi đừng khóc nỉ non nữa, phải biết, con người vừa khóc liền nhiễm xui xẻo, xui xẻo nặng dễ dàng trêu chọc tà vật. Chập long là tường long, đều sẽ không hại người, nếu gặp thứ khác thì nói không chừng." Hữu Xu đón gió mà đứng, hai mắt trầm tĩnh, chợt nhìn thật đúng là sâu không lường được.

Nam tử đã hoàn toàn bị cậu thuyết phục, liên tục dập vang đầu vài cái, lại móc ra toàn bộ tiền bạc trên người, lúc này mới chuẩn bị cáo từ. Nào ngờ thiếu niên buông một tiếng “tục vật", phất tay áo liền đi, hai cánh cửa sơn son dưới tình huống không người đụng tới tự động đóng lại, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Thành vương bị nhốt ở ngoài cửa đỡ trán cười thầm, thầm nghĩ giả bộ còn thật giống, nhưng nếu một khắc cuối cùng đừng dùng ánh mắt gian gian liếc ta, thuận tiện nâng cái cằm nhỏ kiêu ngạo của ngươi lên, vậy càng giống.

“Về phủ." Nếu Hữu Xu muốn giả bộ thế ngoại cao nhân, Thành vương tự nhiên phối hợp, tất cung tất kính chắp tay với cánh cửa, lúc này mới rời đi.

Hắn vừa đi, trên đường liền nổ tung, chỉ nghe tiếng bịch bịch liên tiếp vang lên, hóa ra là người vây xem một người tiếp một người mà quỳ xuống, dập đầu thật mạnh với Nhân Tâm đường, trong miệng hô “thần tiên sống, Bồ Tát sống, thần tiên". Trương Quý bị chủ tử nhà mình dẫn đi một đoạn, lúc này mới khó khăn hoàn hồn, vội chạy về dập đầu ba cái, sau đó thất hồn lạc phách rời đi.

Chỉ mình Chu Diệu Âm không quỳ, vòng qua nhóm học đồ y quán Chu thị phủ phục trên đất, lảo đảo đi về, vừa đi vừa kéo tóc mình, trong miệng lẩm bẩm, “Chập long? Hô phong hoán vũ? Cái này không khoa học! Cái này rất mẹ nó không khoa học!"
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại