[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 111
Bộ tộc Tống thị đã sớm suy tàn nhiều năm, chỉ riêng một phòng của Tống Khánh Tài, cũng chính là phụ thân của “Tống Hữu Xu" sống qua ngày giàu có và sung túc, cho nên thường thường có tộc nhân tìm tới cửa tìm kiếm cứu tế. Nhưng Tống Khánh Tài là một người lục thân không nhận, ngay cả nhi tử ruột của mình cũng không nuôi dưỡng, huống chi là chi thứ huyết thống cách xa vạn dặm, chỉ cần phân phó gia đinh lấy chổi đuổi người đi. Dần dà, thanh danh cay nghiệt của Tống Khánh Tài liền truyền ra ngoài, phóng mắt toàn tộc, lại không một ai mang lòng hảo cảm với ông ta. Cũng chính vì như thế, sau khi Tống Nhẫn Đông bị Thành vương trượng chết, tộc nhân không muốn đến phúng viếng, ngược lại bỏ đá xuống giếng, sôi nổi tiến đến chia cắt gia sản.
Chỉ trách Phương thị tự làm bậy không thể sống, đã sớm hạ quyết tâm muốn giết chết “Tống Hữu Xu", bởi vậy cố ý vô tình bảo người thả ra tiếng gió, nói Tống nhị thiếu gia mất tích, sau đó lại phái người đến hãm hại. Nhưng không chờ bọn họ động thủ, Tống Nhẫn Đông liền xảy ra chuyện, sau đó Hữu Xu thay thế nguyên chủ.
Phương thị luồn cúi xu nịnh cả đời, vốn cho rằng mình mới là người thắng lớn nhất, lại không ngờ nước cờ then chốt đi không thích hợp, cả bàn cờ liền thua, rơi vào kết cục không chỗ dung thân. Các tộc nhân nghèo khó đã lâu lắm, được Tống nhị thiếu gia đồng ý, lập tức chộp lấy côn bổng đánh tới cửa, đào tư khố của Phương thị đến không còn một mảnh, ngay cả tơ lụa, trang sức, xiêm y trong phòng cũng đều tranh nhau không còn, gạch xanh lật một tầng lại một tầng, sợ dưới đất còn chôn vàng bạc. Tư thế kia, so với châu chấu quét qua còn đáng sợ hơn.
Phương thị vốn tính toán trộm giấu một ít tiền riêng cho nữ nhi làm đồ cưới, ai biết đến lúc này ngay cả một đồng tiền cũng không dư lại. Vì vậy, bà ta xem như hận “Tống Hữu Xu" thấu xương, tính toán ỷ vào thân phận thứ mẫu của mình lừa bịp một khoản tiền lớn, nếu không liền kiện lên phủ Thượng Quan là cậu bất hiếu. Tuy bà ta là tiện tịch, tốt xấu cũng đã được Tống Khánh Tài phù chính, cũng có thể tính là một nửa mẫu thân của “Tống Hữu Xu".
Bà ta có thể nghĩ đến, sao Hữu Xu không thể nghĩ ra được? Hữu Xu một không lấy gia sản các nàng, hai không hề có huyết thống với các nàng, dựa vào cái gì nuôi không hai cái mồm, chiếm không được chỗ tốt không nói, ngược lại rước lấy một thân mùi tanh, chẳng phải là tự tìm khổ để ăn hả? Thế nên, Hữu Xu đem pháp lệnh Ngụy quốc nghiên cứu kỹ càng một chút, rốt cuộc tìm ra hai điều lệ tương đối thích hợp, viết ra cho tộc trưởng, lại âm thầm dâng tặng một trăm lượng tiền thù lao.
Tộc trưởng là một người khôn khéo, thực nhanh lĩnh hội được ý tứ của Tống nhị thiếu gia, dẫn tộc nhân gõ trống, kiện Phương thị lên nha môn. Phương thị đang định dẫn nữ nhi đến khách điếm mà “Tống Hữu Xu" tạm cư để đại náo, cho các hương thân nhìn xem người nọ lòng lang dạ sói, bất hiếu bất kính như thế nào, nào ngờ mới vừa đi tới nửa đường, đã bị bộ khoái bắt đi.
Bà ta hoàn toàn không có tiền bạc chuẩn bị quan hệ, hai lại không có nhân mạch hỗ trợ cầu tình, tất nhiên là chỉ có nước mặc người xâm lược, ngay cả tại sao bị bắt cũng không rõ, chỉ đành nơm nớp lo sợ mà quỳ gối dưới công đường chờ thẩm vấn. Tống Đinh Hương cũng bị mang đi theo, lúc này đã sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hồn phi phách tán, liên tiếp trốn ra phía sau mẫu thân.
Trái lại bên phía tộc trưởng, có Tống nhị thiếu gia vung rất nhiều rất nhiều bạc khơi thông, phủ đài đại nhân còn chưa vào công đường, đã nghĩ sẵn tuyên án ở trong đầu. Đương nhiên, việc này vốn dĩ cũng là Tống nhị thiếu gia chiếm lý, dù cho tam đường công thẩm, phủ đài cũng không sợ bị người ta bắt được đề tài. Có bạc kiếm còn không hề có phiêu lưu, tất nhiên là vẹn toàn đôi bên.
Trong tiếng “uy vũ" của hàng quan sai, phủ đài đại nhân chậm rãi đi đến, không đợi Phương thị kêu oan liền bảo trạng sư mà tộc trưởng Tống thị mời đến đọc trạng từ. Phương thị nghiêng tai lắng nghe, liền tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, hóa ra những người này lại lấy “xuất thân tiện tịch, không có tư cách làm chính thê" để kiện bà ta. Ngụy quốc quả thật có một pháp lệnh như vậy, bình thường thế gia đại tộc cũng nghiêm cấm việc này phát sinh, nhưng ở nhà thương nhân lại không có những cố kỵ đó, hoàn toàn do gia chủ yêu thích mà thôi.
Trước đây một phòng Tống Khánh Tài có quyền thế, mặc dù tộc trưởng mãnh liệt phản đối, rốt cuộc vẫn để cho hắn đem tên Phương thị viết vào gia phả. Hiện tại Tống Khánh Tài chết, Tống Nhẫn Đông cũng đã chết, chỉ cần tộc nhân đồng ý cáo quan, tất nhiên là cáo một cái liền chuẩn.
Phủ đài đại nhân thực nhanh liền theo luật làm việc, bỏ vị trí chính thê của Phương thị, lại sửa lại gia phả. Nói cách khác, hiện tại bà ta bất quá chỉ là một tiện thiếp, Tống Khánh Tài vừa chết, bà ta liền thành nô tỳ vô chủ, có thể tùy ý bán đi thậm chí đánh chết, bất luận là pháp lý hay là huyết thống, đều không hề có quan hệ với Tống nhị thiếu gia. Thân phận Tống Đinh Hương cũng từ đích nữ biến thành thứ nữ, vả lại còn là thứ nữ không có một chút đồ cưới, sau này vấn đề kết hôn sợ là vô cùng khó khăn.
Không quá nửa canh giờ, án này liền sáng tỏ, phủ đài đại nhân vỗ kinh đường mộc, tuyên bố bãi đường. Phương thị và Tống Đinh Hương nâng nhau ra khỏi nha môn, tộc nhân đến làm chứng cũng tốp năm tốp ba rời đi. Trong đó có một phụ nữ trung niên xưa nay không hợp với Phương thị, nhổ một ngụm xuống đất, vui sướng khi người gặp họa nói, “Tiểu tiện nhân, mới vừa rồi không phải còn dẫn nữ nhi, tính toán đến khách điếm tìm tống nhị thiếu gia làm ầm ĩ sao? Hiện tại ngươi đi đi! Ngươi đi một cái thử xem!"
“Ngươi khuyến khích nàng ta làm gì?" Lại có một người phụ nữ tiến lên, cười lạnh nói, “Trước đây nàng là Tống gia chủ mẫu, chiếm danh trưởng bối, tự nhiên có thể vu oan nhị thiếu gia. Hiện tại nàng là tiện tỳ, phủ đài đại nhân viết lại cho nàng một tờ khế bán mình, đã đưa đến chỗ nhị thiếu gia, nếu nàng dám ầm ĩ, dù nhị thiếu gia đương trường đánh chết nàng cũng không ai dám nói một câu nửa lời."
“Cũng đúng. Chậc chậc, lúc trước khi phong quang vô hạn, chỉ sợ nàng ta không thể tưởng được mình sẽ có ngày hôm nay." Hai người kẻ xướng người hoạ mà đi xa, để lại Phương thị đứng ở tại chỗ lạnh run.
Tống Đinh Hương tuy rằng kiêu căng, nhưng cũng không ngu, hiểu rõ mình và mẫu thân đã đến nông nỗi sơn cùng thủy tận. Mẫu thân vốn là tiện tịch, bị nha tử bán qua bán lại, ngay cả quê mình ở chỗ nào cũng không nhớ rõ, chớ nói chi đến thân tộc. Nói cách khác, các nàng hiện tại ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, chỉ có thể bàng hoàng luống cuống quẩn quanh ở đầu đường.
“Mẫu thân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tống Đinh Hương run giọng hỏi.
“Có thể làm như thế nào? Khế bán mình của ta ở chỗ Tống Hữu Xu, tốt xấu ngươi cũng là muội muội hắn, ngoại trừ tìm hắn thì không còn đường sống khác. Ngươi chớ có tùy hứng, thấy hắn thì ngoan ngoãn kêu một tiếng ca ca, bất luận hắn đánh chửi như thế nào, đều phải yên lặng nhịn xuống, đợi ngày sau lập gia đình thì tốt rồi. Ta hiện tại chỉ là nô tỳ, theo lý mà nói không có tư cách giúp ngươi xử lý hôn sự, nửa đời sau của ngươi dựa hết vào một ý niệm của Tống Hữu Xu, ngươi rõ không?" Phương thị cắn răng nói nhỏ.
Tống Đinh Hương lộ ra vẻ khuất nhục, “Ta không cần gọi hắn là ca ca, hắn vốn không phải ca ca ta. Nương, chúng ta đừng đi tìm hắn, tùy tiện tìm một chỗ dàn xếp đi."
“Ngươi không nhận hắn, hắn cũng sẽ không chủ động nhận ngươi, ngược lại mừng rỡ tiêu dao. Ta hiện tại mất tự do, trong tay ngay cả một đồng tiền cũng không có, đừng nói thuê một cái viện, ngay cả chuồng ngựa của khách điếm cũng ở không nổi. Nếu ngươi đi theo ta, chỉ có thể chịu khổ chịu tội, tìm không thấy nhà chồng gì tốt. Nhưng mà những cái này là vấn đề nhỏ, nếu ta không chủ động trở về, Tống Hữu Xu có thể lấy tội danh ‘đào nô’ bán hoặc giết ta. Mạng của ta hiện tại đã hoàn hoàn toàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không phải do chính mình."
Lúc này Tống Đinh Hương mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khóc sướt mướt, không cam không nguyện mà cùng mẫu thân đi tìm đích huynh.
Bổn ý của Hữu Xu là để Phương thị và Tống Đinh Hương đừng đến dây dưa mình, nào ngờ tộc trưởng rất tri kỷ, lại đem khế bán mình của Phương thị đến. Thấy Phương thị dẫn nữ nhi đến dập đầu nhận tội, cậu trực tiếp xé khế bán mình, nói, “Ta không cần người hầu hạ, cũng không nợ ngươi mấy đồng tiền bán mình kia, lúc trước ngươi đối đãi Tống Hữu Xu như thế nào, hiện tại ta liền đối với ngươi như thế đó. Ngươi dẫn Tống Đinh Hương đi đi, tìm được điểm dừng chân liền kêu người đưa tin cho ta, mỗi tháng ta cho các ngươi một lượng bạc."
“Một lượng bạc sống thế nào?" Hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm, trong lúc nhất thời Phương thị không cách nào tiếp thu chênh lệch lớn như vậy.
“Lúc trước Tống Nhẫn Đông cũng là cho Tống Hữu Xu mỗi tháng một lượng bạc, còn thường thường vì vội chuyện quý nhân mà quên mất. Tống Hữu Xu không có bạc mua lương thực, ngay cả vỏ cây rễ cỏ cũng từng nhai, không phải cũng sống sót sao?" Hữu Xu tự do tự tại uống trà.
Phương thị câm nín, đến lúc này mới biết: so với được Tống nhị thiếu gia thả tự do, còn không bằng ở lại bên cạnh cậu ta sống thoải mái. Cậu ta nhìn như đại nhân đại nghĩa, kì thực là ăn miếng trả miếng, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn. Năm đó cậu ta gặp tội gì, hiện tại cũng phải để kẻ thù nhất nhất nhấm nháp. Sớm biết tâm tư cậu ta sâu như vậy, số mệnh tốt như vậy, tội gì phải đắc tội cậu ta??
Phương thị hối hận không ngừng, nhưng cũng khôg cách nào xoay chuyển. Ngay cả khế bán mình người ta cũng xé rồi, còn nói mỗi tháng sẽ cho tiền bạc, dù có làm ầm ĩ ra, người bên ngoài cũng chỉ khen cậu ta khoan dung rộng lượng, quả quyết sẽ không nói nửa câu không đúng. Người tốt người xấu đều để cậu ta làm hết, ngược lại khiến Phương thị và Tống Đinh Hương không đường để đi. Hai người hết cách, chỉ đành cầm mười lượng bạc cậu tặng, đặt chân ở đoạn đường có tiền thuê nhà rẻ nhất.
Bộ tộc Tống thị được chỗ tốt thật lớn, tự nhiên muốn có đi có lại, sau khi gia sản phân chia sạch sẽ liền để riêng Nhân Tâm đường lại cho Hữu Xu, để cậu trọng chấn môn hộ. Hữu Xu giáp mặt vui lòng nhận, xoay người lại âm thầm lắc đầu. Đám người Tống gia này đều là thành tinh, biết thanh danh Nhân Tâm đường đã thối đầy đường cái, có kinh doanh như thế nào đi nữa cũng không cách nào khởi tử hồi sinh, lúc này mới lấy ra làm nhân tình, cũng tiện nhét miệng mình.
Thôi, so với miệng ăn núi lở, không bằng tìm một cửa tiệm tạm thời mưu sinh. Hữu Xu ước lượng tiêu giảm hơn phân nửa túi tiền, liền nghĩ như thế.
Cửa tiệm Nhân Tâm đường đã sớm bị Tống gia mua lại, vị trí đoạn đường là phố Thần Nông Thương Châu thành, từ đầu đường đi đến cuối đường, tất cả đều là các loại y quán, hiệu thuốc bắc, nếu ai bị bệnh, chỉ cần đi đến nơi này là được, bảo đảm có người có thể trị. Nhân Tâm đường vốn là hiệu thuốc nổi danh nhất, lại bởi vì Tống Nhẫn Đông buôn bán dược giả, lừa gạt khách, khiến thanh danh tốt tích lũy nhiều năm triệt để hủy hoại. Hiện tại, nếu dân chúng Thương Châu phủ bị bệnh, tuyệt đối không đến Nhân Tâm đường bốc thuốc, sợ về ăn chết.
Ngược lại y quán Chu thị mới mở cách vài mặt tiền sinh ý thịnh vượng, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng dài chờ đợi Chu đại phu bắt mạch cho mình. Nếu không có bệnh nặng, ngay cả những quyền quý kia cũng tuân thủ quy củ thứ tự đến trước và sau, đi trước vào quầy lấy số, ngồi chờ kêu tên, từng bước từng bước đi đến không cho chen ngang.
Cảm giác người và người ngang hàng như thế rất hợp tâm lý của tiểu dân căm ghét quyền quý, cũng tạo ra thanh danh chí công vô tư cho y quán Chu thị. Dần dần, mọi người có bệnh đều thích đến y quán Chu thị, những y quán còn lại tất nhiên là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, sinh ý lạnh lùng.
Y quán nhà khác tốt xấu còn có một ít khách quen, Nhân Tâm đường từng bị Chu đại phu phê bình lại không có một người khách, Hữu Xu vừa làm chưởng quầy vừa làm chạy chân, cả ngày không có việc gì, mệt mỏi muốn ngủ.
Người làm ăn, ai không có một chút ý thức cạnh tranh? Y quán nhà khác thấy đại sự không ổn, liền chuẩn bị liên hợp lại ngáng chân y quán Chu thị, âm thầm tụ tập, bảo mọi người có tiền xuất tiền, có lực xuất lực.
Hữu Xu vốn không dựa vào Nhân Tâm đường nuôi sống mình, tiền bạc xài hết còn có thể bán của cải dạ minh châu, tiêu xài phung phí vài năm không thành vấn đề, vì vậy, vũng nước đục này cậu không muốn dính vào một chút nào, tùy tiện tìm cái cớ từ chối, sau đó mỗi ngày chạy đến cửa Thành vương phủ chuyển động. Thị vệ vương phủ cũng không phải ăn chay, thực nhanh liền ý thức được người này bộ dạng khả nghi, thấy cậu đến gần liền tiến lên xua đuổi, còn không đi liền rút đao ra, thái độ vô cùng ác liệt. Hữu Xu hết cách, chỉ đành bỏ tâm tư vô tình gặp Thành vương, quay lại Nhân Tâm đường trông nom cửa tiệm.
Ngày hôm đó, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ và tiếng khóc nỉ non, Hữu Xu đang rảnh đến hốt hoảng, vội vàng chạy đến cửa nhìn ra xa, hóa ra là một hán tử nông thôn bị trâu điên đâm thủng ngực, đã hấp hối, vợ con và hàng xóm nâng hắn đến phủ thành tìm kiếm danh y chữa trị. Bọn họ khóc cầu từng nhà, đều bị cự tuyệt ngoài cửa, có mấy đại phu tọa đường còn nói trắng ra cho bọn họ biết đừng uổng phí khí lực, nhanh đi về chuẩn bị hậu sự đi.
Người nhà này tất nhiên là không chịu đáp ứng, chấp nhất gõ cửa một tiệm lại một tiệm y quán, khi sắp gõ đến trước mặt Hữu Xu, có người cao giọng nhắc nhở, “Ngàn vạn lần đừng đến Nhân Tâm đường! Đông gia Nhân Tâm đường không phải người tốt gì, bán dược đều là hàng giả, dù không bệnh cũng có thể trị cho ngươi ra ba phần bệnh. Nam nhân nhà ngươi hiện tại tốt xấu còn có một hơi thở, rơi xuống Nhân Tâm đường, vậy thật sự là không có đường sống!"
“Đúng đúng đúng, trực tiếp đến y quán Chu thị. Chu đại phu là quốc thủ Ngụy quốc, trên đời không có bệnh nào nàng trị không hết. Đừng nhìn ngực nam nhân nhà ngươi lủng một lỗ lớn, có thể được Chu đại phu khâu lại, mười ngày nửa tháng sau liền có thể xuống giường."
Người nhà vừa nghe, vội bỏ qua Nhân Tâm đường, bay thẳng đến y quán Chu thị.
Hữu Xu cũng đã chạm đến cổ tay người bị thương, rồi lại bị dùng sức chen ra, còn bị các vị hương lân hung hăng trừng mắt nhìn vài lần, chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai. Người khác không thích cậu tới cứu, cậu cũng không cần phải vội vàng.
Đám người nhao nhao ồn ào như ong vỡ tổ nhào tới y quán Chu thị. Chu đại phu là một nữ tử thanh tú hơn hai mươi tuổi, chẳng những y thuật tốt, tâm địa cũng đặc biệt mềm mại, người bệnh phàm là còn có một hơi, nàng đều muốn cứu. Lúc này, nàng đã mang khẩu trang thuần trắng chờ ở ngoài cửa lớn, không đợi người bị thương và người nhà tới gần liền liên tục vẫy tay, “Nơi này, động tác nhanh lên!"
Đoàn người rầm rầm chen vào, còn có càng nhiều người vây quanh ở bên ngoài chờ xem kết quả. Hữu Xu kiễng mủi chân nhìn trong chốc lát, lúc này mới lắc đầu đi trở về tiệm. Trái tim người nọ đã bị đâm xuyên, tạo thành xuất huyết quá nhiều, trên đời này trừ cậu ra, không có đại phu nào có thể cứu.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, Chu đại phu tuyên bố người bị thương đã tử vong, tiếng khóc nỉ non thảm thiết không ngừng từ trong y quán truyền ra, người qua đường vây xem cũng sôi nổi thở dài. Các đại phu tọa đường khác nghe tin tức chạy ra ngoài giúp vui, trên mặt ai cũng lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa. Rõ ràng, đây là bọn họ đào hố Chu đại phu, từ hôm nay trở đi, bảng hiệu trị bách bệnh của Chu đại phu rốt cuộc bị đập nát, đây là lần đầu tiên nàng trị chết người.
Người nhà của người chết không chịu nâng thi thể đi, ngồi xổm ở trước cửa y quán Chu thị đòi giải thích, một lần ầm ĩ này liền náo loạn tròn ba ngày. Mắt thấy thanh danh Chu đại phu sắp hủy, lại không ngờ Thành vương xưa nay ru rú trong nhà lại phái ra quân đội bắt những người gây chuyện, sau đó tự tay viết một lá cờ “nhân tâm nhân thuật" đưa đến y quán, giúp Chu đại phu tạo thế.
Thành vương là người thống trị trên thực tế của khu Lưỡng Giang, chẳng sợ hắn chỉ hươu bảo ngựa, người bên ngoài cũng chỉ có thể liên thanh phụ họa, nào dám trách móc nửa câu? Một trận sự cố huyên náo vốn dĩ thanh thế to lớn cứ như vậy biến mất vô hình, độc thủ phía sau màn còn bị bắt vài người, hiện giờ là sống hay chết không thể biết được.
Hữu Xu ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra y quán Chu thị treo cờ thưởng ở xa, lắc đầu thầm than: việc buôn bán, quả nhiên còn phải tìm một núi dựa cường đại mới được.
Đúng vào lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, làm trong lòng cậu giật nảy. Chủ tử, có phải chủ tử không? Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu đến mức hoa mắt, còn có biển người lui tới như dệt cửi ngăn cản tầm mắt, bất quá chỉ là một bóng dáng, đánh mắt thấy rất giống, muốn nhìn kỹ thì lại không thấy, dọa Hữu Xu đến hồn bay lên trời.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài, đã thấy phía trước vây quanh rất nhiều người, nói nhao nhao ồn ào, “Không tốt, nơi này có người té xỉu! Nhanh đi gọi đại phu!"
Ngay sau đó lại có một giọng nói sắc nhọn hô lớn, “Nhanh tản ra, Chu đại phu nói, không thể vây quanh người té xỉu, phải lưu thông không khí!"
Hữu Xu ra sức đẩy đám người, chen đến phía trước nhất, thấy rõ khuôn mặt người té xỉu, hô hấp không khỏi ngừng lại một chớp mắt. Người nọ mặc xiêm y vải thô bình thường nhất, lại khó nén toàn thân quý khí, hai mắt hắn nhắm nghiền, cau mày, tay phải gắt gao che ngực, có thể thấy đang gặp thống khổ lớn lao. Da tay của hắn cực kỳ tái nhợt, bị ánh mặt trời chiếu xạ càng thêm không có huyết sắc, giống như tùy thời sẽ tan thành mây khói biến mất.
Quả nhiên là chủ tử, hơn nữa hắn sinh bệnh! Hữu Xu đau lòng như cắt, không chút nghĩ ngợi mà nhào lên cứu, lại bị nam tử âm nhu chờ ở một bên đẩy ra, quát lớn, “Ngươi muốn chết sao? Nếu như làm chủ tử bị thương, tạp gia muốn ngươi đền mạng!" Cùng lúc đó, vài tên tráng hán ăn mặc phổ thông, khí thế lại cực kỳ làm cho người ta sợ hãi rút bội đao bên hông, hung tợn trừng lại đây.
Có thái giám hầu hạ, có thị vệ đi theo bảo hộ, tư thế này chẳng lẽ là cải trang đi tuần? Chẳng lẽ chủ tử là Thành vương mắc bệnh tim? Hữu Xu nháy mắt cho ra kết luận, vội nói, “Ta là đại phu, ta có thể cứu hắn, khoái nhường đường."
“Chưa đủ lông đủ cánh, cũng dám tự xưng đại phu!" Nam tử âm nhu căn bản không tin, quát mắng, “Cho ngươi cút liền nhanh chóng cút, đừng ở chỗ này vướng bận! Chủ tử nhà ta chỉ để Chu đại phu xem bệnh, người khác không được tới gần!" Lời này cũng là nói cho mấy đại phu rục rịch khác nghe. Từ lúc hắn ta mở miệng nói, từ lúc thị vệ rút cương đao ra, hắn ta liền biết thân phận chủ tử tất nhiên giấu không được, không biết bao nhiêu kẻ kiến thức hạn hẹp mưu toan leo lên quyền quý. Ân nhân cứu mạng của Thành vương dễ làm như vậy à? Không có một chút thực học, không có y thuật cao hơn Chu đại phu, tương đương với việc vội vàng muốn chết!
Hữu Xu còn muốn nói cái gì nữa, lại bị nữ tử trẻ tuổi vội vàng chạy tới đẩy ra, vội la lên, “Mau tránh ra, đừng chậm trễ cứu người!" Dứt lời liền bắt đầu từng chút từng chút ấn ngực, sau đó hô hấp nhân tạo.
Ánh mắt Hữu Xu đều trừng đến nứt, một phen kéo lấy nữ tử, trầm giọng nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, loại chuyện này vẫn là giao cho ta đến làm đi, ngươi chỉ cần ấn ngực."
“Ngươi biết sao…" Nữ tử đang định nghi ngờ, đã thấy thiếu niên cúi người xuống, thổi khí vào miệng vương gia, động tác còn rất chuyên nghiệp. Nữ tử mở một lớp học cấp cứu, miễn phí dạy dân chúng tự cứu như thế nào, thấy tình cảnh này chỉ cho rằng đối phương từng đến học, cũng vẫn không hoài nghi.
Hai người phối hợp ăn ý, thực nhanh liền đem Thành vương đã ngừng hô hấp một lần cứu trở về. Một lần hô hấp nhân tạo cuối cùng, Hữu Xu phát hiện lông mi chủ tử đang rung động, giống như sắp tỉnh, nhất thời nhịn không được đem đầu lưỡi duỗi vào, càn quét một vòng ở hàm trên, hàm dưới, nướu răng hắn, còn câu lấy đầu lưỡi hắn một cái.
Xúc cảm trơn trượt mà lại ấm áp khiến Thành vương lưu luyến không thôi, chủ động giao triền, nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra lại ngây ngẩn cả người. Hắn dường như đang cùng người ta hôn môi, hơn nữa đối tượng lại là một thiếu niên mười lăm mười sáu, đây là có chuyện gì? Hắn lập tức đẩy người ra, xoay mặt nhìn thái giám Trương Quý bên cạnh.
Nụ hôn giữa hai người rất ngắn ngủi, bởi vậy Trương Quý vẫn chưa phát giác, thấy vương gia tỉnh vội vàng thuật lại sự tình, cuối cùng đương nhiên mà hạ lệnh, “Nâng chủ tử vào, cẩn thận một chút."
Hữu Xu làm như không thấy cái cáng đặt ở bên cạnh, tay luồn vào khuỷu chân chủ tử, ôm hắn lên. Thành vương tuy rằng gầy yếu, dáng người lại cực kỳ cao lớn, bị một thiếu niên nhỏ bé yếu ớt mà lại tuấn tú ôm vào trong ngực, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng thấy không hợp. Trương Quý muốn nói lại thôi, lại sợ nhích tới nhích lui tổn thương nguyên khí vương gia, chỉ đành nhịn.
Hữu Xu thật vất vả tìm được chủ tử, chỗ nào đồng ý giao hắn cho người khác, không chút nghĩ ngợi đi đến Nhân Tâm đường. Lần này, không chỉ Trương Quý và Chu đại phu nhăn chặt mày, ngay cả Thành vương cũng lộ vẻ mặt không vui.
“Ngươi muốn mang bổn vương đến nơi nào?"
“Mang đến Nhân Tâm đường an bài."
“Thả bổn vương xuống! Bất luận cử chỉ đường đột của ngươi trước đây là cố tình hay là vô ý, bổn vương đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu ngươi muốn mượn ân cứu mạng leo lên bổn vương, vậy liền mười phần sai! Nếu không có ngươi, Chu đại phu vẫn có thể cứu bổn vương, không cần người khác nhúng tay." Thành vương chậm rãi khôi phục thể lực, dễ dàng tránh thoát cái ôm của thiếu niên.
Hữu Xu bị đả kích lớn, đang định giải thích, lại bị vài tên thị vệ đuổi theo dùng cương đao gác lên cổ. Nữ tử trẻ tuổi, cũng chính là thần y Chu Diệu Âm, bước nhanh chạy lại đây, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngươi chính là đệ đệ của Tống Nhẫn Đông Tống Hữu Xu à? Đều nói ‘không phải người một nhà không đi vào một cửa’ lời này rất có vài phần đạo lý, lòng trục lợi của ngươi còn nặng hơn cả Tống Nhẫn Đông."
“Đúng vậy! Tạp gia còn chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như ngươi, biết vương gia thân phận quý trọng liền vô cùng lo lắng mà nhào lên, cũng không vung nước tiểu soi xem bản thân là bộ dạng gì! Ngươi năm nay mấy tuổi, mười bốn hay là mười lăm? Sách thuốc học thuộc lòng chưa? Xem bệnh cho mấy người? Vương gia thân thể quý giá là người ngươi có thể đụng à? Hôm nay tạp gia nhất định phải giáo huấn ngươi một chút, miễn cho ngươi bước trên vết xe đổ Tống Nhẫn Đông!" Trương Quý chỉ vào chóp mũi thiếu niên nhục mạ.
Hữu Xu không tiện tranh chấp với người ta, lại thấy sắc mặt chủ tử lãnh đạm, vả lại mơ hồ lộ ra vẻ xem thường, càng có miệng khó trả lời, nước mắt rưng rưng.
Thành vương vốn còn tâm cứng như sắt thoáng nhìn hốc mắt đỏ bừng của thiếu niên, không biết sao lại có chút không nỡ, khoát tay nói, “Thôi, bất quá chỉ là việc nhỏ, thả cậu ta đi đi." Dứt lời xoay người, dưới sự nâng đỡ của Chu Diệu Âm đi đến y quán Chu thị.
Hữu Xu cực kỳ không cam, đợi thị vệ thu hồi cương đao liền ở phía sau giương giọng hô lớn, “Vương gia, bệnh của ngài thế gian chỉ có ta có thể cứu! Nếu ngài có chút ý tứ, chỉ cần đến Nhân Tâm đường tìm ta!"
Đáp lại cậu chính là tiếng cười vang của người qua đường vây xem, bóng dáng cao lớn kia dần dần đi xa, đúng là thờ ơ. Tiểu nhị chhạy vặt ở y quán Chu thị châm chọc nói, “Tống chưởng quỹ, lấy tuổi của ngươi, có thể nhận biết hết tất cả dược liệu đã coi như không tồi rồi, lại dám thả ra lời cuồng ngôn như thế. Ngươi muốn cướp người bệnh của Chu đại phu, cứ chờ thêm tám năm, mười năm đi." Cuối cùng vỗ trán, sửa lại, “Nói sai rồi, mười năm chỗ nào, có lẽ là năm mươi năm, hơn trăm năm, ngươi cũng không bằng một sợi tóc của Chu đại phu! Nếu ngươi có thể tận mắt nhìn thấy nàng cấp cứu người bệnh như thế nào, liền biết cái gì gọi là y thuật thần thông. Năng lực của nàng, không phải người phàm bọn ngươi có thể hiểu thấu đáo!" Vừa nói vừa chỉ chỉ bốn phía, mắng hết mấy tên đại phu vây xem.
Hữu Xu tức đến hai má đỏ bừng, nhưng lại không cãi lại được, chỉ có thể khô cằn mà khiêu khích, “Chúng ta nhìn xem!"
Từ hôm nay trở đi, Hữu Xu không có việc gì làm đã xuống đài, thần côn Hữu Xu pháp lực thông thiên muốn phát đại chiêu.
Chỉ trách Phương thị tự làm bậy không thể sống, đã sớm hạ quyết tâm muốn giết chết “Tống Hữu Xu", bởi vậy cố ý vô tình bảo người thả ra tiếng gió, nói Tống nhị thiếu gia mất tích, sau đó lại phái người đến hãm hại. Nhưng không chờ bọn họ động thủ, Tống Nhẫn Đông liền xảy ra chuyện, sau đó Hữu Xu thay thế nguyên chủ.
Phương thị luồn cúi xu nịnh cả đời, vốn cho rằng mình mới là người thắng lớn nhất, lại không ngờ nước cờ then chốt đi không thích hợp, cả bàn cờ liền thua, rơi vào kết cục không chỗ dung thân. Các tộc nhân nghèo khó đã lâu lắm, được Tống nhị thiếu gia đồng ý, lập tức chộp lấy côn bổng đánh tới cửa, đào tư khố của Phương thị đến không còn một mảnh, ngay cả tơ lụa, trang sức, xiêm y trong phòng cũng đều tranh nhau không còn, gạch xanh lật một tầng lại một tầng, sợ dưới đất còn chôn vàng bạc. Tư thế kia, so với châu chấu quét qua còn đáng sợ hơn.
Phương thị vốn tính toán trộm giấu một ít tiền riêng cho nữ nhi làm đồ cưới, ai biết đến lúc này ngay cả một đồng tiền cũng không dư lại. Vì vậy, bà ta xem như hận “Tống Hữu Xu" thấu xương, tính toán ỷ vào thân phận thứ mẫu của mình lừa bịp một khoản tiền lớn, nếu không liền kiện lên phủ Thượng Quan là cậu bất hiếu. Tuy bà ta là tiện tịch, tốt xấu cũng đã được Tống Khánh Tài phù chính, cũng có thể tính là một nửa mẫu thân của “Tống Hữu Xu".
Bà ta có thể nghĩ đến, sao Hữu Xu không thể nghĩ ra được? Hữu Xu một không lấy gia sản các nàng, hai không hề có huyết thống với các nàng, dựa vào cái gì nuôi không hai cái mồm, chiếm không được chỗ tốt không nói, ngược lại rước lấy một thân mùi tanh, chẳng phải là tự tìm khổ để ăn hả? Thế nên, Hữu Xu đem pháp lệnh Ngụy quốc nghiên cứu kỹ càng một chút, rốt cuộc tìm ra hai điều lệ tương đối thích hợp, viết ra cho tộc trưởng, lại âm thầm dâng tặng một trăm lượng tiền thù lao.
Tộc trưởng là một người khôn khéo, thực nhanh lĩnh hội được ý tứ của Tống nhị thiếu gia, dẫn tộc nhân gõ trống, kiện Phương thị lên nha môn. Phương thị đang định dẫn nữ nhi đến khách điếm mà “Tống Hữu Xu" tạm cư để đại náo, cho các hương thân nhìn xem người nọ lòng lang dạ sói, bất hiếu bất kính như thế nào, nào ngờ mới vừa đi tới nửa đường, đã bị bộ khoái bắt đi.
Bà ta hoàn toàn không có tiền bạc chuẩn bị quan hệ, hai lại không có nhân mạch hỗ trợ cầu tình, tất nhiên là chỉ có nước mặc người xâm lược, ngay cả tại sao bị bắt cũng không rõ, chỉ đành nơm nớp lo sợ mà quỳ gối dưới công đường chờ thẩm vấn. Tống Đinh Hương cũng bị mang đi theo, lúc này đã sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hồn phi phách tán, liên tiếp trốn ra phía sau mẫu thân.
Trái lại bên phía tộc trưởng, có Tống nhị thiếu gia vung rất nhiều rất nhiều bạc khơi thông, phủ đài đại nhân còn chưa vào công đường, đã nghĩ sẵn tuyên án ở trong đầu. Đương nhiên, việc này vốn dĩ cũng là Tống nhị thiếu gia chiếm lý, dù cho tam đường công thẩm, phủ đài cũng không sợ bị người ta bắt được đề tài. Có bạc kiếm còn không hề có phiêu lưu, tất nhiên là vẹn toàn đôi bên.
Trong tiếng “uy vũ" của hàng quan sai, phủ đài đại nhân chậm rãi đi đến, không đợi Phương thị kêu oan liền bảo trạng sư mà tộc trưởng Tống thị mời đến đọc trạng từ. Phương thị nghiêng tai lắng nghe, liền tựa như ngũ lôi oanh đỉnh, hóa ra những người này lại lấy “xuất thân tiện tịch, không có tư cách làm chính thê" để kiện bà ta. Ngụy quốc quả thật có một pháp lệnh như vậy, bình thường thế gia đại tộc cũng nghiêm cấm việc này phát sinh, nhưng ở nhà thương nhân lại không có những cố kỵ đó, hoàn toàn do gia chủ yêu thích mà thôi.
Trước đây một phòng Tống Khánh Tài có quyền thế, mặc dù tộc trưởng mãnh liệt phản đối, rốt cuộc vẫn để cho hắn đem tên Phương thị viết vào gia phả. Hiện tại Tống Khánh Tài chết, Tống Nhẫn Đông cũng đã chết, chỉ cần tộc nhân đồng ý cáo quan, tất nhiên là cáo một cái liền chuẩn.
Phủ đài đại nhân thực nhanh liền theo luật làm việc, bỏ vị trí chính thê của Phương thị, lại sửa lại gia phả. Nói cách khác, hiện tại bà ta bất quá chỉ là một tiện thiếp, Tống Khánh Tài vừa chết, bà ta liền thành nô tỳ vô chủ, có thể tùy ý bán đi thậm chí đánh chết, bất luận là pháp lý hay là huyết thống, đều không hề có quan hệ với Tống nhị thiếu gia. Thân phận Tống Đinh Hương cũng từ đích nữ biến thành thứ nữ, vả lại còn là thứ nữ không có một chút đồ cưới, sau này vấn đề kết hôn sợ là vô cùng khó khăn.
Không quá nửa canh giờ, án này liền sáng tỏ, phủ đài đại nhân vỗ kinh đường mộc, tuyên bố bãi đường. Phương thị và Tống Đinh Hương nâng nhau ra khỏi nha môn, tộc nhân đến làm chứng cũng tốp năm tốp ba rời đi. Trong đó có một phụ nữ trung niên xưa nay không hợp với Phương thị, nhổ một ngụm xuống đất, vui sướng khi người gặp họa nói, “Tiểu tiện nhân, mới vừa rồi không phải còn dẫn nữ nhi, tính toán đến khách điếm tìm tống nhị thiếu gia làm ầm ĩ sao? Hiện tại ngươi đi đi! Ngươi đi một cái thử xem!"
“Ngươi khuyến khích nàng ta làm gì?" Lại có một người phụ nữ tiến lên, cười lạnh nói, “Trước đây nàng là Tống gia chủ mẫu, chiếm danh trưởng bối, tự nhiên có thể vu oan nhị thiếu gia. Hiện tại nàng là tiện tỳ, phủ đài đại nhân viết lại cho nàng một tờ khế bán mình, đã đưa đến chỗ nhị thiếu gia, nếu nàng dám ầm ĩ, dù nhị thiếu gia đương trường đánh chết nàng cũng không ai dám nói một câu nửa lời."
“Cũng đúng. Chậc chậc, lúc trước khi phong quang vô hạn, chỉ sợ nàng ta không thể tưởng được mình sẽ có ngày hôm nay." Hai người kẻ xướng người hoạ mà đi xa, để lại Phương thị đứng ở tại chỗ lạnh run.
Tống Đinh Hương tuy rằng kiêu căng, nhưng cũng không ngu, hiểu rõ mình và mẫu thân đã đến nông nỗi sơn cùng thủy tận. Mẫu thân vốn là tiện tịch, bị nha tử bán qua bán lại, ngay cả quê mình ở chỗ nào cũng không nhớ rõ, chớ nói chi đến thân tộc. Nói cách khác, các nàng hiện tại ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, chỉ có thể bàng hoàng luống cuống quẩn quanh ở đầu đường.
“Mẫu thân, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Tống Đinh Hương run giọng hỏi.
“Có thể làm như thế nào? Khế bán mình của ta ở chỗ Tống Hữu Xu, tốt xấu ngươi cũng là muội muội hắn, ngoại trừ tìm hắn thì không còn đường sống khác. Ngươi chớ có tùy hứng, thấy hắn thì ngoan ngoãn kêu một tiếng ca ca, bất luận hắn đánh chửi như thế nào, đều phải yên lặng nhịn xuống, đợi ngày sau lập gia đình thì tốt rồi. Ta hiện tại chỉ là nô tỳ, theo lý mà nói không có tư cách giúp ngươi xử lý hôn sự, nửa đời sau của ngươi dựa hết vào một ý niệm của Tống Hữu Xu, ngươi rõ không?" Phương thị cắn răng nói nhỏ.
Tống Đinh Hương lộ ra vẻ khuất nhục, “Ta không cần gọi hắn là ca ca, hắn vốn không phải ca ca ta. Nương, chúng ta đừng đi tìm hắn, tùy tiện tìm một chỗ dàn xếp đi."
“Ngươi không nhận hắn, hắn cũng sẽ không chủ động nhận ngươi, ngược lại mừng rỡ tiêu dao. Ta hiện tại mất tự do, trong tay ngay cả một đồng tiền cũng không có, đừng nói thuê một cái viện, ngay cả chuồng ngựa của khách điếm cũng ở không nổi. Nếu ngươi đi theo ta, chỉ có thể chịu khổ chịu tội, tìm không thấy nhà chồng gì tốt. Nhưng mà những cái này là vấn đề nhỏ, nếu ta không chủ động trở về, Tống Hữu Xu có thể lấy tội danh ‘đào nô’ bán hoặc giết ta. Mạng của ta hiện tại đã hoàn hoàn toàn toàn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không phải do chính mình."
Lúc này Tống Đinh Hương mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, khóc sướt mướt, không cam không nguyện mà cùng mẫu thân đi tìm đích huynh.
Bổn ý của Hữu Xu là để Phương thị và Tống Đinh Hương đừng đến dây dưa mình, nào ngờ tộc trưởng rất tri kỷ, lại đem khế bán mình của Phương thị đến. Thấy Phương thị dẫn nữ nhi đến dập đầu nhận tội, cậu trực tiếp xé khế bán mình, nói, “Ta không cần người hầu hạ, cũng không nợ ngươi mấy đồng tiền bán mình kia, lúc trước ngươi đối đãi Tống Hữu Xu như thế nào, hiện tại ta liền đối với ngươi như thế đó. Ngươi dẫn Tống Đinh Hương đi đi, tìm được điểm dừng chân liền kêu người đưa tin cho ta, mỗi tháng ta cho các ngươi một lượng bạc."
“Một lượng bạc sống thế nào?" Hưởng thụ vinh hoa phú quý nhiều năm, trong lúc nhất thời Phương thị không cách nào tiếp thu chênh lệch lớn như vậy.
“Lúc trước Tống Nhẫn Đông cũng là cho Tống Hữu Xu mỗi tháng một lượng bạc, còn thường thường vì vội chuyện quý nhân mà quên mất. Tống Hữu Xu không có bạc mua lương thực, ngay cả vỏ cây rễ cỏ cũng từng nhai, không phải cũng sống sót sao?" Hữu Xu tự do tự tại uống trà.
Phương thị câm nín, đến lúc này mới biết: so với được Tống nhị thiếu gia thả tự do, còn không bằng ở lại bên cạnh cậu ta sống thoải mái. Cậu ta nhìn như đại nhân đại nghĩa, kì thực là ăn miếng trả miếng, một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn. Năm đó cậu ta gặp tội gì, hiện tại cũng phải để kẻ thù nhất nhất nhấm nháp. Sớm biết tâm tư cậu ta sâu như vậy, số mệnh tốt như vậy, tội gì phải đắc tội cậu ta??
Phương thị hối hận không ngừng, nhưng cũng khôg cách nào xoay chuyển. Ngay cả khế bán mình người ta cũng xé rồi, còn nói mỗi tháng sẽ cho tiền bạc, dù có làm ầm ĩ ra, người bên ngoài cũng chỉ khen cậu ta khoan dung rộng lượng, quả quyết sẽ không nói nửa câu không đúng. Người tốt người xấu đều để cậu ta làm hết, ngược lại khiến Phương thị và Tống Đinh Hương không đường để đi. Hai người hết cách, chỉ đành cầm mười lượng bạc cậu tặng, đặt chân ở đoạn đường có tiền thuê nhà rẻ nhất.
Bộ tộc Tống thị được chỗ tốt thật lớn, tự nhiên muốn có đi có lại, sau khi gia sản phân chia sạch sẽ liền để riêng Nhân Tâm đường lại cho Hữu Xu, để cậu trọng chấn môn hộ. Hữu Xu giáp mặt vui lòng nhận, xoay người lại âm thầm lắc đầu. Đám người Tống gia này đều là thành tinh, biết thanh danh Nhân Tâm đường đã thối đầy đường cái, có kinh doanh như thế nào đi nữa cũng không cách nào khởi tử hồi sinh, lúc này mới lấy ra làm nhân tình, cũng tiện nhét miệng mình.
Thôi, so với miệng ăn núi lở, không bằng tìm một cửa tiệm tạm thời mưu sinh. Hữu Xu ước lượng tiêu giảm hơn phân nửa túi tiền, liền nghĩ như thế.
Cửa tiệm Nhân Tâm đường đã sớm bị Tống gia mua lại, vị trí đoạn đường là phố Thần Nông Thương Châu thành, từ đầu đường đi đến cuối đường, tất cả đều là các loại y quán, hiệu thuốc bắc, nếu ai bị bệnh, chỉ cần đi đến nơi này là được, bảo đảm có người có thể trị. Nhân Tâm đường vốn là hiệu thuốc nổi danh nhất, lại bởi vì Tống Nhẫn Đông buôn bán dược giả, lừa gạt khách, khiến thanh danh tốt tích lũy nhiều năm triệt để hủy hoại. Hiện tại, nếu dân chúng Thương Châu phủ bị bệnh, tuyệt đối không đến Nhân Tâm đường bốc thuốc, sợ về ăn chết.
Ngược lại y quán Chu thị mới mở cách vài mặt tiền sinh ý thịnh vượng, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng dài chờ đợi Chu đại phu bắt mạch cho mình. Nếu không có bệnh nặng, ngay cả những quyền quý kia cũng tuân thủ quy củ thứ tự đến trước và sau, đi trước vào quầy lấy số, ngồi chờ kêu tên, từng bước từng bước đi đến không cho chen ngang.
Cảm giác người và người ngang hàng như thế rất hợp tâm lý của tiểu dân căm ghét quyền quý, cũng tạo ra thanh danh chí công vô tư cho y quán Chu thị. Dần dần, mọi người có bệnh đều thích đến y quán Chu thị, những y quán còn lại tất nhiên là trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, sinh ý lạnh lùng.
Y quán nhà khác tốt xấu còn có một ít khách quen, Nhân Tâm đường từng bị Chu đại phu phê bình lại không có một người khách, Hữu Xu vừa làm chưởng quầy vừa làm chạy chân, cả ngày không có việc gì, mệt mỏi muốn ngủ.
Người làm ăn, ai không có một chút ý thức cạnh tranh? Y quán nhà khác thấy đại sự không ổn, liền chuẩn bị liên hợp lại ngáng chân y quán Chu thị, âm thầm tụ tập, bảo mọi người có tiền xuất tiền, có lực xuất lực.
Hữu Xu vốn không dựa vào Nhân Tâm đường nuôi sống mình, tiền bạc xài hết còn có thể bán của cải dạ minh châu, tiêu xài phung phí vài năm không thành vấn đề, vì vậy, vũng nước đục này cậu không muốn dính vào một chút nào, tùy tiện tìm cái cớ từ chối, sau đó mỗi ngày chạy đến cửa Thành vương phủ chuyển động. Thị vệ vương phủ cũng không phải ăn chay, thực nhanh liền ý thức được người này bộ dạng khả nghi, thấy cậu đến gần liền tiến lên xua đuổi, còn không đi liền rút đao ra, thái độ vô cùng ác liệt. Hữu Xu hết cách, chỉ đành bỏ tâm tư vô tình gặp Thành vương, quay lại Nhân Tâm đường trông nom cửa tiệm.
Ngày hôm đó, trên đường bỗng nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ và tiếng khóc nỉ non, Hữu Xu đang rảnh đến hốt hoảng, vội vàng chạy đến cửa nhìn ra xa, hóa ra là một hán tử nông thôn bị trâu điên đâm thủng ngực, đã hấp hối, vợ con và hàng xóm nâng hắn đến phủ thành tìm kiếm danh y chữa trị. Bọn họ khóc cầu từng nhà, đều bị cự tuyệt ngoài cửa, có mấy đại phu tọa đường còn nói trắng ra cho bọn họ biết đừng uổng phí khí lực, nhanh đi về chuẩn bị hậu sự đi.
Người nhà này tất nhiên là không chịu đáp ứng, chấp nhất gõ cửa một tiệm lại một tiệm y quán, khi sắp gõ đến trước mặt Hữu Xu, có người cao giọng nhắc nhở, “Ngàn vạn lần đừng đến Nhân Tâm đường! Đông gia Nhân Tâm đường không phải người tốt gì, bán dược đều là hàng giả, dù không bệnh cũng có thể trị cho ngươi ra ba phần bệnh. Nam nhân nhà ngươi hiện tại tốt xấu còn có một hơi thở, rơi xuống Nhân Tâm đường, vậy thật sự là không có đường sống!"
“Đúng đúng đúng, trực tiếp đến y quán Chu thị. Chu đại phu là quốc thủ Ngụy quốc, trên đời không có bệnh nào nàng trị không hết. Đừng nhìn ngực nam nhân nhà ngươi lủng một lỗ lớn, có thể được Chu đại phu khâu lại, mười ngày nửa tháng sau liền có thể xuống giường."
Người nhà vừa nghe, vội bỏ qua Nhân Tâm đường, bay thẳng đến y quán Chu thị.
Hữu Xu cũng đã chạm đến cổ tay người bị thương, rồi lại bị dùng sức chen ra, còn bị các vị hương lân hung hăng trừng mắt nhìn vài lần, chỉ đành bất đắc dĩ nhún vai. Người khác không thích cậu tới cứu, cậu cũng không cần phải vội vàng.
Đám người nhao nhao ồn ào như ong vỡ tổ nhào tới y quán Chu thị. Chu đại phu là một nữ tử thanh tú hơn hai mươi tuổi, chẳng những y thuật tốt, tâm địa cũng đặc biệt mềm mại, người bệnh phàm là còn có một hơi, nàng đều muốn cứu. Lúc này, nàng đã mang khẩu trang thuần trắng chờ ở ngoài cửa lớn, không đợi người bị thương và người nhà tới gần liền liên tục vẫy tay, “Nơi này, động tác nhanh lên!"
Đoàn người rầm rầm chen vào, còn có càng nhiều người vây quanh ở bên ngoài chờ xem kết quả. Hữu Xu kiễng mủi chân nhìn trong chốc lát, lúc này mới lắc đầu đi trở về tiệm. Trái tim người nọ đã bị đâm xuyên, tạo thành xuất huyết quá nhiều, trên đời này trừ cậu ra, không có đại phu nào có thể cứu.
Quả nhiên, sau nửa canh giờ, Chu đại phu tuyên bố người bị thương đã tử vong, tiếng khóc nỉ non thảm thiết không ngừng từ trong y quán truyền ra, người qua đường vây xem cũng sôi nổi thở dài. Các đại phu tọa đường khác nghe tin tức chạy ra ngoài giúp vui, trên mặt ai cũng lộ ra biểu tình vui sướng khi người gặp họa. Rõ ràng, đây là bọn họ đào hố Chu đại phu, từ hôm nay trở đi, bảng hiệu trị bách bệnh của Chu đại phu rốt cuộc bị đập nát, đây là lần đầu tiên nàng trị chết người.
Người nhà của người chết không chịu nâng thi thể đi, ngồi xổm ở trước cửa y quán Chu thị đòi giải thích, một lần ầm ĩ này liền náo loạn tròn ba ngày. Mắt thấy thanh danh Chu đại phu sắp hủy, lại không ngờ Thành vương xưa nay ru rú trong nhà lại phái ra quân đội bắt những người gây chuyện, sau đó tự tay viết một lá cờ “nhân tâm nhân thuật" đưa đến y quán, giúp Chu đại phu tạo thế.
Thành vương là người thống trị trên thực tế của khu Lưỡng Giang, chẳng sợ hắn chỉ hươu bảo ngựa, người bên ngoài cũng chỉ có thể liên thanh phụ họa, nào dám trách móc nửa câu? Một trận sự cố huyên náo vốn dĩ thanh thế to lớn cứ như vậy biến mất vô hình, độc thủ phía sau màn còn bị bắt vài người, hiện giờ là sống hay chết không thể biết được.
Hữu Xu ghé vào bên cửa sổ, nhìn ra y quán Chu thị treo cờ thưởng ở xa, lắc đầu thầm than: việc buôn bán, quả nhiên còn phải tìm một núi dựa cường đại mới được.
Đúng vào lúc này, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, làm trong lòng cậu giật nảy. Chủ tử, có phải chủ tử không? Ánh nắng vàng rực rỡ chiếu đến mức hoa mắt, còn có biển người lui tới như dệt cửi ngăn cản tầm mắt, bất quá chỉ là một bóng dáng, đánh mắt thấy rất giống, muốn nhìn kỹ thì lại không thấy, dọa Hữu Xu đến hồn bay lên trời.
Cậu vội vàng chạy ra ngoài, đã thấy phía trước vây quanh rất nhiều người, nói nhao nhao ồn ào, “Không tốt, nơi này có người té xỉu! Nhanh đi gọi đại phu!"
Ngay sau đó lại có một giọng nói sắc nhọn hô lớn, “Nhanh tản ra, Chu đại phu nói, không thể vây quanh người té xỉu, phải lưu thông không khí!"
Hữu Xu ra sức đẩy đám người, chen đến phía trước nhất, thấy rõ khuôn mặt người té xỉu, hô hấp không khỏi ngừng lại một chớp mắt. Người nọ mặc xiêm y vải thô bình thường nhất, lại khó nén toàn thân quý khí, hai mắt hắn nhắm nghiền, cau mày, tay phải gắt gao che ngực, có thể thấy đang gặp thống khổ lớn lao. Da tay của hắn cực kỳ tái nhợt, bị ánh mặt trời chiếu xạ càng thêm không có huyết sắc, giống như tùy thời sẽ tan thành mây khói biến mất.
Quả nhiên là chủ tử, hơn nữa hắn sinh bệnh! Hữu Xu đau lòng như cắt, không chút nghĩ ngợi mà nhào lên cứu, lại bị nam tử âm nhu chờ ở một bên đẩy ra, quát lớn, “Ngươi muốn chết sao? Nếu như làm chủ tử bị thương, tạp gia muốn ngươi đền mạng!" Cùng lúc đó, vài tên tráng hán ăn mặc phổ thông, khí thế lại cực kỳ làm cho người ta sợ hãi rút bội đao bên hông, hung tợn trừng lại đây.
Có thái giám hầu hạ, có thị vệ đi theo bảo hộ, tư thế này chẳng lẽ là cải trang đi tuần? Chẳng lẽ chủ tử là Thành vương mắc bệnh tim? Hữu Xu nháy mắt cho ra kết luận, vội nói, “Ta là đại phu, ta có thể cứu hắn, khoái nhường đường."
“Chưa đủ lông đủ cánh, cũng dám tự xưng đại phu!" Nam tử âm nhu căn bản không tin, quát mắng, “Cho ngươi cút liền nhanh chóng cút, đừng ở chỗ này vướng bận! Chủ tử nhà ta chỉ để Chu đại phu xem bệnh, người khác không được tới gần!" Lời này cũng là nói cho mấy đại phu rục rịch khác nghe. Từ lúc hắn ta mở miệng nói, từ lúc thị vệ rút cương đao ra, hắn ta liền biết thân phận chủ tử tất nhiên giấu không được, không biết bao nhiêu kẻ kiến thức hạn hẹp mưu toan leo lên quyền quý. Ân nhân cứu mạng của Thành vương dễ làm như vậy à? Không có một chút thực học, không có y thuật cao hơn Chu đại phu, tương đương với việc vội vàng muốn chết!
Hữu Xu còn muốn nói cái gì nữa, lại bị nữ tử trẻ tuổi vội vàng chạy tới đẩy ra, vội la lên, “Mau tránh ra, đừng chậm trễ cứu người!" Dứt lời liền bắt đầu từng chút từng chút ấn ngực, sau đó hô hấp nhân tạo.
Ánh mắt Hữu Xu đều trừng đến nứt, một phen kéo lấy nữ tử, trầm giọng nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân, loại chuyện này vẫn là giao cho ta đến làm đi, ngươi chỉ cần ấn ngực."
“Ngươi biết sao…" Nữ tử đang định nghi ngờ, đã thấy thiếu niên cúi người xuống, thổi khí vào miệng vương gia, động tác còn rất chuyên nghiệp. Nữ tử mở một lớp học cấp cứu, miễn phí dạy dân chúng tự cứu như thế nào, thấy tình cảnh này chỉ cho rằng đối phương từng đến học, cũng vẫn không hoài nghi.
Hai người phối hợp ăn ý, thực nhanh liền đem Thành vương đã ngừng hô hấp một lần cứu trở về. Một lần hô hấp nhân tạo cuối cùng, Hữu Xu phát hiện lông mi chủ tử đang rung động, giống như sắp tỉnh, nhất thời nhịn không được đem đầu lưỡi duỗi vào, càn quét một vòng ở hàm trên, hàm dưới, nướu răng hắn, còn câu lấy đầu lưỡi hắn một cái.
Xúc cảm trơn trượt mà lại ấm áp khiến Thành vương lưu luyến không thôi, chủ động giao triền, nhưng trong khoảnh khắc mở mắt ra lại ngây ngẩn cả người. Hắn dường như đang cùng người ta hôn môi, hơn nữa đối tượng lại là một thiếu niên mười lăm mười sáu, đây là có chuyện gì? Hắn lập tức đẩy người ra, xoay mặt nhìn thái giám Trương Quý bên cạnh.
Nụ hôn giữa hai người rất ngắn ngủi, bởi vậy Trương Quý vẫn chưa phát giác, thấy vương gia tỉnh vội vàng thuật lại sự tình, cuối cùng đương nhiên mà hạ lệnh, “Nâng chủ tử vào, cẩn thận một chút."
Hữu Xu làm như không thấy cái cáng đặt ở bên cạnh, tay luồn vào khuỷu chân chủ tử, ôm hắn lên. Thành vương tuy rằng gầy yếu, dáng người lại cực kỳ cao lớn, bị một thiếu niên nhỏ bé yếu ớt mà lại tuấn tú ôm vào trong ngực, hình ảnh kia nhìn thế nào cũng thấy không hợp. Trương Quý muốn nói lại thôi, lại sợ nhích tới nhích lui tổn thương nguyên khí vương gia, chỉ đành nhịn.
Hữu Xu thật vất vả tìm được chủ tử, chỗ nào đồng ý giao hắn cho người khác, không chút nghĩ ngợi đi đến Nhân Tâm đường. Lần này, không chỉ Trương Quý và Chu đại phu nhăn chặt mày, ngay cả Thành vương cũng lộ vẻ mặt không vui.
“Ngươi muốn mang bổn vương đến nơi nào?"
“Mang đến Nhân Tâm đường an bài."
“Thả bổn vương xuống! Bất luận cử chỉ đường đột của ngươi trước đây là cố tình hay là vô ý, bổn vương đều sẽ bỏ qua chuyện cũ, nhưng nếu ngươi muốn mượn ân cứu mạng leo lên bổn vương, vậy liền mười phần sai! Nếu không có ngươi, Chu đại phu vẫn có thể cứu bổn vương, không cần người khác nhúng tay." Thành vương chậm rãi khôi phục thể lực, dễ dàng tránh thoát cái ôm của thiếu niên.
Hữu Xu bị đả kích lớn, đang định giải thích, lại bị vài tên thị vệ đuổi theo dùng cương đao gác lên cổ. Nữ tử trẻ tuổi, cũng chính là thần y Chu Diệu Âm, bước nhanh chạy lại đây, âm thanh lạnh lùng nói, “Ngươi chính là đệ đệ của Tống Nhẫn Đông Tống Hữu Xu à? Đều nói ‘không phải người một nhà không đi vào một cửa’ lời này rất có vài phần đạo lý, lòng trục lợi của ngươi còn nặng hơn cả Tống Nhẫn Đông."
“Đúng vậy! Tạp gia còn chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như ngươi, biết vương gia thân phận quý trọng liền vô cùng lo lắng mà nhào lên, cũng không vung nước tiểu soi xem bản thân là bộ dạng gì! Ngươi năm nay mấy tuổi, mười bốn hay là mười lăm? Sách thuốc học thuộc lòng chưa? Xem bệnh cho mấy người? Vương gia thân thể quý giá là người ngươi có thể đụng à? Hôm nay tạp gia nhất định phải giáo huấn ngươi một chút, miễn cho ngươi bước trên vết xe đổ Tống Nhẫn Đông!" Trương Quý chỉ vào chóp mũi thiếu niên nhục mạ.
Hữu Xu không tiện tranh chấp với người ta, lại thấy sắc mặt chủ tử lãnh đạm, vả lại mơ hồ lộ ra vẻ xem thường, càng có miệng khó trả lời, nước mắt rưng rưng.
Thành vương vốn còn tâm cứng như sắt thoáng nhìn hốc mắt đỏ bừng của thiếu niên, không biết sao lại có chút không nỡ, khoát tay nói, “Thôi, bất quá chỉ là việc nhỏ, thả cậu ta đi đi." Dứt lời xoay người, dưới sự nâng đỡ của Chu Diệu Âm đi đến y quán Chu thị.
Hữu Xu cực kỳ không cam, đợi thị vệ thu hồi cương đao liền ở phía sau giương giọng hô lớn, “Vương gia, bệnh của ngài thế gian chỉ có ta có thể cứu! Nếu ngài có chút ý tứ, chỉ cần đến Nhân Tâm đường tìm ta!"
Đáp lại cậu chính là tiếng cười vang của người qua đường vây xem, bóng dáng cao lớn kia dần dần đi xa, đúng là thờ ơ. Tiểu nhị chhạy vặt ở y quán Chu thị châm chọc nói, “Tống chưởng quỹ, lấy tuổi của ngươi, có thể nhận biết hết tất cả dược liệu đã coi như không tồi rồi, lại dám thả ra lời cuồng ngôn như thế. Ngươi muốn cướp người bệnh của Chu đại phu, cứ chờ thêm tám năm, mười năm đi." Cuối cùng vỗ trán, sửa lại, “Nói sai rồi, mười năm chỗ nào, có lẽ là năm mươi năm, hơn trăm năm, ngươi cũng không bằng một sợi tóc của Chu đại phu! Nếu ngươi có thể tận mắt nhìn thấy nàng cấp cứu người bệnh như thế nào, liền biết cái gì gọi là y thuật thần thông. Năng lực của nàng, không phải người phàm bọn ngươi có thể hiểu thấu đáo!" Vừa nói vừa chỉ chỉ bốn phía, mắng hết mấy tên đại phu vây xem.
Hữu Xu tức đến hai má đỏ bừng, nhưng lại không cãi lại được, chỉ có thể khô cằn mà khiêu khích, “Chúng ta nhìn xem!"
Từ hôm nay trở đi, Hữu Xu không có việc gì làm đã xuống đài, thần côn Hữu Xu pháp lực thông thiên muốn phát đại chiêu.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc