[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 11
Nội tâm ẩn giấu rất nhiều sầu lo, Hữu Xu cảm thấy mình phải ăn chút gì đó an ủi, vì thế lấy ra hạch đào tô dùng giấy dầu gói kỹ trong ngực, từng ngụm từng ngụm mà gặm. Tiếng nhai nuốt rột rột không dứt bên tai, giống như có một con chuột nhỏ ăn vụng nấp trong phòng, khiến người ta thực khó tập trung tinh thần.
Thiếu niên nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, vẫy tay kêu Hữu Xu đến.
Hữu Xu đi đến cạnh bàn, một bên nhai đồ ăn một bên hàm hồ nói, “Chủ tử có gì phân phó?"
Thiếu niên thấy khóe miệng cậu dính đầy vụn bánh ngọt, bất đắc dĩ giúp cậu lau sạch, “Sau này không cho ở trong thư phòng ăn loại bánh giòn này nữa, có nghe không?"
“Nghe." Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, tiện đà truy vấn, “Vậy ta có thể ăn cái gì?"
Miệng thật sự là một khắc cũng dừng không được. Thiếu niên mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao mứt hoa quả, “Ăn loại đồ ăn này sẽ không phát ra tiếng vang. Được rồi, qua một bên đợi đi."
Chỉ cần là có thể ăn, Hữu Xu đều thích. Mắt cậu sáng rực lên, tiếp nhận mứt hoa quả sau đó lập tức nhét một viên vào miệng, sau đó đi về góc phòng sưởi ấm. Trong thư phòng rốt cuộc an tĩnh lại, thiếu niên xem vài trang sách, quay đầu lại nhìn nhìn Hữu Xu, phát hiện hai má cậu phồng lên một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là ăn hết thịt quả rồi, lại luyến tiếc phun hạt bên trong ra, chỉ còn chờ đem tất cả vị ngọt đều hút khô thôi.
Thiếu niên không tiếng động cười, mây đen trải rộng trong lòng chậm rãi lộ ra một đường dương quang, tuy rằng bị trục xuất đến nơi khổ cực bậc này để tu hành, nhưng dường như lại càng có lạc thú hơn ở hoàng thành. Buông sách xuống, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hắn nhẹ nhàng nói, “Buổi trưa, trở về dùng bữa."
Cái loại chuyện ăn cơm này, Hữu Xu không bao giờ chậm trễ hơn người ta. Cậu lập tức đứng lên, đem ấm lô đã sớm chuẩn bị tốt nhét vào trong tay thiếu niên, vội la lên, “Chủ tử ngươi chờ một chút, ta lập tức đến phòng bếp lấy đồ ăn."
“Trước tiên hầu hạ ta thay quần áo rồi lại đi." Thiếu niên kéo đứa bé nhảy ra ngoài cửa trở về, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Bên tai Hữu Xu hơi hồng, vội vàng quy củ đi theo sau thiếu niên. Thiếu niên thích sạch sẽ, một ngày phải đổi ba bộ quần áo, sáng trưa chiều mỗi buổi một bộ, nếu không thì cả người liền không thoải mái. Hai người trở lại phòng ngủ, A Đại đúng lúc đem quần áo mới may xong đưa tới.
“Mấy bộ này là của Hữu Xu, nhanh mặc vào thử xem." A Đại cười to mở một cái bao nhỏ trong đó ra.
Hữu Xu kiễng mủi chân nhìn, quả nhiên là kích cỡ của mình, có nội y cũng có áo bông, còn có hai đôi giày da trâu, bên trong lót lông dê, mặc vào nhất định rất ấm áp. Hai mắt vốn dĩ đen bóng của cậu tựa như đang phát sáng, lại vẫn áp chế lòng tràn đầy vui sướng, cởi quần áo thiếu niên xuống, nói, “Trước tiên giúp chủ tử thay quần áo đã, những quần áo này ta trở về rồi thử lại."
“Hiện tại liền thử, không vừa người thì ta kêu bọn họ sửa." Thiếu niên lại không đáp ứng, tự tay giúp đứa bé mặc quần áo.
Áo bông làm rất dày, màu sắc cũng vô cùng sáng sủa, gần đây Hữu Xu béo hơn một chút, làn da vàng như nến biến thành trắng trắng nộn nộn, nhìn qua giống như một cục bột di động, quả thực khiến người ta thích. Thiếu niên để tay ở trên đỉnh đầu cậu, đem cậu xoay tới xoay lui nhìn một lúc lâu, lúc này mới vừa lòng cười, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên là một mỹ nhân."
Khóe miệng Hữu Xu hơi hơi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thiếu niên càng xem càng thích, kéo cậu vào trong ngực, vươn tay chọt má lúm đồng tiền, liên tiếp chọt vài cái mới từ bỏ, cười nói, “Đi, nhanh thay quần áo dùng bữa."
Bị hai chữ “dùng bữa" khích lệ, Hữu Xu vốn dĩ tâm tình khoái trá giống như đánh máu gà, hai ba cái liền đem ghế dựa nặng nề kéo tới bên cạnh thiếu niên, đứng trên đó giúp hắn cởi vạt áo cùng đai lưng, còn đẩy hắn ngồi ở mép giường, ngồi xổm người xuống cởi giày.
Thú vui ác liệt của thiếu niên lại tái phát, cố ý cong bàn chân lên, khiến Hữu Xu bất luận làm thế nào cũng không cách nào kéo giày xuống được. Ngay cả sức lực bú sữa mẹ Hữu Xu cũng đã dùng tới, trong lúc nhất thời hai má nghẹn đến mức đỏ bừng, lại không đề phòng thiếu niên bỗng nhiên thả lỏng bàn chân, khiến giày đột nhiên bung ra.
Hữu Xu theo quán tính ngã về phía sau, chẳng những chổng mông lên trời, còn giống như quả cầu mà lăn hai vòng, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi. May mà trong phòng ngủ trải da dê mềm mại, ngược lại không cảm thấy đau đớn. Cậu vừa xoa mông nhỏ, vừa nghiêm túc đề nghị, “Chủ tử, giày ngươi nhỏ, ta lại giúp ngươi làm mấy đôi đi? Cam đoan làm tốt hơn so với thợ may của hàng vải."
Lời này cũng không phải là nói dối, trong mạt thế thiếu vật tư, có quần áo giày dép để mặc liền coi như không tồi, ai lại nỡ ném? Hư thì vá lại lần nữa, vá đến khi không thể vá nữa mới thôi. Làm chân chạy vặt, Hữu Xu không ít lần giúp người trong bang vá quần áo giày dép, kỹ năng sinh hoạt sớm đã max điểm.
Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, có thể nào lại dễ lừa như thế? Nội tâm thiếu niên cười thầm không thôi, trên mặt lại không hiện mảy may, nắm cái tay béo mọc đầy vết nứt của cậu, trêu chọc nói, “Cái tay nhỏ bé này của ngươi sợ là ngay cả tú hoa châm cũng cầm không được, còn có thể làm giày à? Ngươi xem đế giày dày mấy tấc này, khâu từng châm từng tuyến, không có sức của một nhóm người thì không thể được. Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi, chủ tử ta thực vui mừng."
Khâu đế giày đích thật là một vấn đề, Hữu Xu một lần nữa cảm thấy vô lực vì mình nhỏ tuổi, rầu rĩ không vui nói, “Vậy chờ ta trưởng thành sẽ giúp chủ tử làm giày." Tựa như nghĩ đến cái gì, cậu lại cao hứng lên, cong môi, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, “Làm quần áo không phí sức, trước hết ta giúp chủ tử làm hai bộ xuân sam đi, qua một hai tháng nữa là có thể mặc rồi."
Tuy rằng thiếu niên không ôm chờ mong gì, lại vẫn sang sảng cười, “Được, ta liền chờ mặc quần áo mới Hữu Xu giúp ta làm." Vốn tưởng rằng sau khi mẫu hậu đi, thì rốt cuộc không còn ai tự tay may quần áo cho mình, lại còn đem ăn mặc ngủ nghỉ, hỉ nộ ái ố của mình để ở trong lòng. Nhưng Hữu Xu làm được, không phải là tôn kính và chức trách của hạ nhân đối với chủ tử, mà là chân thành quan tâm cùng cảm kích.
Hai người đều bị phụ thân vứt bỏ có thể hội tụ ở ngàn dặm ngoài Lương Châu, không hẳn không phải là một loại duyên phận.
A Đại không dám quấy rầy chủ tử tâm tình sung sướng, cầm quần áo cất vào hòm, đi đến phòng bếp bưng đồ ăn, mới vừa đi ra cửa viện, chỉ thấy A Nhị ngăn một vị lão phụ cùng một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi lại.
“Vị tiểu ca này, nô gia là tới thăm đại thiếu gia, thỉnh cầu ngài thông báo một tiếng." Tống ma ma lấy từ trong hà bao ra mấy văn tiền, muốn nhét vào trong tay A Nhị.
A Nhị không chịu nhận, biết rõ còn hỏi, “Thiếu gia nhà ngươi là ai?"
“Thiếu gia nhà ta chính là thiếu gia nhà ta, còn có thể là ai? Ban đầu cậu ấy ở sương phòng đông viện, chúng ta tìm tới, tăng nhân nơi đó lại nói đưa cậu ấy đến nơi này." Tống ma ma chưa từng đọc sách, nào dám tự tiện đặt tên cho thiếu gia, vậy nên, bây giờ có người hỏi cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
“Thiếu gia nhà ngươi bao nhiêu tuổi, bộ dạng thế nào?" A Đại đi qua đặt ra nghi vấn. Hai người học xấu với chủ tử nhà mình, thường xuyên phát tác thú vui ác liệt, rõ ràng đã tra xét sạch sẽ bối cảnh của chủ tớ ba người, lại thật sự muốn giả ngu.
“Thiếu gia nhà ta năm nay năm tuổi, cao như vầy, mày nhạt, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, mặt tròn, ngọc tuyết đáng yêu vô cùng."
“Chính là có chút gầy, biểu tình ngơ ngác, không hay cười." Bạch Thược đi theo bổ sung.
“Cái gì gọi là ngơ ngác, đó là ngây thơ khả ái, ngây thơ khả ái! Nha đầu chết tiệt này, chưa từng đọc sách chính là không biết nói mà!" Tống ma ma không vui, hung hăng chọc ót Bạch Thược.
A Đại, A Nhị nhịn cười nhịn đến vô cùng vất vả. Trách không được Hữu Xu thú vị như thế, hóa ra nguyên nhân là mưa dầm thấm đất. A Đại thả lỏng sắc mặt nói, “Ta ước chừng biết các ngươi muốn tìm ai rồi, chờ, ta đi gọi Hữu Xu."
Tống ma ma cùng Bạch Thược thở phào, vội không ngừng nói lời cảm tạ.
Hữu Xu thực nhanh theo A Đại đi ra, kéo Tống ma ma và Bạch Thược tới căn phòng ban đầu của mình. Hiện giờ, lúc nào cậu cũng thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh thiếu niên, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không xa rời nhau, vì vậy, trong phòng đã lâu không người ở, đã tích một tầng bụi. Tống ma ma vốn tưởng rằng cậu chịu khổ, nghe xong nội tình mới thở dài nói, “Quý nhân thiện tâm, lão nô giúp quý nhân lập một bài vị trường sinh."
Hữu Xu gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra năm lượng bạc, nãi thanh nãi khí, “Nhất định phải dùng tiền của ta lập bài vị trường sinh, sau này mỗi ngày ta đi thêm tiền nhang đèn." Đời trước, Hữu Xu không tin quỷ thần, đời này lại không thể không tin. Lệ quỷ kia nói nó đã lên sổ sinh tử của Diêm vương gia, đã có Diêm vương, vậy khẳng định sẽ có thần phật, tích thêm chút âm đức cho chủ tử, ngày tháng sau này cũng có thể qua trôi chảy một chút. Không giống Vương Tượng Càn, làm rất nhiều chuyện tổn hại âm đức, khiến lệ quỷ tìm tới cửa, còn làm phiền hà mình.
“Thiếu gia, bạc ở đâu ngươi có?" Mặt Tống ma ma lộ vẻ sầu lo.
“Chủ, quý nhân cho. Ma ma yên tâm, chờ ta trưởng thành, nhất định trả lại quý nhân gấp bội." Hữu Xu không dám nói mình ký khế bán mình, đem bạc nhét vào trong tay Tống ma ma, tiếp tục nói, “Đúng rồi, quý nhân lấy cho ta một cái tên, gọi là Hữu Xu, ngày sau các ngươi cứ gọi ta là Hữu Xu."
“Vậy sao được? Thiếu gia chính là thiếu gia, tôn ti cao thấp cũng không thể loạn." Tống ma ma kiên quyết không chịu, tinh tế ngẫm nghĩ hai chữ “Hữu Xu", khen, “Tuy rằng không hiểu ý, nhưng nghe cũng rất nhã trí. Hay, tên này hay."
Bạch Thược cũng dựng thẳng ngón cái liên thanh nói tốt, cuối cùng nhìn nhìn bốn phía, đè thấp giọng hỏi thăm chuyện lệ quỷ, nghe thiếu gia nói ở bên cạnh quý nhân thì lệ quỷ liền không dám tới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chủ tớ ba người hàn huyên tán gẫu tình hình gần đây của nhau, lại ăn xong đồ ăn mà A Đại đưa tới, lúc này mới lưu luyến không rời tạm biệt.
Hữu Xu đưa người đến ngoài cửa chùa, nhìn bóng dáng các nàng xa xa biến mất cuối sơn đạo, đang muốn quay lại, một tăng nhân ôm một bó củi lớn từ một sơn đạo khác đi tới.
“Tiểu thí chủ, mới rồi bần tăng trật chân, thỉnh cầu ngài giúp bần tăng chia sẻ." Hắn buông củi xuống, chỉ chỉ mắt cá chân sưng đỏ của mình.
Tính tình Hữu Xu lãnh đạm, đối với người xa lạ luôn giữ khoảng cách nhất định, đừng nói tăng nhân yêu cầu trợ giúp, dù là chết ở trước mặt cậu, cũng không khiến mí mắt cậu nháy một chút. Cậu làm như không thấy đối với tăng nhân, lập tức xoay người đi vào. Màu mắt tăng nhân hơi hơi tối sầm lại, cất bước tiến lên bóp cổ cậu.
Tiếng bước chân dồn dập khiến Hữu Xu cảnh giác, cậu vẫn chưa quay đầu lại điều tra, mà là vén vạt áo lên chạy như điên, lại bởi vì chân ngắn, nhanh chóng bị đuổi kịp.
“Chạy trốn nơi đâu? Nếu ngươi không chết, tên của ta liền không thể biến mất trong sổ sinh tử, làm thế nào đầu thai làm người một lần nữa? Ngươi hại ta đến vậy, chung quy phải trả cái giá thật lớn!" Tiếng nói âm trầm của tăng nhân vang ở bên tai, khiến da đầu Hữu Xu run lên. Cậu phản thủ móc hai mắt tăng nhân, lại không cẩn thận cắt qua chỗ nứt da trên lỗ tai, chảy rất nhiều máu.
Tăng nhân ngẩn người, lập tức nhào lên hút máu tươi, hàm hồ nói, “Không nghĩ tới ngươi đúng là thế ngoại chi nhân! Tốt rồi, uống hết máu của ngươi, ta cũng có thể trở thành thế ngoại chi nhân, chặt đứt nhân quả luân hồi! Đẹp thay đẹp thay!" (thế ngoại chi nhân: người của thế giới khác)
Thời khắc nguy cấp, đại não Hữu Xu vẫn như cũ vận chuyển tốc độ cao. Từ lời nói nhỏ của lệ quỷ cậu biết được một tin dữ động trời: máu tươi của mình có lực hấp dẫn không gì sánh kịp đối với yêu ma quỷ quái, hiệu quả này không thua gì thịt Đường Tăng. Ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, uống máu mình đại khái cũng giống vậy.
Đổi cách nói khác, tình trạng hiện tại của cậu giống hệt như mạt thế, một khi đổ máu, liền bị quỷ quái xung quanh phân thây gần như không còn.
Thiếu niên nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được, vẫy tay kêu Hữu Xu đến.
Hữu Xu đi đến cạnh bàn, một bên nhai đồ ăn một bên hàm hồ nói, “Chủ tử có gì phân phó?"
Thiếu niên thấy khóe miệng cậu dính đầy vụn bánh ngọt, bất đắc dĩ giúp cậu lau sạch, “Sau này không cho ở trong thư phòng ăn loại bánh giòn này nữa, có nghe không?"
“Nghe." Hữu Xu ngoan ngoãn gật đầu, tiện đà truy vấn, “Vậy ta có thể ăn cái gì?"
Miệng thật sự là một khắc cũng dừng không được. Thiếu niên mỉm cười, từ trong ngăn kéo lấy ra một bao mứt hoa quả, “Ăn loại đồ ăn này sẽ không phát ra tiếng vang. Được rồi, qua một bên đợi đi."
Chỉ cần là có thể ăn, Hữu Xu đều thích. Mắt cậu sáng rực lên, tiếp nhận mứt hoa quả sau đó lập tức nhét một viên vào miệng, sau đó đi về góc phòng sưởi ấm. Trong thư phòng rốt cuộc an tĩnh lại, thiếu niên xem vài trang sách, quay đầu lại nhìn nhìn Hữu Xu, phát hiện hai má cậu phồng lên một cái bọc nhỏ, hiển nhiên là ăn hết thịt quả rồi, lại luyến tiếc phun hạt bên trong ra, chỉ còn chờ đem tất cả vị ngọt đều hút khô thôi.
Thiếu niên không tiếng động cười, mây đen trải rộng trong lòng chậm rãi lộ ra một đường dương quang, tuy rằng bị trục xuất đến nơi khổ cực bậc này để tu hành, nhưng dường như lại càng có lạc thú hơn ở hoàng thành. Buông sách xuống, nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, hắn nhẹ nhàng nói, “Buổi trưa, trở về dùng bữa."
Cái loại chuyện ăn cơm này, Hữu Xu không bao giờ chậm trễ hơn người ta. Cậu lập tức đứng lên, đem ấm lô đã sớm chuẩn bị tốt nhét vào trong tay thiếu niên, vội la lên, “Chủ tử ngươi chờ một chút, ta lập tức đến phòng bếp lấy đồ ăn."
“Trước tiên hầu hạ ta thay quần áo rồi lại đi." Thiếu niên kéo đứa bé nhảy ra ngoài cửa trở về, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Bên tai Hữu Xu hơi hồng, vội vàng quy củ đi theo sau thiếu niên. Thiếu niên thích sạch sẽ, một ngày phải đổi ba bộ quần áo, sáng trưa chiều mỗi buổi một bộ, nếu không thì cả người liền không thoải mái. Hai người trở lại phòng ngủ, A Đại đúng lúc đem quần áo mới may xong đưa tới.
“Mấy bộ này là của Hữu Xu, nhanh mặc vào thử xem." A Đại cười to mở một cái bao nhỏ trong đó ra.
Hữu Xu kiễng mủi chân nhìn, quả nhiên là kích cỡ của mình, có nội y cũng có áo bông, còn có hai đôi giày da trâu, bên trong lót lông dê, mặc vào nhất định rất ấm áp. Hai mắt vốn dĩ đen bóng của cậu tựa như đang phát sáng, lại vẫn áp chế lòng tràn đầy vui sướng, cởi quần áo thiếu niên xuống, nói, “Trước tiên giúp chủ tử thay quần áo đã, những quần áo này ta trở về rồi thử lại."
“Hiện tại liền thử, không vừa người thì ta kêu bọn họ sửa." Thiếu niên lại không đáp ứng, tự tay giúp đứa bé mặc quần áo.
Áo bông làm rất dày, màu sắc cũng vô cùng sáng sủa, gần đây Hữu Xu béo hơn một chút, làn da vàng như nến biến thành trắng trắng nộn nộn, nhìn qua giống như một cục bột di động, quả thực khiến người ta thích. Thiếu niên để tay ở trên đỉnh đầu cậu, đem cậu xoay tới xoay lui nhìn một lúc lâu, lúc này mới vừa lòng cười, “Hữu Xu nhà ta quả nhiên là một mỹ nhân."
Khóe miệng Hữu Xu hơi hơi nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Thiếu niên càng xem càng thích, kéo cậu vào trong ngực, vươn tay chọt má lúm đồng tiền, liên tiếp chọt vài cái mới từ bỏ, cười nói, “Đi, nhanh thay quần áo dùng bữa."
Bị hai chữ “dùng bữa" khích lệ, Hữu Xu vốn dĩ tâm tình khoái trá giống như đánh máu gà, hai ba cái liền đem ghế dựa nặng nề kéo tới bên cạnh thiếu niên, đứng trên đó giúp hắn cởi vạt áo cùng đai lưng, còn đẩy hắn ngồi ở mép giường, ngồi xổm người xuống cởi giày.
Thú vui ác liệt của thiếu niên lại tái phát, cố ý cong bàn chân lên, khiến Hữu Xu bất luận làm thế nào cũng không cách nào kéo giày xuống được. Ngay cả sức lực bú sữa mẹ Hữu Xu cũng đã dùng tới, trong lúc nhất thời hai má nghẹn đến mức đỏ bừng, lại không đề phòng thiếu niên bỗng nhiên thả lỏng bàn chân, khiến giày đột nhiên bung ra.
Hữu Xu theo quán tính ngã về phía sau, chẳng những chổng mông lên trời, còn giống như quả cầu mà lăn hai vòng, hơn nửa ngày không đứng dậy nổi. May mà trong phòng ngủ trải da dê mềm mại, ngược lại không cảm thấy đau đớn. Cậu vừa xoa mông nhỏ, vừa nghiêm túc đề nghị, “Chủ tử, giày ngươi nhỏ, ta lại giúp ngươi làm mấy đôi đi? Cam đoan làm tốt hơn so với thợ may của hàng vải."
Lời này cũng không phải là nói dối, trong mạt thế thiếu vật tư, có quần áo giày dép để mặc liền coi như không tồi, ai lại nỡ ném? Hư thì vá lại lần nữa, vá đến khi không thể vá nữa mới thôi. Làm chân chạy vặt, Hữu Xu không ít lần giúp người trong bang vá quần áo giày dép, kỹ năng sinh hoạt sớm đã max điểm.
Bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền, có thể nào lại dễ lừa như thế? Nội tâm thiếu niên cười thầm không thôi, trên mặt lại không hiện mảy may, nắm cái tay béo mọc đầy vết nứt của cậu, trêu chọc nói, “Cái tay nhỏ bé này của ngươi sợ là ngay cả tú hoa châm cũng cầm không được, còn có thể làm giày à? Ngươi xem đế giày dày mấy tấc này, khâu từng châm từng tuyến, không có sức của một nhóm người thì không thể được. Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi, chủ tử ta thực vui mừng."
Khâu đế giày đích thật là một vấn đề, Hữu Xu một lần nữa cảm thấy vô lực vì mình nhỏ tuổi, rầu rĩ không vui nói, “Vậy chờ ta trưởng thành sẽ giúp chủ tử làm giày." Tựa như nghĩ đến cái gì, cậu lại cao hứng lên, cong môi, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền, “Làm quần áo không phí sức, trước hết ta giúp chủ tử làm hai bộ xuân sam đi, qua một hai tháng nữa là có thể mặc rồi."
Tuy rằng thiếu niên không ôm chờ mong gì, lại vẫn sang sảng cười, “Được, ta liền chờ mặc quần áo mới Hữu Xu giúp ta làm." Vốn tưởng rằng sau khi mẫu hậu đi, thì rốt cuộc không còn ai tự tay may quần áo cho mình, lại còn đem ăn mặc ngủ nghỉ, hỉ nộ ái ố của mình để ở trong lòng. Nhưng Hữu Xu làm được, không phải là tôn kính và chức trách của hạ nhân đối với chủ tử, mà là chân thành quan tâm cùng cảm kích.
Hai người đều bị phụ thân vứt bỏ có thể hội tụ ở ngàn dặm ngoài Lương Châu, không hẳn không phải là một loại duyên phận.
A Đại không dám quấy rầy chủ tử tâm tình sung sướng, cầm quần áo cất vào hòm, đi đến phòng bếp bưng đồ ăn, mới vừa đi ra cửa viện, chỉ thấy A Nhị ngăn một vị lão phụ cùng một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi lại.
“Vị tiểu ca này, nô gia là tới thăm đại thiếu gia, thỉnh cầu ngài thông báo một tiếng." Tống ma ma lấy từ trong hà bao ra mấy văn tiền, muốn nhét vào trong tay A Nhị.
A Nhị không chịu nhận, biết rõ còn hỏi, “Thiếu gia nhà ngươi là ai?"
“Thiếu gia nhà ta chính là thiếu gia nhà ta, còn có thể là ai? Ban đầu cậu ấy ở sương phòng đông viện, chúng ta tìm tới, tăng nhân nơi đó lại nói đưa cậu ấy đến nơi này." Tống ma ma chưa từng đọc sách, nào dám tự tiện đặt tên cho thiếu gia, vậy nên, bây giờ có người hỏi cũng không biết nên xưng hô như thế nào.
“Thiếu gia nhà ngươi bao nhiêu tuổi, bộ dạng thế nào?" A Đại đi qua đặt ra nghi vấn. Hai người học xấu với chủ tử nhà mình, thường xuyên phát tác thú vui ác liệt, rõ ràng đã tra xét sạch sẽ bối cảnh của chủ tớ ba người, lại thật sự muốn giả ngu.
“Thiếu gia nhà ta năm nay năm tuổi, cao như vầy, mày nhạt, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, mặt tròn, ngọc tuyết đáng yêu vô cùng."
“Chính là có chút gầy, biểu tình ngơ ngác, không hay cười." Bạch Thược đi theo bổ sung.
“Cái gì gọi là ngơ ngác, đó là ngây thơ khả ái, ngây thơ khả ái! Nha đầu chết tiệt này, chưa từng đọc sách chính là không biết nói mà!" Tống ma ma không vui, hung hăng chọc ót Bạch Thược.
A Đại, A Nhị nhịn cười nhịn đến vô cùng vất vả. Trách không được Hữu Xu thú vị như thế, hóa ra nguyên nhân là mưa dầm thấm đất. A Đại thả lỏng sắc mặt nói, “Ta ước chừng biết các ngươi muốn tìm ai rồi, chờ, ta đi gọi Hữu Xu."
Tống ma ma cùng Bạch Thược thở phào, vội không ngừng nói lời cảm tạ.
Hữu Xu thực nhanh theo A Đại đi ra, kéo Tống ma ma và Bạch Thược tới căn phòng ban đầu của mình. Hiện giờ, lúc nào cậu cũng thời thời khắc khắc đi theo bên cạnh thiếu niên, ngay cả buổi tối đi ngủ cũng không xa rời nhau, vì vậy, trong phòng đã lâu không người ở, đã tích một tầng bụi. Tống ma ma vốn tưởng rằng cậu chịu khổ, nghe xong nội tình mới thở dài nói, “Quý nhân thiện tâm, lão nô giúp quý nhân lập một bài vị trường sinh."
Hữu Xu gật gật đầu, từ trong tay áo lấy ra năm lượng bạc, nãi thanh nãi khí, “Nhất định phải dùng tiền của ta lập bài vị trường sinh, sau này mỗi ngày ta đi thêm tiền nhang đèn." Đời trước, Hữu Xu không tin quỷ thần, đời này lại không thể không tin. Lệ quỷ kia nói nó đã lên sổ sinh tử của Diêm vương gia, đã có Diêm vương, vậy khẳng định sẽ có thần phật, tích thêm chút âm đức cho chủ tử, ngày tháng sau này cũng có thể qua trôi chảy một chút. Không giống Vương Tượng Càn, làm rất nhiều chuyện tổn hại âm đức, khiến lệ quỷ tìm tới cửa, còn làm phiền hà mình.
“Thiếu gia, bạc ở đâu ngươi có?" Mặt Tống ma ma lộ vẻ sầu lo.
“Chủ, quý nhân cho. Ma ma yên tâm, chờ ta trưởng thành, nhất định trả lại quý nhân gấp bội." Hữu Xu không dám nói mình ký khế bán mình, đem bạc nhét vào trong tay Tống ma ma, tiếp tục nói, “Đúng rồi, quý nhân lấy cho ta một cái tên, gọi là Hữu Xu, ngày sau các ngươi cứ gọi ta là Hữu Xu."
“Vậy sao được? Thiếu gia chính là thiếu gia, tôn ti cao thấp cũng không thể loạn." Tống ma ma kiên quyết không chịu, tinh tế ngẫm nghĩ hai chữ “Hữu Xu", khen, “Tuy rằng không hiểu ý, nhưng nghe cũng rất nhã trí. Hay, tên này hay."
Bạch Thược cũng dựng thẳng ngón cái liên thanh nói tốt, cuối cùng nhìn nhìn bốn phía, đè thấp giọng hỏi thăm chuyện lệ quỷ, nghe thiếu gia nói ở bên cạnh quý nhân thì lệ quỷ liền không dám tới, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chủ tớ ba người hàn huyên tán gẫu tình hình gần đây của nhau, lại ăn xong đồ ăn mà A Đại đưa tới, lúc này mới lưu luyến không rời tạm biệt.
Hữu Xu đưa người đến ngoài cửa chùa, nhìn bóng dáng các nàng xa xa biến mất cuối sơn đạo, đang muốn quay lại, một tăng nhân ôm một bó củi lớn từ một sơn đạo khác đi tới.
“Tiểu thí chủ, mới rồi bần tăng trật chân, thỉnh cầu ngài giúp bần tăng chia sẻ." Hắn buông củi xuống, chỉ chỉ mắt cá chân sưng đỏ của mình.
Tính tình Hữu Xu lãnh đạm, đối với người xa lạ luôn giữ khoảng cách nhất định, đừng nói tăng nhân yêu cầu trợ giúp, dù là chết ở trước mặt cậu, cũng không khiến mí mắt cậu nháy một chút. Cậu làm như không thấy đối với tăng nhân, lập tức xoay người đi vào. Màu mắt tăng nhân hơi hơi tối sầm lại, cất bước tiến lên bóp cổ cậu.
Tiếng bước chân dồn dập khiến Hữu Xu cảnh giác, cậu vẫn chưa quay đầu lại điều tra, mà là vén vạt áo lên chạy như điên, lại bởi vì chân ngắn, nhanh chóng bị đuổi kịp.
“Chạy trốn nơi đâu? Nếu ngươi không chết, tên của ta liền không thể biến mất trong sổ sinh tử, làm thế nào đầu thai làm người một lần nữa? Ngươi hại ta đến vậy, chung quy phải trả cái giá thật lớn!" Tiếng nói âm trầm của tăng nhân vang ở bên tai, khiến da đầu Hữu Xu run lên. Cậu phản thủ móc hai mắt tăng nhân, lại không cẩn thận cắt qua chỗ nứt da trên lỗ tai, chảy rất nhiều máu.
Tăng nhân ngẩn người, lập tức nhào lên hút máu tươi, hàm hồ nói, “Không nghĩ tới ngươi đúng là thế ngoại chi nhân! Tốt rồi, uống hết máu của ngươi, ta cũng có thể trở thành thế ngoại chi nhân, chặt đứt nhân quả luân hồi! Đẹp thay đẹp thay!" (thế ngoại chi nhân: người của thế giới khác)
Thời khắc nguy cấp, đại não Hữu Xu vẫn như cũ vận chuyển tốc độ cao. Từ lời nói nhỏ của lệ quỷ cậu biết được một tin dữ động trời: máu tươi của mình có lực hấp dẫn không gì sánh kịp đối với yêu ma quỷ quái, hiệu quả này không thua gì thịt Đường Tăng. Ăn thịt Đường Tăng có thể trường sinh bất lão, uống máu mình đại khái cũng giống vậy.
Đổi cách nói khác, tình trạng hiện tại của cậu giống hệt như mạt thế, một khi đổ máu, liền bị quỷ quái xung quanh phân thây gần như không còn.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc