[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu
Chương 100
Có lẽ là do trong lòng sợ hãi đối với thời gian vĩnh viễn đình trệ, khi chủ tử dần dần già đi, Hữu Xu cũng sinh ra nguyện vọng mãnh liệt chết cùng với hắn. Mà năng lực trước đây đối phương đưa vào trong cơ thể cậu là để bảo hộ, vì phòng ngừa cậu làm ra việc ngốc nghếch không thể vãn hồi, lực lượng này bắt đầu tự động phong ấn tinh thần lực của cậu, dẫn đến cậu không thể khống chế mà rơi vào ngủ say.
Vừa mới khôi phục tri giác, còn không kịp thở, nghênh đón cậu chính là một bàn tay thật mạnh, mà người động thủ lại là chủ tử mà cậu nhớ mãi không quên, cái này bảo cậu làm thế nào tiếp thu? Cậu trừng mắt nhìn, không dám tin thấp giọng gọi, “Chủ tử?"
Trừ khi bị mấy thuật pháp nhỏ linh tinh như thủ thuật che mắt mê hoặc thần trí, nếu không chỉ dựa vào mắt thường, cậu tất nhiên sẽ không nhận sai chủ tử nhà mình. Người trước mặt tuy rằng để râu quai nón dày rậm, trên mặt còn vắt ngang một vết đao dữ tợn, lại không che giấu được mặt mày tuấn mỹ vô trù, lạnh lùng cương nghị kia. Thực hiển nhiên, hắn lại thay đổi một thân thể hoàn toàn mới, mà mình và hắn đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Nhìn biểu tình căm hận, cử chỉ thô bạo của hắn, hình như không phải bạn bè, mà là kẻ thù?
Trong lòng Hữu Xu bối rối, nhưng cũng biết trước khi làm rõ tình huống, tốt nhất vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng chớp mắt, thử ép nước mắt trở về. Nhưng mà biểu tình này lại bị Mạnh Trường Dạ hiểu lầm là kiêu căng, phủi tay lại là một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói, “Còn thất thần làm gì, nhanh chóng lên ngựa! Nếu không thì lão tử xỏ cọng dây thừng trên lưng ngươi, kéo ngươi đi."
“Tướng quân, vô nghĩa với hắn làm gì? Trực tiếp trói người lại dùng ngựa kéo!" Một phó tướng tính tình bạo liệt hô lớn.
Hai bên má Hữu Xu đều sưng lên, lúc này thật sự nhịn không nổi, mắt lệ rưng rưng nhìn chủ tử, nức nở nói, “Đến tột cùng ta làm sai cái gì, ngươi nói đàng hoàng với ta không được sao? Ngươi nói ta liền nghe, tuyệt đối sẽ không tái phạm."
Sao mới giây lát liền thay đổi tính tình? Lời này nói quá nhu thuận rồi! Mạnh Trường Dạ cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn ánh mắt cậu, không khỏi ngẩn người. Nói thành thật thì, tướng mạo Thuần đế vốn là kiểu hắn thích nhất, lúc mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, có thể khiến tim người nhìn tan ra. Nhưng hỏng là hỏng ở ánh mắt gã, tròng trắng mắt che kín tơ máu, con ngươi vẩn đục không chịu nổi, bên trong tràn ngập những tình cảm dơ bẩn nhất thế gian như tàn bạo, ích kỷ, dục vọng, tính kế, khảm trên gương mặt tú lệ này giống như đóa hoa xinh đẹp phun ra nhụy hoa tanh hôi hư thối, làm người ta buồn nôn.
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt này tựa như đặt trong nước suối trong vắt tẩy rửa, tròng mắt thuần trắng, con ngươi thật đen, sáng lấp lánh mà thấm ánh lệ, cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ sạch sẽ. Nhìn cậu hiện tại, lại nghĩ đến Thuần đế ngu ngốc vô đạo trước kia, Mạnh Trường Dạ lại sinh ra ảo giác đây hoàn toàn là hai người.
Nhưng hắn thực nhanh liền thoát khỏi ma lực của ánh mắt này, đưa tay lại muốn tát qua một bàn tay, cuối cùng lại không biết sao không đành, không nhẹ không nặng vỗ ót cậu, mắng, “Ngươi làm sai cái gì còn không tự biết à? Mẹ nó, nếu không phải ngươi giết hại dân chúng, lạm sát trung lương, lão tử cũng sẽ không tạo phản! Còn không mau lên ngựa! Nếu chậm trễ hành trình, lão tử tự tay đánh gãy chân chó của ngươi!"
Hai mắt Hữu Xu lóe lên, muốn tỉ mỉ suy ngẫm lời này, lại thấy một nam tử mặt trắng không râu tiến lên xin tha, “Tướng quân bớt giận, năm Hoàng Thượng bảy tuổi từ trên lưng ngựa té xuống, sau đó liền không chạm tới ngựa nữa. Hắn thật sự không biết cưỡi, nô tài mang hắn theo được không?"
“Không nói sớm, lãng phí thời gian của lão tử!" Mạnh Trường Dạ trừng mắt nhìn nam tử một cái, sau đó lật người lên ngựa, vút roi mà đi.
Hữu Xu nhìn ra nam tử là một thái giám, vả lại dường như cũng không có ác ý với mình, liền đi lên yên ngựa dưới sự nâng đỡ của hắn. Kỳ thật cậu biết cưỡi ngựa, nhưng trước khi chưa làm rõ ràng tình huống, vẫn là lấy tĩnh chế động là tốt nhất. Nam tử chờ cậu ngồi vững vàng sau đó cũng nhảy lên lưng ngựa, vòng lấy cậu, nhẹ nhàng kéo dây cương. Con ngựa nâng chân bắt đầu chạy, đầu tiên là rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh. Hai ngàn tinh nhuệ vây hai người vào giữa, cam đoan dù bọn họ mọc thêm cánh cũng không bay ra ngoài được.
Gió lạnh quét trên mặt tựa như đao cắt, khiến Hữu Xu hơi có chút ăn không tiêu. Cậu nghiêng đầu, thăm dò nói nhỏ, “Ngày sau chúng ta làm thế nào?" Vấn đề này đã đủ để lấy được hết những tin tức cậu muốn, hơn nữa cậu dám khẳng định nam tử này với mình hẳn là quan hệ chủ tớ.
Nam tử quả nhiên kề bên lỗ tai nói, “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài dùng tàng bảo đồ đổi lại được tánh mạng, nhưng Hổ Uy tướng quân là một nhân vật hung ác, trời mới biết hắn có thể qua sông đoạn cầu, giết người diệt khẩu hay không. Theo nô tài thấy, chúng ta vẫn là tìm một cơ hội giữa đường chạy thoát đi. Thứ sử Biện Châu là tâm phúc của tiên hoàng, cũng nhìn ngài lớn lên, hẳn là sẽ thu nhận ngài. Nói như thế nào đi nữa ngài cũng là họ Cơ, là chân long huyết mạch, những phiên vương đó muốn xưng đế, người khác còn không nhận đâu! Ngài đến Biện Châu, Biện Châu chính là một Tấn quốc khác, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng việc phục quốc."
Hữu Xu vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn bóng dáng chủ tử nhanh như điện chớp ở phía xa, trong lòng suy nghĩ như nước. Cậu xem như hiểu rõ, hiện tại mình họ Cơ, có phải tên Hữu Xu không thì tạm thời chưa biết, là quân chủ mất nước của Tấn quốc; mà chủ tử là Hổ Uy tướng quân, dẫn binh lật đổ thống trị của Tấn quốc, bắt mình làm tù binh. Để bảo mệnh, mình liền lấy bảo tàng hoàng tộc làm giao dịch, lúc này mới đổi được an ổn nhất thời. Từ biểu tình và lời nói của chủ tử và các tướng sĩ cậu lại suy đoán, mình hẳn là một bạo quân, trách nhiệm mất nước quy kết hết mười phần do mình mê muội vô đạo.
Nhưng mà làm sao có thể chứ? Trước đây mình vẫn luôn ngủ say, mới vừa tỉnh lại còn bất mãn hai khắc, sao lại làm Hoàng đế Tấn quốc, sau đó khiến cho người người oán trách? Hữu Xu trăm tư không được giải, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch không ngừng, cảm giác sắp nổ tung.
Cậu vốn cho là hồn phách mình nhập vào người khác, xắn ống tay áo, nhìn thấy nốt chu sa ở mặt trong cổ tay, lại phủ định suy nghĩ này. Đây đích đích xác xác là thân thể cậu, không thể giả được, nhưng lại làm rất nhiều chuyện mà cậu căn bản không biết, tựa như có người nào đó trộm đi ký ức và thời gian của cậu, để lại một cục diện rối rắm cho cậu thu dọn. Cảm giác này thật sự hỏng bét!
Thực nhanh, Hữu Xu phát hiện một chuyện còn hỏng bét hơn. Vốn dĩ cậu cũng sống an nhàn sung sướng, nhưng không phải kẻ bất lực tay không thể nâng vai không thể gánh, ngược lại, dùng tiêu chuẩn người thường để cân nhắc, cậu có thể nói là văn võ song toàn, võ nghệ cao cường. Nhưng hiện tại, bất quá chỉ cưỡi ngựa trong chốc lát, mặt trong hai chân cậu lại đau đớn giống như bị lửa thiêu, hiển nhiên đã bị mài rách da.
Khối thân thể này vốn là năng lượng hội tụ mà thành, so với người bình thường càng thêm kiên cường dẻo dai, lực khôi phục cũng vô cùng kinh người, nhưng hiện tại lại biến thành trứng gà da giòn, thoáng đụng liền vỡ. Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hữu Xu đau đến nhe răng trợn mắt, rốt cuộc không có hơi sức suy nghĩ nữa.
Nếu như cậu biết thân thể này từ nhỏ đã tắm sữa bò, uống quỳnh tương, ngủ vân cẩm, mặc tơ lụa, ngay cả chùi đít cũng là dùng lăng la tơ lụa, sẽ hiểu rõ vì sao mình vô năng như thế. Bảo kiếm có sắc bén hơn nữa, hồi lâu không dùng cũng sẽ rỉ sét.
Thái giám nhận thấy cậu khó chịu, thấp giọng khuyên giải an ủi, “Hoàng Thượng ngài nhịn một chút, nô tài tìm cơ hội mang ngài chạy đi."
Trốn? Hữu Xu làm sao có thể trốn khỏi chủ tử? Sở dĩ thân thể này có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, dựa cả vào tử vi đế khí mà chủ tử độ cho cậu, trái lại bản thân hắn, thì lưu lạc thành tướng quân tạo phản, coi như là nhân quả luân hồi. Để trả lại phần nhân quả này, Hữu Xu cam nguyện dâng lên hết thảy của mình. Chủ tử muốn ngôi vị hoàng đế ư? Cậu liền tự tay đẩy hắn lên; chủ tử muốn bảo tàng? Cậu liền giúp hắn tìm kiếm. Tóm lại đời này cậu đều đã nhận định chủ tử.
Nhưng quân vương mất nước và tướng quân tạo phản vốn là tử địch, nên làm thế nào chung sống hoà bình? Dựa theo phong cách hành sự của chủ tử, một khi mình không có giá trị lợi dụng, hẳn sẽ qua cầu rút ván đi? Nghĩ vậy, Hữu Xu nhịn không được rụt cổ. Nhưng thực nhanh cậu liền vứt bỏ những tạp niệm này, chuẩn bị trước tiên xoát xoát độ hảo cảm của chủ tử.
Trong lúc miên man suy nghĩ, quân đội đến một sơn thôn nhỏ. Bởi vì chiến loạn, người trong thôn đã sớm dắt díu con cái chạy thoát thân, để lại rất nhiều phòng ốc trống rỗng. Hai ngàn tinh nhuệ hơi chen một chút vừa vặn ở đủ. Hữu Xu được thái giám nâng đỡ xoay người xuống ngựa, đôi chân thon nhỏ run run rẩy rẩy.
Mạnh Trường Dạ gạt đám người ra đi tới, xách sau cổ cậu, trầm giọng nói, “Ngươi ở cùng bổn tọa." Cuối cùng chọn ra vài tên tráng hán, “Các ngươi trông kỹ thái giám này. Nếu hắn dám chạy, không cần nói lại, trực tiếp chém."
Mọi người cùng kêu lên đồng ý, sau đó sôi nổi trở về nghỉ ngơi.
Mạnh Trường Dạ chọn lựa nhà thôn trưởng, phòng ốc vô cùng rộng thoáng, Lưu Ôn và vài phó tướng cũng vào ở cùng, nhanh nhẹn đốn củi, nấu nước, nấu cơm. Bọn họ mang lương thực không nhiều lắm, bẻ ra ném vào nước sôi nấu thành cháo, hương vị thực không tốt, nhưng tốt xấu cũng có thể ăn no.
Hữu Xu không động đậy, giống như gà con bị Mạnh Trường Dạ kẹp dưới cánh tay, vào chính phòng, sau đó ném thật mạnh trên cái giường đầy tro bụi. Hữu Xu chân đau, tay đau, mông đau, chỗ nào chỗ nấy đều đau, nhịn không được rên rỉ lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa như thấm nước, quay tròn đảo quanh, giống như tùy thời sẽ rơi nước mắt.
Mạnh Trường Dạ bị bộ dạng đáng thương của cậu khiến cho trong lòng lúc thì xoắn thành một nùi, lúc lại ứa ra hàn khí, một lần nữa tự nói với mình người nọ là bạo quân giết người như ngóe, lúc này mới áp chế xúc động muốn tiến lên vỗ về an ủi.
“Kêu cái gì, lão tử còn chưa đụng tới ngươi, lại kêu làm như giết heo vậy, có tin lão tử dùng một bàn tay xoá sạch răng ngươi không!" Hắn giơ tay lên, làm bộ muốn tát, lại thật lâu không hạ xuống. Lời này nói thật sự trái lương tâm, lại khiến hắn tự dưng sinh ra rất nhiều cảm giác tội ác. Thuần đế rên rỉ chỗ nào giống giết heo, rõ ràng thực lưu luyến triền miên, còn hăng hái hơn so với tiếng gọi giường hắn nghe được khi ngẫu nhiên đi ngang qua quân kỹ doanh. Nếu không phải mặc giáp trụ rất nặng, che giấu phản ứng trung thành nhất của thân thể, hắn nhất định sẽ xấu mặt.
Hắn càng nghĩ càng trăm tư không được giải. Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Thuần đế còn rất chán ghét, sao hiện tại luôn ngứa ngáy khó nhịn vậy? Nương, hay là bị Thuần đế hạ cổ độc rồi? Nghĩ vậy, Mạnh Trường Dạ hung hăng lau mặt, lại quơ quơ nắm tay với người trên giường, lúc này mới đi ra ngoài.
Hữu Xu không dám rên rỉ nữa, chậm rãi dựa ngồi ở trên giuòng, cởi giày cởi quần, xem xét bên đùi bị mài rách, đồng thời còn không quên phân tích tình huống hiện tại của chủ tử. Chủ tử để râu mép, trên mặt còn có vết đao, lời nói cũng có chút thô lỗ, có thể thấy xuất thân không cao quý, cũng không nhận được giáo dục tốt đẹp, hẳn là dựa vào quân công lập nghiệp. Người như vậy tính tình khó tránh khỏi có một mặt hào sảng ngay thẳng, nếu muốn lấy lòng hắn, cần dùng thật lòng tương giao, không thể giở âm mưu quỷ kế.
Còn có, mười mấy năm trước đến tột cùng mình làm cái gì? Sao lại khiến Tấn quốc diệt vong? Nhớ tới việc này, suy nghĩ đang dần rõ ràng của Hữu Xu lại hỏng bét, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.
“Ngươi đang làm gì đó?" Mạnh Trường Dạ mới vừa đi ra ngoài không lâu không biết quay lại khi nào, nhíu đôi mày kiếm đen dày chất vấn, lập tức bên tai và cổ nhanh chóng nhiễm một mảnh đỏ ửng. Cẩu hoàng đế chết tiệt này, vậy mà lại cởi giày và quần dài, vùi đầu vuốt ve hạ bộ mình. Hai chân thon dài thẳng tắp của cậu đặt ở mép giường, hơi hơi gấp khúc, hình thành hai đường cong duyên dáng, trên làn da tuyết trắng trải rộng vết bầm hoặc xanh, hoặc tím, hoặc đỏ, nhìn qua vừa có chút ghê người, lại lộ ra một loại đẹp đẽ rực rỡ tàn ngược.
Hơn nữa cậu cắn chặt cánh môi, hai mắt thấm ướt, cùng với biểu tình thống khổ mà lại ủy khuất, quả thực có thể làm cho thánh nhân nổi điên. Trong nháy mắt này, Mạnh Trường Dạ hận không thể bước lên, ném cậu ở dưới thân, dùng bất cứ thủ đoạn nào khiến cậu bật khóc.
Nhưng mà suy nghĩ này chỉ lướt qua giây lát, tự chủ cường đại vượt xa người thường làm hắn nhanh chóng bình phục nỗi lòng, vững vàng đứng ở tại chỗ không động đậy.
Hữu Xu sợ tới mức run rẩy, ngẩng đầu nghẹn giọng nói, “Hai chân ta bị mài rách, phải xử lý một chút."
Hóa ra là hai chân mài rách. Mạnh Trường Dạ vứt bỏ hết ý niệm trong đầu, đi lên trước nắm chặt một mắt cá chân cậu, khàn giọng mở miệng, “Để bổn tọa nhìn xem." Dứt lời tựa như nhớ tới cái gì, vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo mình. May mà giáp trụ còn chưa cởi, đủ để che lấp địa phương không nên đứng thẳng kia.
Hắn nhịn rồi lại nhịn mới không để bàn tay mình dọc theo mắt cá chân nhẵn nhụi trơn mềm của Thuần đế chậm rãi leo lên trên, mà là tăng thêm một phần lực đạo, nâng nó lên đặt trên chân mình, sau đó cúi đầu nhìn chỗ bị thương. Chết tiệt, cái chỗ này thật sự rất dễ dàng chọc người ta mơ màng, cách tiết khố mỏng manh, hắn giống như có thể nhìn thấy màu sắc và hình dạng chỗ kia…
Nhắm mắt, lại không dấu vết mà hít sâu mấy lần, hắn mới lên tiếng, “Da bị mài rách, nhanh chóng bôi thuốc sau đó bao lại, nếu không ngày mai cưỡi ngựa sẽ làm bị thương càng nghiêm trọng hơn."
“Còn phải cưỡi ngựa hả?" Vẻ mặt Hữu Xu khiếp sợ.
Mạnh Trường Dạ liếc nhìn cậu một cái, không trả lời, trong lòng lại hơi hơi kéo căng. Thương thế kia nếu đặt trên người những phó tướng da dày thịt béo, căn bản không coi là cái gì, nhưng người này làn da trắng nõn trơn mịn, cũng liền có vẻ phá lệ nghiêm trọng, lại khiến hắn có chút không nỡ nhìn. Hắn không chút nghĩ ngợi lấy ra thuốc trị thương cực phẩm trong ngực, cắn mở nắp bình vẩy đều đều vào miệng vết thương.
Thuốc bột gặp máu hòa tan, tản mát ra dược lực cường hiệu, khiến Hữu Xu liên tục thở gấp, cuối cùng ân ân a a mà rên rỉ.
Vành tai Mạnh Trường Dạ run lên, lạnh lùng nói, “Kêu cái gì! Đến tột cùng ngươi có phải nam nhân không, ngay cả chút đau ấy cũng chịu không nổi? Câm miệng, nếu không lão tử sẽ đánh ngươi!"
Hữu Xu vội vàng che hai má sưng đỏ chưa lui, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Đôi mắt này tan hết tất cả không sạch sẽ, chỉ còn lại trong suốt, lại khiến Mạnh Trường Dạ không dám nhìn gần. Bộ dạng hiện tại của cậu giống như chú chó con rõ ràng không phạm sai lầm, lại vô cớ bị chủ nhân đánh chửi vứt bỏ, vừa có chút chán nản, lại lộ ra thật cẩn thận lấy lòng và ủy khuất, mặc cho ai nhìn cũng sẽ mềm lòng.
Mạnh Trường Dạ tự xưng là lòng cứng như sắt, nhưng cũng chống đỡ không được, tay run lên, đem nửa bình thuốc bột đổ xuống chỗ bị thương, sau đó xé vạt áo mình, giúp cậu băng lại kín kín kẽ kẽ, cuối cùng lại lấy ra một loại thuốc mỡ lục sắc, tay chân vụng về thoa trên mặt cậu, sau đó chạy trối chết. Chạy đi thật xa, trong đầu hắn còn nhiều lần quanh quẩn cảnh tượng hai chân tuyết trắng của thiếu niên đặt trong khuỷu tay mình, cúi đầu nhìn dưới thân, không khỏi phá lệ may mắn. Bộ giáp trụ do sắt thép đúc thành chính là bảo hiểm, cứng rắn dày cộm, cái gì cũng chặn được.
Sau khi bôi thuốc Hữu Xu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dưới sự giám thị của mọi người uống hai chén cháo, ngủ thiếp đi. Một đêm vô mộng, hôm sau trời còn chưa sáng, Mạnh Trường Dạ đã xốc rèm cửa lên lay tỉnh cậu, thấp giọng mệnh lệnh, “Nhanh đứng lên, nên xuất phát rồi!" Tuy là hạ lệnh, giọng điệu lại ôn nhu hơn rất nhiều lần so với một ngày trước.
Thuần đế mở hai mắt, phát hiện mình nằm trong một gian phòng, vẻ mặt sợ hãi nói, “Đây là chỗ nào? Sao trẫm lại tới đây?"
Sắc mặt nhu hòa của Mạnh Trường Dạ chậm rãi căng thẳng, hai mắt hẹp dài như chim ưng đánh giá gã từ trên xuống dưới một lần, hơn nữa không buông tha đôi mắt vẩn đục đỏ lên của gã, qua một hồi lâu mới nói, “Ngươi không nhớ rõ tại sao mình tới à?"
“Vô nghĩa! Nếu trẫm nhớ rõ còn hỏi ngươi làm chi? Đúng, trẫm nhớ ra rồi!" Thuần đế vỗ tay, ngay sau đó trợn mắt nhìn, “Ngươi bảo trẫm cưỡi ngựa, trẫm không chịu, ngươi liền hung hăng quạt trẫm một bàn tay, tát trẫm đến hôn mê đi? Sau đó các ngươi liền thừa dịp trẫm té xỉu mang trẫm tới đây."
Hai mắt Mạnh Trường Dạ liên tiếp lóe lên, có điều phát giác, nhưng cũng không phản bác thêm, khi mở miệng lần nữa thì giọng điệu hung thần hơn vô số lần, “Biết rồi còn chí chóe cái gì, nhanh chóng rời giường đi! Còn có, lão tử đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng cứ cái giọng điệu hoàng đế trẫm trẫm đó. Lần tới lại để lão tử nghe thấy, tất nhiên sẽ rút đầu lưỡi ngươi!"
Thuần đế vội vàng che miệng lắc đầu, tỏ vẻ thụ giáo, sau đó vụng tay vụng chân xuống giường, còn chưa đứng vững liền kêu rên, lúc này quả thật là hệt như giết heo, “A a a a a! Trẫm, ta đau chân quá! Chân ta làm sao vậy?"
“Bất quá chỉ là mài rách chút da thôi, gào cái gì!" Mạnh Trường Dạ không thể nhịn được nữa, vốn định tát một bàn tay qua, nhớ tới người nọ tối hôm qua, vội vàng thu hồi chín phần sức lực. Dù vậy, Thuần đế vẫn bị đánh đến hai mắt biến thành màu đen, khóc khóc hức hức, nửa khoèo nửa lê đi ra bên ngoài, lung tung rửa mặt một phen.
Sĩ binh hơi hâm nóng cháo còn dư lại tối hôm qua một chút, bưng tới chia cho mọi người. Thuần đế bưng bát lên nhấp một ngụm, vội vàng phun ra, lớn tiếng oán giận, “Đến tột cùng đây là thứ gì? Còn khó uống hơn cả độc dược nữa! Ta muốn ăn phù dung cao, bánh trôi gạo nếp, sữa bò phục linh sương, kê bì hà hoàn…"
Mọi người sôi nổi nhìn về phía gã, không rõ cái người mà ngày hôm qua còn thành thành thật thật, an an phận phận, ngủ một giấc sao lại bắt đầu lên cơn. Còn tưởng rằng gã nhận mệnh rồi chứ!
“Ngươi mẹ nó có ăn hay không!" Phó tướng Lưu Truyền Sơn tính tình nóng nảy nhất một phen hất đổ bát cháo trong tay gã, sau đó một quyền đảo qua.
Mạnh Trường Dạ vốn định ngăn cản, mũi chân hơi hơi động, rốt cuộc không đứng lên. Người trước mắt căn bản không phải người mà tối hôm qua hắn biết, thấy người này chỉ có lòng đầy ghét cay ghét đắng, nào dư nửa phần thương tiếc, hận không thể một đao làm thịt mới tốt. Nhưng nếu thật sự đem người làm thịt, cũng liền không làm rõ được người tối hôm qua đến tột cùng là ảo giác của mình hay là thật sự tồn tại. Mắt thấy Thuần đế bị đánh đến gần muốn hộc máu, mà Lưu Truyền Sơn còn muốn bổ thêm một cước, lúc này hắn mới chầm chậm mở miệng, “Kiềm chế chút, đừng đánh chết người. Mau ăn, ăn xong lên đường, đừng trì hoãn canh giờ."
Lưu Truyền Sơn phun một ngụm, bưng bát lên khò khè uống hết cháo, đến mã lều dẫn ngựa. Thuần đế được thái giám nâng đỡ đứng lên, đi đến một bên yên lặng ấn xoa lồng ngực quặn đau không thôi, giận dỗi không chịu ăn sáng. Người khác cũng không phản ứng gã, chỉ lo đem một chút cháo cuối cùng lùa vào trong bát, chia chác sạch sẽ.
Lúc sắp xuất phát, Thuần đế sợ hãi con ngựa thân cao mã đại, bất luận như thế nào cũng không muốn đi lên, khiến cho mọi người tức giận trong lòng. Mạnh Trường Dạ vốn không phải người tốt, vung trường tiên lên cuốn gã đến lưng ngựa của mình, dùng thừng da trâu trói gô, nằm úp sấp đặt ở sau mông, gắt gao cột cùng một chỗ với yên ngựa, liền xuất phát.
Đáng thương Thuần đế đầu chúc xuống, chân chổng lên, ngũ tạng lục phủ bị con ngựa xốc mà lệch vị trí, không chạy bao xa liền ọc ọc ọe ọe phun ra. Thứ gã phun ra là chất lỏng đen như mực, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, đừng nói hai ngàn tinh nhuệ không thể chịu đựng được, dù là chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng đều nâng móng trước lên, xôn xao bất an.
Mạnh Trường Dạ cách gã gần nhất, bị hại cũng sâu nhất, hận không thể cắt bỏ mũi mình mới tốt. Nhịn được hai dặm, mắt thấy phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, hắn lập tức xuống ngựa, đem người mở trói sau đó xách đến bờ sông, ấn đầu gã vào trong nước, hung ác nói, “Nương, đến tột cùng là ngươi ăn phân hay là uống phân người vậy, đã vậy còn quá thối! Ngươi hết sức tẩy rửa cho lão tử, không rửa sạch sẽ, lão tử sai người lột da ngươi ra rửa!"
Thuần đế vốn bởi vì nôn mửa mà xuất hiện tình huống khó hô hấp, lại bị ấn vào trong nước, lại ngưng thở, đã hôn mê. Hữu Xu mơ hồ chuyển tỉnh, theo bản năng mà hớp vài ngụm nước sông, sau đó liều mạng giãy dụa.
Mạnh Trường Dạ không có ý muốn làm cậu chết chìm, lập tức kéo búi tóc sau đầu cậu, nhấc cậu lên, lại đột nhiên đối diện một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nước mắt lưng tròng.
“Ta, ta lại làm sai cái gì? Ngươi không thể nói đàng hoàng sao? Nhất định phải tra tấn ta như vậy!" Hữu Xu xưa nay được chủ tử nâng trong lòng bàn tay thực sự có chút chịu không nổi, bĩu môi liền bật khóc. Tiếng cậu khóc hoàn toàn khác biệt với Thuần đế, người sau là kéo cổ họng gào khóc, cậu lại là mang đầy bụng ủy khuất, lúc thì thấp giọng hừ hai tiếng, lúc lại run vai nghẹn ngào, ngẫu nhiên còn nấc một cái, nghe buồn cười, nhìn đáng thương.
Trái tim lạnh cứng của Mạnh Trường Dạ bất tri bất giác liền mềm nhũn. Hắn buông búi tóc sau đầu cậu ra, sửa thành vuốt ve, thăm dò nói, “Trước đó xảy ra chuyện gì ngươi còn nhớ rõ không?"
Lúc này Hữu Xu mới phát hiện mình chẳng hiểu tại sao mà đi tới bên một bờ sông nhỏ. Cậu lập tức lau nước mắt, đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh, hoảng hốt nói, “Ta không phải đang ngủ sao? Ngươi thừa dịp ta ngủ liền đưa ta đến đây à?"
Chỉ dựa vào dị trạng một lần hai lần, Mạnh Trường Dạ vẫn không thể xác định suy đoán của mình, cho nên cũng không nói ra, gật đầu nói, “Là ta đưa ngươi đến đây, chúng ta vội vã chạy đi, không chậm trễ được. Ngươi nhanh nhanh rửa mặt, lập tức phải lên đường."
Hữu Xu vô tâm vô phế đã quen, quay đầu liền quên sạch sẽ chuyện chủ tử dùng sức ấn đầu mình vào trong nước gần như muốn chết đuối, cúi xuống rửa mặt. Ngửi thấy mùi tanh tưởi dính trên tóc, cậu không khỏi nôn ra một trận, thấy một bụi thất lý hương mọc bên đường, vội vàng hái lá chà nát, bôi nước lên tóc, chà chà nhiều lần, mùi vị cuối cùng cũng dần dần nhạt đi.
“Sao ta lại thối như vậy?" Cậu theo thói quen kéo tay áo chủ tử.
Mạnh Trường Dạ nhướn mày nhìn đầu ngón tay xanh nhạt của cậu, rốt cuộc không tránh ra, trêu đùa nói, “Ngươi ngủ quá say, không cẩn thận từ trên ngựa rơi vào trong hố phân."
Hữu Xu: “…" Quả nhiên một đời còn xui xẻo hơn một đời.
Vừa mới khôi phục tri giác, còn không kịp thở, nghênh đón cậu chính là một bàn tay thật mạnh, mà người động thủ lại là chủ tử mà cậu nhớ mãi không quên, cái này bảo cậu làm thế nào tiếp thu? Cậu trừng mắt nhìn, không dám tin thấp giọng gọi, “Chủ tử?"
Trừ khi bị mấy thuật pháp nhỏ linh tinh như thủ thuật che mắt mê hoặc thần trí, nếu không chỉ dựa vào mắt thường, cậu tất nhiên sẽ không nhận sai chủ tử nhà mình. Người trước mặt tuy rằng để râu quai nón dày rậm, trên mặt còn vắt ngang một vết đao dữ tợn, lại không che giấu được mặt mày tuấn mỹ vô trù, lạnh lùng cương nghị kia. Thực hiển nhiên, hắn lại thay đổi một thân thể hoàn toàn mới, mà mình và hắn đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Nhìn biểu tình căm hận, cử chỉ thô bạo của hắn, hình như không phải bạn bè, mà là kẻ thù?
Trong lòng Hữu Xu bối rối, nhưng cũng biết trước khi làm rõ tình huống, tốt nhất vẫn là đừng hành động thiếu suy nghĩ. Cậu ngẩng đầu nhìn trời, nhanh chóng chớp mắt, thử ép nước mắt trở về. Nhưng mà biểu tình này lại bị Mạnh Trường Dạ hiểu lầm là kiêu căng, phủi tay lại là một cái tát, âm thanh lạnh lùng nói, “Còn thất thần làm gì, nhanh chóng lên ngựa! Nếu không thì lão tử xỏ cọng dây thừng trên lưng ngươi, kéo ngươi đi."
“Tướng quân, vô nghĩa với hắn làm gì? Trực tiếp trói người lại dùng ngựa kéo!" Một phó tướng tính tình bạo liệt hô lớn.
Hai bên má Hữu Xu đều sưng lên, lúc này thật sự nhịn không nổi, mắt lệ rưng rưng nhìn chủ tử, nức nở nói, “Đến tột cùng ta làm sai cái gì, ngươi nói đàng hoàng với ta không được sao? Ngươi nói ta liền nghe, tuyệt đối sẽ không tái phạm."
Sao mới giây lát liền thay đổi tính tình? Lời này nói quá nhu thuận rồi! Mạnh Trường Dạ cảm thấy kinh ngạc, lại nhìn ánh mắt cậu, không khỏi ngẩn người. Nói thành thật thì, tướng mạo Thuần đế vốn là kiểu hắn thích nhất, lúc mỉm cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, có thể khiến tim người nhìn tan ra. Nhưng hỏng là hỏng ở ánh mắt gã, tròng trắng mắt che kín tơ máu, con ngươi vẩn đục không chịu nổi, bên trong tràn ngập những tình cảm dơ bẩn nhất thế gian như tàn bạo, ích kỷ, dục vọng, tính kế, khảm trên gương mặt tú lệ này giống như đóa hoa xinh đẹp phun ra nhụy hoa tanh hôi hư thối, làm người ta buồn nôn.
Nhưng mà hiện tại, ánh mắt này tựa như đặt trong nước suối trong vắt tẩy rửa, tròng mắt thuần trắng, con ngươi thật đen, sáng lấp lánh mà thấm ánh lệ, cực kỳ xinh đẹp, cũng cực kỳ sạch sẽ. Nhìn cậu hiện tại, lại nghĩ đến Thuần đế ngu ngốc vô đạo trước kia, Mạnh Trường Dạ lại sinh ra ảo giác đây hoàn toàn là hai người.
Nhưng hắn thực nhanh liền thoát khỏi ma lực của ánh mắt này, đưa tay lại muốn tát qua một bàn tay, cuối cùng lại không biết sao không đành, không nhẹ không nặng vỗ ót cậu, mắng, “Ngươi làm sai cái gì còn không tự biết à? Mẹ nó, nếu không phải ngươi giết hại dân chúng, lạm sát trung lương, lão tử cũng sẽ không tạo phản! Còn không mau lên ngựa! Nếu chậm trễ hành trình, lão tử tự tay đánh gãy chân chó của ngươi!"
Hai mắt Hữu Xu lóe lên, muốn tỉ mỉ suy ngẫm lời này, lại thấy một nam tử mặt trắng không râu tiến lên xin tha, “Tướng quân bớt giận, năm Hoàng Thượng bảy tuổi từ trên lưng ngựa té xuống, sau đó liền không chạm tới ngựa nữa. Hắn thật sự không biết cưỡi, nô tài mang hắn theo được không?"
“Không nói sớm, lãng phí thời gian của lão tử!" Mạnh Trường Dạ trừng mắt nhìn nam tử một cái, sau đó lật người lên ngựa, vút roi mà đi.
Hữu Xu nhìn ra nam tử là một thái giám, vả lại dường như cũng không có ác ý với mình, liền đi lên yên ngựa dưới sự nâng đỡ của hắn. Kỳ thật cậu biết cưỡi ngựa, nhưng trước khi chưa làm rõ ràng tình huống, vẫn là lấy tĩnh chế động là tốt nhất. Nam tử chờ cậu ngồi vững vàng sau đó cũng nhảy lên lưng ngựa, vòng lấy cậu, nhẹ nhàng kéo dây cương. Con ngựa nâng chân bắt đầu chạy, đầu tiên là rất chậm, sau đó càng lúc càng nhanh. Hai ngàn tinh nhuệ vây hai người vào giữa, cam đoan dù bọn họ mọc thêm cánh cũng không bay ra ngoài được.
Gió lạnh quét trên mặt tựa như đao cắt, khiến Hữu Xu hơi có chút ăn không tiêu. Cậu nghiêng đầu, thăm dò nói nhỏ, “Ngày sau chúng ta làm thế nào?" Vấn đề này đã đủ để lấy được hết những tin tức cậu muốn, hơn nữa cậu dám khẳng định nam tử này với mình hẳn là quan hệ chủ tớ.
Nam tử quả nhiên kề bên lỗ tai nói, “Hoàng Thượng, tuy rằng ngài dùng tàng bảo đồ đổi lại được tánh mạng, nhưng Hổ Uy tướng quân là một nhân vật hung ác, trời mới biết hắn có thể qua sông đoạn cầu, giết người diệt khẩu hay không. Theo nô tài thấy, chúng ta vẫn là tìm một cơ hội giữa đường chạy thoát đi. Thứ sử Biện Châu là tâm phúc của tiên hoàng, cũng nhìn ngài lớn lên, hẳn là sẽ thu nhận ngài. Nói như thế nào đi nữa ngài cũng là họ Cơ, là chân long huyết mạch, những phiên vương đó muốn xưng đế, người khác còn không nhận đâu! Ngài đến Biện Châu, Biện Châu chính là một Tấn quốc khác, đến lúc đó chúng ta lại thương lượng việc phục quốc."
Hữu Xu vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, nhìn bóng dáng chủ tử nhanh như điện chớp ở phía xa, trong lòng suy nghĩ như nước. Cậu xem như hiểu rõ, hiện tại mình họ Cơ, có phải tên Hữu Xu không thì tạm thời chưa biết, là quân chủ mất nước của Tấn quốc; mà chủ tử là Hổ Uy tướng quân, dẫn binh lật đổ thống trị của Tấn quốc, bắt mình làm tù binh. Để bảo mệnh, mình liền lấy bảo tàng hoàng tộc làm giao dịch, lúc này mới đổi được an ổn nhất thời. Từ biểu tình và lời nói của chủ tử và các tướng sĩ cậu lại suy đoán, mình hẳn là một bạo quân, trách nhiệm mất nước quy kết hết mười phần do mình mê muội vô đạo.
Nhưng mà làm sao có thể chứ? Trước đây mình vẫn luôn ngủ say, mới vừa tỉnh lại còn bất mãn hai khắc, sao lại làm Hoàng đế Tấn quốc, sau đó khiến cho người người oán trách? Hữu Xu trăm tư không được giải, huyệt Thái Dương nhảy thình thịch không ngừng, cảm giác sắp nổ tung.
Cậu vốn cho là hồn phách mình nhập vào người khác, xắn ống tay áo, nhìn thấy nốt chu sa ở mặt trong cổ tay, lại phủ định suy nghĩ này. Đây đích đích xác xác là thân thể cậu, không thể giả được, nhưng lại làm rất nhiều chuyện mà cậu căn bản không biết, tựa như có người nào đó trộm đi ký ức và thời gian của cậu, để lại một cục diện rối rắm cho cậu thu dọn. Cảm giác này thật sự hỏng bét!
Thực nhanh, Hữu Xu phát hiện một chuyện còn hỏng bét hơn. Vốn dĩ cậu cũng sống an nhàn sung sướng, nhưng không phải kẻ bất lực tay không thể nâng vai không thể gánh, ngược lại, dùng tiêu chuẩn người thường để cân nhắc, cậu có thể nói là văn võ song toàn, võ nghệ cao cường. Nhưng hiện tại, bất quá chỉ cưỡi ngựa trong chốc lát, mặt trong hai chân cậu lại đau đớn giống như bị lửa thiêu, hiển nhiên đã bị mài rách da.
Khối thân thể này vốn là năng lượng hội tụ mà thành, so với người bình thường càng thêm kiên cường dẻo dai, lực khôi phục cũng vô cùng kinh người, nhưng hiện tại lại biến thành trứng gà da giòn, thoáng đụng liền vỡ. Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Hữu Xu đau đến nhe răng trợn mắt, rốt cuộc không có hơi sức suy nghĩ nữa.
Nếu như cậu biết thân thể này từ nhỏ đã tắm sữa bò, uống quỳnh tương, ngủ vân cẩm, mặc tơ lụa, ngay cả chùi đít cũng là dùng lăng la tơ lụa, sẽ hiểu rõ vì sao mình vô năng như thế. Bảo kiếm có sắc bén hơn nữa, hồi lâu không dùng cũng sẽ rỉ sét.
Thái giám nhận thấy cậu khó chịu, thấp giọng khuyên giải an ủi, “Hoàng Thượng ngài nhịn một chút, nô tài tìm cơ hội mang ngài chạy đi."
Trốn? Hữu Xu làm sao có thể trốn khỏi chủ tử? Sở dĩ thân thể này có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, dựa cả vào tử vi đế khí mà chủ tử độ cho cậu, trái lại bản thân hắn, thì lưu lạc thành tướng quân tạo phản, coi như là nhân quả luân hồi. Để trả lại phần nhân quả này, Hữu Xu cam nguyện dâng lên hết thảy của mình. Chủ tử muốn ngôi vị hoàng đế ư? Cậu liền tự tay đẩy hắn lên; chủ tử muốn bảo tàng? Cậu liền giúp hắn tìm kiếm. Tóm lại đời này cậu đều đã nhận định chủ tử.
Nhưng quân vương mất nước và tướng quân tạo phản vốn là tử địch, nên làm thế nào chung sống hoà bình? Dựa theo phong cách hành sự của chủ tử, một khi mình không có giá trị lợi dụng, hẳn sẽ qua cầu rút ván đi? Nghĩ vậy, Hữu Xu nhịn không được rụt cổ. Nhưng thực nhanh cậu liền vứt bỏ những tạp niệm này, chuẩn bị trước tiên xoát xoát độ hảo cảm của chủ tử.
Trong lúc miên man suy nghĩ, quân đội đến một sơn thôn nhỏ. Bởi vì chiến loạn, người trong thôn đã sớm dắt díu con cái chạy thoát thân, để lại rất nhiều phòng ốc trống rỗng. Hai ngàn tinh nhuệ hơi chen một chút vừa vặn ở đủ. Hữu Xu được thái giám nâng đỡ xoay người xuống ngựa, đôi chân thon nhỏ run run rẩy rẩy.
Mạnh Trường Dạ gạt đám người ra đi tới, xách sau cổ cậu, trầm giọng nói, “Ngươi ở cùng bổn tọa." Cuối cùng chọn ra vài tên tráng hán, “Các ngươi trông kỹ thái giám này. Nếu hắn dám chạy, không cần nói lại, trực tiếp chém."
Mọi người cùng kêu lên đồng ý, sau đó sôi nổi trở về nghỉ ngơi.
Mạnh Trường Dạ chọn lựa nhà thôn trưởng, phòng ốc vô cùng rộng thoáng, Lưu Ôn và vài phó tướng cũng vào ở cùng, nhanh nhẹn đốn củi, nấu nước, nấu cơm. Bọn họ mang lương thực không nhiều lắm, bẻ ra ném vào nước sôi nấu thành cháo, hương vị thực không tốt, nhưng tốt xấu cũng có thể ăn no.
Hữu Xu không động đậy, giống như gà con bị Mạnh Trường Dạ kẹp dưới cánh tay, vào chính phòng, sau đó ném thật mạnh trên cái giường đầy tro bụi. Hữu Xu chân đau, tay đau, mông đau, chỗ nào chỗ nấy đều đau, nhịn không được rên rỉ lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng tựa như thấm nước, quay tròn đảo quanh, giống như tùy thời sẽ rơi nước mắt.
Mạnh Trường Dạ bị bộ dạng đáng thương của cậu khiến cho trong lòng lúc thì xoắn thành một nùi, lúc lại ứa ra hàn khí, một lần nữa tự nói với mình người nọ là bạo quân giết người như ngóe, lúc này mới áp chế xúc động muốn tiến lên vỗ về an ủi.
“Kêu cái gì, lão tử còn chưa đụng tới ngươi, lại kêu làm như giết heo vậy, có tin lão tử dùng một bàn tay xoá sạch răng ngươi không!" Hắn giơ tay lên, làm bộ muốn tát, lại thật lâu không hạ xuống. Lời này nói thật sự trái lương tâm, lại khiến hắn tự dưng sinh ra rất nhiều cảm giác tội ác. Thuần đế rên rỉ chỗ nào giống giết heo, rõ ràng thực lưu luyến triền miên, còn hăng hái hơn so với tiếng gọi giường hắn nghe được khi ngẫu nhiên đi ngang qua quân kỹ doanh. Nếu không phải mặc giáp trụ rất nặng, che giấu phản ứng trung thành nhất của thân thể, hắn nhất định sẽ xấu mặt.
Hắn càng nghĩ càng trăm tư không được giải. Rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy Thuần đế còn rất chán ghét, sao hiện tại luôn ngứa ngáy khó nhịn vậy? Nương, hay là bị Thuần đế hạ cổ độc rồi? Nghĩ vậy, Mạnh Trường Dạ hung hăng lau mặt, lại quơ quơ nắm tay với người trên giường, lúc này mới đi ra ngoài.
Hữu Xu không dám rên rỉ nữa, chậm rãi dựa ngồi ở trên giuòng, cởi giày cởi quần, xem xét bên đùi bị mài rách, đồng thời còn không quên phân tích tình huống hiện tại của chủ tử. Chủ tử để râu mép, trên mặt còn có vết đao, lời nói cũng có chút thô lỗ, có thể thấy xuất thân không cao quý, cũng không nhận được giáo dục tốt đẹp, hẳn là dựa vào quân công lập nghiệp. Người như vậy tính tình khó tránh khỏi có một mặt hào sảng ngay thẳng, nếu muốn lấy lòng hắn, cần dùng thật lòng tương giao, không thể giở âm mưu quỷ kế.
Còn có, mười mấy năm trước đến tột cùng mình làm cái gì? Sao lại khiến Tấn quốc diệt vong? Nhớ tới việc này, suy nghĩ đang dần rõ ràng của Hữu Xu lại hỏng bét, không khỏi lắc đầu thở dài một tiếng.
“Ngươi đang làm gì đó?" Mạnh Trường Dạ mới vừa đi ra ngoài không lâu không biết quay lại khi nào, nhíu đôi mày kiếm đen dày chất vấn, lập tức bên tai và cổ nhanh chóng nhiễm một mảnh đỏ ửng. Cẩu hoàng đế chết tiệt này, vậy mà lại cởi giày và quần dài, vùi đầu vuốt ve hạ bộ mình. Hai chân thon dài thẳng tắp của cậu đặt ở mép giường, hơi hơi gấp khúc, hình thành hai đường cong duyên dáng, trên làn da tuyết trắng trải rộng vết bầm hoặc xanh, hoặc tím, hoặc đỏ, nhìn qua vừa có chút ghê người, lại lộ ra một loại đẹp đẽ rực rỡ tàn ngược.
Hơn nữa cậu cắn chặt cánh môi, hai mắt thấm ướt, cùng với biểu tình thống khổ mà lại ủy khuất, quả thực có thể làm cho thánh nhân nổi điên. Trong nháy mắt này, Mạnh Trường Dạ hận không thể bước lên, ném cậu ở dưới thân, dùng bất cứ thủ đoạn nào khiến cậu bật khóc.
Nhưng mà suy nghĩ này chỉ lướt qua giây lát, tự chủ cường đại vượt xa người thường làm hắn nhanh chóng bình phục nỗi lòng, vững vàng đứng ở tại chỗ không động đậy.
Hữu Xu sợ tới mức run rẩy, ngẩng đầu nghẹn giọng nói, “Hai chân ta bị mài rách, phải xử lý một chút."
Hóa ra là hai chân mài rách. Mạnh Trường Dạ vứt bỏ hết ý niệm trong đầu, đi lên trước nắm chặt một mắt cá chân cậu, khàn giọng mở miệng, “Để bổn tọa nhìn xem." Dứt lời tựa như nhớ tới cái gì, vội vàng cúi đầu kiểm tra quần áo mình. May mà giáp trụ còn chưa cởi, đủ để che lấp địa phương không nên đứng thẳng kia.
Hắn nhịn rồi lại nhịn mới không để bàn tay mình dọc theo mắt cá chân nhẵn nhụi trơn mềm của Thuần đế chậm rãi leo lên trên, mà là tăng thêm một phần lực đạo, nâng nó lên đặt trên chân mình, sau đó cúi đầu nhìn chỗ bị thương. Chết tiệt, cái chỗ này thật sự rất dễ dàng chọc người ta mơ màng, cách tiết khố mỏng manh, hắn giống như có thể nhìn thấy màu sắc và hình dạng chỗ kia…
Nhắm mắt, lại không dấu vết mà hít sâu mấy lần, hắn mới lên tiếng, “Da bị mài rách, nhanh chóng bôi thuốc sau đó bao lại, nếu không ngày mai cưỡi ngựa sẽ làm bị thương càng nghiêm trọng hơn."
“Còn phải cưỡi ngựa hả?" Vẻ mặt Hữu Xu khiếp sợ.
Mạnh Trường Dạ liếc nhìn cậu một cái, không trả lời, trong lòng lại hơi hơi kéo căng. Thương thế kia nếu đặt trên người những phó tướng da dày thịt béo, căn bản không coi là cái gì, nhưng người này làn da trắng nõn trơn mịn, cũng liền có vẻ phá lệ nghiêm trọng, lại khiến hắn có chút không nỡ nhìn. Hắn không chút nghĩ ngợi lấy ra thuốc trị thương cực phẩm trong ngực, cắn mở nắp bình vẩy đều đều vào miệng vết thương.
Thuốc bột gặp máu hòa tan, tản mát ra dược lực cường hiệu, khiến Hữu Xu liên tục thở gấp, cuối cùng ân ân a a mà rên rỉ.
Vành tai Mạnh Trường Dạ run lên, lạnh lùng nói, “Kêu cái gì! Đến tột cùng ngươi có phải nam nhân không, ngay cả chút đau ấy cũng chịu không nổi? Câm miệng, nếu không lão tử sẽ đánh ngươi!"
Hữu Xu vội vàng che hai má sưng đỏ chưa lui, trong mắt tràn đầy kinh sợ.
Đôi mắt này tan hết tất cả không sạch sẽ, chỉ còn lại trong suốt, lại khiến Mạnh Trường Dạ không dám nhìn gần. Bộ dạng hiện tại của cậu giống như chú chó con rõ ràng không phạm sai lầm, lại vô cớ bị chủ nhân đánh chửi vứt bỏ, vừa có chút chán nản, lại lộ ra thật cẩn thận lấy lòng và ủy khuất, mặc cho ai nhìn cũng sẽ mềm lòng.
Mạnh Trường Dạ tự xưng là lòng cứng như sắt, nhưng cũng chống đỡ không được, tay run lên, đem nửa bình thuốc bột đổ xuống chỗ bị thương, sau đó xé vạt áo mình, giúp cậu băng lại kín kín kẽ kẽ, cuối cùng lại lấy ra một loại thuốc mỡ lục sắc, tay chân vụng về thoa trên mặt cậu, sau đó chạy trối chết. Chạy đi thật xa, trong đầu hắn còn nhiều lần quanh quẩn cảnh tượng hai chân tuyết trắng của thiếu niên đặt trong khuỷu tay mình, cúi đầu nhìn dưới thân, không khỏi phá lệ may mắn. Bộ giáp trụ do sắt thép đúc thành chính là bảo hiểm, cứng rắn dày cộm, cái gì cũng chặn được.
Sau khi bôi thuốc Hữu Xu cảm thấy tốt hơn rất nhiều, dưới sự giám thị của mọi người uống hai chén cháo, ngủ thiếp đi. Một đêm vô mộng, hôm sau trời còn chưa sáng, Mạnh Trường Dạ đã xốc rèm cửa lên lay tỉnh cậu, thấp giọng mệnh lệnh, “Nhanh đứng lên, nên xuất phát rồi!" Tuy là hạ lệnh, giọng điệu lại ôn nhu hơn rất nhiều lần so với một ngày trước.
Thuần đế mở hai mắt, phát hiện mình nằm trong một gian phòng, vẻ mặt sợ hãi nói, “Đây là chỗ nào? Sao trẫm lại tới đây?"
Sắc mặt nhu hòa của Mạnh Trường Dạ chậm rãi căng thẳng, hai mắt hẹp dài như chim ưng đánh giá gã từ trên xuống dưới một lần, hơn nữa không buông tha đôi mắt vẩn đục đỏ lên của gã, qua một hồi lâu mới nói, “Ngươi không nhớ rõ tại sao mình tới à?"
“Vô nghĩa! Nếu trẫm nhớ rõ còn hỏi ngươi làm chi? Đúng, trẫm nhớ ra rồi!" Thuần đế vỗ tay, ngay sau đó trợn mắt nhìn, “Ngươi bảo trẫm cưỡi ngựa, trẫm không chịu, ngươi liền hung hăng quạt trẫm một bàn tay, tát trẫm đến hôn mê đi? Sau đó các ngươi liền thừa dịp trẫm té xỉu mang trẫm tới đây."
Hai mắt Mạnh Trường Dạ liên tiếp lóe lên, có điều phát giác, nhưng cũng không phản bác thêm, khi mở miệng lần nữa thì giọng điệu hung thần hơn vô số lần, “Biết rồi còn chí chóe cái gì, nhanh chóng rời giường đi! Còn có, lão tử đã sớm cảnh cáo ngươi, đừng cứ cái giọng điệu hoàng đế trẫm trẫm đó. Lần tới lại để lão tử nghe thấy, tất nhiên sẽ rút đầu lưỡi ngươi!"
Thuần đế vội vàng che miệng lắc đầu, tỏ vẻ thụ giáo, sau đó vụng tay vụng chân xuống giường, còn chưa đứng vững liền kêu rên, lúc này quả thật là hệt như giết heo, “A a a a a! Trẫm, ta đau chân quá! Chân ta làm sao vậy?"
“Bất quá chỉ là mài rách chút da thôi, gào cái gì!" Mạnh Trường Dạ không thể nhịn được nữa, vốn định tát một bàn tay qua, nhớ tới người nọ tối hôm qua, vội vàng thu hồi chín phần sức lực. Dù vậy, Thuần đế vẫn bị đánh đến hai mắt biến thành màu đen, khóc khóc hức hức, nửa khoèo nửa lê đi ra bên ngoài, lung tung rửa mặt một phen.
Sĩ binh hơi hâm nóng cháo còn dư lại tối hôm qua một chút, bưng tới chia cho mọi người. Thuần đế bưng bát lên nhấp một ngụm, vội vàng phun ra, lớn tiếng oán giận, “Đến tột cùng đây là thứ gì? Còn khó uống hơn cả độc dược nữa! Ta muốn ăn phù dung cao, bánh trôi gạo nếp, sữa bò phục linh sương, kê bì hà hoàn…"
Mọi người sôi nổi nhìn về phía gã, không rõ cái người mà ngày hôm qua còn thành thành thật thật, an an phận phận, ngủ một giấc sao lại bắt đầu lên cơn. Còn tưởng rằng gã nhận mệnh rồi chứ!
“Ngươi mẹ nó có ăn hay không!" Phó tướng Lưu Truyền Sơn tính tình nóng nảy nhất một phen hất đổ bát cháo trong tay gã, sau đó một quyền đảo qua.
Mạnh Trường Dạ vốn định ngăn cản, mũi chân hơi hơi động, rốt cuộc không đứng lên. Người trước mắt căn bản không phải người mà tối hôm qua hắn biết, thấy người này chỉ có lòng đầy ghét cay ghét đắng, nào dư nửa phần thương tiếc, hận không thể một đao làm thịt mới tốt. Nhưng nếu thật sự đem người làm thịt, cũng liền không làm rõ được người tối hôm qua đến tột cùng là ảo giác của mình hay là thật sự tồn tại. Mắt thấy Thuần đế bị đánh đến gần muốn hộc máu, mà Lưu Truyền Sơn còn muốn bổ thêm một cước, lúc này hắn mới chầm chậm mở miệng, “Kiềm chế chút, đừng đánh chết người. Mau ăn, ăn xong lên đường, đừng trì hoãn canh giờ."
Lưu Truyền Sơn phun một ngụm, bưng bát lên khò khè uống hết cháo, đến mã lều dẫn ngựa. Thuần đế được thái giám nâng đỡ đứng lên, đi đến một bên yên lặng ấn xoa lồng ngực quặn đau không thôi, giận dỗi không chịu ăn sáng. Người khác cũng không phản ứng gã, chỉ lo đem một chút cháo cuối cùng lùa vào trong bát, chia chác sạch sẽ.
Lúc sắp xuất phát, Thuần đế sợ hãi con ngựa thân cao mã đại, bất luận như thế nào cũng không muốn đi lên, khiến cho mọi người tức giận trong lòng. Mạnh Trường Dạ vốn không phải người tốt, vung trường tiên lên cuốn gã đến lưng ngựa của mình, dùng thừng da trâu trói gô, nằm úp sấp đặt ở sau mông, gắt gao cột cùng một chỗ với yên ngựa, liền xuất phát.
Đáng thương Thuần đế đầu chúc xuống, chân chổng lên, ngũ tạng lục phủ bị con ngựa xốc mà lệch vị trí, không chạy bao xa liền ọc ọc ọe ọe phun ra. Thứ gã phun ra là chất lỏng đen như mực, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi tanh tưởi kia, đừng nói hai ngàn tinh nhuệ không thể chịu đựng được, dù là chiến mã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng đều nâng móng trước lên, xôn xao bất an.
Mạnh Trường Dạ cách gã gần nhất, bị hại cũng sâu nhất, hận không thể cắt bỏ mũi mình mới tốt. Nhịn được hai dặm, mắt thấy phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, hắn lập tức xuống ngựa, đem người mở trói sau đó xách đến bờ sông, ấn đầu gã vào trong nước, hung ác nói, “Nương, đến tột cùng là ngươi ăn phân hay là uống phân người vậy, đã vậy còn quá thối! Ngươi hết sức tẩy rửa cho lão tử, không rửa sạch sẽ, lão tử sai người lột da ngươi ra rửa!"
Thuần đế vốn bởi vì nôn mửa mà xuất hiện tình huống khó hô hấp, lại bị ấn vào trong nước, lại ngưng thở, đã hôn mê. Hữu Xu mơ hồ chuyển tỉnh, theo bản năng mà hớp vài ngụm nước sông, sau đó liều mạng giãy dụa.
Mạnh Trường Dạ không có ý muốn làm cậu chết chìm, lập tức kéo búi tóc sau đầu cậu, nhấc cậu lên, lại đột nhiên đối diện một đôi mắt đen trắng rõ ràng, nước mắt lưng tròng.
“Ta, ta lại làm sai cái gì? Ngươi không thể nói đàng hoàng sao? Nhất định phải tra tấn ta như vậy!" Hữu Xu xưa nay được chủ tử nâng trong lòng bàn tay thực sự có chút chịu không nổi, bĩu môi liền bật khóc. Tiếng cậu khóc hoàn toàn khác biệt với Thuần đế, người sau là kéo cổ họng gào khóc, cậu lại là mang đầy bụng ủy khuất, lúc thì thấp giọng hừ hai tiếng, lúc lại run vai nghẹn ngào, ngẫu nhiên còn nấc một cái, nghe buồn cười, nhìn đáng thương.
Trái tim lạnh cứng của Mạnh Trường Dạ bất tri bất giác liền mềm nhũn. Hắn buông búi tóc sau đầu cậu ra, sửa thành vuốt ve, thăm dò nói, “Trước đó xảy ra chuyện gì ngươi còn nhớ rõ không?"
Lúc này Hữu Xu mới phát hiện mình chẳng hiểu tại sao mà đi tới bên một bờ sông nhỏ. Cậu lập tức lau nước mắt, đứng lên đưa mắt nhìn xung quanh, hoảng hốt nói, “Ta không phải đang ngủ sao? Ngươi thừa dịp ta ngủ liền đưa ta đến đây à?"
Chỉ dựa vào dị trạng một lần hai lần, Mạnh Trường Dạ vẫn không thể xác định suy đoán của mình, cho nên cũng không nói ra, gật đầu nói, “Là ta đưa ngươi đến đây, chúng ta vội vã chạy đi, không chậm trễ được. Ngươi nhanh nhanh rửa mặt, lập tức phải lên đường."
Hữu Xu vô tâm vô phế đã quen, quay đầu liền quên sạch sẽ chuyện chủ tử dùng sức ấn đầu mình vào trong nước gần như muốn chết đuối, cúi xuống rửa mặt. Ngửi thấy mùi tanh tưởi dính trên tóc, cậu không khỏi nôn ra một trận, thấy một bụi thất lý hương mọc bên đường, vội vàng hái lá chà nát, bôi nước lên tóc, chà chà nhiều lần, mùi vị cuối cùng cũng dần dần nhạt đi.
“Sao ta lại thối như vậy?" Cậu theo thói quen kéo tay áo chủ tử.
Mạnh Trường Dạ nhướn mày nhìn đầu ngón tay xanh nhạt của cậu, rốt cuộc không tránh ra, trêu đùa nói, “Ngươi ngủ quá say, không cẩn thận từ trên ngựa rơi vào trong hố phân."
Hữu Xu: “…" Quả nhiên một đời còn xui xẻo hơn một đời.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc