Liều Thuốc Độc Mang Tên Tình Ái
Chương 6
Rồi cũng đến một ngày kia, Hoa đã vô tình tìm thấy bức thư tình ướt át đáng ghê tởm của Lộc và Trục. Hoa đã tin mọi lời đồn đại thực sự không phải vô căn cứ. Nhưng chị là một người rất truyền thống, chị rất yêu cái gia đình này. Hoa không làm gì, chỉ hỏi Lộc một câu: "Hai người có thật không?". Lộc nói, đúng vậy. Lộc chìa đơn ly hôn ra cho Hoa. Hoa ngây người, quên cả khóc hay chất vấn lại.
Buổi tối, Lục bị một cuộc điện thoại đầy tình ý miên man của Trục kéo đi hẹn hò. Hoa không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì? Hoa đã nốc vào rất nhiều thuốc trừ sâu. Khi bố vợ từ bệnh viện gọi điện tới thì Lộc mới xuống khỏi cơ thể Trục.
Trục nhìn bộ dạng Lộc luống cuống chạy về, nghĩ tới người phụ nữ đang nằm trong bệnh viện kia, trong lòng Trục có một chút áy náy, chỉ một chút mà thôi. Từ đáy lòng Trục khinh thường hành động ngu xuẩn vô năng này của Hoa. Có lúc, cô còn muốn đến nói thẳng với Hoa, bảo Hoa trao Lộc cho mình, vì bọn họ thực lòng yêu nhau. Trục không nhận ra, người mà cô nên khinh thường, phải là chính bản thân mình.
Hồng cũng đã biết rồi. Trục dùng thiên phú bẩm sinh của mình, làm bộ yếu đuối đến nao lòng. Cô về tạ lỗi với chồng, cô tìm bạn bè tâm sự, khiến cho không ai đành lòng trách cứ cô. Nhưng khi cuốn tiểu thuyết mà Trục và Lộc được đăng tải, Hồng đọc được câu "cơ thể em còn đọng lại chất lỏng của một người đàn ông khác" thì rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Lần đầu tiên trong đời anh cưỡng bức chính vợ mình như mãnh thú. Trục khóc lóc vỗ về Hồng, nói nếu anh không muốn ly hôn thì ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi, em không trách anh đâu. Hồng nghe mà trong lòng đau đớn. Có lẽ anh đã quá yêu Trục. Anh đau khổ, nhưng không muốn mất đi Trục. Anh lặng im dùng sự bao dung bạc nhược này, chịu đựng sự dối gian đáng hổ thẹn của Trục. Hồng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì sao Trục đã sa lầy đến vậy rồi, mà cô vẫn cứ nỉ non than thở trên những trang văn cô viết, như thể người sai không phải là cô, mà chính là anh. Hồng không biết một người đàn ông như anh còn có thể nhịn bao lâu nữa.
Hoa được cấp cứu một đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Câu đầu tiên chị nói khi nhìn thấy Lộc là: "Đồ mèo mả gà đồng các anh..." rồi run rẩy yếu ớt khóc òa lên. Con gái Dung Dung đáng yêu của họ trừng mắt nhìn Lộc đầy ác ý. Lúc này Lộc mới hay, mình đã đánh mất sự tôn kính và sùng bái của con gái từ lúc nào không biết. Ánh mắt con bé đầy hận thù, như một con dao sắc, đâm thẳng vào tim Lộc. Lộc không khỏi hổ thẹn cúi đầu.
Đêm ấy, Lộc suy nghĩ nhiều lắm. Anh nghĩ tới bao ngày tháng vợ chồng yêu thương trân trọng nhau cùng với Hoa, nghĩ tới sự tận tụy thiện lương của Hoa, nghĩ tới mọi điều về Hoa đều tốt đẹp, nghĩ tới gia đình này đã từng mỹ mãn hài hòa biết bao. Chỉ tại anh, tự tay phá hủy hết thảy. Người đàn ông này lần đầu lệ tuôn giàn giụa.
Lộc quỳ gối trước bố vợ và Hoa, cam đoan sẽ không qua lại với Trục nữa, cam đoan không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Nước mắt của Lộc khiến Hoa tin tưởng, tha thứ. Lộc lúc ấy thực sự đã muốn quý trọng cái gia đình này.
Buổi tối, Lục bị một cuộc điện thoại đầy tình ý miên man của Trục kéo đi hẹn hò. Hoa không thể hiểu nổi, rốt cuộc mình đã làm sai cái gì? Hoa đã nốc vào rất nhiều thuốc trừ sâu. Khi bố vợ từ bệnh viện gọi điện tới thì Lộc mới xuống khỏi cơ thể Trục.
Trục nhìn bộ dạng Lộc luống cuống chạy về, nghĩ tới người phụ nữ đang nằm trong bệnh viện kia, trong lòng Trục có một chút áy náy, chỉ một chút mà thôi. Từ đáy lòng Trục khinh thường hành động ngu xuẩn vô năng này của Hoa. Có lúc, cô còn muốn đến nói thẳng với Hoa, bảo Hoa trao Lộc cho mình, vì bọn họ thực lòng yêu nhau. Trục không nhận ra, người mà cô nên khinh thường, phải là chính bản thân mình.
Hồng cũng đã biết rồi. Trục dùng thiên phú bẩm sinh của mình, làm bộ yếu đuối đến nao lòng. Cô về tạ lỗi với chồng, cô tìm bạn bè tâm sự, khiến cho không ai đành lòng trách cứ cô. Nhưng khi cuốn tiểu thuyết mà Trục và Lộc được đăng tải, Hồng đọc được câu "cơ thể em còn đọng lại chất lỏng của một người đàn ông khác" thì rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa. Lần đầu tiên trong đời anh cưỡng bức chính vợ mình như mãnh thú. Trục khóc lóc vỗ về Hồng, nói nếu anh không muốn ly hôn thì ra ngoài tìm người phụ nữ khác đi, em không trách anh đâu. Hồng nghe mà trong lòng đau đớn. Có lẽ anh đã quá yêu Trục. Anh đau khổ, nhưng không muốn mất đi Trục. Anh lặng im dùng sự bao dung bạc nhược này, chịu đựng sự dối gian đáng hổ thẹn của Trục. Hồng nghĩ mãi vẫn không hiểu được, vì sao Trục đã sa lầy đến vậy rồi, mà cô vẫn cứ nỉ non than thở trên những trang văn cô viết, như thể người sai không phải là cô, mà chính là anh. Hồng không biết một người đàn ông như anh còn có thể nhịn bao lâu nữa.
Hoa được cấp cứu một đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại. Câu đầu tiên chị nói khi nhìn thấy Lộc là: "Đồ mèo mả gà đồng các anh..." rồi run rẩy yếu ớt khóc òa lên. Con gái Dung Dung đáng yêu của họ trừng mắt nhìn Lộc đầy ác ý. Lúc này Lộc mới hay, mình đã đánh mất sự tôn kính và sùng bái của con gái từ lúc nào không biết. Ánh mắt con bé đầy hận thù, như một con dao sắc, đâm thẳng vào tim Lộc. Lộc không khỏi hổ thẹn cúi đầu.
Đêm ấy, Lộc suy nghĩ nhiều lắm. Anh nghĩ tới bao ngày tháng vợ chồng yêu thương trân trọng nhau cùng với Hoa, nghĩ tới sự tận tụy thiện lương của Hoa, nghĩ tới mọi điều về Hoa đều tốt đẹp, nghĩ tới gia đình này đã từng mỹ mãn hài hòa biết bao. Chỉ tại anh, tự tay phá hủy hết thảy. Người đàn ông này lần đầu lệ tuôn giàn giụa.
Lộc quỳ gối trước bố vợ và Hoa, cam đoan sẽ không qua lại với Trục nữa, cam đoan không nhắc đến chuyện ly hôn nữa. Nước mắt của Lộc khiến Hoa tin tưởng, tha thứ. Lộc lúc ấy thực sự đã muốn quý trọng cái gia đình này.
Tác giả :
Mỹ Lệ Đích Thủy