Liêu Thần
Chương 117: Nam thừa nữ hiếm 23
Rất nhanh Trì An đã sáng tỏ được mục đích đến đây của vị tổng thống phu nhân này. Hóa ra là muốn thăm dò phản ứng của cô về vấn đề chọn phối ngẫu.
Trì An không còn gì để nói.
Tuy rằng cô cảm thấy vị tổng thống phu nhân này hơi can thiệp quá mức, nhưng ngẫm lại tư tưởng của thế giới này vốn dĩ đã là như vậy, cũng không thể trách người khác được. Trong mắt bọn họ, ‘tư tưởng lệch lạc’ này của cô mới là điều khiến người khác phải lấy làm ngạc nhiên.
Ở ngoài kia, thanh âm quân đội diễn tập sôi nổi hào hùng, vang cả đất trời.
Bên trong khu vực nghỉ ngơi, tầm mắt mọi người đều bị không khí sôi nổi bên ngoài hấp dẫn, khôngmột ai chú ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ.
Trì An lễ độ ôn hòa nói với tổng thống phu nhân: “Phu nhân, đời này của Trì An cũng chỉ nhận định mộtngười là Tư Ngang. Bất kể người khác nghĩ thế nào, ý định của con cũng sẽ không thay đổi. Nếu pháp luật muốn phán con có tội, vậy thì cứ xem như con là tội nhân đi!"
Vì người đàn ông kia, cô cam tâm tình nguyện trở thành tội nhân ở thế giới này.
Được rồi, ngay cả cô cũng bị chính mình làm cảm động luôn rồi.
Tấm chân tình này, quả thật đã làm tổng thống phu nhân xúc động trong giây lát, nhưng rất nhanh đãliền bày ra nụ cười bất đắc dĩ: “Tuy rằng suy nghĩ của con khá kỳ lạ, nhưng ta cũng không thể ép buộc, huống hồ ai cũng đều có chủ ý của riêng mình. Trì tiểu thư con là người phụ nữ rất có sức hấp dẫn, quả thật là vô cùng đáng tiếc."
Trì An không rõ bà đang khen ngợi dung mạo của mình hay là đang ám chỉ sức hút từ gen tin tức tỏa ra đây nữa.
Mà về cái gọi là gen tin tức này, thân là phụ nữ như Trì An, cô lại không cảm giác được thứ này có gì hấp dẫn, chẳng qua cũng chỉ là yếu tố thu hút đám đàn ông cường hãn ngoài kia thôi, có hấp dẫn chỗ nào đâu.
Còn nhớ ngày cô làm nghi thức trưởng thành đã bị đám đàn ông đuổi theo từ phía sau, thậm chí trong số đó còn có cả sĩ quan cao cấp. Chỉ dựa vào điểm này là đủ rõ gen tin tức của cô có lực hấp dẫn đến cỡ nào trong mắt đám đàn ông bọn họ rồi.
Trì An gượng cười đáp: “Tạ ơn phu nhân, tuyệt đối không hề đáng tiếc! Chẳng hay con có thể hỏi mộtchút, hôm nay người đến đây là vì ai hay không?"
Tổng thống phu nhân che miệng cười rộ lên: “Nếu Trì tiểu thư đã có ý cự tuyệt, vậy tổng thống phu nhân ta dù có tiết lộ cũng không còn ý nghĩa. Kẻo không chiếm được niềm vui của con, ngược lại còn khiến con nảy sinh bài xích, vậy thì cũng thiệt nhiều hơn lợi rồi."
Trì An nghe xong cũng không miễn cưỡng hỏi tiếp nhưng lại âm thầm cân nhắc trong lòng. Hiểu được đối phương nếu không phải là người có quan hệ với tổng thống phu nhân thì cũng là kẻ địch của Tư Ngang, cũng có thể là vì chướng mắt Tư Ngang lộng quyền một mình chiếm hữu một người phụ nữ, lấy lí do ảnh hưởng đến toàn cục nhân loại mà châm chọt đến tai tổng thống, để tổng thống phu nhân ngự giá quang lâm, tự mình ra mặt đến đây thăm dò Trì An.
Tuy theo Trì An, thế này có ‘nghiêm trọng hóa’ vấn đề một chút nhưng … tại một nơi nam thừa nữ hiếm như nơi này, hành xử như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Dường như là để bù lại cho bầu không khí dò xét khó chịu ban nãy, tổng thống phu nhân rất nhanh liền chuyển sang chuyện khác, đem đề tài đặt lên người Tư Ngang.
“Lần đầu ta gặp Tư Ngang là khi nó vừa mới sinh ra không lâu, vóc người nhỏ bé, còn chưa cao đến đầu gối của ta nhưng đã là một đứa nhỏ vô cùng có thiên phú, bản tánh cũng khá kỳ lạ, thậm chí cả tổng thống cũng đã nói, đứa nhỏ này bẩm sinh đã có tiền đồ. Quả nhiên thằng bé lớn khôn rồi, chỉ dựa vào thực lực của chính mình mà đã đoạt được quyền chỉ huy của khu năm, thật sự là một đứa nhỏ vô cùng tài giỏi."
Nghe nói như vây, Trì An tò mò hỏi, “Chẳng lẽ, các ngài đã thu dưỡng anh ấy từ lúc đó rồi?"
Loài người ở thế giới này không vì nam nữ giao hợp mà được sinh ra, mà bởi một phương thức thần kỳ - chào đời từ nơi đất mẹ. Sau khi một sự sống mới được hình thành, thông thường đều sẽ được vợ chồng nhân loại thu dưỡng, vì thế người đời mới có cái danh mang tên ‘cha mẹ’.
“Chúng ta đã từng rất muốn nhận nuôi thằng bé." Tổng thống phu nhân ra chiều tiếc nuối, “Đáng tiếc Tư Ngang từ khi còn bé đã là một đứa nhỏ vô cùng có chủ ý, hắn không chọn con đường được cha mẹ nuôi dưỡng như người bình thường, mà chọn cách vào trường học đào tạo quân sự ngay khi còn khá nhỏ."
Những đứa nhỏ trong trường học đào tạo quân sự, hầu hết đều không phải những đứa trẻ được nhận nuôi. Trường học trở thành giám hộ duy nhất của bọn trẻ, là học trò được trường học rèn luyện đến khôn lớn, tính tình tuy có hơi quái dị, nhưng về mặt năng lực thì lại xuất chúng hơn người."
Trì An và tổng thống phu nhân hàn huyên hồi lâu, đến tận khi diễn tập quân sự ở ngoài kia đã chấm dứt và bước vào đây nghỉ ngơi, cuộc trò chuyện bên phía hai người phụ nữ rốt cuộc mới ngừng lại. Tổng thống phu nhân đứng dậy cáo từ.
“Hôm nào có dịp, con và Tư Ngang có thể đến chỗ chúng ta cùng hàn huyên tâm sự." Tổng thống phu nhân lên tiếng mời, “Tuy rằng năm đó chúng ta không thu dưỡng Tư Ngang, nhưng dù gì Tư Ngang đãtừng sống với chúng ta như gia đình một thời gian ngắn, ta đã luôn xem nó như con trai của mình."
Trì An cười tủm tỉm nhận mệnh.
Sau khi tổng thống phu nhân rời khỏi, Trì An cũng đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Thân vệ đi theo Trì An đứng ngoài cửa, không tiện bước vào. Bất chợt từ bên trong vọng ra âm thanh mập mờ quái dị, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, không chút do dự trực tiếp đạp cửa xông vào.
Người chung quanh đi ngang thấy vậy, giống như sợ chuyện còn chưa đủ loạn, tụ tập vây lại đi xem náo nhiệt.
Cứ ngỡ là đàn ông hèn hạ vô sỉ lén lút vào phòng vệ sinh nữ xâm phạm phụ nữ --- loại chuyện này mọi người đã nhìn riết thành quen, chỉ không ngờ đến khi tận mắt nhìn rõ tình hình hiện trường thì lập tức không còn gì để nói.
Đúng là có đàn ông hèn hạ vô sỉ lén vào nhà vệ sinh nữ, nhưng tình huống lại không giống như mọi người đã tưởng tượng. Trước mặt bọn họ, một cô gái trẻ tuổi đạp một tên đàn ông lực lưỡng gục mặt xuống sàn, chân giẫm lên lưng tên đàn ông nọ buộc hắn không thể khom người ngồi dậy được.
Chiếc quần lính trên người đàn ông nọ đã bị tuột xuống tận đầu gối, lộ ra hai bắp đùi da mật cùng quả đồi trắng phau như ẩn như hiện bên dưới, vật ở giữa chân vốn đang ngỏng cao nhưng do thân dưới hiện đang nằm bẹp dưới đất, lại còn trực tiếp bị đạp xuống, cơn đau xộc lên buộc hắn phải khóc thét thành tiếng. Ở cách đó không xa có một buồng vệ sinh đang mở toang cánh cửa, có thể thấy rõ mộtngười phụ nữ đang trần trụi ngồi trên bồn cầu, chật vật dùng chiếc áo quân trang che đi cơ thể, hiệnđang trong trạng thái mất bình tĩnh, nghẹn ngào khóc thút thít.
một màn này, vừa nhìn liền hiểu ngay.
“Trì tiểu thư, cô không sao chứ?" Thân vệ vậy mà lại hỏi đến chuyện tuyệt không có khả năng xảy ra.
“Đương nhiên không sao." Trì An quay đầu nhìn bọn họ, thản nhiên cười, “Vừa nãy tôi bước vào thìnghe được tiếng kêu cứu của phụ nữ từ trong buồng vệ sinh truyền tới. thật không ngờ lại để tôi thấy được một tên cặn bã ở trong này đang cưỡng bức phụ nữ, cho nên tôi liền dạy hắn một bài học."
Ngoài cửa hiện còn đang có rất nhiều người chen lấn nhiều chuyện, ngoại trừ phụ nữ ra, còn có một vài quân nhân nữa.
Nghe Trì An nói vậy, mấy người họ ai nấy đều lộ vẻ khó mà tin được, đặc biệt là khi phát hiện tên đàn ông ‘cưỡng bức’ phụ nữ trong nhà vệ sinh kia là ai thì … lại càng cảm thấy kỳ diệu hơn nữa.
Đến khi bảo vệ tới đưa người đàn ông kia đi chưa được bao xa thì tổng thống phu nhân đã hay tin điđến. Biết được Trì An đã làm ra chuyện tốt gì thì cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói.
Trì An vẻ mặt vô tội nhìn bà, “Phu nhân, con làm vậy không đúng sao? Nhưng cô gái kia thoạt nhìn không tình nguyện mà." Nếu đúng là một đôi nam nữ cùng chơi trò ‘thâu hoan’ ở trong này thì cô đãkhông thèm đếm xỉa rồi. rõ ràng là thanh âm của cô gái kia có vẻ rất đau đớn, yếu ớt cầu xin buông tha kia mà, là người đàn ông kia giở trò hạ lưu mới đúng.
Với bọn đàn ông ham giở trò đồi bại này, Trì An chưa bao giờ đối xử khách khí.
“… không, con làm đúng." Tổng thống phu nhân sắc mặt đầy phức tạp, vừa rửa tay vừa nói với Trì An: “Có điều con cần phải biết, đức hạnh của đàn ông chính là như thế. Chỉ cần không bị người khác tóm được, thì vẫn xem như là một trận hoan ái không đáng kể giữa nam và nữ mà thôi."
Phụ nữ ở thế giới này được quyền có bốn người bạn đời trở lên, chưa kể lại còn vô số nhân tình ngoài luồng không được pháp luật công nhận. Nếu nói theo một khía cạnh lệch lạc trong hôn nhân, chỉ cần phái nữ nguyện ý, vậy thì muốn lên giường với kiểu đàn ông nào cũng là chuyện bình thường. Thế nên khi gặp loại chuyện này ở bên ngoài, thông thường sẽ không ai thèm đến xỉa, nhiều người còn cho rằng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nam nữ một đêm hoan ái, bất kể người nữ có bị bắt buộc hay khôngcũng mặc kệ.
Dù trên mặt pháp lý vẫn đưa ra tư tưởng bảo vệ phụ nữ, nhưng trên nhiều phương diện khác thì lại không hoàn toàn như vậy.
Đến lúc Trì An lại một lần nữa trở về khu năm nghỉ ngơi, thì người vừa bị đàn ông cưỡng bức ban nãy cũng đích thân đến tận chỗ Trì An nói lời cảm kích.
“Xin chào, vừa rồi cám ơn em rất nhiều, chị là Mễ Lily của khu Bảy."
Trì An nhìn người phụ nữ gọi là Mễ Lily này … hay nên gọi là cô gái mới đúng, suýt chút nữa là muốn hạ đường huyết vì hoảng sợ. Đây rõ ràng là loli còn gì, đám đàn ông này đúng là khẩu vị cũng nặng quá rồi, nhỏ như thế này mà cũng dám nuốt!?
Có điều vị Mễ Lily mang gương mặt bé con này thoạt nhìn giống như thiếu nữ còn vị thành niên, nhưng thực chất đã trưởng thành từ lâu rồi, thậm chí còn lớn hơn Trì An đến vài tuổi. Chẳng qua trời sinh bản tánh nhát gan lại hay xấu hổ, không giống những người phụ nữ khác, là dạng phụ nữ mang tính cách yêu kiều như một cô bé, có thể dễ dàng khiến đàn ông bộc phát thú tính trong người.
Sau khi Mễ Lily biểu đạt sự biết ơn của mình với Trì An, thấy cô vẫn dáng vẻ lạnh nhạt không đổi thìcũng chán nản rời đi.
Trì An tiếp tục thưởng thức buổi diễn tập quân sự.
Còn chưa trôi hết ngày đầu của buổi diễn tập, sự tích anh dũng về Trì An rất nhanh đã truyền khắp thành trung ương, biến Trì An chỉ trong khoảnh khắc liền vụt sáng thành người nổi tiếng.
Xưa nay yếu tố khiến mọi người để ý đến Trì An, là bởi vì cô là phụ nữ của Tư Ngang. Nhưng giờ đây người ta chú ý đến cô, lại là bởi vì cô rất hung tàn.
Có thể tay không tấc sắt quật ngã một sĩ quan khỏe mạnh cường tráng, cho dù là lúc vị sĩ quan kia đangtrong tư thế không phòng bị, nhưng cô lại có thể nắm bắt cơ hội đánh người ta thành như vậy, xem ra bản lĩnh không hề tầm thường.
Còn về phía sĩ quan đáng thương bị Trì An hạ đo ván dưới đất, cũng vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.
Bị phụ nữ chân yếu tay mềm quật ngã, chớp mắt liền vụt sáng thành trò cười của nhân loại.
“Là Đức Văn của khu một." Đoan Mộc Linh ngồi trên ghế cao, nói với người anh em đang ngồi đối diện mình, “Đức Văn mặc dù gen chiến sĩ không thể tính là lợi hại, nhưng cũng xem như là một cường giả nhỉ. Cứ cho hắn vì trong tâm thái không phòng vệ nên sức chiến đấu suy giảm, nhưng cũng không nên bị phụ nữ đánh gục dễ như vậy chứ."
“Chậc, thật đúng là làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta." Đoan Mộc Linh lạnh lùng nói, “Nếu là anh …"
“không cho phép anh ra tay với cô ta!" Đoan Mộc Thư ra đòn cảnh cáo.
Đoan Mộc Linh đưa mắt nhìn hắn, cười lạnh.
Sau khi tiết mục diễn tập quân sự kết thúc, đề tài Đức Văn của khu một cưỡng bách phụ nữ ở nhà vệ sinh rồi cuối cùng lại bị phụ nữ hạ đo ván dưới sàn nhà vẫn còn tiếp tục bị đưa ra bàn tán. Có không ít người cho rằng lý nào một ả đàn bà lại có sức mạnh đến vậy, còn nghi rằng kẻ đánh Đức Văn thực chất là một người khác. Vô số ý kiến trái chiều mâu thuẫn lẫn nhau, dẫn đến tranh chấp cãi vã không ngừng.
Khi đề tài này lọt đến tai nhóm binh lính của khu Năm, họ đều thầm khinh bỉ đám người này đúng là không có kiến thức! Đó là do mấy người chưa gặp được người phụ nữ như Trì An, hẳn là nên để cho Trì An xách đao đâm họ một cái, họ mới chịu ngộ ra đàn bà phụ nữ thực ra lợi hại đến nhường nào.
Lại nghĩ tới khu bọn họ có một người phụ nữ hung tàn như vậy, có thể xem như là chuyện hiếm có trong lịch sử, làm đám lính bọn họ không thể nén được cảm giác kiêu ngạo, hãnh diện đến lạ thường.
Lúc Trì An trở về khách sạn nghỉ ngơi, nghiễm nhiên nghênh đón những tầm mắt khó hiểu của bọn người Lục Hành.
cô không nhìn thẳng, bước vài bước đã đến trước mặt Tư Ngang, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.
Tư Ngang ôm chặt cô vào lòng, bàn giao vài câu cho Lục Hành rồi lập tức ôm cô trở về phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, cặp mông tròn của Trì An liền bị Tư Ngang nâng cao lên, lưng tựa vào bệ cửa, tiếp đó lại bị cả cơ thể của người đàn ông áp lên người, cúi đầu hung hăng ngấu nghiến môi cô.
Trì An không biết vị đại nhân này đang nổi điên chuyện gì, không cam lòng yếu thế choàng tay qua đầu hắn, hôn đáp trả lại.
Cho đến khi bị hôn đến đầu óc cũng trống rỗng, lúc phát hiện được thì mình đã bị hắn ném lên trêngiường, còn vị quan chỉ huy kia lại đang ngồi trên eo cô cởi bỏ quần áo. Vì không muốn để cô phải chịu sức ép cơ thể mình, hai đầu gối của hắn liền cố định đè trên giường, nhưng cũng sẽ không để cho cô dễ dàng trốn thoát.
Nhìn cử chỉ muốn làm chuyện đó của hắn, tâm Trì An lập tức nhũn ra: “Quan chỉ huy, anh … anh giờ đang làm gì vậy?"
“đang làm em."
“…Em còn chưa ăn cơm tối!"
“Làm xong rồi ăn."
“…"
Chờ đến khi ai kia làm xong thì bụng Trì An cũng đói đến nỗi phải túm lấy cánh tay hắn mà gặm gặm, rồi bị hắn dùng áo khoác quân trang bọc toàn thân cô, ôm đến ban công đút cô ăn bữa tối.
Cũng không rõ từ lúc nào mà sắc trời ngoài kia đã sập xuống, các vì sao tỏa sáng trên bầu trời, luồng gió đêm dịu mát lan tỏa chung quanh, làm Trì An buồn ngủ làm ổ trong lòng hắn.
Người đàn ông hôn cô đến khi giữa môi hai người xuất hiện sợi tơ bạc thì mới hỏi: “Hôm nay em đã thấy chỗ nào của tên đàn ông đó?"
Trì An giật mình, nháy mắt bừng tỉnh, mỏ to mắt nhìn hắn, nói: “… không có thấy, em nhắm mắt đánh hắn."
hắn cười lạnh một tiếng, đôi màu mắt tím âm u lạnh lẽo nhìn cô, ra chiều như muốn xem cô tiếp tục ngụy biện đến khi nào.
thật khó đối phó quá rồi.
Trì An chỉ đành phải nói, “Được rồi, em chỉ thấy mỗi … mông thôi."
Lập tức vị đại nhân kia liền tóm lấy mông cô xoa nắn nhào nặn, một bàn tay lần mò tiến đến nơi nào đó, lại còn không biết xấu hổ dùng ngón tay ấn lên nơi thần bí kia, ép cho chất dịch lỏng từ bên trong chảy ra ngoài.
Trì An mặt đỏ rần.
May mắn là cô chưa để lộ chuyện mình còn chứng kiến cảnh tên cầm thú kia XX, bằng không rất có thể hắn sẽ bắt cô ngắm vật đó của hắn mỗi đêm cũng không chừng.
đang tưởng tượng đến đây thì chợt lại nghe hắn bồi thêm một câu, “Chờ lát nữa sẽ cho em ngắm của anh."
hắn hôn mặt cô, giọng nói rõ ràng ôn nhu là vậy nhưng trong lời nói lại tràn đầy ẩn ý, “Cho em ngắm hết một đêm, đến mai lại ngậm hết một đêm." (LTD: dạ chính xác là chữ ‘ngậm’ dịch đúng nguyên văn tác giả viết nha quí dị )))
Trì An: “…"
Mẹ nó! Làm chuyện tốt mà lại không được báo đáp! Biết sớm sẽ gây ra nhiều chú ý như vậy thì côchẳng thèm giúp làm gì!
Sáng ngày diễn tập quân sự thứ hai, mặc dù đêm qua Trì An bị người đàn ông kia bày đủ mọi tư thế quái đản làm cho eo lưng nhức mỏi, nhưng cô vẫn ương ngạnh quyết đứng dậy đi tham quan một vòng.
Mễ Lily ôm một chiếc giỏ mây xinh xắn chạy tới, xấu hổ cười cười nói: “Em gái Trì, chị có làm một ít bánh ngọt. Cám ơn em hôm qua đã cứu giúp chị, chị …"
Trì An chứng kiến biểu cảm rụt rè hiện trên gương mặt loli kia, thật sự không có cách nào ghét người phụ nữ này được, chỉ đành vâng một tiếng rồi để cô ấy ngồi xuống.
Mễ Lily lộ vẻ như được ân xá, lập tức ngồi xuống cạnh Trì An, mở giỏ ra, một mùi hương vị bơ thơm nồng xộc ngay vào mũi. Bên trong chính là những chiếc bánh ngọt đẹp đẽ ngon mắt.
Trì An dưới ánh mắt long lanh chờ đợi như cô cún nhỏ của Mễ Lily, ăn một miếng bánh quy bơ nhỏ, sau đó khen: “không tệ, ăn cũng khá ngon."
Gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Lily chớp mắt sáng bừng, hệt như sau lưng cô ấy mọc ra một cái đuôi đang không ngừng ngoe nguẩy.
“Chị không sao chứ?" Trì An hỏi.
Mễ Lily hơi ngây ra, chờ hiểu được cô đang hỏi đến chuyện gì thì bỗng dưng lại có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “không sao, tuy hôm qua bị người nọ làm … đến hơi đau, có điều bởi vì chuyện này mà đêm qua bọn họ cũng không tiếp tục làm vậy với chị nữa, ngược lại còn rất dịu dàng với chị …"
Lúc Trì An hiểu được ý trong lời cô ấy thì đầu óc trong chớp mắt liền trống rỗng, sau đó lại ra vẻ như không có chuyện gì mà tiếp tục cắn một miếng bánh quy khác.
cô không nên lấy tư tưởng phụ nữ ở thế giới của mình để áp đặt lên thế giới này mới phải. Loại chuyện thế này, đối với bọn họ mà nói là không thành vấn đề.
Chỉ là, cô vẫn thấy khó mà thích ứng được.
Cả ngày hôm nay, Mễ Lily bỗng dưng lại biến thành tùy tùng bên cạnh Trì An.
Chỉ cần Trì An rời khỏi phòng, Mễ Lily liền hệt như cái đuôi lẽo đẽo theo Trì An, thậm chí còn cùng côtrao đổi dãy số của máy truyền tin, hẹn cô cùng ra ngoài ăn uống dạo phố, nói lời tri âm.
Trì An bỗng dưng cảm thấy hình như giờ đây cô đã có nhiều thêm một ‘thông phòng’ nữa rồi.
Về chuyện một nữ có thể có bốn đàn ông để ‘thông phòng’, cô ấy không trực tiếp nhắc đến. Dù gì Mễ Lily cũng hiếm khi đề cập chuyện này trước mặt Trì An, có vẻ là nhận ra được cô không thích loại chuyện này cho nên ngoại trừ lần đầu là do vô tình gợi ra, thì về sau cũng không còn nhắc đến những người đàn ông của cô ấy nữa.
Trước khi buổi diễn tập quân sự kết thúc, Mễ Lily lại tìm đến Trì An, vẻ mặt lo lắng nói: “Trì An, chị nhận được một tin, Đức Văn vì muốn lấy lại mặt mũi mình bị phụ nữ đánh mà nhất định sẽ tìm đến em gây chuyện đấy. Đức Văn chính là người của khu một mà hôm đó đã cưỡng ép chị."
Trì An ậm ờ một tiếng.
“Em phải cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi người đàn ông của em, phải để bọn họ bảo vệ em thật tốt." Mễ Lily nói tiếp.
Trì An tiếp tục vâng một tiếng, cũng không để trong lòng, ngược lại còn ước gì hắn có thể đến đây thật, để có thể vinh dự làm người ‘thử nghiệm’ dưới mũi kiếm của cô.
Cây kiếm của cô đã lâu không uống máu rồi, màu sắc cũng dần phai nhạt đi nhiều.
Đáng tiếc, rốt cuộc tâm nguyện của Trì An vẫn không thể đạt thành.
Bởi vào ngày cuối cùng của diễn tập quân sự, Tư Ngang trực tiếp tuyên chiến với người của khu một, đồng thời ở trước mặt mọi người mà ngược Đức Văn đến lên bờ xuống ruộng, một chiêu công khai giải quyết hắn để hắn không còn hơi đâu đi tìm Trì An sinh sự được nữa.
Vị Tư quan chỉ huy nào đó đã dùng thực lực để chứng minh, hắn hoàn toàn có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Thực chất không cần đến Trì An phải động tay.
Tư Ngang thấy cô ra chiều tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy vẻ thâm trầm sâu kín, “Thế nào, em còn muốn đánh thằng đó một trận nữa không?"
Trì An: “…"
Trì An không còn gì để nói.
Tuy rằng cô cảm thấy vị tổng thống phu nhân này hơi can thiệp quá mức, nhưng ngẫm lại tư tưởng của thế giới này vốn dĩ đã là như vậy, cũng không thể trách người khác được. Trong mắt bọn họ, ‘tư tưởng lệch lạc’ này của cô mới là điều khiến người khác phải lấy làm ngạc nhiên.
Ở ngoài kia, thanh âm quân đội diễn tập sôi nổi hào hùng, vang cả đất trời.
Bên trong khu vực nghỉ ngơi, tầm mắt mọi người đều bị không khí sôi nổi bên ngoài hấp dẫn, khôngmột ai chú ý đến cuộc nói chuyện giữa hai người phụ nữ.
Trì An lễ độ ôn hòa nói với tổng thống phu nhân: “Phu nhân, đời này của Trì An cũng chỉ nhận định mộtngười là Tư Ngang. Bất kể người khác nghĩ thế nào, ý định của con cũng sẽ không thay đổi. Nếu pháp luật muốn phán con có tội, vậy thì cứ xem như con là tội nhân đi!"
Vì người đàn ông kia, cô cam tâm tình nguyện trở thành tội nhân ở thế giới này.
Được rồi, ngay cả cô cũng bị chính mình làm cảm động luôn rồi.
Tấm chân tình này, quả thật đã làm tổng thống phu nhân xúc động trong giây lát, nhưng rất nhanh đãliền bày ra nụ cười bất đắc dĩ: “Tuy rằng suy nghĩ của con khá kỳ lạ, nhưng ta cũng không thể ép buộc, huống hồ ai cũng đều có chủ ý của riêng mình. Trì tiểu thư con là người phụ nữ rất có sức hấp dẫn, quả thật là vô cùng đáng tiếc."
Trì An không rõ bà đang khen ngợi dung mạo của mình hay là đang ám chỉ sức hút từ gen tin tức tỏa ra đây nữa.
Mà về cái gọi là gen tin tức này, thân là phụ nữ như Trì An, cô lại không cảm giác được thứ này có gì hấp dẫn, chẳng qua cũng chỉ là yếu tố thu hút đám đàn ông cường hãn ngoài kia thôi, có hấp dẫn chỗ nào đâu.
Còn nhớ ngày cô làm nghi thức trưởng thành đã bị đám đàn ông đuổi theo từ phía sau, thậm chí trong số đó còn có cả sĩ quan cao cấp. Chỉ dựa vào điểm này là đủ rõ gen tin tức của cô có lực hấp dẫn đến cỡ nào trong mắt đám đàn ông bọn họ rồi.
Trì An gượng cười đáp: “Tạ ơn phu nhân, tuyệt đối không hề đáng tiếc! Chẳng hay con có thể hỏi mộtchút, hôm nay người đến đây là vì ai hay không?"
Tổng thống phu nhân che miệng cười rộ lên: “Nếu Trì tiểu thư đã có ý cự tuyệt, vậy tổng thống phu nhân ta dù có tiết lộ cũng không còn ý nghĩa. Kẻo không chiếm được niềm vui của con, ngược lại còn khiến con nảy sinh bài xích, vậy thì cũng thiệt nhiều hơn lợi rồi."
Trì An nghe xong cũng không miễn cưỡng hỏi tiếp nhưng lại âm thầm cân nhắc trong lòng. Hiểu được đối phương nếu không phải là người có quan hệ với tổng thống phu nhân thì cũng là kẻ địch của Tư Ngang, cũng có thể là vì chướng mắt Tư Ngang lộng quyền một mình chiếm hữu một người phụ nữ, lấy lí do ảnh hưởng đến toàn cục nhân loại mà châm chọt đến tai tổng thống, để tổng thống phu nhân ngự giá quang lâm, tự mình ra mặt đến đây thăm dò Trì An.
Tuy theo Trì An, thế này có ‘nghiêm trọng hóa’ vấn đề một chút nhưng … tại một nơi nam thừa nữ hiếm như nơi này, hành xử như vậy cũng không có gì kỳ lạ.
Dường như là để bù lại cho bầu không khí dò xét khó chịu ban nãy, tổng thống phu nhân rất nhanh liền chuyển sang chuyện khác, đem đề tài đặt lên người Tư Ngang.
“Lần đầu ta gặp Tư Ngang là khi nó vừa mới sinh ra không lâu, vóc người nhỏ bé, còn chưa cao đến đầu gối của ta nhưng đã là một đứa nhỏ vô cùng có thiên phú, bản tánh cũng khá kỳ lạ, thậm chí cả tổng thống cũng đã nói, đứa nhỏ này bẩm sinh đã có tiền đồ. Quả nhiên thằng bé lớn khôn rồi, chỉ dựa vào thực lực của chính mình mà đã đoạt được quyền chỉ huy của khu năm, thật sự là một đứa nhỏ vô cùng tài giỏi."
Nghe nói như vây, Trì An tò mò hỏi, “Chẳng lẽ, các ngài đã thu dưỡng anh ấy từ lúc đó rồi?"
Loài người ở thế giới này không vì nam nữ giao hợp mà được sinh ra, mà bởi một phương thức thần kỳ - chào đời từ nơi đất mẹ. Sau khi một sự sống mới được hình thành, thông thường đều sẽ được vợ chồng nhân loại thu dưỡng, vì thế người đời mới có cái danh mang tên ‘cha mẹ’.
“Chúng ta đã từng rất muốn nhận nuôi thằng bé." Tổng thống phu nhân ra chiều tiếc nuối, “Đáng tiếc Tư Ngang từ khi còn bé đã là một đứa nhỏ vô cùng có chủ ý, hắn không chọn con đường được cha mẹ nuôi dưỡng như người bình thường, mà chọn cách vào trường học đào tạo quân sự ngay khi còn khá nhỏ."
Những đứa nhỏ trong trường học đào tạo quân sự, hầu hết đều không phải những đứa trẻ được nhận nuôi. Trường học trở thành giám hộ duy nhất của bọn trẻ, là học trò được trường học rèn luyện đến khôn lớn, tính tình tuy có hơi quái dị, nhưng về mặt năng lực thì lại xuất chúng hơn người."
Trì An và tổng thống phu nhân hàn huyên hồi lâu, đến tận khi diễn tập quân sự ở ngoài kia đã chấm dứt và bước vào đây nghỉ ngơi, cuộc trò chuyện bên phía hai người phụ nữ rốt cuộc mới ngừng lại. Tổng thống phu nhân đứng dậy cáo từ.
“Hôm nào có dịp, con và Tư Ngang có thể đến chỗ chúng ta cùng hàn huyên tâm sự." Tổng thống phu nhân lên tiếng mời, “Tuy rằng năm đó chúng ta không thu dưỡng Tư Ngang, nhưng dù gì Tư Ngang đãtừng sống với chúng ta như gia đình một thời gian ngắn, ta đã luôn xem nó như con trai của mình."
Trì An cười tủm tỉm nhận mệnh.
Sau khi tổng thống phu nhân rời khỏi, Trì An cũng đứng dậy đi vào trong phòng vệ sinh rửa mặt.
Thân vệ đi theo Trì An đứng ngoài cửa, không tiện bước vào. Bất chợt từ bên trong vọng ra âm thanh mập mờ quái dị, bọn hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, không chút do dự trực tiếp đạp cửa xông vào.
Người chung quanh đi ngang thấy vậy, giống như sợ chuyện còn chưa đủ loạn, tụ tập vây lại đi xem náo nhiệt.
Cứ ngỡ là đàn ông hèn hạ vô sỉ lén lút vào phòng vệ sinh nữ xâm phạm phụ nữ --- loại chuyện này mọi người đã nhìn riết thành quen, chỉ không ngờ đến khi tận mắt nhìn rõ tình hình hiện trường thì lập tức không còn gì để nói.
Đúng là có đàn ông hèn hạ vô sỉ lén vào nhà vệ sinh nữ, nhưng tình huống lại không giống như mọi người đã tưởng tượng. Trước mặt bọn họ, một cô gái trẻ tuổi đạp một tên đàn ông lực lưỡng gục mặt xuống sàn, chân giẫm lên lưng tên đàn ông nọ buộc hắn không thể khom người ngồi dậy được.
Chiếc quần lính trên người đàn ông nọ đã bị tuột xuống tận đầu gối, lộ ra hai bắp đùi da mật cùng quả đồi trắng phau như ẩn như hiện bên dưới, vật ở giữa chân vốn đang ngỏng cao nhưng do thân dưới hiện đang nằm bẹp dưới đất, lại còn trực tiếp bị đạp xuống, cơn đau xộc lên buộc hắn phải khóc thét thành tiếng. Ở cách đó không xa có một buồng vệ sinh đang mở toang cánh cửa, có thể thấy rõ mộtngười phụ nữ đang trần trụi ngồi trên bồn cầu, chật vật dùng chiếc áo quân trang che đi cơ thể, hiệnđang trong trạng thái mất bình tĩnh, nghẹn ngào khóc thút thít.
một màn này, vừa nhìn liền hiểu ngay.
“Trì tiểu thư, cô không sao chứ?" Thân vệ vậy mà lại hỏi đến chuyện tuyệt không có khả năng xảy ra.
“Đương nhiên không sao." Trì An quay đầu nhìn bọn họ, thản nhiên cười, “Vừa nãy tôi bước vào thìnghe được tiếng kêu cứu của phụ nữ từ trong buồng vệ sinh truyền tới. thật không ngờ lại để tôi thấy được một tên cặn bã ở trong này đang cưỡng bức phụ nữ, cho nên tôi liền dạy hắn một bài học."
Ngoài cửa hiện còn đang có rất nhiều người chen lấn nhiều chuyện, ngoại trừ phụ nữ ra, còn có một vài quân nhân nữa.
Nghe Trì An nói vậy, mấy người họ ai nấy đều lộ vẻ khó mà tin được, đặc biệt là khi phát hiện tên đàn ông ‘cưỡng bức’ phụ nữ trong nhà vệ sinh kia là ai thì … lại càng cảm thấy kỳ diệu hơn nữa.
Đến khi bảo vệ tới đưa người đàn ông kia đi chưa được bao xa thì tổng thống phu nhân đã hay tin điđến. Biết được Trì An đã làm ra chuyện tốt gì thì cũng lộ vẻ không còn lời nào để nói.
Trì An vẻ mặt vô tội nhìn bà, “Phu nhân, con làm vậy không đúng sao? Nhưng cô gái kia thoạt nhìn không tình nguyện mà." Nếu đúng là một đôi nam nữ cùng chơi trò ‘thâu hoan’ ở trong này thì cô đãkhông thèm đếm xỉa rồi. rõ ràng là thanh âm của cô gái kia có vẻ rất đau đớn, yếu ớt cầu xin buông tha kia mà, là người đàn ông kia giở trò hạ lưu mới đúng.
Với bọn đàn ông ham giở trò đồi bại này, Trì An chưa bao giờ đối xử khách khí.
“… không, con làm đúng." Tổng thống phu nhân sắc mặt đầy phức tạp, vừa rửa tay vừa nói với Trì An: “Có điều con cần phải biết, đức hạnh của đàn ông chính là như thế. Chỉ cần không bị người khác tóm được, thì vẫn xem như là một trận hoan ái không đáng kể giữa nam và nữ mà thôi."
Phụ nữ ở thế giới này được quyền có bốn người bạn đời trở lên, chưa kể lại còn vô số nhân tình ngoài luồng không được pháp luật công nhận. Nếu nói theo một khía cạnh lệch lạc trong hôn nhân, chỉ cần phái nữ nguyện ý, vậy thì muốn lên giường với kiểu đàn ông nào cũng là chuyện bình thường. Thế nên khi gặp loại chuyện này ở bên ngoài, thông thường sẽ không ai thèm đến xỉa, nhiều người còn cho rằng đây chẳng qua cũng chỉ là chuyện nam nữ một đêm hoan ái, bất kể người nữ có bị bắt buộc hay khôngcũng mặc kệ.
Dù trên mặt pháp lý vẫn đưa ra tư tưởng bảo vệ phụ nữ, nhưng trên nhiều phương diện khác thì lại không hoàn toàn như vậy.
Đến lúc Trì An lại một lần nữa trở về khu năm nghỉ ngơi, thì người vừa bị đàn ông cưỡng bức ban nãy cũng đích thân đến tận chỗ Trì An nói lời cảm kích.
“Xin chào, vừa rồi cám ơn em rất nhiều, chị là Mễ Lily của khu Bảy."
Trì An nhìn người phụ nữ gọi là Mễ Lily này … hay nên gọi là cô gái mới đúng, suýt chút nữa là muốn hạ đường huyết vì hoảng sợ. Đây rõ ràng là loli còn gì, đám đàn ông này đúng là khẩu vị cũng nặng quá rồi, nhỏ như thế này mà cũng dám nuốt!?
Có điều vị Mễ Lily mang gương mặt bé con này thoạt nhìn giống như thiếu nữ còn vị thành niên, nhưng thực chất đã trưởng thành từ lâu rồi, thậm chí còn lớn hơn Trì An đến vài tuổi. Chẳng qua trời sinh bản tánh nhát gan lại hay xấu hổ, không giống những người phụ nữ khác, là dạng phụ nữ mang tính cách yêu kiều như một cô bé, có thể dễ dàng khiến đàn ông bộc phát thú tính trong người.
Sau khi Mễ Lily biểu đạt sự biết ơn của mình với Trì An, thấy cô vẫn dáng vẻ lạnh nhạt không đổi thìcũng chán nản rời đi.
Trì An tiếp tục thưởng thức buổi diễn tập quân sự.
Còn chưa trôi hết ngày đầu của buổi diễn tập, sự tích anh dũng về Trì An rất nhanh đã truyền khắp thành trung ương, biến Trì An chỉ trong khoảnh khắc liền vụt sáng thành người nổi tiếng.
Xưa nay yếu tố khiến mọi người để ý đến Trì An, là bởi vì cô là phụ nữ của Tư Ngang. Nhưng giờ đây người ta chú ý đến cô, lại là bởi vì cô rất hung tàn.
Có thể tay không tấc sắt quật ngã một sĩ quan khỏe mạnh cường tráng, cho dù là lúc vị sĩ quan kia đangtrong tư thế không phòng bị, nhưng cô lại có thể nắm bắt cơ hội đánh người ta thành như vậy, xem ra bản lĩnh không hề tầm thường.
Còn về phía sĩ quan đáng thương bị Trì An hạ đo ván dưới đất, cũng vì chuyện này mà trở nên nổi tiếng.
Bị phụ nữ chân yếu tay mềm quật ngã, chớp mắt liền vụt sáng thành trò cười của nhân loại.
“Là Đức Văn của khu một." Đoan Mộc Linh ngồi trên ghế cao, nói với người anh em đang ngồi đối diện mình, “Đức Văn mặc dù gen chiến sĩ không thể tính là lợi hại, nhưng cũng xem như là một cường giả nhỉ. Cứ cho hắn vì trong tâm thái không phòng vệ nên sức chiến đấu suy giảm, nhưng cũng không nên bị phụ nữ đánh gục dễ như vậy chứ."
“Chậc, thật đúng là làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta." Đoan Mộc Linh lạnh lùng nói, “Nếu là anh …"
“không cho phép anh ra tay với cô ta!" Đoan Mộc Thư ra đòn cảnh cáo.
Đoan Mộc Linh đưa mắt nhìn hắn, cười lạnh.
Sau khi tiết mục diễn tập quân sự kết thúc, đề tài Đức Văn của khu một cưỡng bách phụ nữ ở nhà vệ sinh rồi cuối cùng lại bị phụ nữ hạ đo ván dưới sàn nhà vẫn còn tiếp tục bị đưa ra bàn tán. Có không ít người cho rằng lý nào một ả đàn bà lại có sức mạnh đến vậy, còn nghi rằng kẻ đánh Đức Văn thực chất là một người khác. Vô số ý kiến trái chiều mâu thuẫn lẫn nhau, dẫn đến tranh chấp cãi vã không ngừng.
Khi đề tài này lọt đến tai nhóm binh lính của khu Năm, họ đều thầm khinh bỉ đám người này đúng là không có kiến thức! Đó là do mấy người chưa gặp được người phụ nữ như Trì An, hẳn là nên để cho Trì An xách đao đâm họ một cái, họ mới chịu ngộ ra đàn bà phụ nữ thực ra lợi hại đến nhường nào.
Lại nghĩ tới khu bọn họ có một người phụ nữ hung tàn như vậy, có thể xem như là chuyện hiếm có trong lịch sử, làm đám lính bọn họ không thể nén được cảm giác kiêu ngạo, hãnh diện đến lạ thường.
Lúc Trì An trở về khách sạn nghỉ ngơi, nghiễm nhiên nghênh đón những tầm mắt khó hiểu của bọn người Lục Hành.
cô không nhìn thẳng, bước vài bước đã đến trước mặt Tư Ngang, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng hắn.
Tư Ngang ôm chặt cô vào lòng, bàn giao vài câu cho Lục Hành rồi lập tức ôm cô trở về phòng.
Cửa phòng vừa đóng lại, cặp mông tròn của Trì An liền bị Tư Ngang nâng cao lên, lưng tựa vào bệ cửa, tiếp đó lại bị cả cơ thể của người đàn ông áp lên người, cúi đầu hung hăng ngấu nghiến môi cô.
Trì An không biết vị đại nhân này đang nổi điên chuyện gì, không cam lòng yếu thế choàng tay qua đầu hắn, hôn đáp trả lại.
Cho đến khi bị hôn đến đầu óc cũng trống rỗng, lúc phát hiện được thì mình đã bị hắn ném lên trêngiường, còn vị quan chỉ huy kia lại đang ngồi trên eo cô cởi bỏ quần áo. Vì không muốn để cô phải chịu sức ép cơ thể mình, hai đầu gối của hắn liền cố định đè trên giường, nhưng cũng sẽ không để cho cô dễ dàng trốn thoát.
Nhìn cử chỉ muốn làm chuyện đó của hắn, tâm Trì An lập tức nhũn ra: “Quan chỉ huy, anh … anh giờ đang làm gì vậy?"
“đang làm em."
“…Em còn chưa ăn cơm tối!"
“Làm xong rồi ăn."
“…"
Chờ đến khi ai kia làm xong thì bụng Trì An cũng đói đến nỗi phải túm lấy cánh tay hắn mà gặm gặm, rồi bị hắn dùng áo khoác quân trang bọc toàn thân cô, ôm đến ban công đút cô ăn bữa tối.
Cũng không rõ từ lúc nào mà sắc trời ngoài kia đã sập xuống, các vì sao tỏa sáng trên bầu trời, luồng gió đêm dịu mát lan tỏa chung quanh, làm Trì An buồn ngủ làm ổ trong lòng hắn.
Người đàn ông hôn cô đến khi giữa môi hai người xuất hiện sợi tơ bạc thì mới hỏi: “Hôm nay em đã thấy chỗ nào của tên đàn ông đó?"
Trì An giật mình, nháy mắt bừng tỉnh, mỏ to mắt nhìn hắn, nói: “… không có thấy, em nhắm mắt đánh hắn."
hắn cười lạnh một tiếng, đôi màu mắt tím âm u lạnh lẽo nhìn cô, ra chiều như muốn xem cô tiếp tục ngụy biện đến khi nào.
thật khó đối phó quá rồi.
Trì An chỉ đành phải nói, “Được rồi, em chỉ thấy mỗi … mông thôi."
Lập tức vị đại nhân kia liền tóm lấy mông cô xoa nắn nhào nặn, một bàn tay lần mò tiến đến nơi nào đó, lại còn không biết xấu hổ dùng ngón tay ấn lên nơi thần bí kia, ép cho chất dịch lỏng từ bên trong chảy ra ngoài.
Trì An mặt đỏ rần.
May mắn là cô chưa để lộ chuyện mình còn chứng kiến cảnh tên cầm thú kia XX, bằng không rất có thể hắn sẽ bắt cô ngắm vật đó của hắn mỗi đêm cũng không chừng.
đang tưởng tượng đến đây thì chợt lại nghe hắn bồi thêm một câu, “Chờ lát nữa sẽ cho em ngắm của anh."
hắn hôn mặt cô, giọng nói rõ ràng ôn nhu là vậy nhưng trong lời nói lại tràn đầy ẩn ý, “Cho em ngắm hết một đêm, đến mai lại ngậm hết một đêm." (LTD: dạ chính xác là chữ ‘ngậm’ dịch đúng nguyên văn tác giả viết nha quí dị )))
Trì An: “…"
Mẹ nó! Làm chuyện tốt mà lại không được báo đáp! Biết sớm sẽ gây ra nhiều chú ý như vậy thì côchẳng thèm giúp làm gì!
Sáng ngày diễn tập quân sự thứ hai, mặc dù đêm qua Trì An bị người đàn ông kia bày đủ mọi tư thế quái đản làm cho eo lưng nhức mỏi, nhưng cô vẫn ương ngạnh quyết đứng dậy đi tham quan một vòng.
Mễ Lily ôm một chiếc giỏ mây xinh xắn chạy tới, xấu hổ cười cười nói: “Em gái Trì, chị có làm một ít bánh ngọt. Cám ơn em hôm qua đã cứu giúp chị, chị …"
Trì An chứng kiến biểu cảm rụt rè hiện trên gương mặt loli kia, thật sự không có cách nào ghét người phụ nữ này được, chỉ đành vâng một tiếng rồi để cô ấy ngồi xuống.
Mễ Lily lộ vẻ như được ân xá, lập tức ngồi xuống cạnh Trì An, mở giỏ ra, một mùi hương vị bơ thơm nồng xộc ngay vào mũi. Bên trong chính là những chiếc bánh ngọt đẹp đẽ ngon mắt.
Trì An dưới ánh mắt long lanh chờ đợi như cô cún nhỏ của Mễ Lily, ăn một miếng bánh quy bơ nhỏ, sau đó khen: “không tệ, ăn cũng khá ngon."
Gương mặt nhỏ nhắn của Mễ Lily chớp mắt sáng bừng, hệt như sau lưng cô ấy mọc ra một cái đuôi đang không ngừng ngoe nguẩy.
“Chị không sao chứ?" Trì An hỏi.
Mễ Lily hơi ngây ra, chờ hiểu được cô đang hỏi đến chuyện gì thì bỗng dưng lại có vẻ hơi ngượng ngùng, nói: “không sao, tuy hôm qua bị người nọ làm … đến hơi đau, có điều bởi vì chuyện này mà đêm qua bọn họ cũng không tiếp tục làm vậy với chị nữa, ngược lại còn rất dịu dàng với chị …"
Lúc Trì An hiểu được ý trong lời cô ấy thì đầu óc trong chớp mắt liền trống rỗng, sau đó lại ra vẻ như không có chuyện gì mà tiếp tục cắn một miếng bánh quy khác.
cô không nên lấy tư tưởng phụ nữ ở thế giới của mình để áp đặt lên thế giới này mới phải. Loại chuyện thế này, đối với bọn họ mà nói là không thành vấn đề.
Chỉ là, cô vẫn thấy khó mà thích ứng được.
Cả ngày hôm nay, Mễ Lily bỗng dưng lại biến thành tùy tùng bên cạnh Trì An.
Chỉ cần Trì An rời khỏi phòng, Mễ Lily liền hệt như cái đuôi lẽo đẽo theo Trì An, thậm chí còn cùng côtrao đổi dãy số của máy truyền tin, hẹn cô cùng ra ngoài ăn uống dạo phố, nói lời tri âm.
Trì An bỗng dưng cảm thấy hình như giờ đây cô đã có nhiều thêm một ‘thông phòng’ nữa rồi.
Về chuyện một nữ có thể có bốn đàn ông để ‘thông phòng’, cô ấy không trực tiếp nhắc đến. Dù gì Mễ Lily cũng hiếm khi đề cập chuyện này trước mặt Trì An, có vẻ là nhận ra được cô không thích loại chuyện này cho nên ngoại trừ lần đầu là do vô tình gợi ra, thì về sau cũng không còn nhắc đến những người đàn ông của cô ấy nữa.
Trước khi buổi diễn tập quân sự kết thúc, Mễ Lily lại tìm đến Trì An, vẻ mặt lo lắng nói: “Trì An, chị nhận được một tin, Đức Văn vì muốn lấy lại mặt mũi mình bị phụ nữ đánh mà nhất định sẽ tìm đến em gây chuyện đấy. Đức Văn chính là người của khu một mà hôm đó đã cưỡng ép chị."
Trì An ậm ờ một tiếng.
“Em phải cẩn thận, tốt nhất đừng rời khỏi người đàn ông của em, phải để bọn họ bảo vệ em thật tốt." Mễ Lily nói tiếp.
Trì An tiếp tục vâng một tiếng, cũng không để trong lòng, ngược lại còn ước gì hắn có thể đến đây thật, để có thể vinh dự làm người ‘thử nghiệm’ dưới mũi kiếm của cô.
Cây kiếm của cô đã lâu không uống máu rồi, màu sắc cũng dần phai nhạt đi nhiều.
Đáng tiếc, rốt cuộc tâm nguyện của Trì An vẫn không thể đạt thành.
Bởi vào ngày cuối cùng của diễn tập quân sự, Tư Ngang trực tiếp tuyên chiến với người của khu một, đồng thời ở trước mặt mọi người mà ngược Đức Văn đến lên bờ xuống ruộng, một chiêu công khai giải quyết hắn để hắn không còn hơi đâu đi tìm Trì An sinh sự được nữa.
Vị Tư quan chỉ huy nào đó đã dùng thực lực để chứng minh, hắn hoàn toàn có thể bảo vệ được người phụ nữ của mình.
Thực chất không cần đến Trì An phải động tay.
Tư Ngang thấy cô ra chiều tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đầy vẻ thâm trầm sâu kín, “Thế nào, em còn muốn đánh thằng đó một trận nữa không?"
Trì An: “…"
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực