Liêu Nhiễu Kình Thương
Chương 144
Lúc trán Túc Dạ Liêu chạm đến mình, Kình Thương phát hiện hoàn cảnh chung quanh thay đổi, phong cảnh bốn mùa xoay chuyển trước mắt, mỹ cảnh tuyệt đẹp chân thực như vậy, nhưng Kình Thương sao không biết đây là giả, vì cái này không thể nào.
Túc Dạ Liêu nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Kình Thương, đắc ý cười, “Đây là dựa theo tri thức người giao cho ta triển khai ra ảo cảnh *** thần, việc ta làm với Minh Thạch Tú là kéo gã vào thế giới giả tạo đến chân thực này."
“Chỉ như vậy, Minh Thạch Tú cũng sẽ không sợ ngươi." Chỉ là khiếp sợ một lúc, Kình Thương liền khôi phục bình tĩnh, hỏi. Trình độ như thế này, lấy tính cách Minh Thạch Tú làm sao sẽ sợ hãi, ảo cảnh này nhất định còn có chỗ đặc thù khác.
“Ta dùng *** thần lực khống chế cảm quan của Minh Thạch Tú, mọi thứ ở đây, Minh Thạch Tú cũng có thể nghe được, ngửi được, nếm trải, cảm giác, không có gì sai biệt với hiện thực, không giống là, ta có thể phóng đại cảm giác lên, đau gấp mười lần các loại," Minh Thạch Tú trải qua cái gì hắn sẽ không nói cho quân vương hắn, vạn nhất khiến quân vương hắn cảm thấy mình tàn nhẫn thì làm sao.
Kình Thương cũng không hỏi nữa, có thể khiến Minh Thạch Tú cảm thấy sợ hãi, vậy Minh Thạch Tú trải qua trong ảo cảnh *** thần này tuyệt đối không phải phong hoa tuyết nguyệt như mình, có điều chỉ cần Túc Dạ Liêu không chân thực hại người, Kình Thương cũng không nói gì, còn cái bóng nơi đáy lòng Minh Thạch Tú, Kình Thương không để ý. So với thương tổn *** thần hư huyễn, thân thể thương tổn mắt trần có thể thấy càng trực quan hơn, cũng dễ khiến người chú trọng hơn.
Lui khỏi thế giới *** thần Túc Dạ Liêu đắp nặn, Kình Thương lĩnh hội đến sự thần kỳ của loại sức mạnh này, cũng nhớ tới một chuyện liên quan tới lực lượng.
“Liêu, nội lực của ngươi gần đây có xảy ra dị thường gì không?"
Chuyện này trước khi Kình Thương hỏi ra, Túc Dạ Liêu vẫn không chú ý, với Túc Dạ Liêu mà nói, nội lực giờ nào khắc nào cũng đang vận chuyển, đã vô cùng tự nhiên, Kình Thương không hỏi, hắn quả thật vẫn không ý thức được nội lực vận chuyển trong khoảng thời gian này có dấu hiệu yếu đi, sầm mặt lại, không phải vì mình, mà là quân vương hắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, vậy nội lực của quân vương hắn gặp phải vấn đề. Hắn vẫn chưa quên, quân vương hắn đã nói nội lực này chỉ là y thí nghiệm, vạn nhất có nguy hiểm gì làm sao bây giờ?
“Vương, nội lực của người làm sao?" Chính mình phù hợp căn bản không đáng kể, trọng yếu là vương hắn không gặp nguy hiểm.
“Không cần lo lắng," hoang mang và lo lắng trên mặt Túc Dạ Liêu thực quá rõ ràng, loại kiên quyết đánh bạc tất cả kia Kình Thương cũng nhìn ra, nhưng Kình Thương không nhìn thấy chính là lãnh khốc sau ánh mắt Túc Dạ Liêu, đó là chỉ cần bộ công pháp này khiến vương hắn gặp nguy hiểm, vậy hắn sẽ phế bỏ nội lực của Kình Thương, dù khiến Kình Thương hận hắn cũng không đáng kể, điều Túc Dạ Liêu muốn là Kình Thương khỏe mạnh sống sót, nguy hiểm nhất định phải bị tiêu trừ. “Chỉ là dựa theo trình độ này, không lâu sau ta sẽ kết đan."
Kình Thương nói một danh từ xa lạ, ‘kết đan’, đây là gì Túc Dạ Liêu không hiểu, hắn chỉ muốn biết một chuyện, chuyện này có ảnh hưởng gì tới vương của hắn không, mà sự lo lắng của hắn lập tức được Kình Thương giải đáp.
“Còn nhớ ta từng nói, bộ công pháp này nếu thành công thì sẽ thế nào không?" Kình Thương hỏi Túc Dạ Liêu.
Túc Dạ Liêu nhớ lúc đầu Kình Thương dạy hắn bộ công pháp này thì đã nói, “Mong đợi lớn nhất của nhân loại, trường sinh bất lão, hoặc là vĩnh sinh." Đây là mê hoặc có thể khiến bất luận kẻ nào cũng điên cuồng, quân vương hắn đem công pháp bước đầu giao cho thần tử trọng yếu, khi đó đi sâu vào hơn cũng không phải bọn họ sẽ biết, bộ công pháp này hoàn chỉnh chỉ có hắn và quân vương hắn hiểu được, nhưng phương thức về sau này, hắn và quân vương hắn vẫn đang lần mò, hiện nay, điều họ làm cũng chỉ là đơn giản rèn luyện và tăng cường sức mạnh của mình, tiến thêm bước nữa, hắn và quân vương hắn đều chưa từng làm, trường sinh bất lão và vĩnh sinh, dần dần bị lơ là, vào giờ phút này, quân vương hắn lại lần nữa nhắc lại.
“Đúng, kết đan là bước thứ nhất hướng về trường sinh." Ngữ khí Kình Thương không cách nào không mang theo hưng phấn, đi đến một bước này đại biểu phương hướng của y không sai, nếu lý luận không sai, kết đan không thể nghi ngờ chính là ngưỡng cửa bước vào Trường Sinh. “Lấy thân thể là đỉnh lô, *** khí thần là dược vật, ngưng tụ nội lực nén thành đan hình, luyện kỷ trúc cơ, luyện *** hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện hư hợp đạo(1). Đây chính là kết đan, cũng là con đường chúng ta sắp sửa đi.
(1) Cái nùi này chắc hay có trong văn tu chân, tớ không đọc nên cũng chả biết sao nữa, giải nghĩa từng từ thôi nha
Luyện: cô (cho đặc), hoặc rèn, nung
Kỷ: mình, bản thân mình, tự mình.
Trúc: xây dựng, kiến thiết.
Cơ: nền tảng, cơ sở.
Tinh: thuần chất, hoàn mỹ.
Khí: kiểu thành không khí???
Hư: trống rỗng, hư không… (TT)
Theo y quan sát, nội lực có thể chứa đựng trong thân thể của y đã gần cực hạn, lấy tốc độ vận chuyển nội lực chậm dần, giống một lọ chứa, chỉ có dung lượng bằng đó, muốn nhiều hơn nhất định phải nén đồ trong lọ lại, mà ý nghĩ của y chính là đem những nội lực này nén thành đan, cũng chính là cái gọi là ‘kết đan’, cụ thể vận hành làm sao, Kình Thương vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng y chuẩn bị bắt đầu hành động.
“Ta chuẩn bị bế quan, tiến hành kết đan." Đây là quyết định của Kình Thương, y phải cố gắng sắp xếp một hồi tri thức liên quan đến Đạo gia (2) kiếp trước, vì chuẩn bị kết đan.
(2) Đạo gia: Đạo giáo (tiếng Trung: 道教) (Đạo nghĩa là con đường, đường đi, giáo là sự dạy dỗ), là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này. Nguồn gốc lịch sử được xác nhận của Đạo giáo được xem nằm ở thế kỉ thứ 4 trước CN, khi tác phẩm Đạo Đức kinh của Lão Tử xuất hiện. Các tên gọi khác là Lão giáo, Đạo Lão, Đạo Hoàng Lão, hay Đạo gia.
“Gặp nguy hiểm sao?" Kình Thương làm gì Túc Dạ Liêu sẽ không phản đối, nhưng ngoại lệ với chuyện Kình Thương gặp nguy hiểm.
“Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng." Hàm nghĩa trong đó là gặp nguy hiểm.
“Ngô chủ, xin cho ta cùng bế quan." Được rồi, Túc Dạ Liêu lập tức không yên lòng, hắn muốn bế quan theo Kình Thương.
“Bế quan cần yên tĩnh tuyệt đối, có ngươi ở càng thêm nguy hiểm." Kình Thương rất rõ ràng làm sao bỏ đi ý nghĩ của Túc Dạ Liêu, có điều đây cũng là sự thực, kết đan tuyệt đối không cho phép một điểm quấy rối.
Túc Dạ Liêu muốn nói lời khiến Kình Thương đừng luyện nữa, nhưng hắn không thể, hắn yêu quân vương, nhưng hắn không thể ngăn trở con đường quân vương hắn trở nên mạnh mẽ, chính bởi vì yêu, cho nên mới không thể ngăn cản, bởi vì hiểu rõ quân vương hắn tuyệt không từ bỏ, bởi vì một khi nói rồi, vậy quân vương hắn liền cũng không còn khả năng yêu hắn, quân vương hắn lựa chọn chính là người có thể cùng y trở nên mạnh mẽ, mà không phải trở ngại, dù hiện tại không có gì, nhưng tương lai sẽ không lâu dài, nên đối với chuyện này, Túc Dạ Liêu chỉ có thể thỏa hiệp.
Đây không có nghĩa là Túc Dạ Liêu không lo lắng cho Kình Thương, hắn đã quyết định lần này quân vương hắn bế quan do hắn tự mình canh gác, hắn sẽ không để bất luận người nào quấy rối quân vương hắn, cũng muốn tận mắt chứng kiến quân vương hắn xuất quan, nếu quân vương hắn có bất ngờ, vậy hắn sẽ tuẫn táng theo, thế giới không có quân vương hắn, hắn sẽ không lựa chọn tồn tại.
“Vậy xin cho ta thủ quan vì người." Thái độ Túc Dạ Liêu vô cùng kiên quyết.
“Nhưng, ta muốn giao quốc sự cho ngươi." Kình Thương có thể để Túc Dạ Liêu vì y thủ quan, nhưng y lại muốn Túc Dạ Liêu vì y chia sẻ quốc sự.
“Ngô chủ," Túc Dạ Liêu nghiêm nghị, “Người biết ta yêu người." Túc Dạ Liêu đột nhiên biểu đạt yêu thương.
Kình Thương có chút ngượng ngùng dời mắt, là nhân sĩ bảo thủ, Túc Dạ Liêu nhiệt tình như vậy khiến y cảm thấy thẹn thùng, quá thẳng thắn, thật là, Kình Thương ngươi cũng là nam, đừng thẹn thùng như nữ nhân thế.
“A, ta biết." Kình Thương tưởng trấn định lại dời tầm mắt, không dám đối diện với Túc Dạ Liêu, về mặt tình cảm, xưa nay không phải thế mạnh của y.
“Như vậy ta làm sao sẽ giao sự an toàn của người cho những người khác, trừ ta ra, ta không yên lòng giao chuyện thủ vệ bế quan cho những người khác." Bình thường thì thôi, quân vương hắn đủ mạnh, lúc tỉnh táo đủ để đối mặt nguy hiểm, thêm vào hắn tự mình sắp xếp phòng ngự tẩm cung Kình Thương, còn có hắn và vương hắn đồng thời hợp tác tạo các loại bẫy kết giới, bẫy thăm dò, hắn và vương hắn đều cảm giác được, hắn cũng sẽ lập tức tới, hệ số an toàn khá cao.
Nhưng lần này vương bế quan không cho người quấy rối, bẫy kết giới sẽ gây nhiễu vương liền không thể sử dụng, Túc Dạ Liêu làm sao yên tâm đem an toàn của vương hắn giao cho người hay sinh vật không xác định, vì lẽ đó hắn nhất định phải tự mình canh gác.
Rất đáng tiếc, về phương diện biện giải Kình Thương đều không sánh bằng Túc Dạ Liêu, thái độ Túc Dạ Liêu cũng tuyệt đối không thay đổi, cuối cùng khi Túc Dạ Liêu nói cũng chưa có chiến sự với Lục quốc, sự tình chủ yếu đều là tiếp nhận lãnh thổ mới chiếm được, phương diện này không cần hắn đứng ra cũng được, dưới phân tích toàn diện của Túc Dạ Liêu, hay nên nói là quỷ biện, Kình Thương đồng ý quyết định của Túc Dạ Liêu, để Túc Dạ Liêu thủ quan.
Nhưng mọi chuyện còn chưa xong.
“Ngô chủ, lần này, ta sẽ rất lâu không được thấy người." Túc Dạ Liêu lộ ra vẻ mặt thương cảm, tựa hồ đang vì không được trông thấy vương mà bi thống.
“Sẽ không lâu lắm đâu." Kình Thương vẫn không hiểu phong tình như vậy.
“Ngô chủ," Được rồi, nghiêng mặt, lời nói uyển chuyển không làm quân vương hắn rõ ràng hàm nghĩa hắn ẩn giấu, Túc Dạ Liêu chính diện xuất kích, “Đối với ta mà nói một ngày không thấy người đều rất thống khổ." Lời ngon tiếng ngọt, Túc Dạ Liêu không chút keo kiệt nói ra khỏi miệng, đây cũng là lời thật lòng của hắn.
“Khụ," Kình Thương khá bảo thủ không biết trả lời thế nào, cũng không biết tâm tình Túc Dạ Liêu, chỉ có thể lựa chọn thái độ lảng tránh, “Ta đi nhìn hai đứa Kỳ Lân chút." Nói rồi đứng dậy muốn ra ngoài.
Túc Dạ Liêu kéo tay Kình Thương lại, nhìn Kình Thương, “Người đang trốn tránh ta sao?"
“Không phải." Trả lời ngay, “Chỉ là không quen đối mặt với chuyện như vậy." Không muốn khiến Túc Dạ Liêu hiểu lầm, Túc Dạ Liêu sẽ để tâm mấy chuyện vụn vặt.
“Ta biết." Túc Dạ Liêu xác thực rất rõ ràng, hắn thừa nhận, nhìn thái độ tránh né và ngượng ngùng của quân vương hắn, hắn cảm thấy rất thú vị, cũng cảm thấy quân vương như vậy rất đáng yêu, chẳng cách nào khiến mình không làm như vậy, “Nhưng, Ngô chủ, chỉ có như vậy ngươi mới sẽ nhớ tới ta yêu người không phải sao? Chỉ cần nói thẳng ra, người mới hiểu tâm tình ta thế nào." Quân vương trì độn của hắn a.
Túc Dạ Liêu nói đều là sự thực, Túc Dạ Liêu giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở Kình Thương hắn yêu y, đều nói ra tâm ý và tơ vương của mình, khiến Kình Thương không cách nào không biết trong lòng Kình Thương vị trí của Túc Dạ Liêu cũng ngày càng đặc thù, những điều này Kình Thương vẫn chưa phát hiện ra.
“Ngô chủ, ta có thể ôm người không?" Đây chính là mục đích của Túc Dạ Liêu, thẳng thắn với quân vương hắn lâu như vậy, ngoại trừ nắm tay, ôm ấp và hôn nhẹ ra, hắn chưa từng làm chuyện dư thừa nào khác, mà sắp tới quân vương hắn bắt đầu bế quan, còn cả trường sinh bất lão, có thể vĩnh viễn cùng sống với quân vương hắn, khiến Túc Dạ Liêu không khỏi có một loại mong muốn và khát vọng hợp làm một thể cùng quân vương hắn.
Túc Dạ Liêu không phải vẫn thường ôm sao? Loại chuyện ôm này Túc Dạ Liêu không cần đặc biệt nói ra a.
“Ta muốn người." Túc Dạ Liêu nói rõ ràng hơn, ôm của hắn rốt cục là có ý gì.
Ầm, Kình Thương bảo thủ không khỏi đỏ mặt, Túc Dạ Liêu lại nói trắng ra.
“Ngô chủ?" Tuy rằng quân vương hắn đỏ mặt như vậy thực sự quá đáng yêu, hắn bỏ ra bao nhiêu tự chủ mới không kích động trực tiếp ôm người vào ngực, áp đảo.
Túc Dạ Liêu nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Kình Thương, đắc ý cười, “Đây là dựa theo tri thức người giao cho ta triển khai ra ảo cảnh *** thần, việc ta làm với Minh Thạch Tú là kéo gã vào thế giới giả tạo đến chân thực này."
“Chỉ như vậy, Minh Thạch Tú cũng sẽ không sợ ngươi." Chỉ là khiếp sợ một lúc, Kình Thương liền khôi phục bình tĩnh, hỏi. Trình độ như thế này, lấy tính cách Minh Thạch Tú làm sao sẽ sợ hãi, ảo cảnh này nhất định còn có chỗ đặc thù khác.
“Ta dùng *** thần lực khống chế cảm quan của Minh Thạch Tú, mọi thứ ở đây, Minh Thạch Tú cũng có thể nghe được, ngửi được, nếm trải, cảm giác, không có gì sai biệt với hiện thực, không giống là, ta có thể phóng đại cảm giác lên, đau gấp mười lần các loại," Minh Thạch Tú trải qua cái gì hắn sẽ không nói cho quân vương hắn, vạn nhất khiến quân vương hắn cảm thấy mình tàn nhẫn thì làm sao.
Kình Thương cũng không hỏi nữa, có thể khiến Minh Thạch Tú cảm thấy sợ hãi, vậy Minh Thạch Tú trải qua trong ảo cảnh *** thần này tuyệt đối không phải phong hoa tuyết nguyệt như mình, có điều chỉ cần Túc Dạ Liêu không chân thực hại người, Kình Thương cũng không nói gì, còn cái bóng nơi đáy lòng Minh Thạch Tú, Kình Thương không để ý. So với thương tổn *** thần hư huyễn, thân thể thương tổn mắt trần có thể thấy càng trực quan hơn, cũng dễ khiến người chú trọng hơn.
Lui khỏi thế giới *** thần Túc Dạ Liêu đắp nặn, Kình Thương lĩnh hội đến sự thần kỳ của loại sức mạnh này, cũng nhớ tới một chuyện liên quan tới lực lượng.
“Liêu, nội lực của ngươi gần đây có xảy ra dị thường gì không?"
Chuyện này trước khi Kình Thương hỏi ra, Túc Dạ Liêu vẫn không chú ý, với Túc Dạ Liêu mà nói, nội lực giờ nào khắc nào cũng đang vận chuyển, đã vô cùng tự nhiên, Kình Thương không hỏi, hắn quả thật vẫn không ý thức được nội lực vận chuyển trong khoảng thời gian này có dấu hiệu yếu đi, sầm mặt lại, không phải vì mình, mà là quân vương hắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi ra vấn đề này, vậy nội lực của quân vương hắn gặp phải vấn đề. Hắn vẫn chưa quên, quân vương hắn đã nói nội lực này chỉ là y thí nghiệm, vạn nhất có nguy hiểm gì làm sao bây giờ?
“Vương, nội lực của người làm sao?" Chính mình phù hợp căn bản không đáng kể, trọng yếu là vương hắn không gặp nguy hiểm.
“Không cần lo lắng," hoang mang và lo lắng trên mặt Túc Dạ Liêu thực quá rõ ràng, loại kiên quyết đánh bạc tất cả kia Kình Thương cũng nhìn ra, nhưng Kình Thương không nhìn thấy chính là lãnh khốc sau ánh mắt Túc Dạ Liêu, đó là chỉ cần bộ công pháp này khiến vương hắn gặp nguy hiểm, vậy hắn sẽ phế bỏ nội lực của Kình Thương, dù khiến Kình Thương hận hắn cũng không đáng kể, điều Túc Dạ Liêu muốn là Kình Thương khỏe mạnh sống sót, nguy hiểm nhất định phải bị tiêu trừ. “Chỉ là dựa theo trình độ này, không lâu sau ta sẽ kết đan."
Kình Thương nói một danh từ xa lạ, ‘kết đan’, đây là gì Túc Dạ Liêu không hiểu, hắn chỉ muốn biết một chuyện, chuyện này có ảnh hưởng gì tới vương của hắn không, mà sự lo lắng của hắn lập tức được Kình Thương giải đáp.
“Còn nhớ ta từng nói, bộ công pháp này nếu thành công thì sẽ thế nào không?" Kình Thương hỏi Túc Dạ Liêu.
Túc Dạ Liêu nhớ lúc đầu Kình Thương dạy hắn bộ công pháp này thì đã nói, “Mong đợi lớn nhất của nhân loại, trường sinh bất lão, hoặc là vĩnh sinh." Đây là mê hoặc có thể khiến bất luận kẻ nào cũng điên cuồng, quân vương hắn đem công pháp bước đầu giao cho thần tử trọng yếu, khi đó đi sâu vào hơn cũng không phải bọn họ sẽ biết, bộ công pháp này hoàn chỉnh chỉ có hắn và quân vương hắn hiểu được, nhưng phương thức về sau này, hắn và quân vương hắn vẫn đang lần mò, hiện nay, điều họ làm cũng chỉ là đơn giản rèn luyện và tăng cường sức mạnh của mình, tiến thêm bước nữa, hắn và quân vương hắn đều chưa từng làm, trường sinh bất lão và vĩnh sinh, dần dần bị lơ là, vào giờ phút này, quân vương hắn lại lần nữa nhắc lại.
“Đúng, kết đan là bước thứ nhất hướng về trường sinh." Ngữ khí Kình Thương không cách nào không mang theo hưng phấn, đi đến một bước này đại biểu phương hướng của y không sai, nếu lý luận không sai, kết đan không thể nghi ngờ chính là ngưỡng cửa bước vào Trường Sinh. “Lấy thân thể là đỉnh lô, *** khí thần là dược vật, ngưng tụ nội lực nén thành đan hình, luyện kỷ trúc cơ, luyện *** hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần hoàn hư, luyện hư hợp đạo(1). Đây chính là kết đan, cũng là con đường chúng ta sắp sửa đi.
(1) Cái nùi này chắc hay có trong văn tu chân, tớ không đọc nên cũng chả biết sao nữa, giải nghĩa từng từ thôi nha
Luyện: cô (cho đặc), hoặc rèn, nung
Kỷ: mình, bản thân mình, tự mình.
Trúc: xây dựng, kiến thiết.
Cơ: nền tảng, cơ sở.
Tinh: thuần chất, hoàn mỹ.
Khí: kiểu thành không khí???
Hư: trống rỗng, hư không… (TT)
Theo y quan sát, nội lực có thể chứa đựng trong thân thể của y đã gần cực hạn, lấy tốc độ vận chuyển nội lực chậm dần, giống một lọ chứa, chỉ có dung lượng bằng đó, muốn nhiều hơn nhất định phải nén đồ trong lọ lại, mà ý nghĩ của y chính là đem những nội lực này nén thành đan, cũng chính là cái gọi là ‘kết đan’, cụ thể vận hành làm sao, Kình Thương vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng y chuẩn bị bắt đầu hành động.
“Ta chuẩn bị bế quan, tiến hành kết đan." Đây là quyết định của Kình Thương, y phải cố gắng sắp xếp một hồi tri thức liên quan đến Đạo gia (2) kiếp trước, vì chuẩn bị kết đan.
(2) Đạo gia: Đạo giáo (tiếng Trung: 道教) (Đạo nghĩa là con đường, đường đi, giáo là sự dạy dỗ), là một nhánh triết học và tôn giáo Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của xứ này. Nguồn gốc lịch sử được xác nhận của Đạo giáo được xem nằm ở thế kỉ thứ 4 trước CN, khi tác phẩm Đạo Đức kinh của Lão Tử xuất hiện. Các tên gọi khác là Lão giáo, Đạo Lão, Đạo Hoàng Lão, hay Đạo gia.
“Gặp nguy hiểm sao?" Kình Thương làm gì Túc Dạ Liêu sẽ không phản đối, nhưng ngoại lệ với chuyện Kình Thương gặp nguy hiểm.
“Ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng." Hàm nghĩa trong đó là gặp nguy hiểm.
“Ngô chủ, xin cho ta cùng bế quan." Được rồi, Túc Dạ Liêu lập tức không yên lòng, hắn muốn bế quan theo Kình Thương.
“Bế quan cần yên tĩnh tuyệt đối, có ngươi ở càng thêm nguy hiểm." Kình Thương rất rõ ràng làm sao bỏ đi ý nghĩ của Túc Dạ Liêu, có điều đây cũng là sự thực, kết đan tuyệt đối không cho phép một điểm quấy rối.
Túc Dạ Liêu muốn nói lời khiến Kình Thương đừng luyện nữa, nhưng hắn không thể, hắn yêu quân vương, nhưng hắn không thể ngăn trở con đường quân vương hắn trở nên mạnh mẽ, chính bởi vì yêu, cho nên mới không thể ngăn cản, bởi vì hiểu rõ quân vương hắn tuyệt không từ bỏ, bởi vì một khi nói rồi, vậy quân vương hắn liền cũng không còn khả năng yêu hắn, quân vương hắn lựa chọn chính là người có thể cùng y trở nên mạnh mẽ, mà không phải trở ngại, dù hiện tại không có gì, nhưng tương lai sẽ không lâu dài, nên đối với chuyện này, Túc Dạ Liêu chỉ có thể thỏa hiệp.
Đây không có nghĩa là Túc Dạ Liêu không lo lắng cho Kình Thương, hắn đã quyết định lần này quân vương hắn bế quan do hắn tự mình canh gác, hắn sẽ không để bất luận người nào quấy rối quân vương hắn, cũng muốn tận mắt chứng kiến quân vương hắn xuất quan, nếu quân vương hắn có bất ngờ, vậy hắn sẽ tuẫn táng theo, thế giới không có quân vương hắn, hắn sẽ không lựa chọn tồn tại.
“Vậy xin cho ta thủ quan vì người." Thái độ Túc Dạ Liêu vô cùng kiên quyết.
“Nhưng, ta muốn giao quốc sự cho ngươi." Kình Thương có thể để Túc Dạ Liêu vì y thủ quan, nhưng y lại muốn Túc Dạ Liêu vì y chia sẻ quốc sự.
“Ngô chủ," Túc Dạ Liêu nghiêm nghị, “Người biết ta yêu người." Túc Dạ Liêu đột nhiên biểu đạt yêu thương.
Kình Thương có chút ngượng ngùng dời mắt, là nhân sĩ bảo thủ, Túc Dạ Liêu nhiệt tình như vậy khiến y cảm thấy thẹn thùng, quá thẳng thắn, thật là, Kình Thương ngươi cũng là nam, đừng thẹn thùng như nữ nhân thế.
“A, ta biết." Kình Thương tưởng trấn định lại dời tầm mắt, không dám đối diện với Túc Dạ Liêu, về mặt tình cảm, xưa nay không phải thế mạnh của y.
“Như vậy ta làm sao sẽ giao sự an toàn của người cho những người khác, trừ ta ra, ta không yên lòng giao chuyện thủ vệ bế quan cho những người khác." Bình thường thì thôi, quân vương hắn đủ mạnh, lúc tỉnh táo đủ để đối mặt nguy hiểm, thêm vào hắn tự mình sắp xếp phòng ngự tẩm cung Kình Thương, còn có hắn và vương hắn đồng thời hợp tác tạo các loại bẫy kết giới, bẫy thăm dò, hắn và vương hắn đều cảm giác được, hắn cũng sẽ lập tức tới, hệ số an toàn khá cao.
Nhưng lần này vương bế quan không cho người quấy rối, bẫy kết giới sẽ gây nhiễu vương liền không thể sử dụng, Túc Dạ Liêu làm sao yên tâm đem an toàn của vương hắn giao cho người hay sinh vật không xác định, vì lẽ đó hắn nhất định phải tự mình canh gác.
Rất đáng tiếc, về phương diện biện giải Kình Thương đều không sánh bằng Túc Dạ Liêu, thái độ Túc Dạ Liêu cũng tuyệt đối không thay đổi, cuối cùng khi Túc Dạ Liêu nói cũng chưa có chiến sự với Lục quốc, sự tình chủ yếu đều là tiếp nhận lãnh thổ mới chiếm được, phương diện này không cần hắn đứng ra cũng được, dưới phân tích toàn diện của Túc Dạ Liêu, hay nên nói là quỷ biện, Kình Thương đồng ý quyết định của Túc Dạ Liêu, để Túc Dạ Liêu thủ quan.
Nhưng mọi chuyện còn chưa xong.
“Ngô chủ, lần này, ta sẽ rất lâu không được thấy người." Túc Dạ Liêu lộ ra vẻ mặt thương cảm, tựa hồ đang vì không được trông thấy vương mà bi thống.
“Sẽ không lâu lắm đâu." Kình Thương vẫn không hiểu phong tình như vậy.
“Ngô chủ," Được rồi, nghiêng mặt, lời nói uyển chuyển không làm quân vương hắn rõ ràng hàm nghĩa hắn ẩn giấu, Túc Dạ Liêu chính diện xuất kích, “Đối với ta mà nói một ngày không thấy người đều rất thống khổ." Lời ngon tiếng ngọt, Túc Dạ Liêu không chút keo kiệt nói ra khỏi miệng, đây cũng là lời thật lòng của hắn.
“Khụ," Kình Thương khá bảo thủ không biết trả lời thế nào, cũng không biết tâm tình Túc Dạ Liêu, chỉ có thể lựa chọn thái độ lảng tránh, “Ta đi nhìn hai đứa Kỳ Lân chút." Nói rồi đứng dậy muốn ra ngoài.
Túc Dạ Liêu kéo tay Kình Thương lại, nhìn Kình Thương, “Người đang trốn tránh ta sao?"
“Không phải." Trả lời ngay, “Chỉ là không quen đối mặt với chuyện như vậy." Không muốn khiến Túc Dạ Liêu hiểu lầm, Túc Dạ Liêu sẽ để tâm mấy chuyện vụn vặt.
“Ta biết." Túc Dạ Liêu xác thực rất rõ ràng, hắn thừa nhận, nhìn thái độ tránh né và ngượng ngùng của quân vương hắn, hắn cảm thấy rất thú vị, cũng cảm thấy quân vương như vậy rất đáng yêu, chẳng cách nào khiến mình không làm như vậy, “Nhưng, Ngô chủ, chỉ có như vậy ngươi mới sẽ nhớ tới ta yêu người không phải sao? Chỉ cần nói thẳng ra, người mới hiểu tâm tình ta thế nào." Quân vương trì độn của hắn a.
Túc Dạ Liêu nói đều là sự thực, Túc Dạ Liêu giờ nào khắc nào cũng đang nhắc nhở Kình Thương hắn yêu y, đều nói ra tâm ý và tơ vương của mình, khiến Kình Thương không cách nào không biết trong lòng Kình Thương vị trí của Túc Dạ Liêu cũng ngày càng đặc thù, những điều này Kình Thương vẫn chưa phát hiện ra.
“Ngô chủ, ta có thể ôm người không?" Đây chính là mục đích của Túc Dạ Liêu, thẳng thắn với quân vương hắn lâu như vậy, ngoại trừ nắm tay, ôm ấp và hôn nhẹ ra, hắn chưa từng làm chuyện dư thừa nào khác, mà sắp tới quân vương hắn bắt đầu bế quan, còn cả trường sinh bất lão, có thể vĩnh viễn cùng sống với quân vương hắn, khiến Túc Dạ Liêu không khỏi có một loại mong muốn và khát vọng hợp làm một thể cùng quân vương hắn.
Túc Dạ Liêu không phải vẫn thường ôm sao? Loại chuyện ôm này Túc Dạ Liêu không cần đặc biệt nói ra a.
“Ta muốn người." Túc Dạ Liêu nói rõ ràng hơn, ôm của hắn rốt cục là có ý gì.
Ầm, Kình Thương bảo thủ không khỏi đỏ mặt, Túc Dạ Liêu lại nói trắng ra.
“Ngô chủ?" Tuy rằng quân vương hắn đỏ mặt như vậy thực sự quá đáng yêu, hắn bỏ ra bao nhiêu tự chủ mới không kích động trực tiếp ôm người vào ngực, áp đảo.
Tác giả :
Vô Thố Thương Hoàng