Liệt Tâm
Chương 22
“Kết thúc." Lâu Sâm nhìn hắn từ từ bình tĩnh nhìn những tia sáng chậm rãi bay xuống, thì thào thở dài nói.
Không biết có phảí là Mộ Diệp lỗi giác hay không, hắn luôn cảm y như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đã không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ này..., chỉ là trừng lớn hai mắt khô khốc mờ mịt chăm chú nhìn phía rước, thậm chí buông xuôi hai tay, không có ý đồ thử thoát khỏi ôm ấp của Lâu Sâm.
Lâu Sâm rất thoả mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi."
“Bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?"
“Hử?"
Mộ Diệp khép nửa mắt lại, ngữ điệu tương đối bình tĩnh, nhưng bởi vì quá bình tĩnh, trái lại có chút quỷ dị: “Lúc trước ta ám sát bệ hạ, sau đó lại xâm nhập cấm địa, không biết nên chịu loại hình phạt nào?"
Dừng một chút, tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, người đặt chân vào cấm địa, tất cả đều chỉ có một con đường chết."
Trong khi đang nói chuyện, lòng bàn tay nổi lên nhàn nhạt hồng quang. Đợi khi tia sáng cực lớn, hắn đột nhiên giơ tay hướng lồng ngực đánh lên.
Lâu Sâm không ngờ được lúc này hắn còn có thể sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, vội vàng giữ lại cổ tay của Mộ Diệp.
Nhưng Mộ Diệp ý chí vô cùng kiên quyết, vẫn như cũ đem tia sáng trong bàn tay hướng vào ngực.
Lâu Sâm dưới tình thế cấp bách, dùng tới mười thành lực đạo ngăn cản hắn, trong lúc hai người giằng co, chỉ nghe “Rắc" một tiếng thanh thúy, cánh tay Mộ Diệp vô lực rũ xuống, mềm nhũn treo bên người.
... Tay hắn bị gẫy nát
Nhưng Mộ Diệp không có chút đau đớn nào, đôi mắt đen nhánh cũng không có tâm tình gì, chỉ là kinh ngạc nhìn cánh tay mình.
Ngược lại Lâu Sâm rất tức giận, từ từ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đệ thật to gan lại dám ngay trước mặt của ta tìm chết? Đừng quên, đệ là người của ta, ngoại trừ ta, không ai có thể quyết định sống chết của đệ."
“Đúng vậy." Mộ Diệp gật đầu, cực kỳ thuận theo đáp: “Số phận của vạn vật trong thiên hạ này, tất cả đều nằm trong tay của bệ hạ."
Thanh âm của hắn không có một chút thăng trầm, ánh mắt trống rỗng chỉ còn một mảnh hoang vu, nếu không phải nói coi như có chút mạch lạc, quả thực làm cho người khác nghĩ rằng hắn đã điên rồi.
Tâm Lâu Sâm nhảy lên một chút, không tự chủ ôm chặt thắt lưng của hắn, tay áo vung lên, thi triển pháp thuật rời khỏi cấm địa.
Bạch quang chói mắt qua đi, hai người về tới tẩm cung của Lâu Sâm.
Nhưng dáng vẻ của Mộ Diệp trước sau không hề phản ứng, cho dù bị nặng nề ném lên trên giường, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cơn giận Lâu Sâm vốn chưa tiêu tan, lúc này cảm thấy trong lòng lại dấy lên ngọn lửa vô danh. Y cũng đi theo ngồi vào trên giường, cúi đầu đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Đệ đây là biểu tình gì? Còn đang suy nghĩ làm thế nào tự sát sao?"
Mộ Diệp ngay cả ánh mắt cũng không nháỳ mắt một cái, thẩn thờ đáp: “Không dám."
Lâu Sâm đương nhiên nghe được ra lời này là nói có lệ, nhưng kiềm nén không có phát tác. Chỉ nhìn tay phải đã bị gẫy của Mộ Diệp, rồi cầm lấy tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thon dài, nói: “Đệ về sau chỉ cần nằm ở trên giường hầu hạ ta là đủ rồi, giữ lại đôi tay này, hình như cũng không có tác dụng gì."
Thân thể Mộ Diệp run lên nhè nhę.
Lâu Sâm liền lộ ra dáng tươi cười, cố ý nắm cổ tay hắn, tăng thêm một chút lực đạo.
Mộ Diệp sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Lâu Sâm đem tay của mình bẻ gãy.
Rõ ràng phải là đau nhức thấu tâm can, nhưng linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra khỏi thân thể, cảm giác gì cũng không có.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâu Sâm.
Nam nhân trước mặt vô tình như vậy, nhưng ánh mắt y như nước, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nỉ non: “Hiện tại đã biết rõ đệ là người của ai chưa? Nếu đệ chết, ta sẽ đi âm tào địa phủ lấy hồn phách của đệ về; nếu đệ hồn phi phách tán, ta sẽ thu thập từng tia tinh hồn, dù sao thì đời này của đệ… vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi ta. "
Mộ Diệp cảm thấy trong miệng đầy vị cay đắng.
Hai tay của hắn đã mất đi cảm giác, chỉ có thể chậm rãi gật đầu một chút, nói: “Đều là lỗi của ta, ta không nên cùng bệ hạ đối nghịch. Bệ hạ chỉ là muốn một sủng vật nghe lời mà thôi, ta hà tất khắp nơi đối nghịch với người? Bệ hạ yên tâm, ta về sau sẽ không tự tìm khổ nữa."
Nói xong lời cuối cùng, hắn hơi nở nụ cười.
Lâu Sâm giật mình, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường, nghĩ có chỗ nào không đúng. Nhưng người dưới thân trở nên nghe lời như vậy, còn có cái gì không hài lòng đây?
Y vừa nghĩ, vừa động tay cởi quần áo mỏng manh của Mộ Diệp.
Mộ Diệp hoàn toàn không có phản kháng.
Khi thân thể Lâu Sâm áp lên, hắn chủ động nâng eo lên, thuận lợi cho người kia thô lỗ xâm phạm.
Bên tai vang vọng tiếng thở dốc dâm mỹ, dũng đạo chật hẹp cắn chặt lấy vật cứng nóng bỏng xâm nhập, hai chân Mộ Diệp ôm lấy thắt lưng của Lâu Sâm, theo động tác kịch liệt của y mà lay động thân thể, không ngừng phối hợp với những đợt trừu sáp của y.
“A... uhm… chậm một chút … A..."
Lâu Sâm muốn nghe âm thanh của hắn, hắn sẽ không chút hổ thẹn kêu lên.
Cũng không có gì đặc biệt?
Hắn bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi.
Từ nay về sau, bất kể Lâu Sâm muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ cần...
Chỉ cần đừng… đừng để hắn yêu thêm người nào nữa là đủ rồi.
Là hắn quá ngu xuấn dễ dàng dâng hiến trái tim mình. Sau đó nhìn người khác xem trái tim của mình như đồ vật mà nghiên nát thành tro bụi. May là sau này sẽ không như vậy nữa. Hắn cuối cùng cũng hiểu được Lâu Sâm vì sao muốn đem một hồn một phách phong ấn ở cấm địa, nguyên lai vì thế mà bỏ qua tình yêu đúng là một việc dễ dàng như vậy.
Vừa không có yêu cũng không có hận.
A, thống khoái cỡ nào a.
Toàn thân Mộ Diệp bởi vì tình cảm mãnh liệt mà trở nên nóng rực, nhưng đôi mắt âm trầm băng lãnh đến cực điểm.
Lâu Sâm chìm đắm trong dục vọng, lúc bắt vẫn chưa phát hiện điểm dị thường của hắn cho đến khi cúi đầu hôn vào mặt hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng. Lâu Sâm đã từng thấy ánh mắt Mộ Diệp lúc tình ý nồng nhiệt nhất, cũng từng thấy qua căm hận tận cùng, nhưng chưa từng như bây giờ…
Ngoại trừ hình ảnh của y trong mắt hắn, thì không còn gì khác.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đúng vậy, y đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng cũng khiến sủng vật không nghe lời này phục tùng.
Y nhìn tình yêu của hắn chết đi sống lại, sau đó nói cho hắn chân tướng tàn khốc, tự tay đánh nát hy vọng của hắn.
Đây là một trò chơi y dùng để tiêu khiển, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, y phải giống ngày thưòng tràn đầy đắc ý mới đúng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi nôn nóng đang dâng lên?
Lâu Sâm nhíu mày, nhịn không được đưa tay chạm vào gò má của Mộ Diệp.
Mộ Diệp đầu tiên là một trận hoảng hốt, tiếp theo lập tức lộ ra nụ cười nhu thuận.
Đây không phải là Mộ Diệp!
Nằm ở dưới thân y đâu còn là Hoa thần dung sắc tuyệt lệ của trước kia nữa? Hắn chỉ là một người không có cảm tình, một tượng gỗ có chút ý thức mà thôi.
Tâm của Lâu Sâm giật thót một cái, bỗng nhiên ý thức được y đến tột cùng làm chuyện gì.
Y đem người trong lòng biến thành một quái vật vô tâm vô tình.
Không biết có phảí là Mộ Diệp lỗi giác hay không, hắn luôn cảm y như là thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đã không còn lòng dạ nào bận tâm những thứ này..., chỉ là trừng lớn hai mắt khô khốc mờ mịt chăm chú nhìn phía rước, thậm chí buông xuôi hai tay, không có ý đồ thử thoát khỏi ôm ấp của Lâu Sâm.
Lâu Sâm rất thoả mãn với biểu hiện của hắn, nhẹ nhàng nói: “Nơi này không có gì hay để xem, chúng ta trở về đi."
“Bệ hạ dự định xử trí ta như thế nào?"
“Hử?"
Mộ Diệp khép nửa mắt lại, ngữ điệu tương đối bình tĩnh, nhưng bởi vì quá bình tĩnh, trái lại có chút quỷ dị: “Lúc trước ta ám sát bệ hạ, sau đó lại xâm nhập cấm địa, không biết nên chịu loại hình phạt nào?"
Dừng một chút, tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, người đặt chân vào cấm địa, tất cả đều chỉ có một con đường chết."
Trong khi đang nói chuyện, lòng bàn tay nổi lên nhàn nhạt hồng quang. Đợi khi tia sáng cực lớn, hắn đột nhiên giơ tay hướng lồng ngực đánh lên.
Lâu Sâm không ngờ được lúc này hắn còn có thể sử dụng pháp thuật, hơi sửng sốt một chút, vội vàng giữ lại cổ tay của Mộ Diệp.
Nhưng Mộ Diệp ý chí vô cùng kiên quyết, vẫn như cũ đem tia sáng trong bàn tay hướng vào ngực.
Lâu Sâm dưới tình thế cấp bách, dùng tới mười thành lực đạo ngăn cản hắn, trong lúc hai người giằng co, chỉ nghe “Rắc" một tiếng thanh thúy, cánh tay Mộ Diệp vô lực rũ xuống, mềm nhũn treo bên người.
... Tay hắn bị gẫy nát
Nhưng Mộ Diệp không có chút đau đớn nào, đôi mắt đen nhánh cũng không có tâm tình gì, chỉ là kinh ngạc nhìn cánh tay mình.
Ngược lại Lâu Sâm rất tức giận, từ từ nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đệ thật to gan lại dám ngay trước mặt của ta tìm chết? Đừng quên, đệ là người của ta, ngoại trừ ta, không ai có thể quyết định sống chết của đệ."
“Đúng vậy." Mộ Diệp gật đầu, cực kỳ thuận theo đáp: “Số phận của vạn vật trong thiên hạ này, tất cả đều nằm trong tay của bệ hạ."
Thanh âm của hắn không có một chút thăng trầm, ánh mắt trống rỗng chỉ còn một mảnh hoang vu, nếu không phải nói coi như có chút mạch lạc, quả thực làm cho người khác nghĩ rằng hắn đã điên rồi.
Tâm Lâu Sâm nhảy lên một chút, không tự chủ ôm chặt thắt lưng của hắn, tay áo vung lên, thi triển pháp thuật rời khỏi cấm địa.
Bạch quang chói mắt qua đi, hai người về tới tẩm cung của Lâu Sâm.
Nhưng dáng vẻ của Mộ Diệp trước sau không hề phản ứng, cho dù bị nặng nề ném lên trên giường, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Cơn giận Lâu Sâm vốn chưa tiêu tan, lúc này cảm thấy trong lòng lại dấy lên ngọn lửa vô danh. Y cũng đi theo ngồi vào trên giường, cúi đầu đưa mắt nhìn hắn, hỏi: “Đệ đây là biểu tình gì? Còn đang suy nghĩ làm thế nào tự sát sao?"
Mộ Diệp ngay cả ánh mắt cũng không nháỳ mắt một cái, thẩn thờ đáp: “Không dám."
Lâu Sâm đương nhiên nghe được ra lời này là nói có lệ, nhưng kiềm nén không có phát tác. Chỉ nhìn tay phải đã bị gẫy của Mộ Diệp, rồi cầm lấy tay còn lại, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay thon dài, nói: “Đệ về sau chỉ cần nằm ở trên giường hầu hạ ta là đủ rồi, giữ lại đôi tay này, hình như cũng không có tác dụng gì."
Thân thể Mộ Diệp run lên nhè nhę.
Lâu Sâm liền lộ ra dáng tươi cười, cố ý nắm cổ tay hắn, tăng thêm một chút lực đạo.
Mộ Diệp sắc mặt nhất thời càng thêm tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, trơ mắt nhìn Lâu Sâm đem tay của mình bẻ gãy.
Rõ ràng phải là đau nhức thấu tâm can, nhưng linh hồn của hắn tựa hồ đã bị hút ra khỏi thân thể, cảm giác gì cũng không có.
Hắn chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Lâu Sâm.
Nam nhân trước mặt vô tình như vậy, nhưng ánh mắt y như nước, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nỉ non: “Hiện tại đã biết rõ đệ là người của ai chưa? Nếu đệ chết, ta sẽ đi âm tào địa phủ lấy hồn phách của đệ về; nếu đệ hồn phi phách tán, ta sẽ thu thập từng tia tinh hồn, dù sao thì đời này của đệ… vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi ta. "
Mộ Diệp cảm thấy trong miệng đầy vị cay đắng.
Hai tay của hắn đã mất đi cảm giác, chỉ có thể chậm rãi gật đầu một chút, nói: “Đều là lỗi của ta, ta không nên cùng bệ hạ đối nghịch. Bệ hạ chỉ là muốn một sủng vật nghe lời mà thôi, ta hà tất khắp nơi đối nghịch với người? Bệ hạ yên tâm, ta về sau sẽ không tự tìm khổ nữa."
Nói xong lời cuối cùng, hắn hơi nở nụ cười.
Lâu Sâm giật mình, đáy lòng xẹt qua một tia khác thường, nghĩ có chỗ nào không đúng. Nhưng người dưới thân trở nên nghe lời như vậy, còn có cái gì không hài lòng đây?
Y vừa nghĩ, vừa động tay cởi quần áo mỏng manh của Mộ Diệp.
Mộ Diệp hoàn toàn không có phản kháng.
Khi thân thể Lâu Sâm áp lên, hắn chủ động nâng eo lên, thuận lợi cho người kia thô lỗ xâm phạm.
Bên tai vang vọng tiếng thở dốc dâm mỹ, dũng đạo chật hẹp cắn chặt lấy vật cứng nóng bỏng xâm nhập, hai chân Mộ Diệp ôm lấy thắt lưng của Lâu Sâm, theo động tác kịch liệt của y mà lay động thân thể, không ngừng phối hợp với những đợt trừu sáp của y.
“A... uhm… chậm một chút … A..."
Lâu Sâm muốn nghe âm thanh của hắn, hắn sẽ không chút hổ thẹn kêu lên.
Cũng không có gì đặc biệt?
Hắn bất quá chỉ là sủng vật của y mà thôi.
Từ nay về sau, bất kể Lâu Sâm muốn hắn làm gì, hắn cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ cần...
Chỉ cần đừng… đừng để hắn yêu thêm người nào nữa là đủ rồi.
Là hắn quá ngu xuấn dễ dàng dâng hiến trái tim mình. Sau đó nhìn người khác xem trái tim của mình như đồ vật mà nghiên nát thành tro bụi. May là sau này sẽ không như vậy nữa. Hắn cuối cùng cũng hiểu được Lâu Sâm vì sao muốn đem một hồn một phách phong ấn ở cấm địa, nguyên lai vì thế mà bỏ qua tình yêu đúng là một việc dễ dàng như vậy.
Vừa không có yêu cũng không có hận.
A, thống khoái cỡ nào a.
Toàn thân Mộ Diệp bởi vì tình cảm mãnh liệt mà trở nên nóng rực, nhưng đôi mắt âm trầm băng lãnh đến cực điểm.
Lâu Sâm chìm đắm trong dục vọng, lúc bắt vẫn chưa phát hiện điểm dị thường của hắn cho đến khi cúi đầu hôn vào mặt hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng. Lâu Sâm đã từng thấy ánh mắt Mộ Diệp lúc tình ý nồng nhiệt nhất, cũng từng thấy qua căm hận tận cùng, nhưng chưa từng như bây giờ…
Ngoại trừ hình ảnh của y trong mắt hắn, thì không còn gì khác.
Đã xảy ra chuyện gì?
Đúng vậy, y đã dùng hết tất cả thủ đoạn, cuối cùng cũng khiến sủng vật không nghe lời này phục tùng.
Y nhìn tình yêu của hắn chết đi sống lại, sau đó nói cho hắn chân tướng tàn khốc, tự tay đánh nát hy vọng của hắn.
Đây là một trò chơi y dùng để tiêu khiển, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, y phải giống ngày thưòng tràn đầy đắc ý mới đúng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi nôn nóng đang dâng lên?
Lâu Sâm nhíu mày, nhịn không được đưa tay chạm vào gò má của Mộ Diệp.
Mộ Diệp đầu tiên là một trận hoảng hốt, tiếp theo lập tức lộ ra nụ cười nhu thuận.
Đây không phải là Mộ Diệp!
Nằm ở dưới thân y đâu còn là Hoa thần dung sắc tuyệt lệ của trước kia nữa? Hắn chỉ là một người không có cảm tình, một tượng gỗ có chút ý thức mà thôi.
Tâm của Lâu Sâm giật thót một cái, bỗng nhiên ý thức được y đến tột cùng làm chuyện gì.
Y đem người trong lòng biến thành một quái vật vô tâm vô tình.
Tác giả :
Khốn Ỷ Nguy Lâu