Liệt Diễm
Chương 8
“Vinh ca ca... Không... Ngươi không thể chết được! Ngươi không thể chết được –" từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, Vân Trinh lập tức bổ nhào vào thân thể của Giản Vinh, dùng sức lắc thân thể ấy, gào thét lên như thể đã phát điên, cười lớn: “Ngươi không thể chết được nha — ngươi không thể — trời ạ, báo ứng — báo ứng — ha ha ha ha ha — “
“Viêm Nhi..." Mạnh mẽ quay đầu, Vân Trinh gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Viêm, trong mắt lóe lên hàn quang đầy điên cuồng, vậy mà cười đầy quỷ dị, nói những lời đầy cổ quái: “Ngươi biết không? Y thật là phụ thân của ngươi, ngươi giết chính phụ thân mình, ngươi giết chính phụ thân mình, hóa ra ngươi sinh ra là để giết chết phụ thân mình, phụ thân của ngươi a! Ha hả, ngươi gọi hắn phụ vương, hắn nuôi ngươi chỉ vì ngày hôm này, vì thời khắc này!." Nàng mạnh mẽ bắt lấy vạt áo Liệt Viêm, liều mạng loạng choạng lại gần, ánh mắt lại nhìn sang Giản Vinh đã chết: “Ngươi xem, ngươi xem, mũi của ngươi, còn lông mày ngươi, đều giống y. Ha hả, ngươi không thể không thừa nhận điều đó, ngươi là con của chúng ta, ngươi không phải nhi tử của Liệt Nguyên Điển." Vân Trinh hai mắt đã mông lung, trên mặt lại mang theo nét cười, trong giọng nói lại hỗn loạn, thần chí hiển nhiên đã không còn rõ ràng.
“Không!" Liệt Viêm trong lòng tột độ kinh hoàng, đau đớn, chua xót, mẫu tử liên tâm, dưới sự chăm sóc của Vân Trinh, trong suốt năm năm chung sống cũng nảy sinh cảm tình. Nhìn thấy Vân Trinh điên cuồng như thế, điên loạn này không thể nào là giả được, lòng không nhịn được kịch liệt run rẩy. Nói không nên lời. Khổ sở… Không có khả năng, không thể là thật. Tuyệt đối không phải sự thật. Bối rối, mê mang, sợ hãi,… tất cả đều quay cuồng. Sự thật kia, Liệt Viêm không muốn tiếp nhận. Vậy… Không tiếp nhận đi.
Không nói một lời nhìn Liệt Nguyên Điển, hi vọng, Liệt Viêm mang theo chút hi vọng mỏng manh nhìn Liệt Nguyên Điển, một chút chứng minh. Không cần nói phải! Không cần nói phải, nàng nói dối, nói cho ta biết nàng nói dối, đều là dối trá. Không thấy cái yên lòng ngày trước khi mình hoàng sợ, cũng chẳng có nụ cười trấn an, không một lời giải thích, cũng chẳng nói một lời. Cả đời này Liệt Viêm cũng không quên nổi ánh mắt đó, như gió đên cuồn cuộn giữa trời đông giá rét.
Lệ trào ra từ khóe mi Liệt Viêm, lại cố nén. Không, ta muốn hắn nói, ta chính miệng hắn nói. Lòng, vẫn kiên trì với ảo tưởng cuối cùng. Tuy biết rằng đó chỉ là một hồi tuyệt vọng tất nhiên, Liệt Viêm ôm cổ Liệt Nguyên Điển: “Nói cho ta biết…! Nói cho ta biết… ta là hài tử của ngươi! Ta là hài tử của ngươi…!" Bất đắc dĩ, dù cho Liệt Viêm có nỉ non nhiều bao nhiêu Liệt Nguyên Điển cũng chỉ câm lặng từ đầu đến cuối
Thanh âm thê lương, giờ đã khàn khàn. Thật lâu ức chế nước mắt trượt ra, toàn thân mệt mỏi dựa vào lòng Liệt Nguyên Điển, đầu lại chôn sâu vào ***g ngực quen thuộc kia, cầu xin, nghẹn ngào suy yếu, và tuyệt vọng: “Cầu ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết. Chỉ cần ngươi nói ta là Viêm Nhi, ta sẽ vẫn là hài tử Viêm Nhi của ngươi."
Liệt Nguyên Điển nhẹ nhàng ôm Liệt Viêm, cảm thụ tuyệt vọng cùng thê lương của thân hình nho nhỏ trong lòng, nội tâm kịch liệt giãy dụa, giay dứt, mạnh mẽ… không! Mềm lòng? Quyết không! Rốt cục, Lời nói Liệt Nguyên Điển vang lên như đến từ chốn địa ngục độc lạc: “Ngươi… không phải là… của ta..!"
“Ngươi tin chưa? Hắn đã nói rồi! Ngươi tin đi!" Vân Trinh ngây ngốc cười, nhìn Liệt Viêm."Lại đây! Đến đây! Chúng ta ba người một nhà ở cùng một chỗ. Liệt Nguyên Điển, ngươi xem, hôm nay chúng ta ba người một nhà ở cùng một chỗ!"
Trượt khỏi vòng tay của Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm bước đi như kẻ đã mất hồn.
Kéo Liệt Viêm vào lòng, Liệt Nguyên Điển xé rách quần áo của y: “Không được đi! Ngươi muốn đi đâu? Vân Trinh ngươi xem, ngươi chứng kiến hài tử chính tay giết chết gian phu của ngươi, giờ ngươi nhìn, ngay lúc này trước mặt đôi gian phu *** phụ hai người, ta còn muốn ngươi nhìn con của ngươi ở dưới thân thể của ta giãy dụa như nữ nhân, rên rỉ như kĩ nữ." Mạnh mẽ đem Liệt Viêm đẩy ngã xuống đất, một tay xâm nhập vào trong y sam của y, một tay giật tóc y, cố định. Hôn, hung hăng hôn, không có trao đổi, không có khe hở, không có sủng nịch hay ham muốn như ngày trước, tựa như dã thú, quấn lấy, cắn xé, phát tiết….
Để mặc hắn ôm mình, Liệt Viêm mặc cho hắn áp đảo mình, mặc cho hắn xé rách thân thể mình. Giống như búp bê vải cũ nát, Liệt Viêm không hờn, không giận, không chút phản ứng. Đến khi, cảm nhận nụ hôn kia, Liệt Nguyên Điển dùng chính đôi môi vừa mới phun ra những lời từ địa ngục phủ lên khuôn miệng mình, Liệt Viêm giật mình cảm thụ khuôn miệng không chút nào nhiệt độ, lạnh lẽo. Đầu lưỡi tà ác như linh xà uốn éo trong khoang miệng mình, cướp đoạt cùng chinh phục. Hắn không phải phụ vương của ta, hắn chưa bao giờ yêu ta, tâm trí Liệt Viêm chỉ quanh quẩn hai câu nói tàn nhẫn kia, quay cuồng đảo loạn tim gan, âm vang sót lại cũng đau đến tê tâm liệt phế.
Không —— đầu mạnh mẽ nghiêng đi, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, một tay đẩy Liệt Nguyên Điển ra, đứng bật dậy. Công cụ tiết dục, ta chỉ là công cụ tiết dục của hắn, chỉ là quân cờ trả thù, tim, đau quá! Lệ, mang theo xấu hổ và giận dữ, lại như sắp trào ra, lại bị cái lắc đầu của Liệt Viêm ngăn cản. Không thể khóc! Tuyệt đối không thể khóc! Nam nhân tuyệt đối không thể tùy ý rơi lệ hắn đã nói với ta như vậy. Không thương ta, hắn không thương ta! Sự thật tàn khốc như nhát kiếm lên tim, toàn bộ ngọt ngào chỉ còn là giả dối, lừa gạt, nhục nhã, thương tâm, tuyệt vọng như thủy triều tràn vào tim lại bị lí trí gắt gao trói chặt. Cao ngạo của y, quật cường của y, Liệt Viêm kiên cường nuốt xuống lệ sắp trào ra theo khóe mắt.
Căm tức, nhìn chăm chăm người trước mặt, tầm mắt giao nhau, tóe lên những hoa lửa, giận dữ cứ vậy mà khơi mà giữa hai người.
“Ô..." Hận mình nhỏ yếu, hận mình bất lực, hận mình lại lần nữa bị hắn áp đảo dưới thân.
“Ngươi cho là ngươi có thể kháng cự được ta sao? Cả đời này, ngươi đều không có biện pháp kháng cự ta. Ngươi chỉ có thể là tính nô(*) của ta, dòng máu *** tiện chảy trong huyết quản ngươi bán rẻ bản thân ngươi." Thêm một lần hôn, cũng thêm một lần chinh phục, khiêu khích, phẫn nộ, dùng toàn bộ kỹ xảo, khơi mào dục vọng của kẻ dưới thân. Ánh mắt nhìn ta như vậy, y dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, hận ý trắng trợn mạnh mẽ đâm vào trái tim Liệt Nguyên Điển. Khổ sở không tên, phẫn nộ vô danh. Không được nhìn ta như vậy, không được thoát khỏi trò chơi trừng phạt này như vậy.
(*)nô lệ ***
Cố gắng thâm nhập, xỏ xuyên, rồi lại tiếp tục xỏ xuyên, không hề có chuẩn bị trước, cũng không có an ủi, Liệt Nguyên Điển không cần nhìn biểu hiện nén thống khổ của người dưới thân, một lòng muốn đánh nát thứ quật cường che đậy của người đó. Lật lại thân thể Liệt Viêm, để y nằm sấp quỳ trên hai chân, nâng cao bàn tọa, tư thế đầy khuất nhục, hung hăng chà đạp tự tôn của thiếu niên.
Toàn lực chống cự khoái cảm đang lan đần toàn thân, sống chết cắn môi, Liệt Viêm quyết không bật ra một tia rên rỉ. Không tính là gì, hơn cả lừa gạt cùng dối trá của hắn, này không là gì cả, sẽ không dễ dàng lãng quên như vậy. Quyết không!!!
Cừu hận lần đầu tiên rõ ràng như thế, khắc cốt ghi tâm như thế.
“Viêm Nhi..." Mạnh mẽ quay đầu, Vân Trinh gắt gao nhìn chằm chằm Liệt Viêm, trong mắt lóe lên hàn quang đầy điên cuồng, vậy mà cười đầy quỷ dị, nói những lời đầy cổ quái: “Ngươi biết không? Y thật là phụ thân của ngươi, ngươi giết chính phụ thân mình, ngươi giết chính phụ thân mình, hóa ra ngươi sinh ra là để giết chết phụ thân mình, phụ thân của ngươi a! Ha hả, ngươi gọi hắn phụ vương, hắn nuôi ngươi chỉ vì ngày hôm này, vì thời khắc này!." Nàng mạnh mẽ bắt lấy vạt áo Liệt Viêm, liều mạng loạng choạng lại gần, ánh mắt lại nhìn sang Giản Vinh đã chết: “Ngươi xem, ngươi xem, mũi của ngươi, còn lông mày ngươi, đều giống y. Ha hả, ngươi không thể không thừa nhận điều đó, ngươi là con của chúng ta, ngươi không phải nhi tử của Liệt Nguyên Điển." Vân Trinh hai mắt đã mông lung, trên mặt lại mang theo nét cười, trong giọng nói lại hỗn loạn, thần chí hiển nhiên đã không còn rõ ràng.
“Không!" Liệt Viêm trong lòng tột độ kinh hoàng, đau đớn, chua xót, mẫu tử liên tâm, dưới sự chăm sóc của Vân Trinh, trong suốt năm năm chung sống cũng nảy sinh cảm tình. Nhìn thấy Vân Trinh điên cuồng như thế, điên loạn này không thể nào là giả được, lòng không nhịn được kịch liệt run rẩy. Nói không nên lời. Khổ sở… Không có khả năng, không thể là thật. Tuyệt đối không phải sự thật. Bối rối, mê mang, sợ hãi,… tất cả đều quay cuồng. Sự thật kia, Liệt Viêm không muốn tiếp nhận. Vậy… Không tiếp nhận đi.
Không nói một lời nhìn Liệt Nguyên Điển, hi vọng, Liệt Viêm mang theo chút hi vọng mỏng manh nhìn Liệt Nguyên Điển, một chút chứng minh. Không cần nói phải! Không cần nói phải, nàng nói dối, nói cho ta biết nàng nói dối, đều là dối trá. Không thấy cái yên lòng ngày trước khi mình hoàng sợ, cũng chẳng có nụ cười trấn an, không một lời giải thích, cũng chẳng nói một lời. Cả đời này Liệt Viêm cũng không quên nổi ánh mắt đó, như gió đên cuồn cuộn giữa trời đông giá rét.
Lệ trào ra từ khóe mi Liệt Viêm, lại cố nén. Không, ta muốn hắn nói, ta chính miệng hắn nói. Lòng, vẫn kiên trì với ảo tưởng cuối cùng. Tuy biết rằng đó chỉ là một hồi tuyệt vọng tất nhiên, Liệt Viêm ôm cổ Liệt Nguyên Điển: “Nói cho ta biết…! Nói cho ta biết… ta là hài tử của ngươi! Ta là hài tử của ngươi…!" Bất đắc dĩ, dù cho Liệt Viêm có nỉ non nhiều bao nhiêu Liệt Nguyên Điển cũng chỉ câm lặng từ đầu đến cuối
Thanh âm thê lương, giờ đã khàn khàn. Thật lâu ức chế nước mắt trượt ra, toàn thân mệt mỏi dựa vào lòng Liệt Nguyên Điển, đầu lại chôn sâu vào ***g ngực quen thuộc kia, cầu xin, nghẹn ngào suy yếu, và tuyệt vọng: “Cầu ngươi nói cho ta biết, nói cho ta biết. Chỉ cần ngươi nói ta là Viêm Nhi, ta sẽ vẫn là hài tử Viêm Nhi của ngươi."
Liệt Nguyên Điển nhẹ nhàng ôm Liệt Viêm, cảm thụ tuyệt vọng cùng thê lương của thân hình nho nhỏ trong lòng, nội tâm kịch liệt giãy dụa, giay dứt, mạnh mẽ… không! Mềm lòng? Quyết không! Rốt cục, Lời nói Liệt Nguyên Điển vang lên như đến từ chốn địa ngục độc lạc: “Ngươi… không phải là… của ta..!"
“Ngươi tin chưa? Hắn đã nói rồi! Ngươi tin đi!" Vân Trinh ngây ngốc cười, nhìn Liệt Viêm."Lại đây! Đến đây! Chúng ta ba người một nhà ở cùng một chỗ. Liệt Nguyên Điển, ngươi xem, hôm nay chúng ta ba người một nhà ở cùng một chỗ!"
Trượt khỏi vòng tay của Liệt Nguyên Điển, Liệt Viêm bước đi như kẻ đã mất hồn.
Kéo Liệt Viêm vào lòng, Liệt Nguyên Điển xé rách quần áo của y: “Không được đi! Ngươi muốn đi đâu? Vân Trinh ngươi xem, ngươi chứng kiến hài tử chính tay giết chết gian phu của ngươi, giờ ngươi nhìn, ngay lúc này trước mặt đôi gian phu *** phụ hai người, ta còn muốn ngươi nhìn con của ngươi ở dưới thân thể của ta giãy dụa như nữ nhân, rên rỉ như kĩ nữ." Mạnh mẽ đem Liệt Viêm đẩy ngã xuống đất, một tay xâm nhập vào trong y sam của y, một tay giật tóc y, cố định. Hôn, hung hăng hôn, không có trao đổi, không có khe hở, không có sủng nịch hay ham muốn như ngày trước, tựa như dã thú, quấn lấy, cắn xé, phát tiết….
Để mặc hắn ôm mình, Liệt Viêm mặc cho hắn áp đảo mình, mặc cho hắn xé rách thân thể mình. Giống như búp bê vải cũ nát, Liệt Viêm không hờn, không giận, không chút phản ứng. Đến khi, cảm nhận nụ hôn kia, Liệt Nguyên Điển dùng chính đôi môi vừa mới phun ra những lời từ địa ngục phủ lên khuôn miệng mình, Liệt Viêm giật mình cảm thụ khuôn miệng không chút nào nhiệt độ, lạnh lẽo. Đầu lưỡi tà ác như linh xà uốn éo trong khoang miệng mình, cướp đoạt cùng chinh phục. Hắn không phải phụ vương của ta, hắn chưa bao giờ yêu ta, tâm trí Liệt Viêm chỉ quanh quẩn hai câu nói tàn nhẫn kia, quay cuồng đảo loạn tim gan, âm vang sót lại cũng đau đến tê tâm liệt phế.
Không —— đầu mạnh mẽ nghiêng đi, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, một tay đẩy Liệt Nguyên Điển ra, đứng bật dậy. Công cụ tiết dục, ta chỉ là công cụ tiết dục của hắn, chỉ là quân cờ trả thù, tim, đau quá! Lệ, mang theo xấu hổ và giận dữ, lại như sắp trào ra, lại bị cái lắc đầu của Liệt Viêm ngăn cản. Không thể khóc! Tuyệt đối không thể khóc! Nam nhân tuyệt đối không thể tùy ý rơi lệ hắn đã nói với ta như vậy. Không thương ta, hắn không thương ta! Sự thật tàn khốc như nhát kiếm lên tim, toàn bộ ngọt ngào chỉ còn là giả dối, lừa gạt, nhục nhã, thương tâm, tuyệt vọng như thủy triều tràn vào tim lại bị lí trí gắt gao trói chặt. Cao ngạo của y, quật cường của y, Liệt Viêm kiên cường nuốt xuống lệ sắp trào ra theo khóe mắt.
Căm tức, nhìn chăm chăm người trước mặt, tầm mắt giao nhau, tóe lên những hoa lửa, giận dữ cứ vậy mà khơi mà giữa hai người.
“Ô..." Hận mình nhỏ yếu, hận mình bất lực, hận mình lại lần nữa bị hắn áp đảo dưới thân.
“Ngươi cho là ngươi có thể kháng cự được ta sao? Cả đời này, ngươi đều không có biện pháp kháng cự ta. Ngươi chỉ có thể là tính nô(*) của ta, dòng máu *** tiện chảy trong huyết quản ngươi bán rẻ bản thân ngươi." Thêm một lần hôn, cũng thêm một lần chinh phục, khiêu khích, phẫn nộ, dùng toàn bộ kỹ xảo, khơi mào dục vọng của kẻ dưới thân. Ánh mắt nhìn ta như vậy, y dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, hận ý trắng trợn mạnh mẽ đâm vào trái tim Liệt Nguyên Điển. Khổ sở không tên, phẫn nộ vô danh. Không được nhìn ta như vậy, không được thoát khỏi trò chơi trừng phạt này như vậy.
(*)nô lệ ***
Cố gắng thâm nhập, xỏ xuyên, rồi lại tiếp tục xỏ xuyên, không hề có chuẩn bị trước, cũng không có an ủi, Liệt Nguyên Điển không cần nhìn biểu hiện nén thống khổ của người dưới thân, một lòng muốn đánh nát thứ quật cường che đậy của người đó. Lật lại thân thể Liệt Viêm, để y nằm sấp quỳ trên hai chân, nâng cao bàn tọa, tư thế đầy khuất nhục, hung hăng chà đạp tự tôn của thiếu niên.
Toàn lực chống cự khoái cảm đang lan đần toàn thân, sống chết cắn môi, Liệt Viêm quyết không bật ra một tia rên rỉ. Không tính là gì, hơn cả lừa gạt cùng dối trá của hắn, này không là gì cả, sẽ không dễ dàng lãng quên như vậy. Quyết không!!!
Cừu hận lần đầu tiên rõ ràng như thế, khắc cốt ghi tâm như thế.
Tác giả :
Ngọ Dạ Yên Hoa