Liệp Giả Thiên Hạ
Quyển 2 - Chương 99-1: Lợi ích cộng đồng. [1]
Ngay tại thời điểm cột HP và ý thức của Diệp Từ đang cùng không ngừng trôi mất, chỉ nghe thấy tiếng rống giận dữ, ngay sau đó, cánh tay bóp chặt Diệp Từ kia bỗng buông lỏng.
Diệp Từ đầu choáng mắt hoa, ngã xuống đất, nhưng một chút ý thức còn sót lại nhắc nhở cô, cô còn chưa chết, chỉ cần không chết, cô còn tiếp tục chiến đấu. Cô thất tha thất thểu đứng lên, nhìn lại, lúc ấy mới biết hóa ra lúc đó Lão Tam nhào lên cắn vào tay Buru, Buru bởi vì đột ngột ăn đau mà buông mình ra, chính vì vậy mình mới nhặt được một cái mạng.
Mà lúc này Buru cuồng nộ vung cánh tay đang bị Lão Tam cắn chặt không tha. Dáng người Buru vốn rất cao lớn, Lão Tam bám trên cánh tay của hắn bị hắn ra sức vung qua vung lại, cột máu cấp tốc hạ thấp.
"Con báo chết tiệt kia ngươi làm hỏng mất chuyện tốt của ta." Buru rốt cục quăng được Lão Tam ra ngoài, Lão Tam tạo thành một đường vòng cung bay ra ngoài, nặng nề điệp ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm trầm muộn nức nở nghẹn ngào, chắc chắn là bị trọng thương. Mặc dù như vậy, nó vẫn muốn dốc sức liều mạng đứng lên, tiếp tục tham chiến.
Mà Buru đơn giản thấy Lão Tam làm hỏng chuyện tốt của mình, cho nên tạm thời buông tha Diệp Từ, lao về phía Lão Tam, muốn cho nó một kích trí mệnh.
Diệp Từ lung la lung lay đứng lên, cô lắc lắc cái đầu đã rối đầy sao kim, lung la lung lay giơ nỏ cơ lên, dùng thanh âm khàn đặc hô lên: "Buru, kẻ địch của ngươi là ta." lời còn chưa dứt, cô liên tiếp phóng những kỹ năng thương tổn cao về phía Buru. [Truyện được dịch tại banlong.us]
Những mũi tên này được Diệp Từ phóng ra dưới tình huống ý thức đã tan rã, nhưng là, lại chuẩn xác thần kỳ đâm vào những yếu điểm trên người Buru, tạc ra mấy cái Bạo kích giá trị thương tổn rất khả quan, khiến cho mắt Diệp Từ đỏ ngầu, vô cùng vui mừng.
Mà Buru cũng bởi vì mấy điểm tổn thương này mà bắt đầu kiểm tra giá trị sinh mệnh, trong nháy mắt, thanh HP của hắn chỉ còn lại 1.1%. Đây vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất, tồi tệ nhất chính là những đòn của Diệp từ còn kèm theo kỹ năng không ngừng rút MP, khiến hắn không thể ngâm xướng ma pháp.
Buru triệt để tức giận rồi, hắn buông tha ưu thế công kích tầm xa của mình, vọt về phía phía Diệp Từ. Hắn không thể hóa thú, bởi vì lam để biến hình cũng không có. Diệp Từ vừa lùi về một bên, vừa nhanh chóng bắn tên, tên trên người cô càng ngày càng ít.
Cuối cùng, tại thời điểm thanh HP của Buru chỉ còn lại có 0. 1%, Diệp Từ đã bắn xong mũi tên cuối cùng của mình.
Đứng tại địa phương cách Buru chừng 20m, Diệp Từ từng ngụm từng ngụm thở dốc, mà Buru cũng không tốt hơn được tí nào, hắn đã cực độ hư nhược, chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ thân thể, con mắt hai người cũng đã đỏ ngầu, hung hăng trừng đối phương, chỉ chờ thời cơ tốt nhất để lao lên, đem đối phương miểu sát.
Bây giờ không phải là thời điểm đợi chờ, Diệp Từ thu hồi nỏ cơ. Tuy ngoài 8m, Thợ Săn là vương giả, nhưng cô cũng không quên, trước level 5, Thợ Săn đều dựa vào cận chiến mà thắng, tuy công kích của cô không bằng chức nghiệp cận chiến của Chiến Sĩ, nhưng không có nghĩa là cô không thể cận chiến.
Rút dao găm cùng đoản kiếm ra, trên vũ khí tỏa ra hàn quang lòe lòe, mang theo sắc thái chết chóc.[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Ah" Diệp Từ sâu hít sâu một hơi, quát to một tiếng, định dùng loại phương pháp nguyên thủy đơn giản nhất này để gia tăng vô hạn chiến ý và dũng khí cho mình. Cô vừa rống vừa lao như bay về phía Buru, chính là một kích này, mặc kệ cuối cùng có thể sống sót hay không, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Diệp Từ nghĩ như vậy, Buru không làm sao lại không nghĩ như vậy? Hắn cũng rống lớn xông về phía Diệp Từ, tay hắn vung lên cây pháp trượng thật dài, chuẩn bị vật lộn cùng gã Tinh Linh này.
Hai chức nghiệp đồng dạng không am hiểu cận chiến, hai chức nghiệp đồng dạng không có ưu thế, tại một khắc cuối cùng, muốn đấu đến ngã xuống mới thôi.
Mặc dù đối với Phương chỉ là một NPC, nhưng Diệp Từ vẫn tràn đầy kính ý với Buru, có rất ít quái nỗ lực như vậy, có rất ít NPC có chỉ số thông minh cao như vậy, tuy lý tưởng của họ đối lập, nhưng là, hắn là một đối thủ đáng tôn kính.
"Đùng "
"PHỐC "
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời phát ra, Diệp Từ chỉ cảm thấy trên người của mình đau đớn khắc cốt, thanh HP đã giảm xuống đến 2%. Dựa vào, tên Buru này, coi như cận chiến cực kỳ cùi bắp, nhưng lực công kích cũng quá kinh người rồi nha.
Trong sắc trời lờ mờ, chỉ có đống lửa không xa cung cấp chút ánh sáng yếu ớt cho hai người, Diệp Từ chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn mọc ra hai cái răng nanh của Buru, mà Buru cũng gắt gao trừng Diệp Từ, bọn họ một mực duy trì tư thế nhất kích cuối cùng, giống như đã biến thành một pho tượng.
Diệp Từ từng ngụm từng ngụm thở hào hển, cô nhìn thanh HP của Buru___0. Hắn đã chết, chỉ là vì sao còn chưa ngã xuống, cô không hiểu.
"Ha ha, Tinh Linh, ngươi là một đối thủ tốt." Buru bỗng nhiên lên tiếng, khóe miệng kéo ra một nụ cười khiến người ra mao cốt tủng thiên, một khắc sau đó, thân thể của hắn cứ như vậy ngã về phía sau, trong khu rừng yên tĩnh lưu lại một tiếng vọng buồn bã.
Buru ngã xuống.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Trận chiến đấu này cuối cùng Diệp Từ thắng suýt soát.
"Ngài là người đầu tiên giết Boss Ưu Thương Đàm Vu Y Buru, xin hỏi ngài có muốn che giấu ID không?"
"Che dấu." Diệp Từ thở ra một hơi thật dài, liền nhìn thấy trên kênh thế giới xoát nhiều lần First kill, đây là một thời khắc vinh quang. nhưng là đối với Diệp Từ mà nói, lại mệt mỏi như vậy. Cô ngồi xuống, không, chuẩn xác mà nói, là vì hai chân cô quá yếu rồi, trực tiếp ngã trên mặt đất. Cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện thân thể của mình đã hoàn toàn không giống là của mình, cô thậm chí muốn động khẽ một ngón tay, thân thể cũng không làm ra phản ứng.
Cô biết rõ, đây là trừng phạt mệt mỏi của hệ thống đối với hành vi không màng đến thân thể đã đến cực hạn mà vẫn chiến đấu. Loại này trừng phạt này trong nửa giờ đầu là tương đối nghiêm trọng, chẳng những không thể động đậy một chút nào, mà ngay cả huyết cùng lam đều khôi phục vô cùng chậm. Diệp Từ nhìn nhìn trạng thái hiện tại trên người, chỉ có 3% lượng HP, nếu đúng lúc này đổi mới quái, đoán chừng cô sẽ chết rất oan ức.
Cũng may, đây là địa bàn của Buru, lũ tiểu quái không dám tới gần, cho nên, trong nửa giờ đầu, Diệp Từ cứ như vậy nằm ở bên cạnh thi thể Buru, ngốc lăng nhìn đêm đen như mực. Sau nửa giờ, tuy thân thể vẫn cực độ mỏi mệt, nhưng là, tốt xấu vẫn có thể hoạt động. Diệp Từ liền giãy dụa lấy đứng lên, trước tiên đi tới chỗ Lão Tam.
Chỉ là một đoạn ngắn, Diệp Từ đi mất tròn 10 phút, khó khăn đi tới bên người Lão Tam, chỉ nghe thấy Lão Tam phát ra thanh âm trầm thấp nức nở nghẹn ngào, giống như là thống khổ cũng như là đang an ủi chủ nhân mình. Diệp Từ nhìn qua miệng vết thương thật sâu trên người Lão Tam, từ trong bao lấy ra một lọ dược nhét vào trong miệng Lão Tam. Hiện tại cô có lam, nhưng là, lại không có khí lực phát động kỹ năng trị liệu sủng vật, cho nên chỉ có thể trước cho nó ăn một chút dược, giảm bớt thương thế một chút.
Lão Tam nghe lời ăn hết dược, Diệp Từ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, nó thoải mái nheo nheo con ngươi màu hổ phách, trong cổ họng phát thanh âm ậm ừ thoải ái, khiến cho Diệp Từ cũng thấy được một loại cảm giác mềm mại."Lão Tam, cám ơn ngươi." Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lão Tam, Diệp Từ đem nó thu về.
Chậm rãi đứng lên, Diệp Từ lúc này mới đi qua bên cạnh thi thể Buru.
Đại khái là nguyên nhân mình quá đen, Boss tinh anh thế giới, Diệp Từ chỉ lấy được vài thứ, chỉ có một cái nhẫn và ba khối bảo thạch cùng một tấm bản đồ. Bảo thạch chỉ dùng để khảm nạm Trang Bị cùng tăng thuộc tính Trang Bị, bất quá tỷ lệ của ba khối bảo thạch này đều rất cao, tuy chỉ có một khối mình dùng được, nhưng là dùng để khảm nạm Trang Bị hiện tại là rất lãng phí, cho nên Diệp Từ quyết định trước tiên cứ giữ lại ba khối bảo thạch này, đợi đến sau khi level và trang bị mọi người cao hơn, hoặc là đợi đến sau khi giá cả báo thạch tăng vọt mới đem ra bán, nếu không thật sự là phí của.
Hai kiện đồ vật khác lại cho Diệp Từ hưng phấn không thôi. Đầu tiên là tấm bản đồ kia, lại là vật phẩm nhiệm vụ của cô, mảnh bản đồ Dole. Loại mảnh bản đò này cần 4 mảnh, hiện tại cách thời điểm mở nhiệm vụ đã 10 tháng, Diệp Từ có thể tìm được 2 tấm, cô vẫn rất cao hứng nha.
Nhiệm vụ có liên quan đến Tinh Linh Vương Dole nhất định không phải nhiệm vụ đơn giản gì, cái gọi là làm việc tốt thường gian nan, cho nên, Diệp Từ đối với hai mảnh bản đồ tìm được kia đã là rất thỏa mãn rồi. Về phần 2 tấm còn lại lúc nào có thể tìm xong, Diệp Từ ngược lại một chút cũng không nóng nảy, cô tin tưởng, nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành nha, thời gian cái gì, cô không buồn để tâm.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Thứ cuối cùng là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này lại là một chiếc nhẫn màu tím.
Chiếc nhẫn của Buru: vật kỷ niệm Vu y Buru mang theo khi rời khỏi tộc Thú Nhân, là bảo vật của Buru.
Trang Bị tím, yêu cầu đẳng cấp Trang Bị: 0.
Nhanh nhẹn +42
Lực đạo +54
Trí tuệ +47
Thuộc tính phụ: Xua tan Hắc Ám (có thể xua tan bất kỳ một trạng thái xấu trên người, 3 phút đồng hồ phát động một lần).
Với thuộc tính cộng thêm của chiếc nhẫn này thì nó cực kỳ phù hợp với Druid, tuy nhanh nhẹn và lực đạo đều là thuộc tính ưa thích của Thợ Săn, nhưng là điểm trí tuệ lại được cộng rất nhiều, thuộc tính phụ cao, giảm bớt nhu cầu của thợ săn. Bất quá Diệp Từ cũng không thèm để ý điểm này, nhất định, thời kỳ sau, những thuộc tính như vậy đều có thể tùy tiện tăng lên, đặc biệt là, đem Trang Bị tiến hành tinh luyện còn có thể tăng {điểm thuộc tính}, thật sự không có gì tốt hơn.
Mà Diệp Từ coi trọng lại là thuộc tính phụ của chiếc nhẫn này, Xua tan Hắc Ám.
Bây giờ trên người cô không có bất kỳ trang bị nào có thuộc tính xua tan, cho nên khi đánh BOSS hoặc PVP cô là kẻ một khi bị khống chế liền không có cách nào tiếp tục chiến đấu, coi như đã nửa tàn phế. Nhưng hiện tại có chiếc nhẫn này thì lại khác, nếu như gặp phải Buru lần nữa, mang theo chiếc nhẫn này, như vậy có thể trực tiếp xua tan hết thảy buff hắn gia tăng trên người mình, nâng cao khả năng sống sót. Mà điều duy nhất khiến Diệp Từ không hài lòng, chính là thời gian đóng băng của chiếc nhẫn này quá dài, tròn ba phút một lần. Nếu như có thể rút ngắn đến một phút đồng hồ một lần …, cô nghĩ cô sẽ cười như điên nha.
Có còn hơn không.
Dưới tình huống mình không có trang bị gia phụ chức năng xua tan, cho dù cái nhẫn này thời gian đóng băng là 3’, Diệp Từ cũng vẫn hết sức hài lòng nha.
Cô đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay của mình, lại lơ đãng nhìn thấy một chiếc nhẫn khác. Đó là chiếc nhẫn chính xác Lưu Niên làm rơi, hôm nay có thể đẩy ngã Buru, kỳ thật phải rất cảm ơn chiếc nhẫn này. Nhưng là, không biết vì cái gì Diệp Từ luôn cảm thấy chiếc nhẫn màu vàng chanh trên tay kia nhìn có chút chói mắt. Cô nhíu mày, đưa tay lấy xuống cái kia cái nhẫn, lại ném vào trong góc bao. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân cô có thể đánh bại Buru là nhờ chiếc nhẫn của Lưu Niên, Diệp Từ ngạo kiều nghĩ, cho dù không có chiếc nhẫn này, cô nhất định cũng sẽ chiến thắng Buru.
Đây là khẳng định nha.
Thu thập xong thi thể Buru, Diệp Từ cũng không quên mục đích đến đây ngày hôm nay. Cô đến đây để lấy An thần thảo cho thành chủ Mole.
Diệp Từ đầu choáng mắt hoa, ngã xuống đất, nhưng một chút ý thức còn sót lại nhắc nhở cô, cô còn chưa chết, chỉ cần không chết, cô còn tiếp tục chiến đấu. Cô thất tha thất thểu đứng lên, nhìn lại, lúc ấy mới biết hóa ra lúc đó Lão Tam nhào lên cắn vào tay Buru, Buru bởi vì đột ngột ăn đau mà buông mình ra, chính vì vậy mình mới nhặt được một cái mạng.
Mà lúc này Buru cuồng nộ vung cánh tay đang bị Lão Tam cắn chặt không tha. Dáng người Buru vốn rất cao lớn, Lão Tam bám trên cánh tay của hắn bị hắn ra sức vung qua vung lại, cột máu cấp tốc hạ thấp.
"Con báo chết tiệt kia ngươi làm hỏng mất chuyện tốt của ta." Buru rốt cục quăng được Lão Tam ra ngoài, Lão Tam tạo thành một đường vòng cung bay ra ngoài, nặng nề điệp ngã trên mặt đất, phát ra thanh âm trầm muộn nức nở nghẹn ngào, chắc chắn là bị trọng thương. Mặc dù như vậy, nó vẫn muốn dốc sức liều mạng đứng lên, tiếp tục tham chiến.
Mà Buru đơn giản thấy Lão Tam làm hỏng chuyện tốt của mình, cho nên tạm thời buông tha Diệp Từ, lao về phía Lão Tam, muốn cho nó một kích trí mệnh.
Diệp Từ lung la lung lay đứng lên, cô lắc lắc cái đầu đã rối đầy sao kim, lung la lung lay giơ nỏ cơ lên, dùng thanh âm khàn đặc hô lên: "Buru, kẻ địch của ngươi là ta." lời còn chưa dứt, cô liên tiếp phóng những kỹ năng thương tổn cao về phía Buru. [Truyện được dịch tại banlong.us]
Những mũi tên này được Diệp Từ phóng ra dưới tình huống ý thức đã tan rã, nhưng là, lại chuẩn xác thần kỳ đâm vào những yếu điểm trên người Buru, tạc ra mấy cái Bạo kích giá trị thương tổn rất khả quan, khiến cho mắt Diệp Từ đỏ ngầu, vô cùng vui mừng.
Mà Buru cũng bởi vì mấy điểm tổn thương này mà bắt đầu kiểm tra giá trị sinh mệnh, trong nháy mắt, thanh HP của hắn chỉ còn lại 1.1%. Đây vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất, tồi tệ nhất chính là những đòn của Diệp từ còn kèm theo kỹ năng không ngừng rút MP, khiến hắn không thể ngâm xướng ma pháp.
Buru triệt để tức giận rồi, hắn buông tha ưu thế công kích tầm xa của mình, vọt về phía phía Diệp Từ. Hắn không thể hóa thú, bởi vì lam để biến hình cũng không có. Diệp Từ vừa lùi về một bên, vừa nhanh chóng bắn tên, tên trên người cô càng ngày càng ít.
Cuối cùng, tại thời điểm thanh HP của Buru chỉ còn lại có 0. 1%, Diệp Từ đã bắn xong mũi tên cuối cùng của mình.
Đứng tại địa phương cách Buru chừng 20m, Diệp Từ từng ngụm từng ngụm thở dốc, mà Buru cũng không tốt hơn được tí nào, hắn đã cực độ hư nhược, chỉ dựa vào ý chí để chống đỡ thân thể, con mắt hai người cũng đã đỏ ngầu, hung hăng trừng đối phương, chỉ chờ thời cơ tốt nhất để lao lên, đem đối phương miểu sát.
Bây giờ không phải là thời điểm đợi chờ, Diệp Từ thu hồi nỏ cơ. Tuy ngoài 8m, Thợ Săn là vương giả, nhưng cô cũng không quên, trước level 5, Thợ Săn đều dựa vào cận chiến mà thắng, tuy công kích của cô không bằng chức nghiệp cận chiến của Chiến Sĩ, nhưng không có nghĩa là cô không thể cận chiến.
Rút dao găm cùng đoản kiếm ra, trên vũ khí tỏa ra hàn quang lòe lòe, mang theo sắc thái chết chóc.[Truyện được dịch tại banlong.us]
"Ah" Diệp Từ sâu hít sâu một hơi, quát to một tiếng, định dùng loại phương pháp nguyên thủy đơn giản nhất này để gia tăng vô hạn chiến ý và dũng khí cho mình. Cô vừa rống vừa lao như bay về phía Buru, chính là một kích này, mặc kệ cuối cùng có thể sống sót hay không, đây là cơ hội cuối cùng của cô.
Diệp Từ nghĩ như vậy, Buru không làm sao lại không nghĩ như vậy? Hắn cũng rống lớn xông về phía Diệp Từ, tay hắn vung lên cây pháp trượng thật dài, chuẩn bị vật lộn cùng gã Tinh Linh này.
Hai chức nghiệp đồng dạng không am hiểu cận chiến, hai chức nghiệp đồng dạng không có ưu thế, tại một khắc cuối cùng, muốn đấu đến ngã xuống mới thôi.
Mặc dù đối với Phương chỉ là một NPC, nhưng Diệp Từ vẫn tràn đầy kính ý với Buru, có rất ít quái nỗ lực như vậy, có rất ít NPC có chỉ số thông minh cao như vậy, tuy lý tưởng của họ đối lập, nhưng là, hắn là một đối thủ đáng tôn kính.
"Đùng "
"PHỐC "
Hai thanh âm cơ hồ đồng thời phát ra, Diệp Từ chỉ cảm thấy trên người của mình đau đớn khắc cốt, thanh HP đã giảm xuống đến 2%. Dựa vào, tên Buru này, coi như cận chiến cực kỳ cùi bắp, nhưng lực công kích cũng quá kinh người rồi nha.
Trong sắc trời lờ mờ, chỉ có đống lửa không xa cung cấp chút ánh sáng yếu ớt cho hai người, Diệp Từ chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn mọc ra hai cái răng nanh của Buru, mà Buru cũng gắt gao trừng Diệp Từ, bọn họ một mực duy trì tư thế nhất kích cuối cùng, giống như đã biến thành một pho tượng.
Diệp Từ từng ngụm từng ngụm thở hào hển, cô nhìn thanh HP của Buru___0. Hắn đã chết, chỉ là vì sao còn chưa ngã xuống, cô không hiểu.
"Ha ha, Tinh Linh, ngươi là một đối thủ tốt." Buru bỗng nhiên lên tiếng, khóe miệng kéo ra một nụ cười khiến người ra mao cốt tủng thiên, một khắc sau đó, thân thể của hắn cứ như vậy ngã về phía sau, trong khu rừng yên tĩnh lưu lại một tiếng vọng buồn bã.
Buru ngã xuống.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Trận chiến đấu này cuối cùng Diệp Từ thắng suýt soát.
"Ngài là người đầu tiên giết Boss Ưu Thương Đàm Vu Y Buru, xin hỏi ngài có muốn che giấu ID không?"
"Che dấu." Diệp Từ thở ra một hơi thật dài, liền nhìn thấy trên kênh thế giới xoát nhiều lần First kill, đây là một thời khắc vinh quang. nhưng là đối với Diệp Từ mà nói, lại mệt mỏi như vậy. Cô ngồi xuống, không, chuẩn xác mà nói, là vì hai chân cô quá yếu rồi, trực tiếp ngã trên mặt đất. Cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện thân thể của mình đã hoàn toàn không giống là của mình, cô thậm chí muốn động khẽ một ngón tay, thân thể cũng không làm ra phản ứng.
Cô biết rõ, đây là trừng phạt mệt mỏi của hệ thống đối với hành vi không màng đến thân thể đã đến cực hạn mà vẫn chiến đấu. Loại này trừng phạt này trong nửa giờ đầu là tương đối nghiêm trọng, chẳng những không thể động đậy một chút nào, mà ngay cả huyết cùng lam đều khôi phục vô cùng chậm. Diệp Từ nhìn nhìn trạng thái hiện tại trên người, chỉ có 3% lượng HP, nếu đúng lúc này đổi mới quái, đoán chừng cô sẽ chết rất oan ức.
Cũng may, đây là địa bàn của Buru, lũ tiểu quái không dám tới gần, cho nên, trong nửa giờ đầu, Diệp Từ cứ như vậy nằm ở bên cạnh thi thể Buru, ngốc lăng nhìn đêm đen như mực. Sau nửa giờ, tuy thân thể vẫn cực độ mỏi mệt, nhưng là, tốt xấu vẫn có thể hoạt động. Diệp Từ liền giãy dụa lấy đứng lên, trước tiên đi tới chỗ Lão Tam.
Chỉ là một đoạn ngắn, Diệp Từ đi mất tròn 10 phút, khó khăn đi tới bên người Lão Tam, chỉ nghe thấy Lão Tam phát ra thanh âm trầm thấp nức nở nghẹn ngào, giống như là thống khổ cũng như là đang an ủi chủ nhân mình. Diệp Từ nhìn qua miệng vết thương thật sâu trên người Lão Tam, từ trong bao lấy ra một lọ dược nhét vào trong miệng Lão Tam. Hiện tại cô có lam, nhưng là, lại không có khí lực phát động kỹ năng trị liệu sủng vật, cho nên chỉ có thể trước cho nó ăn một chút dược, giảm bớt thương thế một chút.
Lão Tam nghe lời ăn hết dược, Diệp Từ nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nó, nó thoải mái nheo nheo con ngươi màu hổ phách, trong cổ họng phát thanh âm ậm ừ thoải ái, khiến cho Diệp Từ cũng thấy được một loại cảm giác mềm mại."Lão Tam, cám ơn ngươi." Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Lão Tam, Diệp Từ đem nó thu về.
Chậm rãi đứng lên, Diệp Từ lúc này mới đi qua bên cạnh thi thể Buru.
Đại khái là nguyên nhân mình quá đen, Boss tinh anh thế giới, Diệp Từ chỉ lấy được vài thứ, chỉ có một cái nhẫn và ba khối bảo thạch cùng một tấm bản đồ. Bảo thạch chỉ dùng để khảm nạm Trang Bị cùng tăng thuộc tính Trang Bị, bất quá tỷ lệ của ba khối bảo thạch này đều rất cao, tuy chỉ có một khối mình dùng được, nhưng là dùng để khảm nạm Trang Bị hiện tại là rất lãng phí, cho nên Diệp Từ quyết định trước tiên cứ giữ lại ba khối bảo thạch này, đợi đến sau khi level và trang bị mọi người cao hơn, hoặc là đợi đến sau khi giá cả báo thạch tăng vọt mới đem ra bán, nếu không thật sự là phí của.
Hai kiện đồ vật khác lại cho Diệp Từ hưng phấn không thôi. Đầu tiên là tấm bản đồ kia, lại là vật phẩm nhiệm vụ của cô, mảnh bản đồ Dole. Loại mảnh bản đò này cần 4 mảnh, hiện tại cách thời điểm mở nhiệm vụ đã 10 tháng, Diệp Từ có thể tìm được 2 tấm, cô vẫn rất cao hứng nha.
Nhiệm vụ có liên quan đến Tinh Linh Vương Dole nhất định không phải nhiệm vụ đơn giản gì, cái gọi là làm việc tốt thường gian nan, cho nên, Diệp Từ đối với hai mảnh bản đồ tìm được kia đã là rất thỏa mãn rồi. Về phần 2 tấm còn lại lúc nào có thể tìm xong, Diệp Từ ngược lại một chút cũng không nóng nảy, cô tin tưởng, nhiệm vụ này nhất định sẽ hoàn thành nha, thời gian cái gì, cô không buồn để tâm.[Truyện được dịch tại banlong.us]
Thứ cuối cùng là một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn này lại là một chiếc nhẫn màu tím.
Chiếc nhẫn của Buru: vật kỷ niệm Vu y Buru mang theo khi rời khỏi tộc Thú Nhân, là bảo vật của Buru.
Trang Bị tím, yêu cầu đẳng cấp Trang Bị: 0.
Nhanh nhẹn +42
Lực đạo +54
Trí tuệ +47
Thuộc tính phụ: Xua tan Hắc Ám (có thể xua tan bất kỳ một trạng thái xấu trên người, 3 phút đồng hồ phát động một lần).
Với thuộc tính cộng thêm của chiếc nhẫn này thì nó cực kỳ phù hợp với Druid, tuy nhanh nhẹn và lực đạo đều là thuộc tính ưa thích của Thợ Săn, nhưng là điểm trí tuệ lại được cộng rất nhiều, thuộc tính phụ cao, giảm bớt nhu cầu của thợ săn. Bất quá Diệp Từ cũng không thèm để ý điểm này, nhất định, thời kỳ sau, những thuộc tính như vậy đều có thể tùy tiện tăng lên, đặc biệt là, đem Trang Bị tiến hành tinh luyện còn có thể tăng {điểm thuộc tính}, thật sự không có gì tốt hơn.
Mà Diệp Từ coi trọng lại là thuộc tính phụ của chiếc nhẫn này, Xua tan Hắc Ám.
Bây giờ trên người cô không có bất kỳ trang bị nào có thuộc tính xua tan, cho nên khi đánh BOSS hoặc PVP cô là kẻ một khi bị khống chế liền không có cách nào tiếp tục chiến đấu, coi như đã nửa tàn phế. Nhưng hiện tại có chiếc nhẫn này thì lại khác, nếu như gặp phải Buru lần nữa, mang theo chiếc nhẫn này, như vậy có thể trực tiếp xua tan hết thảy buff hắn gia tăng trên người mình, nâng cao khả năng sống sót. Mà điều duy nhất khiến Diệp Từ không hài lòng, chính là thời gian đóng băng của chiếc nhẫn này quá dài, tròn ba phút một lần. Nếu như có thể rút ngắn đến một phút đồng hồ một lần …, cô nghĩ cô sẽ cười như điên nha.
Có còn hơn không.
Dưới tình huống mình không có trang bị gia phụ chức năng xua tan, cho dù cái nhẫn này thời gian đóng băng là 3’, Diệp Từ cũng vẫn hết sức hài lòng nha.
Cô đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay của mình, lại lơ đãng nhìn thấy một chiếc nhẫn khác. Đó là chiếc nhẫn chính xác Lưu Niên làm rơi, hôm nay có thể đẩy ngã Buru, kỳ thật phải rất cảm ơn chiếc nhẫn này. Nhưng là, không biết vì cái gì Diệp Từ luôn cảm thấy chiếc nhẫn màu vàng chanh trên tay kia nhìn có chút chói mắt. Cô nhíu mày, đưa tay lấy xuống cái kia cái nhẫn, lại ném vào trong góc bao. Cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân cô có thể đánh bại Buru là nhờ chiếc nhẫn của Lưu Niên, Diệp Từ ngạo kiều nghĩ, cho dù không có chiếc nhẫn này, cô nhất định cũng sẽ chiến thắng Buru.
Đây là khẳng định nha.
Thu thập xong thi thể Buru, Diệp Từ cũng không quên mục đích đến đây ngày hôm nay. Cô đến đây để lấy An thần thảo cho thành chủ Mole.
Tác giả :
Na Thì Yên Hoa