Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 42: Long hổ phân thân
Hoàng hôn, tà dương như máu.
Đây là một đạo hạp cốc quanh năm không thấy đáy, tên là "Lang Đạo".
Đáp hạp cốc cũng cỏ mọc đầy, tối thiểu cao có nửa người. Trong bụi cỏ hoang cao dày, nằm hai người.
Một nam một nữ đang ôm nhau nằm trong đống cỏ hoang, nữ nhân nằm sấp ngủ trên người nam nhân, vết máu trên mặt nam nhân còn chưa có hoàn toàn mất đi.
Lúc này, thân thể của nữ nhân chuyển động, chuyển tỉnh lại, kêu khóc nói: "Đại ca, tỉnh đi nào! Muội là Nguyệt Nhi!"
Bất luận Tiểu Nguyệt kêu gọi như thế nào, y nguyên không thấy Hy Bình chuyển tỉnh lại.
Bỗng nhiên, Tiểu Nguyệt cảm thấy tim nhảy trước ngực của Hy Bình vẫn như cũ, lấy bàn tay duỗi đến nơi lỗ mũi của hắn, mặt khóc đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười như hoa xuân.
Nàng ta dùng tay lau đi vết máu trên mặt Hy Bình, cúi đầu xuống, hai vành môi đỏ dán lên trên hai cánh môi của hắn, rất lâu mới tách ra.
Hy Bình rên rỉ một tiếng khó chịu, mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Nguyệt trên người, kích động đến chảy nước mắt!
Ở khoảnh khắc Tiểu Nguyệt bị chấn bay ra, hắn nghĩ cũng không nghĩ, liền bạo phát như thiểm điện, hướng về Tiểu Nguyệt bắn qua, nào còn quản được sống chết?
Hắn sợ Tiểu Nguyệt chết đi bao nhiêu a!
Hiện giờ Tiểu Nguyệt với hắn đều đang sống, hắn quá vui mà khóc.
Hắn đem kì tích này quy công cho hắn lâm nguy không sợ, lúc hắn ôm Tiểu Nguyệt rơi gấp xuống dưới, hắn nỗ lực khống chế thăng bằng của thân thể, để sống lưng bản thân tiếp đất trước, ở sát na phần lưng cùng mặt đất sẽ va chạm, hắn vận công đem kình lực va chạm ép trong cơ thể, cố gắng hết sức không để kình lực va chạm to lớn truyền đến thân thể xinh đẹp của Tiểu Nguyệt.
Liền ở trong nháy mắt đó, hắn phun mạnh một ngụm máu, ngất xỉu đi.
Kì thật, hắn đã là cửu tử nhất sinh. Nếu không phải thiên dương địa âm chi khí trong cơ thể hắn khi nguy cấp tự động mãnh liệt cuộn trào ra, bảo hộ thân thể cùng tâm mạch của hắn, hắn sớm đã tan xương nát thịt, ngũ tạng thành bùn, nào còn có thể nằm ở đây đắc ý nghĩ đông nghĩ tây?
Tiểu Nguyệt cuồng hô nói: "Đại ca, huynh tỉnh rồi, Nguyệt Nhi thật cao hứng!"
Nụ hôn của nàng ta giống như mưa rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Hy Bình.
Hy Bình kháng nghị nói: "Nguyệt Nhi, muội thế nào có thể hôn đại ca như vậy?"
"Vì sao không thể? Ai quy định muội muội không thể hôn ca ca? Hứ, muội vẫn cứ muốn hôn!" Nàng ta quả thực lần nữa hôn đến Hy Bình hoàn toàn không có lực ngăn trở.
Kì thật, hắn vốn dĩ đã toàn thân đau đớn không có sức ---- Mẹ, rơi từ trên cao xuống như thế, không chết cũng thành một đống bùn nát!
Hy Bình rên rĩ nói: "Nguyệt Nhi, muội đừng đè huynh, xuống trước, có được không? Đại ca sắp bị muội đè chết rồi!"
Tiểu Nguyệt đột nhiên không rõ ràng nói: "Đại ca, huynh thực xấu da, đang ngủ còn thế này …"
Hy Bình liền kinh hãi, cảm giác được hạ thể kiên đĩnh của bản thân chính đang đội ở nơi gốc hai chân của Tiểu Nguyệt. Không biết sức lực đâu tới, hắn nắm Tiểu Nguyệt đẩy xuống bên cạnh, nghĩ thầm, mẹ nó ngươi thực là đại dâm côn, đối với muội muội cũng dám sinh ra loại phản ứng bất lương này?
Hắn lúng túng ít thấy nói: "Xin lỗi!"
Hắn đâu có biết, đây toàn là thiên dương địa âm chi khí của hắn đang tác quái, chỉ bởi sát na hắn với mặt va chạm, khí rót toàn thân, tự nhiên cũng liền rót đổ đến địa phương đó, mà loại chân khí này bản thân mang theo chất tố dâm dương, bởi vậy dương căn của hắn mới có thể khi hắn đang hôn mê tiếp tục kiên đĩnh vô bì, lại bởi vì thiên dương địa âm chi khí không ngừng tự động trị thương, sanh sanh bất tức vận chuyển toàn thân, thứ đó của hắn cũng liền kiên đỉnh như thế.
Tiểu Nguyệt con mắt long lanh nước nhìn hắn, cả người hắn ta không dễ chịu hỏi: "Nguyệt Nhi, vì sao nhìn đại ca như thế?"
Tiểu Nguyệt liền cười ngọt ngào, đáp: "Muội đang nghĩ, đại ca vì sao biến thành bắt mắt thế này, có thể lừa gạt nữ hài tử như thế!"
Hy Bình vận khí đem kích thích của hạ thể lắng lại, nói: "Muội là đang tán thưởng đại ca, hay là đang trách mắng đại ca? Tiểu ny tử!"
Tiểu Nguyệt bĩu môi đáp: "Đều có."
Hy Bình nghỉ ngơi một hồi, nhìn hoàn cảnh xunh quanh, miễn cưỡng ngọ nguậy dậy, nói: "Nguyệt Nhi, muội còn có thể đi chứ?"
"Vâng." Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, từ trên đất đứng lại, so với Hy Bình ung dung hơn nhiều, xem ra thân thể không có chịu thương hại to lớn. Nàng ta biết đây toàn là dưới kết quả Hy Bình liều mạng bảo vệ nàng ta.
Nghĩ đến Hy Bình không màng tất cả cứu nàng ta, cùng với nàng ta ngã xuống hạp cốc không biết nông sâu này, nàng ta cảm động nói: "Đại ca, muội … cảm tạ!"
Hy Bình dùng tay vỗ về mái tóc thanh tú đã rối bời của nàng ta, nhu hòa nói: "Nha đầu ngốc, muội là muội muội của ta mà! Có gì phải cảm ơn?!"
Tiểu Nguyệt nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói: "Đại ca, chúng ta hướng về bên nào đi?"
Hy Bình dắt bàn tay nhỏ của nàng ta, không biết làm sao thở dài nói: "Tùy tiện thôi! Đi không thông, lại quay đầu."
Tà dương đã xuống, màn đêm đang phủ.
Trong hạp cốc vang vọng tiếng sói rú, tê tâm liệt phế.
Tiểu Nguyệt bổ vào trong lòng Hy Bình, giọng run rẩy nói: "Đại ca, sói."
Phải, bọn họ thấy được hạp cốc trước mặt, một mảng đông nghìn nghịt, đều là sói.
Sói hung hãn!
Phỏng đoán có vài trăm con.
Bọn họ gặp phải bầy sói!
Hy Bình ôm chặt cứng Tiểu Nguyệt, cũng không thể cảm thấy khó xử trước đây nữa.
Lúc này, hắn chỉ có một tư tưởng ---- bảo vệ Tiểu Nguyệt, không để nàng ta chịu bất luận thương hại nào!
Nhân nhi trong lòng, chẳng những là muội muội hắn, trên trình độ nào đó, nàng ta còn là … nữ nhân của hắn!
Bất luận dựa vào loại lí do nào, ở tại loại quan hệ nào, nàng ta đều là nhân nhi thân mật của hắn, nàng ta đề là yêu thương trong lòng hắn!
Hắn kiên định nói: "Nguyệt Nhi, đừng sợ, có đại ca đây!" Trên mặt hắn ta lộ ra một loại lãnh tuấn như hắc thiết, trong mắt bắn ra một loại qung mang lấp lánh.
Thân thể yêu kiều run rẩy của Tiểu Nguyệt trong vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của Hy Bình bình tĩnh lại ---- Hy Bình rất lâu không có ôm nàng ta chặt thế này, nàng ta cảm thấy mong muốn bảo hộ cường thịnh của Hy Bình đối với nàng ta.
Nàng ta nói: "Đại ca, chúng ta không có vũ khí … sói nhiều quá! Đại ca, huynh giết Nguyệt Nhi trước, Nguyệt Nhi muốn chết ở trong lòng đại ca, bất sống với chết, Nguyệt Nhi chỉ muốn ở trong lòng đại ca!"
Hy Bình trong tim chua xót, yêu thương luyến tiếc nói: "Nguyệt Nhi, không cần sợ, vài con sói nhãi mà thôi, đại ca đem bọn chúng toàn bộ làm thịt hết!"
Bầy sói như thủy triều tràn tới, lấp kín hoàn toàn hạp cốc, đen sịt không cách nào tính toán số lượng.
Sói rú rung trời!
Tiểu Nguyệt đột nhiên hạ quyết tâm rất lớn nói: "Đại ca, hôn muội, giống như tình nhân hôn muội!"
Hy Bình thần sắc quái dị chăm chú nhìn nàng ta, rất lâu không nói.
Tiểu Nguyệt lệ chảy đầy mặt, nói: "Đại ca, huynh cả yêu cầu trước khi chết của muội muội cũng không thể thỏa mãn sao?"
Hy Bình đột nhiên cúi đầu xuống hôn nàng ta sâu nặng, nàng ta cũng nhiệt liệt đáp trả.
Hai huynh muội này, thời khắc này đã tựa như một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết ôm hôn thâm tình …
Bầy sói ở trước mặt hai người không xa dừng lại, tiếng sói tru cũng biến mất.
Cả tòa hạp cốc liền trầm tịch như chết.
Môi tách!
Hy Bình kiên định vô bì nói: "Nguyệt Nhi, huynh không thể để muội chịu bất kì thương hại nào, dù cho liều tận hơi thở cuối cùng của huynh, huynh cũng muốn muội còn sống đi khỏi tòa hạp cốc này! Trốn đến sau lưng huynh, nhanh!"
Hắn cản trước người Tiểu Nguyệt, nhãn tình đột nhiên từ màu trắng đen chuyển biến thành màu đỏ máu, toàn thân bức ra đạm quang màu nhũ bạch, hai tay thành trảo, mười ngón tay lóe sáng kim chúc cường quang kim hoàng sắc.
Bỗng nhiên!
Hắn hướng trước cúi đổ xuống, mười đạo kim quang đâm vào mặt đất, tựa như là chống đỡ cơ thể to lớn của hắn, kéo duỗi một loại lực khuếch trương không gian, từ trên người hắn bạo xạ ánh sáng trắng rừng rực.
Cường quang bắn khắp!
Trong nháy mắt hắn cúi người, hư không phía trên hắn như kì tích lộ ra một quang chi huyễn long huyết hồng sắc, trước mặt hắn lại là ảnh tượng hỏa vân sư hổ kim hoàng sắc, như thực tựa cuồng!
Không khí quỷ dị.
Dưới tình huống nguy hiểm cực độ, mong muốn bảo hộ cường liệt đối với Tiểu Nguyệt cùng dưới thôi động đấu tranh cuối cùng đối với sinh mệnh, tiềm năng của Hy Bình phát huy đến cực trí của nhân loại, đem tinh khí của của Thiên Niên Huyết Xà cùng Hỏa Vân Sư Hổ từ thể nội của hắn, gân mạch của hắn, linh hồn của hắn bức xạ ra, ảo hóa thành hình, sản sinh loại cảnh quan dị thường bất khả tư nghị này.
Cường quang trắng rừng rực trên người hắn kích xạ ra, đến từ sự bung ra của linh khí của Địa Tuyền Nhũ.
Tiếng sói tru lại lên, sơn cốc chấn động, dã lang không cách chi tính toán hướng bọn họ kéo bổ qua.
Cùng một thời gian, hổ khiếu sư hống long ngâm đâm phá đêm không.
Hy Bình bỗng nhiên thẳng người, thân thể to lớn hướng sau ngửa mặt, y phục vỡ vụn, bắn bay ra, song trảo chuyển ngược, chưởng tâm hướng trước cong căng, mười ngóc tay bắn kim mang tiễn về bầy sói!
Mặt hắn lúc này tán phát ma quang huyết hồng sắc, huyết mạch trên cần cổ thô tráng đột ngột hiện lên, có thể nhìn thấy huyết dịch tử hắc sắc rung động, tựa như vũ điệu mãnh liệt của máu!
Cả con người hắn trong nháy mắt biến thành uy mãnh tuyệt luân, mắt bắn huyết quang, cơ thể hùng dũng lõa lồ quang mang bắn khắp, chiếu sáng cả tòa hạp cốc. Quang chi huyễn long bay vọt lên, cự hình huyễn tượng của Hỏa Vân Sư Hổ tư thế bổ vọt, hai vuốt trước hung ác lực xé vạn cân.
Theo Hy Bình giống như ma thú phóng hướng bầy sói, hào quang cường thịnh ---- huyết quang huyễn long hướng về bầy sói bổ nhào thẳng xuống, long trảo trưng máu; cự tượng của Hỏa Vân Sư Hồ phóng nhào vọt về trước, kim quang chụp về bầy sói.
Ma thú giết xé!
Cường thế phát động!
Tình cảnh đại loạn!
Huyết quang kích xạ!
Máu phun lên trời, rãi xuống như mưa lớn.
Tiếng kêu rống của dã thú bi thương, tràn đầy, vang vọng, chấn động cả tòa hạp cốc!
Tiểu Nguyệt không dám tin nhìn tất cả phát sinh trước mắt, Hy Bình qua đâu, không một sói sống!
Trong huyết quang, long đằng hổ dược, không phân biệt rõ là ngươi cùng dã lang đang giết xé, hay là đánh giết giữa dã thú với dã thú, thảm liệt đến khiến người kinh khủng!
Tựa như một trường ác mộng, đồ sát vĩnh viễn không ngưng nghỉ, thế kỉ điên cuồng.
Máu nhuộm đại địa!
Sau nửa thời thần, tất cả quay về yên lặng.
Trăng cong như lưỡi liềm.
Mùi máu tanh bao phủ cả tòa hạp cốc, nồng!
Tiểu Nguyệt kêu khóc chạy cuồng, đạp lên xác sói vỡ nát tìm kiếm Hy Bình. Ở một đầu khác của hạp cốc, Hy Bình ngã ở nơi đầu cùng của xác sói, khắp người là máu, không phân biệt rõ là máu sói, hay là máu người.
Tiểu Nguyệt không màng tất cả bổ nhào đến trên người Hy Bình kêu khóc nói: "Đại ca, huynh tỉnh dậy đi! Nguyệt Nhi không cho phép huynh chết!"
Hy Bình cử động một cái, không có sức mở hai mắt, nói: "Nguyệt Nhi, đại ca rất mệt, muội để huynh nghỉ ngơi một tí."
Hắn lần nữa nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ sau.
Tiểu Nguyệt biết hắn không có nguy hiểm tính mạng, nước mắt vẫn chảy, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy là máu tươi đó của hắn, lẩm bẩm một mình nói: "Huynh trước đây một mực tránh muội, khiến muội cho rằng là huynh chán ghét Nguyệt Nhi, nguyên lai huynh yêu Nguyệt Nhi thế này! Huynh luôn cho rằng muội gì đều không biết, kì thật muội ở trong cái đêm huynh tương hảo với Đỗ Tư Tư, liền biết đại ca với Hoàng Ngưu là cùng một người. Lãnh thư thư khi đó sau khi kể cái chết của Hoàng Ngưu, một chút tình tự bi thương cũng không có, phải biết Hoàng Ngưu là vì bảo hộ thư ấy mới chết nha! Sau đấy thư cho muội rằng muội đang ngủ, lại lẩm bẩm một mình nói ra Hoàng Ngưu chính là đại ca. Trước đó, muội còn cho rằng sự quen thuộc đối với đại ca là đến từ kí ức khi nhỏ, nguyên lai loại quen thuộc này là đến từ nam nhân lần trước chiếm hữu muội, cũng chính là đại ca huynh. Thế nhưng, cho đại ca chiếm hữu, muội một chút đều không thống khổ, cũng không hối hận, không biết vì sao, muội trái lại cảm thấy rất cao hứng. Chỉ là sau này huynh đối với Nguyệt Nhi lãnh đạm, Nguyệt Nhi liền cảm thấy thất lạc thương hoài. Muội luôn muốn làm nũng trong lòng đại ca, muốn đại ca ngày ngày đều hôn Nguyệt Nhi, cũng muốn đại ca lần nữa chiếm hữu Nguyệt Nhi! Muội cũng không quản đây là đúng hay là sai, muội chỉ biết đại ca là nam nhân đầu tiên của Nguyệt Nhi, nam nhân của Nguyệt Nhi, nam nhất duy nhất! Nguyệt Nhi một đời này chỉ yêu một mình đại ca, thân thể của Nguyệt Nhi chỉ tiếp thụ sủng ái của đại ca! Đại ca, huynh nghe được lời Nguyệt Nhi nói không?"
Hy Bình sớm đã ngủ say như chết, nào có thể nghe thấy được những cáo bạch kinh tâm động phách này của nàng ta?
Tiểu Nguyệt nhìn trời đêm, lại cúi đầu nhìn Hy Bình, nói: "Đại ca, chúng ta tiếp tục đi, lần này do Nguyệt Nhi cõng đại ca đi, Nguyệt Nhi có thể."
Lúc bình minh.
Một đầu khác của hạp cốc đi lại một nhóm người, lại là đám người của Lôi Phượng với Tứ Cẩu.
Khi bọn họ đi đến chỗ Hy Bình với dã lang tàn sát lẫn nhau, cũng bị thảm tượng trên đất làm kinh hãi không nói ra lời.
Chỉ thấy trên đất đầy là xác sói, lại không có một cỗ xác hoàn chỉnh, dường như bị dã thú cường đại vô bì gì tàn khốc xé nát, lẫn lộn mảnh vụn đất cát đầy mặt đất đoạn này của hạp cốc, khoảng cách giữa hai đoạn ít nhất cũng có trăm mét trở lên. Cũng chính là nói, chi ít cũng có vài trăm con dã lang.
Là ai có năng lực thế này, lại có thể tay không xông giết nhiều dã lang như thế?
Đây quả thật là sức người không thể làm được, nhưng rõ ràng có người làm được.
Chẳng lẽ là Hy Bình rơi xuống?
Thế nhưng, rất nhiều người đều rõ, công phu quyền cước của hắn thối nát giống như phân ướt, võ công duy nhất chính là Lôi Kiếp Thần Đao, mà Liệt Dương Chân Đao lại còn đang ở trong tay của Hoa Tiểu Ba.
Chúng nữ Phong Ái Vũ không tìm được người của Hy Bình, lại không kiếm thấy thi thể của Hy Bình, cho rằng hắn đã táng thân bụng sói, vốn là đã khóc cạn nước mắt, lúc này bởi vì chủ nhân không màng tất cả khóc lớn, lại chảy xuống như mưa.
Phong Hoa lưỡng nữ đi tìm cái chết.
Đỗ Thanh Phong hỏi: "Đại Hải, nam nhân này thực là đại ca của đồ đệ?"
Hoàng Đại Hải bi thống đáp: "Phải ạ! Sư phụ, người vì sao hỏi như vậy?"
Đỗ Thanh Phong nói: "Bởi vì hắn rất giống một người, bởi vậy ta hoài nghi hắn là nhi tử của người đó."
Hoàng Đại Hải kinh ngạc hỏi: "Đại ca giống ai?"
Đỗ Thanh Phong cắn răng hận đáp: "Huyết Ma!"
Triệu Kiệt Anh cùng Từ Phiêu Nhiên tề thanh nói: "Đỗ huynh, ta cũng có đồng cảm."
Hoàng Đại Hải quát lên: "Không thể, đại ca cùng đệ tử là thân huynh đệ, nếu huynh ấy là nhi tử Huyết Ma, đệ tử cũng phải, nhưng tổ tiên của bọn đệ tử lại là mấy đời ở Hoàn Sơn Thôn, mà người trong thôn phần lớn họ Hoàng, phụ thân của đệ tử cũng tuyệt không phải Huyết Ma."
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: "Ta tin tưởng đệ tử, ai, thế gian người tương tự người cũng là thường có."
Tứ Cẩu không khách khí nói: "Các người lải nhãi gì? Tìm người quan trọng!"
Đỗ Thanh Phong nói: "Không cần tìm, bọn họ còn sống."
Mọi người đều nhìn ông ta, nhãn thần của mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau, có kinh ngạc, có nghi vấn, cũng có cuồng hỉ.
Tứ Cẩu hỏi: "Ông nói gì?"
Đỗ Thanh Phong bình tĩnh đáp: "Các người nhìn những xác sói này, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt nhất định là gặp phải bầy sói, mà nhìn thủ pháp dã lang bị giết, hiển nhiên là ra từ tay cùng một người. Vải rách trên đất, vừa nhìn liền biết trên người của Hy Bình, mỗi một khối vải đều rách rất đều đặn, chính là dưới loại tình huống vận công nào đó chấn rách, nếu là bị sói cắn xé xuống, tuyệt không khả năng đều đặn như thế. Mà vải áo của Tiểu Nguyệt không có một mảnh trên đất, đã nói rõ nó không có chịu bất kì thương hại nào. Có thể khẳng định nói, những dã lang này là bị cùng một người tay không giết, người này chính là Hy Bình! Ta không biết hắn thế nào làm được, đây là vượt quá cực hạn của nhân loại, hắn so với Huyết Ma còn đáng sợ hơn! Hắn như đã giết bầy sói, đương nhiên không thể lưu lại ở đây, chúng ta tìm tiếp nữa cũng vô dụng, chẳng bằng quay về đợi tin tức của bọn họ."
Mọi người cảm thấy ông ta nói hợp tình hợp lí.
Chư nữ Lôi Phượng liền nghĩ, quả là như thế, lại phóng tiếng khóc to, nhưng là bởi vì biết được Hy Bình khả năng đang sống mà khóc.
Tứ Cẩu thần kinh la hét nói: "Ta đã biết tiểu tử này không phải đoản mệnh."
Lôi Long nói: "Thư thư, quay về trước thôi! Hy Bình không thể có chuyện, cả mấy trăm con sói đều không làm gì được hắn, còn có gì có thể làm khó hắn chứ? Khả năng hắn đã ở Thần Đao Môn đang đợi chúng ta!"
Một đám người ai ai cũng suy nghĩ hướng tới đường về đi, đã không giống khi mới tới gào khóc động trời như thế.
Bi thống qua đi, chẳng lẽ liền là vui sướng sao?!
Hạp cốc một đầu là thảo nguyên, một đầu khác lại là sa mạc.
Đây là một đạo hạp cốc quanh năm không thấy đáy, tên là "Lang Đạo".
Đáp hạp cốc cũng cỏ mọc đầy, tối thiểu cao có nửa người. Trong bụi cỏ hoang cao dày, nằm hai người.
Một nam một nữ đang ôm nhau nằm trong đống cỏ hoang, nữ nhân nằm sấp ngủ trên người nam nhân, vết máu trên mặt nam nhân còn chưa có hoàn toàn mất đi.
Lúc này, thân thể của nữ nhân chuyển động, chuyển tỉnh lại, kêu khóc nói: "Đại ca, tỉnh đi nào! Muội là Nguyệt Nhi!"
Bất luận Tiểu Nguyệt kêu gọi như thế nào, y nguyên không thấy Hy Bình chuyển tỉnh lại.
Bỗng nhiên, Tiểu Nguyệt cảm thấy tim nhảy trước ngực của Hy Bình vẫn như cũ, lấy bàn tay duỗi đến nơi lỗ mũi của hắn, mặt khóc đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười như hoa xuân.
Nàng ta dùng tay lau đi vết máu trên mặt Hy Bình, cúi đầu xuống, hai vành môi đỏ dán lên trên hai cánh môi của hắn, rất lâu mới tách ra.
Hy Bình rên rỉ một tiếng khó chịu, mở mắt ra, nhìn thấy Tiểu Nguyệt trên người, kích động đến chảy nước mắt!
Ở khoảnh khắc Tiểu Nguyệt bị chấn bay ra, hắn nghĩ cũng không nghĩ, liền bạo phát như thiểm điện, hướng về Tiểu Nguyệt bắn qua, nào còn quản được sống chết?
Hắn sợ Tiểu Nguyệt chết đi bao nhiêu a!
Hiện giờ Tiểu Nguyệt với hắn đều đang sống, hắn quá vui mà khóc.
Hắn đem kì tích này quy công cho hắn lâm nguy không sợ, lúc hắn ôm Tiểu Nguyệt rơi gấp xuống dưới, hắn nỗ lực khống chế thăng bằng của thân thể, để sống lưng bản thân tiếp đất trước, ở sát na phần lưng cùng mặt đất sẽ va chạm, hắn vận công đem kình lực va chạm ép trong cơ thể, cố gắng hết sức không để kình lực va chạm to lớn truyền đến thân thể xinh đẹp của Tiểu Nguyệt.
Liền ở trong nháy mắt đó, hắn phun mạnh một ngụm máu, ngất xỉu đi.
Kì thật, hắn đã là cửu tử nhất sinh. Nếu không phải thiên dương địa âm chi khí trong cơ thể hắn khi nguy cấp tự động mãnh liệt cuộn trào ra, bảo hộ thân thể cùng tâm mạch của hắn, hắn sớm đã tan xương nát thịt, ngũ tạng thành bùn, nào còn có thể nằm ở đây đắc ý nghĩ đông nghĩ tây?
Tiểu Nguyệt cuồng hô nói: "Đại ca, huynh tỉnh rồi, Nguyệt Nhi thật cao hứng!"
Nụ hôn của nàng ta giống như mưa rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Hy Bình.
Hy Bình kháng nghị nói: "Nguyệt Nhi, muội thế nào có thể hôn đại ca như vậy?"
"Vì sao không thể? Ai quy định muội muội không thể hôn ca ca? Hứ, muội vẫn cứ muốn hôn!" Nàng ta quả thực lần nữa hôn đến Hy Bình hoàn toàn không có lực ngăn trở.
Kì thật, hắn vốn dĩ đã toàn thân đau đớn không có sức ---- Mẹ, rơi từ trên cao xuống như thế, không chết cũng thành một đống bùn nát!
Hy Bình rên rĩ nói: "Nguyệt Nhi, muội đừng đè huynh, xuống trước, có được không? Đại ca sắp bị muội đè chết rồi!"
Tiểu Nguyệt đột nhiên không rõ ràng nói: "Đại ca, huynh thực xấu da, đang ngủ còn thế này …"
Hy Bình liền kinh hãi, cảm giác được hạ thể kiên đĩnh của bản thân chính đang đội ở nơi gốc hai chân của Tiểu Nguyệt. Không biết sức lực đâu tới, hắn nắm Tiểu Nguyệt đẩy xuống bên cạnh, nghĩ thầm, mẹ nó ngươi thực là đại dâm côn, đối với muội muội cũng dám sinh ra loại phản ứng bất lương này?
Hắn lúng túng ít thấy nói: "Xin lỗi!"
Hắn đâu có biết, đây toàn là thiên dương địa âm chi khí của hắn đang tác quái, chỉ bởi sát na hắn với mặt va chạm, khí rót toàn thân, tự nhiên cũng liền rót đổ đến địa phương đó, mà loại chân khí này bản thân mang theo chất tố dâm dương, bởi vậy dương căn của hắn mới có thể khi hắn đang hôn mê tiếp tục kiên đĩnh vô bì, lại bởi vì thiên dương địa âm chi khí không ngừng tự động trị thương, sanh sanh bất tức vận chuyển toàn thân, thứ đó của hắn cũng liền kiên đỉnh như thế.
Tiểu Nguyệt con mắt long lanh nước nhìn hắn, cả người hắn ta không dễ chịu hỏi: "Nguyệt Nhi, vì sao nhìn đại ca như thế?"
Tiểu Nguyệt liền cười ngọt ngào, đáp: "Muội đang nghĩ, đại ca vì sao biến thành bắt mắt thế này, có thể lừa gạt nữ hài tử như thế!"
Hy Bình vận khí đem kích thích của hạ thể lắng lại, nói: "Muội là đang tán thưởng đại ca, hay là đang trách mắng đại ca? Tiểu ny tử!"
Tiểu Nguyệt bĩu môi đáp: "Đều có."
Hy Bình nghỉ ngơi một hồi, nhìn hoàn cảnh xunh quanh, miễn cưỡng ngọ nguậy dậy, nói: "Nguyệt Nhi, muội còn có thể đi chứ?"
"Vâng." Tiểu Nguyệt đáp một tiếng, từ trên đất đứng lại, so với Hy Bình ung dung hơn nhiều, xem ra thân thể không có chịu thương hại to lớn. Nàng ta biết đây toàn là dưới kết quả Hy Bình liều mạng bảo vệ nàng ta.
Nghĩ đến Hy Bình không màng tất cả cứu nàng ta, cùng với nàng ta ngã xuống hạp cốc không biết nông sâu này, nàng ta cảm động nói: "Đại ca, muội … cảm tạ!"
Hy Bình dùng tay vỗ về mái tóc thanh tú đã rối bời của nàng ta, nhu hòa nói: "Nha đầu ngốc, muội là muội muội của ta mà! Có gì phải cảm ơn?!"
Tiểu Nguyệt nắm lấy tay hắn, vui vẻ nói: "Đại ca, chúng ta hướng về bên nào đi?"
Hy Bình dắt bàn tay nhỏ của nàng ta, không biết làm sao thở dài nói: "Tùy tiện thôi! Đi không thông, lại quay đầu."
Tà dương đã xuống, màn đêm đang phủ.
Trong hạp cốc vang vọng tiếng sói rú, tê tâm liệt phế.
Tiểu Nguyệt bổ vào trong lòng Hy Bình, giọng run rẩy nói: "Đại ca, sói."
Phải, bọn họ thấy được hạp cốc trước mặt, một mảng đông nghìn nghịt, đều là sói.
Sói hung hãn!
Phỏng đoán có vài trăm con.
Bọn họ gặp phải bầy sói!
Hy Bình ôm chặt cứng Tiểu Nguyệt, cũng không thể cảm thấy khó xử trước đây nữa.
Lúc này, hắn chỉ có một tư tưởng ---- bảo vệ Tiểu Nguyệt, không để nàng ta chịu bất luận thương hại nào!
Nhân nhi trong lòng, chẳng những là muội muội hắn, trên trình độ nào đó, nàng ta còn là … nữ nhân của hắn!
Bất luận dựa vào loại lí do nào, ở tại loại quan hệ nào, nàng ta đều là nhân nhi thân mật của hắn, nàng ta đề là yêu thương trong lòng hắn!
Hắn kiên định nói: "Nguyệt Nhi, đừng sợ, có đại ca đây!" Trên mặt hắn ta lộ ra một loại lãnh tuấn như hắc thiết, trong mắt bắn ra một loại qung mang lấp lánh.
Thân thể yêu kiều run rẩy của Tiểu Nguyệt trong vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của Hy Bình bình tĩnh lại ---- Hy Bình rất lâu không có ôm nàng ta chặt thế này, nàng ta cảm thấy mong muốn bảo hộ cường thịnh của Hy Bình đối với nàng ta.
Nàng ta nói: "Đại ca, chúng ta không có vũ khí … sói nhiều quá! Đại ca, huynh giết Nguyệt Nhi trước, Nguyệt Nhi muốn chết ở trong lòng đại ca, bất sống với chết, Nguyệt Nhi chỉ muốn ở trong lòng đại ca!"
Hy Bình trong tim chua xót, yêu thương luyến tiếc nói: "Nguyệt Nhi, không cần sợ, vài con sói nhãi mà thôi, đại ca đem bọn chúng toàn bộ làm thịt hết!"
Bầy sói như thủy triều tràn tới, lấp kín hoàn toàn hạp cốc, đen sịt không cách nào tính toán số lượng.
Sói rú rung trời!
Tiểu Nguyệt đột nhiên hạ quyết tâm rất lớn nói: "Đại ca, hôn muội, giống như tình nhân hôn muội!"
Hy Bình thần sắc quái dị chăm chú nhìn nàng ta, rất lâu không nói.
Tiểu Nguyệt lệ chảy đầy mặt, nói: "Đại ca, huynh cả yêu cầu trước khi chết của muội muội cũng không thể thỏa mãn sao?"
Hy Bình đột nhiên cúi đầu xuống hôn nàng ta sâu nặng, nàng ta cũng nhiệt liệt đáp trả.
Hai huynh muội này, thời khắc này đã tựa như một cặp tình nhân yêu nhau tha thiết ôm hôn thâm tình …
Bầy sói ở trước mặt hai người không xa dừng lại, tiếng sói tru cũng biến mất.
Cả tòa hạp cốc liền trầm tịch như chết.
Môi tách!
Hy Bình kiên định vô bì nói: "Nguyệt Nhi, huynh không thể để muội chịu bất kì thương hại nào, dù cho liều tận hơi thở cuối cùng của huynh, huynh cũng muốn muội còn sống đi khỏi tòa hạp cốc này! Trốn đến sau lưng huynh, nhanh!"
Hắn cản trước người Tiểu Nguyệt, nhãn tình đột nhiên từ màu trắng đen chuyển biến thành màu đỏ máu, toàn thân bức ra đạm quang màu nhũ bạch, hai tay thành trảo, mười ngón tay lóe sáng kim chúc cường quang kim hoàng sắc.
Bỗng nhiên!
Hắn hướng trước cúi đổ xuống, mười đạo kim quang đâm vào mặt đất, tựa như là chống đỡ cơ thể to lớn của hắn, kéo duỗi một loại lực khuếch trương không gian, từ trên người hắn bạo xạ ánh sáng trắng rừng rực.
Cường quang bắn khắp!
Trong nháy mắt hắn cúi người, hư không phía trên hắn như kì tích lộ ra một quang chi huyễn long huyết hồng sắc, trước mặt hắn lại là ảnh tượng hỏa vân sư hổ kim hoàng sắc, như thực tựa cuồng!
Không khí quỷ dị.
Dưới tình huống nguy hiểm cực độ, mong muốn bảo hộ cường liệt đối với Tiểu Nguyệt cùng dưới thôi động đấu tranh cuối cùng đối với sinh mệnh, tiềm năng của Hy Bình phát huy đến cực trí của nhân loại, đem tinh khí của của Thiên Niên Huyết Xà cùng Hỏa Vân Sư Hổ từ thể nội của hắn, gân mạch của hắn, linh hồn của hắn bức xạ ra, ảo hóa thành hình, sản sinh loại cảnh quan dị thường bất khả tư nghị này.
Cường quang trắng rừng rực trên người hắn kích xạ ra, đến từ sự bung ra của linh khí của Địa Tuyền Nhũ.
Tiếng sói tru lại lên, sơn cốc chấn động, dã lang không cách chi tính toán hướng bọn họ kéo bổ qua.
Cùng một thời gian, hổ khiếu sư hống long ngâm đâm phá đêm không.
Hy Bình bỗng nhiên thẳng người, thân thể to lớn hướng sau ngửa mặt, y phục vỡ vụn, bắn bay ra, song trảo chuyển ngược, chưởng tâm hướng trước cong căng, mười ngóc tay bắn kim mang tiễn về bầy sói!
Mặt hắn lúc này tán phát ma quang huyết hồng sắc, huyết mạch trên cần cổ thô tráng đột ngột hiện lên, có thể nhìn thấy huyết dịch tử hắc sắc rung động, tựa như vũ điệu mãnh liệt của máu!
Cả con người hắn trong nháy mắt biến thành uy mãnh tuyệt luân, mắt bắn huyết quang, cơ thể hùng dũng lõa lồ quang mang bắn khắp, chiếu sáng cả tòa hạp cốc. Quang chi huyễn long bay vọt lên, cự hình huyễn tượng của Hỏa Vân Sư Hổ tư thế bổ vọt, hai vuốt trước hung ác lực xé vạn cân.
Theo Hy Bình giống như ma thú phóng hướng bầy sói, hào quang cường thịnh ---- huyết quang huyễn long hướng về bầy sói bổ nhào thẳng xuống, long trảo trưng máu; cự tượng của Hỏa Vân Sư Hồ phóng nhào vọt về trước, kim quang chụp về bầy sói.
Ma thú giết xé!
Cường thế phát động!
Tình cảnh đại loạn!
Huyết quang kích xạ!
Máu phun lên trời, rãi xuống như mưa lớn.
Tiếng kêu rống của dã thú bi thương, tràn đầy, vang vọng, chấn động cả tòa hạp cốc!
Tiểu Nguyệt không dám tin nhìn tất cả phát sinh trước mắt, Hy Bình qua đâu, không một sói sống!
Trong huyết quang, long đằng hổ dược, không phân biệt rõ là ngươi cùng dã lang đang giết xé, hay là đánh giết giữa dã thú với dã thú, thảm liệt đến khiến người kinh khủng!
Tựa như một trường ác mộng, đồ sát vĩnh viễn không ngưng nghỉ, thế kỉ điên cuồng.
Máu nhuộm đại địa!
Sau nửa thời thần, tất cả quay về yên lặng.
Trăng cong như lưỡi liềm.
Mùi máu tanh bao phủ cả tòa hạp cốc, nồng!
Tiểu Nguyệt kêu khóc chạy cuồng, đạp lên xác sói vỡ nát tìm kiếm Hy Bình. Ở một đầu khác của hạp cốc, Hy Bình ngã ở nơi đầu cùng của xác sói, khắp người là máu, không phân biệt rõ là máu sói, hay là máu người.
Tiểu Nguyệt không màng tất cả bổ nhào đến trên người Hy Bình kêu khóc nói: "Đại ca, huynh tỉnh dậy đi! Nguyệt Nhi không cho phép huynh chết!"
Hy Bình cử động một cái, không có sức mở hai mắt, nói: "Nguyệt Nhi, đại ca rất mệt, muội để huynh nghỉ ngơi một tí."
Hắn lần nữa nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ sau.
Tiểu Nguyệt biết hắn không có nguy hiểm tính mạng, nước mắt vẫn chảy, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đầy là máu tươi đó của hắn, lẩm bẩm một mình nói: "Huynh trước đây một mực tránh muội, khiến muội cho rằng là huynh chán ghét Nguyệt Nhi, nguyên lai huynh yêu Nguyệt Nhi thế này! Huynh luôn cho rằng muội gì đều không biết, kì thật muội ở trong cái đêm huynh tương hảo với Đỗ Tư Tư, liền biết đại ca với Hoàng Ngưu là cùng một người. Lãnh thư thư khi đó sau khi kể cái chết của Hoàng Ngưu, một chút tình tự bi thương cũng không có, phải biết Hoàng Ngưu là vì bảo hộ thư ấy mới chết nha! Sau đấy thư cho muội rằng muội đang ngủ, lại lẩm bẩm một mình nói ra Hoàng Ngưu chính là đại ca. Trước đó, muội còn cho rằng sự quen thuộc đối với đại ca là đến từ kí ức khi nhỏ, nguyên lai loại quen thuộc này là đến từ nam nhân lần trước chiếm hữu muội, cũng chính là đại ca huynh. Thế nhưng, cho đại ca chiếm hữu, muội một chút đều không thống khổ, cũng không hối hận, không biết vì sao, muội trái lại cảm thấy rất cao hứng. Chỉ là sau này huynh đối với Nguyệt Nhi lãnh đạm, Nguyệt Nhi liền cảm thấy thất lạc thương hoài. Muội luôn muốn làm nũng trong lòng đại ca, muốn đại ca ngày ngày đều hôn Nguyệt Nhi, cũng muốn đại ca lần nữa chiếm hữu Nguyệt Nhi! Muội cũng không quản đây là đúng hay là sai, muội chỉ biết đại ca là nam nhân đầu tiên của Nguyệt Nhi, nam nhân của Nguyệt Nhi, nam nhất duy nhất! Nguyệt Nhi một đời này chỉ yêu một mình đại ca, thân thể của Nguyệt Nhi chỉ tiếp thụ sủng ái của đại ca! Đại ca, huynh nghe được lời Nguyệt Nhi nói không?"
Hy Bình sớm đã ngủ say như chết, nào có thể nghe thấy được những cáo bạch kinh tâm động phách này của nàng ta?
Tiểu Nguyệt nhìn trời đêm, lại cúi đầu nhìn Hy Bình, nói: "Đại ca, chúng ta tiếp tục đi, lần này do Nguyệt Nhi cõng đại ca đi, Nguyệt Nhi có thể."
Lúc bình minh.
Một đầu khác của hạp cốc đi lại một nhóm người, lại là đám người của Lôi Phượng với Tứ Cẩu.
Khi bọn họ đi đến chỗ Hy Bình với dã lang tàn sát lẫn nhau, cũng bị thảm tượng trên đất làm kinh hãi không nói ra lời.
Chỉ thấy trên đất đầy là xác sói, lại không có một cỗ xác hoàn chỉnh, dường như bị dã thú cường đại vô bì gì tàn khốc xé nát, lẫn lộn mảnh vụn đất cát đầy mặt đất đoạn này của hạp cốc, khoảng cách giữa hai đoạn ít nhất cũng có trăm mét trở lên. Cũng chính là nói, chi ít cũng có vài trăm con dã lang.
Là ai có năng lực thế này, lại có thể tay không xông giết nhiều dã lang như thế?
Đây quả thật là sức người không thể làm được, nhưng rõ ràng có người làm được.
Chẳng lẽ là Hy Bình rơi xuống?
Thế nhưng, rất nhiều người đều rõ, công phu quyền cước của hắn thối nát giống như phân ướt, võ công duy nhất chính là Lôi Kiếp Thần Đao, mà Liệt Dương Chân Đao lại còn đang ở trong tay của Hoa Tiểu Ba.
Chúng nữ Phong Ái Vũ không tìm được người của Hy Bình, lại không kiếm thấy thi thể của Hy Bình, cho rằng hắn đã táng thân bụng sói, vốn là đã khóc cạn nước mắt, lúc này bởi vì chủ nhân không màng tất cả khóc lớn, lại chảy xuống như mưa.
Phong Hoa lưỡng nữ đi tìm cái chết.
Đỗ Thanh Phong hỏi: "Đại Hải, nam nhân này thực là đại ca của đồ đệ?"
Hoàng Đại Hải bi thống đáp: "Phải ạ! Sư phụ, người vì sao hỏi như vậy?"
Đỗ Thanh Phong nói: "Bởi vì hắn rất giống một người, bởi vậy ta hoài nghi hắn là nhi tử của người đó."
Hoàng Đại Hải kinh ngạc hỏi: "Đại ca giống ai?"
Đỗ Thanh Phong cắn răng hận đáp: "Huyết Ma!"
Triệu Kiệt Anh cùng Từ Phiêu Nhiên tề thanh nói: "Đỗ huynh, ta cũng có đồng cảm."
Hoàng Đại Hải quát lên: "Không thể, đại ca cùng đệ tử là thân huynh đệ, nếu huynh ấy là nhi tử Huyết Ma, đệ tử cũng phải, nhưng tổ tiên của bọn đệ tử lại là mấy đời ở Hoàn Sơn Thôn, mà người trong thôn phần lớn họ Hoàng, phụ thân của đệ tử cũng tuyệt không phải Huyết Ma."
Đỗ Thanh Phong thở dài nói: "Ta tin tưởng đệ tử, ai, thế gian người tương tự người cũng là thường có."
Tứ Cẩu không khách khí nói: "Các người lải nhãi gì? Tìm người quan trọng!"
Đỗ Thanh Phong nói: "Không cần tìm, bọn họ còn sống."
Mọi người đều nhìn ông ta, nhãn thần của mỗi người đều không hoàn toàn giống nhau, có kinh ngạc, có nghi vấn, cũng có cuồng hỉ.
Tứ Cẩu hỏi: "Ông nói gì?"
Đỗ Thanh Phong bình tĩnh đáp: "Các người nhìn những xác sói này, Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt nhất định là gặp phải bầy sói, mà nhìn thủ pháp dã lang bị giết, hiển nhiên là ra từ tay cùng một người. Vải rách trên đất, vừa nhìn liền biết trên người của Hy Bình, mỗi một khối vải đều rách rất đều đặn, chính là dưới loại tình huống vận công nào đó chấn rách, nếu là bị sói cắn xé xuống, tuyệt không khả năng đều đặn như thế. Mà vải áo của Tiểu Nguyệt không có một mảnh trên đất, đã nói rõ nó không có chịu bất kì thương hại nào. Có thể khẳng định nói, những dã lang này là bị cùng một người tay không giết, người này chính là Hy Bình! Ta không biết hắn thế nào làm được, đây là vượt quá cực hạn của nhân loại, hắn so với Huyết Ma còn đáng sợ hơn! Hắn như đã giết bầy sói, đương nhiên không thể lưu lại ở đây, chúng ta tìm tiếp nữa cũng vô dụng, chẳng bằng quay về đợi tin tức của bọn họ."
Mọi người cảm thấy ông ta nói hợp tình hợp lí.
Chư nữ Lôi Phượng liền nghĩ, quả là như thế, lại phóng tiếng khóc to, nhưng là bởi vì biết được Hy Bình khả năng đang sống mà khóc.
Tứ Cẩu thần kinh la hét nói: "Ta đã biết tiểu tử này không phải đoản mệnh."
Lôi Long nói: "Thư thư, quay về trước thôi! Hy Bình không thể có chuyện, cả mấy trăm con sói đều không làm gì được hắn, còn có gì có thể làm khó hắn chứ? Khả năng hắn đã ở Thần Đao Môn đang đợi chúng ta!"
Một đám người ai ai cũng suy nghĩ hướng tới đường về đi, đã không giống khi mới tới gào khóc động trời như thế.
Bi thống qua đi, chẳng lẽ liền là vui sướng sao?!
Hạp cốc một đầu là thảo nguyên, một đầu khác lại là sa mạc.
Tác giả :
Trần Khổ