Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 218: Túy Nguyệt Lộng Vân

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 218: Túy Nguyệt Lộng Vân

Trên hành trình trở về Trung Nguyên, Hy Bình vẻ mặt vui mừng vô hạn, hắn tại cuộc thi tình ái, đã khiến cho hai mươi lăm mỹ nhân Ba Tư cứng cỏi bại trận nằm úp vô lực. Chẳng những nữ nhân hâm mộ hắn mà ngay cả nam nhân Ba Tư cũng coi hắn như thần minh, tôn xưng hắn là "Tình ái chi thần", đối với hắn vô cùng sùng bái, quả thực như đất hạn gặp mưa rào, không bao giờ kết liễu.

Sau đó, nữ nhân Ba Tư kẻ nào cũng muốn tìm Hy Bình hoan ái, nhưng Quyền Hành giải quyết tất cả nữ nhân này. Người nào tiếp cận Hy Bình, thì nàng đối với nữ nhân đó vung tay hạ cước, còn Hy Bình tự động đi gặp nữ nhân, thì nàng ta đi theo sát một bên, khiến Hy Bình chỉ còn cách bỏ cuộc. Cuối cùng thì nữ nhân Ba Tư không dám đến tìm hắn, mà hắn cũng chẳng dám đến gặp nữ nhân Ba Tư nữa.

Đến Trung Nguyên, bọn họ tách khỏi đoàn người Ba Tư, Bố Lỗ Tư cũng giống như nữ nhân tất cả đứng khóc hu hu. Hắn ôm lấy Bố Lỗ Tư vỗ về "ta còn có dịp gặp lại mà". Bố Lỗ Tư thút thít, nếu có một ngày hắn muốn đến Ba Tư, thì mang nữ nhân toàn thành tất cả giới thiệu cho hắn. 

Hy Bình nói rằng, khi có cơ hội ta sẽ đến thăm Ba Tư. Khi ấy kẻ nào khi dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta, ta sẽ đánh hắn thành đầu heo.

Bố Lỗ Tư vui vẻ nói, cám ơn chủ nhân, chủ nhân xuất thủ thiên hạ vô địch, biến hắn thành đầu heo.

Cứ thế Bố Lỗ Tư lại khóc lóc quay lưng đi, hắn một bước đi, nước mắt một giọt.

Khi Hy Bình và chúng nữ đến được Long Thành thì vừa lúc gặp Long Hổ song ma mang Thi Nhu Vân chạy. Hắn nổi giận thả ngay chúng nữ xuống, tốc độ còn nhanh hơn ngựa truy theo liền….

Lát sau, hắn ôm Thi Nhu Vân quay trở lại, chúng nữ đi theo, hắn hỏi: " Tiểu Ách Ba, chúng ta đi đâu bây giờ?"

Thi Nhu Vân xấu hổ trả lời:" Trước tiên hãy thả muội xuống, nếu không ta không nói cho chàng biết."

" Ô ô, nàng lại uy hiếp ân nhân cứu mạng à?"

Thi Nhu Vân cười yểu điệu. Hy Bình thấy nàng cười rất khả ái, không kìm đựoc cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nàng, nàng cũng không tránh né, để yên cho hắn hôn.

"Nàng hiện tại không còn e sợ ta hôn nàng à?" Hy Bình nghi ngờ hỏi.

Thi Thu Vân không nói gì, gò má ửng hồng, chỉ cười thôi.

"Tốt rồi, để ta thả nàng xuống, nếu không nàng không nói thật sự với ta."

Thi Nhu Vân vừa đứng xuống, nhìn ngó chúng nữ, sau đó nói: "Các tỷ tỷ ở đây, muội đã gặp qua mấy người, nhưng muội không nhận biết tất cả. Bọn họ…. có thích Nhu Vân không?"

A Mật Y đi đến ôm lấy nàng, mỉm cười:" Tiểu Nhu Vân khả ái thế này, chúng tôi đương nhiên yêu thích rồi."

Quyền Hành nguýt lạnh lùng một tiếng. Thi Thu Vân nghe thấy, nàng quay đầu lại nhìn Quyền Hành, phát giác nàng chưa từng nhìn qua thiếu nữ mỹ lệ này, rồi hỏi:" Tỷ tỷ, người phải chăng không thích muội?"

Quyền Hành đáp " Không thích"

Thi Thu Vân sắc mặt ảm đạm, cúi đầu không nói lời nào.

Hy Bình đột nhiên thấy Thi Nhu Vân đang hoạt bát biến thành trầm mặc, liền lên tiếng: " Tiểu ách ba, đừng để ý nàng ấy. Về đến Long Thành, nàng cũng không còn đi cùng chúng ta nữa"

Quyền Hành tức giận:" Hoàng Hy Bình, ngươi nói thế có ý gì?"

Hy Bình đáp:" Nàng không phải nói, trở về Trung Nguyên, không để ý đến ta nữa sao?"

Quyền Hành la lên:" Ngươi trả lại cho ta sự trong trắng đi"

Hy Bình cười nói "Nàng sao vậy, ngày nào cũng đay nghiến ta bằng câu này?"

Quyền Hành nói: "Ngươi cũng không phải cả ngày mắc nợ à? Hoàng Hy Bình, ta nói cho ngươi biết, chúng ta ở đây ai cũng đang mang hài tử của chàng trong bụng đấy, ngươi nếu không dám chịu trách nhiệm, cẩn thận ngươi chết thật khó coi."

Hy Bình vẻ mặt đau khổ nói:" Ta nghĩ nàng không muốn ta chịu trách nhiệm"

"Hừm" Quyền Hành tỏ vẻ không đồng ý, mạnh mẽ bước thẳng tới trước, nàng nói, "Sau này ngươi có tìm nữ nhân, cũng phải được ta đồng ý của ta. Hiện tại nàng này, ta miễn cưỡng thu nhận"

Hy Bình hoảng hốt:" Nàng quản thúc ta quá nhiều. Ta quen biết tiểu ách ba, nàng thì không biết đang chơi trò đóng giả nam nhân ở đâu! Ta thấy, ta phải làm một việc, ta trở về để Hoa Tiểu Ba cắt thuốc phá thai, gọi nàng tới ăn."

Quyền Hành nói:" Ta cái gì cũng không phải ăn. Ta chỉ ăn ngươi, ăn ngươi cho hết bướng bỉnh. Như thế nào, hay là ngươi hận ta không để cho ngươi cùng với nữ nhân Ba Tư quỷ hỗn đó à?"

Hy Bình không nói được câu nào.

Thi Thu Vân đột nhiên nói:" Tỷ tỷ này thật là lợi hại"

Quyền Hành nghe thấy câu này, trong đầu rất sảng khoái, đối với Thi Thu Vân cảm tình thay đổi, đi đến bên cạnh Thi Thu Vân, ôm lấy nàng, cười nói:" Tỷ thực sự là nữ nhân lợi hại nhất thiên hạ, chưa một ai giám trái ý tỷ."

Ừ lợi hại quá? Nói khoát cũng lợi hại mà phải không?

Hy Bình đột nhiên phát giác Đường Tư công chúa rất thích nói khoát.

"Quyền Hành, muội hiện tại đang là phận nữ nhân, nhưng khi chúng ta về đến Đại Địa minh, xưng hô với muội như thế nào?" A Mật Y nghĩ đến vấn đề này.

Quyền Hành nghĩ đến việc đó, buồn thảm trừng mắt nhìn Hy Bình nói:"Gọi ta là Đường Tư đi."

Nàng không hề biết mọi người biết nàng là đương kim Đường Tư công chúa, nhưng Hy Bình và mọi người biết làm như cũng không biết.

Hy Bình nói "Tiểu ách ba, nàng trước kia nói không sai, Vân Tuyết đó, nếu như nữ cải nam trang, trông giống hệt hình dung của ca ca nàng. Không chừng, ả ta thực là ca ca của nàng."

"Có khả năng vậy ư", Thi Thu Vân thất kinh nói.

Hy Bình đến trước mặt nàng nhẹ nhàng nói:" Vừa rồi nàng cũng nhìn thấy trên thân ta xuất hiện long và sư hổ mà phải không?"

"Ân, nhìn thấy"

"Nếu nàng không tự mắt mình nhìn qua, ta không thể không nghĩ không có khả năng như thế?" 

"nếu như muội không chính mắt nhìn thấy, Nhu Vân thật sự không thể tin được!"

Tay của Hy Bình vuốt nhè nhẹ lên làn da mềm mại của nàng rồi nói:" Rất nhiều việc, nhìn thì không có khả năng, có lẽ hết lần này đến lần khác có thể trở thành hiện thực. Cây tiêu này do Địa Kiệt đem đến cho nàng hả?"

" Đó là ca ca của muội làm quà sinh nhật cho muội…"

Hy Bình than dài:" Nhu Vân, Địa Kiệt không nghĩ phải đem cây tiêu này cho nàng. Có thể nghĩ về một phương diện, chỉ có người yêu nàng hết lòng thôi. Nhưng ngoại trừ Tuý tỷ, trên đời này, chỉ có ca ca của nàng thôi."

Thi Nhu Vân kì quái nhìn Hy Bình hỏi:" Chàng nói Vân Tuyết là ca ca của muội à?"

"Đúng vậy. Ta có cảm giác như thế. Ta ở ngoài cửa lúc đó, thì bọn họ cũng đến, trên người Vân Tuyết phát ra khí tức, rất giống như khi ta đối đầu với Thi Trúc Sanh. Chỉ có trên người đại ca của nàng mới xuất hiện khí thế âm sâm giống quỷ đáng sợ. Khí thế trên người Vân Tuyết lúc đó ta rất quen thuộc."

" Nhưng Vân Tuyết tỷ tỷ đích thực là nữ nhân!"

Hy Bình cười ha ha nói:" Võ công của nhà nàng mà, theo lý, tự nàng phải hiểu chứ, ai biết được xuất hiện tình huống gì? Để ta mang nàng quay trở lại Địa Ngục Môn xem thế nào! Cũng để nàng thắp hương cho lão ca nang, dù sao ta đã lấy muội muội của hắn, nàng nói có phải không?"

Thi Nhu Vân má ửng hồng từng vệt, cúi đầu lí nhí:" A, chàng không nên mắng ca ca muội nữa"

A Mật Y hỏi: " Hy Bình, bây giờ chúng ta cần quay trở lại? Thái Âm giáo đã triệt thối về Tây Vực, không biết là Đình Đình có về Tây Vực không?"

Thi Nhu Vân đáp:" Đình Đình tỷ tỷ cùng đi với chúng muội. Tỷ ấy nói là thê tử của gã xấu xa này, nên không về Tây Vực." 

"Đình Đình? Làm thế nào bây giờ?" A Mật Y la lên.

Hy Bình hỏi:" A Mật Y lão bà, nàng có gì khẩn trương?"

A Mật Y nói:" Chàng với thiếp… Đình Đình chắc hận thiếp lắm"

"Sợ cái gì chứ, cùng lắm là ta nhún một chút, lớn nhỏ đều ăn. Ha ha, không phải ta chưa từng thử qua." Nói việc này thì có thể giống Độc Cô Tuyết và Đỗ Tư Tư, đầu của ta cũng lớn, chẳng biết sau này giải thích thế nào đây.

A Mật Y cười mắng:" Thế chẳng phải chàng được tiện nghi một cách tài tình sao?"

Hy Bình uỷ khuất:" Ta bổn lai rất tài tình mà!"

Quyền Hành nói:" Chúng ta phải nhanh chóng trở về thành. Mặc thứ trang phục di tộc này, toàn thân ta không thoải mái. Ta phải đổi về y phục Trung Nguyên ngay đây."

Hy Bình nói:" Ta muốn chầm chậm trở về, bí mật trở về, ha ha"

"Tại sao?" Quyền Hành hỏi lại.

"Nàng sao ngốc vậy, ta thật không thích nhiều người biết."

Quyền Hành tròn mắt, kinh ngạc hỏi:" Sao chàng lại không thích nhiều người biết"

Nhưng chúng nữ của hắn cũng yên lặng lắc lắc đầu. Hy Bình như không nhìn thấy gì, nhìn Thi Nhu Vân nói:" Tiểu ách ba, phòng của nàng có lớn không?"

"Có ta và đại tẩu ở, nhưng phòng cũng không lớn lắm."

"Buổi tối chúng ta đến phòng nàng, có được không?"

"Vì sao lại làm ra vẻ thần bí vậy?"

Hy Bình nói:" Vì ta thích thế"

Thi Nhu Vân nói:" Bọn họ không thấy Nhu Vân quay lại, nhất định sẽ rất lo lắng đi tìm."

"Nàng nói đúng đấy, ta đã nhận ra khí tức của họ rồi."

Bóng tốii bao phủ mặt đất, nhưng sự yên lặng bên hồ đã bị phá tan. Mười người ồn ào tìm kiếm, giống như một viên đá rơi xuống hồ phát ra tiếng vang, không thể nào dừng lại được.

Những người trong Tiểu Trạch Môn thấy Thi Nhu Vân đi lâu không quay trở về, liền chia nhau đi tìm.

Hoa Tiểu Ba cùng một người đi tìm theo hướng tiểu hồ ở ngoài thành, đúng lúc Hy Bình đang nói đã nhận biết khí tức của họ. Hắn chính đang đứng cùng đám nữ nhân bên hồ, Hoa Tiểu Ba kinh ngạc từ xa gọi lớn " a a, là tỷ phu"

Hy Bình xoay người lại mỉm cười, nhưng vết sẹo đầy mặt làm mọi người thất kinh, tuy nhiên, nụ cười của hắn, tìm qua trên mặt chàng, thật sự không có nửa mùi vị của máu, nhưng trái lại nổi lên hỗn tạp không thể nói là nhu hoà.

"Các ngươi đến đón ta à?"

Hoa Tiểu Ba nói:" Không kỳ lạ sao Nhu Vân không trở về, nguyên lai là có tỷ phu bên cạnh."

Hy Bình qua màn lệ quang ôm Tiểu Nguyệt trong lòng, nhẹ nhàng hỏi:" Đại ca quay về rồi, không vui sao?"

Vưu Tuý nói:" mặt chàng làm sao mà."

Hy Bình đưa tay ra, cũng ôm nàng vào lòng đáp:" Không việc gì, để sau này, trả lại cho các nàng một lão công mặt trắng."

Triệu Tử Uy nói:" Ngươi thế này, ta trông lại thuận mắt hơn."

Vưu Túy không chịu thua:" Thế ngươi để cho ta chém vài đao lên mặt ngươi thử!"

" Mặt ta hiện tại không có sợi râu nào!" Triệu Tử Uy hơi ngượng, vội chuyển chủ đề nói, "Này, Hy Bình, con mẹ ngươi mỗi lần thất tung lại đem về bao nhiêu là nữ nhân. Lần này thì đặc biệt khoa trương, thình lình đem tới mười người về? Ngươi định chơi khăm chúng ta sao. Triệu Tử Uy ta đoạn thời gian trước bị Mộng Hương cự tuyệt, làm ta thật sự thương tâm"

Âu Dương Đình Đình giận dữ:" Ngươi thương tâm như thế, sao lại theo đuổi Hoàng Ngọc của ta chi?"

"Ha ha!" Triệu Tử Uy chỉ cười một cách rồ dại, sau tràng cười, hắn nói, "Hoàng Hy Bình, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được có chủ ý với Tứ Ngọc. Ty ngươi nhìn qua thân thể bọn họ, nhưng chúng ta bốn người vẫn quyết định theo đuổi Tứ Ngọc. Yêu cầu ngươi đứng qua một bên, nếu không đừng trách ta Triệu Tử Uy xuất đao!"

Hy Bình nói:" Chuyện này phải xem bọn họ thích ai, ta cảm giác bọn họ thích ta…"

"Dừng lại, Hoàng Hy Bình, con mẹ người bây giờ không còn anh tuấn, nhưng cũng muốn tranh giành chúng ta à!" Triệu Tử Uy giận dữ hét lên.

Hoa Tiểu Ba đáng thương:" Thế này nhé, tỷ phu, huynh đã có nhiều như vậy, nhường cho chúng ta đi! Chúng ta để Âu Dương tỷ tỷ lại cho huynh nhé."

Hy Bình kêu lên kỳ lạ:" Các ngươi nhượng cho ta á?"

"Hoàng Hy Bình, nói mau, chàng có hay không có làm sư phụ của thiếp?" Âu Dương Đình Đình nói ra thận kinh người.

A Mật Y đỏ hồng cả mặt bối rối:" Đình Đình…."

Âu Dương Đình Đình tranh nói:" Sư phụ, kẻ này rất xấu xa, hắn định lớn nhỏ đều ăn. Nên con trước hết đã cảnh cáo hắn, có được Âu Dương Đình Đình con, phải không được có chủ ý xấu với sư phụ."

Hy Bình cười cười:" A Mật Y lão bà, nói cho nàng ta biết đi."

Mọi người kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: A Mật Y lão bà.

Âu Dương Đình Đình nhìn Hy Bình rồi nhìn A Mật Y, đột nhiên khóc nức nở, ôm mặt bỏ chạy. A Mật Y và Lí Ngọc, Minh Ngọc cùng đuổi theo.

Hoa Tiểu Ba nói:" Tỷ phu, huynh thật lợi hại, ngay cả A Mật Y là một loại tiền bối mỹ nữ cao cấp, huynh cũng làm. Lúc nãy ta nhìn bọn họ, cũng biết được bọn họ không còn là xử nữ, ngoại trừ tỉ phu liệu còn ai lợi hại thế không nhỉ?"

Quyền Hành quát mắng: "Hoa Tiểu Ba, ngươi nói ít một chút, tránh cho cái lưỡi bị cắt đấy."

Hoa Tiểu Ba cả kinh nói: "Nàng là ai vậy? Tỷ phu, a a, mỹ nữ này là ai đây? Đệ làm sao mà chưa từng gặp qua? Thật ra, đệ đã sớm muốn hỏi rồi, ba tiểu thiếp của La lão đầu làm sao đi theo bên huynh vậy?" Hắn trong lòng nghĩ rằng ba nữ nhân này của La phủ, tất cả không còn là xữ nữ sao? Chẳng lẽ là tỷ phu làm?

Bản thân là cao thủ nói láo, hắn vốn trong lòng không nên trực tiếp nói ra, vậy mà lần này lại nói thực:" Tỷ phu người không phải là làm cả tiểu thiếp của La lão nhân chứ?"

Tam nữ mặt mài đỏ rực, Hy Bình nói: "Hoa Tiểu Ba, ta có giống cái loại người người đó?"

Hoa Tiểu Ba run giọng nói: "Thực sự không giống."

"Quả thực đúng." gặp cơ hội này Triệu Tử Uy lại nói tiếp.

Vưu Tuý cũng hỏi: "Hy Bình, sáu nữ nhân này là ai?"

Hy Bình chỉ nói:" Rất khó giải thích cho các nàng, dù sao họ cũng là nữ nhân của ta, giống như các nàng thôi?"

"Không phải." Quyền Hành phủ nhận.

Hy Bình nhìn nàng cười cười, đột nhiên nói: "Nàng chuẩn bị trở về đâu?"

Quyền Hành sững sờ, cúi đầu đáp: "Ta …không biết."

Hy Bình cúi đầu nói vào tai Vưu Túy, nhẹ giọng nói: "Đêm nay ta ngủ ở phòng nàng, để Tiểu Nguyệt cũng đến nữa nha."

Mặc dù chuyện Hy Bình và Tiểu Nguyệt, rất nhiều người không biết, nhưng tất cả nữ nhân của Hy Bình đều biết. Vưu Tuý đương nhiên cũng biết, Hy Bình muốn Tiểu Nguyệt đến phòng nàng, nàng cũng hiểu được Hy Bình đã có chủ ý rồi, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ừ, thiếp biết rồi."

Hy Bình buông các nàng ra, đến trước mặt Quyền Hành trầm tư không nói gì.

Quyền Hành ngước mặt lên, thân thể ngã về trước, hơi dựa vào ngực hắn, hắn ôm nàng nói khẽ: "Ta biết nàng chỉ ương ngạnh, kỳ thật tim và thân thể nàng giống nhau đều rất mềm yếu. Theo ta quay trở về đi, có chuyện gì sau này từ từ giải quyết, được không?"

"Ân, ngươi đối với ta rất ít ôn nhu như thế này." 

Đôi mắt tuyệt đẹp của Quyền Hành nhanh chóng tuôn ra hai hàng lệ châu.

Việc Hy Bình quay trở lại đã gây náo động cả Tiểu Trạch môn, tiếng khóc tiếng cuời hòa lẫn với nhau, kết thúc một thời gian dài bi thương.

Hắn tuyên bố sự kiện đầu tiên là đổi tên "Tiểu trạch môn" thành "Đại trạch môn", hắn nói hắn đặt biệt không thích chữ tiểu, chẳng lẽ lại không thể đổi thành chữ "Đại" được sao.

Đại Trạch môn sắp thành sàn diễn rồi…

Hy Bình nói hắn muốn xóa đi tất cả những cừu hận trong lòng Thi Nhu Vân, bởi vậy đêm nay hắn sẽ nghỉ tại phòng nàng, không trở về cái phòng lớn đặc biệt tồn tại giành cho hắn. Hắn nói Nhu Vân ở tại căn phòng nhỏ đợi hắn đại giá quang lâm.

Quyền Hành và nữ nhân khác tuy không biết Hy Bình và Thi Nhu Vân đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy đám Hoa Lôi không phản đối, nàng cũng không phản đối. Sự an bài của Hy Bình, phàm là nữ nhân của hắn đều đến ở tại phòng đặc biệt lớn, đặc biệt vì Hy Bình mà nữ nhân của hắn chuẩn bị. Quyền Hành cũng không nói gì, nàng chỉ có điểm không đồng ý Hy Bình lại trêu trọc nữ nhân mới. Còn về những nữ nhân trước kia, nàng cũng không quản. Lại nói, người khác cũng không biết thân phận thực sự của nàng là gì?

Ha ha, có vẻ không đúng, chỉ là tất cả mọi người đều không nói thôi.

Màn đêm tối đen, Hy Bình mặc đồ cũng như không mặc đi vào khuê phòng của Thi Nhu Vân. Căn phòng thực sự không lớn, nhưng khi mở ra thì bên trong là một cái giường rất lớn không tương xứng với căn phòng nhỏ. Cái giường đủ cho bốn năm người.

Vưu Túy, Tiểu Nguyệt và Thi Nhu Vân đã ở trong phòng. Hy Bình mở cửa rồi đóng lại, đốt đèn lên, ngưng thị nhìn tam nữ hỏi: "Tiểu ách ba, nàng sao lại ngủ trên cái giường lớn thế này?"

Thi Nhu Vân đáp: "Không. Là muội và đại tẩu cùng ngủ."

Vưu Túy mỉm cười: "Nhu Vân có lẽ biết một ngay sẽ có nhiều người ngủ trên đây, nên ngay từ đầu đã bắt người làm một cái giường lớn."

"Ờ" Hy Bình đi vài bước, đến trước mặt Thi Nhu Vân. Nàng lúc này đang đứng trước giường nghiêm mặt. Hắn đưa tay nâng cằm nàng lên rồi thả xuống cười nói, "nàng đúng là liệu sự như thần."

Khuôn mặt Thi Nhu Vân vốn tái nhợt, chợt đỏ hồng lên, trong ánh sáng hồng, như người say vì rượu đào hồng.

Tiểu Nguyệt và Vưu Túy đã ngồi ở trên giường, họ không thể nhìn thấy mặt Thi Nhu Vân. Nhưng từ trong nụ cười tinh quái của Hy Bình, họ biết rằng Hy Bình đang trêu chọc nét thiện lương của tiểu Nhu Vân.

Vưu Túy lên tiếng: "Hy Bình, chàng không được khi phụ Nhu Vân đâu đấy?"

Hy Bình cười cười: "Ta hết lần này tới lần khác đề không có khi phụ nàng ta."

"Nhu Vân để cho chàng khi phụ" Thi Nhu Vân khẽ nói.

Hy Bình ôm nàng, ngồi ở mép giường mà hỏi: "Ta muốn biết, nàng vì sao lại không hận ta nữa?"

Thi Nhu Vân nghĩ ngợi rồi nói:" Nhu Vân hận chàng, hận đến nỗi rất thống khổ. Vân Tuyết tỷ tỷ nói, nếu Nhu Vân không hận chàng, không coi chàng là cừu nhân thì thực sự là rất hạnh phúc?"

"Nàng bây giờ có hạnh phúc không?"

"Muội không biết, nhưng muội rất vui mừng. Muội cuối cùng nghĩ ra, tại sao anh của muội lại giao muội cho chàng. Chàng biết vì sao không?"

"Nàng cứ nói."

"Đại ca rất yêu muội, luôn hi vọng muội được hạnh phúc. Nhưng huynh ấy không thể bồi tiếp muội, muội có cảm giác rất tịch mịch. Huynh ấy giao muội cho chàng, có thể vì anh ấy nhận ra, chàng sẽ làm đem hạnh phúc đến cho muội. Nếu muội sống không hạnh phúc, muội rất có lỗi với đại ca. Tuy nhiên, không biết vì sao huynh ấy lại tự sát? Huynh ấy có thể không cần phải chết." Thi Nhu Vân trầm tư, nàng càng chìm sâu vào trầm tư, càng trở nên u buồn.

Vưu Túy từ sau lưng ôm nàng nhẹ giọng nói: "Nhu Vân, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, trong lòng muội muốn làm gì thì làm!"

"Trong lòng muội không nghĩ sẽ rời bỏ đại phôi nhân."

Hy Bình cảm thán nói:" Ta đã nói qua để nàng nương tựa, nàng không có người nương tựa, mặc dù nàng muốn bỏ đi, ta cũng không cho nàng bỏ đi. Thỉnh thoảng, ta nghĩ, cho dù nàng hận ta cả đời, ta cũng biến nàng thành nữ nhân của ta, lưu lại bên cạnh ta."
" Chàng trước kia…. thực sự nghĩ thế sao?"

Hy Bình đáp:" Ta không nói lời dối trá, không ý tứ"

Thi Nhu Vân u oán: "Sau này nhiều khi, chàng ở trong lòng Nhu Vân không còn làm người ta hận."

"Ta đã từng nói rồi, giết chết ca ca nàng không phải là ta, cũng không phải là tứ đại thế gia, mà chính là tự bản thân hắn. Mặc dù bây giờ ta không nên trước mặt nàng nói lời này, vì ta không muốn nàng nghe xong phải thương tâm. Nhưng tất cả nhân quả đều do hắn gây nên, cũng là hắn tự kết thúc, không ai muốn bắt đầu với hắn, không ai muốn kết thúc hắn, chỉ có hắn tự mở đầu, cũng tự hắn cho chúng ta một kết thúc.Nhưng nàng muốn coi ta là cừu nhân, muốn hận ta, ta cũng để cho nàng hận, do không e sợ cả đời hận ta. Ta cũng bắt nàng ở bên ta, hoặc mạnh bạo ép buộc nàng thành nữ nhân của ta. Ta sẽ hòan thành di nguyện của ca ca nàng. Hắn đã giao nàng cho ta, kỳ thật muốn để nàng trở thành nữ nhân của ta."

Hy Bình hai tay vuốt ve mặt nàng, hôn lên trán nàng một cái nói "Đó là ca ca nàng trước khi chết, đã chúc phúc cho nàng lần cuối."

"Có lẽ ca ca của muội không chết…"

Hy Bình thực sự mừng rỡ nói: "Nàng tin lời của ta."

"Ân, muội tin huynh, bởi vì nếu huynh có gạt muội, cũng vì muốn muội vui vẻ phải không?" Hai mắt nàng lấp lánh qua dòng lệ quang, phản chiếu ánh sáng từ hai ngọn đèn trên tường, lung linh như hai vì sao đang bùng cháy. Trước kia nàng ai cũng tin, nhưng từ khi Thi Trúc Sanh chết, biến thành không tin một ai. Nhưng dần dần, nàng bắt đầu nhận định ai là đại cừu nhân của nàng. Sau này, nàng biết thành tuyệt đối tín nhiệm tên đại cừu nhân này. Vì lúc nào hắn cũng vì nàng bảo vệ đến cùng.

Hy Bình nói: "Tiểu ách ba đừng nói nhiều quá."

"Tại sao vậy?"

"Vì nàng nói năng rất lợi hại, có thể một câu mà khiến người ta phải chết."

"Có sao?"

"Đương nhiên, để ta cũng làm hai cái miệng của nàng tới chết liền!" 

Hy Bình đặt nàng nằm trên giường, nàng nghi hoặc hỏi: "Sao muội lại có đến hai miệng?"

Tay của Hy Bình đang trong đế khố của nàng, trêu chọc: "Đây không phải là có một cái miệng nhỏ nữa à"

"Đó… đó không phải cái miệng, a nha, thật là xấu hổ"

Hy Bình cười nói" không phải lài cái miệng…. thì là cái gì?"

"Là…" Thi Nhu vân chu miệng định nói, rồi lại im bặt không biết nói như thế nào.

Tiểu Nguyệt lên tiếng: "Đại ca, chàng không cần trêu chọc Nhu Vân."

"Ta đâu có trêu chọc nàng ta, chỉ trêu chọc muội muội khả ái của ta." Hy Bình đè lên trên người Thi Nhu Vân, trườn tới ôm lấy người Tiểu Nguyệt, dịu dàng nói,"Trong mấy ngày này, muội khóc bao nhiêu?"

"Muội không có khóc…"

"Được như thế sao? Muội và Ái Vũ luôn có thể khóc. Ái Vũ mà khóc một hồi sẽ chửi người loạn lên, sẽ chửi tất cả mọi thứ!"

Vưu Túy mỉm cười: "Tiểu Nguyệt thường hay khóc, có khi suy nghĩ một mình cũng chảy nước mắt, làm tất cả chúng ta nhìn thấy đều đau lòng."

Hy Bình nói : "Nguyệt nhi, mau cởi bỏ quần áo nào, để chúng ta nghe tiếng hài tử trong bụng nàng."

Vửu Túy cười nói " Nhu Vân, hài tử trong bụng của Tiểu Nguyệt chính là của Hy Bình đấy."

Thi Nhu Vân nằm trên giường nghiêng đầu nhìn Hy Bình, rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt nghi hoặc: "Không phải các người là huynh muội à? Đại Phối đản, ngươi ngay cả thân muội muội cũng không buông tha?"

Hy Bình trong lòng lạnh toát, sắc mặt có điểm không tự nhiên.

Tam nữ nhìn thấy, Thi Nhu Vân vội lên tiếng: " muội nói sai rồi, huynh mắng muội đi!"

Hy Bình thở dài: "Nàng nói không sai. Ta đúng là một loại người như vậy, đến muội muội của mình cũng muốn, cừu nhân cũng muốn. Chỉ cần các nàng đều vui vẻ, ta có làm gì đều không sao." 

"Nguyệt nhi rất vui mà. Chỉ cần đại ca ở bên Nguyệt nhi, Nguyệt nhi cái gì cũng không sợ đâu." Tiểu Nguyệt vuốt vuốt mặt hắn, rồi nói, " Đại ca vết thương này có thể lành lại không?"

"Có thể chứ, có nhớ huynh khi nhỏ đánh nhau không? Khi ấy huynh có rất nhiều thương tích, vậy mà bây giờ không có tý nào?"

"Ân, đại ca đúng là thần nhân."

Nàng vừa nói vừa quay lại cởi bỏ quần áo, Vưu Túy cũng yên lặng cởi bỏ y phục. Lúc này bọn họ lõa thể trước mặt Hy Bình, đột nhiên Hy Bình thở ra một một hơi. Cái bụng của Vưu Túy so với Tiểu Nguyệt có vẻ lớn hơn, Tiểu Nguyệt chỉ lớn ra chút ít. Hắn nhìn cái bụng nhỏ của lưỡng nữ, trong lòng thấy truỵ lạc ít nhiều. Nhưng chỉ cầu cho lòng khoái lạc, dù cho người khác nói hắn thế nào thì nói.

"Nhu Vân muội cũng cởi bỏ y phục ra đi" Tiểu Nguyệt nói, nàng vì muốn để cho sự u uất trong lòng của Hy Bình tan biến đi, nên chuyển chủ đề nói.

Vưu Túy và Tiểu Nguyệt cùng nghĩ giống nhau, đồng thanh nói: "Muội lên giường mà còn vận y phục làm gì?"

Thi Nhu Vân hoảng hốt:" Muội trước kia toàn mặc y phục đi ngủ thôi, vì sao lại phải cởi bỏ y phục?"

Vưu Túy nói: "Nhu Vân không muốn làm nữ nhân của đại cừu nhân à?"

Thi Nhu Vân nghi hoặc: "Vậy cởi y phục để làm gì?"

Tiểu Nguyệt bật cười: "Đương nhiên phải cởi bỏ chứ, không phải là đến cái này muội cũng không hiểu hả?"

Thi Nhu Vân nói: "Muội tưởng là chỉ cần ngủ chung với chàng là được. Không biết được là lại phải cởi bỏ y phục để ngủ, muội không quen đâu."

Tiểu Nguyệt cười nói: "Không chỉ đơn giản vậy thôi đâu, có thể khiến muội khóc lớn đó."

"Muội hiện tại chỉ muốn khóc thôi, muội muốn khóc thì tự khóc." Thi Nhu Vân nói, tâm linh thuần khiết của nàng cũng giống như Bạch Chỉ, ngoại trừ những cừu hận trong lòng đối với Hy Bình không thể chất chứa tình ái, nàng tự hồ không hiểu gì khác.

Vưu Túy cười nói:" Nhu Vân, còn nhớ khi hắn tự mình thoát y lần trước, để tay muội cầm anh bạn nhỏ của hắn trong quần. Muốn trở thành nữ nhân của hắn, thì phải để hắn cho anh bạn nhỏ vào cơ thể của muội."

"A?" Thi Nhu Vân tựa hồ như nhớ ra điều gì, cả kinh: "Muội không… của chàng quá lớn… muội không làm thế được. Muội chỉ muốn chàng làm cừu nhân của muội mà". 
"Có thể lời này không nên nói với nàng", Hy Bình cười quái lạ, có lẽ không cảm thấy sảng khoái khi nói lời tình tự trụy lạc.

Vưu Túy và Tiểu Nguyệt thoáng liếc nhau hội ý, đồng thời tập kích Thi Nhu Vân, từ từ cởi bỏ quần áo của nàng.

Thi Nhu Vân toàn thân vô lực, võ công hoàn toàn bị hai nàng chế trụ, chỉ có thể cựa quậy khẽ.

"Tiểu Nguyệt, tỷ tỷ, không cần cởi quần áo của muội, muội sẽ giận hai người."

Hy Bình thấy trên giường nháo nhào thành đôi tam nữ, Tiểu Nguyệt và Vưu Túy từ từ lột sạch y phục của Thi Nhu Vân. Nàng mềm yếu, nhưng thân thể thì không ốm yếu, thân thể này trắng nõn không kém hai nàng kia, bộ ngực của nàng cũng rất sung mãn, eo nàng nhỏ, nơi khố gian sắc lông rất đậm, giống như lông trên thân thể mọc ra dài.

Nàng hai tay ôm ngực, đôi đùi ngọc khép chặt, miệng hét: "Đại tỷ, Tiểu…"

"Hư .. Đừng cho ai khác biết Tiểu Nguyệt ở đây." Vưu Túy nói khẽ.

Thi Nhu Vân cũng hiểu ra, thấp giọng nói: "mọi người không cần chỉnh Nhu Vân giống như vầy."

Hy Bình đột nhiên nói: "Tiểu ách ba, hãy nhìn cơ thể ta."

Dứt lời, hắn nhanh chóng thoát y, trong khoảnh khắc, để lộ ra thân thể tráng kiện, rồi hỏi: "thấy ta thế nào?"

Thi Nhu Vân cũng không phải lần đầu tiên thấy hắn lõa thể, nhưng lần này nhìn thấy, không khỏi đỏ mặt, ngờ ngệch nói: "A… không…không biết"

"Ta hỏi lại nàng lần này, nàng vẫn xác nhận muốn trở thành nữ nhân của ta không?"

"A?" Thi Nhu Vân hai mắt nhìn thẳng Hy Bình, hồi lâu mới nói "Muội không biết nói thế nào, muội chỉ biết đời này sẽ không thể thiếu chàng được. Bởi vì chàng lại là đại cừu nhân của muội mà."

"Vì sao lại không thể là đại tình nhân được?" Hy Bình cúi đầu xuống, quỳ xuống chân Thi Nhu Vân, đồng thời lưỡng nữ đè lên Thi Nhu Vân, hắn nắm lấy hai chân nàng, tách rời hai chân ra, như Thi Nhu Vân khẩn cấp khép hai chân lại, hắn liền nói: "Tiểu ách ba, đừng khẩn trương vậy, nàng dùng lực khép hai chân lại, ta nếu như dùng lực khai mở, nàng sẽ đau đấy."

Lúc này, Tiểu Nguyệt đưa tay nắn bóp đầu vú của Thi Nhu Vân, thân thể nàng run lên, cả kinh nói:" Tiểu Nguyệt, sướng quá, đừng làm chọc phá chỗ đó của muội"

Tâm thần nàng bị chia ra, lực dùng ở hai chân dần mất đi, Hy Bình rất nhẹ nhàng tách hai chân nàng, trực tiếp lần mò vào giữa hai chân nàng, đôi môi của hắn áp vào nơi thầm kín riêng tư của nàng, hai mắt nàng mở trừng trừng, giật mình! Cũng vào lúc này, thì có tiếng gõ cửa.

Trong phòng bốn người đồng thời kinh hãi, không biết kể nào không biết tốt xấu lúc này lại vào đây?
Tác giả : Trần Khổ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại