Liệp Diễm Giang Hồ Mộng
Chương 133: Xà Ảnh Phi Thăng

Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 133: Xà Ảnh Phi Thăng

    Sau vụ nhiệt náo của Hy Bình đêm qua, toàn bộ khách điếm không ai được ngủ ngon, nên ngày hôm nay tất cả đều dậy đặc biệt muộn, tên chưởng quỹ cũng ngồi ngáp ngắn ngáp dài, có không ít khách nhân còn lỡ lịch trình của họ.
    Hy Bình mơ màng mở mắt, thấy cặp thu nhãn linh tuệ của Thi Nhu Vân đang mở ra nhìn hắn, hắn cười nói: "Nàng trộm ngắm ta đã lâu chưa? Cừu nhân của nàng đáng nhìn đây, càng nhìn càng yêu đấy chứ?"
    "Làm như mình dễ nhìn lắm vậy? đúng là một tên tiểu quỷ mà!" Thi Nhu Vân chưa kịp trả lời, Hoa Lôi bực bội nói chen vào.
    Hy Bình ngồi dậy, đặt Thi Nhu Vân ngồi trên đùi hắn, quay mặt về phía Hoa Lôi nói: " Nàng đang oán trách tên tiểu quỷ này tại sao không ôm nàng ngủ phải không?"
    Hoa Lôi tức khí: "Ai thèm ngươi ôm? Hoa Lôi ta cần ngươi ôm sao, ngươi chưa thỏa mãn sao mà còn muốn ôm ta? Trời sáng rồi, còn không mau thả Nhu Vân ra, ngươi ôm vẫn chưa đã sao? Tiểu dâm trùng!"
    Thi Nhu Vân mặt phớt hồng, vùng vẫy muốn thoát khỏi ma thủ của Hy Bình, Nhưng bị hắn ôm chặt lại, nàng lí nhí: " Lôi di lại chọc ghẹo người ta."
    Hy Bình cười ha ha nói: "Nàng đừng giận, là ta không tốt."Nói xong hắn hôn lên gò má chín đỏ vì thẹn của nàng, xong nói tiếp"Hôm nay cùng cưỡi Ô Long với ta được ko?
    "Không tốt sao?"Hy Bình kì vọng hỏi.
    Thi Nhu Vân vội vã gật đầu, rồi không nói gì nữa.
    Hoa Lôi liền nói: "Nhu vân, bất tất đáp ứng hắn, ngươi sẽ bị hắn chiếm tiện nghi đó."
    Hy Bình cười nói: "Nữ nhân không thể tránh khỏi bị chiếm tiện nghi mà, tiểu ách ba không sợ ta chiếm tiện nghi thì nàng lo lắng cho nàng ta làm gì?"
    Vưu Túy lúc này đang ngồi trước bàn trang điểm, lên tiếng: " Hy Bình, chàng nói chân mày của thiếp vẽ sao cho đẹp đây?"
    Hy Bình lướt ngắm nàng, rồi nói: " Chân mày của nàng vừa mỏng vừa cong, rất là hấp dẫn a, vẽ thêm vào sẽ làm mất vẻ hấp dẫn của nàng, ta thích nàng để chúng thật tự nhiên, bởi vì như vậy nàng mới thật kiều diễm."
    Vưu Túy sung sướng kiều tiếu, rồi quay lại tiếp tục trang điểm
    Hoa Lôi tuột xuống đi tới phía sau Vưu Túy nói: "Túy Nhi, để tỉ giúp muội chải tóc nha."
    Hy Bình thả Thi Nhu Vân ra nói: " Nàng cũng đi chuẩn bị đi, tóc nàng rối hết rồi kìa, ta rất thích nhìn chúng thật gọn gàng."
    Nói rồi y cất bước ra ngoài, Thi Nhu Vân lúc này mới lên tiếng: "Đại ca thật sự không cho chúng ta báo thù sao?"
    Vưu Túy nói: "ừm, đúng vậy, Trúc Sinh có nói với tỷ, hơn nữa còn giao tỷ cho hắn. Nhu Vân à, tại sao muội lại hỏi như vậy?"
    Thi Nhu Vân u uẩn nói: "Có lẽ đại ca muốn tốt cho chúng ta, huynh ấy biết Nhu Vân không có khả năng báo cừu, Nhu Vân bây giờ không biết làm sao cho phải."
    Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy gần như phát cuồng!
    Mới sáng sớm ra khỏi cửa ba tên đụng phải một thiếu nữ, làm bọn họ ba người rơi vào lưới tình tức thì.
    Nguyên lai thiếu nữ này đích thực mỹ lệ có thể sánh với Thủy Khiết Thu, vận lam sắc y phục tựa thiên thượng trên cao kia, xanh huyền hoặc như đại dương sâu thẳm, quấn quanh thân hình gợi cảm(hấp dẫn) của nàng.
    Không như Thủy Khiết Thu, Khiết Thu có vẻ quyến rũ khêu gợi tự nhiên,nàng lại là nữ nhân không thể động vào, thiếu nữ này thì khác, nàng đẹp thuần khiết như trăng rằm, một vẻ đẹp thuần khiết vô bờ, nếu gọi vẻ thuần khiết của Thi Nhu Vân là u uẩn, buồn bã. Thì nữ tử này mang một nét thánh thiện thôn dã, chân thực.
    Có thể nới với vẻ đẹp thiên hạ vô song mang cả tính thuần chân khiến cho giới nam nhân phải điên đảo thần hồn!
    Họ nhìn thấy nàng ở tửu điếm ngoài Long Thành, đi cùng nàng là hai nữ nhân tầm tam thập cũng thuộc hàng mĩ nữ khó gặp.
    Khi bước vào tửu điếm, thấy tất cả các bàn đều có người, Hy Bình nhìn lão bản hỏi: "Tửu điểm của lão lúc nào sinh ý cũng tốt thế này sao?"
    Lão đầu cười nói: "Không phải, chỉ hôm nay thôi, lão đã mở tửu điếm này năm năm, hôm nay sinh ý thật là tốt, nam nhân tại trường quên cả gọi món, cứ dán mắt nhìn ba nữ nhân vừa xuất hiện, phảng phất từ người nữ nhân mùi u hương!"
    "Ta sẽ không đụng tới nữ nhân mà các người thích, bất quá nhìn tình hình, các ngươi thích đứng đây ngửi mùi hơn thích kiếm gì bỏ bụng!"
    Hy Bình đưa mắt qua lão bản rồi nhìn Hoa Tiểu Ba, Độc Cô Minh, Triệu Tử Uy, chỉ thấy bọn họ không rời mắt khỏi ba nữa nhân kia, khi bọn họ tới, có vài người chuyển mắt sang nhìn bọn Hy Bình, nhãn thần giật mình thất sắc.
    Bởi lẽ, những nữ nhân đi cùng bọn họ ai cũng có thể làm cho nam nhân phát cuồng, Đại Ny và Vưu Túy nhan sắc chỉ hơi kém hơn thiếu nữ nọ chút ít đều là vưu vật hiếm có, hà huống bọn nữ nhân đi sau ai cũng là sắc đẹp khuynh thành?
    Lão bản dần dần chú ý tới bọn tuấn nam, mĩ nữ này.
    Lôi Long nói: "Hy Bình, chúng ta chậm một bước rồi."
    "Ai nói chúng ta chậm bước?" Hy Bình cất bước đi về phía một đại hán thân hình thô tráng, đặt tay lên vai y, cười nói: "Đại ca, thức ăn của huynh nguội lạnh cả rồi, nhất định là ngồi đây đã lâu, ta nghĩ huynh cũng no rồi, sao huynh còn ngồi đây giữ chỗ?"
    Đại hán tức giận quát: "Lão tử hoan hỉ muốn ngồi bao lâu thì ngồi, mắc mớ gì tới tiểu tử ngươi?"Còn không mau lăn qua một bên, không thì lão tử không khách khí đâu!
    Hy Bình nói: "Ta chỉ muốn tìm địa phương để dùng bữa thôi mà, ngươi la làng cái con mẹ gì?"
    Hai tay hắn nắm chặt gã đại hán, tên đại hán chưa kịp suy nghĩ, bị hắn quăng ra khỏi tửu điếm, bò lăn bò càng hết sức khó coi.
    Chúng nhân trong tửu điếm giật mình, nhìn tên nam nhân thô bạo này, ráng nặn ra một nụ cười cầu tài, những tưởng hắn sẽ hòa hoãn trở lại, không dè hắn quát luôn: "Ai không ăn nữa thì cũng biến đi, mẹ nó, muốn ngắm gái thì đi lầu xanh mà ngắm, đừng ở đây làm phiền lão tử dùng bữa!"
    Hắn tung cước đạp một cái bàn ăn để tiết giận, những tưởng cái bàn mục này sẽ vỡ ra mười hai mãnh, không tưởng cái bàn lại không suy suyễn gì, không kiềm được hồ đồ mắng luôn: "Tức chết ta mà, cái khách điếm mục nát này không ngờ có chiếc bàn tốt như vầy, hại lão tử vô pháp lập uy mẹ nó."
    Những thực khách ngồi ở bàn đó đứng phắt dậy trừng mắt nhìn hắn, hắn khiêu khích nói: "Nhìn cái gì? Muốn đánh nhau hả?"
    Hầu như tất cả nam nhân có mặt ở đó đều đứng dậy, ít nhất là hai mươi ba mươi người, đồng thanh hưởng ứng: "nện nó đi!"
    Độc Cô Minh và Triệu Tử Uy rút kiếm ra khỏi bao, Hy Bình đưa tay cản họ lại, đoạn quay lưng đi ra ngoài khách điếm, chúng nhân tưởng hắn sợ nên tự động bỏ đi, chuẩn bị tha thứ cho hắn, không dè hắn đứng ngoài cổng khách điếm hét vô: "Tên nào muốn đánh lão tử ra ngoài này,lão tử sẽ đánh hắn thành đầu heo!"
    Hoa Tiểu Ba quan tâm nói: "Tỉ phu, đao vẫn còn trong tay đệ!"
    Hy Bình nói luôn: "Dùng đao làm gì? Danh hiệu Quyền Vương của lão tử không phải là hư danh!"
    Tất cả nam nhân trong tửu điếm cùng nhìn hắn, quả thật hắn khôi vĩ vô song, nhưng họ đều không tin hắn có thể đấu với hai ba chục người .
    Mẹ kiếp, tên đáng ghét này, đúng là tự tìm đường chết!
    Bọn Độc Cô Minh toan trợ trận cho hắn, nhưng Lôi Long nhăn lại nói: "Cứ để Hy Bình tự xoay xở, hắn thích nhất là hỗn chiến!"
    Đây là do Tứ Cẩu nói, Lôi Long vẫn chưa quên.
    Tiểu Nguyệt bình tĩnh nói: " Chúng ta ngồi xuống rồi đặt món nha?"
    Hoa Tiểu Ba ngạc nhiên nói: "Tiểu Nguyệt, nàng không lo lắng cho tỉ phu sao? Huynh ấy không có đao, so với Hoa Tiểu Ba ta còn thảm hơn!"
    Phải ha! Ít ra Hoa Tiểu Ba còn có thân pháp bỏ chạy của hắn!
    Tiểu Nguyệt ngạo nhiên nói: "Đại ca chưa thua ai bao giờ, Nguyệt Nhi tin vào đại ca!"
    Hy Bình nhìn chúng nam đứng xung quanh, nhớ những kỷ niệm ẩu đả khi còn ở sơn thôn, bất giác hắn nhoẻn miệng cười, đây không phải là nụ cười tà mị thường trực của hắn thường ngày mà là nụ cười chân chất ngây thơ của tiểu hài. Hắn nghĩ, nếu như có Tứ Cẩu ở đây thì hay quá, gã nhất định sẽ cùng hắn đánh một trận thống khoái, Độc Cô Minh và Lôi Long không thích hợp với những trận hỗn chiến như thế này."
    Nhưng mà hắn thích nhất là hỗn chiến, Tứ Cẩu cũng không ngán mà cùng hắn thống khoái một trận. Thật đáng tiếc là Tứ Cẩu không có ở đây, hắn phải một mình chống đám nam nhân này rồi.
    Khi nụ cười tiêu biến, gương mặt tuấn tú của hắn lãnh phải một đấm, toàn thân hắn cũng nhận vô số quyền cước. Hắn nhận ra kẻ đấm vào mặt hắn, không quan tâm quyền cước của những kẻ còn lại, chỉ chuyên tâm truy kích tên ra đòn hiểm ác kia.
    Hy Bình quăng tên đó ngã xuống đất, không màng gì đến những kẻ bao vây xung quanh, ngồi lên ngực tên đó, hai tay đấm thẳng vào mặt tên đó, trực tiếp biến bản mặt hắn thành cái đầu heo, sau đó chuyển qua mục tiêu kế tiếp cứ thế lặp đi lặp lai.
    Khi hắn biến kẻ thứ bảy thành cái đầu heo, vài người không biết làm gì hơn là co chân đào tẩu, bởi vì họ hiểu ra là mình đã dây vào một tên điên, bất kể bọn họ đánh hắn như thế nào, hắn vẫn không suy suyển gì, chuyên tâm truy tìm kẻ nào đánh hắn mà ăn miếng trả miếng, nhìn thấy cảnh tượng rùng rợn này tất cả mọi người đều bị đả kích nghiêm trọng. Nếu hắn chuyển mục tiêu qua mình, thì không phải sẽ trở thành một đống thịt bầm hay sao?
    Mặc dù có nhiều kẻ khôn ngoan đã kịp thời tháo chạy, nhưng cũng có không ít kẻ tuy khôn ngoan chỉ là đã bị Hy Bình dần cho một trận nên không thể chạy được nữa.
    Hy Bình thấy chúng nhân đào tẩu, hét lên: "Êh, làm gì chạy nhanh vậy, ta còn chưa động thủ đánh ngươi mà, ngươi chạy cái gì chứ?"Nói xong rồi giáng một quyền tối hậu vào kẻ xấu số, xong hắn đứng dậy phủi bụi trên người, làu bàu tự nói với mình: "Đúng là một đám người không biết đạo đức nghề nghiệp, đánh nhau cũng phải có nguyên tắc chứ!"
    Hoa Tiểu Ba cười gượng nói: "Tỷ phu à, họ sợ cái tên ngưu đầu huynh đó!"
    Hy Bình dời chân bước vào khách điếm, y phục của hắn bị rách nhiều chỗ, trên mặt cũng xanh tím từng chỗ.
    Tiểu Nguyệt đứng dậy, lấy khăn tay lau vết thương cho hắn, quan tâm nói: "Đại ca huynh vẫn như trước đây, mỗi lần đánh nhau là bị thụ thương đầy mình."
    Lôi Long cười nói: "Bây giờ đệ đã hiểu tại sao Tứ Cẩu sợ đánh nhau tay không với tỷ phu rồi, phương pháp đánh nhau của huynh thật là khủng khiếp, ai mà không bị dọa cho chết khiếp?"
    Hy Bình nói luôn: "Người ở Hoàn Sơn thôn chúng ta không có phân lượng sao được?"Tứ Cẩu, bọn Đại Phong và ta thường xuyên đánh nhau, tuy bọn chúng thường xuyên đánh thua và đầu hàng, nhưng tuyệt đối không lâm trận bỏ chạy a. Ta nhớ kẻ nào đấm vào mặt ta, lần sau khi ta gặp lại nó, ta sẽ trả miếng y như vậy!."
    Vưu Túy nói: "Nhưng chàng không dùng đao, chỉ có thể loạn đả như vầy sao?"
    Hy Bình nói: " Loạn đả thì sao? Thắng được là tốt rồi, đánh nhau thì cần gì phải văn nhã phong độ?"
    Triệu Tử Hào cười nói: "Có lẽ chỉ có ngươi mới có thể đánh nhau như vầy."
    "Quả xứng danh là quyền vương của Hoàn Sơn thôn!"Độc Cô Minh tiếp lời, nhớ lúc đầu mới gặp, Hy Bình cứ tự nhận hắn là quyền vương, Độc Cô Minh cảm thấy thật buồn cười.
    Lôi Long nghĩ kỹ rồi nói: "Đệ tới giờ vẫn chưa minh bạch tại sao huynh có thể trở thành người của võ lâm, huynh giống người đến từ miền sơn cuớc giản đơn, lỗ mãng, nói trắng ra là thổ phỉ a."
    Hoa Tiểu Ba nói đứt quãng: "Tỉ Phu nhiều lúc chính thị là một tên lưu manh vĩ đại."
    "Hoa Tiểu Ba, ngươi còn dám cười nữa, ta đấm cho ngươi ra thành cái đầu heo!"Hy Bình tìm chổ ngồi xuống, Hoa Tiểu Ba nhanh chóng thu lại nụ cười
    Lôi Long la lớn: " Lão bá, dọn những bàn này đi, rồi đem ra thật nhiều thịt tươi và rượu nào."
    Lão đầu lúc này sực tỉnh, liền lên đáp nhanh, nhanh chóng đi chuẩn bị thức ăn, trong lòng lão, bốn người võ lâm thế gia đã trở thành một đám sơn tặc từ trên núi cao mới hạ sơn.
    Ai! Thật đáng thương cho thanh danh của Võ Lâm Tứ Đại Gia, tất cả trong một chốc đều bị hủy trong tay gã quyền vương Hy Bình.
    Cả khách điếm chỉ còn lại bọn họ và ba nữ nhân kia.
    Triệu Tử Uy nháy mắt cho Hoa Tiểu Ba, Hoa Tiểu Ba lập tức hiểu ra, ba cặp mắt đều nhìn về phía thiếu nữ.
    Độc Cô Minh nhỏ giọng nói: "Tiểu Ba, ngươi trước!"
    Hoa Tiểu Ba xoay đầu nói: " Nếu tỉ phu không bị đánh ra thành cái đầu heo, với gương mặt anh tuấn của huynh ấy sẽ làm cho mĩ nữ này xao động, nhưng giờ đây huynh ấy chính thị là một tên đầu heo, phong độ không có, chính là lúc Hoa thiếu hiệp lộ diện!"
    Hắn nói lời này vào tai Độc Cô Minh, những tưởng Hy Bình sẽ không nghe thấy, không ngờ Hy Bình nghe rõ từng chữ, giận dữ quát: "Hoa tiểu tử, mẹ nhà ngươi dám gọi ta là heo, lại còn dám nói ta không có phong độ? Lúc lão tử đánh nhau là lúc phong độ nhất, ngươi dùng từ cho cẩn thận, không được hồ ngôn loạn ngữ!"
    Hoa Tiểu Bang liền hạ đài: "Tỉ phu, huynh phải biết là hình tượng của huynh bây giờ so với lúc trước cũng rất hấp dẫn nha, bởi vì nữ nhân rất thích các nam nhân bạo lực mà."
    "cũng là ngươi biết thức thời, nếu không mục tiêu bạo lực tiếp theo của ta sẽ là ngươi." Hy Bình cao hứng trở lại không quên tán dương Hoa Tiểu Ba là kẻ biết thức thời.
    Triệu Tử Uy không giữ bình tỉnh được nữa nói: "Tiểu Ba, nên lo chính sự đã."
    Hoa Tiểu Ba nhìn thiếu nữ lần nữa, đột nhiên nói với Độc Cô Minh: "Lão huynh, hay là huynh trước đi! Những lời tình thoại của huynh là nhất lưu, chỉ có nữ nhân phóng đãng mới thích tên Hoa Tiểu Ba này, còn những anh thuần thiếu nữ thì lại thích huynh hơn."
    "Kiếm đâu ra hoa tươi bây giờ?" Độc Cô Minh nói, tặng hoa làm quà gặp gỡ cho nữ nhân vốn là chiêu bài của hắn.
    Triệu Tử Uy nhanh chóng bỏ đi, một lúc sau hắn trở lại, trong tay là một hoa cầu màu hồng tươi chính là Hàm Tu Thảo, đưa hoa cầu cho Độc Cô Minh nói: "Có hoa tươi rồi, ngươi còn cần gì nữa không?"
    Hoa Tiểu Ba giật mình nói: "Uy Ca, hoa dại bên đường thiếu gì sao huynh không hái! Sao lại chọn ái Hàm Tu Thảo !"
    "Không sao!" Độc Cô Minh cho rằng Hàm Tu Thảo cũng không phải là thất lễ với mĩ nhân, chỉ cần có hoa có cành là tốt rồi, hắn nói: "Cái hoang dã của Hàm Tu vốn cũng có nét biểu lộ tình ý của nó!"
    Hoa Tiểu Ba giơ ngón tay cái, nói: "Bội phục!"
    Độc Cô Minh đứng lên, phong độ ngời ngời đi về phía thiếu nữ, đoạn cúi người đưa Hàm Tư Thảo ra trước mặt thiếu nữ,với một thanh âm giàu sức lôi cuốn hắn nói: "Vị cô nương này, nàng và ta đã tương ngộ hai lần, đây nhất định là duyên phận rồi. Tại hạ là Độc Cô Minh, muốn tặng bó Hàm Tu Thảo này cho cô nương, nàng cũng xinh đẹp như loại hoa này vậy, ngay khi nhìn thấy được cô nương, nàng cũng như hoa cầu này đem lại cho ta giấc mơ màu hồng, mỗi lần ta đều thấy phương dung của cô nương trong kí ức của tại hạ, tại hạ không dám cưỡng cầu cô nương đem lòng yêu mến tại hạ, tại hạ chỉ mong được biết phương danh của cô nương, hãy cho tại hạ được được gọi đi gọi lại tên cô nương trong giấc mộng, như vậy Độc Cô Minh ta đã là người hạnh phúc nhất trên đời này!"
    "Yeah!" Hoa Tiểu Ba vỗ tay tán thưởng: "Lão ca thật là lợi hại!"
    Những lời tình tự lợi hại của Độc Cô Minh, không ai có thể chống lại!
    Hạ Vũ tuổi nhỏ không biết, nguyên lai Độc Cô Minh với nữ nhân nào cũng nói những lời tình tự ngọt ngào như thế. Ban đầu nàng cũng bị những lời tình thoại chết người này làm cho đầu óc u mê đem lòng yêu hắn, bây giờ thấy hắn trước mặt thiếu nữ lạ mặt tình thoại tuôn ra như nước, chỉ muốn cho hắn vài bạt tai.
    Nàng giận dữ nói: "Hoa Tiểu Ba, đều là ngươi nói hắn lừa gạt ta phải không?
    Hoa Tiểu Ba cảm thấy đại họa lâm đầu, hoảng hốt nói: "Không, không phải, Độc Cô lão huynh đối với tỷ nhất dạ tình thâm, tuyệt không lừa gạt tỷ, không tin tỷ có thể hỏi huynh ấy."
    Thật là tên hảo bằng hữu Hoa Tiểu Ba, bao nhiêu tiện nghi trách nhiệm đều đổ lên trên mình Độc Cô Minh
    Đôi mắt của thiếu nữ sang lên, nở một nụ cười ngọt ngào, đón lấy Hàm Tu Thảo nói: "Cảm ơn thành ý của công tử, tiểu nữ tên Thiên Diệp Bội."
    Yeah, đại công cáo thành!
    Độc Cô Minh nói tiếp: " Chẳng hay cô nương đang trọ ở nơi nào, và muốn đi về đâu?"
    Thiên Diệp Bội nói: " Chúng ta hữu duyên tương phùng(có duyên gặp mặt), sao phải hỏi thời khắc phân li?
    Độc Cô Minh gật đầu nói: "Ồ, cô nương nói không sai, tại hạ thất lễ rồi."
    Thiên Diệp Bội chỉ về phía chỗ ngồi đối diện nói: "Công Tử có muốn cùng dùng bữa với chúng tôi không?""
    Độc Cô Minh cười phong độ ngời ngời nói: "Vô cùng vinh hạnh!" Đoạn ngồi xuống, si dại nhìn Thiên Diệp Bội ở dối diện
    Triệu Tử Uy và Hoa Tiểu Ba cảm thấy bực mình, tên tiểu tử Độc Cô Minh này ngay khi đắc sủng đã quên đi hai người bọn họ.Cả hai cùng rời khỏi chỗ, đi về phía Độc Cô Minh.
    Triệu Tử Uy cả giận quát: "Độc Cô Minh, ta khổ thân đi tầm hoa, cho ngươi mượn hoa hiến phật, bây giờ, ngươi thành công rồi, lại quên đi chúng ta sao?"
    Hoa Tiểu Ba đã đứng trước mặt Thiên Diệp Bội nói: " Thiên Diệp tỉ tỉ, Đệ là người thừa kế của Trường Xuân Đường Hoa Tiểu Ba, một trong võ lâm thất công tử."
    Chúng nhân bị hắn làm cho hồ đồ: "Trong võ lâm thất công tử có tên Hoa Tiểu Ba hồi nào vậy?"
    Thiên Diệp Bội cười ngọt ngào nói"Theo tỉ được biết, trong võ lâm thất công tử không có tên của đệ."
    Hoa Tiểu Ba giải thích: "Chắc tỉ tỉ cũng biết chuyện Thi Trúc Sinh tự vẫn, trước khi tự sát huynh ấy chỉ đích danh đệ muốn đệ kế thừa danh hiệu của huynh ấy, đệ là người thay thế, đệ là lực lượng mới của võ lâm thất công tử, tuy bây giờ mọi người chưa biết, để sau này đệ bố cáo thiên hạ, thiên hạ sẽ biết danh tự của đệ trong võ lâm thất công tử."
    "Ồ?" Thiên Diệp Bội tự hồ đã hiểu ra, nhưng xung quanh lại thêm nhiều kẻ cảm thấy hồ đồ.
    Đang bị Hy Bình ôm trong lòng Thi Nhu Vân kháng nghị: "Ngươi sao có thể thế cho đại ca ta?"
    Hy Bình cười nói: "Nhu Vân tiểu bảo bối, đừng để ý tới hắn, nhanh giúp ta xoa vết thương trên mặt đi."
    Thi Nhu Vân tức tối nói: "Không thích, ai kêu ngươi đánh nhau với người ta?"
    Hy Bình không biết trả lời sao, không tưởng được tiểu ách ba này lại trả lời sắc bén như vậy.
    Độc Cô Minh cả kinh vội giới thiệu Triệu Tử Uy: "Thiên Diệp cô nương, vị này là thần đao môn nhị công tử Triệu Tử Uy, một trong võ lâm thất công tử, chắc cô nương cũng đã nghe qua đại danh?"
    Thiên Diệp Bội hữu lễ nhìn Triệu Tử Uy nói: "Hân hạnh gặp Triệu Công Tử!"
    Triệu Tử Uy vội vã đáp lễ: "Cô nương bất tất khách khí, tại hạ có thể ngồi cùng bàn với cô nương không?"
    Quả nhiên là không khách khí, ha ha, ta chính là Uy ca!
    Thiên Diệp Bội tịnh không cự tuyệt: " hoan nghênh tam vị công tử, đã nguyện ý ngồi cùng bàn với tiểu nữ, tiểu nữ thật vinh hạnh."
    Hoa Tiểu Ba cùng Triệu Tử Uy vội vã kéo ghế gia nhập với Độc Cô Minh.
    Hoa Lôi trêu Hy Bình: "Tiểu dâm ma, sao ngươi không đi cùng?"
    Hy Bình cười khổ: "Gương mặt ta thế này làm sao xuất sơn chứ? Với lại, nếu bọn họ thất bại thì ta sẽ lộ diện thu thập, lo gì chứ? Lôi Lôi, giúp ta xoa vết thương đi, tiểu ách ba này thật không biết nghe lời mà."
    Hoa Tiểu Ba quay đầu lại nói: "Tỷ phu, đừng lớn tiếng như vậy, khi nào trở về đệ sẽ bồi tiếp huynh ca hát, thế nào?"
    "Ngươi nói đó nha!"
    Hy Bình đồng ý ngay, nhưng về phía Hoa Tiểu Ba đang có khoảnh khắc bình yên cùng mỹ nữ thay vì hắn ra sức để lại ấn tượng hoàn mỹ trong lòng mĩ nữ, nghĩ tới điều kiện xướng ca cùng Hy Bình, nghĩ đến đây hắn không khỏi trầm mặc.
    Hy Bình hai mắt xoay chuyển, nói lớn: "Triệu Tử Uy, Độc Cô Minh, hai người cũng bồi tiếp ta ca hát chứ hả?" Phải biết tận dụng lúc này mà uy hiếp bọn chúng, không thì sau này đừng hòng có cơ hội.
    Hai tên dâm tặc nghe Hy Bình nói vậy, sắc mặt đại biến, đồng thanh nói: "Ta nhất định sẽ bồi tiếp huynh."
    "Hắn hát có dễ nghe không?" Thiên Diệp Bội đưa mắt nhìn nam nhân kì quái đó,nhớ lại lúc nhìn thấy hắn có mĩ nữ đang ngồi trên đùi hắn, nam nhân này không giống người trong võ lâm, người trong võ lâm không thế có cái kiểu đánh nhau kì lạ như hắn.
    Triệu Tử Uy nói: "Đừng đặt câu hỏi này trước mặt hắn, hắn rất mẫn cảm."
    Điều mọi người đang lo lắng cũng xảy ra, Hy Bình nghe mĩ nhân nghi vấn về khả năng ca hát của hắn, sợ gì mà hắn không thể hiện bản lĩnh?
    Bởi vậy hắn há miệng hát lớn:
    " Đến đây, đến đây cô nương,
    Chúng ta cùng chơi trò thưởng hương.
    Đến đây đến đây mĩ nhân
    Chúng ta cùng nhau làm gia đình.
    Hắn nuôi hi vọng Thi Nhu Vân cũng như Hoa Tiểu Mạn, sẽ hôn hắn đễ không cho hắn tiếp tục ca hát.
    "Hỉ di, Hoan di, chúng ta đi!"
    Thiên Diệp Bội quăng một đĩnh ngân lượng xuống bàn, rồi phi thân đi mất, thân hình uyển chuyển như trường xà, tiêu tán không để lại dấu vết gì.
    Tam vị công tử nhìn về phía Diệp Thiên Bội li khai, rồi cùng nhau tỉnh ngộ.
    Triệu Tử Uy nói trước: "Hoàng Hy Bình, ngươi hù cho mĩ nhân của chúng ta chạy mất rồi, tên hỗn đản này, để sau hãy hát không được hả?"
    Độc Cô Minh thở dài ca thán: " Thiên Diệp Bội làm sao chịu nỗi thanh âm của ca thần?"
    Hoa Tiểu Ba buồn bả nói: "Đến cũng nhanh mà đi cũng lẹ, không biết chừng nào gặp lại Thiên Diệp mĩ nhân đây?"
    Hy Bình rời khỏi bờ môi nhỏ của Thi Nhu Vân nói: "Ba tên hỗn đãn, không biết thưởng thức lời ca tiếng hát của ta, cả gan mở miệng chỉ trích ta hả? Đừng quên lời hứa của các ngươi khi nào bồi tiếp ta xướng ca đây?
    Triểu Tử Uy nói"Trừ phi gặp lại Thiên Diệp Bội, còn không thì đừng có mơ chuyện ta cùng ngươi hợp xướng!"
    "Mĩ nhân dĩ khứ, tâm khởi đăng nhạc?" Độc Cô minh một câu hai ý.
    Hoa Tiểu Ba đồng ý với tỉ phu của hắn, nói: "Tỉ Phu, chúng ta hợp tác đã lâu, đệ khác bọn họ, huynh đã ca hát, làm sao có thể thiếu phần tiểu ba?"
    Hy Bình cười nói: "Cũng là Hoa Tiểu Ba tốt nhất, lần tới ta sẽ tài bồi cho ngươi cách thu phục nữ nhân, còn hai tên hỗn đãn này, đừng hòng ta chỉ giáo."
    Hoa Lôi bực mình nói: "Ngươi nghĩ ngươi là tình thánh hả?"
    Hy Bình tráng khí đại thịnh nói: "Lão tử đích thị là truyền nhân đắc ý nhất của tình thánh, thế nào?"
    Vưu Túy đột nhiên nói: " chàng không cần phải gây chuyện nữa, ba nữ nhân vừa rồi sử dụng khinh công tối thượng Ngọc Xà Phi Thăng."
    "Nàng nói họ là truyền nhân của Ngọc Xà Môn?" Triệu Tử Uy cả kinh hỏi.
    Chúng nhân nhát thời bị câu hỏi đó làm chú ý, không mảy may chú ý đến tên ca thần đang cố ca hát nữa.
    Tuy nghi vấn ngày càng nhiều, nhưng tịnh không có câu trả lời.
    Hoa Tiểu Ba nói: "Không quản nàng ta là hạng người nào, chỉ cần là mĩ nhân là được rồi."
    Độc Cô Minh thở dài: "Nghe đồn rằng Ngọc Xà Môn là đệ nhất ma môn, đệ tử toàn là nữ nhân, mỗi người đều dâm đãng vô bỉ,:
    Hoa Tiểu Ba hoài nghi nói: "Làm sao một thiếu nữ thanh thuần như thế lại là dâm đãng nữ tử được?"
    Hoa Lôi nói: "Tiểu Ba, nhìn người không thể nhìn bề ngoài."
    "Cô cô giáo huấn rất phải." Từ nhỏ tới lớn hắn đều nghe lời Hoa Lôi, lần này cũng không ngoại lệ.
    Hy Bình nói: "Nhìn nữ nhân phải nhìn vẽ bên ngoài của bọn họ, nam nhân nhìn thấy một nữ nhân xấu xí, thì làm sao mà còn tâm tình đi dò xét xem vẻ đẹp nội tâm của nàng ta ra sao? Tiểu Ba, đừng nghe cô cô của ngươi, nàng ta cũng phải nghe lời ta a."
    "Tên tiểu dâm trùng kia, sau này đừng hòng ta bồi tiếp ngươi ngủ!"Hoa Lôi bị Hy Bình hí lộng, không ngờ lại nói những lời kinh nhân như vậy!
    "Ha!"Cả tửu điếm nhất thời kinh hô, kéo theo sau là một trận cười ầm ĩ.   
Tác giả : Trần Khổ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại