Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 67: Trò chơi thuốc độc và tiếng cười ngoài hành lang
Có bóng rồi! Xông lên! - Murad hét to.
- Định lên đâu? - Zephys trừng mắt nhìn Murad. Ngay lập tức, bóng bị cướp bởi Zephys. Một cú sút bóng từ giữa sân.
"VÀOOOOOOO!!!", khán giả trên sân hô to ăn mừng. Đây là bàn thắng thứ tư của lực lượng Sa Đọa trong trận đấu ngày hôm nay, cũng là bàn thắng đầu tiên của Zephys trong trận đấu này cũng như cho LSĐ.
Nakroth lập một cú đúp, còn Mina có một bàn thắng trên chấm phạt đền.
- Ghê chưa ghê chưa! - Zephys vỗ ngực ăn mừng bàn thắng từ sân nhà của mình.
Vừa lúc này thì tôi thổi hồi còi kết thúc trận đấu. Tỉ số là 4 - 0 dành cho LSĐ. LKN có một trận thi đấu thiếu sự ăn ý phối hợp với nhau khi họ chỉ biết nhồi bóng cho Valhein. LSĐ đã nhận ra điều đó. Zephys lãnh trách nhiệm chỉ huy hàng phòng ngự đồng thời phong tỏa chặt tiền đạo chủ lực của LKN.
Thủ thành Hiếu bên phía LSĐ có một trận đấu khá thảnh thơi khi hầu hết các cơ hội của LKN đều bị phá ra trước khi bay đến chỗ nó.
Với khả năng phòng ngự tương đối giỏi của mình, anh tự tin bắt chết Lauriel trong trận đấu cuối cùng. Đây cũng là trận bóng fair-play nhất mà tôi được chứng kiến từ đầu giải đến giờ khi chẳng có một tấm thẻ nào được rút ra.
Với chiến thắng 4 - 0, LSĐ vươn lên vị trí thứ hai trên BXH, xếp sau cung điện Ánh Sáng với cùng 4 điểm, hiệu số +4 do thua điểm fair-play (-7 so với -2). Khu rừng Chạng Vạng xếp thứ ba, cuối cùng là lâu đài Khởi Nguyên.
*
Sau vòng đấu này, các đội nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ đến vòng đấu cuối. Đây là dịp để các cầu thủ nghỉ ngơi hồi sức.
Ngay trong buổi tối hôm ấy, tôi gặp một cô gái với mái tóc màu xanh. Đằng sau thì cô ấy buộc túm lên, còn phía bên trái thì thắt một cái bính khá dễ thương.
- Cô là ai?
- Tôi là Roxie. Tôi xin tá túc ở đây một đêm được không?
Tôi gật đầu:
- Được chứ.
- Hay quá! - Cô ta nhảy dựng lên sung sướng.
- Mà nè, sao tự nhiên lại đến đây?
Roxie cười rất tươi:
- À thì... tôi... bị lạc đường...
- Trời!
Từ trong cuốc chim của cô ấy xuất hiện một linh hồn lửa. Tôi "ồ" lên.
- Chủ nhân lúc nào cũng lạc đường.
- Ê! Ai mượn mi xía vô? - Roxie nhìn xuống Agnie với một ánh mắt sát thủ khiến nó vội trốn vào trong.
Cô ấy lại hỏi tôi:
- Mà cho tôi hỏi là nữ vương Tel"Annas đang ở đâu vậy?
- Nếu ngươi muốn tìm lãnh đạo của khu rừng Chạng Vạng thì người đó chính là tôi. Còn nếu muốn tìm Tel"Annas thì cô ta đang ở trại đóng quân cho đội tuyển bóng đá.
- Ở đây xảy ra đảo chính à?
Tôi giải thích:
- Có thể nói là như vậy. Chuyện ở đây rất dài, tôi không kể hết được.
- Thế à?
- Mà cho hỏi nhẹ nha, cô bao nhiêu tuổi vậy?
- Tôi 18.
Tôi "à" một tiếng rồi không nói gì nữa. Roxie ngồi xuống cạnh tôi:
- Được chứ?
- Có sao đâu. Đúng rồi, nhờ cô một việc được không? Vài ngày nữa ở đây tổ chức bóng đá. Thiếu lực lượng trọng tài nên nhờ cô được không?
- Rất sẵn lòng.
Bất chợt cô ấy lấy ra một lọ màu đen:
- Chơi với tôi một trò chơi không?
- Chơi thì chơi. Nhưng thôi, đừng xưng hô kiểu nãy giờ nữa. Chị, chơi với em.
Cô ta thắc mắc:
- Ủa... ngươi làm lãnh đạo sao kì thế?
- Có gì đâu. Gọi em bằng nhóc là được rồi.
- Thôi được. Chơi trò nút ngón tay chấm độc không?
Tôi ngơ ngác:
- Là sao?
- Nhóc sẽ chấm ngón tay vào trong lọ thuốc độc này sau đó đưa lên miệng và nút. Nếu nhóc vẫn còn sống coi như nhóc thua.
Trong tay cô ấy là một lọ hóa chất Pb(NO3)2 - một loại muối chì. Mà hễ đụng tới chì là bao độc. Tôi hỏi:
- Chơi thật luôn hả?
- Đương nhiên rồi nhóc.
Nói xong, Roxie đưa ngón tay trỏ vào lọ, xong lấy ra đưa tay lên miệng nút. Nhìn Roxie, tôi gật đầu nhẹ rồi mới đưa ngón tay vào.
Nút xong ngón tay, tôi bảo:
- Có việc... em cần ra ngoài.
Vừa ra khuất cánh cửa, tôi hét to rồi ngã "bịch" xuống. Roxie nhảy lên hí hửng:
- Há há, thêm một thằng ngu. Nó không biết mình nút ngón tay giữa. Giờ thì... ủa xác hắn đâu rồi?
Roxie nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy thi thể của tôi đâu cả. Nhưng điều đó không quan trọng lắm. Roxie quyết định đi tắm cho mát. Cả ngày hôm nay lạc trong rừng làm cô ấy khá là mệt mỏi.
- Hàaaa..!!!
*
Tắm xong, Roxie thay bộ đồ ngủ rồi vào trong căn phòng của tôi ngủ.
- Ngủ thôi.
Đêm nay, căn cứ khu rừng Chạng Vạng không có ai, chủ yếu là các quân lính. Krixi thì hôm nay ngủ lại với Tel"Annas tại trại đóng quân. Đám lính thì đang trong giai đoạn nghỉ, thành ra ở đây khá vắng.
- He he he... he he...
Một tiếng cười man rợ vang vọng phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Roxie thức giấc. Nghe tiếng cười, cô hoảng sợ:
- Cái... cái gì vậy?
"Cốc cốc", tiếng gõ cửa xuất hiện. Thủ sẵn cái cuốc chim trong tay, cô tiến ra cửa. Nếu có kẻ nào, cô sẽ nện vào đầu hắn một phát.
- Đợi đấy...
Nhưng khi mở cửa ra, Roxie đã vô cùng sợ hãi khi không có ai. Khi còn đang ngơ ngác thì bất giác có tiếng gọi:
- R..O..X..I..E...
- Hử... Ư Ư ư.. - Roxie rên không còn có thể thốt ra thành tiếng.
Một cái bóng trắng tóc dài đang hiện rõ ngay trước mặt cô. Quá hoảng sợ, cô chạy vào phòng đóng sầm cửa và khóa trái. Cái bóng ma ấy vẫn tiếp tục gõ cửa "cốc cốc" khiến cô hoảng sợ trùm kín chăn không dám hé ra.
Chừng năm phút sau, tiếng gõ cửa im hẳn. Cô bình tĩnh xóc lại tinh thần:
- Bình tĩnh... - Roxie đặt tay lên ngực - Chắc chỉ là ảo giác thôi... Làm liều lần nữa xem...
Lần này, cô gọi Agnie ra để có đồng minh cho đỡ sợ.
- Có chuyện gì thế?
- Phụ ta một tí... - Roxie mở cửa bước ra. Nhưng cô chẳng thấy ai.
- Tự nhiên đêm hôm khuya khoắt kêu người ta dậy. Việc gì?
Roxie thắc mắc:
- Sao kì vậy ta? Rõ ràng hắn vừa mới ở đây cơ mà.
- Hắn là ai?
- Ma đó...
Agnie bực dọc:
- Ma cỏ nào ở đây?
- Có ma thật mà! Sao ta nói mà ngươi không tin hả?
"CỐC", tiếng một vật bí ẩn nào đó chạm vào cánh cửa. Roxie hét toáng lên:
- Á!!!
- Để tui ra! Thằng nào đấy! Ủa có thằng nào đâu? Cô bị điên hả Roxie?
Cô quát to:
- Đã bảo là có mà!
- Tự nhiên cái bảo là có ma. Điên! Tui ra ngoài kiểm tra rồi, không thấy bất kì con ma nào hết.
- Nhưng mà...
Agnie thở dài:
- Thôi được rồi. Cô cứ việc ngủ đi, tui sẽ canh chừng cho.
- Ừ... - Roxie đặt tay lên ngực trấn an mình. Xong cô nằm xuống nnhắm mắt và ngủ.
- Định lên đâu? - Zephys trừng mắt nhìn Murad. Ngay lập tức, bóng bị cướp bởi Zephys. Một cú sút bóng từ giữa sân.
"VÀOOOOOOO!!!", khán giả trên sân hô to ăn mừng. Đây là bàn thắng thứ tư của lực lượng Sa Đọa trong trận đấu ngày hôm nay, cũng là bàn thắng đầu tiên của Zephys trong trận đấu này cũng như cho LSĐ.
Nakroth lập một cú đúp, còn Mina có một bàn thắng trên chấm phạt đền.
- Ghê chưa ghê chưa! - Zephys vỗ ngực ăn mừng bàn thắng từ sân nhà của mình.
Vừa lúc này thì tôi thổi hồi còi kết thúc trận đấu. Tỉ số là 4 - 0 dành cho LSĐ. LKN có một trận thi đấu thiếu sự ăn ý phối hợp với nhau khi họ chỉ biết nhồi bóng cho Valhein. LSĐ đã nhận ra điều đó. Zephys lãnh trách nhiệm chỉ huy hàng phòng ngự đồng thời phong tỏa chặt tiền đạo chủ lực của LKN.
Thủ thành Hiếu bên phía LSĐ có một trận đấu khá thảnh thơi khi hầu hết các cơ hội của LKN đều bị phá ra trước khi bay đến chỗ nó.
Với khả năng phòng ngự tương đối giỏi của mình, anh tự tin bắt chết Lauriel trong trận đấu cuối cùng. Đây cũng là trận bóng fair-play nhất mà tôi được chứng kiến từ đầu giải đến giờ khi chẳng có một tấm thẻ nào được rút ra.
Với chiến thắng 4 - 0, LSĐ vươn lên vị trí thứ hai trên BXH, xếp sau cung điện Ánh Sáng với cùng 4 điểm, hiệu số +4 do thua điểm fair-play (-7 so với -2). Khu rừng Chạng Vạng xếp thứ ba, cuối cùng là lâu đài Khởi Nguyên.
*
Sau vòng đấu này, các đội nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ đến vòng đấu cuối. Đây là dịp để các cầu thủ nghỉ ngơi hồi sức.
Ngay trong buổi tối hôm ấy, tôi gặp một cô gái với mái tóc màu xanh. Đằng sau thì cô ấy buộc túm lên, còn phía bên trái thì thắt một cái bính khá dễ thương.
- Cô là ai?
- Tôi là Roxie. Tôi xin tá túc ở đây một đêm được không?
Tôi gật đầu:
- Được chứ.
- Hay quá! - Cô ta nhảy dựng lên sung sướng.
- Mà nè, sao tự nhiên lại đến đây?
Roxie cười rất tươi:
- À thì... tôi... bị lạc đường...
- Trời!
Từ trong cuốc chim của cô ấy xuất hiện một linh hồn lửa. Tôi "ồ" lên.
- Chủ nhân lúc nào cũng lạc đường.
- Ê! Ai mượn mi xía vô? - Roxie nhìn xuống Agnie với một ánh mắt sát thủ khiến nó vội trốn vào trong.
Cô ấy lại hỏi tôi:
- Mà cho tôi hỏi là nữ vương Tel"Annas đang ở đâu vậy?
- Nếu ngươi muốn tìm lãnh đạo của khu rừng Chạng Vạng thì người đó chính là tôi. Còn nếu muốn tìm Tel"Annas thì cô ta đang ở trại đóng quân cho đội tuyển bóng đá.
- Ở đây xảy ra đảo chính à?
Tôi giải thích:
- Có thể nói là như vậy. Chuyện ở đây rất dài, tôi không kể hết được.
- Thế à?
- Mà cho hỏi nhẹ nha, cô bao nhiêu tuổi vậy?
- Tôi 18.
Tôi "à" một tiếng rồi không nói gì nữa. Roxie ngồi xuống cạnh tôi:
- Được chứ?
- Có sao đâu. Đúng rồi, nhờ cô một việc được không? Vài ngày nữa ở đây tổ chức bóng đá. Thiếu lực lượng trọng tài nên nhờ cô được không?
- Rất sẵn lòng.
Bất chợt cô ấy lấy ra một lọ màu đen:
- Chơi với tôi một trò chơi không?
- Chơi thì chơi. Nhưng thôi, đừng xưng hô kiểu nãy giờ nữa. Chị, chơi với em.
Cô ta thắc mắc:
- Ủa... ngươi làm lãnh đạo sao kì thế?
- Có gì đâu. Gọi em bằng nhóc là được rồi.
- Thôi được. Chơi trò nút ngón tay chấm độc không?
Tôi ngơ ngác:
- Là sao?
- Nhóc sẽ chấm ngón tay vào trong lọ thuốc độc này sau đó đưa lên miệng và nút. Nếu nhóc vẫn còn sống coi như nhóc thua.
Trong tay cô ấy là một lọ hóa chất Pb(NO3)2 - một loại muối chì. Mà hễ đụng tới chì là bao độc. Tôi hỏi:
- Chơi thật luôn hả?
- Đương nhiên rồi nhóc.
Nói xong, Roxie đưa ngón tay trỏ vào lọ, xong lấy ra đưa tay lên miệng nút. Nhìn Roxie, tôi gật đầu nhẹ rồi mới đưa ngón tay vào.
Nút xong ngón tay, tôi bảo:
- Có việc... em cần ra ngoài.
Vừa ra khuất cánh cửa, tôi hét to rồi ngã "bịch" xuống. Roxie nhảy lên hí hửng:
- Há há, thêm một thằng ngu. Nó không biết mình nút ngón tay giữa. Giờ thì... ủa xác hắn đâu rồi?
Roxie nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy thi thể của tôi đâu cả. Nhưng điều đó không quan trọng lắm. Roxie quyết định đi tắm cho mát. Cả ngày hôm nay lạc trong rừng làm cô ấy khá là mệt mỏi.
- Hàaaa..!!!
*
Tắm xong, Roxie thay bộ đồ ngủ rồi vào trong căn phòng của tôi ngủ.
- Ngủ thôi.
Đêm nay, căn cứ khu rừng Chạng Vạng không có ai, chủ yếu là các quân lính. Krixi thì hôm nay ngủ lại với Tel"Annas tại trại đóng quân. Đám lính thì đang trong giai đoạn nghỉ, thành ra ở đây khá vắng.
- He he he... he he...
Một tiếng cười man rợ vang vọng phá tan bầu không khí tĩnh mịch của đêm khuya. Roxie thức giấc. Nghe tiếng cười, cô hoảng sợ:
- Cái... cái gì vậy?
"Cốc cốc", tiếng gõ cửa xuất hiện. Thủ sẵn cái cuốc chim trong tay, cô tiến ra cửa. Nếu có kẻ nào, cô sẽ nện vào đầu hắn một phát.
- Đợi đấy...
Nhưng khi mở cửa ra, Roxie đã vô cùng sợ hãi khi không có ai. Khi còn đang ngơ ngác thì bất giác có tiếng gọi:
- R..O..X..I..E...
- Hử... Ư Ư ư.. - Roxie rên không còn có thể thốt ra thành tiếng.
Một cái bóng trắng tóc dài đang hiện rõ ngay trước mặt cô. Quá hoảng sợ, cô chạy vào phòng đóng sầm cửa và khóa trái. Cái bóng ma ấy vẫn tiếp tục gõ cửa "cốc cốc" khiến cô hoảng sợ trùm kín chăn không dám hé ra.
Chừng năm phút sau, tiếng gõ cửa im hẳn. Cô bình tĩnh xóc lại tinh thần:
- Bình tĩnh... - Roxie đặt tay lên ngực - Chắc chỉ là ảo giác thôi... Làm liều lần nữa xem...
Lần này, cô gọi Agnie ra để có đồng minh cho đỡ sợ.
- Có chuyện gì thế?
- Phụ ta một tí... - Roxie mở cửa bước ra. Nhưng cô chẳng thấy ai.
- Tự nhiên đêm hôm khuya khoắt kêu người ta dậy. Việc gì?
Roxie thắc mắc:
- Sao kì vậy ta? Rõ ràng hắn vừa mới ở đây cơ mà.
- Hắn là ai?
- Ma đó...
Agnie bực dọc:
- Ma cỏ nào ở đây?
- Có ma thật mà! Sao ta nói mà ngươi không tin hả?
"CỐC", tiếng một vật bí ẩn nào đó chạm vào cánh cửa. Roxie hét toáng lên:
- Á!!!
- Để tui ra! Thằng nào đấy! Ủa có thằng nào đâu? Cô bị điên hả Roxie?
Cô quát to:
- Đã bảo là có mà!
- Tự nhiên cái bảo là có ma. Điên! Tui ra ngoài kiểm tra rồi, không thấy bất kì con ma nào hết.
- Nhưng mà...
Agnie thở dài:
- Thôi được rồi. Cô cứ việc ngủ đi, tui sẽ canh chừng cho.
- Ừ... - Roxie đặt tay lên ngực trấn an mình. Xong cô nằm xuống nnhắm mắt và ngủ.
Tác giả :
Phan Thế Hùng