Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 31: Kẻ bắt cóc
Nakroth không hiểu vì sao Zephys lại nói chuyện đó ngay lúc này. Nakroth hỏi:
- ơ có chuyện gì thế... Sao ngươi lại nói chuyện đó ngay lúc này?
- Nakroth, ngươi là thành viên của lực lượng Sa Đọa thì ngươi không được để cảm xúc lấn át lí trí! Đừng mắc sai lầm như ta!
- Sai... sai lầm?
Zephys thở dài:
- Phải. Ta đã mất kiểm soát trước tên Lauriel và các ngươi thấy đấy. Suýt nữa là chết.
Hiếu lên tiếng:
- Thật ra tình cảm, cảm xúc có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn...
- Không có chuyện đó! - Zephys gạt phắt đi - Lí trí luôn là thứ đúng. Cảm xúc sẽ giết chết con người đấy, các ngươi nên biết điều đó.
Nakroth đáp:
- Ta hiểu ý của ngươi, Zephys nhưng ngươi cũng nên biết điều này: lúc trước chiến đấu với Tel'Annas, chính nhờ tình cảm của ta dành cho Krixi, cộng thêm việc cô ấy bị tấn công nữa. Ta đã vô cùng tức giận đến mức kích hoạt được năng lực "hỏa ngục" đấy.
Zephys trợn mắt:
- Rồi sao? Ngươi vẫn thua, có phải thế không?
- Ơ...
- Ta đã nói rồi: đừng để cảm xúc chi phối nhà ngươi. Nó là thứ vô cùng không cần thiết.
Nakroth phản biện:
- Không đúng. Cảm xúc sẽ khiến cho nhà ngươi có thể làm những việc mà lúc bình thường ngươi không dám, thậm chí có khi không thể làm đấy.
- À... Thế là ta có thể làm đúng không?
- Làm gì?
- Thì... Aaa..a..a...
Zephys lấy chân đá thẳng một phát vào "chân giữa" của Nakroth khiến cậu ta đau điếng người. Cậu ta ôm chym ngồi gục xuống:
- Tê..n KHỐ..N
- Hứ! - Zephys làm động tác hất tóc rồi bỏ đi. Hiếu không biết phải nói làm sao với Zephys, nó đành đỡ Nakroth dậy:
- Anh không sao chứ?
- Thằng khốn Zephys! Ta mà bắt được hắn là hắn chết với ta! Nghĩ sao mà hắn có thể làm như thế chứ!
Hiếu dìu Nakroth về lâu đài Bóng Đêm. Zephys, Maloch và Veera đã đứng chờ hai người ở ngoài cổng. Maloch nói bằng một cái giọng hằm hằm:
- Nói mau, thằng nào bày ra chuyện này?
- Đương nhiên là tên Nakroth rồi. - Zephys đáp.
- Này nhá, chính nhà ngươi bày ra kế hoạch này trước đấy! - Nakroth cãi lại.
Maloch hét to:
- IM LẶNG! Các ngươi có biết hành động kiểu đó rất nguy hiểm không hả? May là không có ai bị gì. Nếu mà có người nào bị thương sẽ mệt lắm đó có biết không?
- Chúng thần biết rồi. - Mọi người cúi đầu xuống.
*
Cả buổi sáng nay, tôi được Krixi huấn luyện kĩ năng sử dụng ma thuật. Mặc dù cô ấy không hiểu hoàn toàn về ma thuật sinh mệnh nhưng cô ấy vẫn hướng dẫn vô cùng nhiệt tình. Tôi lại được Krixi cho "mượn" đôi cánh.
Krixi gọi to:
- Nhóc, thử tạo ra một cái cây xem!
- Vâng ạ! - Tôi vận ma thuật vào bàn tay. Một quả cầu ánh sáng xanh lá cây xuất hiện. Tôi đặt tay xuống đất. Mặt đất nứt ra, trồi lên một cây con. Tôi hào hứng. Nhưng tôi đã phải thất vọng, khi cái cây này nó... nhỏ xíu.
- Haizz...
Krixi bước tới vỗ vai tôi:
- Không sao đâu. Đạt được tới đây thì cũng ổn rồi. Ít ra cây nó nguyên vẹn, nếu chăm sóc tốt biết đâu sau này nó trở thành cây cổ thụ đấy.
- Nhưng mà...
Cô ấy cười:
- Không sao đâu. Nhóc hiện giờ cũng như cái cây này vậy, nếu như nhóc được chăm sóc, hỗ trợ tốt thì sau này nhóc sẽ rất mạnh đấy.
- Vâng.
- Thôi giờ cũng đã khá trưa rồi, để chị đi tìm thức ăn. UI DA...!
Krixi bị một vết thương ngay vai. Có lẽ là một mũi tên. Một mũi tên sượt ngang vai tạo thành một vết xước rướm máu. Nó cắm vào thân cây gần đấy.
Tôi hoảng hốt:
- Chị, đưa đây cho em.
- Đưa gì cơ?
Không kịp để cho Krixi trả lời, tôi ngoạm lấy vai cô ấy, lưỡi tôi liếm vết thương. Máu chảy ra, tôi nút luôn cả máu và vết thương. Krixi hét lên:
- Oái nhóc... Nhóc làm cái gì vậy?
Vừa nói cô ấy vừa vùng vẫy. Tôi phải bảo:
- Chị cứ bình tĩnh đi, để em sơ cứu vết thương.
- Sơ cứu kiểu gì vậy?
Tôi không nói nữa. Một lúc sau, vết thương cũng đã ngừng chảy máu. Krixi lau vết nước bọt rồi quát:
- Cái thằng này! Mất vệ sinh quá đấy!
- Chị không biết nước bọt có chất sát trùng à?
- Ủa có hả? - Krixi ngạc nhiên. Tôi cũng giải thích cho cô ấy là trong nước bọt cho một số chất kháng khuẩn.
Krixi bảo:
- Nhóc, đi lấy mũi tên trên thân cây đưa cho chị xem.
- Đây ạ. - Tôi đưa mũi tên cho Krixi. Cô ấy rất ngạc nhiên khi đây không phải mũi tên của Tel'Annas. Rõ ràng là có kẻ định ám sát.
- Nhóc này, chúng ta vào nhà thôi.
- Hự... - Tôi ôm đầu. Sao tự nhiên tôi cảm thấy đau đầu quá. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi gục xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Krixi. Nhưng không, Krixi cũng bắt đầu đau đầu.
- Cái gì thế này... đầu mình... đau quá...
Cô ấy cố dìu tôi vào trong nhà. Vừa đến cửa, Krixi cũng nằm gục xuống đất.
*
- Ơ ơ...
- He he he. - Một giọng cười nham hiểm vang lên. Đầu tôi vẫn còn đang khá choáng mặc dù tôi đã mở được mắt ra. Tôi không cảm nhận được đây là đâu.
- Đáng ghét, mau thả ta ra!
Một giọng nói bí ẩn xuất hiện:
- Bình tĩnh nào cô em.
- Nói mau, ngươi bắt bọn ta với mục đích gì?
Hắn là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, trên ngực xăm hình một con rồng trông có vẻ rất côn đồ. Hắn trả lời mặc dù không nhìn Krixi:
- À chẳng qua là vì ta nghe đồn rằng khu rừng Chạng Vạng có một đứa con gái rất đẹp và chưa mười tám. Nó khá giống ngươi, nhưng khác một điều là nó có thêm đôi cánh đằng sau nữa.
- Đôi cánh đó chính là đôi cánh sau lưng thằng Hùng chứ đâu. - Krixi lẩm bẩm trong miệng.
- Nói gì thế? - Tai hắn khá thính.
Krixi hoảng hốt:
- Ta có nói gì đâu...
- Nhà ngươi có biết con nhỏ đó là ai không?
- Ta không biết! - Krixi trả lời dõng dạc.
Những tưởng hắn sẽ tụt hứng, nào ngờ hắn vẫn bình tĩnh:
- Tiếc thế. Không sao, ta sẽ chơi với ngươi một chút vậy.
- Đáng ghét... nếu như mình không bị trói như Hùng thì khỏe rồi.
Krixi đang bị trói bởi ba bốn cọng dây thừng rất chắc, gồng hết sức lực cũng chưa chắc có thể phá được. Cô đã rất cố nhưng không làm đứt được.
- He he, áo quần thì không cần thiết nữa. - Hắn quơ tay giật một phát xé toạc chiếc áo của cô, để lộ ra chiếc áo ngực màu xanh lá cây bên trong. - Màu xanh lá cây à?
- Đáng ghét! Nhà ngươi không được chạm vào cơ thể của ta! Nếu như ngươi chạm vào, ta sẽ nói với...
Hắn áp sát mặt Krixi:
- Nói với ai nào?
- Ta sẽ... sẽ nói với... - Krixi có vẻ bị hoảng khi bị một khuôn mặt khá đáng sợ áp sát mình.
- Nói ai? Nói cho ta nghe với.
- CÁI TÊN KIA! Ai cho phép ngươi động vào cô ấy?
Tôi vỗ cánh bay lên, nhìn hắn với một ánh mắt sát thủ. Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Ngươi sao?
- Ai cho phép ngươi động vào người yêu của ta!
Câu nói của tôi làm hắn cũng như Krixi giật mình.
- Nhóc...
- Ha ha ha! - Hắn cười rất to - Ta sẽ cho nhà ngươi được tận mắt nhìn thấy... cảnh người mình yêu thương bị hãm hiếp.
Tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc tôi bảo vệ Tel'Annas nhưng đành bất lực trước sức mạnh của hai tên mập và tên đại ca. Không thể để Krixi có mệnh hệ gì, tôi ngay lập tức dồn hết sức lực ma thuật tạo ra một cái cây lớn trói chặt hắn lại.
- Cái... Cái gì chứ?
- Krixi! - Tôi chạy lại kéo Krixi ra khỏi khu vực của cái cây. Xong, tôi tiếp tục tạo ra một luồng ma thuật nắng. Vòng tròn nắng bắt đầu xuất hiện, nó cứ nóng dần, nóng dần... đến khi cây bốc cháy. Hắn gào to:
- KHÔNGGGG...!!!
Cây đã cháy trụi. Hắn chắc cũng không còn gì. Tôi bảo:
- Chúng ta về thôi.
- Ừ nhóc nói phải đấy.
- Khoan đã!
- ơ có chuyện gì thế... Sao ngươi lại nói chuyện đó ngay lúc này?
- Nakroth, ngươi là thành viên của lực lượng Sa Đọa thì ngươi không được để cảm xúc lấn át lí trí! Đừng mắc sai lầm như ta!
- Sai... sai lầm?
Zephys thở dài:
- Phải. Ta đã mất kiểm soát trước tên Lauriel và các ngươi thấy đấy. Suýt nữa là chết.
Hiếu lên tiếng:
- Thật ra tình cảm, cảm xúc có thể khiến con người trở nên mạnh mẽ hơn...
- Không có chuyện đó! - Zephys gạt phắt đi - Lí trí luôn là thứ đúng. Cảm xúc sẽ giết chết con người đấy, các ngươi nên biết điều đó.
Nakroth đáp:
- Ta hiểu ý của ngươi, Zephys nhưng ngươi cũng nên biết điều này: lúc trước chiến đấu với Tel'Annas, chính nhờ tình cảm của ta dành cho Krixi, cộng thêm việc cô ấy bị tấn công nữa. Ta đã vô cùng tức giận đến mức kích hoạt được năng lực "hỏa ngục" đấy.
Zephys trợn mắt:
- Rồi sao? Ngươi vẫn thua, có phải thế không?
- Ơ...
- Ta đã nói rồi: đừng để cảm xúc chi phối nhà ngươi. Nó là thứ vô cùng không cần thiết.
Nakroth phản biện:
- Không đúng. Cảm xúc sẽ khiến cho nhà ngươi có thể làm những việc mà lúc bình thường ngươi không dám, thậm chí có khi không thể làm đấy.
- À... Thế là ta có thể làm đúng không?
- Làm gì?
- Thì... Aaa..a..a...
Zephys lấy chân đá thẳng một phát vào "chân giữa" của Nakroth khiến cậu ta đau điếng người. Cậu ta ôm chym ngồi gục xuống:
- Tê..n KHỐ..N
- Hứ! - Zephys làm động tác hất tóc rồi bỏ đi. Hiếu không biết phải nói làm sao với Zephys, nó đành đỡ Nakroth dậy:
- Anh không sao chứ?
- Thằng khốn Zephys! Ta mà bắt được hắn là hắn chết với ta! Nghĩ sao mà hắn có thể làm như thế chứ!
Hiếu dìu Nakroth về lâu đài Bóng Đêm. Zephys, Maloch và Veera đã đứng chờ hai người ở ngoài cổng. Maloch nói bằng một cái giọng hằm hằm:
- Nói mau, thằng nào bày ra chuyện này?
- Đương nhiên là tên Nakroth rồi. - Zephys đáp.
- Này nhá, chính nhà ngươi bày ra kế hoạch này trước đấy! - Nakroth cãi lại.
Maloch hét to:
- IM LẶNG! Các ngươi có biết hành động kiểu đó rất nguy hiểm không hả? May là không có ai bị gì. Nếu mà có người nào bị thương sẽ mệt lắm đó có biết không?
- Chúng thần biết rồi. - Mọi người cúi đầu xuống.
*
Cả buổi sáng nay, tôi được Krixi huấn luyện kĩ năng sử dụng ma thuật. Mặc dù cô ấy không hiểu hoàn toàn về ma thuật sinh mệnh nhưng cô ấy vẫn hướng dẫn vô cùng nhiệt tình. Tôi lại được Krixi cho "mượn" đôi cánh.
Krixi gọi to:
- Nhóc, thử tạo ra một cái cây xem!
- Vâng ạ! - Tôi vận ma thuật vào bàn tay. Một quả cầu ánh sáng xanh lá cây xuất hiện. Tôi đặt tay xuống đất. Mặt đất nứt ra, trồi lên một cây con. Tôi hào hứng. Nhưng tôi đã phải thất vọng, khi cái cây này nó... nhỏ xíu.
- Haizz...
Krixi bước tới vỗ vai tôi:
- Không sao đâu. Đạt được tới đây thì cũng ổn rồi. Ít ra cây nó nguyên vẹn, nếu chăm sóc tốt biết đâu sau này nó trở thành cây cổ thụ đấy.
- Nhưng mà...
Cô ấy cười:
- Không sao đâu. Nhóc hiện giờ cũng như cái cây này vậy, nếu như nhóc được chăm sóc, hỗ trợ tốt thì sau này nhóc sẽ rất mạnh đấy.
- Vâng.
- Thôi giờ cũng đã khá trưa rồi, để chị đi tìm thức ăn. UI DA...!
Krixi bị một vết thương ngay vai. Có lẽ là một mũi tên. Một mũi tên sượt ngang vai tạo thành một vết xước rướm máu. Nó cắm vào thân cây gần đấy.
Tôi hoảng hốt:
- Chị, đưa đây cho em.
- Đưa gì cơ?
Không kịp để cho Krixi trả lời, tôi ngoạm lấy vai cô ấy, lưỡi tôi liếm vết thương. Máu chảy ra, tôi nút luôn cả máu và vết thương. Krixi hét lên:
- Oái nhóc... Nhóc làm cái gì vậy?
Vừa nói cô ấy vừa vùng vẫy. Tôi phải bảo:
- Chị cứ bình tĩnh đi, để em sơ cứu vết thương.
- Sơ cứu kiểu gì vậy?
Tôi không nói nữa. Một lúc sau, vết thương cũng đã ngừng chảy máu. Krixi lau vết nước bọt rồi quát:
- Cái thằng này! Mất vệ sinh quá đấy!
- Chị không biết nước bọt có chất sát trùng à?
- Ủa có hả? - Krixi ngạc nhiên. Tôi cũng giải thích cho cô ấy là trong nước bọt cho một số chất kháng khuẩn.
Krixi bảo:
- Nhóc, đi lấy mũi tên trên thân cây đưa cho chị xem.
- Đây ạ. - Tôi đưa mũi tên cho Krixi. Cô ấy rất ngạc nhiên khi đây không phải mũi tên của Tel'Annas. Rõ ràng là có kẻ định ám sát.
- Nhóc này, chúng ta vào nhà thôi.
- Hự... - Tôi ôm đầu. Sao tự nhiên tôi cảm thấy đau đầu quá. Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi gục xuống đất trong sự ngỡ ngàng của Krixi. Nhưng không, Krixi cũng bắt đầu đau đầu.
- Cái gì thế này... đầu mình... đau quá...
Cô ấy cố dìu tôi vào trong nhà. Vừa đến cửa, Krixi cũng nằm gục xuống đất.
*
- Ơ ơ...
- He he he. - Một giọng cười nham hiểm vang lên. Đầu tôi vẫn còn đang khá choáng mặc dù tôi đã mở được mắt ra. Tôi không cảm nhận được đây là đâu.
- Đáng ghét, mau thả ta ra!
Một giọng nói bí ẩn xuất hiện:
- Bình tĩnh nào cô em.
- Nói mau, ngươi bắt bọn ta với mục đích gì?
Hắn là một gã đàn ông cao to lực lưỡng, trên ngực xăm hình một con rồng trông có vẻ rất côn đồ. Hắn trả lời mặc dù không nhìn Krixi:
- À chẳng qua là vì ta nghe đồn rằng khu rừng Chạng Vạng có một đứa con gái rất đẹp và chưa mười tám. Nó khá giống ngươi, nhưng khác một điều là nó có thêm đôi cánh đằng sau nữa.
- Đôi cánh đó chính là đôi cánh sau lưng thằng Hùng chứ đâu. - Krixi lẩm bẩm trong miệng.
- Nói gì thế? - Tai hắn khá thính.
Krixi hoảng hốt:
- Ta có nói gì đâu...
- Nhà ngươi có biết con nhỏ đó là ai không?
- Ta không biết! - Krixi trả lời dõng dạc.
Những tưởng hắn sẽ tụt hứng, nào ngờ hắn vẫn bình tĩnh:
- Tiếc thế. Không sao, ta sẽ chơi với ngươi một chút vậy.
- Đáng ghét... nếu như mình không bị trói như Hùng thì khỏe rồi.
Krixi đang bị trói bởi ba bốn cọng dây thừng rất chắc, gồng hết sức lực cũng chưa chắc có thể phá được. Cô đã rất cố nhưng không làm đứt được.
- He he, áo quần thì không cần thiết nữa. - Hắn quơ tay giật một phát xé toạc chiếc áo của cô, để lộ ra chiếc áo ngực màu xanh lá cây bên trong. - Màu xanh lá cây à?
- Đáng ghét! Nhà ngươi không được chạm vào cơ thể của ta! Nếu như ngươi chạm vào, ta sẽ nói với...
Hắn áp sát mặt Krixi:
- Nói với ai nào?
- Ta sẽ... sẽ nói với... - Krixi có vẻ bị hoảng khi bị một khuôn mặt khá đáng sợ áp sát mình.
- Nói ai? Nói cho ta nghe với.
- CÁI TÊN KIA! Ai cho phép ngươi động vào cô ấy?
Tôi vỗ cánh bay lên, nhìn hắn với một ánh mắt sát thủ. Hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh:
- Ngươi sao?
- Ai cho phép ngươi động vào người yêu của ta!
Câu nói của tôi làm hắn cũng như Krixi giật mình.
- Nhóc...
- Ha ha ha! - Hắn cười rất to - Ta sẽ cho nhà ngươi được tận mắt nhìn thấy... cảnh người mình yêu thương bị hãm hiếp.
Tôi chợt nhớ lại khoảnh khắc tôi bảo vệ Tel'Annas nhưng đành bất lực trước sức mạnh của hai tên mập và tên đại ca. Không thể để Krixi có mệnh hệ gì, tôi ngay lập tức dồn hết sức lực ma thuật tạo ra một cái cây lớn trói chặt hắn lại.
- Cái... Cái gì chứ?
- Krixi! - Tôi chạy lại kéo Krixi ra khỏi khu vực của cái cây. Xong, tôi tiếp tục tạo ra một luồng ma thuật nắng. Vòng tròn nắng bắt đầu xuất hiện, nó cứ nóng dần, nóng dần... đến khi cây bốc cháy. Hắn gào to:
- KHÔNGGGG...!!!
Cây đã cháy trụi. Hắn chắc cũng không còn gì. Tôi bảo:
- Chúng ta về thôi.
- Ừ nhóc nói phải đấy.
- Khoan đã!
Tác giả :
Phan Thế Hùng