Liên Quân Mobile: Du Hành Athanor
Chương 14: Thách thức Vua chiến binh
Về đến căn cứ, tôi cũng chẳng thèm lên tiếng mà đi thẳng vào trong.
- HÙNG! Mày... Mày còn sống sao? - Nam giật mình.
- Sống... Hức... – Tôi nhắm mắt huơ mặt lên.
- ...
Tôi cười:
- Nhưng thôi... tôi đã hạ hắn rồi! Gạo đây, tôi đem về rồi nè.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên. Không thể tin được rằng một tên nhóc mới tập tành võ lực như tôi đã hạ Guyder.
Veres gọi tôi:
- Nhóc ngồi xuống, chị có việc muốn hỏi?
- Vâng. – Tôi ngồi xuống.
- Nhóc đánh bại tên Guyder thật luôn đó hả?
- ... - Tôi khẽ gật đầu.
- Trời! – Veres không tin được – Thế nhóc có bị làm sao không?
- Có, em bị hắn bắn xém tí nữa là chết tươi luôn. Cũng may sao, trong lúc hỗn loạn em đã tung "đạp thần chưởng" ngay "hạ bộ'' của hắn rồi dùng tí sức yếu ớt còn lại của mình mà hạ hắn... Thật sự lúc đó, em nghĩ em đã chết rồi...
Cô ấy hỏi tiếp:
- Ồ, thế sao người nhóc vẫn y nguyên vậy?
- À thì, em đang lết về thì gặp... gặp Krixi và cô ấy chữa thương cho em.
- CÁI GÌ! – Huvai hét lên khiến mọi người hết cả hồn. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy giúp đỡ người của lực lượng lâm tặc.
Hắn hỏi tôi:
- Thế cô ta có làm gì ngươi không?
- Ơ không, chỉ chữa thương thôi.
Đến bây giờ thì mọi người vẫn chưa hiểu được cái lí do vì sao Krixi lại giúp đỡ mọi người. Rõ ràng cô ấy vốn là "thiên địch" của lâm tặc hay nói cách khác là kẻ thù của Nakroth. Nhưng trước ngày chiến, cô ấy lại thông báo kế hoạch tấn công của khu rừng Chạng Vạng để Nakroth chạy trốn. Là sao nhỉ? Thật khó hiểu.
Veres lại hỏi tôi:
- Vậy em có nói gì với ả không?
- Ơ em …
Nam chép miệng:
- Chắc nó tỏ tình với Krixi đây mà.
- Tỏ cái con khỉ – Tôi bực mình quát lớn.
- Tao nói quá đúng còn gì?
Mọi người nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ. Ánh mắt ấy vô cùng "thân thiện"...
- Ơ nhưng cô ấy có người yêu rồi …
- AI? – Mọi người đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như xoay chong chóng.
Tôi ấp úng:
- Ơ ơ là cái này … - Tôi khẽ thọc tay vào trong túi áo lấy chiếc lá có dấu ngoặc “()" ra. Veres thắc mắc trước chiếc lá:
- Cái gì vậy?
- Cô ấy nói đây là người yêu của cô ấy …
Huvai lẩm bẩm:
- Đúng là một con nhỏ tự kỉ.
- IM MỒM ĐI THẰNG NHÃI!!! - Tôi gằng giọng.
- NGƯƠI DÁM... - Huvai tay nắm đấm lăm lăm tôi.
- ĐỦ RỒI, HAI NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY!!! - Nakroth nói lớn.... - Tất cả bất ngờ im lặng.
- Veres.
- Có.
- Chuẩn bị cơm nào? Chắc mọi người cũng đói rồi.
- Vâng, nhóc – chỉ tôi – xuống giúp chị một tí nào. Thế là tôi nhét chiếc lá vào túi và đi theo Veres xuống bếp giúp cô ấy. Trong lúc đó, Nam nói chuyện với mọi người. Nó lại nói chuyện về tôi:
- Mọi người này, mọi người có tin là thằng Hùng nó một mình hạ Guyder không?
- Không – Nakroth đáp – nó chỉ mới là lính tập sự, chưa qua đào tạo làm sao mà hạ được. Chắc chắn là có ai đó giúp nó rồi.
- Tôi nghi là Krixi giúp nó. – Nam trả lời.
(một lúc sau)
Nakroth lại hỏi thằng Nam:
- Lâm, lúc nãy thằng nhóc Hùng có nói là Krixi có người yêu đúng không?
- Phải, sao thế???
- Người đó là ai vậy?
Nó ngạc nhiên, nhưng rồi nó hỏi Nakroth bằng một ánh mắt đầy nham hiểm:
- Á à … Anh yêu Krixi à?
- … Làm gì có chứ thằng nhóc này ha ha ha … - Nakroth cười. Nó nhìn nét mặt của Nakroth, nếu không nhờ chiếc mặt nạ thì nhất định mặt Nakroth đỏ au.
"Có vẻ thằng này đoán đúng".
Huvai chen vào:
- Lúc nãy thằng Hùng nói chiếc lá là người yêu của Krixi đúng không?
- Ừ, hình như chiếc lá có dấu ngoặc “()" … - Nakroth chen vào nói như để quên đi sự ngượng.
Huvai nghĩ: “Dấu ngoặc là gì nhỉ? Có thể nó nói lên hình dáng của ai đó chăng?".
Đang nghĩ thì Nakroth lái cuộc trò chuyện sang hướng khác:
- Nhóc nè, có muốn tỉ thí không?
- Không bao giờ! Anh là sát thủ pro nhất ở đây, em nào dám!
- Không. Ta nói một người khác.
Cái người khác ấy khiến cho Nam không giấu được sự tò mò:
- Ai thế anh???
Nakroth trầm ngâm:
- Ở cách đây mười dặm về phía tây, có một chiến binh rất mạnh. Năm xưa, anh ta từng một mình, đánh bại hàng vạn người đến tỉ thí. Anh ta được mọi người phong là “vua chiến binh" bởi anh ta chưa từng đánh bại ai …
Nam ngạc nhiên:
- Chưa đánh bại ai mà cũng làm vua?
- Nhầm … Chưa từng bị ai đánh bại!
Huvai tặc lưỡi:
- Giờ không giỡn được đâu Nakroth.
- Biết rồi. Chúng ta sẽ tới đó so tài với anh ta.
Nó cảm thấy rất hứng thú với “vua chiến binh" mà Nakroth đã giới thiệu, nhưng cũng có phần lo sợ trước lời mô tả của Nakroth. Nó nhìn thanh kiếm nghĩ thầm: "Trông chờ vào ngươi đấy, kiếm của ta"
Huvai châm chọc:
- Nằm mơ ta cũng nghĩ ngươi thắng....
- Đúng thật rất hoang đường khi cho nhóc tỉ thí với anh ta, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của ta, ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình nào đó ở trong người nhóc. Ta tin rằng, nhóc sẽ khác với tất cả người đã từng tỉ thí với anh ta, kể cả ta, Veres và Huvai – Nakroth cắt ngang lời của Huvai.
Lời của Nakroth vừa động viên Nam vừa chặn âm mưu gây loạn nội bộ của Huvai và hơn thế nữa là nói về cái sức mạnh vô hình ấy...
*
Một lúc sau, cơm tối đã xong. Nhưng việc tôi bất ngờ nhất chính là đồ ăn toàn là … sầu riêng. Có sầu riêng chiên, sầu riêng nướng, rồi cả chả giò sầu riêng nữa.
Mấy món này tôi cân tất. Cả đội ai ai cũng rất hứng thú với thực đơn độc đáo tối nay. Dĩa đồ ăn nào cũng hết rất nhanh. Bữa đó ngon hết chỗ chê.
Ăn xong, mọi người đi ngủ. Trong khi bên ngoài, gió vẫn thổi rì rào lướt qua những hàng cây.
*
Chiều hôm sau, tôi và Lâm được Veres và Nakroth dẫn ra ngoài đi luyện tập. Nakroth dẫn hai đứa đi đến gặp “vua chiến binh" mà hôm qua anh ta đã kể.
Tôi hỏi Nakroth:
- Chúng ta sẽ gặp ai vậy anh?
- Cứ đi rồi sẽ biết.
Nam đang rất háo hức để được so tài cùng với chiến binh ấy. Đi một hồi, chúng tôi đến thấy một cây cổ thụ to, dưới thân cây là những vệt chém thật mạnh liệt còn in dấu.
(15h00p)
Bất ngờ, từ trong thân cây loé ra 1 ánh sáng trắng chói mắt. Ánh sáng khiến chúng tôi phải quay mặt ra sau lưng. Cuối cùng, anh ta đã xuất hiện, anh ta có mái tóc trắng dài, mặc một bộ y phục khá ngầu phía sau lưng anh là một đôi cánh trông giống thiên sứ, kèm theo đó là 1 thanh gươm xanh phủ chớp nhoáng đang được dắt ngang hông.
- Này, Alucard!
- Nakroth à. Ngươi đến thách đấu với ta sao?
Nakroth chỉ vào Nam:
- Không, người thách đấu với ngươi chính là cậu ta đấy.
Alucard nhìn Nam mà cười:
- Ha ha, một tên nhóc con như thế mà cũng đòi thách đấu với ta sao?
- Xin ngài, hãy cho tôi thách đấu với ngài – Nam chắp tay khuỵ chân xuống.
Alucard nói tiếp:
- Thôi được, ta sẽ chấp nhận lời thách đấu với ngươi. Nếu thắng ta, ngươi sẽ được một điều ước. Nếu ngươi thua... Thì ngươi sẽ phải... Chết.
Tức thì, Alucard đứng dậy, rút thanh kiếm kê lên vai nhìn thẳng vào mắt nó.
- Nào, tới đây đánh ta xem.
- XEM ĐÂY! YAA!!! – Nam xông lên, tung một nhát kiếm "Vút" tạo ra 1 cuộn sóng về phía trước. Xong rồi, Nam dùng hết tốc độ của mình loàng người ra phía sau anh ta hươ gươm chém như mưa tạo ra một vụ nổ to. Sau đó nó nhảy ra vung mấy nhát trí mạnh về phía anh ta.
“KENG KENG", tiếng kiếm va vào nhau. Alucard vẫn bình tĩnh đứng im không động đậy trước những đường kiếm của thằng Nam:
- Yếu ớt quá! - Alucard tặc lưỡi.
- ĐÁNG GHÉT! YA!!! – Nam vẫn tiếp tục tấn công dữ dội. Quả thật anh ta rất "dày" cơ thể anh rắn như sắt, rắn tới mức các đòn kiếm của Lâm chưa đủ để "gãi ngứa" anh ta. Bất ngờ Nam phi lên, hét lớn:
- LỐC KIẾM!
Chiêu thức này nghe thấy lạ. Nó cầm kiếm chĩa về phía trước, rồi bay người lộn về phía trước. Thanh kiếm phía trước tạo thành một lưỡi đao xoay vòng, quét sạch mọi thứ cản đường.
- KIẾM XOÁY!
"KENG!". Cuối cùng anh ta đã xuất chiêu. Cả hai thanh kiếm chạm vào nhau, và... Nam đã bị hất bay ra khá xa. Alucard lao vút tới tấn công Nam. Cậu ta bị chậm lại. Anh ta chém một phát vào Nam khiến nó văng thêm về phía sau. Nó chống tay xuống đất.
- Đáng ghét …
- Xem đây! – Alucard lại lướt tới, rồi xoay kiếm khiến Nam bị hất tung vào gốc cây. Chưa kịp đứng dậy, nó đã bị chém thêm một phát nữa.
- HỰ Á … Ư A …
Alucard nói:
- Sao? Tên nhóc con?
- Còn lâu … - Nam chống kiếm đứng dậy – Ta không bao giờ đầu hàng.
Tôi đứng ngoài hét lớn:
- Phải thế chứ! Hạ hắn đi!
Nam hét lớn:
- XEM ĐÂY! – Nó cầm thanh kiếm lao lên phía trước, quyết tâm hạ được hắn.
- Hừ … - Alucard cầm thanh kiếm nhảy rút lên rồi lao xuống, chém một phát vào Lâm. Lâm trúng đòn:
- Hự … ự ự … A …!
“BỊCH", Nam ngã xuống đất. Thanh kiếm của nó thì đã rơi ra khỏi tay và đã "tan chảy" do sức nóng từ thanh trọng kiếm của Alucard. Nakroth và Veres không quá bất ngờ với kết quả này, bởi lẽ Nam còn quá non trẻ với Alucard – người được mệnh danh là “vua chiến binh".
Nhưng không, Nam vẫn chống tay đứng dậy. Tôi hét to:
- KIẾM VỠ RỒI, MẦY ĐẦU HÀNG ANH TA ĐI ĐỪNG NGOAN CỐ NỮA!!
- Hừm, ta sẽ không chấp nhận đầu hàng, KHÔNG CHẤP NHẬN ĐẦU HÀNG!
Lâm lao tới, đấm liên tục về phía Alucard. Những phát đấm của nó vô cùng nhanh. Nhưng... Alucard bất ngờ tung đá "HUỲNH".
- Không có kiếm, ngươi làm gì được! - Alucard
- Hừ … - Nam
- TÊN KIA! KIẾM ĐÂY!!! - Huvai hét lớn rồi ném thanh gươm của hắn sang Nam. Dứt lời Nam nhảy vồ lên chụp lấy thanh gươm.
- BẢO KIẾM ĐÓ, GIỮ CHO CẨN THẬN NHÉ TÊN KIA - Huvai
- Hức... - Nam cầm thanh kiếm cười nhẹ Huvai. Kể ra Huvai cũng không đến nỗi nào.
- Xong chưa? - Alucard chống thanh gươm nói một cách thờ ơ.
- Tiếp nào! HÂY... - Dứt lời, Nam chạy lao vào Alucard. "KENG KENG, VÚT VÚT"
Hai tiếng bảo kiếm chạm vào nhau tạo ra sóng xung kích làm tung đất đá.
"LỐC KIẾM" HÂY... "VÚT, XẸT"
- Không ngờ, thanh kiếm này lại mạnh đến như vậy, đúng là bảo kiếm - Nam tấm tắc khen thanh kiếm.
"Hâhaha" ngươi chỉ có vậy thôi sao, nhóc - Alucard cười nhếch.
- Ức ực - Nam bây giờ cảm thấy một luồng sức mạnh đỏ thẫm bao quanh anh ta.
- "Trận chiến bây giờ, mới bắt đầu"
- HỠI CÁC VỊ THẦN TINH TÚ, HÃY CHO TA SỨC MẠNH - Alucard cắm thanh gươm xuống đất chấp tay hô to.
(bên ngoài khu vực trận chiến)
- Anh! Liệu Nam có sống sót khỏi trận chiến này không? - Tôi hỏi Nakroth
- Câu hỏi khó! Để xem... - Nakroth trầm ngâm.
(quay lại trong trận chiến)
- Sức mạnh... Sức mạnh đó là gì? - Nam lẩm bẩm
- Hức... Mới có vậy thôi mà nhóc đã, hâhahaha... - Alucard vác thanh gươm kê lên vai. - TIẾP CHIÊU - Bất ngờ Alucard lao thẳng vào Nam chém như chớp, tuy anh ta chỉ cầm một gươm để tấn công, nhưng vì quá nhanh trông giống hàng trăm thanh gươm. Sức mạnh quá dữ dội.
Trước tình hình đó, Nam háo hức ngày nào đã phải trầm ngâm hươ kiếm mà phòng thủ, trông rất bất lợi.
- Sao, sao ngươi không tấn công ta? - Alucard hỏi.
Nhân cơ hội Alucard thiếu tập trung do hỏi Nam, Nam đã nhanh tay tung " Kiếm Sắc Lẻm" vào vai của Alucard.
"XOẸT"
- Ta tấn công ngài rồi đó, hahaha - Nam cười.
- Hahaha tên ranh con, giỏi nhỉ! - Alucard mỉm cười. Đằng sau cái mỉm cười đó, chứa đựng hàng ngàn combo mà Alucard sẽ giáng vào cậu nhóc Nam này. Ghê rợn...
Alucard lặng lẽ gác thanh gươm vào hông. Đưa hai tay ra sau lưng...
"ROÉT..." "ẦMM", "HỤ HỤ"
- NGƯƠI... - Nam khuỵ chân tay chống tay kiếm ho ra máu. Alucard đã tàn ảnh ra sau người Nam vung một đòn đánh đầy ma pháp vào Nam, khiến Nam gục xuống...
- Ồ, có lẽ ta hơi mạnh tay... Hahaha - Alucard cười như khiêu khích Lâm
- Ta...ta không thể... Thua... Không thể... - Nam vẫn đang gồng sức để đứng lên rồi khuỵ xuống, quả thực đòn đánh đó quá mạnh đối với cậu nhóc mới tuổi đôi mươi.
- Thua ta rồi à! Đứng lên chứ!
- Ức...ứ..c - Nam vẫn nghiến răng nhìn Alucard nhưng khá bất lực.
Bất ngờ Alucard rút kiếm chém một phát tạo ra một nổ nhằm kết liễu Lâm.
- ÔI, KHÔNGGG!!! - Tôi hét lớn, rồi chạy xông vào.
- Lại thêm một tên liều lĩnh - Alucard cười khinh. Tôi chạy tới chỗ vụ nổ mà nước mắt tuôn như mưa. Chắc có lẽ nó đã nổ tan tành... Tôi khom xuống nhặt lấy thanh kiếm của Huvai rồi thất thần phóng tới Alucard "Vút"
- Chết đi! Alucard đã dùng ngón tay búng vào mũi kiếm làm kiếm văng xuống đất.
- HÙNG! Mày... Mày còn sống sao? - Nam giật mình.
- Sống... Hức... – Tôi nhắm mắt huơ mặt lên.
- ...
Tôi cười:
- Nhưng thôi... tôi đã hạ hắn rồi! Gạo đây, tôi đem về rồi nè.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên. Không thể tin được rằng một tên nhóc mới tập tành võ lực như tôi đã hạ Guyder.
Veres gọi tôi:
- Nhóc ngồi xuống, chị có việc muốn hỏi?
- Vâng. – Tôi ngồi xuống.
- Nhóc đánh bại tên Guyder thật luôn đó hả?
- ... - Tôi khẽ gật đầu.
- Trời! – Veres không tin được – Thế nhóc có bị làm sao không?
- Có, em bị hắn bắn xém tí nữa là chết tươi luôn. Cũng may sao, trong lúc hỗn loạn em đã tung "đạp thần chưởng" ngay "hạ bộ'' của hắn rồi dùng tí sức yếu ớt còn lại của mình mà hạ hắn... Thật sự lúc đó, em nghĩ em đã chết rồi...
Cô ấy hỏi tiếp:
- Ồ, thế sao người nhóc vẫn y nguyên vậy?
- À thì, em đang lết về thì gặp... gặp Krixi và cô ấy chữa thương cho em.
- CÁI GÌ! – Huvai hét lên khiến mọi người hết cả hồn. Đây không phải lần đầu tiên cô ấy giúp đỡ người của lực lượng lâm tặc.
Hắn hỏi tôi:
- Thế cô ta có làm gì ngươi không?
- Ơ không, chỉ chữa thương thôi.
Đến bây giờ thì mọi người vẫn chưa hiểu được cái lí do vì sao Krixi lại giúp đỡ mọi người. Rõ ràng cô ấy vốn là "thiên địch" của lâm tặc hay nói cách khác là kẻ thù của Nakroth. Nhưng trước ngày chiến, cô ấy lại thông báo kế hoạch tấn công của khu rừng Chạng Vạng để Nakroth chạy trốn. Là sao nhỉ? Thật khó hiểu.
Veres lại hỏi tôi:
- Vậy em có nói gì với ả không?
- Ơ em …
Nam chép miệng:
- Chắc nó tỏ tình với Krixi đây mà.
- Tỏ cái con khỉ – Tôi bực mình quát lớn.
- Tao nói quá đúng còn gì?
Mọi người nhìn tôi với một ánh mắt kì lạ. Ánh mắt ấy vô cùng "thân thiện"...
- Ơ nhưng cô ấy có người yêu rồi …
- AI? – Mọi người đột nhiên thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như xoay chong chóng.
Tôi ấp úng:
- Ơ ơ là cái này … - Tôi khẽ thọc tay vào trong túi áo lấy chiếc lá có dấu ngoặc “()" ra. Veres thắc mắc trước chiếc lá:
- Cái gì vậy?
- Cô ấy nói đây là người yêu của cô ấy …
Huvai lẩm bẩm:
- Đúng là một con nhỏ tự kỉ.
- IM MỒM ĐI THẰNG NHÃI!!! - Tôi gằng giọng.
- NGƯƠI DÁM... - Huvai tay nắm đấm lăm lăm tôi.
- ĐỦ RỒI, HAI NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY!!! - Nakroth nói lớn.... - Tất cả bất ngờ im lặng.
- Veres.
- Có.
- Chuẩn bị cơm nào? Chắc mọi người cũng đói rồi.
- Vâng, nhóc – chỉ tôi – xuống giúp chị một tí nào. Thế là tôi nhét chiếc lá vào túi và đi theo Veres xuống bếp giúp cô ấy. Trong lúc đó, Nam nói chuyện với mọi người. Nó lại nói chuyện về tôi:
- Mọi người này, mọi người có tin là thằng Hùng nó một mình hạ Guyder không?
- Không – Nakroth đáp – nó chỉ mới là lính tập sự, chưa qua đào tạo làm sao mà hạ được. Chắc chắn là có ai đó giúp nó rồi.
- Tôi nghi là Krixi giúp nó. – Nam trả lời.
(một lúc sau)
Nakroth lại hỏi thằng Nam:
- Lâm, lúc nãy thằng nhóc Hùng có nói là Krixi có người yêu đúng không?
- Phải, sao thế???
- Người đó là ai vậy?
Nó ngạc nhiên, nhưng rồi nó hỏi Nakroth bằng một ánh mắt đầy nham hiểm:
- Á à … Anh yêu Krixi à?
- … Làm gì có chứ thằng nhóc này ha ha ha … - Nakroth cười. Nó nhìn nét mặt của Nakroth, nếu không nhờ chiếc mặt nạ thì nhất định mặt Nakroth đỏ au.
"Có vẻ thằng này đoán đúng".
Huvai chen vào:
- Lúc nãy thằng Hùng nói chiếc lá là người yêu của Krixi đúng không?
- Ừ, hình như chiếc lá có dấu ngoặc “()" … - Nakroth chen vào nói như để quên đi sự ngượng.
Huvai nghĩ: “Dấu ngoặc là gì nhỉ? Có thể nó nói lên hình dáng của ai đó chăng?".
Đang nghĩ thì Nakroth lái cuộc trò chuyện sang hướng khác:
- Nhóc nè, có muốn tỉ thí không?
- Không bao giờ! Anh là sát thủ pro nhất ở đây, em nào dám!
- Không. Ta nói một người khác.
Cái người khác ấy khiến cho Nam không giấu được sự tò mò:
- Ai thế anh???
Nakroth trầm ngâm:
- Ở cách đây mười dặm về phía tây, có một chiến binh rất mạnh. Năm xưa, anh ta từng một mình, đánh bại hàng vạn người đến tỉ thí. Anh ta được mọi người phong là “vua chiến binh" bởi anh ta chưa từng đánh bại ai …
Nam ngạc nhiên:
- Chưa đánh bại ai mà cũng làm vua?
- Nhầm … Chưa từng bị ai đánh bại!
Huvai tặc lưỡi:
- Giờ không giỡn được đâu Nakroth.
- Biết rồi. Chúng ta sẽ tới đó so tài với anh ta.
Nó cảm thấy rất hứng thú với “vua chiến binh" mà Nakroth đã giới thiệu, nhưng cũng có phần lo sợ trước lời mô tả của Nakroth. Nó nhìn thanh kiếm nghĩ thầm: "Trông chờ vào ngươi đấy, kiếm của ta"
Huvai châm chọc:
- Nằm mơ ta cũng nghĩ ngươi thắng....
- Đúng thật rất hoang đường khi cho nhóc tỉ thí với anh ta, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của ta, ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình nào đó ở trong người nhóc. Ta tin rằng, nhóc sẽ khác với tất cả người đã từng tỉ thí với anh ta, kể cả ta, Veres và Huvai – Nakroth cắt ngang lời của Huvai.
Lời của Nakroth vừa động viên Nam vừa chặn âm mưu gây loạn nội bộ của Huvai và hơn thế nữa là nói về cái sức mạnh vô hình ấy...
*
Một lúc sau, cơm tối đã xong. Nhưng việc tôi bất ngờ nhất chính là đồ ăn toàn là … sầu riêng. Có sầu riêng chiên, sầu riêng nướng, rồi cả chả giò sầu riêng nữa.
Mấy món này tôi cân tất. Cả đội ai ai cũng rất hứng thú với thực đơn độc đáo tối nay. Dĩa đồ ăn nào cũng hết rất nhanh. Bữa đó ngon hết chỗ chê.
Ăn xong, mọi người đi ngủ. Trong khi bên ngoài, gió vẫn thổi rì rào lướt qua những hàng cây.
*
Chiều hôm sau, tôi và Lâm được Veres và Nakroth dẫn ra ngoài đi luyện tập. Nakroth dẫn hai đứa đi đến gặp “vua chiến binh" mà hôm qua anh ta đã kể.
Tôi hỏi Nakroth:
- Chúng ta sẽ gặp ai vậy anh?
- Cứ đi rồi sẽ biết.
Nam đang rất háo hức để được so tài cùng với chiến binh ấy. Đi một hồi, chúng tôi đến thấy một cây cổ thụ to, dưới thân cây là những vệt chém thật mạnh liệt còn in dấu.
(15h00p)
Bất ngờ, từ trong thân cây loé ra 1 ánh sáng trắng chói mắt. Ánh sáng khiến chúng tôi phải quay mặt ra sau lưng. Cuối cùng, anh ta đã xuất hiện, anh ta có mái tóc trắng dài, mặc một bộ y phục khá ngầu phía sau lưng anh là một đôi cánh trông giống thiên sứ, kèm theo đó là 1 thanh gươm xanh phủ chớp nhoáng đang được dắt ngang hông.
- Này, Alucard!
- Nakroth à. Ngươi đến thách đấu với ta sao?
Nakroth chỉ vào Nam:
- Không, người thách đấu với ngươi chính là cậu ta đấy.
Alucard nhìn Nam mà cười:
- Ha ha, một tên nhóc con như thế mà cũng đòi thách đấu với ta sao?
- Xin ngài, hãy cho tôi thách đấu với ngài – Nam chắp tay khuỵ chân xuống.
Alucard nói tiếp:
- Thôi được, ta sẽ chấp nhận lời thách đấu với ngươi. Nếu thắng ta, ngươi sẽ được một điều ước. Nếu ngươi thua... Thì ngươi sẽ phải... Chết.
Tức thì, Alucard đứng dậy, rút thanh kiếm kê lên vai nhìn thẳng vào mắt nó.
- Nào, tới đây đánh ta xem.
- XEM ĐÂY! YAA!!! – Nam xông lên, tung một nhát kiếm "Vút" tạo ra 1 cuộn sóng về phía trước. Xong rồi, Nam dùng hết tốc độ của mình loàng người ra phía sau anh ta hươ gươm chém như mưa tạo ra một vụ nổ to. Sau đó nó nhảy ra vung mấy nhát trí mạnh về phía anh ta.
“KENG KENG", tiếng kiếm va vào nhau. Alucard vẫn bình tĩnh đứng im không động đậy trước những đường kiếm của thằng Nam:
- Yếu ớt quá! - Alucard tặc lưỡi.
- ĐÁNG GHÉT! YA!!! – Nam vẫn tiếp tục tấn công dữ dội. Quả thật anh ta rất "dày" cơ thể anh rắn như sắt, rắn tới mức các đòn kiếm của Lâm chưa đủ để "gãi ngứa" anh ta. Bất ngờ Nam phi lên, hét lớn:
- LỐC KIẾM!
Chiêu thức này nghe thấy lạ. Nó cầm kiếm chĩa về phía trước, rồi bay người lộn về phía trước. Thanh kiếm phía trước tạo thành một lưỡi đao xoay vòng, quét sạch mọi thứ cản đường.
- KIẾM XOÁY!
"KENG!". Cuối cùng anh ta đã xuất chiêu. Cả hai thanh kiếm chạm vào nhau, và... Nam đã bị hất bay ra khá xa. Alucard lao vút tới tấn công Nam. Cậu ta bị chậm lại. Anh ta chém một phát vào Nam khiến nó văng thêm về phía sau. Nó chống tay xuống đất.
- Đáng ghét …
- Xem đây! – Alucard lại lướt tới, rồi xoay kiếm khiến Nam bị hất tung vào gốc cây. Chưa kịp đứng dậy, nó đã bị chém thêm một phát nữa.
- HỰ Á … Ư A …
Alucard nói:
- Sao? Tên nhóc con?
- Còn lâu … - Nam chống kiếm đứng dậy – Ta không bao giờ đầu hàng.
Tôi đứng ngoài hét lớn:
- Phải thế chứ! Hạ hắn đi!
Nam hét lớn:
- XEM ĐÂY! – Nó cầm thanh kiếm lao lên phía trước, quyết tâm hạ được hắn.
- Hừ … - Alucard cầm thanh kiếm nhảy rút lên rồi lao xuống, chém một phát vào Lâm. Lâm trúng đòn:
- Hự … ự ự … A …!
“BỊCH", Nam ngã xuống đất. Thanh kiếm của nó thì đã rơi ra khỏi tay và đã "tan chảy" do sức nóng từ thanh trọng kiếm của Alucard. Nakroth và Veres không quá bất ngờ với kết quả này, bởi lẽ Nam còn quá non trẻ với Alucard – người được mệnh danh là “vua chiến binh".
Nhưng không, Nam vẫn chống tay đứng dậy. Tôi hét to:
- KIẾM VỠ RỒI, MẦY ĐẦU HÀNG ANH TA ĐI ĐỪNG NGOAN CỐ NỮA!!
- Hừm, ta sẽ không chấp nhận đầu hàng, KHÔNG CHẤP NHẬN ĐẦU HÀNG!
Lâm lao tới, đấm liên tục về phía Alucard. Những phát đấm của nó vô cùng nhanh. Nhưng... Alucard bất ngờ tung đá "HUỲNH".
- Không có kiếm, ngươi làm gì được! - Alucard
- Hừ … - Nam
- TÊN KIA! KIẾM ĐÂY!!! - Huvai hét lớn rồi ném thanh gươm của hắn sang Nam. Dứt lời Nam nhảy vồ lên chụp lấy thanh gươm.
- BẢO KIẾM ĐÓ, GIỮ CHO CẨN THẬN NHÉ TÊN KIA - Huvai
- Hức... - Nam cầm thanh kiếm cười nhẹ Huvai. Kể ra Huvai cũng không đến nỗi nào.
- Xong chưa? - Alucard chống thanh gươm nói một cách thờ ơ.
- Tiếp nào! HÂY... - Dứt lời, Nam chạy lao vào Alucard. "KENG KENG, VÚT VÚT"
Hai tiếng bảo kiếm chạm vào nhau tạo ra sóng xung kích làm tung đất đá.
"LỐC KIẾM" HÂY... "VÚT, XẸT"
- Không ngờ, thanh kiếm này lại mạnh đến như vậy, đúng là bảo kiếm - Nam tấm tắc khen thanh kiếm.
"Hâhaha" ngươi chỉ có vậy thôi sao, nhóc - Alucard cười nhếch.
- Ức ực - Nam bây giờ cảm thấy một luồng sức mạnh đỏ thẫm bao quanh anh ta.
- "Trận chiến bây giờ, mới bắt đầu"
- HỠI CÁC VỊ THẦN TINH TÚ, HÃY CHO TA SỨC MẠNH - Alucard cắm thanh gươm xuống đất chấp tay hô to.
(bên ngoài khu vực trận chiến)
- Anh! Liệu Nam có sống sót khỏi trận chiến này không? - Tôi hỏi Nakroth
- Câu hỏi khó! Để xem... - Nakroth trầm ngâm.
(quay lại trong trận chiến)
- Sức mạnh... Sức mạnh đó là gì? - Nam lẩm bẩm
- Hức... Mới có vậy thôi mà nhóc đã, hâhahaha... - Alucard vác thanh gươm kê lên vai. - TIẾP CHIÊU - Bất ngờ Alucard lao thẳng vào Nam chém như chớp, tuy anh ta chỉ cầm một gươm để tấn công, nhưng vì quá nhanh trông giống hàng trăm thanh gươm. Sức mạnh quá dữ dội.
Trước tình hình đó, Nam háo hức ngày nào đã phải trầm ngâm hươ kiếm mà phòng thủ, trông rất bất lợi.
- Sao, sao ngươi không tấn công ta? - Alucard hỏi.
Nhân cơ hội Alucard thiếu tập trung do hỏi Nam, Nam đã nhanh tay tung " Kiếm Sắc Lẻm" vào vai của Alucard.
"XOẸT"
- Ta tấn công ngài rồi đó, hahaha - Nam cười.
- Hahaha tên ranh con, giỏi nhỉ! - Alucard mỉm cười. Đằng sau cái mỉm cười đó, chứa đựng hàng ngàn combo mà Alucard sẽ giáng vào cậu nhóc Nam này. Ghê rợn...
Alucard lặng lẽ gác thanh gươm vào hông. Đưa hai tay ra sau lưng...
"ROÉT..." "ẦMM", "HỤ HỤ"
- NGƯƠI... - Nam khuỵ chân tay chống tay kiếm ho ra máu. Alucard đã tàn ảnh ra sau người Nam vung một đòn đánh đầy ma pháp vào Nam, khiến Nam gục xuống...
- Ồ, có lẽ ta hơi mạnh tay... Hahaha - Alucard cười như khiêu khích Lâm
- Ta...ta không thể... Thua... Không thể... - Nam vẫn đang gồng sức để đứng lên rồi khuỵ xuống, quả thực đòn đánh đó quá mạnh đối với cậu nhóc mới tuổi đôi mươi.
- Thua ta rồi à! Đứng lên chứ!
- Ức...ứ..c - Nam vẫn nghiến răng nhìn Alucard nhưng khá bất lực.
Bất ngờ Alucard rút kiếm chém một phát tạo ra một nổ nhằm kết liễu Lâm.
- ÔI, KHÔNGGG!!! - Tôi hét lớn, rồi chạy xông vào.
- Lại thêm một tên liều lĩnh - Alucard cười khinh. Tôi chạy tới chỗ vụ nổ mà nước mắt tuôn như mưa. Chắc có lẽ nó đã nổ tan tành... Tôi khom xuống nhặt lấy thanh kiếm của Huvai rồi thất thần phóng tới Alucard "Vút"
- Chết đi! Alucard đã dùng ngón tay búng vào mũi kiếm làm kiếm văng xuống đất.
Tác giả :
Phan Thế Hùng