Liên Quân Mobile - Cuộc Chiến Với Đế Chế Thây Ma - Phần 2
Chương 36-2 Ngoại truyện 17 Trận đá bóng không tưởng
Chợt ai đó gọi điện thoại cho tôi. Tôi bắt máy lên nghe:
- Alo!
- Hùng hả, tao qua nhà mày nha, rồi tao chở mày lên sân banh.
- Sân banh? Để làm gì?
Đó là Nam, bạn của tôi. Nó nói tiếp:
- Tụi côn đồ đá banh nó thách thức tụi mình kìa. Tụi mình đâu làm ngơ được.
- Ừ phải, để tao ... chở đồng đội của tao lên luôn. Mà sân gần đây không?
- Gần nhà tao.
Thế thì cần éo gì xe đạp. Tôi quyết định dẫn Murad và Krixi đi xem chung cho vui. Giữa đường thì gặp Nakorth. Nakroth hỏi:
- Này, mấy người đi đâu thế?
- Đi đá banh.
- Thế cho tui đi với.
Tôi đồng ý. Một lúc sau, cả đám lên tới sân banh. Nguyên team bóng cũng đã tập hợp. Thành - đội trưởng của đội đối thủ lên thách thức:
- Team của tao là mạnh nhất!
- Hừ, cứ thử đi rồi một hồi rồi biết. - Thằng Khoa trả lời.
Sau khi trả tiền thuê sân xong, thì cả đám vào đá.
Thất - một thành viên của đội đối thủ nói với Thành:
- Đội trưởng, ba đứa kia (Murad, Krixi và Nakroth) là thành viên của tụi nó đúng không?
- Mày bị điên à? Thì của tụi nó chứ là của ai! - Xuân trả lời.
Thành liền nói:
- Ta nhìn tụi nó đá yếu lắm. Tụi mình sẽ làm thế này ...
(Vô trận)
Trận đấu đã được bắt đầu. Tôi thì chơi vị trí ưa thích của mình - thủ môn, vì đây là vị trí mà tôi có đủ khả năng làm tròn vai trò, khi tôi đá quá tệ. Krixi, Nakroth và Murad thì tôi không dám cho vào. Dù Krixi đang sử dụng ma thuật để chữa thương, nhưng nhỡ như ăn bóng vô mặt thì khổ. Murad và Nakroth thì tôi không biết như thế nào, nên cũng chưa dám cho vào.
Một tình huống tranh chấp đang diễn ra. Sơn dẫn bóng lên, và chuyền qua cho Tài. Tài giở ngón đòn thuận của mình, sút một phát. Thằng Tài nó tập võ thiên về chân, nên những cú sút của nó tôi chỉ đủ khả năng chạm, chứ không đỡ nổi. Sút! Không vào! Cú sút đầu tiên của trận đấu đã bị Hoàng - thủ môn của đội bạn đẩy ra ngoài. Nhưng bóng vẫn trong sân. Thế là Khoa, Sơn, Nam, Tài nó bu lại, sút y như sút phạt đền. Khi tụi nó sút, Hoàng lại đỡ được và đẩy ra ngoài. Cả bốn đứa sút mãi không vào. Thế là Hoàng phát một quả cực cao về phía khung thành của tôi. Tụi nó không chạy về kịp. Tôi quyết định phải bắt gọn quả này. Tôi nhảy lên cao, và bắt lại thành công. Cả bọn thở phào. Trận đấu lại được tiếp tục.
- Ê Nam, mày không sao chứ?
- Đau quá ...
- Tức thiệt chứ, không biết còn ai không. - Tài lẩm bẩm.
Rồi nó chạy lại chỗ tôi:
- Ê mày, cái đám mà mày dẫn tới đây đá được không?
- Ừ thì cũng tạm được. Mà đừng có kêu con nhỏ ...
- Mày nghĩ tao ngu tới mức tao cho con gái vô đá hả? Tụi nó đá gãy dò đấy.
Thế là Nakroth được vào sân, thế chỗ cho Nam. Trận đấu lại được tiếp tục. Cả hai đội giằng co nhau, có lúc tưởng như đội của ta đã ghi được bàn thắng, nhưng Hoàng lại đỡ ra ngoài. Có những khoảnh khắc tưởng như đã bị lọt, tôi lại đỡ ra thành công. Cứ như thế, gần nửa tiếng trôi qua vẫn chưa có bàn. Hình như team bạn lại có âm mưu gì đó.
- Ê, mày hãy thực hiện tiếp kế hoạch đi.
- Vâng.
Tài đang xông lên. Tài tâng bóng lên ngang tầm bụng, rồi thực hiện một quả đạp bóng. Bất ngờ, Xuân lao tới, và đạp trái banh ra ngoài, đạp luôn cả bụng nó. Thế là Tài phải ra ngoài sân trong sự đau đớn và bực tức. Tài nói với tôi:
- Kêu thằng đó (Murad) vô đi.
- Ờ ... - Tôi để ý thằng Thành, mặt nó có vẻ bực tức. Tôi nghĩ: "Có khi nào ...".
Tôi nói to:
- Tài ra đi, để con nhỏ này vô sân.
- Ơ mày ...
Thằng Thành thay đổi sắc mặc 180 độ. Suy luận của tôi quả không sai, tụi nó cố tình phạm lỗi để team ta tung Krixi vào sân. Nhưng họ làm gì, thì lại là chuyện khác. Nhưng Krixi lại nói với tôi:
- Đừng ... chị không muốn ăn banh đâu!
- Yên tâm, chị lên đá hậu vệ đi, em làm thủ môn cho.
Trận đấu được tiếp tục. Thằng Xuân bên team địch chuyền bóng cho Khương, thì Krixi đã nhanh hơn, lấy chân ra đỡ. Nhưng ... cùng lúc đó, Khương lại định sút và rồi ... lấy chỗ hiểm phá bóng. Krixi nằm bẹp dưới sân. Tôi và Nakroth vội chạy lại. Tôi hỏi:
- Này, chị không sao đấy chứ?
- Đau quá ...
- Đứng dậy đi, đừng đá cao quá. Cứ ở đây đi.
Thằng Thành cười nham hiểm. Tôi cũng đã đoán ra được âm mưu của đối thủ rồi. Bọn chúng tính hành Krixi, nói đúng hơn là "sàm sỡ" cô. Tôi không có cách nào phá được âm mưu này, nên đành chịu.
Trận đấu tiếp tục. Đối thủ đã thỏa âm mưu, nên vươn lên tấn công mãnh liệt. Thằng Thành đã vẽ sạch sẽ hàng công, giờ chỉ còn hàng thủ là tôi, Krixi và Nakroth. Nakroth thì cố hết sức, vẫn không lấy được bóng. Còn Krixi thì bị nó vượt qua dễ dàng. Tôi liền hét to:
- Lấy chân gạt banh lại đi.
- Được! - Krixi đưa chân lên lấy banh, thì Thành đã tung một cú móc chân từ đằng sau và trúng chỗ hiểm lần thứ hai. Krixi đau quá, chịu không nổi mà chạy lại chỗ tôi. Cô ấy nói:
- Nhóc ... nhóc tha cho chị ... chị đau quá ... - Vừa nói, Krixi vừa ôm chỗ hiểm. Tôi đành bảo:
- Giờ thì ... khoảng 10 phút nữa sẽ hết thôi. Chị chỉ cần đứng ở đây phụ em giữ cái thành, không cần phải lên đâu.
Sau đó, tôi và Krixi cùng nhau giữ thành, còn Nakroth thì lên trên phụ thủ. Team tôi thấy vậy cũng không nỡ nào bỏ, nên đã ghi được một bàn, đền đáp công sức của hàng thủ. Đột nhiên ...
Team địch phản công. Nakroth lên thủ, thì bị phạm lỗi. Thế là đối thủ được hưởng một quả đá phạt trực tiếp có hàng rào.
Sơn, Khoa, Krixi và Nakroth đứng cạnh nhau, tạo thành một hàng rào. Thành sút!
"Bốp!". Banh bay thẳng vào mặt Krixi. Cô ôm mặt đau đớn. Chợt Khương bảo:
- Khoan khoan, đá lại.
- Đá lại cái gì! - Khoa bực mình.
Krixi nói nhỏ với Nakroth:
- Anh đổi chỗ cho em đi.
- Ừ, cũng được. - Thế là hai người họ đổi chổ. Thành sút một lần nữa. Nhưng lần này, đường cầu vồng tạo ra lại bay thẳng vô mặt của Krixi. Nakroth hùng hổ bực mình xông thẳng đến chỗ Thành, quát lớn:
- Thằng kia, mày làm gì đấy?
- Làm gì là làm gì ... Sút lỡ trúng thì thôi chứ sao. Yên tâm đi, cú này sẽ vô thôi.
Tôi nghe xong hơi lo. Còn Krixi sợ quá, quay mặt về phía khung thành. Thành sút. Bất ngờ, cú sút bay qua hàng rào. Tôi bay cao người lên đỡ và ...
____________________