Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Chương 63 Viên đạn bọc đường
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi vài câu, cũng không muốn bạn gái anh tiếp tục hiểu lầm mối quan hệ giữa hai chúng ta, khuôn mặt này của tôi cũng không đủ sức bị cô ta đánh lần nữa đâu!" Câu nói cuối cùng mới là mục đích
chính của cô.
Mục Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Lăng
Tiêu Vân đánh cô?"
Hạ Tử Hy không phủ nhận, gật đầu: “Tất nhiên!"
“Tại sao?"
“Mục tổng, anh không cảm thấy câu hỏi này có anh có
chút ngu ngốc sao?" Hạ Tử Hy nói.
“Vì tôi sao?"
“Anh cần gì đã biết rõ còn cố hỏi!"
“Cô để cô ấy đánh?" Mục Cảnh Thiên không tức giận,
nhìn Hạ Tử Hy nói.
“Ý của Mục tổng chính là…tôi có thể đánh trả?"
“Như vậy mới giống tới tính cách của cô, không phải
sao?"
Hạ Tử Hy đột nhiên có cảm giác đoạn đối thoại của hai người bọn họ giống như một viên đạn bọc đường,
mật ngọt chết ruồi!
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng không muốn nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ mỉm cười: “Tôi biết rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không khách khí với cô tai"
Nhìn thấy nụ cười của cô, Mục Cảnh Thiên cảm giác
người phụ này không đơn giản!
Đối mặt với bất cứ điều gì cũng không đề lộ cảm xúc.
Mục Cảnh Thiên cũng không nói gì, sau khi liếc mắt
nhìn cô, liền khởi động xe rời đi.
Hạ Tử Hy cũng không lặp lại những lời đó, dù sao Mục Cảnh Thiên cũng đã nói như vậy, nếu vậy cô
cũng không cần tiếp tục khách sáo nữa.
Có điều, trong lòng Hạ Tử Hy cảm thấy làm người phụ
nữ của Mục Cảnh Thiên đúng là một chuyện vô cùng bi ai, nếu như Lăng Tiêu Vân tận mắt nghe thấy những lời này, e rằng có thể chọc tức cô ta đến mức
ngắt đi.
Người đàn ông này thật sự rất vô tình bạc nghĩa!
Nhìn Hạ Tử Hy vẫn không tiếp lời, lúc này Mục Cảnh Thiên nói: “Đang nghĩ gì?"
Anh ta có phải biết thuật đọc vị người khác không?
Hạ Tử Hy có chút nghi ngờ, chỉ cần mỗi lần cô nghĩ xấu anh ta, Mục Cảnh Thiên đều sẽ hỏi cô đang suy
nghĩ gì?
Nhưng dù sao người ta cũng không nói quá rõ, Hạ Tử Hy đương nhiên cũng sẽ không tự đánh mà khai, chỉ
mỉm cười rồi nói: “Không có gì!"
“Đúng rồi, chúng ta đi đâu?"
Ánh mắt sâu thẳm của Mục Cảnh Thiên liếc nhìn sang
cô, sau đó môi nhéch lên một nụ cười ẩn ý, nói: “Đến
nơi rồi cô sẽ biết!"
Nếu anh ta đã nói như vậy, Hạ Tử Hy cũng không hỏi
nhiều, chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên hành trình.
Khoảng bốn mươi phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
“Đến rồi?" Hạ Tử Hy hỏi
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó Hạ Tử Hy dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng đất không có vẻ gì là giàu có lắm, hoặc nói chính xác hơn chính là một vùng
đất vô cùng nghèo kh.
Nhưng cũng phải nói rằng không khí ở đây rất tốt,
mang lại cho người khác cảm giác rất thoải mái.
“Đây là…"
“Linh cảm đến từ câu chuyện, câu chuyện đến từ hiện
thực, chỉ cần để bản thân càng tiến gần hơn với cuộc
sống, con người mới có linh cảm sáng tác!" Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy có chút ngoài dự đoán, cô không ngờ rằng Mục Cảnh Thiên có thể nói được những lời cao siêu
như vậy.
Hơn nữa việc Mục Cảnh Thiên mang cô đến nơi này
cũng là những việc ngoài suy nghĩ của Hạ Tử Hy.
Có điều, không thể không thừa nhận, Hạ Tử Hy rất
thích khung cảnh nơi này!
Cô liền lập tức mở cửa xe bước xuống!
Nơi này có lẽ là một con đường nhỏ, cũng rất đông người, trên đường có rất nhiều sạp bán những món
đồ chơi nhỏ.
Cảm giác giống như một con hẻm ở Vân Nam Lệ
Giang, nhìn vô cùng phồn hoa tấp nập.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy hỏi:
“Có muốn vào không?"
“Tất nhiên!" Hạ Tử Hy nhanh chóng đồng ý, sau đó Mục Cảnh Thiên liền dừng xe ven đường, cùng Hạ Tử
Hy tiến vào.
Những người biết chuyện đều biết rằng hai người bọn họ đang đi tìm linh cảm, nhưng với những người không rõ có khi sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ đang đi hẹn hò.
Hạ Tử Hy nhìn vô cùng cao hứng, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, sánh vai cùng Mục Cảnh Thiên từ từ tiến vào con hẻm nhỏ, khi hai người bọn họ cùng xuất hiện, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của những người
xung quanh.
Bất kể từ khí chất, vẻ bề ngoài đến y phục hai người đang mặc, đều có thể nhìn ra xuất thân hai người bọn họ không đơn giản, nếu không phải kẻ giàu sang thì
cũng là người quý phái.
“Không ngờ rằng anh lại biết đến nơi này!" Hạ Tử Hy
có chút kinh ngạc nói.
Nghe câu nhận xét này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh
Thiên bật cười: “Không phải ai sinh ra cũng ưu việt
hơn người đâu!"
Nghe câu nhận xét này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh
Thiên bật cười: “Không phải ai sinh ra cũng ưu việt
hơn người đâu!"
“Hả?" nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử
Hy vô ý ngước mắt lên nhìn hắn.
“Không có gì, đi thôi, tôi dẫn cô lên phía trước xeml"
Mục Cảnh Thiên nói.
Vì vậy, hai người tiếp tục bước về phía trước.
Nơi này mặc dù không sung túc, nhưng trên khuôn mặt mỗi người dân ở đây đều toát lên nụ cười thỏa mãn, xem ra tất cả bọn họ đều rất hài lòng với cuộc
sống hiện tại.
Thật ra có đôi khi, bình phàm giản đơn cũng là một
loai hạnh phúc!
Ít nhất không có quá nhiều cảnh đấu đá lẫn nhau, cũng không có những kẻ vụ lợi, khi trái tim trở nên
đơn giản, con người sẽ trở nên càng đơn giản, vui vẻ!
chính của cô.
Mục Cảnh Thiên quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy: “Lăng
Tiêu Vân đánh cô?"
Hạ Tử Hy không phủ nhận, gật đầu: “Tất nhiên!"
“Tại sao?"
“Mục tổng, anh không cảm thấy câu hỏi này có anh có
chút ngu ngốc sao?" Hạ Tử Hy nói.
“Vì tôi sao?"
“Anh cần gì đã biết rõ còn cố hỏi!"
“Cô để cô ấy đánh?" Mục Cảnh Thiên không tức giận,
nhìn Hạ Tử Hy nói.
“Ý của Mục tổng chính là…tôi có thể đánh trả?"
“Như vậy mới giống tới tính cách của cô, không phải
sao?"
Hạ Tử Hy đột nhiên có cảm giác đoạn đối thoại của hai người bọn họ giống như một viên đạn bọc đường,
mật ngọt chết ruồi!
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy cũng không muốn nói thêm bất kỳ điều gì, chỉ mỉm cười: “Tôi biết rồi, lần sau tôi nhất định sẽ không khách khí với cô tai"
Nhìn thấy nụ cười của cô, Mục Cảnh Thiên cảm giác
người phụ này không đơn giản!
Đối mặt với bất cứ điều gì cũng không đề lộ cảm xúc.
Mục Cảnh Thiên cũng không nói gì, sau khi liếc mắt
nhìn cô, liền khởi động xe rời đi.
Hạ Tử Hy cũng không lặp lại những lời đó, dù sao Mục Cảnh Thiên cũng đã nói như vậy, nếu vậy cô
cũng không cần tiếp tục khách sáo nữa.
Có điều, trong lòng Hạ Tử Hy cảm thấy làm người phụ
nữ của Mục Cảnh Thiên đúng là một chuyện vô cùng bi ai, nếu như Lăng Tiêu Vân tận mắt nghe thấy những lời này, e rằng có thể chọc tức cô ta đến mức
ngắt đi.
Người đàn ông này thật sự rất vô tình bạc nghĩa!
Nhìn Hạ Tử Hy vẫn không tiếp lời, lúc này Mục Cảnh Thiên nói: “Đang nghĩ gì?"
Anh ta có phải biết thuật đọc vị người khác không?
Hạ Tử Hy có chút nghi ngờ, chỉ cần mỗi lần cô nghĩ xấu anh ta, Mục Cảnh Thiên đều sẽ hỏi cô đang suy
nghĩ gì?
Nhưng dù sao người ta cũng không nói quá rõ, Hạ Tử Hy đương nhiên cũng sẽ không tự đánh mà khai, chỉ
mỉm cười rồi nói: “Không có gì!"
“Đúng rồi, chúng ta đi đâu?"
Ánh mắt sâu thẳm của Mục Cảnh Thiên liếc nhìn sang
cô, sau đó môi nhéch lên một nụ cười ẩn ý, nói: “Đến
nơi rồi cô sẽ biết!"
Nếu anh ta đã nói như vậy, Hạ Tử Hy cũng không hỏi
nhiều, chiếc xe tiếp tục lăn bánh trên hành trình.
Khoảng bốn mươi phút sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
“Đến rồi?" Hạ Tử Hy hỏi
Mục Cảnh Thiên gật đầu, sau đó Hạ Tử Hy dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, một vùng đất không có vẻ gì là giàu có lắm, hoặc nói chính xác hơn chính là một vùng
đất vô cùng nghèo kh.
Nhưng cũng phải nói rằng không khí ở đây rất tốt,
mang lại cho người khác cảm giác rất thoải mái.
“Đây là…"
“Linh cảm đến từ câu chuyện, câu chuyện đến từ hiện
thực, chỉ cần để bản thân càng tiến gần hơn với cuộc
sống, con người mới có linh cảm sáng tác!" Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy có chút ngoài dự đoán, cô không ngờ rằng Mục Cảnh Thiên có thể nói được những lời cao siêu
như vậy.
Hơn nữa việc Mục Cảnh Thiên mang cô đến nơi này
cũng là những việc ngoài suy nghĩ của Hạ Tử Hy.
Có điều, không thể không thừa nhận, Hạ Tử Hy rất
thích khung cảnh nơi này!
Cô liền lập tức mở cửa xe bước xuống!
Nơi này có lẽ là một con đường nhỏ, cũng rất đông người, trên đường có rất nhiều sạp bán những món
đồ chơi nhỏ.
Cảm giác giống như một con hẻm ở Vân Nam Lệ
Giang, nhìn vô cùng phồn hoa tấp nập.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn sang Hạ Tử Hy hỏi:
“Có muốn vào không?"
“Tất nhiên!" Hạ Tử Hy nhanh chóng đồng ý, sau đó Mục Cảnh Thiên liền dừng xe ven đường, cùng Hạ Tử
Hy tiến vào.
Những người biết chuyện đều biết rằng hai người bọn họ đang đi tìm linh cảm, nhưng với những người không rõ có khi sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ đang đi hẹn hò.
Hạ Tử Hy nhìn vô cùng cao hứng, tâm tình hoàn toàn thả lỏng, sánh vai cùng Mục Cảnh Thiên từ từ tiến vào con hẻm nhỏ, khi hai người bọn họ cùng xuất hiện, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của những người
xung quanh.
Bất kể từ khí chất, vẻ bề ngoài đến y phục hai người đang mặc, đều có thể nhìn ra xuất thân hai người bọn họ không đơn giản, nếu không phải kẻ giàu sang thì
cũng là người quý phái.
“Không ngờ rằng anh lại biết đến nơi này!" Hạ Tử Hy
có chút kinh ngạc nói.
Nghe câu nhận xét này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh
Thiên bật cười: “Không phải ai sinh ra cũng ưu việt
hơn người đâu!"
Nghe câu nhận xét này của Hạ Tử Hy, Mục Cảnh
Thiên bật cười: “Không phải ai sinh ra cũng ưu việt
hơn người đâu!"
“Hả?" nghe câu nói này của Mục Cảnh Thiên, Hạ Tử
Hy vô ý ngước mắt lên nhìn hắn.
“Không có gì, đi thôi, tôi dẫn cô lên phía trước xeml"
Mục Cảnh Thiên nói.
Vì vậy, hai người tiếp tục bước về phía trước.
Nơi này mặc dù không sung túc, nhưng trên khuôn mặt mỗi người dân ở đây đều toát lên nụ cười thỏa mãn, xem ra tất cả bọn họ đều rất hài lòng với cuộc
sống hiện tại.
Thật ra có đôi khi, bình phàm giản đơn cũng là một
loai hạnh phúc!
Ít nhất không có quá nhiều cảnh đấu đá lẫn nhau, cũng không có những kẻ vụ lợi, khi trái tim trở nên
đơn giản, con người sẽ trở nên càng đơn giản, vui vẻ!
Tác giả :
Mục Cảnh Thiên