Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa
Chương 2 Dung mạo thật sự
“Mục Cảnh Thiên, từ nay về sau, anh là anh, tôi là tôi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không còn bất kì quan hệ gì!" sau khi ký vào đơn ly hôn, Hạ Tử Hy tháo cặp mắt kiếng trên mặt và xõa búi tóc đang được búi trên đầu.
Ngay giờ phút này, mái tóc đen nhánh xõa xuống, kết hợp với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nhìn thế nào cũng thấy đây chính là một người đẹp thật sự.
Cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi này!
Chỉ cần nghĩ đến việc đó, Hạ Tử Hy không một chút lưu luyến, lập tức đứng dậy, thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo quê mùa lúc nãy thì tùy tiện quăng lên giường; giờ phút này, Hạ Tử Hy khoác lên mình một bộ váy liền thân màu vàng nhạt, chân mang giầy cao gót, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa uyển chuyển.
Lựa vài bộ quần áo mình thích, đơn giản thu dọn liền lập tức kéo hành lý rời khỏi.
Ngay lúc này, dì Lý vẫn đang dọn dẹp, nhìn thấy Hạ Tử Hy bước xuống lầu, cảm giác như nhìn thấy một người hoàn toàn khác, đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ hay sao?
Hình dáng lúc này cũng với trước đây, hoàn toàn đối lập
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn thấy ánh mắt của bà, liền cười và nói, “dì Lý!"
“Thiếu…thiếu phu nhân!" dì Lý kinh ngạc thốt lên, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của bản thân, nếu cô gái ấy không mở lời, có khi bà sẽ cho rằng trong nhà đột nhiên xuất hiện một người khác.
Hạ Tử Hy cười và nói, “Cháu và Mục Cảnh Thiên đã ly hôn, hôm nay cháu cũng sẽ dọn khỏi nơi này, cảm ơn dì từ trước đến nay đã luôn chăm sóc cho cháu!" nói đến đây, Hạ Tử Hy liền gật đầu nhìn dì Lý
“Không, không, không, chăm sóc cho thiếu phu nhân là chuyện mà dì nên làm, nhưng mà…cô thật sự sẽ rời đi sao?"
Hạ Tử Hy gật đầu, trên khuôn mặt trắng nõn trang điểm một lớp phấn mỏng, càng nhìn càng thấy tinh tế, “Đúng vậy!"
“Nếu như, nếu như Mục tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, sợ rằng sẽ không chấp nhận ly hôn" dì Lý nhìn Hạ Tử Hy mà nói.
Nghe được những lời này, Hạ Tử Hy cười rộ lên, “Dì Lý, dì giúp cháu giữ bí mật nhé!"
Cô chính là không muốn cho Mục Cảnh Thiên biết nên mới quyết định như vậy.
Cuối cùng, dì Lý chỉ có thể gật đầu chấp nhận, “Được, vậy sau này cô phải tự chăm sóc mình cho thật tốt!" bà dặn dò Hạ Tử Hy
“Cháu biết rồi, dì cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt đó!" Hạ Tử Hy vừa nói vừa vươn tay ôm lấy bà, trong căn nhà này, dì Lý cứ như mẹ ruột mà chăm sóc từng li từng tí cho cô, phần tình cảm này, cô rất cảm kích.
“Được rồi, dì Lý, cháu phải đi đây!"
“Để tôi tiễn cô"
“Không cần đâu, cháu đã gọi xe rồi. Cũng đã muộn lắm rồi, dì nghĩ ngơi đi!" Hạ Tử Hy nói
Cuối cùng, dì Lý chỉ có thể gật đầu, tiễn Hạ Tử Hy đến ngoài cổng, Hạ Tử Hy thoáng nhìn bộ quần áo quê mùa trong tay, liền tiện quay vất vào thùng rác bên cạnh.
Cuối cùng, phải nói tạm biệt nơi này rồi!
Khi Hạ Tử Hy bước lên xe, cho đến khi bóng chiếc xe từ từ biến mất, dì Lý không nhịn được mà thở dài, trong lòng nghĩ rằng, nếu như Mục tiên sinh tận mắt nhìn thấy hình dáng hiện tại của Hạ tiểu thư, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận.
Tại sân bay, Hạ Tử Hy kéo hành lý, ngoảnh đầu nhìn màn đên rực rỡ trước mắt. Tạm biệt, thành phố A!
Tạm biệt, cuộc sống trước đây!
Sau đó, không quay đầu mà tiếp tục bước về hướng cửa an ninh.
Ngay giờ phút này, mái tóc đen nhánh xõa xuống, kết hợp với khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nhìn thế nào cũng thấy đây chính là một người đẹp thật sự.
Cuối cùng đã có thể rời khỏi nơi này!
Chỉ cần nghĩ đến việc đó, Hạ Tử Hy không một chút lưu luyến, lập tức đứng dậy, thay một bộ quần áo mới, bộ quần áo quê mùa lúc nãy thì tùy tiện quăng lên giường; giờ phút này, Hạ Tử Hy khoác lên mình một bộ váy liền thân màu vàng nhạt, chân mang giầy cao gót, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa uyển chuyển.
Lựa vài bộ quần áo mình thích, đơn giản thu dọn liền lập tức kéo hành lý rời khỏi.
Ngay lúc này, dì Lý vẫn đang dọn dẹp, nhìn thấy Hạ Tử Hy bước xuống lầu, cảm giác như nhìn thấy một người hoàn toàn khác, đây chính là thiếu phu nhân của bọn họ hay sao?
Hình dáng lúc này cũng với trước đây, hoàn toàn đối lập
Lúc này, Hạ Tử Hy nhìn thấy ánh mắt của bà, liền cười và nói, “dì Lý!"
“Thiếu…thiếu phu nhân!" dì Lý kinh ngạc thốt lên, cuối cùng cũng tìm lại được tiếng nói của bản thân, nếu cô gái ấy không mở lời, có khi bà sẽ cho rằng trong nhà đột nhiên xuất hiện một người khác.
Hạ Tử Hy cười và nói, “Cháu và Mục Cảnh Thiên đã ly hôn, hôm nay cháu cũng sẽ dọn khỏi nơi này, cảm ơn dì từ trước đến nay đã luôn chăm sóc cho cháu!" nói đến đây, Hạ Tử Hy liền gật đầu nhìn dì Lý
“Không, không, không, chăm sóc cho thiếu phu nhân là chuyện mà dì nên làm, nhưng mà…cô thật sự sẽ rời đi sao?"
Hạ Tử Hy gật đầu, trên khuôn mặt trắng nõn trang điểm một lớp phấn mỏng, càng nhìn càng thấy tinh tế, “Đúng vậy!"
“Nếu như, nếu như Mục tiên sinh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, sợ rằng sẽ không chấp nhận ly hôn" dì Lý nhìn Hạ Tử Hy mà nói.
Nghe được những lời này, Hạ Tử Hy cười rộ lên, “Dì Lý, dì giúp cháu giữ bí mật nhé!"
Cô chính là không muốn cho Mục Cảnh Thiên biết nên mới quyết định như vậy.
Cuối cùng, dì Lý chỉ có thể gật đầu chấp nhận, “Được, vậy sau này cô phải tự chăm sóc mình cho thật tốt!" bà dặn dò Hạ Tử Hy
“Cháu biết rồi, dì cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt đó!" Hạ Tử Hy vừa nói vừa vươn tay ôm lấy bà, trong căn nhà này, dì Lý cứ như mẹ ruột mà chăm sóc từng li từng tí cho cô, phần tình cảm này, cô rất cảm kích.
“Được rồi, dì Lý, cháu phải đi đây!"
“Để tôi tiễn cô"
“Không cần đâu, cháu đã gọi xe rồi. Cũng đã muộn lắm rồi, dì nghĩ ngơi đi!" Hạ Tử Hy nói
Cuối cùng, dì Lý chỉ có thể gật đầu, tiễn Hạ Tử Hy đến ngoài cổng, Hạ Tử Hy thoáng nhìn bộ quần áo quê mùa trong tay, liền tiện quay vất vào thùng rác bên cạnh.
Cuối cùng, phải nói tạm biệt nơi này rồi!
Khi Hạ Tử Hy bước lên xe, cho đến khi bóng chiếc xe từ từ biến mất, dì Lý không nhịn được mà thở dài, trong lòng nghĩ rằng, nếu như Mục tiên sinh tận mắt nhìn thấy hình dáng hiện tại của Hạ tiểu thư, chắc chắn sẽ vô cùng hối hận.
Tại sân bay, Hạ Tử Hy kéo hành lý, ngoảnh đầu nhìn màn đên rực rỡ trước mắt. Tạm biệt, thành phố A!
Tạm biệt, cuộc sống trước đây!
Sau đó, không quay đầu mà tiếp tục bước về hướng cửa an ninh.
Tác giả :
Mục Cảnh Thiên