Liên Hoa Bảo Giám
Chương 95: Phản Linh Loại
Đỗ Trần chấn động, Phillip dùng chính mình làm thực nghiệm phẩm? Đây là cái gì? Hắn còn có thể khởi tử hồi sinh sao?
"Tới cùng là xảy ra chuyện gì?"
Ted vội la lên:
"Ta không hiểu luyện kim thuật nhưng ta nghe được hắn nói với một người có móng tay rất dài, hắn không có chết dễ dàng như vậy được, nhưng khi hắn chết mà sống lại thì phải trả giá lớn vô cùng. Sau khi sống lại thực lực cũng sẽ phi thường kinh khủng, ít nhất so với ta còn muốn mạnh hơn!"
Đáng chết, Ted cũng là một siêu cấp cường giả mà còn nói hai chữ "kinh khủng", vậy tới cùng Phillip có cái bí mật gì?
Luyện kim thiên tài thật sự làm cho người ta vừa thống hận vừa kính nể.
Đỗ Trần cúi đầu nhanh chóng tính toán loại, lập tức chỉ bọn họ:
"Roland đang tới đây, các ngươi lập tức rời đi, ta đi thu thập tàn cuộc."
Ted lại nhíu mày, thầm nghĩ: "Hắn là người phương nào? Trên người không có chút khí thế của cường giả, thậm chí ngay cả cảm giác đấu khí bình thường cũng không có tồn tại mà lại dám cùng ta nói chuyện như thế. Mặc dù bản thân gặp rủi ro nhưng ngày trước ta cũng là uy danh hiển hách, tung hoành thiên hạ hiếm có nhân vật địch nổi, cho dù là Roland cũng phải tôn trọng ta."
Nghĩ vậy hắn "hừ!" một tiếng, ngậm miệng không nói.
Đỗ Trần để tất cả vẻ mặt của Ted vào trong lòng. Dù biết hắn có thực lực siêu quần, cũng nhất định là có một thân ngạo cốt. Nhưng, bây giờ phải để cho hắn nghe mình.
Trong tay Đỗ Trần ám xuất một đóa Liên Hhoa, trầm giọng nói:
"Còn không mau cút, chờ cái gì nữa?"
Ted vừa muốn há mồm phản bác đột nhiên cảm thấy bên trong bụng có một loại cường đại lực lượng có thể cực mạnh bộc phát ra, hắn vội vàng dùng toàn lực đấu khí của bản thân để áp chế, hiển nhiên là không có hiệu quả, bức hắn phải bộc phát toàn bộ đấu hồn lực toàn lực chống đỡ, nhưng kết quả thu được quá nhỏ.
"Chẳng lẽ Phillip làm cái gì trên cơ thể mình sao?"
Ý niệm tuyệt vọng trong đầu hắn sinh ra, bỗng cỗ lực lượng có tính nổ mạnh kinh khủng đó đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện.
Cỗ lực lượng kinh khủng chợt tan biến khiến Ted giật mình, vừa rồi đột nhiên xuất hiện có thể là có người đánh lén, nhưng trong lúc bản thân hắn toàn lực chống đỡ thì lực công kích đó đột nhiên lại biến mất, chính mình thủy chung cũng không có cảm giác tới rốt cục là ai đã công kích. Địch nhân kia quá kinh khủng, thực lực cũng thật đáng sợ.
Đỗ Trần ở đối diện cười lạnh một tiếng:
"Ta có thể trong lúc nhấc tay cứu ngươi, cũng có thể chỉ nhìn một cái là giết ngươi! Vừa rồi ta trừng phạt ngươi vì không tôn trọng ta, ngươi không có cơ hội thứ hai đâu, bây giờ lập tức mang theo nữ nhi của ngươi rời khỏi Đấu Thần đảo."
Helen mặc dù chẳng biết hai người trong lúc đó đã xảy ra cái gì, nhưng nàng hiểu rõ tình hình của cha mình, cũng đã thấy ánh mắt khinh thường của cha vừa rồi. Nàng bị câu: "Chỉ tay một cái giết ngươi" làm cho sợ hãi, lập tức giữ chặt tay của cha, hai đầu gối quỳ xuống đất cung kính nói:
"Miện hạ tôn kính, xin hãy tha thứ cho sự vô lý của cha ta, cha cũng không rõ thực lực siêu phàm của người nên…. Ta đại biểu cha ta hướng ngài thành khẩn xin lỗi!"
Đỗ Trần đạo mạo một lời không nói, tựa hồ rất tức giận, kỳ thực trong lòng hắn đã sớm nở hoa: "Tiểu nha đầu, ngươi có biết được vừa rồi ta trực tiếp tống Liên Hoa vào trong bụng Ted sau đó dẫn nổ. Bất quá thực lực của Ted thật quá mạnh, dùng một chút đấu khí còn sót lại chi trì trong chốc lát, cuối cùng hẳn là đã dẫn động đấu hồn thực lực cường đại, ta không chịu được tự nhiên phải thu tay về, a a…"
Ted bị tình cảnh vừa rồi làm cho sợ ngây người, phải biết rằng bọn họ là nhân vật đẳng cấp hạng nhất, cao thủ so chiêu cao thấp cơ hồ chính là sinh tử trong một sát na, chính mình vừa rồi căn bản là đứng bên bờ vực của sinh tử, thật sự trong lòng còn sợ hãi, tự nhiên cũng nhận định thực lực của Đỗ Trần vượt xa mình.
Hắn đối với Đỗ Trần có chút khom người gật đầu, chỉ là một loại phương thức mềm mỏng không mất thể diện, bất quá hắn lại lập tức lắc đầu.
"Bằng hữu cường đại, ta biết thực lực của ta bây giờ có thể sẽ chỉ làm ngươi thêm phiền toái, nhưng ta chưa thể chạy được. Susan còn trên Thiên Vương sơn, ta tuyệt sẽ không bỏ lại thần sủng, càng sẽ không bỏ lại thần sủng mà mẫu thân Helen lưu lại."
Đỗ Trần tâm niệm thay đổi thật nhanh.
"Như vậy cũng tốt, lạc đà gầy còn to hơn ngựa béo, Ted cũng có thể trợ lực!"
Đỗ Trần đưa tay ra sau lấy ra mấy bộ quần áo đưa cho hai người.
"Xem ra ngươi là người tốt, còn nữ nhân của nguơi đối với ta cũng tôn kính, ta đồng ý cho các ngưoi lưu lại. Bất quá, các ngươi phải lập tức dịch dung, khi Roland đến thì tuyệt không để cho hắn nhận ra các ngươi, dù sao trước mắt các ngươi cũng không thích hợp hiện diện."
Ted sửng sốt, sau lưng một người có khả năng tàng nhiều đồ như vậy sao? Quả nhiên là cao nhân làm việc - cao thâm khó lường!
Thời gian gấp gáp, đối mặt với cường thế của Đỗ Trần, hắn cũng không ngẫm nghĩ nữa. Lúc này Đỗ Trần lại lấy ra một đóa Liên Hoa đặt trước mặt phụ tử hai người, lớn tiếng nói:
"Đi lên, ta mang hai ngươi tới Thiên Vương sơn, một mặt đi, một mặt các ngươi dịch dung."
Ba người ngồi lên hoa sen, cả thiên địa tựa hồ bị phóng lớn vô số lần, Helen biết Đỗ Trần không tầm thường nhưng giờ phút này chỉ cảm thấy kinh ngạc, mà Ted còn cảm thấy kinh hãi không thôi.
"Đây… đây là..."
Đỗ Trần không có tinh lực giải thích, toàn bộ tinh thần lực của hắn đều dùng đề điều động Liên Hoa, bất quá cử động này trong mắt phụ tử hai người thật sự quá bình thường, đây mới là phong phạm vốn có của cao nhân.
Người khác Đỗ Trần có thể mặc kệ, nhưng Bác Bì thì không thể xảy ra việc ngoài ý muốn, chính mình cũng phải tới đó. Nếu thật có nguy hiểm gì không thể đoán trước, vậy mặc kệ người khác thế nào, lập tức mang theo Bác Bì ngồi lên Liên Hoa đào tẩu.
Helen một mặt giúp Ted dịch dung, một mặt nói:
"Cha, không cần kinh ngạc như thế, thực lực của vị miện hạ này siêu phàm quá tưởng tượng của người rất xa, mới vừa rồi ngài nhấc tay là phá giải phong ấn của Roland, mở khóa trói buộc cha."
Ted khẽ nhếch miệng, cả kinh nói:
"Miện hạ, ngài có thể dễ dàng phá giải phong ấn của Roland? Thất kính! Mới vừa rồi Ted đã mạo phạm!"
Ted cũng là đấu thần cấp bậc cao thủ, nhưng hắn tự biết chính mình tuyệt đối không mở được phong ấn của Roland.
Phong ấn, càng huống chi là cái gì "nhấc tay một cái", "dễ dàng" giải trừ.
Đỗ Trần không kiên nhẫn phất phất tay.
Helen lại nói:
"Hơn nữa tại cảng Antwerp, ngài còn bức Vân Vụ Tỏa Liên của Ziege nhận chủ để cứu con."
Ted nuốt ực một cái. "Trời ạ, thật có người cường đại như thế tồn tại sao? Đây là ai? Một khắc trước phỏng chừng chỉ là giáo huấn mình một chút, nếu…." Ted không dám nghĩ tiếp, bây giờ hắn đã rất sợ hãi!
Chính mình trước kia thật sự là ếch ngồi đáy giếng.
Bất quá, bên người mình có người cường đại như vậy thì cho dù Phillip có sống lại cường đại thế nào cũng không cần quá mức lo lắng. Thật lâu sau hắn mới bình tĩnh thoát khỏi tâm tình chấn động, ngồi ở hoa sen cúi mình nói:
"Đại ân đại đức của miện hạ, phụ tử chúng tôi không khi nào quên, ngày sau nhất định sẽ báo đáp!"
"Hừ, báo đáp?"
Đỗ Trần lại ra vẻ cao thủ thần bí, khinh thường nói:
"Ngươi có cái gì đáng giá cho ta sao? Nữ nhân của ngươi đã hồi báo cho ta rồi!"
Ted sửng sốt nhớ đến dung mạo của nữ nhi, ngoại trừ mỹ mạo thì nữ nhi của mình còn có cái gì có thể đả động một cao nhân như thế?
"Cha, không nên hiểu lầm!"
Helen từ sắc mặt của cha đã nhận ra hắn đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt nàng có chút ửng đỏ, thấp giọng nói:
"Tại cảng Antwerp, mặc dù nữ nhi rất thành khẩn nguyện ý lấy thân báo đáp, nhưng đáng tiếc miện hạ cũng không thèm đế ý. Nữ nhi chỉ dùng tới năng lực tình báo của Susan mới có thể đổi được sự trợ giúp của miện hạ. Miện hạ thật sự là một vị cường giả thiện lương."
Ted lại suy tư cái gì đó, rồi gật đầu:
"Nguyên lai là như thế. Miện hạ, tính mạng của phụ tử chúng ta cũng không thể so với tình báo…"
Mẹ nó, ngươi là có ý tứ gì? Đỗ Trần phất tay cắt đứt lời hắn nói:
"Bớt nói nhảm đi, chúng ta tới nơi rồi, ngươi cứ tiếp tục dịch dung đi."
Sau đó lập tức tĩnh lặng, bây giờ phụ tử Ted thật sự không dám có nửa điểm chống đối với Đỗ Trần.
……
Thiên Vương sơn lúc này theo việc Phillip hộc máu mà chết thì thế cục nghịch chuyển một bước tương đối quỷ dị.
Các trợ thủ của Phillip thấy chủ nhân đã chết như phát điên lên muốn báo thù cho Phillip, mà cao thủ thánh giáo chiến đấu cùng bọn chúng cũng mừng rỡ nhìn thấy đối thủ bối rối liều mạng.
Phillip đã chết, nhiệm vụ của Bairu đã hoàn thành hơn phân nửa, hắn cùng Thomas đứng nhìn, trên mặt lộ ra sắc thái dễ dãi. Đây hiển nhiên là phản ứng tự nhiên của bọn họ.
Nhưng Trừu Cân cùng Hóa Thi hai người lại vội vã chạy trốn.
"Lão bằng hữu chạy đi đâu? Chúng ta còn chưa phân thắng bại mà!"
Bác Bì tâm trạng nghi hoặc, mấy tên tiểu tử của thánh giáo kia căn bản là không đủ lực dọa chạy Trừu Cân cùng Hóa Thi, mà bọn họ lại không sợ mình cùng Dịch Cốt, vậy vì sao khi Phillip vừa chết thì bọn họ lại chạy trối chết nhỉ?
"Ai giết Phillip? Hỗn đản!"
Móng tay dài của Trừu Cân liên tục huy động, cả giận nói:
"Mẹ nó, không giết ngươi ta chạy cũng không thoát. Tốt, liều mạng! Lên!"
Móng tay hắn dài ra gấp mấy lần giống như mười thanh lợi kiếm, hơn nữa theo một tiếng quát lớn móng tay của hắn càng ngày càng dài ra, cũng ngày càng mềm mại, trong chớp mắt đã như mười dải màu trắng bay lượn trước người hắn.
"Muốn liều mạng sao? Tốt, ta phụng bồi!" - Bác bì đao cũng tỏa ra quang mang thon dài, theo thân thể nhanh chóng đánh về phía Trừu Cân.
Hai người liều mạng đối chiến, phong cách làm việc của họ giống nhau, không một tiếng động nhưng hung hiểm dị thường.
Đinh một tiếng vang, hai người vừa hợp lại lại tách ra, trước ngực Bác Bì bị xả rớt một khối da thịt, máu tươi chảy ròng ròng, còn trên mặt đất Trừu Cân cũng bị thương nặng ngã xuống.
"Nhiều năm như vậy mà một chút tiến bộ cũng không có. Hừ!"
Bác Bì cười khinh thường, liếc mắt một cái xem tình hình Dịch Cốt hình như cũng muốn liều mạng với Hóa Thi, bất quá là lưỡng bại câu thương, cả hai đều ngã xuống trên mặt đất.
Chậm rãi đi tới trước mặt Trừu Cân, Bác Bì nhấc hắn lên.
"Ngươi…"
Trừu Cân toàn thân hắc vụ nhưng đã bạc nhược rất nhiều, hắn ngẩng đầu cười khổ:
"Biết cái gì là "Phản Linh Loại" không?"
"Phản Linh Loại?" - Bác Bì sửng sốt.
"Người bị hạ Linh Loại không thể chết được, Phillip dùng chính mình làm thực nghiệm phẩm, hắn vừa chết sẽ sống lại thành siêu cấp vong linh đấu thần không có thần trí, tự đi báo thù cho mình. Ngươi không cho ta chạy, bản thân ta cũng bị thương, haha, mọi người không thể làm gì hơn là cùng nhau chết!"
Trừu Cân nói xong cười rộ lên.
Đúng lúc này Đỗ Trần ngự Liên Hoa bay tới, Ted từ trong Liên Hoa phi thân ra, không kịp cảm nhận thân thể đang lớn lên, hét lớn.
"Mọi người cẩn thận dị biến của Phillip!"
Hết thảy đều đã quá muộn. "Dát, dát, chi…", một chuỗi âm thanh cổ quái vang lên, Phillip vừa mới ngã quỵ đã đứng lên.
Xuyên qua cánh của Liên Hoa, Đỗ Trần nhìn bộ dáng của Phillip mà bật thốt lên:
"Mẹ nó, nguy cơ sinh hóa!"
Phillip biến thành một cỗ tử thi, khuôn mặt dữ tợn kinh khủng, huyết nhục đầm đìa trên thân thể, còn có một đôi mắt trắng dã khiến người ta sởn gai gốc… Đáng sợ nhất là tay phải của hắn không ngừng to ra, trên đầu có một con mắt màu xanh biếc mở ra.
Trong nháy mắt mọi người đều sửng sốt, khí thế của Phillip thực sự siêu quá tưởng tượng của mọi người.
"Chủ nhân, ngài làm sao vậy?" - Một trợ thủ của Phillip chạy tới.
Phillip sau khi biến dị tựa hồ cũng không còn nhận ra hắn, cự chưởng nắm lấy tên trợ thủ, dúng dúng "phốc!"
"Hát!" - Phillip rống lên một tiếng, cự chưởng thật lớn oanh kích lên mặt dất "oanh", cường đại đấu khí ba động khiến toàn bộ những người thực lực hơi yếu ngẩn ra.
Nhanh chóng liếc mắt một cái, Trừu Cân bị trọng thương không thể chịu nổi chấn động mà Phillip tạo ra nên hôn mê, Bác Bì hung hăng ném hắn trên mặt đất, ngưng thần nhìn Phillip.
Đỗ Trần biến Liên Hoa thành lớn, không dám hạ xuống mà huyền phù giữa không trung, hắn đứng ở trên Liên Hoa hô lớn.
"Mau lên đây!"
Bất quản những người khác.
Trong khi hắn nói chuyện, Ted đã thu Susan đang trọng thương vào trong tay áo, sau đó trở lại Liên Hoa.
Bác Bì xoay nguời lại, nhìn thoáng qua Đỗ Trần lắc đầu nói:
"Phillip phải hoàn toàn chết!"
Trong lòng hắn còn một ý nghĩ không tiện nói rõ trước mặt phụ tử Ted - người được hạ loại Linh Loại này không thể chết, Francis, thân thể ngươi cũng có Linh Loại a!
Ta không thể nhìn ngươi rơi vào tình cảnh giống Phillip, phải bắt được Phillip về nghiên cứu rõ ràng làm sao phá giải Linh Loại.
Lúc này Ted đứng ở phía sau Đỗ Trần, vội la lên:
"Miện hạ, vị hằng hữu này của ngài đã bị trọng thưong, tuyệt không phải đối thủ của vong linh Phillip."
Đúng lúc này, xa xa bên bờ biển vang lên một tiếng cười dài:
"Pier, Thiên Vương sơn hôm nay tựa hồ không có thích hợp để tiếp khách! Ngươi về trước, ta đi xem quái vật này!"
Roland tới.
Hắn lăng không bay đến đứng trên trời, thân mặc trang phục thủy thủ, hắn nhìn thoáng qua Đỗ Trần đang ngồi trên Liên Hoa, cười quái dị nói:
"Thánh khí thú vị, đây là sao vậy?"
Đỗ Trần nói:
"Quái vật kia là Phillip, hắn biến thành một kẻ mất hết thần trí, quái vật chỉ biết giết người!"
Nói xong trong lòng Đỗ Trần thầm nghĩ: "Hắc, mặt nạ của Bác Bì đưa ta thật hữu dụng, Roland quả thật khôgn có nhận ra phụ tử Helen.
Hắn gọi hai cha con Helen trở về, để cho hai người ngồi trên Liên Hoa, hắn sợ có thể bị phát hiện.
Roland nhíu mày nhìn Phillip một chút rồi nói thầm:
"Vong linh đấu khí đáng chết, đã nhiều năm không gặp…. Uy, vị huynh đệ kia!"
Hắn gật đầu với Bác Bì.
"Vong linh tương đối phiền toái, chúng ta cùng nhau đồng thời đối phó hắn. Thế nào? Như vậy nhanh một chút chứ?"
Lúc này trên Thiên Vương sơn, người còn thực lực sau một lần oanh kích khó tưởng tượng nổi của Phillip cũng chỉ còn Bác Bì.
Bác Bì nhìn thoáng qua Đỗ Trần, dùng ánh mắt bảo hắn ngồi Liên Hoa bay cao một chút, sau đó giơ lên bác bì đao.
"Có thể cùng Roland liên thủ, cuộc đời này không bạc! Kiếm của ngươi đâu?"
"Ta không cần kiếm nhiều năm rồi!"
Roland lấy ra một thánh khí quyền sáo lắp vào tay rồi đánh về phía Phillip, đồng thời nói:
"Đao của ngươi rất tốt, rất giống một vị bằn hữu năm xưa của ta."
"Đáng tiếc ta không phải là hắn."
Bác Bì cũng phi thân vọt tới:
"Chuôi đao này của ta còn không phối được với cái tên đẹp đẽ Đao Trung Chi Hoàng (vua của đao)."
"Ngươi biết ta nói đến ai sao?"
Roland nói xong lời này, Bác Bì cũng không có trả lời, bởi vì hai người đã một trái một phải giáp công Phillip.
Trên Liên Hoa, Đỗ Trần muốn chay nhưng lại không yên tâm về Bác Bì ở bên dưới, không thể làm gì khác hơn là để Liên Hoa tại không trung. Vẻ mặt hắn bình thản xem cuộc chiến nhưng trong lòng lại dậy sóng, chỉ mong hai đại cao thủ có thể diêt Phillip.
Ted ở phía sau thầm nghĩ, người ngay lãnh nhãn bàng quan nhìn ba đại cao thủ quyết tử chiến, nhưng thần sắc bất động, quan khán như xem tiểu đồng bình thường chơi đùa. Đây mới là cao nhân làm việc! Nghĩ vậy hắn nói:
"Miện hạ, vì sao ngài không ra tay?"
Hỏi xong lại hối hận, miện hạ trước mặt là loại thực lực gì, thân phận gì, làm sao có thể cùng người liên thủ.
Đỗ Trần cười khinh miệt:
"Còn chưa đến lúc!"
Lão tử thật ra cũng muốn lên, nhưng lão tử có thực lực đó sao?
Ted nói:
"Vậy, ta có thể lên tự mình giết chết Phillip không? Lão tặc dám dùng ta làm thực nghiệm phẩm, ta phải tự mình rửa sạch sỉ nhục này. Ngài yên tâm, ta sẽ không dùng Đấu Thần Nguyệt Chú, Roland tuyệt sẽ không từ đấu khí mà nhận ra ta."
Đấu Thần Nguyệt Chú? Đây là danh từ cao cấp, chính mình chưa từng nghe qua! Đỗ Trần gật gật đầu:
"Đi hỗ trợ đi, mau giết Phillip! Helen rất an toàn!"
"Tốt!"
Ted lại một lần nữa bay ra khỏi Liên Hoa. Đỗ Trần suy nghĩ, ba dại cao thủ quần ẩu một sinh hóa tử thi, hẳn là không có vấn đề gì?
Thật không dám nói chuyện, nếu nói đơn đả độc đấu thì Phillip sau khi biến dị còn mạnh hơn bất kỳ người nào, nhưng bây giờ là ba đánh một… chốc lát đã không tiếu. Ted một quyền đánh vào ngực Phillip. Roland từ trên hạ xuống, phi thân giữa không trung tung hai đấm quanh kích lên thái dương huyệt của Phillip, thân thể hắn run lên, đao bác bì cắm vào vai phải cuả Phillip.
"Ngao… ti ti!" - Phillip hát ra quái dị tuyệt luân.
Cổ đọng, hình như da tay có vô số tiểu trùng vận động, hắn hé miệng tựa hồ nói:
"Nổ, các ngươi đều muốn chết?"
"Mẹ hắn!"
Thần sắc Roland biến đổi.
"Vong linh tự bạo! Chúng ta đi, không cần phải cùng hắn gặp xui xẻo."
Bác Bì thầm thở dài. Cũng được, lưu lại tính mạng mới có thể giúp Francis tìm phương pháp phá giải Linh Loại. Hắn hô với Đỗ Trần:
"Đi mau!"
Đỗ Trần cắn răng, nhìn thoáng qua đám người đang hôn mê trên đỉnh Thiên Vương sơn, việc thiện thế này mình không có bản lĩnh làm, chạy quan trọng hơn.
Đột nhiên, cự thủ thật lớn của Phillip mở ra, hơi thở tử thi trong nháy mắt đã tràn ngập đỉnh Thiên Vương sơn, Đỗ Trần theo bản năng xuất ra tấm chắn Liên Hoa ném ra ngài để gia tăng cho mình khả năng chạy trốn.
Tiếp đó hắn chuyển thân, cước đạp Liên Hoa bay đi.
Trong lúc này, mọi người tất cả đều bất động, mắt mở to, cứng lưỡi kinh ngạc nhìn Đỗ Trần đến không thể ngậm miệng.
Bởi vì trong mắt bọn họ, Đỗ Trần cước đạp Liên Hoa ngạo nghễ đứng nhìn ba vị đại cao thủ bị vong linh bức lui, rồi chỉ tùy ý phất tay, sau đó khinh thường xoay người. Tiếp theo tự bạo kết thúc, sóng êm gió lặng…
Liên Hoa Bảo Giám
Tác giả :
Du Tạc Bao Tử