Liên Hoa Bảo Giám
Chương 138: Đàn em, lão sư đến dạy cho ngươi đây

Liên Hoa Bảo Giám

Chương 138: Đàn em, lão sư đến dạy cho ngươi đây


Brockman không nói sai, quả nhiên, với tốc độ của Á Long liễn, sau thời gian một ngày bọn họ đã tới bầu trời trấn York.

Trấn York có thể gọi là nhạc viên của mạo hiểm giả, mặc dù là nơi hỗn loạn, tự nhiên là có lý do của nó, ít nhất cư dân trong trấn tuyệt đại đa số đều là nhân vật có kiến thức rộng, bọn họ vừa thấy Á Long liễn trên bầu trời, lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ - người có Á Long liễn, trên tam đại lục tuyệt đối là có thực lực cùng địa vị cực kỳ kinh người.

Trấn York mặc dù là trấn nhỏ, nhưng trên thực tế là nơi dừng chân cùng tụ tập của các mạo hiểm giả, thiên nam hải bắc cùng các chủng tộc trí tuệ đều có ở đây nên kiến trúc nơi này bao la vạn tượng, vô cùng đặc sắc, không giống như thành thị chính thống có sự thống nhất.

Để Á Long liễn ở ngoài trấn, dặn dò người hầu trông coi công cụ giao thông đại biểu thân phận cùng tài phú thật tốt, Brockman chỉ mang theo Fancino cùng bọn người Đỗ Trần tiến vào trong trấn.

Trên đường thưởng thức phong cách kỳ dị, Brocman cười nói:
- Huân tước các hạ, ngài hẳn là lần đầu tới trấn York? Vậy xin cho phép ta nhắc ngài một chuyện, trấn này có vị trí địa lý cực kỳ đặc thù - dị thú hồn tinh của vân vụ sâm lâm không thuộc quốc gia cùng thế lực! Bởi vì nơi này ngư long hỗn tạp, thế lực khắp nơi lần lượt thay đổi, mỗi người đều có thực lực rất cường đại nên dù là quý tộc như ta cũng không có ưu đãi. Bởi vì thế lực hỗn loạn, cục diện mới có thể tương đối vững vàng, bởi vậy ngài nên lưu ý một chút! Cho dù vị tùy tùng thủ hộ của ngài cường đại nhưng cũng phải cẩn thận. A, chỗ này gặp phải phiền toái gì, hoặc là mất đồ vật gì, ngài dù có đi báo quan, cũng sẽ không có kết quả - vì vậy trấn này vốn không có quan viên của quốc gia phái tới, chỉ có rất nhiều thế lực ngầm.

Hắn cố ý để Đỗ Trần lưu tâm, còn là vì đối với bản thân tuyệt đối tự tin, cho rằng mình có thể nuốt được Đỗ Trần nên trước khi ra tay chơi đùa với đối thủ một chút.

Francis huân tước các hạ thân ái, ngươi xong rồi, ta sẽ cho ngươi lĩnh ngộ một chút "nghệ thuật" hoàn mỹ.

Đỗ Trần nghe xong trong tâm càng mừng rỡ, trời ạ, địa phương này quả là thiên đường của tội phạm.

Brockman, ngươi xong hết rồi! Lão tử hôm nay nhất định cho ngươi đẹp mắt.

Đi tới lữ quán, Brockman nhiệt tình phái Fancino đi thuê phòng. tất cả danh mục đều ghi tên hắn, sau đó cùng Đỗ Trần thân thiết tụ hợp.

- Ân, tốt lắm.
Brockman ưu nhã bỏ một miếng thịt bỏ vào miệng, không ngừng than thở:
- Cũng chỉ có tại trấn York này mới có thể ăn thịt trâu nước ngon như vậy! Ai nha, thật sự là đã lâu chưa từng thưởng thức mỹ vị!

Lần mời ăn này, Brockman vì muốn biểu hiện sự nhiệt tình đối với Đỗ Trần, hết sức xa hoa. quả thực cái gì cũng quý, cái gì cũng có chút thể diện! Bữa cơm này không phải quý mà rất quý, bất quá vị của nó thật ngon nhưng Đỗ Trần đã ăn thức ăn do Alex nấu một thời gian dài cũng dám khẳng định, so với thức ăn mà Alex nấu còn kém một đoạn không nhỏ.

- Huân tước các hạ, mời đầu thần tùy tùng của người nhấm nháp một chút! Fancino, ngươi cũng ăn đi.
Brockman nhiệt tình tiếp đón.

Không nghĩ Fancino chỉ ăn một miếng rồi nói:
- Đại nhân Brockman, ta muốn đưa ra một thỉnh cầu với huân tước Francis. Xin ngài chấp thuận.

Mắt hắn liếc nhìn Dịch Cốt, nói:
- Huân tước các hạ, tùy tùng của ngài, tiên sinh Brook là một vị đấu thần cực kỳ cường đại, ta muốn lĩnh giáo hiểu biết về đấu khí của hắn một chút, chẳng biết ngài đồng ý không?

Hắn muốn phân khai Dịch Cốt. Đỗ Trần rất "phối hợp" quay đầu nhìn Dịch Cốt phía sau:
- Brook, nếu Fancino tiên sinh có thành ý cầu học, ngươi cùng hắn luận bàn a.

Dịch Cốt mặc dù không muốn cùng loại tiểu tử có thể một chiêu đánh bại chơi đùa, bất quá, hắn nhớ kỹ phân phó của Đỗ Trần trên Á Long liễn, ngạo nghễ gật đầu, như là dạy đệ tử vậy, dẫn Fancino đi ra...

Ân, giải quyết chướng ngại lớn nhất rồi, ánh mắt Brookman lại há xuống người Harry-cái mũi của Tuyết Bỉ nhân so với mũi chó còn muốn lợi hại hơn!

Được rồi, huân tước các hạ, ngày mai ta sẽ tiến vào vân vụ sâm lâm, nếu ngài muốn dẫn nữ nhi đi vào, thì nhất định phải cho người hầu đi mua một chút quần áo, dù sao, nữ nhi đáng yêu của ngài không thể so với người lớn, mà sương trong rừng rất độc... nếu tiểu mỹ nhân đáng yêu sinh bệnh, ta cùng nhất định sẽ không thể tiếp nhận.

Đỗ Trần tiếp tục vui vẻ "phối hợp", hắn hợp tác bỏ đi Harry.

Hai người ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, giờ phút này cũng đang là đêm tối.
Đỗ Trần nằm trên giường, tiểu Bối Bối dựa đầu vào vai hắn, hai cha con mắt to mắt nhỏ cười hắc hắc, tiểu Bối Bối bên tai Đỗ Trần giận dữ:
- Ba ba, bại hoại tới rồi.

- Tốt, chúng ta ngủ, thật là dễ chịu a.
Đỗ Trần cùng tiểu Bối Bối ngủ ngon, thật sự là ngủ rất ngon giấc, từ cửa sổ bắt đầu có tiệng động vang lên, hắn trong lòng bình phẩm kỹ thuật của Brockman - loại phương thức mở cửa cổ lỗ này còn phát ra tiếng động, không đúng cách rồi.

Ân, rơi xuống đất không có thanh âm, hít thở không chế tốt, động tác để lại dấu vết cách năm mươi phân! Nhưng vẫn không hợp cách.

Lão thiên a, đồ dùng của người chẳng đáng chú ý, trong khi mở rương còn cần một giọt du chi, như thế mới không phát ra âm thanh, sau đó dùng hấp chi xáo dấu vết..Xử lý dấu vết chỉ được ba mươi phân, thật quá sức thất bại.

Đang lúc Brockman thiên tân vạn khổ đi tới bên người Đỗ Trần, tiểu Bối Bối đột nhiên chuyển thân, mơ mơ màng màng nói thầm:
- Ba ba, Bối Bối, đái đái.

Thân thể Brockman khẽ động, nằm ngang dưới gầm giường.
- Ân!

Đỗ Trần ngáp một tiếng, hắn giống như không tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đứng trên giường, con mắt mông lung ôm lấy Bối Bối:
- Bảo.. bối, đái đi, ba ba nhớ dưới giường có bô...

Dưới giường, Brockman niệm vạn câu... cái bô thân ái, ngươi ở nơi nào? Trời ạ! Francis huân tước các hạ, ngài nhớ lầm rồi.

Trải qua thiên tân vạn khổ, Brockman có được số 6, hơn nữa làm ra thiết tặc cầu tài (trộm vào lấy đồ), giả vờ trộm đi tài vật của Đỗ Trần để che dấu mục đích chính của hắn.

Không lâu, Fancino cùng Dịch Cốt, còn có Harry trở lại.

Fancino đang nói chuyện cũng ngủ gật, Đỗ Trần xoay người, nhìn nữ nhi cười cười:
- Bảo bối nhi, không nên như vậy nữa, ngươi tiếp tục ngủ a.

Nói xong, Đỗ Trần gọi về một đóa Liên Hoa.
Sau khi ngự hoa sen nhỏ lại, Đỗ Trần nhẹ bay ra ngoài, bất quá hắn không có đi trước mắt Brockman, mà là tiếp đón Dịch Cốt.

Một đêm này, Brockman mất rất nhiều.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần ngạc nhiên trước tràng diện trong phòng, tài vật của mình mất đi, không nhịn được "Phẫn nộ" kêu lớn:
- Đáng chết! Có trộm, lão bản, lữ quán của ngươi xuất hiện trộm!

Lão bản của lữ quán không xuất hiện, chỉ có một tiểu với giọng nhị âm dương quái khí (hifi) dậy sớm đi tới nói:
- Khách nhân thân ái, chúng ta chỉ cung cấp nơi ở, còn thì mặc kệ - nơi này là trấn York! 
Hắn nghĩ đến, đêm qua người thuê phòng là Brockman, đối với người trước mặt này thì trộm không phải là vấn đề gì, vì hắn là khách nhân, đây là quy củ của trấn York, nên ngữ khí cũng bình tĩnh mọt chút.

- Các hạ ngài tại trấn York có bằng hữu chứ... ta nói cái loại bằng hữu, ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta? Vậy đi tìm bằng hữu của ngươi giải quyết chuyện này, nếu không có...
Hắn nhún vai, không có nói tiếp.

- Trấn York đáng chết, ta thật muốn lập tức rời đi khỏi nơi này.
Đỗ Trần căm phẫn nói, tiếp đó, hắn cả "kinh" nói:
- Ai nha, bằng hữu của ta ở cách vách, hắn cũng không phải gặp phiền toái thế này chứ? Không được, ta phải lập tức đi xem xem.

Dát, Đỗ Trần mở cửa phòng Brockman, sau đó thấy được tràng cánh như mình đoán trước.

Brockman thất hồn lạc phách ngồi trên giường, trên người có mấy mảnh vải quấn lại, còn lộ ra bả vai trần truồng, nhìn qua, như và một cô gái thất thâng.

Mà trong phòng hắn trống rỗng, ngoại trừ gia cụ của lữ quán, cái gì đều không có. Kể cả quần áo trên người Brockman. Tất cả quần áo, kể cả nội y bằng kim tằm ti cùng nội khố, quỷ mới biết Brockman sao lại mặc quần áo đắt tiền như vậy, nếu nội khố của hắn bình thường một chút, Đỗ Trần dám chắc sẽ lưu lại.

- Trời ạ, sao lại như thế!
Đỗ Trần kêu to "đau lòng tật thủ" thật sự là vì cảnh ngộ bằng hữu gặp phải mà cảm thấy dị thường "đau lòng":
- Brockman thần tứ bá tước thân ái, không thể tưởng, ngài, ngài cũng gặp bất hạnh giống ta sao?

Brockman mờ mịt chưa phát giác ra, trong lòng hắn không ngừng nhớ lại, sao có thể? Chính mình là đạo tặc cường đại nhất trong tổ chức. Không, là đạo tặc cường đại nhất tam đại lục... nhưng đêm qua, đến cả nội khố của mình cũng bị trộm mắt, ngay cả nội khố cũng không buông tha, mặc dù đó là do kim tằm ti chế thành...

- A! Francis huân tước các hạ, ngài, xin ngài mau đóng cửa.
Thân thế phong độ của Brockman không cho phép nhiều người biết chuyện này, lập tức kêu Đỗ Trần đóng cửa.

Đỗ Trần đi tới bên giường, kinh ngạc nhìn hình dáng của hắn, thở dài:
- Ai, không thể tưởng tao ngộ mà ngài gặp phải, so với ta càng thê thảm... tên đạo tặc ghê tởm kia cũng lấy đi mọi thứ! Ồ, trên mặt đất còn để lại một chút.

Brockman từ sáng thức giấc đã thất hồn lạc phách, còn không có đánh giá lại phòng của mình, hắn theo ánh mắt Đỗ Trần nhìn lại, cũng quả nhiên, tên trộm còn lưu lại một số đồ trên sàn, có hộp châu báu, túi biền trống trơn, còn có một vật nhỏ không đáng giá.. mặt khác còn có số 6.

Từ kinh nghiệm trộm cắp của Brockman xem xét, đây là một đạo tặc cao thủ, tự nhiên mang đi hết thảy có thể đổi thành tiền, đồng thời vứt lại toàn bộ không đáng giá.

- Ô? Đây không phải là tảng đá của ta bị mất tối qua sao? Sao lại ở chỗ này?
Đỗ Trần từ trên mặt đất nhặt lên số 6, xoa xoa, nghi hoặc nhìn Brockman.

Brockman kinh ngạc không thôi, vội hỏi:
- Ta nghĩ, hắn trước tiên trộm phòng ngươi, sau đó lại trộm nơi này, sau đó trong phòng ta vứt lại một vài thứ không đáng tiền.. a, huân tước các hạ, nếu đồ này là của ngài, ... vậy xin ngài thu về!
Trong lòng hắn kêu khổ không thôi.

Một đêm, trắng tay! "Tên trộm đáng chết! Không nên để ta bắt được! Ta nhất định phải... nhất định phải lột sạch quần áo của ngươi, Brockman không biết minh đang nghĩ gì nữa."

- A, ta nghĩ thế này!
Đỗ Trần thu số 6 lại, lại nhìn thoáng qua hình dáng Brockman, vội hô:
- Harry, đi lấy một bộ quần áo của ta tới đây... A, trời ạ, ta quên mất, đêm qua ta cũng mất rất nhiều đồ vật, kể cả quần áo... bất quá tên trộm nọ thật lợi hại, ngay cả Brook cũng bị hắn trộm mất.

- Không, không nên khẩn trương, xin ngài thông tri Fancino, hắn còn một số quần áo không dùng.
Brockman vội la lên.

Trong lúc này, tiểu nhị lữ điểm tiến tới, gõ cửa, giọng âm dương quái khí:
- Brockman tiên sinh, tùy tùng của ngươi Fancino cũng gặp chuyện giống ngươi, mặt khác, ngoài trấn truyền lại tin tức, đêm qua có người tập kích Á Long liễn của ngươi, giết chết tất cả người hầu, lấy đi tất cả tài vật, hơn nữa bốn đầu Dực long bị thương nặng...

Brockman sắc mặt cuồng biến:
- Ta đây...

- Đúng vậy, ngươi đoán được rồi.
Tiểu nhị bĩu môi:
- Trước mắt ngươi là kẻ bần cùng đến cả một mai đồng tệ cũng không có, ngoại trừ Á Long liễn không thể bay.. tiên sinh, ngày hôm qua bữa yến của ngươi đã chi phí không ít kim tệ, nghĩ biện pháp trả đi.

Nếu không, ngươi vì thiếu tiền trả cho chúng ta, chúng ta sẽ ném ngươi trần truồng ra đường cái, để cho dân trấn York hâm mộ, vóc người của ngài rất đẹp, tin tưởng sẽ có rất nhiều người nguyện mua thân thể của ngươi! Trấn này có một vài người đặc biệt tốt! Trong đó có rất nhiều đàn bà, còn có nam nhân, rất cường tráng...
Liên Hoa Bảo Giám
Tác giả : Du Tạc Bao Tử
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại