Lịch Kiếp
Chương 81
Edit by Mặc Hàm
Ta cả kinh, vội vàng chạy đến bên cạnh hai người. Hoàng đế ngồi dậy, đau đớn xoa trán, bỗng nhiên hét lớn: “A Chiểu, ngươi làm sao vậy!"
Đại hoàng tử nằm trên mặt đất, cong người che chân trái, cơ hồ lăn lộn trên mặt đất. Chân hoàng đế vô lực, bò đến bên cạnh y, trên mặt đã trắng bệch, “Chân của ngươi…" Tấm ván trên đùi y bị gãy, mới vừa rồi ta mơ hồ nghe thấy thanh âm đứt gãy. Hoàng đế đang muốn quan sát, lại đột nhiên nắm lấy cổ tay trái của y, lộ ra.
Nơi đó cơ hồ bị rách một tầng da, máu thịt đã be bét khó coi. Hoàng đế dừng lại, nhanh chóng trấn định lại, “Ta tháo ván gỗ cho ngươi, ngươi nhịn một chút." Đại hoàng tử tay phải nắm tay trái thật chặt, cắn răng nói được. Hoàng đế vén ống quần y lên, cởi khăn vải tháo ván gỗ ra, không khỏi hít một hơi lạnh. Y bị thương ở bắp chân, gãy hai xương, vốn đã cố định xong, mới vừa rồi ngã lại lệch vị trí biến dạng, bị sưng thành một cục. Trên đùi của y cũng có những vết thương ngoài da khác, hoặc đã kết vảy hoặc còn chảy máu, dính liền khăn vải, gần như xé một lớp da. Nhưng những thứ này còn không phải là tồi tệ nhất, mắt cá chân của y xanh lên, hơi sưng, Hoàng đế cởi giày của y, lộ ra ngón chân gần như đã tím đen.
Hoàng đế nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nhìn lại, ngón tay đặt trên mu bàn chân y, “Nơi này có đau không? “Đại hoàng tử lắc đầu, “Không có cảm giác gì." Y cố gắng ngồi dậy, lấy chủy thủ trong ngực dùng tuyết lau, mũi đao nhẹ rạch một đường ở mu bàn chân. Một lát sau máu tươi chậm rãi chảy ra, đại hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “May mắn, máu vẫn lưu thông, chỉ cần hút hết dịch ra là được rồi." Y đâm thêm vài lỗ nhỏ ở mắt cá chân, dịch bẩn mang theo mùi hôi chảy ra, nhuộm tuyết thành một bãi màu vàng.
Hoàng đế không nói tiếp nhận đoản chủy thủ, lấy nước tuyết rửa sạch, cẩn thận cắt sạch khăn vải còn sót lại trên đùi y. Đại hoàng tử thỉnh thoảng hít vào, động tác hoàng đế nhẹ nhàng, thần sắc lại khó coi. Đại hoàng tử thở dài, “Chử Huy, ngươi đang tức giận?" Hoàng đế hung hăng ném đoản chủy thủ xuống tuyết, “Rốt cục là ngươi đang suy nghĩ cái gì? Không muốn cái chân này nữa sao?" Đại hoàng tử nói: “Ván gỗ quá chặt, cho nên máu không lưu thông xuống dưới được, ta cũng không phải cố ý." Hoàng đế lắc đầu cười lạnh, trong mắt lại lộ ra thần sắc thương tâm, “Ngươi cho rằng ta không biết sao? Thì ra căn bản không buộc chặt như vậy. Đại khái là ngày y bắt đầu luyện tập đi bộ, rõ ràng còn chưa hoàn toàn lành lặn, đi đường còn có thể đau, ngươi nhẫn tâm cố định lại, chính là ngươi bảo ngươi có thể đi được. Nơi này sưng to như vậy, nếu là vừa mới ngã gãy căn bản không đến mức này, sợ là mấy ngày trước vết thương cũ đã nứt ra, chân đã bắt đầu sưng lên, ngươi cố gắng chống đỡ chỉ có thể dựa vào tay, mới có thể làm cho lòng bàn tay bị thương thành vậy. A Chiểu, A Chiểu, tại sao ngươi lại như vậy!"
Vì sao Đại hoàng tử phải như vậy, kỳ thật ai cũng biết. Y đưa tay vuốt lên mặt Hoàng đế, môi khẽ run rẩy, “Chử Huy, ngươi đừng kích động như vậy, ngươi lại phát sốt." Một tay hoàng đế xem tay y, một tay chỉ vào ta nói: “Hôm nay ngươi cưỡi hổ đi cho ta! Ngươi không phải mắng ta vô dụng sao, tốt, chúng ta thử xem, ta cho dù là bò cũng phải bò đến mức ngươi tìm không thấy!" Đại hoàng tử cười khổ, “Chân ta bây giờ lại gãy rồi, không có ngươi nửa bước khó đi, ngươi bảo ta đi đâu?"
Hoàng đế thở hổn hển, ánh tuyết phản chiếu sắc mặt xám xịt của hắn, môi lại đỏ dị thường. Đại hoàng tử chống người lên, tiến lên hôn hắn một cái, ánh sang trong mắt đã dần tắt, “Chử Huy, chỉ còn lại hai người chúng ta." Hoàng đế nhìn thẳng y, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt y. Đại hoàng tử cong mắt cười, đánh gãy thứ vừa toát lên trong mắt, “Cho nên ngươi đừng đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Ngươi đừng giận ta, chúng ta cùng sống, cùng nhau rời khỏi nơi này. “Hoàng đế nhìn y không chớp mắt, cuối cùng gắt gao ôm lấy y, “Được, A Chiểu, chúng ta cùng nhau sống sót đi."
Ta lẳng lặng đứng ở một bên, trong lòng không biết là vui hay buồn. Chúng ta tập tễnh ở trong núi tuyết đã gần một tháng, đại hoàng tử gãy chân, hoàng đế trúng độc, ta lại thủy chung khỏe mạnh. Ta vốn là hổ trong núi, mấy ngày nay ở đây còn quen thuộc hơn so với ở hoàng cung, lại quên mất hai người bọn họ chỉ là người. Ăn gió uống sương, ngủ trên mặt đất, dưới cái nhìn của ta thì là chuyện không bình thường, lại dần dần mài mòn tự tin của bọn họ, càng ngày càng mất đi lòng tin thoát hiểm.
Thời điểm này, ta mới chân chính ý thức được, bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh, thiếu chút nữa liền muốn sụp đổ.
Đó là bọn họ, không phải chúng ta.
Ta và họ đến cuối cùng vẫn khác nhau. Trong thời khắc sinh tử, trong mắt bọn họ chỉ có nhau.
Ta cả kinh, vội vàng chạy đến bên cạnh hai người. Hoàng đế ngồi dậy, đau đớn xoa trán, bỗng nhiên hét lớn: “A Chiểu, ngươi làm sao vậy!"
Đại hoàng tử nằm trên mặt đất, cong người che chân trái, cơ hồ lăn lộn trên mặt đất. Chân hoàng đế vô lực, bò đến bên cạnh y, trên mặt đã trắng bệch, “Chân của ngươi…" Tấm ván trên đùi y bị gãy, mới vừa rồi ta mơ hồ nghe thấy thanh âm đứt gãy. Hoàng đế đang muốn quan sát, lại đột nhiên nắm lấy cổ tay trái của y, lộ ra.
Nơi đó cơ hồ bị rách một tầng da, máu thịt đã be bét khó coi. Hoàng đế dừng lại, nhanh chóng trấn định lại, “Ta tháo ván gỗ cho ngươi, ngươi nhịn một chút." Đại hoàng tử tay phải nắm tay trái thật chặt, cắn răng nói được. Hoàng đế vén ống quần y lên, cởi khăn vải tháo ván gỗ ra, không khỏi hít một hơi lạnh. Y bị thương ở bắp chân, gãy hai xương, vốn đã cố định xong, mới vừa rồi ngã lại lệch vị trí biến dạng, bị sưng thành một cục. Trên đùi của y cũng có những vết thương ngoài da khác, hoặc đã kết vảy hoặc còn chảy máu, dính liền khăn vải, gần như xé một lớp da. Nhưng những thứ này còn không phải là tồi tệ nhất, mắt cá chân của y xanh lên, hơi sưng, Hoàng đế cởi giày của y, lộ ra ngón chân gần như đã tím đen.
Hoàng đế nhắm mắt lại, dường như không đành lòng nhìn lại, ngón tay đặt trên mu bàn chân y, “Nơi này có đau không? “Đại hoàng tử lắc đầu, “Không có cảm giác gì." Y cố gắng ngồi dậy, lấy chủy thủ trong ngực dùng tuyết lau, mũi đao nhẹ rạch một đường ở mu bàn chân. Một lát sau máu tươi chậm rãi chảy ra, đại hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “May mắn, máu vẫn lưu thông, chỉ cần hút hết dịch ra là được rồi." Y đâm thêm vài lỗ nhỏ ở mắt cá chân, dịch bẩn mang theo mùi hôi chảy ra, nhuộm tuyết thành một bãi màu vàng.
Hoàng đế không nói tiếp nhận đoản chủy thủ, lấy nước tuyết rửa sạch, cẩn thận cắt sạch khăn vải còn sót lại trên đùi y. Đại hoàng tử thỉnh thoảng hít vào, động tác hoàng đế nhẹ nhàng, thần sắc lại khó coi. Đại hoàng tử thở dài, “Chử Huy, ngươi đang tức giận?" Hoàng đế hung hăng ném đoản chủy thủ xuống tuyết, “Rốt cục là ngươi đang suy nghĩ cái gì? Không muốn cái chân này nữa sao?" Đại hoàng tử nói: “Ván gỗ quá chặt, cho nên máu không lưu thông xuống dưới được, ta cũng không phải cố ý." Hoàng đế lắc đầu cười lạnh, trong mắt lại lộ ra thần sắc thương tâm, “Ngươi cho rằng ta không biết sao? Thì ra căn bản không buộc chặt như vậy. Đại khái là ngày y bắt đầu luyện tập đi bộ, rõ ràng còn chưa hoàn toàn lành lặn, đi đường còn có thể đau, ngươi nhẫn tâm cố định lại, chính là ngươi bảo ngươi có thể đi được. Nơi này sưng to như vậy, nếu là vừa mới ngã gãy căn bản không đến mức này, sợ là mấy ngày trước vết thương cũ đã nứt ra, chân đã bắt đầu sưng lên, ngươi cố gắng chống đỡ chỉ có thể dựa vào tay, mới có thể làm cho lòng bàn tay bị thương thành vậy. A Chiểu, A Chiểu, tại sao ngươi lại như vậy!"
Vì sao Đại hoàng tử phải như vậy, kỳ thật ai cũng biết. Y đưa tay vuốt lên mặt Hoàng đế, môi khẽ run rẩy, “Chử Huy, ngươi đừng kích động như vậy, ngươi lại phát sốt." Một tay hoàng đế xem tay y, một tay chỉ vào ta nói: “Hôm nay ngươi cưỡi hổ đi cho ta! Ngươi không phải mắng ta vô dụng sao, tốt, chúng ta thử xem, ta cho dù là bò cũng phải bò đến mức ngươi tìm không thấy!" Đại hoàng tử cười khổ, “Chân ta bây giờ lại gãy rồi, không có ngươi nửa bước khó đi, ngươi bảo ta đi đâu?"
Hoàng đế thở hổn hển, ánh tuyết phản chiếu sắc mặt xám xịt của hắn, môi lại đỏ dị thường. Đại hoàng tử chống người lên, tiến lên hôn hắn một cái, ánh sang trong mắt đã dần tắt, “Chử Huy, chỉ còn lại hai người chúng ta." Hoàng đế nhìn thẳng y, đầu ngón tay lướt qua khóe mắt y. Đại hoàng tử cong mắt cười, đánh gãy thứ vừa toát lên trong mắt, “Cho nên ngươi đừng đuổi ta đi, ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi. Ngươi đừng giận ta, chúng ta cùng sống, cùng nhau rời khỏi nơi này. “Hoàng đế nhìn y không chớp mắt, cuối cùng gắt gao ôm lấy y, “Được, A Chiểu, chúng ta cùng nhau sống sót đi."
Ta lẳng lặng đứng ở một bên, trong lòng không biết là vui hay buồn. Chúng ta tập tễnh ở trong núi tuyết đã gần một tháng, đại hoàng tử gãy chân, hoàng đế trúng độc, ta lại thủy chung khỏe mạnh. Ta vốn là hổ trong núi, mấy ngày nay ở đây còn quen thuộc hơn so với ở hoàng cung, lại quên mất hai người bọn họ chỉ là người. Ăn gió uống sương, ngủ trên mặt đất, dưới cái nhìn của ta thì là chuyện không bình thường, lại dần dần mài mòn tự tin của bọn họ, càng ngày càng mất đi lòng tin thoát hiểm.
Thời điểm này, ta mới chân chính ý thức được, bọn họ đã lâm vào tuyệt cảnh, thiếu chút nữa liền muốn sụp đổ.
Đó là bọn họ, không phải chúng ta.
Ta và họ đến cuối cùng vẫn khác nhau. Trong thời khắc sinh tử, trong mắt bọn họ chỉ có nhau.