Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 3: Người đàn ông này, có lai lịch không bình thường!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Mày!"
Cố phu nhân biết, mấy năm nay, nha đầu An Hảo này học Taekwondo, hiện tại cô cũng rất ít khi quay về nhà, cho nên đã rất lâu rồi không tìm cô gây phiền toái được, giờ phút này, khi nhìn thấy bộ dạng không sợ trời, không sợ đất này của An Hảo, liền giận đến cắn răng nghiến lợi.
“Tuổi còn nhỏ, ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, đã ra ngoài mướn phòng với đàn ông, bị đàn ông chà đạp lại còn phách lối như thế, thật là không biết xấu hổ! Chỉ nói chuyện với mày thôi tao cũng thấy ghê tởm!"
Bỗng nhiên, Cố Thi Thi giơ ngón tay lên chỉ cô:
“Suýt chút nữa tao đã quên, Cố An Hảo, mày cũng có bản lãnh nhỉ, đã mướn phòng cùng người đàn ông khác, lại còn là khách sạn mắc như vậy! Tiền phòng là mày trả chứ gì? Tiền của mày không phải là tiền của Cố gia sao? Mày cầm tiền của Cố gia chúng ta, ra ngoài ăn chơi trác táng với người đàn ông khác, mày không biết xấu hổ à?"
Thật sự, hiện tại An Hảo cũng không biết mình đang ở khách sạn nào.
Vừa rồi tỉnh lại quá kinh ngạc, quá hốt hoảng, chỉ cảm thấy căn phòng này rất lớn, thậm chí có hai ba gian, trông có vẻ là khách sạn năm, sáu sao trở lên.
Nghe Cố Thi Thi nói vậy, cô cúi đầu nhìn Logo khách sạn được thêu bằng kim tuyến trên áo choàng, sau khi xem xong ngay cả bản thân cũng có chút kinh ngạc.
Người đàn ông vừa rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại dẫn cô đến một khách sạn cao cấp như vậy?
Thấy biểu cảm ngạc nhiên của An Hảo, Cố Thi Thi tiến lên lập tức đẩy cô ra.
An Hảo nhất thời không phòng bị, bị đẩy lui về sau một bước, ngước mắt lên đã thấy Cố Thi Thi nghênh ngang đi vào trong.
“Để tao xem chút, rốt cuộc người đàn ông tối qua ngủ cùng mày là ai!"
An Hảo không làm chuyện trái lương tâm, dĩ nhiên không khẩn trương.
Chẳng qua, khi nghĩ đến người đàn ông vừa rồi, cô cảm thấy khi làm liên lụy đến người khác như thế, dường như không tốt lắm, vội vàng tiến lên níu cổ tay cô ta lại.
“Sao hả? Sợ rồi à?"
Cố Thi Thi cười lạnh hất tay cô ra: “Trái lại, tao rất muốn nhìn xem tối qua mày đã tìm một con hàng thế nào để trãi qua tình một đêm! Tao nhớ lúc tao nhìn từ xa, vóc người của tên đàn ông kia cũng không tệ đâu!"
Vừa nói, Cố Thi Thi vừa giảm thấp âm điệu, dùng giọng chỉ có An Hảo và cô ta nghe được: “Món quà lớn tao tặng thế nào hả? Tối hôm qua rất hưởng thụ phải không?"
An Hảo hoàn toàn không phản ứng với những lời nói khích của cô ta.
Cố Thi Thi thấy dáng vẻ không căng thẳng, không e ngại của cô, cùng với ánh mắt bướng bỉnh, không phục kia, liền tức giận nói: “Cố An Hảo, mày dám trừng tao? Có bản lãnh mày đừng chỉ dùng ánh mắt! Thử đánh tao một cái xem! Để coi ba có còn cho mày ở lại Cố gia không!"
An Hảo nắm chặc quả đấm, biết rõ Cố Thi Thi đang khích mình, có lẽ hiện tại cô ta đã hận không thể tự tay xé cô ra.
Cửa phòng ngủ phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng “Cạch —— “ nhỏ.
Sắc mặt An Hảo cứng đờ, quay đầu lại khiếp sợ nhìn người đàn ông kia đi ra.
Cố Thi Thi nghe thấy tiếng mở cửa, mặt lại đầy sự hưng phấn.
Kết quả, khi nhìn thấy bóng người cao lớn đi ra từ cửa.
Người đàn ông kia, không có vẻ côn đồ, thô bỉ như những tên trong quán bar mà cô ta tưởng tượng, trái lại, anh tuấn như thần, ngũ quan tinh xảo giống như thần thượng cổ tự tay điêu khắc ra, cực kỳ hoàn mỹ, thần thái lạnh nhạt cứ thế xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cố Thi Thi hoàn toàn đần mặt ra, không dám tin nhìn người đàn ông đẹp đến không còn từ nào để diễn tả trước mặt, lại nhìn áo choàng tắm trên người anh, sau đó đảo mắt nhìn áo choàng tắm trên người An Hảo, trái tim nhỏ bé này lập tức vỡ tan tành.
“Anh...Anh là ai?"
Vốn dĩ muốn mở miệng mắng người, cuối cùng, cứng nhắc chuyển thành sự khách sáo, thật sự khí chất của người đàn ông này quá không bình thường.
An Hảo ngây ngốc nhìn người đàn ông kia, trong lúc nhất thời không phản ứng được gì.
Sao anh ta lại đi ra? Sao anh ta lại đi ra chứ?
Vốn dĩ, chỉ cần cô có thể đuổi hết đám người Cố gia đi trước, không để họ phát hiện ra sự tồn tại của anh, tránh để liên lụy đến người ngoài cuộc như anh, thế nhưng sao anh lại đi ra chứ!
Tả Hàn Thành nhận được điện thoại của trợ lý, đang nói chuyện công việc, bỗng nhiên nghe được động tĩnh ngoài cửa, còn có giọng người hùng hổ ầm ĩ, liền cúp điện thoại.
Vốn dĩ, anh không có tâm trạng nghe chuyện nhà lộn xộn của họ, nhưng vì trong lúc nhất thời tự giam mình trong phòng, trùng hợp nghe rõ ràng nội dung của câu chuyện.
Còn tưởng rằng là một tuồng kịch gia đình máu chó gì đấy, thế nhưng Cố An Hảo kia bị đám người đó sĩ nhục hồi lâu vẫn không nói một câu giải thích.
Cho dù, Tả Hàn Thành không có hứng thú với những chuyện như thế, cũng dễ dàng nghe ra được tiểu nha đầu này đã bị họ gài bẫy.
Biết rõ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Cố An Hảo lại không hề phản bác một câu, cũng không giải thích bất cứ điều gì.
Không ngờ rằng, một cô gái nhỏ lại bị người nhà ức hiếp đến thế này, thậm chí, còn là một học sinh trung học, lại có thể bình ổn như vậy...
Sau khi đi ra, đối mặt với tầm mắt của An Hảo, lại cảm thấy thú vị.
Vừa rồi, khi đối mặt với đám người được gọi là người của Cố gia này, cô luôn mang dáng vẻ không phục tùng, nhưng lúc này khi đưa lưng về phía đám người nhà kia, trên mặt đã lộ ra chút mệt mỏi cùng căm tức, thế nhưng trong nháy mắt lúc bốn mắt nhìn nhau, cô lại vô cùng lúng túng, dường như hận không thể chui vào kẽ hở nào đó dưới đất, dường như để những chuyện này liên lụy đến một người ngoài như anh, rất có lỗi.
Lúc này, Tả Hàn Thành cũng đang dò xét cô tỉ mỉ, ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng liếc Cố Thi Thi: “Trông tuổi tác cô cũng không lớn, có vẻ vẫn còn là một học sinh, sau khi vào cửa, mở miệng ra liền nói đến tình một đêm, dùng những từ ngữ thô bỉ, cái này chính là thể diện của Cố gia sao?"
Cố Thi Thi hoàn toàn không ngờ đến, người đàn ông vừa mở miệng liền giúp Cố An Hảo chế nhạo mình, cho dù người này trông không hề đơn giản, nhưng vẫn không nhịn định mở miệng phản bác: “Anh..."
“Thi Thi!"
Bỗng nhiên, Cố phu nhân đi nhanh đến, cố tay Cố Thi Thi đẩy cô ta về phía sau, nhỏ giọng nói: “Chuyện không chắc chắn, trước tiên đừng nói bậy bạ."
Cố Thi Thi khó hiểu đảo mắt nhìn về phía Tả Hàn Thành, do dự, sau đó mới quay đầu trở lại thấp giọng hỏi: “Mẹ, người này là ai?"
Dù sao Cố phu nhân cũng là vợ của Cố thị trưởng, nhiều năm trước đã gặp qua không ít người quyền thế, tuy người đàn ông anh tuấn phi phàm trước mắt này có chút xa lạ, nhưng nhìn một cái đã biết là người có thân phận không bình thường.
Nếu bên trong cậu ta đã nghe được đoạn đối thoại của họ, nhưng vẫn thản nhiên đi ra như thế, hơn nữa, còn không hề có chút kính sợ nào đối với người nhà của Cố thị trưởng như họ, rất hiển nhiên, người đàn ông này có lai lịch không hề đơn giản.
Cố Thi Thi bị kéo đến chỗ cửa, có chút không phục, nhưng bởi vì bị mẹ ngăn nên không thể tiến lên nói chuyện.
Chú hai Cố gia vẫn luôn đứng trước cửa, lúc này đã nhận ra nhân vật trước mắt, ông quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh lại thấy người này rất giống Tả Hàn Thành của tập đoàn Thành Lăng nhỉ?"
Chú ba Cố gia cũng cẩn thận dò xét: “Có vẻ thật sự là cậu ta!"
“Mấy năm trước, tập đoàn Thịnh Lăng dời trụ sở chính từ nước Mỹ về Trung Quốc, phát triển mạnh nguồn tài nguyên trong nước, Tả Hàn Thành này là người ngay cả người đứng đầu thương giới trong tỉnh cũng không mời nổi!"
“Mày!"
Cố phu nhân biết, mấy năm nay, nha đầu An Hảo này học Taekwondo, hiện tại cô cũng rất ít khi quay về nhà, cho nên đã rất lâu rồi không tìm cô gây phiền toái được, giờ phút này, khi nhìn thấy bộ dạng không sợ trời, không sợ đất này của An Hảo, liền giận đến cắn răng nghiến lợi.
“Tuổi còn nhỏ, ngay cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, đã ra ngoài mướn phòng với đàn ông, bị đàn ông chà đạp lại còn phách lối như thế, thật là không biết xấu hổ! Chỉ nói chuyện với mày thôi tao cũng thấy ghê tởm!"
Bỗng nhiên, Cố Thi Thi giơ ngón tay lên chỉ cô:
“Suýt chút nữa tao đã quên, Cố An Hảo, mày cũng có bản lãnh nhỉ, đã mướn phòng cùng người đàn ông khác, lại còn là khách sạn mắc như vậy! Tiền phòng là mày trả chứ gì? Tiền của mày không phải là tiền của Cố gia sao? Mày cầm tiền của Cố gia chúng ta, ra ngoài ăn chơi trác táng với người đàn ông khác, mày không biết xấu hổ à?"
Thật sự, hiện tại An Hảo cũng không biết mình đang ở khách sạn nào.
Vừa rồi tỉnh lại quá kinh ngạc, quá hốt hoảng, chỉ cảm thấy căn phòng này rất lớn, thậm chí có hai ba gian, trông có vẻ là khách sạn năm, sáu sao trở lên.
Nghe Cố Thi Thi nói vậy, cô cúi đầu nhìn Logo khách sạn được thêu bằng kim tuyến trên áo choàng, sau khi xem xong ngay cả bản thân cũng có chút kinh ngạc.
Người đàn ông vừa rồi, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại dẫn cô đến một khách sạn cao cấp như vậy?
Thấy biểu cảm ngạc nhiên của An Hảo, Cố Thi Thi tiến lên lập tức đẩy cô ra.
An Hảo nhất thời không phòng bị, bị đẩy lui về sau một bước, ngước mắt lên đã thấy Cố Thi Thi nghênh ngang đi vào trong.
“Để tao xem chút, rốt cuộc người đàn ông tối qua ngủ cùng mày là ai!"
An Hảo không làm chuyện trái lương tâm, dĩ nhiên không khẩn trương.
Chẳng qua, khi nghĩ đến người đàn ông vừa rồi, cô cảm thấy khi làm liên lụy đến người khác như thế, dường như không tốt lắm, vội vàng tiến lên níu cổ tay cô ta lại.
“Sao hả? Sợ rồi à?"
Cố Thi Thi cười lạnh hất tay cô ra: “Trái lại, tao rất muốn nhìn xem tối qua mày đã tìm một con hàng thế nào để trãi qua tình một đêm! Tao nhớ lúc tao nhìn từ xa, vóc người của tên đàn ông kia cũng không tệ đâu!"
Vừa nói, Cố Thi Thi vừa giảm thấp âm điệu, dùng giọng chỉ có An Hảo và cô ta nghe được: “Món quà lớn tao tặng thế nào hả? Tối hôm qua rất hưởng thụ phải không?"
An Hảo hoàn toàn không phản ứng với những lời nói khích của cô ta.
Cố Thi Thi thấy dáng vẻ không căng thẳng, không e ngại của cô, cùng với ánh mắt bướng bỉnh, không phục kia, liền tức giận nói: “Cố An Hảo, mày dám trừng tao? Có bản lãnh mày đừng chỉ dùng ánh mắt! Thử đánh tao một cái xem! Để coi ba có còn cho mày ở lại Cố gia không!"
An Hảo nắm chặc quả đấm, biết rõ Cố Thi Thi đang khích mình, có lẽ hiện tại cô ta đã hận không thể tự tay xé cô ra.
Cửa phòng ngủ phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng “Cạch —— “ nhỏ.
Sắc mặt An Hảo cứng đờ, quay đầu lại khiếp sợ nhìn người đàn ông kia đi ra.
Cố Thi Thi nghe thấy tiếng mở cửa, mặt lại đầy sự hưng phấn.
Kết quả, khi nhìn thấy bóng người cao lớn đi ra từ cửa.
Người đàn ông kia, không có vẻ côn đồ, thô bỉ như những tên trong quán bar mà cô ta tưởng tượng, trái lại, anh tuấn như thần, ngũ quan tinh xảo giống như thần thượng cổ tự tay điêu khắc ra, cực kỳ hoàn mỹ, thần thái lạnh nhạt cứ thế xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Cố Thi Thi hoàn toàn đần mặt ra, không dám tin nhìn người đàn ông đẹp đến không còn từ nào để diễn tả trước mặt, lại nhìn áo choàng tắm trên người anh, sau đó đảo mắt nhìn áo choàng tắm trên người An Hảo, trái tim nhỏ bé này lập tức vỡ tan tành.
“Anh...Anh là ai?"
Vốn dĩ muốn mở miệng mắng người, cuối cùng, cứng nhắc chuyển thành sự khách sáo, thật sự khí chất của người đàn ông này quá không bình thường.
An Hảo ngây ngốc nhìn người đàn ông kia, trong lúc nhất thời không phản ứng được gì.
Sao anh ta lại đi ra? Sao anh ta lại đi ra chứ?
Vốn dĩ, chỉ cần cô có thể đuổi hết đám người Cố gia đi trước, không để họ phát hiện ra sự tồn tại của anh, tránh để liên lụy đến người ngoài cuộc như anh, thế nhưng sao anh lại đi ra chứ!
Tả Hàn Thành nhận được điện thoại của trợ lý, đang nói chuyện công việc, bỗng nhiên nghe được động tĩnh ngoài cửa, còn có giọng người hùng hổ ầm ĩ, liền cúp điện thoại.
Vốn dĩ, anh không có tâm trạng nghe chuyện nhà lộn xộn của họ, nhưng vì trong lúc nhất thời tự giam mình trong phòng, trùng hợp nghe rõ ràng nội dung của câu chuyện.
Còn tưởng rằng là một tuồng kịch gia đình máu chó gì đấy, thế nhưng Cố An Hảo kia bị đám người đó sĩ nhục hồi lâu vẫn không nói một câu giải thích.
Cho dù, Tả Hàn Thành không có hứng thú với những chuyện như thế, cũng dễ dàng nghe ra được tiểu nha đầu này đã bị họ gài bẫy.
Biết rõ như vậy, nhưng từ đầu đến cuối Cố An Hảo lại không hề phản bác một câu, cũng không giải thích bất cứ điều gì.
Không ngờ rằng, một cô gái nhỏ lại bị người nhà ức hiếp đến thế này, thậm chí, còn là một học sinh trung học, lại có thể bình ổn như vậy...
Sau khi đi ra, đối mặt với tầm mắt của An Hảo, lại cảm thấy thú vị.
Vừa rồi, khi đối mặt với đám người được gọi là người của Cố gia này, cô luôn mang dáng vẻ không phục tùng, nhưng lúc này khi đưa lưng về phía đám người nhà kia, trên mặt đã lộ ra chút mệt mỏi cùng căm tức, thế nhưng trong nháy mắt lúc bốn mắt nhìn nhau, cô lại vô cùng lúng túng, dường như hận không thể chui vào kẽ hở nào đó dưới đất, dường như để những chuyện này liên lụy đến một người ngoài như anh, rất có lỗi.
Lúc này, Tả Hàn Thành cũng đang dò xét cô tỉ mỉ, ngay sau đó, ánh mắt lạnh lùng liếc Cố Thi Thi: “Trông tuổi tác cô cũng không lớn, có vẻ vẫn còn là một học sinh, sau khi vào cửa, mở miệng ra liền nói đến tình một đêm, dùng những từ ngữ thô bỉ, cái này chính là thể diện của Cố gia sao?"
Cố Thi Thi hoàn toàn không ngờ đến, người đàn ông vừa mở miệng liền giúp Cố An Hảo chế nhạo mình, cho dù người này trông không hề đơn giản, nhưng vẫn không nhịn định mở miệng phản bác: “Anh..."
“Thi Thi!"
Bỗng nhiên, Cố phu nhân đi nhanh đến, cố tay Cố Thi Thi đẩy cô ta về phía sau, nhỏ giọng nói: “Chuyện không chắc chắn, trước tiên đừng nói bậy bạ."
Cố Thi Thi khó hiểu đảo mắt nhìn về phía Tả Hàn Thành, do dự, sau đó mới quay đầu trở lại thấp giọng hỏi: “Mẹ, người này là ai?"
Dù sao Cố phu nhân cũng là vợ của Cố thị trưởng, nhiều năm trước đã gặp qua không ít người quyền thế, tuy người đàn ông anh tuấn phi phàm trước mắt này có chút xa lạ, nhưng nhìn một cái đã biết là người có thân phận không bình thường.
Nếu bên trong cậu ta đã nghe được đoạn đối thoại của họ, nhưng vẫn thản nhiên đi ra như thế, hơn nữa, còn không hề có chút kính sợ nào đối với người nhà của Cố thị trưởng như họ, rất hiển nhiên, người đàn ông này có lai lịch không hề đơn giản.
Cố Thi Thi bị kéo đến chỗ cửa, có chút không phục, nhưng bởi vì bị mẹ ngăn nên không thể tiến lên nói chuyện.
Chú hai Cố gia vẫn luôn đứng trước cửa, lúc này đã nhận ra nhân vật trước mắt, ông quay đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao anh lại thấy người này rất giống Tả Hàn Thành của tập đoàn Thành Lăng nhỉ?"
Chú ba Cố gia cũng cẩn thận dò xét: “Có vẻ thật sự là cậu ta!"
“Mấy năm trước, tập đoàn Thịnh Lăng dời trụ sở chính từ nước Mỹ về Trung Quốc, phát triển mạnh nguồn tài nguyên trong nước, Tả Hàn Thành này là người ngay cả người đứng đầu thương giới trong tỉnh cũng không mời nổi!"
Tác giả :
Đào Hỷ Hỷ