Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 62
“Cô cô, Thái tử điện hạ có nói qua, để nô tỳ đi Triêu Huy điện hầu hạ!" Lần này Thường Hy không nhịn được, nàng không thể để cho mình mạo hiểm. vì giữ tính mạng nàng có thể không tranh giành, có thể nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là nàng chịu để cho người khác khi dễ. Hơn nữa… Phùng Lương đễ – Phùng Thư Nhã, Thường Hy cũng biết, mặc dù ở Vĩnh Hạng cung không có giao thiệp gì qua, nhưng là cũng có chút ít hiểu biết. Phùng Thư Nhã mặc dù không một dạng liều lĩnh giống Đỗ Đình Phương, không âm độc giống La Thúy Yên, nhưng đây cũng không phải là đèn cạn dầu, nhìn thì không nói một lời nhưng trong bụng cái gì cũng đều biết cả. Để cho mình đi hầu hạ nàng, Thường Hy khó có thể chắc chắn mình sống được bao lâu.
Vân Thanh nghe được lời Thường Hy, ngẩng đầu lên nhìn quét qua nàng một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Thường Hy có thể phản bác lại mình, khóe miệng hơi cong một chút, thản nhiên nói: “Ta là quản sự cô cô ở Đông cung, an bài nhân sự luôn là ta trông nom. Bảo ngươi đi thì cứ đi, chỗ Thái tử gia tự ta sẽ nói, ngươi từ đâu tới nói nhảm nhiều vậy!"
Thường Hy đè nén cơn giận của mình, lên tiếng nói: “Lời nói của cô cô là không có sai, nhưng nếu là chính miệng Thái tử gia bảo nô tỳ đi Triêu Huy điện phục vụ, như vậy cô cô muốn mang nô tỳ đi kính xin cô cô thông báo trước một tiếng cho Thái tử gia mới phải. Hơn nữa nô tỳ cũng không thể cứ âm thầm rời đi như vậy!"
Sắc mặt Vân Thanh đột biến, trong Đông cung này còn không có nô tỳ nào dám nói với nàng như vậy, không khỉ cười lạnh nói: “Ngươi thật ra bản lãnh cũng lớn nhỉ, lại dám cùng ta nói chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta không dám xử phạt ngươi sao?"
Thường Hy đã sớm ngờ tới Vân Thanh sẽ nói như vậy, định thần nói tiếp: “Cô cô muốn xử phạt nô tỳ, nô tỳ tự nhiên không dám nói lời nào, nhưng mặc cho cô cô có xử phạt nô tỳ cũng không thể rời đi như vậy!"
Vân Thanh không nghĩ tới Thường Hy lại có thể cường thế như vậy, nhẹ nhàng cười mà nói: “Ngươi cho rằng nơi này là nơi mà ngươi muốn làm gì là có thể làm sao? Nơi này cũng không phải hậu viện nhà ngươi, quả nhiên xuất thân thương hộ thì không biết đến quy củ!"
Thường Hy mặt phấn đỏ lên, hai bàn tay không khỏi hung hăng siết lại một chỗ, lời này khiến người ta nghe giống như dao cắt trong lòng. Thường Hy khẽ cắn răng nói: “Cô cô lời ấy sai rồi, nô tỳ đã đi vào cung, lại từng ở Vĩnh Hạng học qua quy củ, là Vương mama của Vĩnh Hạng! Đến thánh thượng cũng tự mình tán dương, chẳng nhẽ ngay cả bản lĩnh của Vương mama, cô cô cũng coi thường sao?"
Vân Thanh cảm thấy kinh ngạc nhìn Thường Hy, cư nhiên giận quá thành cười nói: “Thật khéo nói, chỉ là lời này cũng chưa chắc đúng. Tục ngữ có câu, rồng có chín con, mỗi con đều bất đồng. Ngay cả khi Vương mama có bản lãnh thông thiên chẳng lẽ nhất định đảm bảo người bà ta huấn luyện ra đều tốt đẹp hay sao? Có khi bản thân Vương mama cũng không dám đảm bảo như vậy chứ! Ngu Thường Hy, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, tưởng có thể đem Vương mama ra hù dọa ta sao?"
Giờ khắc này Thường Hy đột nhiên cảm nhận được Vân Thanh là người sâu thăm thẳm, vài ba lời liền đem thế công của mình hóa thành vô hình, để cho nàng không cách nào chống đỡ. Nàng nói thật chính xác, ngay cả Vương mama cũng không dám đảm bảo, ván này quả thật mình đã rơi vào thế hạ phong.
Vân Thanh thấy Thường Hy không nói mới chậm rãi tiếp lời: “Nhớ bổn phận của mình, không phải mỗi một con chim sẽ cũng đều có thể biến thành phượng hoàng, cũng không phải mỗi con phượng hoàng đều có thể đứng ở đầu cành cao. Không cần dựa vào khuôn mặt chính mình mà muốn làm gì thì làm!"
Vân Thanh nghe được lời Thường Hy, ngẩng đầu lên nhìn quét qua nàng một cái, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Thường Hy có thể phản bác lại mình, khóe miệng hơi cong một chút, thản nhiên nói: “Ta là quản sự cô cô ở Đông cung, an bài nhân sự luôn là ta trông nom. Bảo ngươi đi thì cứ đi, chỗ Thái tử gia tự ta sẽ nói, ngươi từ đâu tới nói nhảm nhiều vậy!"
Thường Hy đè nén cơn giận của mình, lên tiếng nói: “Lời nói của cô cô là không có sai, nhưng nếu là chính miệng Thái tử gia bảo nô tỳ đi Triêu Huy điện phục vụ, như vậy cô cô muốn mang nô tỳ đi kính xin cô cô thông báo trước một tiếng cho Thái tử gia mới phải. Hơn nữa nô tỳ cũng không thể cứ âm thầm rời đi như vậy!"
Sắc mặt Vân Thanh đột biến, trong Đông cung này còn không có nô tỳ nào dám nói với nàng như vậy, không khỉ cười lạnh nói: “Ngươi thật ra bản lãnh cũng lớn nhỉ, lại dám cùng ta nói chuyện như vậy, ngươi cho rằng ta không dám xử phạt ngươi sao?"
Thường Hy đã sớm ngờ tới Vân Thanh sẽ nói như vậy, định thần nói tiếp: “Cô cô muốn xử phạt nô tỳ, nô tỳ tự nhiên không dám nói lời nào, nhưng mặc cho cô cô có xử phạt nô tỳ cũng không thể rời đi như vậy!"
Vân Thanh không nghĩ tới Thường Hy lại có thể cường thế như vậy, nhẹ nhàng cười mà nói: “Ngươi cho rằng nơi này là nơi mà ngươi muốn làm gì là có thể làm sao? Nơi này cũng không phải hậu viện nhà ngươi, quả nhiên xuất thân thương hộ thì không biết đến quy củ!"
Thường Hy mặt phấn đỏ lên, hai bàn tay không khỏi hung hăng siết lại một chỗ, lời này khiến người ta nghe giống như dao cắt trong lòng. Thường Hy khẽ cắn răng nói: “Cô cô lời ấy sai rồi, nô tỳ đã đi vào cung, lại từng ở Vĩnh Hạng học qua quy củ, là Vương mama của Vĩnh Hạng! Đến thánh thượng cũng tự mình tán dương, chẳng nhẽ ngay cả bản lĩnh của Vương mama, cô cô cũng coi thường sao?"
Vân Thanh cảm thấy kinh ngạc nhìn Thường Hy, cư nhiên giận quá thành cười nói: “Thật khéo nói, chỉ là lời này cũng chưa chắc đúng. Tục ngữ có câu, rồng có chín con, mỗi con đều bất đồng. Ngay cả khi Vương mama có bản lãnh thông thiên chẳng lẽ nhất định đảm bảo người bà ta huấn luyện ra đều tốt đẹp hay sao? Có khi bản thân Vương mama cũng không dám đảm bảo như vậy chứ! Ngu Thường Hy, ngươi đừng hồ ngôn loạn ngữ, tưởng có thể đem Vương mama ra hù dọa ta sao?"
Giờ khắc này Thường Hy đột nhiên cảm nhận được Vân Thanh là người sâu thăm thẳm, vài ba lời liền đem thế công của mình hóa thành vô hình, để cho nàng không cách nào chống đỡ. Nàng nói thật chính xác, ngay cả Vương mama cũng không dám đảm bảo, ván này quả thật mình đã rơi vào thế hạ phong.
Vân Thanh thấy Thường Hy không nói mới chậm rãi tiếp lời: “Nhớ bổn phận của mình, không phải mỗi một con chim sẽ cũng đều có thể biến thành phượng hoàng, cũng không phải mỗi con phượng hoàng đều có thể đứng ở đầu cành cao. Không cần dựa vào khuôn mặt chính mình mà muốn làm gì thì làm!"
Tác giả :
Ám Hương