Lệnh Tôi Em Dám Không Nghe
Chương 58
HÀM NHI
Phần59:
Nghe anh nói như vậy lòng cô càng đau nhiều hơn... Cô thật sự thấy rất có lỗi với anh, cô biết tình cảm của anh dành cho cô nhưng cô vẫn không thể đáp trả, nghe những lời quan tâm đó cô càng cảm thấy mình thật tồi tệ
Cô kiềm nén nước mắt cố gắng giữ bình tỉnh nói
"Cảm ơn anh nhiều lắm"
"Không có gì đâu, em đừng khách sáo với anh như vậy"
"Vậy thôi nghĩ ngơi đi... Đến ngày làm cô dâu mới thật sự hoàn hảo và xinh đẹp được"
"Dạ" cô trả lời xong thì cúp máy
Anh lúc này đứng lặng người lại bóp chặt lồng ngực tim anh đang đau nhói như muốn nổ tung, có người đàn ông nào mà không đau khi chúc mừng người con gái mình yêu đi lấy chồng chứ anh thì cũng không phải ngoại lên gì
[...]
Vài tuần sau đó hôn lễ được cử hành
Lâm Kỳ bảnh bao với bộ vest đen lịch lảm đến với tư cách thay nhà gái nắm tay cô dâu lên lễ đường trao cho chú rễ... Hắn biết ơn Lâm Kỳ vì thời gian qua đã giúp Hàm Nhi và con trai hắn nay cộng thêm có ý tốt nên hắn rất vui vẻ gật đầu đồng ý
...
Hôn lễ tất bật người... Cô và cậu con trai đang ngồi chờ trong phòng thay đồ của cô... Còn hắn và Lâm Kỳ đi ra bên ngoài xem xét mọi chuyện đã ổn thỏa chưa
Cô được các nhân viên phụ trang và make up rất lộng lẩy, làm xong công việc thì họ rời đi... Giờ trong phòng chỉ còn cô và cậu con trai đáng yêu
"Woa... Mẹ của con thật đẹp giống như công chúa vậy" cậu nhóc mở to mắt long lanh nhìn cô khen ngợi
Cô nghe xong thì cười rất tươi
"Con đúng thật dẽo miệng mà... Lại đây cho mẹ ôm hôn cái nào" cô dang tay ra
Cậu nhóc nghe xong nhanh chân đi lại cho cô ôm hôn... Cô và cậu nhóc đang cười vui vẻ thì tiếng cửa mở ra
"Cạch"
Bước vào trong là hai người đàn ông mặc trên mình bộ đồng phục của nhà hàng... Cô ngước mặt lên nhìn cất giọng hỏi
"Hai cậu là...?"
"Dạ, chúng tôi là nhân viên của nhà hàng mang đồ ăn lên cho cô đây ạ" hai nam nhân viên càng nói thì càng đi lại gần cô
"Nhưng tôi đâu có gọi mang vào đây..."
"Cô không gọi nhưng có người gọi cho cô... Và chúng tôi có nhiệm vụ mang vào" vừa ngắt lời xong thì hai nam nhân viên đi lại gần cô đứng trước mặt cô, cô nhìn có chút hoảng sợ chưa kịp hỏi thì
"Ưm... ưm... Mẹ...aa..., ưm" cậu nhóc và cô bị một chiếc khăn trắng có tẩm thuốc mê bịch vào miệng và mũi, cả cô và cậu nhóc ngất lịm đi
"Mau... Bỏ hai người này vào xe đẩy"
Một người đàn ông cất giọng nói rồi nhanh chóng bỏ cô và cậu nhóc vào xe đẩy... Sau khi bỏ xong hai tên đàn ông đó chùm một chiếc khăn đen lên và cùng một số đồ đạc làm giả như nhân viên dọn dẹp và bắt đầu đẩy chiếc xe đi
Do là khu vực phòng nghĩ kèm theo phòng thay đồ nên rất ít người qua lại... Hai tên đàn ông đẩy chiếc xe nhanh chóng ra khỏi nhà hàng xuống bải đậu xe rồi đưa cô và cậu nhóc vào một chiếc xe hơi lớn... Chiếc xe dần rời khỏi mà không hề bị ai phát hiện
[...]
30 phút sau
Chiếc xe dần dừng bánh tại một ngôi nhà hoang lớn bước ra từ trong nhà hoang đó là một người phụ nữ hết sức quen thuộc đó không ai khác là Châu Ngọc
"Tụi mày có bị ai bám đuôi không?" Châu Ngọc cất giọng côn đồ hỏi
"Bà chị yên tâm... Chúng tôi trong nghề đã lâu mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ làm một phát là xong sẽ không ai biết đâu mà bám đuôi đâu"
"Tốt mau mở cửa tôi xem"
Hai tên kia nghe xong mở cửa xe cho Châu Ngọc nhìn! Châu Ngọc vừa nhìn thì khóe miệng nhếch lên
"Tốt lắm nhưng khi nào ả ta mới tỉnh?"
"Do thuốc mê chúng tôi sử dụng liều lượng ít nên khoảng 20 phút nữa cô gái này và cậu con trai sẽ tỉnh"
"Được rồi mau đưa ả và con trai ả vào trong cho tôi"
"Ok, bà chị" nói xong hai tên đàn ông nhanh chóng đưa cô và khu nhà hoang
"Hàm Nhi hôm nay tao nhất định sẽ cho mày chết cùng con trai mày... Trên đời này những kẻ muốn dành đồ với tao thì đều không có kết cục tốt" Châu Ngọc cười lớn nói
[...]
Tại nhà hàng
"Nguy to rồi... Hàm Nhi và Nhược Phong hai người mất tích rồi" Lâm kỳ hét lớn lên chạy lại chỗ hắn
"Không thể nào.., cậu có nhầm lẫn gì không?" hắn lo lắng hỏi lại
"Không, tôi chắc mà.., vừa nãy tôi tính vào gọi Hàm Nhi chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ lúc vào thì không thấy ai hết tôi đã đi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy"
"Mau gọi bảo vệ tìm kiếm khắp nhà hàng cho tôi" hắn ra lệnh
"Dạ..." mấy tên nhân viên nhanh chóng gọi thêm người đi tìm kiếm
"Cậu đi kiểm tra camera hết cho tôi" hắn quay qua nói với tên thư ký
"Em biết rồi anh" tên thư ký nghe xong chạy nhanh đi
Hắn và Lâm Kỳ cũng chạy đi tìm cô...
...
15 phút sau
"Chúng tôi đã lục soát hết nhưng vẫn không tìm thấy"
"Camera có phát hiện gì không " hắn lớn tiếng hỏi vì căn bản trong lòng hắn rất lo sợ
"Camera cho thấy có hai người đàn ông lạ bước vào phòng của Hàm Nhi... Nhưng chỉ xem được một camera đó còn lại bị kích nhiễm virut không xem được ngay cả camera ngoài bải đỗ xe cũng vậy" tên thư ký chạy lại báo cáo
"Điều này cho thấy đã có người bắt cóc Hàm Nhi cùng Nhược Phong đi..." Lâm Kỳ nói
"Tôi cũng nghĩ vậy nhưng ai có thể làm điều này chứ?... Không lẽ là...." hắn ngập ngừng thì tiếng chuông điện thoại reo
[...]
Thả sao nhé,.. Cảm ơn
Hết phần59
Phần59:
Nghe anh nói như vậy lòng cô càng đau nhiều hơn... Cô thật sự thấy rất có lỗi với anh, cô biết tình cảm của anh dành cho cô nhưng cô vẫn không thể đáp trả, nghe những lời quan tâm đó cô càng cảm thấy mình thật tồi tệ
Cô kiềm nén nước mắt cố gắng giữ bình tỉnh nói
"Cảm ơn anh nhiều lắm"
"Không có gì đâu, em đừng khách sáo với anh như vậy"
"Vậy thôi nghĩ ngơi đi... Đến ngày làm cô dâu mới thật sự hoàn hảo và xinh đẹp được"
"Dạ" cô trả lời xong thì cúp máy
Anh lúc này đứng lặng người lại bóp chặt lồng ngực tim anh đang đau nhói như muốn nổ tung, có người đàn ông nào mà không đau khi chúc mừng người con gái mình yêu đi lấy chồng chứ anh thì cũng không phải ngoại lên gì
[...]
Vài tuần sau đó hôn lễ được cử hành
Lâm Kỳ bảnh bao với bộ vest đen lịch lảm đến với tư cách thay nhà gái nắm tay cô dâu lên lễ đường trao cho chú rễ... Hắn biết ơn Lâm Kỳ vì thời gian qua đã giúp Hàm Nhi và con trai hắn nay cộng thêm có ý tốt nên hắn rất vui vẻ gật đầu đồng ý
...
Hôn lễ tất bật người... Cô và cậu con trai đang ngồi chờ trong phòng thay đồ của cô... Còn hắn và Lâm Kỳ đi ra bên ngoài xem xét mọi chuyện đã ổn thỏa chưa
Cô được các nhân viên phụ trang và make up rất lộng lẩy, làm xong công việc thì họ rời đi... Giờ trong phòng chỉ còn cô và cậu con trai đáng yêu
"Woa... Mẹ của con thật đẹp giống như công chúa vậy" cậu nhóc mở to mắt long lanh nhìn cô khen ngợi
Cô nghe xong thì cười rất tươi
"Con đúng thật dẽo miệng mà... Lại đây cho mẹ ôm hôn cái nào" cô dang tay ra
Cậu nhóc nghe xong nhanh chân đi lại cho cô ôm hôn... Cô và cậu nhóc đang cười vui vẻ thì tiếng cửa mở ra
"Cạch"
Bước vào trong là hai người đàn ông mặc trên mình bộ đồng phục của nhà hàng... Cô ngước mặt lên nhìn cất giọng hỏi
"Hai cậu là...?"
"Dạ, chúng tôi là nhân viên của nhà hàng mang đồ ăn lên cho cô đây ạ" hai nam nhân viên càng nói thì càng đi lại gần cô
"Nhưng tôi đâu có gọi mang vào đây..."
"Cô không gọi nhưng có người gọi cho cô... Và chúng tôi có nhiệm vụ mang vào" vừa ngắt lời xong thì hai nam nhân viên đi lại gần cô đứng trước mặt cô, cô nhìn có chút hoảng sợ chưa kịp hỏi thì
"Ưm... ưm... Mẹ...aa..., ưm" cậu nhóc và cô bị một chiếc khăn trắng có tẩm thuốc mê bịch vào miệng và mũi, cả cô và cậu nhóc ngất lịm đi
"Mau... Bỏ hai người này vào xe đẩy"
Một người đàn ông cất giọng nói rồi nhanh chóng bỏ cô và cậu nhóc vào xe đẩy... Sau khi bỏ xong hai tên đàn ông đó chùm một chiếc khăn đen lên và cùng một số đồ đạc làm giả như nhân viên dọn dẹp và bắt đầu đẩy chiếc xe đi
Do là khu vực phòng nghĩ kèm theo phòng thay đồ nên rất ít người qua lại... Hai tên đàn ông đẩy chiếc xe nhanh chóng ra khỏi nhà hàng xuống bải đậu xe rồi đưa cô và cậu nhóc vào một chiếc xe hơi lớn... Chiếc xe dần rời khỏi mà không hề bị ai phát hiện
[...]
30 phút sau
Chiếc xe dần dừng bánh tại một ngôi nhà hoang lớn bước ra từ trong nhà hoang đó là một người phụ nữ hết sức quen thuộc đó không ai khác là Châu Ngọc
"Tụi mày có bị ai bám đuôi không?" Châu Ngọc cất giọng côn đồ hỏi
"Bà chị yên tâm... Chúng tôi trong nghề đã lâu mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ làm một phát là xong sẽ không ai biết đâu mà bám đuôi đâu"
"Tốt mau mở cửa tôi xem"
Hai tên kia nghe xong mở cửa xe cho Châu Ngọc nhìn! Châu Ngọc vừa nhìn thì khóe miệng nhếch lên
"Tốt lắm nhưng khi nào ả ta mới tỉnh?"
"Do thuốc mê chúng tôi sử dụng liều lượng ít nên khoảng 20 phút nữa cô gái này và cậu con trai sẽ tỉnh"
"Được rồi mau đưa ả và con trai ả vào trong cho tôi"
"Ok, bà chị" nói xong hai tên đàn ông nhanh chóng đưa cô và khu nhà hoang
"Hàm Nhi hôm nay tao nhất định sẽ cho mày chết cùng con trai mày... Trên đời này những kẻ muốn dành đồ với tao thì đều không có kết cục tốt" Châu Ngọc cười lớn nói
[...]
Tại nhà hàng
"Nguy to rồi... Hàm Nhi và Nhược Phong hai người mất tích rồi" Lâm kỳ hét lớn lên chạy lại chỗ hắn
"Không thể nào.., cậu có nhầm lẫn gì không?" hắn lo lắng hỏi lại
"Không, tôi chắc mà.., vừa nãy tôi tính vào gọi Hàm Nhi chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ lúc vào thì không thấy ai hết tôi đã đi tìm khắp nơi nhưng cũng không thấy"
"Mau gọi bảo vệ tìm kiếm khắp nhà hàng cho tôi" hắn ra lệnh
"Dạ..." mấy tên nhân viên nhanh chóng gọi thêm người đi tìm kiếm
"Cậu đi kiểm tra camera hết cho tôi" hắn quay qua nói với tên thư ký
"Em biết rồi anh" tên thư ký nghe xong chạy nhanh đi
Hắn và Lâm Kỳ cũng chạy đi tìm cô...
...
15 phút sau
"Chúng tôi đã lục soát hết nhưng vẫn không tìm thấy"
"Camera có phát hiện gì không " hắn lớn tiếng hỏi vì căn bản trong lòng hắn rất lo sợ
"Camera cho thấy có hai người đàn ông lạ bước vào phòng của Hàm Nhi... Nhưng chỉ xem được một camera đó còn lại bị kích nhiễm virut không xem được ngay cả camera ngoài bải đỗ xe cũng vậy" tên thư ký chạy lại báo cáo
"Điều này cho thấy đã có người bắt cóc Hàm Nhi cùng Nhược Phong đi..." Lâm Kỳ nói
"Tôi cũng nghĩ vậy nhưng ai có thể làm điều này chứ?... Không lẽ là...." hắn ngập ngừng thì tiếng chuông điện thoại reo
[...]
Thả sao nhé,.. Cảm ơn
Hết phần59
Tác giả :
Nguyễn Thị Thùy