Lên Giường Trước Ly Hôn

Chương 9

Cuối cùng Mâu Khởi Huyên vẫn quyết định đi tìm bà nội Lận nhờ bà giúp một tay, hôm nay bà nội không có đến công ty, bà đã từng bước giao lại công ty cho Lận Viễn Thao quản lý, cho nên chuyện của công ty căn bản là bà không quan tâm.

“Thế nào?" Bà nội Lận vừa cắt tỉa trong bồn hoa, vừa hỏi cô.

“Bà nội, cháu muốn rời đi." Mâu Khởi Huyên do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

Bà nội Lận cau màu, cô có ý gì? Bỏ công việc xuống, mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Mâu Khởi Huyên.

“Lời của cháu là có ý gì? Rời đi… Đi đâu?"

Cô nghĩ rằng trước mặt bà nội cô có thể bình tĩnh mà nói ra, nhưng trên thực tế phát hiện rằng rất khó nói ra, cuộc hôn nhân này vốn là do bà nội Lận sắp xếp, bây giờ cô lại chủ động nói muốn rời đi.

Mâu Khởi Huyên suy nghĩ thật lâu, mà bà nội Lận cũng rất nghiêm túc đợi cô trả lời, cô ngẩng đầu nhìn bà nội Lận nói: “Cháu cảm thấy cuộc hôn nhân này của cháu và Lận Viễn Thao nên kết thúc."

“Tại sao?" Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao đột nhiên lại nói như vậy? Lúc trước rõ ràng hai đứa rất tốt mà, không lẽ yêu thương lẫn nhau như vậy là giả, bà nội Lận không hiểu rõ ý của cô.

“Cháu và anh ấy vốn không thích hợp làm vợ chồng, nếu không hòa hợp làm sao có thể lâu dài? Cho nên cháu quyết định buông tay."

Mâu Khởi Huyên đã có giác ngộ như vậy.

Bà nội Lận cũng rất không vui, “Buông tay, không phải hiểu lầm lúc trước của các cháu đã rõ ràng rồi sao? Tình cảm của hai đứa cũng đã có thay đồi rất lớn, bà thật sự không hiểu ý cháu muốn buông tay là như thế nào?"

“Cho đến bây giờ nhưng hiểu lầm cũng chưa có rõ ràng, ban đầu cháu nghĩ là Viễn Thao không có cách nào đem tình bạn trở thành tình yêu, sau này cháu mới phát hiện, nguyên nhân là do trong lòng anh ấy đã có người khác, mới có thể không bỏ cháu." Mâu Khởi Huyên vốn không tun, nhưng cho đến hôm nay, cô có thể không tin được sao?

Bà nội Lận không tin, giữa hai người họ không giống như những gì cô nói, “Nói chắc chắn sao? Có thể là cháu đang hiểu lầm."

Mâu Khởi Huyên cười bi thương, “Cháu cũng hi vọng là hiểu lầm, nhưng chính anh ấy thừa nhận, vì vậy cháu cũng thỏa hiệp, để anh ở bên ngoài cùng với người phụ nữ đó, nhưng bây giờ cháu không có cách nào, cháu không thể trơ mắt nhìn anh ấy và người khác ở chung một chỗ, cháu không còn cách nào tiếp tục nữa rồi."

Mâu Khởi Huyên nghĩ đến đêm đó anh thừa nhận thích Bạch Vi thì lại cảm thấy đau lòng, nước mắt cũng theo đó mà lăn xuống.

Bà nội Lận đau lòng với đứa cháu này, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, “Đừng khóc, Viễn Thao không phải là đứa một chân đạp hai thuyền, bây giờ nó rất sạch sẽ."

“Bà nội, có một số việc xin bà đừng hỏi, cầu xin bà đồng ý với cháu thôi." Đương nhiên cô biết là bà nội đang nói giúp cho Lận Viễn Thao, nhưng mà cô chỉ cầu xin bà nội Lận đồng ý để cô rời khỏi đây thôi.

Bà nội Lận không ngờ cháu mình sẽ làm chuyện như vậy, Mâu Khởi Huyên yêu anh như vậy, anh lại làm như không thấy, còn chạy đến bên cạnh người phụ nữ khác.

“Chuyện này còn có thể giải quyết, chờ nó quay về, bà sẽ hỏi nó xem xảy ra chuyện gì, để cho nó giải thích với cháu, muốn nó đem những chuyện bên ngoài cắt đứa hết."

Mâu Khởi Huyên lắc đầu, “Cháu không cần làm như vậy, cháu chỉ hi vọng bà nội có thể để cho cháu đi, cháu rất mệt mỏi, cháu rất cảm ơn bà nội ban đầu đã sắp xếp hôn sự của chúng cháu, nhưng cháu cũng hiểu, nhất quyết để hai người sống chung sẽ không có hạnh phúc, cho dù thời gian hai người cùng mài đều hai góc thì tảng đá vẫn không thể trở thành một viên."

“Không được, bà không thể để cháu đi được, cuộc hôn nhân này không thể ly hôn được." Chẳng qua ban đầu bà nội Lận thấy hai đứa trẻ này sống chung với nhau sẽ rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người như thế, trong mắt anh chỉ có yêu cô.

“Bà nội, nếu tiếp tục như vậy thì hai người chúng cháu sẽ rất đau khổ, cháu không muốn từ bỏ anh ấy, nhưng thật sự anh ấy không yêu cháu." Bản thân Mâu Khởi Huyên không muốn chấp nhận sự thật này, nhưng bây giờ không chấp nhận cũng không được.

Ánh mắt bà nội Lận trở nên ẩm ướt, “Đứa bé này, nếu hai đứa thật sự làm như vậy, cũng chưa có ngoảnh lại xem, chẳng lẽ cháu không nghĩ đến có thể nó sẽ yêu cháu sao?"

Mâu Khởi Huyên cười chế giễu mình, “Làm sao có thể chứ? Nếu như anh ấy yêu cháu, thì anh đã sớm nói ra."

Bà nội Lận thấy cô khổ sở như vậy, trong lòng không khỏi trách mắng cháu trai, tại sao nó có thể làm tổn thương Mâu Khởi Huyên?

Mâu Khởi Huyên là đứa bé mà mình yêu thương nhất, mình cũng nghĩ rằng đứa bé này thích hợp với Lận Viễn Thao nhất, nhưng nó vẫn không quý trọng, còn làm khó đứa bé này, tất cả đều do mình mà ra, bà không thể hai đứa nó tách ra dễ dàng như vậy, ít nhất bà muốn để Lận Viễn Thao hiểu, nếu mà tên tử kia súc sinh như vậy, bà sẽ đồng ý để hai đứa nó ly hôn, loại đàn ông như vậy căn bản không thích hợp với Mâu Khởi Huyên lương thiện.

“Bà biết bây giờ cháu rất đau lòng, nhưng chuyện này phải làm cho rõ ràng." Mâu Khởi Huyên nhìn bà nội Lận không hiểu, “Bà nội..."

“Nếu như thật sự Lận Viễn Thao không yêu cháu, mà cháu cũng không muốn tiếp tục như vậy, bà sẽ đồng ý để hai đứa ly hôn, nhưng nếu Lận Viễn Thao có cảm tình với cháu, bà kiên quyết không cho hai đứa ly hôn." Bà nội Lận rất tức giận, nhưng bà cũng nghiêm túc hứa hẹn với Mâu Khởi Huyên, bà sẽ làm rõ chuyện này.

Mâu Khởi Huyên không tin Lận Viễn Thao sẽ yêu cô, mặc dù lúc trước anh đối xử với cô rất tốt, nhưng đó chỉ là ý thức trách nhiệm của người chồng, bởi vì bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận, nên anh phải đối xử với cô như vậy.

“Nhưng mà..." Cô không muốn như vậy.

“Không cần nói nữa, bà đã quyết định, ban đầu là không để ý hai đứa phản đối mà vẫn cho kết hôn, nói cho cùng cuộc hôn nhân này bà vẫn có trách nhiệm, có tình cảm hay không, có thể ly hôn hay không, bà muốn biết rõ rồi mới quyết định." Bà nội Lận vốn là một người cố chấp, mặc dù bà kiên quyết không giúp gì với cuộc hôn nhân này, nhưng cô vẫn ôm một tia hi vọng, một chút cô cũng không hi vọng hai người sẽ ly hôn.

“Trong lúc này cháu có thể rời khỏi Lận gia để đi hít thở không khí một chút, nhưng còn không có chữ ký ly hôn, cháu vẫn là vợ của Lận gia, biết không? Chuyện này bà sẽ xử lý thay cháu."

Mâu Khởi Huyên vẫn nhíu mày, cô lo lắng bà nội sẽ ép buộc Lận Viễn Thao.

“Bà nội, con muốn cuộc hôn nhân là yêu thương lẫn nhau, nếu như ép buộc anh ấy, thì một chút con cũng không muốn, con cũng có thể lựa chọn không yêu."

Bà nội Lận cầm tay của cô, “Cháu yên tâm, bà biết hai đứa đều muốn theo đuổi tình yêu chân thành, bà sẽ cho hai đứa hiểu, thật ra thì hai đứa yêu nhau."

Có không? Làm sao Lận Viễn Thao có thể yêu cô? Nhưng bà nội Lận đã nói như vậy rồi, chỉ có thể chờ đợi, có lẽ bà nói rất đúng.

Đi ra ngoài hóng mát một chút có thể sẽ giúp cho đầu óc minh mẫn hơn.

“Được rồi." Cô đồng ý, “Cháu nghĩ bây giờ cháu muốn đi."

Bà nội Lận nói xong, nhưng Mâu Khởi Huyên không nói cho bà biết là cô muốn đi đến nơi nào.

Mâu Khởi Huyên cũng đồng ý, mặc dù không biết tiếp theo bà nội Lận sẽ xử lý như thế nào đây, nếu như phương pháp của bà có ích, cô cũng có thể thự làm theo, cho dù kết quả không giống như mong muốn, cô cũng sẽ bỏ chút thời gian kiên nhẫn chờ đợi, cô sẵn sàng cho Lận Viễn Thao một cơ hội, nếu như anh không yêu cô, như vậy thật sự hai người họ không còn hi vọng.

***

Sau khi tan làm Lận Viễn Thao trở về, lúc này cũng chuẩn bị ăn cơm rồi.

Nhưng mà sáng sớm hôm nay lúc ra cửa anh thấy Mâu Khởi Huyên không bình thường, cô trở nên là lạ, xem ra tối nay cần nói chuyện với cô rồi, còn chuyện Bạch Vi, anh muốn nói cho cô biết tất cả, nếu không cô sẽ suy nghĩ lung tung.

Lận Viễn Thao vừa bước vào nhà cảm thấy không khí bất thường, khi thấy bà nội Lận và mẹ Lận lúc này đã biết chuyện đang ngồi ngay ngắn ở phòng khách. “Thế nào?" Anh nhìn bốn phía, nhưng không nhìn thấy Mâu Khởi Huyên đâu, “Huyên Huyên đâu?"

“Con bé đi rồi." Mẹ Lận tức giận nói, bà đã biết tất cả khi nghe bà nội nói, thế mới biết con của mình khốn nạn như vậy.

Lận Viễn Thao đặt cặp tài liệu xuống đất, ngồi xuống ghế sofa, “Có ý gì?"

Mẹ Lận ý muốn bảo anh nhìn tờ giấy trên bàn, anh cầm tờ giấy lên, phát hiện đó là thỏa thuận ly hôn, phía trên còn có chữ ký của Mâu Khởi Huyên.

“Đã có chuyện gì xảy ra? Cô ấy muốn ly hôn với con?" Anh không thể tin được, thậm chí Mâu Khởi Huyên còn không nói đến mà đã muốn ly hôn, sáng nay cô khác thường chính là điềm báo sao?

Lận Viễn Thao nhìn về phía bà nội Lận, hi vọng bà nội Lận sẽ biết nguyên nhân, “Bà nội, đã có chuyện gì xảy ra? Làm sao Huyên Huyên lại vô duyên vô cớ muốn rời đi, còn muốn ly hôn với cháu."

“Cũng tại cháu." Mặc dù bà nội Lận không xác định được Lận Viễn Thao có người phụ nữ khác bên ngoài hay không, nhưng chuyện này do anh mà ra, anh phải tự mình giải quyết.

“Cháu? Cháu làm cái gì?" Rõ ràng anh và cô chung sống rất tốt mà, ngày hôm qua hai người họ còn đến nhà Mâu Khởi Huyên ăn cơm, nhưng sáng nay lúc trở về, Mâu Khởi Huyên mới trở nên là lạ.

“Cháu ký tên đi, nhanh nhanh xử lý thủ tục." Bà nội Lận nhìn Lận Viễn Thao nó. Mặc dù bà không đồng ý để Mâu Khởi Huyên và Lận Viễn Thao ly hôn, trước mắt cứ đưa ra bản thỏa thuận ly hôn giả này, đây chỉ là muốn uy hiếp.

Anh có tình cảm với Mâu Khởi Huyên, nếu như thật sự anh lý tên lên trên tờ giấy này, có thể bà sẽ không chấp nhận đứa cháu này rồi.

Lận Viễn thao không thể tin được bà nội Lận sẽ noi như vậy, “Bà nội, bà đồng ý để cháu và cô ấy ly hôn?"

“Không sai, ta đồng ý rồi." Bà nội Lận mang theo cặp mắt hờ hững nhìn.

“Làm sao bà có thể đồng ý chứ!" Anh kích động đứng lên, ban đầu để cho họ kết hôn chính là bà nội Lận, bây giờ để cho họ ly hôn cũng lại là bà, rốt cuộc bà muốn làm cái gì?

Bộ dạng không đồng ý của bà nội Lận, “Vì sao bà không thể đồng ý? Dù sao cháu vẫn coi nó như một người bạn thôi, bạn bè không thể kết hôn, cháu không yêu nó, bà cũng không ép nó quá đáng, bà đồng ý cho nó rời đi."

Tại sao bà nội có thể nghĩ như vậy? Chẳng lẽ bè cũng không hi vọng hai người họ sẽ hạnh phúc sao? Hơn nữa anh cũng không muốn ly hôn, tại sao cô có thể rời đi một mình chứ? Chẳng lẽ cô không nghĩ cảm giác của mình sẽ thay đổi sao? Anh đã nghĩ đến tương lai của hai người họ, cô thỏa thuận ly hôn làm cho tương lai kia tan thành mây khói.

“Tại sai cô ấy muốn rời đi? Rõ ràng lúc trước chúng cháu chung sống rất hạnh phúc, tại sao đột nhiên cô ấy muốn đi?" Thật sự anh không thể nào hiểu nổi, cô đã nói với anh sẽ không rời khỏi Lận gia, sẽ không ly hôn với anh, nhưng bây giờ đã rời đi.

“Cái nào thì cháu nên tự hỏi mình, xem bản thân mình đã làm gì, một cách rõ ràng." Bà nội Lận nghiêm khắc nói.

Đột nhiên Lận Viễn Thao nhớ tới, chẳng lẽ bởi vì anh không nói cho cô biết chuyện của Bạch Vi, nên tức giận đến mức rời đi chứ? Anh muốn giải thích, chẳng qua là chậm trễ một chút mà thôi, tại sao cô có thể như vậy, “Không phải cô ấy vì chuyện tối hôm qua chứ?"

Bà nội Lận cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, bà chỉ biết anh có người phụ nữ khác bên ngoài.

“Bà không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng Huyên Huyên chắc chắn rằng cháu không thương nó, hơn nữa còn có người phụ nữ bên ngoài, cháu nói xem đây có phải là sự thật không?"

Mẹ Lận cũng rất tức giận nói: “Chúng ta dạy con như vậy sao? Sau khi kết hôn còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, con có biết chuyện này làm tổn thương Huyên Huyên hay không? Một người phụ nữ không thể chịu đựng nhất là chuyện chồng của mình không chung thủy."

Chết tiệt, đến bây giờ Mâu Khởi Huyên còn tưởng rằng anh và Bạch Vi có quan hệ gì, Lận Viễn Thao cảm thấy rất tức giận, anh đối xử với cô tốt như vậy, cô còn không hiểu, còn dám hiểu lầm!

Sau đó Lận Viễn Thao suy nghĩ, đây là do lời nói dối của mình đã chôn mình xuống, tại sao ban đầu không chịu giải thích rõ ràng? Khiến cho trong lòng cô có một cái gai, cho đến bây giờ vẫn hiểu lầm.

“Là cô ấy hiểu lầm, con và người phụ nữ kia căn bản là không có gì."

“Không có gì? Huyên Huyên nói chính con đã thừa nhận." Bà nội Lận rất tức giận, chính anh nói mới khiến cho Mâu Khởi Huyên buồn lòng. Bây giờ Lận Viễn Thao rất hối hận vì ban đầu đã nói những lời khốn khiếp đó, còn làm những chuyện khốn khiếp đó.

“Không sai, nhưng lúc ấy cháu chỉ muốn ép cô ấy ly hôn, nên mới tìm người bạn đóng giả, thật sự thì không có gì." Bà nội Lận kích động đứng lên, thiếu chút nữa bà bị anh làm cho trúng gió vì tức giận rồi, “Cái gì? Cái tên tiểu tử thối này, cháu lại làm như vậy, cháu có biết Huyên Huyên đau lòng lắm không? Cháu làm như vậy có nghĩ đến cảm nhận của Huyên Huyên không?" Bây giờ thì anh đã hối hận, sớm biết như thế thì đã giải thích với cô, anh không biết cô vẫn giữ chuyện này trong lòng, anh nghĩ chỉ cần dùng tấm lòng bày tỏ tình cảm với cô, cô sẽ hiểu tất cả, nhưng bây giờ anh mới phát hiện, thì ra cô vẫn luôn không hiểu.

“Huyên Huyên ở đâu? Cháu muốn đi tìm cô ấy."

“Tìm làm cái gì nữa? Còn muốn làm tổn thương nó nữa sao?" Mẹ Lận tức giận nói, mặc dù bà không biết Mâu Khởi Huyên đi đâu, nhưng bà rất tức giận đối với hành động của con trai.

“Dĩ nhiên là không phải, con muốn tìm cô ấy để nói rõ ràng, ly hôn gì chứ? Có chết con cũng sẽ không ly hôn." Lận Viễn Thao cũng rất bối rối khi thấy thỏa thuận ly hôn, anh không có cách nào tha thứ ho việc Mâu Khởi Huyên rời đi, đây là người phụ nữ anh yêu, lại còn dám lén lút chạy trốn, coi như là anh sai, tại sao cô không hỏi rõ ràng? Tại sao muốn rời đi?

“Không đi? Nếu không yêu người ta, thì cũng đừng làm trễ nãi cả đời của Huyên Huyên." Bà nội Lận nắm được chút manh mối, cố ý làm khó anh.

Lận Viễn Thao rất kiên quyết nói: “Ai nói cháu không yêu?"

Bà nội Lận vả mẹ Lận liếc mắt nhìn nhau, xem ra cuộc hôn nhân này cần phải bảo vệ.

“Cháu đã sớm biết cháu yêu cô ấy, chỉ là cô ấy quá ngu ngốc nên không có phát hiện ra, kết quả là cái gì cũng không biết, bà nội nói cho cháu biết, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu?" Lận Viễn Thao hỏi thăm bà nội lần nữa.

Bà nội Lận cũng không muốn nói cho anh biết chuyện này, “Bà không biết, nó đưa tờ giấy này cho bà rồi đi, lúc ấy bà bị tên tiểu thử thối cháu làm cho tức chết, không kịp hỏi xem nó muốn đi đâu."

Lận Viễn Thao nóng nảy, cô sẽ đi đâu chứ? Nhưng ngay sau đó anh nghĩ đến cửa hàng bán hoa và Mâu gia, cô cũng chỉ có thể đi đến hai nơi này, “Cháu đi tìm cô ấy."

“Tìm không được thì đừng có trở về." Bà nội Lận ở sau lưng nói những lời này.

Lận Viễn Thao cũng không quay đầu lại đáp một tiếng, “Được."

***

Lận Viễn Thao đi đến cửa hàng hoa tìm Mâu Khởi Huyên trước, nhưng không tìm thấy cô, Tiểu Lâm nói cả ngày hôm nay cô cũng không đến cửa hàng, thế là anh lại đến Mâu gia, đứng ở cửa nhấn chuông, nhưng thật lâu mới có người đến mở cửa.

“Tại sao lại là con?" Cha Mâu có chút kinh ngạc nhìn con rể trước mắt.

“Cha, Huyên Huyên có về nhà không?" Anh sốt ruột hỏi ông.

Cha Mâu vừa nghe anh nói tới Mâu Khởi Huyên thì vô cùng bất mãn, ngày hôm qua còn thấy đứa con rể này không tệ, nghĩ là tình cảm của hai người rất tốt, không nghĩ đến ngày thứ hai đã đòi ly hôn, không phải là rất quá đáng sao?

“Không biết!" Ông trả lời một câu, lập tức đóng cửa.

Lận Viễn Thao nhìn ra ý đồ của ông, anh đã nhanh chân đưa bước một bước vào cửa, “Cha, thật sự con có lời muốn nói với Huyên Huyên, cha cho chúng con gặp nhau đi."

“..."

“Không có gì cần nói, Huyên Huyên nhà chúng tôi không muốn nghe, dù sao cũng đã ly hôn rồi, còn muốn nói gì?" Cha Mâu gọi mẹ Mâu cùng cãi lại.

Hai người này cộng lại cũng chỉ trên năm mươi tuổi làm sao có thể ngăn cản được người trẻ tuổi khỏe mạnh, không bao lâu sau liền thất bại. Lận Viễn Thao đi vào trong nhà, nhìn hai vị trưởng bối, “Cha, mẹ."

Mẹ Mâu cũng không thèm nhìn anh một cái, đứng dậy đi thẳng lên lầu, chính là không muốn cho anh vào.

“Cậu đi đi, Huyên Huyên cũng đã ký đồng ý ly hôn rồi, cậu còn tới làm gì, đi mau." Cha Mâu đuổi người lần nữa.

Sắc mặt Lận Viễn Thao trở nên rất khó coi, “Con và Huyên Huyên sẽ không ly hôn."

Cha Mâu và mẹ Mâu liếc mắt nhìn nhau, “Tại sao? Đầu tiên không phải là cậu không bằng lòng cưới Huyên Huyên sao?"

Anh biết hai vị trưởng bối này cũng rất tức giận căm phẫn, anh cũng biết trước kia mình rất ngu, anh đã quyết tâm bù đắp, chẳng qua là người lại ra đi lúc này, “Đúng là lúc đầu con bằng lòng, nhưng bây giờ thì không giống như vậy, con không muốn ly hôn với cô ấy, con không muốn bỏ qua cô ấy, cô ấy là một cô gái tốt, là một người vợ tốt."

Mẹ Mâu kinh bỉ nói: “Dĩ nhiên chúng tôi biết Huyên Huyên là một người vợ tốt, cho dù Huyên Huyên gả cho ai thì cũng là một người vợ tốt, nhưng cậu một chút cũng không biết quý trọng, cậu đã không hiểu mà yêu thương nó, thì sẽ có người khác yêu thương nó."

Cha Mâu và mẹ Mâu đã sớm nhận được tin báo của bà nội Lận, bà nội Lận còn cho sắp xếp tình hình này, muốn bọn họ gây khó khăn cho Lận Viễn Thao, mục đích là để cho anh càng thêm hiểu rõ vị trí Mâu Khởi Huyên trong lòng anh.

Hai người họ đã sớm ở nhà chờ đợi, trong lòng vừa mới thấp thỏm, Lận Viễn Thao không phải sẽ ly hôn cũng với con gái chứ, sẽ không xuất hiện nữa? Lúc chuông cửa vang lên, hai người vô cùng hồi hộp nhưng cũng rất phấn chấn, Lận Viễn Thao vẫn còn lương tâm.

Nghe được lời mẹ Mâu nói, Lận Viễn Thao nhíu mày, anh còn chưa có lý vào, cô tuyệt đối không thể gả cho người khác.

“Bây giờ con biết quý trọng rồi, cô ấy và phụ nữ khác không giống nhau, chúng con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biết là cô ấy tốt, lúc đầu con nghĩ cô ấy lợi dụng bà nội để ép con, khiến con cảm thấy không thoải mái nên mới kháng cự như vậy, bây giờ con không muốn buông tay, không phải ngày hôm qua tưởng còn nói với mẹ, muốn cô gắng cùng với cô ấy sinh con? Điều này chứng mình con không muốn ly hôn với cô ấy."

“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ rằng Huyên Huyên hạnh phúc, nó cũng nói nó rất tốt, nhưng còn cậu thì sao? Sau khi kết hôn cậu đối xử với nó như thế nào?" Cha Mâu cảm thấy đau lòng, đáng lý ban đầu ông không nên đồng ý.

“Con..." Anh có trăm miệng cũng không thể bào chữa, bởi vì đúng là sau khi cưới anh đã làm tổn thương cô.

“Mặc dù hai đứa mới kết hôn có mấy tháng không nên ly hôn, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nó không thể không ly hôn với cậu." Mẹ Mâu ở bên cạnh cũng phụ hoa.

“Thật xin lỗi." Lận Viễn Thao nói xin lỗi, đồng thời cũng hiểu muốn qua được cửa ải này rất khó khăn, giống như bọn họ sẽ không nghe anh nói.

“Cha mẹ, thật sự con muốn gặp Huyên Huyên, có hiểu lần gì, chúng con sẽ giải thích trước mặt."

“Không cần, Huyên Huyên không muốn nghe cậu giải thích." Dù thế nào đi nữa thì hai người họ chính là muốn đứng đây ngăn chặn.

Lận Viễn Thao nhìn về phía trên lầu, mình vốn có thê xông lên, nhưng mà cha mẹ Mâu Khởi Huyên đứng ở cầu thang ngăn cản, căn bản là không có cách nào đi lên, nhưng nếu không đi lên nói rõ ràng với Mâu Khởi Huyên….

Cuối cùng anh chỉ còn cách lực chọn làm như vậy, Lận Viễn Thao quỳ gối trước mặt hai vị trưởng bối, “Cha, mẻ, cầu xin hai người để cho con gặp Huyên Huyên đi."

Cha Mâu và mẹ Mâu kinh ngạc nhìn anh, làm sao anh lại có thể quỳ xuống?

“Con biết lúc trước con đã làm sai nhiều việc, khiến cho Huyên Huyên đau lòng, nhưng từ từ đã hiểu ra, con thích cô ấy, con yêu cô ấy, con nghĩ con muốn ở chung một chỗ với cô ấy."

Lận Viễn Thao hiểu, chỉ có van xin cha Mâu và mẹ Mâu tha thứ thì mới có thể gặp được Mâu Khởi Huyên, quỳ xuống cũng không là gì.

“Tại sao cậu không hỏi xem Huyên Huyên xem có phải nó đã hết hi vọng với cậu rồi hay không, không còn yêu cậu, cho nên mới rời đi?" Cha Mâu có chút không hiểu.

Lận Viễn Thao sửng sốt, đúng vậy, có lẽ bởi vì cô không yêu anh nên mới rời đi, cô rất thất vọng về anh sao? Đột nhiên anh trở nên rất cố chấp, “Cho dù vì sao Huyên Huyên rời đi, con cũng muốn gặp mặt để hỏi, nếu như thật sự cô ấy không yêu con, vậy con hi vọng cô ấy sẽ cho con một cơ hội."

Mẹ Mâu có chút cảm động, mặc dù ban đầu người đàn ông này tuyệt tình, nhưng bây giờ lại vô cùng si tình, xem ra Mâu Khởi Huyên không có yêu lầm người.

Mẹ Mâu kéo áo cha Mâu, hỏi bây giờ nên làm thế nào.

Cha Mâu cũng không biết, Lận Viễn Thao cũng đã quỳ xuống, còn có thế nói như thế nào nữa? Một người đàn ông vì phụ nữ mà sẵn lòng quỳ xuống, chính xác là rất nên coi trọng.

“Cha, mẹ, con gặp Huyên Huyên là muốn giải quyết vấn đề, bất kể cuối cùng cô ấy quyết định như thế nào, con cũng có thể chấp nhận, không đem chuyện ra nói rõ ràng, con sẽ không yên tâm." Lận Viễn Thao vẫn còn quý, hi vọng bọn họ có thể nhìn thấy một phần ở anh, để cho anh gặp Mâu Khởi Huyên.

Cuối cùng cha Mâu chỉ có thể mở miệng, “Được rồi, trước tiên con đứng lên đi."

Lận Viễn Thao cho là bọn họ bằng lòng cho anh gặp Mâu Khởi Huyên, liền vội suy nghĩ muốn chạy lên lầu.

“Huyên Huyên không có ở nhà, con tới cũng vô ích." Mẹ Mâu nói cho anh biết.

Anh sửng sờ, cô không có ở nhà? Vậy vừa nãy bọn họ ngăn cản anh là vì chuyện gì?

“Chẳng qua là chúng ta cảm thấy không cam lòng thay Mâu Khởi Huyên, nhưng chúng ta không nói là Mâu Khởi Huyên ở chỗ này, là con cố gắng xông vào, nói tất cả để cho con đi." Mẹ Mâu không nhận nợ nói.

“Nó từ nhà hai người đi mà chưa có quay về." Cha Mâu biết con gái bị ủy khuất, cũng không có trách cô tại sao bây giờ cũng không có về nhà.

Lận Viễn Thao chỉ có thể nhận tội, trong suy nghĩ của họ mình không phải là người tốt, hẳn là anh nên sửa sang lại.

“Vậy Huyên Huyên ở đâu?"

“Đi đến bờ biển rồi, chắc là bây giờ đã đến rồi." Cha Mâu không đành lòng nên nói cho anh, vốn là bà nội Lận muốn ông hành hạ anh nữa, nhưng mà anh cũng đã quỳ xuống rồi, làm sao có thể chứ?

Lận Viễn Thao lập tức hiểu, cảm ơn cha Mâu và mẹ Mâu, vội vàng xông ra ngoài, nhất định anh phải tìm được cô.
Tác giả : Diệp Tình
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại