Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
Chương 64: Hoa vũ viên
Hai người càng đi càng xa, không khí lưu lại mùi hương ưu nhã và hơi thở quen thuộc lẫn lộn, phả vào khuôn mặt. Trái tim tôi đột nhiên cảm thấy trống trải lạ thường.
Tôi nắm chặt lấy bàn tay, mãi cho tới khi Hoắc Vô Ảnh đẩy nhẹ vào người, tôi mới phát hiện móng tay đang găm vào lòng bàn tay rất đau. Ngón tay tôi lúc này cũng sưng tấy lên, lúc nãy cầm con sâu lông bị trích vào, vậy mà tôi không hề có cảm giác gì.
Tôi ngước mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, bước chân đột nhiên trở nên nặng nề, thế nhưng tôi vẫn kiên trì lê bước tiến về hướng khách điếm Tất Thắng.
“Dáng vẻ của cô nương lúc này có thể hình dung bằng bốn từ: Hồn bay phách lạc!" Hoắc Vô Ảnh đứng phía sau vừa cười vừa nói.
Tôi dừng bước chân lại, tức giận hét lớn: “Hoắc hái hoa, ngươi đúng là con người chán ngắt, không có việc gì làm thì đi mà hái hoa của ngươi đi."
Hắn lại nói: “Đáng tiếc, hoa đã bị người khác hái đi rồi, ta cũng đã thưởng thức điệu múa của cô nương Tần Thao trước đó rồi, cho dù là người hay điệu múa đều vô cùng xuất sắc đúng không?"
Tôi bất giác nhướng cao mày rồi nới: “Ngươi muốn gì đây?"
“Có muốn đi xem thủ đoạn hái hoa của Dạ Sứ không?" Hắn nhoẻn miệng nhìn tôi mỉm cười.
“Hắn hái hoa hay không thì liên quan gì đến ta?" Tôi bật cười đáp lại.
“Ta cả thấy rất hiếu kì, lẽ nào cô nương không thấy vậy sao?" Hắn lại nói.
“Hoắc hái hoa, ngươi đúng là không phải hạng chim lợn tầm thường đâu." Tôi không thể không ‘bái phục’ người đàn ông này, cụm từ ‘chim lợn’ được phát huy cao độ trên người hắn.
“Điều này thì có liên quan gì đến việc ta tuyệt sắc hay không? Có muốn đi không? Ta không tin là cô nương không hiếu kì." Hắn lại nói.
“Ha ha ha, ngươi rất hiểu con người ta sao? Là con sâu bò trong ruột ta chắc? Ta muốn xem hắn hái hoa hả? Ta hồn bay phách tán sao? Ha ha ha…" Tôi bật cười không ngừng.
“Lẽ nào không phải sao? Dựa vào kinh nghiệm hái hoa nhiều năm của mình, ta lại còn không thấy được tâm tư của phụ nữ hay sao? Cô nương rõ ràng đang lửa hận dâng trào mà." Hắn bật cười mỉa mai.
“Lực hận dâng trào? Hừm! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy lửa hận dâng trào thực sự như thế nào chưa? Ngươi tốn nhiều công sức vậy chẳng phải vì muốn ta đi cùng đến Hoa Vũ Viên sao, muốn nhìn thấy ta ghen tuông ngớ ngẩn vì hắn chắc? Có phải nghĩ mãi không thông tại sao dựa vào tướng mạo sẵn có của mình, lại thua trước người đàn ông bình thường như vậy, muốn nhân cơ hội này để an ủi bản thân sao? Được thôi, ta toại nguyện cho ngươi, sẽ cùng ngươi đi một chuyến, có điều ngươi sẽ thất vọng lắm đấy." Tôi bật cười lạnh lùng.
Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi, mỉm cười bình thản rồi đưa tôi về phía Hoa Vũ Viên.
Hoa Vũ Viên, chính là nơi nổi tiếng nhất huyện Lâm Sơn, cũng là nơi được bách tính ở đây tôn kính nhất, ở đây cứ ba năm lại xuất hiện một vị Hoa thần mới được mọi người hết lòng ưu ái, kính nể. Những vũ công được lựa chọn thành Hoa thần không chỉ cần phải nhảy múa giỏi mà thường phải là các cô gái ở độ tuổi cập kê, sau ba năm làm Hoa thần vừa tròn mười tám sẽ không thể nào làm Hoa thần được nữa. Còn Tần Thao đã làm Hoa thần ba năm liên tiếp, hết kì năm nay, mọi người sẽ lựa chọn một Hoa thần mới cho nhiệm kì tiếp theo.
Thì ra cô gái đó mới được mười tám, đem so với người phụ nữ lớn tuổi như tôi, thực sự là quá trẻ trung. Cho dù thời hiện đại hay cổ xưa, yêu thích người trẻ tuổi mà một chuyện không thể tranh cãi được.
Những Hoa thần hết nhiệm kì thường được gả vào các gia đình giàu có. Người ở huyện Lâm Sơn cảm thấy vô cùng vinh dự vì được cưới Hoa thần, điều này cho thấy thân phận của những vũ công này vô cùng cao quý.
Nếu không phải Hoắc Vô Ảnh đưa lời giải thích, nghe thấy cái tên Hoa Vũ Viên, tôi lại tưởng đó là một thanh lâu.
Nếu thân phận của Tần Thao cao quý như vậy, tại sao lúc chiếc trống đổ xuống, những bách tính và người trong Hoa Vũ Viên lại không ra tay tương cứu, ngược lại để cho người khách ngoại lai là Dạ Tầm Hoan cứu giúp?
Hoắc Vô Ảnh liền cho tôi hai lí do. Thứ nhất, đài trống sụp đổ, đồng nghĩa với việc có người khiến Hoa thần tức giận, đương nhiên là phải chạy thoát thân trước, lẽ nào ngoan ngoãn ở lại để Hoa thần trách phạt? Thứ hai, người mà nổi danh ắt bị kẻ khác đố kị. Hừm! Lí do thứ hai này thực sự nói đúng tâm trạng của tôi.
Bình thường Hoa Vũ Viên không cho phép ra vào tùy tiện. Người có thể vào đây, ngoại trừ là người của Hoa Vũ Viên thì phải là các quý khách được mời tới, còn tôi với Hoắc Vô Ảnh không phải khách quý, bởi vậy muốn vào trong đó, chỉ có cách duy nhất chính là hắn dùng khinh công đưa tôi vào trong.
Đã quen với vòng tay của Dạ Tầm Hoan không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận nổi con Dâm Hồ này. Ngoại trừ cho phép hắn nắm lấy cổ tay tôi, dùng khinh công đưa vào bên trong, tôi không cho phép hắn chạm vào bất cứ chỗ nào khác trên người mình. Đề nghị nấp trên cây nhìn trộm đã bị tôi gạt phăng đi, cách đó xa hơn đôi chút có chỗ kín đáo đứng quan sát mọi chuyện, như vậy chẳng phải cũng giống nhau sao?
Vì cứu Tần Thao, vị Hoa thần đáng kính, nên Dạ Tầm Hoan tự nhiên trở thành thượng khách của Hoa Vũ Viên.
Những thị nữ không ngừng bê các món ăn ngon cùng mĩ tửu vào bên trong căn phòng, nhạc sư tận tình diễn tấu, tiếng nhạc đắm say, Tần Thao đã thay một bộ y phục khác đang nhẹ cất gót hồng nhảy múa.
Dạ Tầm Hoan vẫn bình thản tận hưởng mọi thứ trước mắt, tay cầm ly rượu, thi thoảng lại còn ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đang nhảy múa kia.
“Hừm!" Tôi bất giác thở hắt ra đầy tức giận.
Hoắc Vô Ảnh ở cạnh bên mỉm cười hỏi: “Có cảm giác không?"
“Ngươi hi vọng ta có cảm giác gì? Xông vào trong, kéo hắn quay về, đổi cho ngươi ngồi trong đó thưởng thức mĩ tửu, ngắm mĩ nhân sao?" Tôi lạnh lùng đáp lại.
Tần Thao ngừng nhảy múa, ngồi cạnh bên bàn rót rượu cho Dạ Tầm Hoan, không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy người phụ nữ đó mỉm cười tươi tắn, quyến rũ vô cùng. Hừm! Dựa vào công phu theo đuổi phụ nữ dai như đỉa nhất đẳng của Dạ Tầm Hoan, hoàn toàn có năng lực khiến cô ta mỉm cười ngây ngất như vậy.
“Cô nương có biết lúc nãy hai người họ đã nói những gì không?" Hoắc Vô Ảnh hỏi.
“Không biết, ta cũng đâu phải Thuận Phong Nhĩ, hơn nữa cũng hoàn toàn không muốn biết." Tôi đáp.
“Cô nương thực sự không hề có cảm giác gì hay sao? Tần cô nương khi nãy mời Dạ Sứ cùng ngồi thuyền trên hồ Hoa thần vào ngày mai, và Dạ Sứ đã đồng ý." Hoắc Vô Ảnh nói.
“Như vậy thì đã sao chứ? Mục đích ngươi nói với ta có phải vì muốn ta cùng ngươi đi xem hai người họ ngồi thuyền trên hồ Hoa thần vào ngày mai không?" Tôi bực bội, giọng nói cũng theo đó mà cao lên mấy phần.
Hoắc Vô Ảnh cười khan vài tiếng nói: “Giọng nói của cô nương hơi to một chút, cẩn thận không chúng ta bị phát hiện rồi bị đuổi ra ngoài thì mất mặt lắm đó."
Nắm hai bàn tay thật mạnh, tôi lại liếc về phía căn phòng trước mặt, vừa hay nhìn thấy Dạ Tầm Hoan đang ngồi nghiêng so với chúng tôi, lại quay mặt nhìn thẳng về phía bên này, nhưng hình như chưa hề nhìn thấy chúng tôi, trên mặt còn nở nụ cười hân hoan.
Tần Thao nâng ly rượu mà Dạ Tầm Hoan vừa bỏ xuống, đưa lên miệng hớp một hụm, Dạ Tầm Hoan quay đầu sang nhìn cô ta, chúng tôi chỉ nhìn thấy phía sau của hắn. Rõ ràng người phụ nữ này đang dùng miệng mớm rượu cho hắn.
Tôi khoanh tay trước ngực, bất giác bấm mạnh móng tay vào phần cánh tay.
“Lúc này thì cảm giác thế nào rồi?" Hoắc Vô Ảnh lên tiếng hỏi rất ‘đúng lúc’.
Tôi lạnh lùng lườm hắn rồi nói: “Chuyện gì cũng phải thuận theo lẽ tự nhiên, gặp chuyện phải thản nhiên, đắc ý phải thản nhiên, thất ý phải thản nhiên, khổ sở phải thản nhiên, như vậy mới có thể ngộ ra nhiều điều khác. Có hiểu không?" Nói xong tôi liền quay đầu đi về phía bức tường khi nãy đã trèo vào.
“Cái gì? Ha ha! Hình như ta đã có cảm giác với cô nương rồi." Hoắc Vô Ảnh đi theo phía sau tôi.
“Khuyên ngươi đừng có làm đệ đệ của Pikachu bì đang ngứa nữa." Tôi đưa lời mỉa mai.
“Pikachu? Bì đang ngứa? Ha ha ha. Ta rất thích nghe cô nương nói chuyện."
Sau khi Hoắc Vô Ảnh đưa tôi nhảy ra bên ngoài, tôi chẳng khác nào kẻ điên tiến nhanh về phía trước, mãi cho tới khi đi xa khỏi Hoa Vũ Viên, chạy không nổi nữa, tôi mới dừng lại, nhắm mắt, tựa vào bức tường thở hổn hển, không ngừng nói với bản thân phải bình tĩnh lại.
“Tiểu mĩ nhân, trời tối thế này tại sao lại ở nơi đây một mình? Có phải đang cảm thấy cô đơn không? Có muốn đại gia ở lại chơi cùng không?"
Đột nhiên, tôi mở mắt ra, nhìn thấy một tên đàn ông gầy yếu, lùn hơn cả tôi đang đứng trước mặt.
Kể từ sau khi bị tên Dạ Tầm Hoan hại đến mức phải mặc y phục phụ nữ, tôi thường xuyên bị kẻ khác quấy rầy, làm phiền, lúc có hắn bên cạnh còn đỡ, gặp lúc tôi đang ở một mình thì đúng là vô cùng đáng sợ.
Hừm! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi mới có thể đuổi giúp ta những tên đàn ông đáng ghét thế này sao? Ngươi cho rằng mình rất giỏi giang sao, không có ngươi thì ta chẳng thể đến được nước Bạch Hổ chắc? Không có ngươi trên đời, trước kia ta vẫn sống khỏe mạnh, an lành, một mình hành tẩu giang hồ vô cùng an toàn.
“Muốn chơi cùng với ta sao? Được! Vậy thì chúng ta hãy chơi với nhau một lúc nhé." Tôi bật cười đầy ý vị.
Tôi nắm chặt bàn tay lại, khiến cho các khớp tay kêu lên răng rắc, vào lúc tên đàn ông đáng ghét kia đưa tay đến sát mặt, tôi liền đấm mạnh vào mặt hắn. Mô phỏng tuyệt chiêu trong bộ phim hoạt hình “The King of Fighters", trong cơn phẫn nộ, tôi một tay bóp cổ hắn, chỉ cảm thấy tay phải đang dâng trào một dòng khí lưu, sức mạnh bộc phát, tôi ấn hắn xuống mặt đất.
“Muốn chơi cùng ta đúng không? Vậy thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị chơi như thế nào nhé." Tôi nghiến răng thét lên trong phẫn nộ.
Quyền móc lên, quyền móc xuống, quyền bên trái, quyền bên phải…
“Nữ hiệp… xin… xin tha mạng… từ sau này… ta… sẽ không bao giờ dám nữa… cầu… cầu xin người… tha cho tiểu nhân…" Tên đàn ông khốn khiếp ôm đầu cầu xin lớn tiếng.
“Ai bảo ngươi dám đi hái hoa lung tung! Ai bảo người đi tầm hoan! Tên đầu heo chết tiệt này, ai bảo ngươi tầm hoan, ai bảo ngươi hái hoa, ngươi lại còn hái nhiều, xem hôm nay ta đánh chết ngươi luôn." Tôi thét lớn tiếng, dùng tay đấm mạnh vào ngực của người đàn ông khốn khiếp đang bị đè xuống mặt đất. Tôi nghe thấy hắn ho một tiếng, miệng trào lưu máu tươi, nhìn thấy máu, tôi lại càng thêm hưng phấn, dường như đánh người lại càng thêm kích thích.
Không ngờ cảm giác đánh người là như thế này. Thực sự là sảng khoái vô cùng, thảo nào mà bất luận thời cổ đại hay hiện đại vẫn luôn có rất nhiều người muốn chém chém giết giết như vậy, truy cầu cảnh giới cao nhất của đánh nhau. Thì ra đánh nhau có thể trút hết mọi tức giận trong lòng, thì ra đánh nhau có thể có thể khiến cho bản thân tràn đầy cảm xúc thế này.
“Dừng tay lại. Cô nương còn đánh nữa là sẽ xảy ra án mạng đấy." Sau lưng tôi vang lên tiếng thét của Hoắc Vô Ảnh, cú đấm sắp sửa giáng xuống cũng bị hắn chặn lại.
Bỗng nhiên, tôi định thần lại, nhìn dáng vẻ tàn tạ, thê thảm của người đàn ông khốn khiếp khi nãy, bất giác quỳ trên mặt đất bật cười điên cuồng.
Tên đàn ông khốn khiếp kia khốn khổ bò dậy, loạng choạng mất trong tiếng cười điên cuồng của tôi.
Tôi cười rất lâu, mãi cho tới khi tiếng cười dứt, Hoắc Vô Ảnh mới nghi hoặc lên tiếng: “Cô nương biết võ công sao? Lúc nãy cô đã xuất chiêu thức gì vậy? Trước nay ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Lúc nãy đánh người một trận khiến tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Trước câu hỏi của Hoắc Vô Ảnh, tôi thực sự cũng chẳng biết gì cả, tôi không hiểu luồng khó lưu đó phát ra từ đâu nữa. Trước kia, Tiếu Tiếu đã từng nói với tôi rằng, trong cơ thể tôi có nguồn nội lực rất mạnh, chỉ là tôi không biết cách khống chế nó mà thôi, thường xuyên biến nó thành sức mạnh sử dụng lung tung. Tôi suy nghĩ thật kĩ, luồng nội lực này nếu không phải do ‘ngài’ năm đó ra sức truyền sang cho tôi thì còn ai khác nữa?
Tôi phục hồi lại thái độ thường ngày rồi nói: “Ha ha, ngươi nói sai rồi, ta không hề biết võ công, chẳng qua là mạnh khỏe hơn mọi người một chút mà thôi. Chiêu thức mà ngươi vừa nói có lẽ là do ta nhìn người khác đánh nhau, mô phỏng theo, dựa trên sức mạnh hơn người của mình mà thôi."
“Vậy thì cái được gọi là sức mạnh hơn người đó quả là lợi hại, nếu như ta không kịp thời ngăn cản cô nương lại thì suýt chút nữa đã xảy ra án mạng rồi." Hoắc Vô Ảnh bật cười.
Tôi cúi đầu không nói gì, tự biết mình đuối lí.
“Lò lửa đã được dập tắt, có muốn đi uống rượu không? Ta mời cô nương." Hắn lại lên tiếng đề nghị.
“Uống rượu? Hừm! Nếu ta uống say thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy." Tôi đưa lời cảnh cáo.
Hắn cười hỏi: “Nghiêm trọng đến mức nào?"
Tôi liền nói: “Lần đầu tiên say rượu, ta đã đánh cho người phụ nữ đầu tiên lên giường cùng phu quân của mình một trận, rồi bán cô ta đi, sau đó, cô ta đã chết. Lần thứ hai uống say, ta sai người luân phiên cưỡng đoạt thanh mai trúc mã mà phu quân ta thương yêu bao năm nay. Lần thứ ba uống say…"
Đôi mày của hắn cau chặt lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
“Lần thứ ba uống say, ta đã tìm một người đàn ông có tướng mạo giống phu quân của mình đến bảy, tám phần…" Tôi ngưng lại đôi chút, ép sát vào hắn, nhướng cao đôi mày rồi nói tiếp: “Bán hắn vào kĩ viện, ép hắn làm nam kĩ. Vậy ngươi có còn muốn mời ta uống rượu nữa không?"
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, chẳng dám tin vào tai mình rồi hỏi: “Cô nương đang nói đùa đúng không? Có điều, nếu chuyện đó là thật, ta nguyện lòng chấp nhận hậu quả giống lần thứ hai."
Tôi bật cười lớn tiếng, lời nói của Hoắc Vô Ảnh thực sự khiến tôi vui vẻ hơn nhiều: “Không phải ngươi muốn mời ta uống rượu sao? Ở đây quá giờ Dậu tam khắc các cửa hàng đều đóng cửa cả, ngươi định mời ta uống rượu ở đâu đây, Hái Hoa đại hiệp."
“Có một nơi, mở cửa cả đêm, có đồ ăn thức uống, còn có cả giường nữa." Hắn mỉm cười đáp lại.
“Chỗ mà cả cuộc đời này ta ghét nhất chính là nơi đấy." Cả đời này tôi thực sự không muốn bước chân vào trong kĩ viện lần nào nữa.
“Vậy chúng ta sẽ đi tìm một tửu lâu mà bà chủ là phụ nữ." Hắn nói.
“Được." Vừa hay có thể biết được khả năng tìm quán của hắn.
Chúng tôi không hề tìm thấy tửu lâu mà bà chủ là phụ nữ, sau cùng lại quay về khách điếm Tất Thắng uống rượu.
Trên đời rất nhiều chuyện trùng hợp, Hoắc Vô Ảnh cũng ở trọ tại quán này, căn phòng hắn ở cách phòng chúng tôi có vài căn. Cũng không biết hắn lấy đâu ra mấy vò rượu cùng thức ăn, bày đầy cả một bàn.
Người ta thường nói mượn rượu giải sầu là một hành vi thiếu sáng suốt, thế nhưng tâm trạng khi uống rượu lại vô cùng sảng khoái, đặc biệt khi người đối tửu cùng lại là một hái hoa tặc tính cách thú vị, hài hước như Hoắc Vô Ảnh.
Sau khi uống vài ly rượu, tôi liền hỏi hắn: “Tại sao con hồ điệp trên mặt ngươi lại biến mất? Dùng đao xẻo đi hả? Còn nữa, tại sao mái tóc của ngươi lại thành màu đen? Nhuộm lại bằng nước mực hả?"
Hắn cúi đầu mỉm cười rồi nói: “Ha ha, cách thức nói chuyện của cô nương rất thú vị. Đây là một loại Hoán nhan thuật của Điệp cung, ra ngoài hành tẩu giang hồ, nhất định phải có cách riêng của mình."
Tôi hiếu kì lên tiếng: “Đây chính là thứ được gọi là dịch dung?"
Hắn nói: “Ừm, Hoán nhan thuật là cách thức đơn giản nhất trong dịch dung, sau khi uống thuốc vào, có thể khiến trên mặt hoặc trên người nổi sẹo, có hình săm, có thai tích… sau khoảng vài canh giờ thì lại tự động lặn đi, hồi phục nguyên dạng."
Ngước mắt nhìn con hồ điệp trên khuôn mặt của hắn đã bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, tôi bất giác cười lớn rồi nói: “Ha ha, thực sự quá nhanh, thuốc của ngươi đã bắt đầu mất tác dụng rồi."
Hắn nói: “Không phải, đó là vì ta uống rượu, sau khi uống thứ thuốc này vào, uống rượu sẽ bị mất tác dụng."
Tôi lại hỏi: “Vậy còn mái tóc của ngươi thì sao?"
Hắn nói: “Tóc giả."
Nói xong, liền nhìn thấy hắn kéo mái tóc màu đen xuống, bộ tóc ánh bạc chói mắt nhanh chóng hiện lên trước mặt. Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mái tóc giả này được làm tốt hơn bình thường rất nhiều.
Cụng li cùng hắn, đưa ly rượu lên nếm thử, tôi lại hỏi thêm: “À đúng rồi, tại sao ngươi cũng đến đây hả? Nhân dịp lễ tế Hoa thần tới đây hái hoa sao?"
“Thông minh. Nếu như đã là lễ tế Hoa thần, làm gì có lí do chê không hái chứ?" Hắn mỉm cười đáp.
“Ngươi không sợ Hoa thần dùng hoa đập chết ngươi sao?" Tôi đưa lời chọc ghẹo.
“Mong còn chẳng được." Hắn cười nói.
Tôi hỏi: “Trông ngươi đẹp trai như vậy, không cần phải làm những chuyện khốn khiếp thế này cũng có một đống phụ nữ bám riết sau lưng. Tại sao người lại làm thế?"
Hắn tự phụ lên tiếng: “Hoa do mình tự hái bao giờ cũng thơm nhất."
Ha ha! Có đạo lí!
“Vậy tại sao ngươi hái hoa còn có đạo lí ‘tam bất hái’? Những đại gia khuê nữ, tiểu gia bích ngọc, không phải chính là mục tiêu săn đuổi của ngươi hay sao?" Nâng li, tôi lại hỏi thêm.
Hắn bật cười ha ha, ám muội lên tiếng: “Ấy ấy ấy. Cô nương thực sự là to gan, không ngờ lại dám hỏi ta câu này. Được, ta sẽ toại nguyện cho cô nương, thế nhưng sau khi nghe xong đừng có đỏ mặt."
Tôi cười khan vài tiếng, đỏ mặt? Ha ha, da mặt của tôi còn dày hơn cả tường thành ấy chứ!
Thế là hắn liền chia sẻ cho tôi những điều đúc kết được sau bao năm hái hoa của mình: “Nếu như muốn làm chuyện này, nhất định phải có ba điều kiện: Thứ nhất, khinh công tuyệt diệu. Thứ hai, có nhiều mưu kế, trí tuệ hơn người. Thứ ba…" Hắn ngưng lại đôi chút, ánh mắt long lanh, tràn đầy mê hoặc: “Thứ ba, tinh lực nhất định phải dồi dào, như thể vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt."
Tôi khẽ hớp một hụm rượu, bật cười. Nếu như làm chuyện này mà tinh lực không dồi dào thì thực sự chẳng thể nào theo nghề được lâu. Ha ha!
Hắn lại tiếp tục nói thêm: “Quy tắc ‘tam bất hái’ chính là đại gia khuê nữ không hái, tiểu gia bích ngọc không hái, phụ nữ thôn quê không hái."
“Ừm, việc này thì đã có ngươi nói cho ta biết, thế nhưng tại sao lại như thế?" Tôi lại hỏi.
“Ngài ấy đã từng nói cho cô nương sao? Ha ha." Hắn lại bật cười kì quái vài tiếng, cạn hết ly rượu rồi nói: “Đại gia khuê nữ không hái, có hai nguyên nhân: Thứ nhất, phủ đệ của những gia đình phú hộ kia thường mời về những hộ vệ biết võ công, những cao nhân trong nghề như ta lại không muốn dùng thuốc mê, cho nên phiền phức. Thứ hai, đại gia khuê nữ hầu hết đều ở trong khuê phòng cả ngày, tuy rằng cao quý đoan trang, tài nghệ song toàn, nhưng do từ nhỏ đã được giáo dục tử tế, sống sung túc, đầy đủ, thực sự chẳng khác nào một phạm nhân cao quý. Có lẽ chính vì bị giam lỏng quá lâu, một khi đến tay, tiếng phản kháng vô vị của họ thực sự khiến ta chán nản không ngừng, lâu dần cùng thành ra mất hứng…"
Trời đất ơi! Không ngờ lại còn có thứ lí do này nữa.
“Mặt chưa đỏ? Ha ha?" Hắn đưa lời chọc ghẹo, lại tiếp tục nói thêm: “Điều nực cười nhất chính là mỗi lần làm chuyện tốt lành này, bọn họ hoàn toàn không dám kêu cứu, chỉ đành nuốt hận vào trong bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt, những hộ vệ võ công cao cường bên ngoài cũng chỉ dám làm dáng mà thôi, chẳng hề có thể tác dụng, sau chuyện đó sẽ nhanh chóng được gả cho người khác."
“Chuyện tốt lành? Chuyện vô liêm sỉ, đáng phỉ nhổ nên gọi là chuyện vô sỉ mới đúng." Tôi khinh bỉ lên tiếng.
Hắn nhấp một hụm rượu, ăn thêm chút đồ nhắm rồi lại nói tiếp: “Khi nào gặp phải những hái hoa tặc không ra gì, không lành nghề thì mới gọi là vô sỉ, nếu như gặp phải ta thì coi như là có phúc lành."
“Ngươi đúng là kẻ tự cao tự đại hết thuốc chữa. Ha ha, tiếp tục đi." Tôi bật cười nói.
“Tự cao tự đại? Tiểu gia bích ngọc không hái, càng đơn giản hơn. Bọn họ không bị kìm kẹp, trói buộc nhiều như các đại gia khuê nữ, thế nhưng lại có năng lực phản kháng nhất định. Khi gặp phải hái hoa tặc, thông thường sẽ phản kháng, nhưng vẫn không dám kêu cứu, có khả năng vẫn kêu rên nhỏ nhẹ, nhưng chí ít cũng không biết thét toáng lên, đối với bọn họ, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Còn một điểm khác biệt với đại gia khuê nữ đó chính là sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ sẽ báo quan phủ, một khi quan phủ tiến hành điều tra, tuy rằng lẩn trốn không khó, nhưng cũng gặp phải rất nhiều phiền phức. Phiền phức, vô vị, cho nên cũng không hái." Hắn ngước mắt nhìn tôi, lại cười. “Đối với hai loại hoa tươi này, hái hoa tặc đạt đến một cấp độ nào đấy thì không cần phải bỏ thuốc mê, thế nhưng gan phải đủ lớn, đi lại phải chuẩn xác, tốt nhất là chuẩn xác lưu lại ấn tượng. Ha ha ha."
Trời đất ơi! Làm thiên kim thuộc hai dạng này đúng thực là cảm thấy áp lực!
“Cầm thú." Tôi lạnh lùng đánh giá.
“Ha ha ha, những chuyện cầm thú hơn còn ở phía sau cơ, cô nương có muốn nghe không?" Hắn bật cười phóng đãng, nhìn tôi im lặng lại tiếp tục nói: “Cô nương sơn dã, chính là loại phiền phức nhất trong ‘tam bất hái’. Có ba lí do: Thứ nhất, những loài hoa này chủ yếu xuất thân từ gia đình nghèo khó, do lao động từ bé, thân hình cao lớn, sức mạnh hơn người, có thể đối kháng với mình rất lâu, còn ta lại không thích lãng phí sức lực vào những chuyện vô vị đó. Ha ha, thế nhưng sau khi đã chinh phục được, cảm giác thư thái có được sau một hồi đối chọi kịch liệt đúng là khiến cho người ta khi muốn lên tiên lúc muốn xuống địa ngục."
Khóe miệng tôi bắt đầu co giật, hắn thực sự không phải dạng cầm thú tầm thường.
Nhìn thấy tôi chẳng hề thẹn thùng, hắn bất giác bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, rất ngoan cường, ta rất thích."
Tôi lườm hắn một cái, khẽ hớp một hụm rượu, ra hiệu hắn nói tiếp.
Hắn gật đầu, cười nói: “Thứ hai, khó khăn lắm mới phát hiện được một mĩ nhân, sau khi cởi hết y phục lại nhận thấy làn da thô ráp, khi sờ không tạo ra khoái cảm, đột nhiên sẽ cảm thấy mất hứng vô cùng. Thứ ba, đây cũng là điều quan trọng nhất, bọn họ không giống như những thiên kim kia, chẳng hề sợ mất thể diện gì hết, cho dù hàng xóm xung quanh biết hết cũng chẳng ngại, cho nên khi việc xảy ra, họ sẽ ra sức thét lớn tiếng. Tiếng thét còn kinh hơn cả heo rống đó, thực sự khiến quỷ khóc thần sầu, khiến cho lỗ tai ta muốn hỏng luôn, thậm chí nghiêm trọng hơn có khi có bị nghễng ngãng vài ngày. Cho nên những ‘bông hoa dại’ kiểu này, có thể không hái thì vẫn là tuyệt diệu nhất."
Nghe xong lí luận về thức ‘tam bất hái’ của hắn, tôi bất giác bật cười thành tiếng, người đàn ông này thực sự là kinh điển trong số những kinh điển. Tôi nói: “Ngươi có thể viết một cuốn sách với tên ‘Hái Hoa Bảo Điển’."
“Ha ha." Tiếp sau đó là phát ngôn mang tính tổng kết kinh điển của hắn: “Hầu hết những vụ án liên quan đến các cô nương trong ‘tam bất hái’ đều là hành vi của những tên hái hoa tặc không ra gì. Còn ta đã ở một cấp độ khác, đi hái bọn họ chỉ làm mất đi thân phận của mình. Một cao nhân thự sự thường biết nhẫn nại chờ đợi. Tục ngữ có câu, những gì khó lấy được thì mới là tốt nhất."
Chưa hết, hắn còn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy điện lưu, mê hoặc và hứng thú.
“Biết rõ hoa có gai mà vẫn cứ bước tới?" Tôi thuận miệng thốt lên hai câu này.
“Ha ha ha, ngay cả điều này cũng do ngài ấy nói cho cô nương biết? Từ khi nào ngài ấy trở nên lắm chuyện như vậy chứ?" Hoắc Vô Ảnh cười nói.
Tôi cúi đầu uống rượu không nói gì.
“Làm thế nào mà cô nương quen biết được ngài ấy?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi nâng ly rượu trong tay lên, lắc lư vài vòng, ngửa cổ cạn sạch rồi bình thản nói: “Dạ Tầm Hoan là chưởng quầy ở khách điếm Long Môn chúng ta."
“Chưởng quầy? Cô gọi ngài ấy là Dạ Tầm Hoan? Đêm đêm tìm vui, ha ha ha." Hắn nghe vậy liền bật cười lớn tiếng.
Tôi bất giác nhíu chặt đôi mày lại, nhớ lại lúc đầu đã từng nghi ngờ cái tên của hắn là giả, bây giờ nghe Hoắc Vô Ảnh nói vậy, xem ra đây thực sự là tên giả của hắn.
Hừm! Hừm! Tên giả…
Tôi lại uống một hụm rượu rồi nói: “Không gọi hắn là Dạ Tầm Hoan thì gọi là gì? Ân Mộc Sầm?"
Hoắc Vô Ảnh nghi hoặc lên tiếng: “Cô nương không biết tên thật của ngài ấy chính là Ân Mộc Sầm sao?"
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn rồi nói: “Biết thì đã sao? Mà không biết thì thế nào chứ?"
Hắn sặc rượu, thét lên kì quái: “Khụ khụ khụ… chắc không phải ngoại trừ cái tên Dạ Tầm Hoan ra thì chẳng biết bất cứ điều gì về ngài ấy đấy chứ?"
Đúng thế, bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự chẳng hề biết chút gì về người đàn ông đó. Đối diện với một người đàn ông mà mình không hề biết gì, không ngờ tôi cũng đồng ý để hắn cùng tôi đi một đoạn đường dài như vậy, thực sự là nực cười. Ha ha ha, tôi lại uống cạn một ly rượu, bất giác tự chế giễu bản thân, im lặng không nói thêm.
Đôi mắt mê hoặc của Hoắc Vô Ảnh bỗng nhiên trở nên mơ màng, dường như đang suy ngẫm vấn đề thâm sâu nào đó. Sau một hồi trầm tư, hắn lại vô duyên vô cớ bật cười nói: “Có muốn bỏ rơi ngài ấy, chuyển sang lên đường cùng ta hay không?"
“Ha ha ha, lên đường cùng ngươi sao? Tại sao ta lại phải lên đường cùng ngươi?" Sau khi nghe được, tôi bật cười điên cuồng, lại uống thêm một ly rượu nữa.
“Trên thế gian này chẳng có mấy người đàn ông có thể sánh được với ta đâu." Hắn tự phụ lên tiếng.
“Ngươi đừng có quá tự phụ như vậy, sớm muộn cũng có ngày chết dưới tay của phụ nữ đấy. Theo dự đoán của Lạc Bán Sơn ta thì ngươi nhất định sẽ chết rất thảm đấy." Tôi lên tiếng nguyền rủa.
“Chết dưới gốc mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Hắn hoàn toàn chẳng hề bận tâm. “Vậy thì đổi lại là ta đi theo cô nương vậy. Cô nương muốn tới nước Bạch Hổ làm gì?"
“Đàn ông ở Hái Hoa cung các ngươi đều ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm cả sao? Hay là phụ nữ trên trái đất này đều chạy lên cả sao Hỏa rồi?"
Hắn mỉm cười khổ sở đáp: “Tại sao những lời cô nương nói, ta nghe mãi chẳng hiểu vậy?"
Tôi đưa tay sờ lên đôi má nóng rực của mình, một tay chống cằm, nhìn hắn ngây ngây, lại nhấp một hớp rượu rồi mỉm cười đáp: “Đó chính là khác biệt giữa nhân loại và phi nhân loại."
Hắn uống cạn một ly rượu, khẽ nheo đôi mắt cuốn hút của mình lại, nhìn thẳng về phía tôi, mỉm cười tươi rói. “A ha! Cuối cùng ta cũng đã hiểu tại sao ngài ấy lại không muốn quay về. Cô nương đích thực khiến cho người ta mê mẩn, nụ cười tuyệt mĩ, tính cách đanh đá, lời nói thú vị, chửi người khác mà không đỏ mặt, ha ha ha, khiến ta cũng mê mẩn đến mức không muốn quay về rồi…"
Nói xong, hắn liền đứng dậy, áp mặt lại gần chỗ tôi, tôi liền dùng ly rượu ấn vào phần môi định xồ tới của hắn, cau mày nói: “Xin đừng có tùy tiện như vậy."
Hắn nhận lấy ly rượu, uống cạn hết, sau đó lại dùng giọng nói gợi cảm để quyến rũ tôi: “Mọi việc trước kia cũng chỉ là hành động nông nổi khi còn trẻ, thực ra ta cũng không phải tuýp người tùy tiện, ít nhất là chưa từng động lòng trước người phụ nữ nào, thế nhưng… cô nương lại vô cùng khác biệt, khiến cho người khác tim đập rộn ràng, chẳng thể nào kìm nén được tình cảm."
“Ha ha ha…" Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi đã từng nghe thấy từ trước đến nay, bởi vì người bày tỏ cùng tôi lại là một hái hoa tặc. Tôi gạt đi những giọt lệ bên mí mắt vì cười quá trớn rồi nói: “Có một câu tục ngữ như thế này: ‘Thà rằng tin trên thế gian có quỷ, cũng không tin được cái miệng của đàn ông’. Ngươi nói rằng mình không phải là một người tùy tiện, nhưng ta lại tin rằng nếu ngươi không tùy tiện thì sẽ không còn là ngươi nữa. Ha ha ha…"
Hắn mỉm cười đầy khổ sở.
Hắn trước mắt tôi dần trở nên mơ hồ, biết rằng đã đến cực điểm, tôi mỉm cười tít mắt rồi nằm xuống mặt bàn, nghí ngoáy nghịch ly rượu.
“Ngày mai cô nương có muốn đi thuyền trên hồ Hoa Thần không?" Hắn nói.
“Không đi, ta muốn quay về nhà thật sớm."
“Chỉ mất thêm một ngày nữa thôi mà, huống hồ đến huyện Lâm Sơn vào lúc này rồi mà không đi thuyền trên hồ Hoa Thần thì tiếc biết mấy!" Hắn than dài chán nản.
“Ha ha."
“Chúng ta hãy thuê riêng một chiếc thuyền nhé." Hắn lại nói.
“Không đi, ta muốn về nhà."
“Sau đó, ta sẽ đưa cô nương về." Hắn nói.
“Ha ha."
Tôi nheo mắt lại, nhìn bàn tay của Hoắc Vô Ảnh đặt trên vai mình, khuôn mặt của hắn còn chưa kịp tiến gần lại trước mặt tôi đã bị ai đó kéo mạnh lại. Người đó đấm mạnh một quyền trên khuôn mặt của hắn.
Người đó có mái tóc màu trắng, chỉ nghe thấy người này thét lớn tiếng: “Chuyện này ta sẽ còn tính sổ với ngươi."
Hả? Là hắn? Ha ha! Không phải hắn vẫn còn thanh kiếm cuốn quanh thắt lưng sao?
Tiếp đó, hắn lại nói mấy câu nữa, tôi không nghe thấy rõ, bởi vì tôi thực sự cảm thấy buồn ngủ, rất muốn ngủ.
Để mặc hắn bế mình lên, đi ra bên ngoài, nép gọn trong lòng hắn, tôi thực sự cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Khẽ nheo nheo mắt, tôi nhìn thấy con hồ điệp, hơn nữa đó còn là con hồ điệp màu bạc, tại sao dưới mắt phải của hắn cũng có con hồ điệp chứ? Cố gắng mở to mắt ra nhìn, tôi dường như đã nhìn thấy Tầm của tôi, giữa đôi chân mày của chàng còn có một nốt ruồi son. Tại sao trên khuôn mặt của Tầm lại xuất hiện thêm một con hồ điệp màu bạc cùng với một nốt ruồi son?
Tôi hổn hển lên tiếng: “Thượng Quan, chàng đã quay về tìm ta rồi sao? Ta đã đợi chàng suốt năm năm đấy…" Tôi ngước mắt lên nhìn Tầm.
“Ừm." Tầm đáp lại một câu, lại càng ôm tôi vào lòng chặt hơn trước.
Tôi đưa tay vuốt lên khuôn mặt của chàng, sau đó lặng lẽ thiếp đi, mí mắt càng lúc càng nặng hơn…
Tôi nắm chặt lấy bàn tay, mãi cho tới khi Hoắc Vô Ảnh đẩy nhẹ vào người, tôi mới phát hiện móng tay đang găm vào lòng bàn tay rất đau. Ngón tay tôi lúc này cũng sưng tấy lên, lúc nãy cầm con sâu lông bị trích vào, vậy mà tôi không hề có cảm giác gì.
Tôi ngước mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, bước chân đột nhiên trở nên nặng nề, thế nhưng tôi vẫn kiên trì lê bước tiến về hướng khách điếm Tất Thắng.
“Dáng vẻ của cô nương lúc này có thể hình dung bằng bốn từ: Hồn bay phách lạc!" Hoắc Vô Ảnh đứng phía sau vừa cười vừa nói.
Tôi dừng bước chân lại, tức giận hét lớn: “Hoắc hái hoa, ngươi đúng là con người chán ngắt, không có việc gì làm thì đi mà hái hoa của ngươi đi."
Hắn lại nói: “Đáng tiếc, hoa đã bị người khác hái đi rồi, ta cũng đã thưởng thức điệu múa của cô nương Tần Thao trước đó rồi, cho dù là người hay điệu múa đều vô cùng xuất sắc đúng không?"
Tôi bất giác nhướng cao mày rồi nới: “Ngươi muốn gì đây?"
“Có muốn đi xem thủ đoạn hái hoa của Dạ Sứ không?" Hắn nhoẻn miệng nhìn tôi mỉm cười.
“Hắn hái hoa hay không thì liên quan gì đến ta?" Tôi bật cười đáp lại.
“Ta cả thấy rất hiếu kì, lẽ nào cô nương không thấy vậy sao?" Hắn lại nói.
“Hoắc hái hoa, ngươi đúng là không phải hạng chim lợn tầm thường đâu." Tôi không thể không ‘bái phục’ người đàn ông này, cụm từ ‘chim lợn’ được phát huy cao độ trên người hắn.
“Điều này thì có liên quan gì đến việc ta tuyệt sắc hay không? Có muốn đi không? Ta không tin là cô nương không hiếu kì." Hắn lại nói.
“Ha ha ha, ngươi rất hiểu con người ta sao? Là con sâu bò trong ruột ta chắc? Ta muốn xem hắn hái hoa hả? Ta hồn bay phách tán sao? Ha ha ha…" Tôi bật cười không ngừng.
“Lẽ nào không phải sao? Dựa vào kinh nghiệm hái hoa nhiều năm của mình, ta lại còn không thấy được tâm tư của phụ nữ hay sao? Cô nương rõ ràng đang lửa hận dâng trào mà." Hắn bật cười mỉa mai.
“Lực hận dâng trào? Hừm! Ngươi đã bao giờ nhìn thấy lửa hận dâng trào thực sự như thế nào chưa? Ngươi tốn nhiều công sức vậy chẳng phải vì muốn ta đi cùng đến Hoa Vũ Viên sao, muốn nhìn thấy ta ghen tuông ngớ ngẩn vì hắn chắc? Có phải nghĩ mãi không thông tại sao dựa vào tướng mạo sẵn có của mình, lại thua trước người đàn ông bình thường như vậy, muốn nhân cơ hội này để an ủi bản thân sao? Được thôi, ta toại nguyện cho ngươi, sẽ cùng ngươi đi một chuyến, có điều ngươi sẽ thất vọng lắm đấy." Tôi bật cười lạnh lùng.
Hoắc Vô Ảnh nhìn tôi, mỉm cười bình thản rồi đưa tôi về phía Hoa Vũ Viên.
Hoa Vũ Viên, chính là nơi nổi tiếng nhất huyện Lâm Sơn, cũng là nơi được bách tính ở đây tôn kính nhất, ở đây cứ ba năm lại xuất hiện một vị Hoa thần mới được mọi người hết lòng ưu ái, kính nể. Những vũ công được lựa chọn thành Hoa thần không chỉ cần phải nhảy múa giỏi mà thường phải là các cô gái ở độ tuổi cập kê, sau ba năm làm Hoa thần vừa tròn mười tám sẽ không thể nào làm Hoa thần được nữa. Còn Tần Thao đã làm Hoa thần ba năm liên tiếp, hết kì năm nay, mọi người sẽ lựa chọn một Hoa thần mới cho nhiệm kì tiếp theo.
Thì ra cô gái đó mới được mười tám, đem so với người phụ nữ lớn tuổi như tôi, thực sự là quá trẻ trung. Cho dù thời hiện đại hay cổ xưa, yêu thích người trẻ tuổi mà một chuyện không thể tranh cãi được.
Những Hoa thần hết nhiệm kì thường được gả vào các gia đình giàu có. Người ở huyện Lâm Sơn cảm thấy vô cùng vinh dự vì được cưới Hoa thần, điều này cho thấy thân phận của những vũ công này vô cùng cao quý.
Nếu không phải Hoắc Vô Ảnh đưa lời giải thích, nghe thấy cái tên Hoa Vũ Viên, tôi lại tưởng đó là một thanh lâu.
Nếu thân phận của Tần Thao cao quý như vậy, tại sao lúc chiếc trống đổ xuống, những bách tính và người trong Hoa Vũ Viên lại không ra tay tương cứu, ngược lại để cho người khách ngoại lai là Dạ Tầm Hoan cứu giúp?
Hoắc Vô Ảnh liền cho tôi hai lí do. Thứ nhất, đài trống sụp đổ, đồng nghĩa với việc có người khiến Hoa thần tức giận, đương nhiên là phải chạy thoát thân trước, lẽ nào ngoan ngoãn ở lại để Hoa thần trách phạt? Thứ hai, người mà nổi danh ắt bị kẻ khác đố kị. Hừm! Lí do thứ hai này thực sự nói đúng tâm trạng của tôi.
Bình thường Hoa Vũ Viên không cho phép ra vào tùy tiện. Người có thể vào đây, ngoại trừ là người của Hoa Vũ Viên thì phải là các quý khách được mời tới, còn tôi với Hoắc Vô Ảnh không phải khách quý, bởi vậy muốn vào trong đó, chỉ có cách duy nhất chính là hắn dùng khinh công đưa tôi vào trong.
Đã quen với vòng tay của Dạ Tầm Hoan không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận nổi con Dâm Hồ này. Ngoại trừ cho phép hắn nắm lấy cổ tay tôi, dùng khinh công đưa vào bên trong, tôi không cho phép hắn chạm vào bất cứ chỗ nào khác trên người mình. Đề nghị nấp trên cây nhìn trộm đã bị tôi gạt phăng đi, cách đó xa hơn đôi chút có chỗ kín đáo đứng quan sát mọi chuyện, như vậy chẳng phải cũng giống nhau sao?
Vì cứu Tần Thao, vị Hoa thần đáng kính, nên Dạ Tầm Hoan tự nhiên trở thành thượng khách của Hoa Vũ Viên.
Những thị nữ không ngừng bê các món ăn ngon cùng mĩ tửu vào bên trong căn phòng, nhạc sư tận tình diễn tấu, tiếng nhạc đắm say, Tần Thao đã thay một bộ y phục khác đang nhẹ cất gót hồng nhảy múa.
Dạ Tầm Hoan vẫn bình thản tận hưởng mọi thứ trước mắt, tay cầm ly rượu, thi thoảng lại còn ngước mắt lên nhìn người phụ nữ đang nhảy múa kia.
“Hừm!" Tôi bất giác thở hắt ra đầy tức giận.
Hoắc Vô Ảnh ở cạnh bên mỉm cười hỏi: “Có cảm giác không?"
“Ngươi hi vọng ta có cảm giác gì? Xông vào trong, kéo hắn quay về, đổi cho ngươi ngồi trong đó thưởng thức mĩ tửu, ngắm mĩ nhân sao?" Tôi lạnh lùng đáp lại.
Tần Thao ngừng nhảy múa, ngồi cạnh bên bàn rót rượu cho Dạ Tầm Hoan, không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ thấy người phụ nữ đó mỉm cười tươi tắn, quyến rũ vô cùng. Hừm! Dựa vào công phu theo đuổi phụ nữ dai như đỉa nhất đẳng của Dạ Tầm Hoan, hoàn toàn có năng lực khiến cô ta mỉm cười ngây ngất như vậy.
“Cô nương có biết lúc nãy hai người họ đã nói những gì không?" Hoắc Vô Ảnh hỏi.
“Không biết, ta cũng đâu phải Thuận Phong Nhĩ, hơn nữa cũng hoàn toàn không muốn biết." Tôi đáp.
“Cô nương thực sự không hề có cảm giác gì hay sao? Tần cô nương khi nãy mời Dạ Sứ cùng ngồi thuyền trên hồ Hoa thần vào ngày mai, và Dạ Sứ đã đồng ý." Hoắc Vô Ảnh nói.
“Như vậy thì đã sao chứ? Mục đích ngươi nói với ta có phải vì muốn ta cùng ngươi đi xem hai người họ ngồi thuyền trên hồ Hoa thần vào ngày mai không?" Tôi bực bội, giọng nói cũng theo đó mà cao lên mấy phần.
Hoắc Vô Ảnh cười khan vài tiếng nói: “Giọng nói của cô nương hơi to một chút, cẩn thận không chúng ta bị phát hiện rồi bị đuổi ra ngoài thì mất mặt lắm đó."
Nắm hai bàn tay thật mạnh, tôi lại liếc về phía căn phòng trước mặt, vừa hay nhìn thấy Dạ Tầm Hoan đang ngồi nghiêng so với chúng tôi, lại quay mặt nhìn thẳng về phía bên này, nhưng hình như chưa hề nhìn thấy chúng tôi, trên mặt còn nở nụ cười hân hoan.
Tần Thao nâng ly rượu mà Dạ Tầm Hoan vừa bỏ xuống, đưa lên miệng hớp một hụm, Dạ Tầm Hoan quay đầu sang nhìn cô ta, chúng tôi chỉ nhìn thấy phía sau của hắn. Rõ ràng người phụ nữ này đang dùng miệng mớm rượu cho hắn.
Tôi khoanh tay trước ngực, bất giác bấm mạnh móng tay vào phần cánh tay.
“Lúc này thì cảm giác thế nào rồi?" Hoắc Vô Ảnh lên tiếng hỏi rất ‘đúng lúc’.
Tôi lạnh lùng lườm hắn rồi nói: “Chuyện gì cũng phải thuận theo lẽ tự nhiên, gặp chuyện phải thản nhiên, đắc ý phải thản nhiên, thất ý phải thản nhiên, khổ sở phải thản nhiên, như vậy mới có thể ngộ ra nhiều điều khác. Có hiểu không?" Nói xong tôi liền quay đầu đi về phía bức tường khi nãy đã trèo vào.
“Cái gì? Ha ha! Hình như ta đã có cảm giác với cô nương rồi." Hoắc Vô Ảnh đi theo phía sau tôi.
“Khuyên ngươi đừng có làm đệ đệ của Pikachu bì đang ngứa nữa." Tôi đưa lời mỉa mai.
“Pikachu? Bì đang ngứa? Ha ha ha. Ta rất thích nghe cô nương nói chuyện."
Sau khi Hoắc Vô Ảnh đưa tôi nhảy ra bên ngoài, tôi chẳng khác nào kẻ điên tiến nhanh về phía trước, mãi cho tới khi đi xa khỏi Hoa Vũ Viên, chạy không nổi nữa, tôi mới dừng lại, nhắm mắt, tựa vào bức tường thở hổn hển, không ngừng nói với bản thân phải bình tĩnh lại.
“Tiểu mĩ nhân, trời tối thế này tại sao lại ở nơi đây một mình? Có phải đang cảm thấy cô đơn không? Có muốn đại gia ở lại chơi cùng không?"
Đột nhiên, tôi mở mắt ra, nhìn thấy một tên đàn ông gầy yếu, lùn hơn cả tôi đang đứng trước mặt.
Kể từ sau khi bị tên Dạ Tầm Hoan hại đến mức phải mặc y phục phụ nữ, tôi thường xuyên bị kẻ khác quấy rầy, làm phiền, lúc có hắn bên cạnh còn đỡ, gặp lúc tôi đang ở một mình thì đúng là vô cùng đáng sợ.
Hừm! Ngươi cho rằng chỉ mình ngươi mới có thể đuổi giúp ta những tên đàn ông đáng ghét thế này sao? Ngươi cho rằng mình rất giỏi giang sao, không có ngươi thì ta chẳng thể đến được nước Bạch Hổ chắc? Không có ngươi trên đời, trước kia ta vẫn sống khỏe mạnh, an lành, một mình hành tẩu giang hồ vô cùng an toàn.
“Muốn chơi cùng với ta sao? Được! Vậy thì chúng ta hãy chơi với nhau một lúc nhé." Tôi bật cười đầy ý vị.
Tôi nắm chặt bàn tay lại, khiến cho các khớp tay kêu lên răng rắc, vào lúc tên đàn ông đáng ghét kia đưa tay đến sát mặt, tôi liền đấm mạnh vào mặt hắn. Mô phỏng tuyệt chiêu trong bộ phim hoạt hình “The King of Fighters", trong cơn phẫn nộ, tôi một tay bóp cổ hắn, chỉ cảm thấy tay phải đang dâng trào một dòng khí lưu, sức mạnh bộc phát, tôi ấn hắn xuống mặt đất.
“Muốn chơi cùng ta đúng không? Vậy thì ta sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác bị chơi như thế nào nhé." Tôi nghiến răng thét lên trong phẫn nộ.
Quyền móc lên, quyền móc xuống, quyền bên trái, quyền bên phải…
“Nữ hiệp… xin… xin tha mạng… từ sau này… ta… sẽ không bao giờ dám nữa… cầu… cầu xin người… tha cho tiểu nhân…" Tên đàn ông khốn khiếp ôm đầu cầu xin lớn tiếng.
“Ai bảo ngươi dám đi hái hoa lung tung! Ai bảo người đi tầm hoan! Tên đầu heo chết tiệt này, ai bảo ngươi tầm hoan, ai bảo ngươi hái hoa, ngươi lại còn hái nhiều, xem hôm nay ta đánh chết ngươi luôn." Tôi thét lớn tiếng, dùng tay đấm mạnh vào ngực của người đàn ông khốn khiếp đang bị đè xuống mặt đất. Tôi nghe thấy hắn ho một tiếng, miệng trào lưu máu tươi, nhìn thấy máu, tôi lại càng thêm hưng phấn, dường như đánh người lại càng thêm kích thích.
Không ngờ cảm giác đánh người là như thế này. Thực sự là sảng khoái vô cùng, thảo nào mà bất luận thời cổ đại hay hiện đại vẫn luôn có rất nhiều người muốn chém chém giết giết như vậy, truy cầu cảnh giới cao nhất của đánh nhau. Thì ra đánh nhau có thể trút hết mọi tức giận trong lòng, thì ra đánh nhau có thể có thể khiến cho bản thân tràn đầy cảm xúc thế này.
“Dừng tay lại. Cô nương còn đánh nữa là sẽ xảy ra án mạng đấy." Sau lưng tôi vang lên tiếng thét của Hoắc Vô Ảnh, cú đấm sắp sửa giáng xuống cũng bị hắn chặn lại.
Bỗng nhiên, tôi định thần lại, nhìn dáng vẻ tàn tạ, thê thảm của người đàn ông khốn khiếp khi nãy, bất giác quỳ trên mặt đất bật cười điên cuồng.
Tên đàn ông khốn khiếp kia khốn khổ bò dậy, loạng choạng mất trong tiếng cười điên cuồng của tôi.
Tôi cười rất lâu, mãi cho tới khi tiếng cười dứt, Hoắc Vô Ảnh mới nghi hoặc lên tiếng: “Cô nương biết võ công sao? Lúc nãy cô đã xuất chiêu thức gì vậy? Trước nay ta chưa từng nhìn thấy bao giờ."
Lúc nãy đánh người một trận khiến tâm trạng tôi cũng dễ chịu hơn nhiều. Trước câu hỏi của Hoắc Vô Ảnh, tôi thực sự cũng chẳng biết gì cả, tôi không hiểu luồng khó lưu đó phát ra từ đâu nữa. Trước kia, Tiếu Tiếu đã từng nói với tôi rằng, trong cơ thể tôi có nguồn nội lực rất mạnh, chỉ là tôi không biết cách khống chế nó mà thôi, thường xuyên biến nó thành sức mạnh sử dụng lung tung. Tôi suy nghĩ thật kĩ, luồng nội lực này nếu không phải do ‘ngài’ năm đó ra sức truyền sang cho tôi thì còn ai khác nữa?
Tôi phục hồi lại thái độ thường ngày rồi nói: “Ha ha, ngươi nói sai rồi, ta không hề biết võ công, chẳng qua là mạnh khỏe hơn mọi người một chút mà thôi. Chiêu thức mà ngươi vừa nói có lẽ là do ta nhìn người khác đánh nhau, mô phỏng theo, dựa trên sức mạnh hơn người của mình mà thôi."
“Vậy thì cái được gọi là sức mạnh hơn người đó quả là lợi hại, nếu như ta không kịp thời ngăn cản cô nương lại thì suýt chút nữa đã xảy ra án mạng rồi." Hoắc Vô Ảnh bật cười.
Tôi cúi đầu không nói gì, tự biết mình đuối lí.
“Lò lửa đã được dập tắt, có muốn đi uống rượu không? Ta mời cô nương." Hắn lại lên tiếng đề nghị.
“Uống rượu? Hừm! Nếu ta uống say thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy." Tôi đưa lời cảnh cáo.
Hắn cười hỏi: “Nghiêm trọng đến mức nào?"
Tôi liền nói: “Lần đầu tiên say rượu, ta đã đánh cho người phụ nữ đầu tiên lên giường cùng phu quân của mình một trận, rồi bán cô ta đi, sau đó, cô ta đã chết. Lần thứ hai uống say, ta sai người luân phiên cưỡng đoạt thanh mai trúc mã mà phu quân ta thương yêu bao năm nay. Lần thứ ba uống say…"
Đôi mày của hắn cau chặt lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin.
“Lần thứ ba uống say, ta đã tìm một người đàn ông có tướng mạo giống phu quân của mình đến bảy, tám phần…" Tôi ngưng lại đôi chút, ép sát vào hắn, nhướng cao đôi mày rồi nói tiếp: “Bán hắn vào kĩ viện, ép hắn làm nam kĩ. Vậy ngươi có còn muốn mời ta uống rượu nữa không?"
Hắn trầm ngâm một hồi lâu, chẳng dám tin vào tai mình rồi hỏi: “Cô nương đang nói đùa đúng không? Có điều, nếu chuyện đó là thật, ta nguyện lòng chấp nhận hậu quả giống lần thứ hai."
Tôi bật cười lớn tiếng, lời nói của Hoắc Vô Ảnh thực sự khiến tôi vui vẻ hơn nhiều: “Không phải ngươi muốn mời ta uống rượu sao? Ở đây quá giờ Dậu tam khắc các cửa hàng đều đóng cửa cả, ngươi định mời ta uống rượu ở đâu đây, Hái Hoa đại hiệp."
“Có một nơi, mở cửa cả đêm, có đồ ăn thức uống, còn có cả giường nữa." Hắn mỉm cười đáp lại.
“Chỗ mà cả cuộc đời này ta ghét nhất chính là nơi đấy." Cả đời này tôi thực sự không muốn bước chân vào trong kĩ viện lần nào nữa.
“Vậy chúng ta sẽ đi tìm một tửu lâu mà bà chủ là phụ nữ." Hắn nói.
“Được." Vừa hay có thể biết được khả năng tìm quán của hắn.
Chúng tôi không hề tìm thấy tửu lâu mà bà chủ là phụ nữ, sau cùng lại quay về khách điếm Tất Thắng uống rượu.
Trên đời rất nhiều chuyện trùng hợp, Hoắc Vô Ảnh cũng ở trọ tại quán này, căn phòng hắn ở cách phòng chúng tôi có vài căn. Cũng không biết hắn lấy đâu ra mấy vò rượu cùng thức ăn, bày đầy cả một bàn.
Người ta thường nói mượn rượu giải sầu là một hành vi thiếu sáng suốt, thế nhưng tâm trạng khi uống rượu lại vô cùng sảng khoái, đặc biệt khi người đối tửu cùng lại là một hái hoa tặc tính cách thú vị, hài hước như Hoắc Vô Ảnh.
Sau khi uống vài ly rượu, tôi liền hỏi hắn: “Tại sao con hồ điệp trên mặt ngươi lại biến mất? Dùng đao xẻo đi hả? Còn nữa, tại sao mái tóc của ngươi lại thành màu đen? Nhuộm lại bằng nước mực hả?"
Hắn cúi đầu mỉm cười rồi nói: “Ha ha, cách thức nói chuyện của cô nương rất thú vị. Đây là một loại Hoán nhan thuật của Điệp cung, ra ngoài hành tẩu giang hồ, nhất định phải có cách riêng của mình."
Tôi hiếu kì lên tiếng: “Đây chính là thứ được gọi là dịch dung?"
Hắn nói: “Ừm, Hoán nhan thuật là cách thức đơn giản nhất trong dịch dung, sau khi uống thuốc vào, có thể khiến trên mặt hoặc trên người nổi sẹo, có hình săm, có thai tích… sau khoảng vài canh giờ thì lại tự động lặn đi, hồi phục nguyên dạng."
Ngước mắt nhìn con hồ điệp trên khuôn mặt của hắn đã bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, tôi bất giác cười lớn rồi nói: “Ha ha, thực sự quá nhanh, thuốc của ngươi đã bắt đầu mất tác dụng rồi."
Hắn nói: “Không phải, đó là vì ta uống rượu, sau khi uống thứ thuốc này vào, uống rượu sẽ bị mất tác dụng."
Tôi lại hỏi: “Vậy còn mái tóc của ngươi thì sao?"
Hắn nói: “Tóc giả."
Nói xong, liền nhìn thấy hắn kéo mái tóc màu đen xuống, bộ tóc ánh bạc chói mắt nhanh chóng hiện lên trước mặt. Tôi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mái tóc giả này được làm tốt hơn bình thường rất nhiều.
Cụng li cùng hắn, đưa ly rượu lên nếm thử, tôi lại hỏi thêm: “À đúng rồi, tại sao ngươi cũng đến đây hả? Nhân dịp lễ tế Hoa thần tới đây hái hoa sao?"
“Thông minh. Nếu như đã là lễ tế Hoa thần, làm gì có lí do chê không hái chứ?" Hắn mỉm cười đáp.
“Ngươi không sợ Hoa thần dùng hoa đập chết ngươi sao?" Tôi đưa lời chọc ghẹo.
“Mong còn chẳng được." Hắn cười nói.
Tôi hỏi: “Trông ngươi đẹp trai như vậy, không cần phải làm những chuyện khốn khiếp thế này cũng có một đống phụ nữ bám riết sau lưng. Tại sao người lại làm thế?"
Hắn tự phụ lên tiếng: “Hoa do mình tự hái bao giờ cũng thơm nhất."
Ha ha! Có đạo lí!
“Vậy tại sao ngươi hái hoa còn có đạo lí ‘tam bất hái’? Những đại gia khuê nữ, tiểu gia bích ngọc, không phải chính là mục tiêu săn đuổi của ngươi hay sao?" Nâng li, tôi lại hỏi thêm.
Hắn bật cười ha ha, ám muội lên tiếng: “Ấy ấy ấy. Cô nương thực sự là to gan, không ngờ lại dám hỏi ta câu này. Được, ta sẽ toại nguyện cho cô nương, thế nhưng sau khi nghe xong đừng có đỏ mặt."
Tôi cười khan vài tiếng, đỏ mặt? Ha ha, da mặt của tôi còn dày hơn cả tường thành ấy chứ!
Thế là hắn liền chia sẻ cho tôi những điều đúc kết được sau bao năm hái hoa của mình: “Nếu như muốn làm chuyện này, nhất định phải có ba điều kiện: Thứ nhất, khinh công tuyệt diệu. Thứ hai, có nhiều mưu kế, trí tuệ hơn người. Thứ ba…" Hắn ngưng lại đôi chút, ánh mắt long lanh, tràn đầy mê hoặc: “Thứ ba, tinh lực nhất định phải dồi dào, như thể vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt."
Tôi khẽ hớp một hụm rượu, bật cười. Nếu như làm chuyện này mà tinh lực không dồi dào thì thực sự chẳng thể nào theo nghề được lâu. Ha ha!
Hắn lại tiếp tục nói thêm: “Quy tắc ‘tam bất hái’ chính là đại gia khuê nữ không hái, tiểu gia bích ngọc không hái, phụ nữ thôn quê không hái."
“Ừm, việc này thì đã có ngươi nói cho ta biết, thế nhưng tại sao lại như thế?" Tôi lại hỏi.
“Ngài ấy đã từng nói cho cô nương sao? Ha ha." Hắn lại bật cười kì quái vài tiếng, cạn hết ly rượu rồi nói: “Đại gia khuê nữ không hái, có hai nguyên nhân: Thứ nhất, phủ đệ của những gia đình phú hộ kia thường mời về những hộ vệ biết võ công, những cao nhân trong nghề như ta lại không muốn dùng thuốc mê, cho nên phiền phức. Thứ hai, đại gia khuê nữ hầu hết đều ở trong khuê phòng cả ngày, tuy rằng cao quý đoan trang, tài nghệ song toàn, nhưng do từ nhỏ đã được giáo dục tử tế, sống sung túc, đầy đủ, thực sự chẳng khác nào một phạm nhân cao quý. Có lẽ chính vì bị giam lỏng quá lâu, một khi đến tay, tiếng phản kháng vô vị của họ thực sự khiến ta chán nản không ngừng, lâu dần cùng thành ra mất hứng…"
Trời đất ơi! Không ngờ lại còn có thứ lí do này nữa.
“Mặt chưa đỏ? Ha ha?" Hắn đưa lời chọc ghẹo, lại tiếp tục nói thêm: “Điều nực cười nhất chính là mỗi lần làm chuyện tốt lành này, bọn họ hoàn toàn không dám kêu cứu, chỉ đành nuốt hận vào trong bụng, ngậm bồ hòn làm ngọt, những hộ vệ võ công cao cường bên ngoài cũng chỉ dám làm dáng mà thôi, chẳng hề có thể tác dụng, sau chuyện đó sẽ nhanh chóng được gả cho người khác."
“Chuyện tốt lành? Chuyện vô liêm sỉ, đáng phỉ nhổ nên gọi là chuyện vô sỉ mới đúng." Tôi khinh bỉ lên tiếng.
Hắn nhấp một hụm rượu, ăn thêm chút đồ nhắm rồi lại nói tiếp: “Khi nào gặp phải những hái hoa tặc không ra gì, không lành nghề thì mới gọi là vô sỉ, nếu như gặp phải ta thì coi như là có phúc lành."
“Ngươi đúng là kẻ tự cao tự đại hết thuốc chữa. Ha ha, tiếp tục đi." Tôi bật cười nói.
“Tự cao tự đại? Tiểu gia bích ngọc không hái, càng đơn giản hơn. Bọn họ không bị kìm kẹp, trói buộc nhiều như các đại gia khuê nữ, thế nhưng lại có năng lực phản kháng nhất định. Khi gặp phải hái hoa tặc, thông thường sẽ phản kháng, nhưng vẫn không dám kêu cứu, có khả năng vẫn kêu rên nhỏ nhẹ, nhưng chí ít cũng không biết thét toáng lên, đối với bọn họ, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Còn một điểm khác biệt với đại gia khuê nữ đó chính là sau khi chuyện này xảy ra, bọn họ sẽ báo quan phủ, một khi quan phủ tiến hành điều tra, tuy rằng lẩn trốn không khó, nhưng cũng gặp phải rất nhiều phiền phức. Phiền phức, vô vị, cho nên cũng không hái." Hắn ngước mắt nhìn tôi, lại cười. “Đối với hai loại hoa tươi này, hái hoa tặc đạt đến một cấp độ nào đấy thì không cần phải bỏ thuốc mê, thế nhưng gan phải đủ lớn, đi lại phải chuẩn xác, tốt nhất là chuẩn xác lưu lại ấn tượng. Ha ha ha."
Trời đất ơi! Làm thiên kim thuộc hai dạng này đúng thực là cảm thấy áp lực!
“Cầm thú." Tôi lạnh lùng đánh giá.
“Ha ha ha, những chuyện cầm thú hơn còn ở phía sau cơ, cô nương có muốn nghe không?" Hắn bật cười phóng đãng, nhìn tôi im lặng lại tiếp tục nói: “Cô nương sơn dã, chính là loại phiền phức nhất trong ‘tam bất hái’. Có ba lí do: Thứ nhất, những loài hoa này chủ yếu xuất thân từ gia đình nghèo khó, do lao động từ bé, thân hình cao lớn, sức mạnh hơn người, có thể đối kháng với mình rất lâu, còn ta lại không thích lãng phí sức lực vào những chuyện vô vị đó. Ha ha, thế nhưng sau khi đã chinh phục được, cảm giác thư thái có được sau một hồi đối chọi kịch liệt đúng là khiến cho người ta khi muốn lên tiên lúc muốn xuống địa ngục."
Khóe miệng tôi bắt đầu co giật, hắn thực sự không phải dạng cầm thú tầm thường.
Nhìn thấy tôi chẳng hề thẹn thùng, hắn bất giác bật cười lớn tiếng: “Ha ha ha, rất ngoan cường, ta rất thích."
Tôi lườm hắn một cái, khẽ hớp một hụm rượu, ra hiệu hắn nói tiếp.
Hắn gật đầu, cười nói: “Thứ hai, khó khăn lắm mới phát hiện được một mĩ nhân, sau khi cởi hết y phục lại nhận thấy làn da thô ráp, khi sờ không tạo ra khoái cảm, đột nhiên sẽ cảm thấy mất hứng vô cùng. Thứ ba, đây cũng là điều quan trọng nhất, bọn họ không giống như những thiên kim kia, chẳng hề sợ mất thể diện gì hết, cho dù hàng xóm xung quanh biết hết cũng chẳng ngại, cho nên khi việc xảy ra, họ sẽ ra sức thét lớn tiếng. Tiếng thét còn kinh hơn cả heo rống đó, thực sự khiến quỷ khóc thần sầu, khiến cho lỗ tai ta muốn hỏng luôn, thậm chí nghiêm trọng hơn có khi có bị nghễng ngãng vài ngày. Cho nên những ‘bông hoa dại’ kiểu này, có thể không hái thì vẫn là tuyệt diệu nhất."
Nghe xong lí luận về thức ‘tam bất hái’ của hắn, tôi bất giác bật cười thành tiếng, người đàn ông này thực sự là kinh điển trong số những kinh điển. Tôi nói: “Ngươi có thể viết một cuốn sách với tên ‘Hái Hoa Bảo Điển’."
“Ha ha." Tiếp sau đó là phát ngôn mang tính tổng kết kinh điển của hắn: “Hầu hết những vụ án liên quan đến các cô nương trong ‘tam bất hái’ đều là hành vi của những tên hái hoa tặc không ra gì. Còn ta đã ở một cấp độ khác, đi hái bọn họ chỉ làm mất đi thân phận của mình. Một cao nhân thự sự thường biết nhẫn nại chờ đợi. Tục ngữ có câu, những gì khó lấy được thì mới là tốt nhất."
Chưa hết, hắn còn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy điện lưu, mê hoặc và hứng thú.
“Biết rõ hoa có gai mà vẫn cứ bước tới?" Tôi thuận miệng thốt lên hai câu này.
“Ha ha ha, ngay cả điều này cũng do ngài ấy nói cho cô nương biết? Từ khi nào ngài ấy trở nên lắm chuyện như vậy chứ?" Hoắc Vô Ảnh cười nói.
Tôi cúi đầu uống rượu không nói gì.
“Làm thế nào mà cô nương quen biết được ngài ấy?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi nâng ly rượu trong tay lên, lắc lư vài vòng, ngửa cổ cạn sạch rồi bình thản nói: “Dạ Tầm Hoan là chưởng quầy ở khách điếm Long Môn chúng ta."
“Chưởng quầy? Cô gọi ngài ấy là Dạ Tầm Hoan? Đêm đêm tìm vui, ha ha ha." Hắn nghe vậy liền bật cười lớn tiếng.
Tôi bất giác nhíu chặt đôi mày lại, nhớ lại lúc đầu đã từng nghi ngờ cái tên của hắn là giả, bây giờ nghe Hoắc Vô Ảnh nói vậy, xem ra đây thực sự là tên giả của hắn.
Hừm! Hừm! Tên giả…
Tôi lại uống một hụm rượu rồi nói: “Không gọi hắn là Dạ Tầm Hoan thì gọi là gì? Ân Mộc Sầm?"
Hoắc Vô Ảnh nghi hoặc lên tiếng: “Cô nương không biết tên thật của ngài ấy chính là Ân Mộc Sầm sao?"
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn rồi nói: “Biết thì đã sao? Mà không biết thì thế nào chứ?"
Hắn sặc rượu, thét lên kì quái: “Khụ khụ khụ… chắc không phải ngoại trừ cái tên Dạ Tầm Hoan ra thì chẳng biết bất cứ điều gì về ngài ấy đấy chứ?"
Đúng thế, bây giờ nghĩ lại, tôi thực sự chẳng hề biết chút gì về người đàn ông đó. Đối diện với một người đàn ông mà mình không hề biết gì, không ngờ tôi cũng đồng ý để hắn cùng tôi đi một đoạn đường dài như vậy, thực sự là nực cười. Ha ha ha, tôi lại uống cạn một ly rượu, bất giác tự chế giễu bản thân, im lặng không nói thêm.
Đôi mắt mê hoặc của Hoắc Vô Ảnh bỗng nhiên trở nên mơ màng, dường như đang suy ngẫm vấn đề thâm sâu nào đó. Sau một hồi trầm tư, hắn lại vô duyên vô cớ bật cười nói: “Có muốn bỏ rơi ngài ấy, chuyển sang lên đường cùng ta hay không?"
“Ha ha ha, lên đường cùng ngươi sao? Tại sao ta lại phải lên đường cùng ngươi?" Sau khi nghe được, tôi bật cười điên cuồng, lại uống thêm một ly rượu nữa.
“Trên thế gian này chẳng có mấy người đàn ông có thể sánh được với ta đâu." Hắn tự phụ lên tiếng.
“Ngươi đừng có quá tự phụ như vậy, sớm muộn cũng có ngày chết dưới tay của phụ nữ đấy. Theo dự đoán của Lạc Bán Sơn ta thì ngươi nhất định sẽ chết rất thảm đấy." Tôi lên tiếng nguyền rủa.
“Chết dưới gốc mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu." Hắn hoàn toàn chẳng hề bận tâm. “Vậy thì đổi lại là ta đi theo cô nương vậy. Cô nương muốn tới nước Bạch Hổ làm gì?"
“Đàn ông ở Hái Hoa cung các ngươi đều ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm cả sao? Hay là phụ nữ trên trái đất này đều chạy lên cả sao Hỏa rồi?"
Hắn mỉm cười khổ sở đáp: “Tại sao những lời cô nương nói, ta nghe mãi chẳng hiểu vậy?"
Tôi đưa tay sờ lên đôi má nóng rực của mình, một tay chống cằm, nhìn hắn ngây ngây, lại nhấp một hớp rượu rồi mỉm cười đáp: “Đó chính là khác biệt giữa nhân loại và phi nhân loại."
Hắn uống cạn một ly rượu, khẽ nheo đôi mắt cuốn hút của mình lại, nhìn thẳng về phía tôi, mỉm cười tươi rói. “A ha! Cuối cùng ta cũng đã hiểu tại sao ngài ấy lại không muốn quay về. Cô nương đích thực khiến cho người ta mê mẩn, nụ cười tuyệt mĩ, tính cách đanh đá, lời nói thú vị, chửi người khác mà không đỏ mặt, ha ha ha, khiến ta cũng mê mẩn đến mức không muốn quay về rồi…"
Nói xong, hắn liền đứng dậy, áp mặt lại gần chỗ tôi, tôi liền dùng ly rượu ấn vào phần môi định xồ tới của hắn, cau mày nói: “Xin đừng có tùy tiện như vậy."
Hắn nhận lấy ly rượu, uống cạn hết, sau đó lại dùng giọng nói gợi cảm để quyến rũ tôi: “Mọi việc trước kia cũng chỉ là hành động nông nổi khi còn trẻ, thực ra ta cũng không phải tuýp người tùy tiện, ít nhất là chưa từng động lòng trước người phụ nữ nào, thế nhưng… cô nương lại vô cùng khác biệt, khiến cho người khác tim đập rộn ràng, chẳng thể nào kìm nén được tình cảm."
“Ha ha ha…" Đây là chuyện cười hay nhất mà tôi đã từng nghe thấy từ trước đến nay, bởi vì người bày tỏ cùng tôi lại là một hái hoa tặc. Tôi gạt đi những giọt lệ bên mí mắt vì cười quá trớn rồi nói: “Có một câu tục ngữ như thế này: ‘Thà rằng tin trên thế gian có quỷ, cũng không tin được cái miệng của đàn ông’. Ngươi nói rằng mình không phải là một người tùy tiện, nhưng ta lại tin rằng nếu ngươi không tùy tiện thì sẽ không còn là ngươi nữa. Ha ha ha…"
Hắn mỉm cười đầy khổ sở.
Hắn trước mắt tôi dần trở nên mơ hồ, biết rằng đã đến cực điểm, tôi mỉm cười tít mắt rồi nằm xuống mặt bàn, nghí ngoáy nghịch ly rượu.
“Ngày mai cô nương có muốn đi thuyền trên hồ Hoa Thần không?" Hắn nói.
“Không đi, ta muốn quay về nhà thật sớm."
“Chỉ mất thêm một ngày nữa thôi mà, huống hồ đến huyện Lâm Sơn vào lúc này rồi mà không đi thuyền trên hồ Hoa Thần thì tiếc biết mấy!" Hắn than dài chán nản.
“Ha ha."
“Chúng ta hãy thuê riêng một chiếc thuyền nhé." Hắn lại nói.
“Không đi, ta muốn về nhà."
“Sau đó, ta sẽ đưa cô nương về." Hắn nói.
“Ha ha."
Tôi nheo mắt lại, nhìn bàn tay của Hoắc Vô Ảnh đặt trên vai mình, khuôn mặt của hắn còn chưa kịp tiến gần lại trước mặt tôi đã bị ai đó kéo mạnh lại. Người đó đấm mạnh một quyền trên khuôn mặt của hắn.
Người đó có mái tóc màu trắng, chỉ nghe thấy người này thét lớn tiếng: “Chuyện này ta sẽ còn tính sổ với ngươi."
Hả? Là hắn? Ha ha! Không phải hắn vẫn còn thanh kiếm cuốn quanh thắt lưng sao?
Tiếp đó, hắn lại nói mấy câu nữa, tôi không nghe thấy rõ, bởi vì tôi thực sự cảm thấy buồn ngủ, rất muốn ngủ.
Để mặc hắn bế mình lên, đi ra bên ngoài, nép gọn trong lòng hắn, tôi thực sự cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Khẽ nheo nheo mắt, tôi nhìn thấy con hồ điệp, hơn nữa đó còn là con hồ điệp màu bạc, tại sao dưới mắt phải của hắn cũng có con hồ điệp chứ? Cố gắng mở to mắt ra nhìn, tôi dường như đã nhìn thấy Tầm của tôi, giữa đôi chân mày của chàng còn có một nốt ruồi son. Tại sao trên khuôn mặt của Tầm lại xuất hiện thêm một con hồ điệp màu bạc cùng với một nốt ruồi son?
Tôi hổn hển lên tiếng: “Thượng Quan, chàng đã quay về tìm ta rồi sao? Ta đã đợi chàng suốt năm năm đấy…" Tôi ngước mắt lên nhìn Tầm.
“Ừm." Tầm đáp lại một câu, lại càng ôm tôi vào lòng chặt hơn trước.
Tôi đưa tay vuốt lên khuôn mặt của chàng, sau đó lặng lẽ thiếp đi, mí mắt càng lúc càng nặng hơn…
Tác giả :
Hoa Thanh Thần