Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu
Chương 60: Thiên ngoại tú cầu
Hoàng hôn buông xuống bên sườn núi!
Từ xa đã nhìn thấy những cột khói bếp bay lên bầu trời, thôn làng nhỏ bé với mấy căn nhà dần hiện ra trước mặt, tôi kích động đến mức muốn thét thật lớn: “Thần thánh ơi! Con người đó! Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nơi có người sinh sống."
Đứng trước căn nhà trúc đơn sơ, Dạ Tầm Hoan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở đây không ạ?"
Một lúc sau, một lão bá đi ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng y phục xộc xệch của tôi và Dạ Tầm Hoan khẽ lặng người đi một hồi lâu.
Dạ Tầm Hoan liền lễ độ lên tiếng: “Xin chào lão bá, vãn bối xin thất lễ. Mấy ngày hôm nay vãn bối cùng thê tử hồi hương thăm người thân, không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ…"
“Ồ, xin mời vào, mời hai vị vào đây, vào nhà rồi nói sau." Ông lão đó vừa nghe vậy liền đối đãi nhiệt tình.
Thê tử? Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, từ khi nào tôi trở thành thê tử của hắn chứ? Tôi quay sang lườm Dạ Tầm Hoan một cái rồi tiến vào nhà trước. Sau một hồi hàn huyên tâm sự, tôi biết được lão bá này họ Lí, người vợ của ông rất nhiệt tình bày biện những món ăn vô cùng đơn giản lên bàn tiếp đãi chúng tôi.
Tôi đang ăn miếng cơm sau cùng, còn chưa kịp nuốt trôi liền mắc nghẹn trước câu nói đường đột của Lí đại nương. “Ây da, Dạ tiểu huynh đệ, nhìn thê tử của huynh đệ ăn có mỗi một chút, thân người lại gầy guộc thế kia, nhìn là biết chưa sinh được đứa con nào. Như thế làm sao mà được? Sau này sinh con sẽ vất vả lắm đấy, lại đây, ăn nhiều thêm chút nữa đi."
“Khụ khụ khụ…" Câu này tôi chẳng biết nên trả lời hay là lờ đi nữa. Thôi bỏ đi, cứ coi như điếc không nghe thấy, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thôi.
Thế nhưng Dạ Tầm Hoan không hề biết điều, liền quay sang tôi, mặt mày hớn hở rồi thì thầm: “Đúng là đã gầy đi nhiều rồi, chiếc cằm nhọn hoắt lại rồi, khiến cho người ta nhìn mà xót xa."
Nếu ở trong tình cảnh khác, nghe được câu nói này tôi sẽ vui sướng, hân hoan đến mức cười ngoác miệng, thế nhưng lúc này tôi nghiến răng nghiến lợi lườm hắn rồi cảnh cáo: “Mau ăn cơm đi, nói ít thôi."
Sau khi dùng bữa xong, Lí đại nương lại kéo tôi vào phòng trong, lôi ra một bộ y phục rồi nói: “Lại đây, tiểu nương tử, nhìn bộ y phục của con trông rách rưới quá. Đây là y phục của con gái chúng ta - Vân Nương - mặc trước khi xuất giá, con mau mặc thử đi, xem có thích hợp không?"
Hầy, tôi thực sự muốn cầu xin vị Lí đại nương này đừng có gọi tôi là tiểu nương tử, cứ như thể tôi là vợ của tên khốn kia thật ấy. Sau khi thay bộ y phục rách rưới, thảm thương của mình, nhìn bộ y phục trước mặt, tôi thực sự muốn khóc mà không còn nước mắt.
“Đa tạ đại nương. Người đúng là một thiên sứ."
“Hả? Cái gì? Thiên… sỉ?"
Tôi vội vã xua tay: “Không phải ạ, sứ giả của thiên thần, thiên sứ, cũng giống như là… bồ tát ạ. Đa tạ đại nương."
Đại nương nghe vậy liền bật cười rồi nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch, đa tạ cái gì? Ấy, tiểu nương tử này trông xinh xắn quá đi mất."
Tôi liền dùng miếng vải dài buộc gọn mái tóc đã dài ra nhiều lại rồi bước ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Dạ Tầm Hoan cũng đã thay y phục, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. Lí đại nương thấy vậy liền liên miệng khen tôi.
Tôi vội vã cắt ngang lời nói của bà rồi hỏi: “Đại nương, xin hỏi đây là nơi nào? Còn cách huyện Tảo Dương bao xa?"
Người đáp lại là Lí đại thúc: “Ây da, hai phu thê các vị muốn đến huyện Tảo Dương sao? Tại sao lại lạc đến núi Vọng Liên chúng ta chứ? Hai nơi này một bên đằng tây một bên đằng nam, cách nhau xa lắm. Trước tiên phải đến thành An Bình ở gần chỗ chúng ta nhất, sau đó đi qua trấn Chiếu Quan rồi mới đến được, hai người phải đi lộ trình tầm hơn mười ngày mới tới được."
Thành An Bình? Ngất! Theo cách đi trước đó của Dạ Tầm Hoan, lại mất thêm tầm hai mươi ngày nữa, sau đó lại nhầm hướng sang nước Chu Tước cũng nên? Từ huyện Lí An sang nước Bạch Hổ nhất định phải qua huyện Tảo Dương, sau đó còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa mới tới được. Bây giờ nghe thấy Lí đại thúc nói vậy, coi như chúng tôi phải đi một con đường vòng rất rất xa, xem ra tôi phải nghiên cứu lại lộ trình mới.
Hại tôi phải đi một đường vòng xa xôi thế này, tôi càng lúc càng nghi ngờ tên Dạ Tầm Hoan này cố tình làm vậy! Đúng là đồ đầu heo đáng chết!
May mắn, ngôi nhà này có hai căn. Đêm đêm, Dạ Tầm Hoan cùng Lí đại thúc ngủ chung một phòng, tôi với Lí đại nương ở căn phòng còn lại. Hầy, ai ngờ được vị Lí đại nương dễ thương này lại có một tật xấu, chính là khi ngủ ngáy rất to, thế nên đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn chưa thể nào ngủ nổi.
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài cùng Dạ Tầm Hoan lưu luyến nói lời tạm biệt hai người nhà họ Lí, sau đó lên đường tiến về thành An Bình. Làm người phải biết tri ân báo đáp, do thuận đường, chúng tôi cũng mang phong thư nhà cho Lí Vân Nương, con gái của hai cụ ở thành An Bình.
Không ngờ cũng phải đi suốt hai ngày hai đêm đường núi mới có thể xuống núi, chân của tôi đau quá!
Trong lúc ấy, cứ nghĩ tới việc đánh mất một đống ngân phiếu là tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Hiện nay trên người không còn đồng nào, chưa nhắc đến chuyện trả lại cửa hàng, muốn đi, đứng, ăn, ở tại thành An Bình cũng đều cần tiêu tiền cả, lẽ nào tôi phải ăn xin ven đường giống Tô Khất Nhi[1], hay là mãi nghệ kiếm tiền ven đường giống như Gong Gil[2] sao?
[1] Một nhân vật truyền kì trong làng võ thuật của Trung Quốc, được liệt vào ‘Quảng Đông thập hổ’ cùng với Hoàng Phi Hồng; cuộc đời có nhiều trắc trở, từ một người có gia thế hiển hách, hạnh phúc, sau bị kẻ gian hãm hại phải đi ăn xin đầu đường, cuối cùng vẫn tự lập môn hộ, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, được người dân kính trọng, khâm phục.
[2] Nhân vật chính trong bộ phim “Vua và chàng hề" của Hàn Quốc, do Lee Jun Ki thủ vai chính.
Nhìn thấy lũ chim giật mình bay mất trên bầu trời, tôi nảy ra một ý tưởng đầy sáng tạo.
Tôi đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cho Dạ Tầm Hoan rồi, ép buộc hắn phải tận hết sức lực săn thật nhiều thú rừng. Nói tóm lại, bất kể loài động vật nào, quý giá nhất, hiếm có nhất, chỉ cần có thể, hắn đều phải săn về cho tôi, hơn nữa, vẫn phải còn sống.
Ban đầu, hắn không chịu đeo những động vật còn sống này sau lưng, lẩm bẩm mãi rằng trông rất khó coi. Có điều tôi quyết không chịu bỏ qua. Đừng trách tôi lại đánh giá con người qua bề ngoài, chỉ dựa vào tướng mạo chẳng có gì là xuất chúng của hắn, lại còn dám chê bai mấy động vật quý hiếm kia khó coi? Mãi cho tới khi tôi thét loạn lên bắt hắn đền tiền, hắn mới chịu đeo mấy con vật quý hiếm này lên đường mà chẳng hề cam nguyện chút nào.
Nói ra cũng lạ, không biết hắn có cách thức gì mà lại khiến cho mấy con thú đó ngoan ngoãn ngủ im, không kêu, không gào cũng không động đậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn chúng quá đỗi sợ hãi nên chết đi, sau cùng mới biết được thì ra chúng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ mà thôi. Trong đầu tôi bất giác hiện lên cảnh tượng đại sư huynh của Miêu Thúy Hoa - mẫu thân Phương Thế Ngọc - đã sử dụng cao chiêu điểm huyệt bắt bọn gà đứng im tại chỗ, lẽ nào hắn cũng sử dụng cao chiêu này sao?
Đến được thành An Bình, hoàn toàn bất ngờ, nơi đây khá phồn vinh, không cần nói nhiều, khẳng định là nhộn nhịp hơn huyện Lí An mà chúng tôi ở rất nhiều.
Chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Toàn Phúc Lâu nổi tiếng nhất nơi này đem bán số động vật quý hiếm này đi. Ai ngờ, con chim điêu nhỏ có bộ lông màu ghi lại được ông chủ nơi đó trả tới một trăm lạng bạc, tất cả mấy con khác gộp lại chưa tới hai lạng bạc. Tôi bất giác nổi lòng tham, vốn định thương lượng giá cả thêm một lúc nữa, không ngờ Dạ Tầm Hoan lại thu ngân lượng trước rồi kéo tôi đi mất.
Ra khỏi cửa chính, tôi liền hỏi Dạ Tầm Hoan đó rốt cuộc là loài chim điêu gì, hắn nhướng mày bình thản nói: “Kim điêu."
Tôi nghe thấy liền ngây lặng người đi: “Kim điêu? Tên khốn này, sao ngươi không nói sớm hả? Phải biết đó là loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia đấy."
Á! Thầy giáo, xin thầy hãy tha thứ cho con, không ngờ con đã buôn bán loài động vật quý hiếm được bảo hộ cấp một quốc gia.
“Loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia? Kim điêu bản tính hung ác, tàn bạo, còn cần phải bảo vệ sao? Nàng có ổn không đấy?" Dạ Tầm Hoan đưa tay sờ lên trán tôi, để xác định xem tôi có bị sốt không.
Tôi gạt bàn tay của hắn ra tức giận nói: “Ngươi đúng là đồ ngốc. Nếu như biết đó là kim điêu, ta đã chào giá nhiều hơn thế rồi. Một trăm lạng, có mỗi một trăm lạng, ngươi có biết chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Thực là người sống cũng bị ngươi làm cho tức chết đi mà."
Ông chủ béo ịch ở Toàn Phúc Lâu chắc chắn không làm thịt con kim điêu này nhưng sẽ bán lại với giá cao cho người khác. Hầy, số ngân lượng trắng phau kia cứ thế mà bay đi mất rồi. Tất cả đều tại tên Dạ Tầm Hoan kia, tôi lườm hắn mấy lần vẫn chưa thấy hả giận.
Dạ Tầm Hoan lại bình thản lên tiếng: “Ta biết ngay mà, tự nhiên nàng lại ngốc nghếch muốn bảo vệ con điêu đó, thì ra hối hận vì bán giá quá thấp."
“Ngươi cút đi, sau này chỉ cần đi đường núi, mặc cho ngươi dùng cách gì cũng phải bắt mấy con khác cho ta."
Hầy! Năm xưa, thầy cô giáo hết lòng hết dạ dạy dỗ chúng ta phải yêu quý, bảo vệ các loài động vật nhỏ, các nhà lãnh đạo quốc gia đều chỉ dạy phải bảo vệ những loài động vật quý hiếm đang đứng bên bờ tuyệt chủng, có điều tôi lúc này chẳng còn tâm sức mà để tâm nữa, bởi vì sinh tồn mới là quan trọng nhất. Nếu như không phải số ngân phiếu kia đã mất rồi thì tôi cũng chẳng làm những chuyện bất lương thế này được. Phải biết một điều, trả lại cửa hàng sẽ tốn rất nhiều ngân lượng, một trăm lượng vẫn còn quá ít ỏi.
Dạ Tầm Hoan trợn tròn hai mắt nhìn tôi, sau đó liền cốc lên đầu tôi rồi nói: “Nàng cho rằng bắt kim điêu dễ dàng như bắt mấy con gà con sao? Bán nhiều sẽ gây thêm rắc rối mà thôi."
Hắn vào cốc vào đầu tôi? Động tác này thực sự chỉ có mỗi mình ‘chàng’ mới làm với tôi mà thôi.
“Mau đưa ngân phiếu ra đây." Tên khốn đáng chết, hắn định một mình nuốt trọn hay sao?
Dạ Tầm Hoan lại lên tiếng: “Bảo Bảo, có lúc cảm thấy nàng rất thông minh, có lúc lại cảm thấy nàng rất ngốc nghếch. Trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, chả lẽ ta lại còn không biết hay sao?" Nói xong, hắn liền đi vào trong một cửa hàng bán y phục.
Được lắm! Không những giữ cây trâm của tôi, giờ lại còn thu luôn cả số tiền tôi định dùng để bỏ trốn một mình. Coi như ngươi nham hiểm, quỷ kế đa đoan, đoán sự như thần!
Sau một hồi kiên trì, tôi đã thay một bộ y phục của nam nhân, để tránh sau này hắn lại định giả bộ làm phu thê cùng tôi.
Ngay sau đó, chúng tôi liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Sau khi trà dư tửu hậu, Dạ Tầm Hoan đi mua ngựa, tiện thể cũng đưa thư đến nhà chồng Lí Vân Nương, còn tôi ở lại khách điếm ngủ bù dưỡng sức.
Vốn dĩ, tôi đã tự nhủ với bản thân một cách oai hùng, khí khái: Tôi, nhất định phải gạt bỏ tên đàn ông đó sang một bên. Thế nhưng cứ nghĩ tới cây trâm với Tầm, tôi lại đành nhẫn nhịn, huống hồ chi hắn đang còn đang giữ hết số ngân lượng kia nữa chứ. Ban đầu tôi còn định cho bồ câu đưa thư về cho Tiếu Tiếu, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chẳng có ích lợi gì, thời này cũng làm gì có máy rút tiền tự động ATM! Lẽ nào lại bắt Tiếu Tiếu phải vượt ngàn trùng xa xôi mang ngân lượng đến cho tôi sao? Thôi bỏ đi, tôi chỉ gửi một bức thư báo bình an về cho họ mà thôi. Hầy, tôi thực sự là vô dụng, thực sự là bất tài, đúng là sống phí hoài ba mươi ba năm trên cuộc đời này rồi!
Không được, tôi nhất định phải đàn áp tên khốn kia, bắt hắn phải lao dịch, khổ sai nhiều hơn nữa, bắt hắn kiếm thật nhiều tiền cho tôi, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn được.
Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra tôi đã nhìn thấy gã đàn ông mà tôi thầm mắng suốt cả đêm qua đang nằm cạnh bên mình, chẳng có gì lạ lẫm, chỉ tiếc căn phòng thượng hạng một lạng một đêm ở cạnh bên thôi.
“Bảo Bảo, buổi sáng vui vẻ."
“Đại ca, từ nay về sau phiền ngươi làm vệ sinh khuôn mặt sạch sẽ xong rồi hãy đến gọi ta thức dậy được không?"
“Làm vệ sinh?"
Tôi đẩy hắn với khuôn mặt lơ ngơ không hiểu chuyện gì sang một bên, ra khỏi giường, thay y phục, rửa mặt mũi, dùng bữa, ra khỏi cửa rồi đi mất.
Cùng Dạ Tầm Hoan rời khỏi khách điếm, dắt ngựa đi trên con phố huyên náo, chúng tôi chuẩn bị rời khỏi thành An Bình, tiếp tục tiến lên điểm dừng tiếp theo.
Đột nhiên, không biết người nào thét lớn tiếng: “Bắt đầu ném tú cầu."
Chỉ trong nháy mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều đàn ông với đủ loại, đang nhàn rỗi, đang dạo phố, không nhàn rỗi, không dạo phố, già có, trẻ có, có người chưa vợ, có người đã thành lập gia thất… nhào hết về một hướng điên cuồng, loạn xạ. Còn tôi dắt theo ngựa lại chắn ngay giữa đường, suýt chút nữa bị dẫm tan xác luôn.
May mà Dạ Tầm Hoan nhanh tay nhanh mắt, ôm trọn lấy cả thân người tôi, tôi vỗ lên ngựa theo bản năng rồi quát: “Một lũ thần kinh, chỉ đi giành tú cầu thôi, có cần phải làm quá vậy không?"
Một vị đại thẩm bán hàng bên đường nghe thấy liền nói: “Hai vị tiểu huynh đệ này chắc từ bên ngoài tới đúng không? Vậy thì hai người chắc là không biết rồi, hôm nay là ngày Dương gia giàu có nhất thành An Bình này tung tú cầu chiêu thân, bất luận tướng mạo, tuổi tác, giàu có nghèo khổ thế nào, chỉ cần là đàn ông độc thân bắt được tú cầu thì sẽ trở thành con rể của nhà họ Dương. Với điều kiện như vậy, trong thành An Bình này, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì có ai không đi giành tú cầu chứ? Nếu như đón được tú cầu thì coi như cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, huống hồ vị Dương tiểu thư kia lại là một mĩ nhân nổi tiếng thành An Bình."
Những lời nói này thực sự khiến tôi vô cùng tức giận, gân xanh nổi đầy đầu. Lão gia nhà họ Dương này đúng là ngu muội, vô tri đến cực điểm, làm gì có ai chọn con rể cho con gái mình như vậy chứ? Nếu một tên khốn kiếp nào đó đón được tú cầu thì cũng nhận làm rể sao, lại còn giầu nhất thành nữa, tại sao lại không chọn một người con rể tài mạo vẹn toàn chứ? Có điều, nói cho cùng thì tôi tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, dù gì cũng không phải thân thích của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi mỉm cười nói: “Lẽ nào không có người đàn ông nào không bình thường, không muốn đi tranh giành tú cầu sao?"
Vị đại thẩm đó lại lên tiếng: “Có chứ! Có cậu, cậu này, và cả người kia nữa!" Hả, câu nói thực sự khiến cho tôi cảm thấy đang tự bê đá đập chân mình.
Hả, thật không ngờ ngoại trừ tôi, Dạ Tầm Hoan vẫn còn một người khác nữa!
Nhìn theo hướng vị đại thẩm kia chỉ, tôi liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục màu đen đáng đứng quay lưng lại với chúng tôi, ngồi ở quán đối diện rồi thét lớn tiếng: “Ông chủ, cho một tô mì Dương Xuân, thêm trứng không thêm hành."
Tôi bật cười: “Ha ha, thì ra thực sự còn một kẻ kì dị khác nữa."
Thật không ngờ vị đại thẩm này lại thì thầm nói thêm: “Đó chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở huyện chúng ta, ta nghĩ ngài ấy không đi chắc vì sợ mất thể diện."
“Đại thẩm, người đúng là đáng yêu quá!"
Vị huyện thái gia thích ăn mì Dương Xuân?
Không để tâm đến chuyện nhặng xị này nữa, tôi cùng Dạ Tầm Hoan lại tiếp tục lên đường.
Ai ngờ mới đi được vài bước liền nhìn thấy một vật bất minh màu hồng đập mạnh về phía mình. Bộp một tiếng, nó đập chính xác vào giữa mặt tôi. Đau quá đi mất! Thật đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Tôi đang đi đường rất bình thường, thật không ngờ lại bị thứ gì đó đập trúng vào mặt. Tôi tức giận thét lớn: “Mẹ kiếp, là tên khốn nào ném rác linh tinh thế hả?"
Tôi định thần lại đưa mắt nhìn, thì ra vật bất minh màu đỏ nằm trong tay mình lúc này chính là quả tú cầu vừa được nhắc đến.
Ngất! Không phải chứ! Trò đùa này thực sự quá đáng rồi đấy!
Ở phía không xa, một đám người vừa la thét vừa xông thẳng về phía chúng tôi.
“Ở phía bên đó."
“Tú cầu đang ở phía bên đó."
“Tú cầu đang ở trong tay của người đàn ông kia."
Tôi vừa nghe vậy, nhất thời không biết phải làm sao, liền vứt quả tú cầu nóng bỏng tay này sang cho Dạ Tầm Hoan.
Dạ Tầm Hoan cau chặt đôi mày, nghiêm nghị lên tiếng: “Lạc Lạc, trò đùa này chẳng vui chút nào." Nói xong, hắn liền ném tú cầu trong tay đi.
Trong khoảnh khắc, quả tú cầu đó liền biến thành vô số mảnh vụn bay cao trong gió.
Khi đám người kia xông thẳng về phía này, tôi thầm nghĩ: “Thôi toi rồi! Lần này chúng ta xui xẻo rồi."
Ai ngờ đám người điên loạn kia thấy tú cầu được tung đi lại càng hứng thú hơn, hoan hô liên hồi, lại tiếp tục nhặt những mảnh vụn trong tay, rồi tản đi như đàn gián đáng ghét. Cảnh tượng này thực sự khiến tôi ngây lặng người đi, mãi chẳng định thần lại được.
Tôi kinh ngạc lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"
Tôi đã xem biết bao nhiêu cảnh tung tú cầu trên phim rồi, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh người ta giành tú cầu theo kiểu này.
Ai ngờ vị đại thẩm đáng yêu kia lại lên tiếng một lần nữa: “Vị tiểu huynh đệ đáng yêu này, cậu lại không biết rồi. Trước đó, Dương gia đã liệu trước được tú cầu sẽ bị mọi người tranh giành đến độ rách ra, cho nên cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi khả năng rồi, nếu như tú cầu thực sự bị rách, vậy thì chỉ cần cầm một miếng vải rách của tú cầu đến là có thể tham gia lôi đài chiêu thân."
Sau khi tung tú cầu chiêu thân vẫn còn thêm lôi đài chiêu thân sao? Dương gia này đúng là có bản lĩnh ra phết.
Vị đại thẩm kia lại nói thêm: “Thực ra thì, thứ thu hút người ta nhất chính là lôi đài chiêu thân này, sau khi đấu lôi đài sẽ chọn ra người xuất sắc nhất, người đứng đầu sẽ trở thành con rể nhà họ Dương, người thứ hai và thứ ba đều được nhận số tiền thưởng một ngàn và tám trăm lạng bạc. Xưa này Dương gia vô cùng rộng rãi, tuyệt đối không bao giờ bạc đãi ai cả."
Một ngàn với tám trăm lạng bạc, cộng vào không phải là một ngàn tám trăm lạng bạc sao? Tôi sao có thể từ chối cơ hội làm giàu này chứ?
Giọng nói của tôi đột nhiên cao lên mấy nốt: “Vị đại thẩm vừa đáng yêu vừa lương thiện này, xin hỏi lôi đài lần này đọ văn hay đọ võ?"
Vị đại thẩm kia mỉm cười tươi tắn rồi đáp lại: “Vị tiểu huynh đệ vừa đáng yêu vừa lương thiện này, nghe nói là đọ văn đó."
Tôi thực sự muốn ngẩng đầu cười lớn, đúng là trời cũng giúp tôi!
“Đại thẩm, xin hỏi lôi đài này được đặt ở nơi nào?"
“Quảng trường Chính Hồng ở thành Nam."
“Đại thẩm, đúng là người đáng yêu nhất mà ta đã từng gặp. Người chính là một thiên sứ."
“Thiên… sỉ?"
“Sứ giả của thiên thần!"
Sau khi hàn huyên cùng vị đại thẩm này, tôi vội vã cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn phần đất bên dưới xem liệu còn mảnh vụn nào của tú cầu sót lại hay không. Không có, không ngờ chẳng còn sót lại mảnh vụn nào cho tôi cả? Á! Làm sao có thể như vậy được?
“Lạc, có phải nàng đang tìm thứ này không?"
Dạ Tầm Hoan đang cầm một miếng vải đỏ nhỏ của quả tú cầu kia lắc lư trước mặt tôi. Hai mắt tôi lập tức sáng bừng lên, nhận lấy nó như thể một báu vật, kích động vỗ lên vai hắn rồi nói: “Dạ Tầm Hoan, cuối cùng ngươi cũng làm được một chuyện ra hồn rồi đấy."
Dạ Tầm Hoan nhướng cao đôi mày rồi lên tiếng: “Nàng thực sự muốn đi đấu lôi đài sao? Bây giờ không vội lên đường nữa hay sao?"
Tôi kéo gọn hắn sang một bên rồi thì thầm nói: “Nhầm, không phải ta, mà là chúng ta. Người xưa có câu ‘người chết vì tài, chim chết vì ăn’. Cho nên, mục tiêu của chúng ta chính là…" Chết ngất mất, tại sao tôi lại cảm thấy những lời nói tiếp theo của mình thực sự vô lại! Tôi ngưng lại một chút, hắng giọng rồi nói: “… Ta thứ hai, ngươi thứ ba, tổng cộng kiếm được một ngàn tám trăm lạng."
“Nàng dám chắc mình thực sự có thể đạt thứ hai sao?" Dạ Tầm Hoan nheo mắt nhìn tôi.
“Ngươi không cần biết ta có thể đạt vị trí số hai không, chỉ cần chịu trách nhiệm giành vị trí thứ ba cho ta là được. Nhớ kĩ đấy, chính là tám trăm lạng. Được rồi, bây giờ ngươi hãy dắt ngựa về khách điếm, đặt phòng đi. Ta đi trước, chốc nữa ngươi đuổi theo. Nào, mau xé nó thành hai miếng đi." Tôi đưa lại miếng vải nhỏ kia cho Dạ Tầm Hoan, chỉ thấy hắn kẹp giữa hai ngón tay, lắc một cái thế là biến thành hai mảnh nhỏ hơn trong tay tôi. Tên háo sắc này trước khi đặt hai mảnh vụn xuống còn không quên sờ tay tôi một cái.
Vì tám trăm lạng bạc kia, đành phải cho ngươi chút mồi nhử vậy, con dê con ngơ ngác! Rút tay lại, tôi bình thản vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi nháy mắt với hắn đầy tình cảm nói: “Dạ đại ca văn võ song toàn, hãy để cho lão bách tính vừa đáng yêu vừa lương thiện tại thành An Bình này biết được sức hút của huynh đi."
Nói xong, tôi liền nắm chặt hai mảnh vụn tượng trưng cho việc tham dự lôi đài, tặng hắn một chiếc hôn gió rồi chạy biến về quảng trường Chính Hồng ở thành Nam.
Lúc tới chỗ đó, cảnh tượng nơi đây không còn hỗn loạn như lúc tranh tú cầu nữa, đám người điên cuồng kia lúc này ngoan đạo cầm mảnh vải đỏ trong tay tiến hành công tác báo danh. Dương gia giàu có bắt đầu khiến tôi cảm thấy hứng thú vô cùng.
Khi đến lượt tôi, gia đinh lên tiếng hỏi tên họ, tôi lặng ngây người đi một hồi, sau đó liền thanh cao thốt ra ba chữ: “Dương Thiết Tâm."
Mấy gia đinh nhà họ Dương đồng loạt quay sang nhìn tôi, không đến ba giây sau, họ lại đồng loạt cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Tôi định báo danh thay cho Dạ Tầm Hoan nhưng lại bị từ chối, câu trả lời của nhà họ Dương chính là không được báo danh thay, đúng lúc tôi đang lo lắng thì Dạ Tầm Hoan đã đứng cạnh bên chỗ tôi thốt lên ba chữ: “Liễu Khinh Dương."
Tôi quay đầu qua liếc hắn một cái, hay cho cái tên Liễu Khinh Dương, ta họ Dương, ngươi liền lấy họ Liễu, lại còn Khinh Dương nữa, định hôn ta hay sao?[1] Cấu chết ngươi luôn.
[1] Chữ “khinh" gần như đồng âm với chữ “hôn" trong tiếng Trung.
Vốn tưởng sau khi báo danh xong sẽ bắt đầu đấu lôi đài luôn, ai ngờ lại phải chờ đến giờ Tị hôm sau mới bắt đầu. Bởi cảm thấy vô vị, tôi cùng đành phải dạo quanh thành Bình An này.
Ngày hôm sau, nếu không phải Dạ Tầm Hoan gọi dậy, có lẽ tôi đã bỏ lỡ mất trận đấu lôi đài rồi.
Lúc quay lại quảng trường Chính Hồng, nơi này đã bị mọi người quây kín, với tình hình này, muốn chen vào trong đúng là khó khăn vô cùng. Tôi đưa tay sờ mũi, hừm, chẳng qua chỉ là chen vào trong thôi. Chen thôi, năm xưa Tế Công cũng đã từng cật lực chen lấn như thế này mà!
Tôi vốn ngây thơ cho rằng, lôi đài sẽ giống như những bục đấu võ được xây cao, nhưng khi nhìn thấy vô số những chiếc bàn, ghế bày biện trước mặt, tôi bất giác cảm thấy chán nản, rốt cuộc nhà họ Dương này đang định làm gì chứ?
Chỉ thấy số bàn ghế này đã được sắp xếp theo trình tự bốn ghế một bàn, phía sau mỗi chiếc ghế lại được buộc một quả tú cầu, cả quảng trường này đều phủ một màu đỏ may mắn, cát tường. Sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng lúc này giống y như vua cờ bạc tranh bá trong phim điện ảnh của đạo diễn Vương Tinh vậy chứ?
Nhà họ Dương này thực sự khiến cho người ta phải thay đổi cách nhìn!
Keng, keng, keng! Tiếng kẻng vang lên, giờ Tị đã tới, một người đàn ông trung niên mặc y phục màu nâu lên đài, sau một hồi tự giới thiệu, tôi biết đây là quản gia nhà họ Dương, vậy nên gọi tắt lại là Dương quản gia.
Sau khi lên tiếng mở màn bằng một loạt lời nói vừa cung kính lại không mất vui, Dương quản gia liền sai người phát số hiệu cho chúng tôi, đồng thời bảo chúng tôi ai về chỗ nấy. Tiếp đó, ông ta lại bắt đầu nói về nội dung thi đấu vòng đầu: “Mạt chược giờ đã là trò chơi mà ai ai cũng biết, trận đấu hôm nay không phải muốn mọi người chơi mạt chược mà là đấu mạt chược. Hôm nay ở đây có cả thảy ba mươi hai chiếc bàn, một trăm hai tám người tham dự lôi đài, mỗi bàn bốn người. Mỗi bàn chỉ có một bộ mạt chược, mỗi bộ mạt chược có cả thảy một trăm bốn mươi tám quân, các quân đó có tên là gì, ta tin chắc các vị ở đây đều biết rồi không cần Dương mỗ phải nhiều lời. Đợi một lúc nữa, sẽ có người bịt mắt cho từng người, mỗi người sẽ nhận được ba mươi bảy quân mạt chược. Ở đây có một đồng hồ cát, mỗi một bàn, trong bốn người, ai có thể đoán hết quân bài trong tay nhanh nhất trước khi hết giờ, đồng thời đoán đúng nhiều quân bài nhất thì sẽ chiến thắng. Đương nhiên, vẫn còn một yêu cầu nữa là phải sắp xếp những quân bài này thật ngay ngắn, nếu như đặt nhầm sang vị trí của người khác thì coi như thua. Đương nhiên người đứng phía sau sẽ tự khắc ghi nhớ quân bài thay cho các vị. Xin mời các vị cứ an tâm, Dương gia tuyệt đối công bằng, công chính, công khai, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng. Sau trận đấu này sẽ có ba mươi hai người chiến thắng, lại tiến hành tham gia trận đấu tiếp theo. Được rồi, Dương mỗ chỉ nói đến đây thôi, bịt mắt, phát bài."
Thực sự là mạt chược sao?
Năm năm trước, tôi chỉ khắc một bộ mạt chược để chơi cho vui, không ngờ sau này càng truyền lại càng rộng rãi, giờ đã thành vật không thể thiếu trong mỗi nhà, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Thì ra ở nơi đây, tôi chính là người sáng tạo ra mạt chược. Nếu người sáng tạo ra mạt chược như tôi mà thua thì chẳng phải là mất mặt mất luôn cả mũi sao?
Đã mấy năm qua rồi, may mà bình thường lúc khách điếm rảnh việc tôi vẫn chơi mạt chược cùng với Tiếu Tiếu, Thích đại thẩm, Hồng đại nương, coi như để giết thời gian, ngay cả Khai Tâm cũng tham gia mấy lần, cho nên cũng không quá xa lạ.
Tại sao lại chơi đoán bài nhỉ? Năm năm trước tôi chơi đoán bài thắng Hoa Thanh Thần, cảnh tượng đến nay tôi vẫn còn nhớ. Không ngờ trận đấu hôm nay cũng là đoán bài, nhà họ Dương này thực sự khiến cho người khác cảm thấy hiếu kì.
Thôi toi rồi, không biết Dạ Tầm Hoan đã đánh mạt chược bao giờ chưa, liệu có biết đoán bài không, nếu không sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên cho mà xem.
“Các vị đã chuẩn bị xong chưa?" Dương quản gia lại lên tiếng: “Trận đấu đầu tiên, đoán bài, bắt đầu."
Keng! Lại một tiếng kẻng vang lên.
Bắt đầu đoán bài.
Trận đấu này khó hơn so với việc thi đấu cùng Hoa Thanh Thần năm xưa nhiều lần. Trước tiên, hai mắt đã bị bịt, lại phải cầm đúng vị trí của bài, tốc độ đương nhiên là chậm hơn so với mở mắt rất nhiều, còn nữa, sau khi sờ xong còn phải sắp xếp ngay ngắn lại. Đúng là khó quá!
Lạc Bảo, hãy tự tin vào bản thân, mình chính là thần bài tái thế, sáng tạo ra mạt chược cơ mà. Mau lấy ra tuyệt học của bản thân, liều mình đến cùng!
“Bát Đồng, Ngũ Vạn."
“Tam Điều, Bạch Bản."
“Lan Hoa, Đông Phong."
…
“Nhìn xem, người đó hai tay cùng lúc sờ và đoán bài."
“Ta dùng một tay sờ và đoán bài đã mất công rồi."
“Trước nay chưa từng nhìn thấy người nào tài giỏi như vậy."
Giọng nói của mọi người xung quanh đều không ảnh hưởng đến tôi, thời gian chưa hết, tôi đã đoán xong cả, tháo khăn bịt mắt ra, được biết đã đoán sai ba quân. Điều may mắn là những người ngồi cùng bàn đều chưa đoán xong. Coi như tôi thắng, xem ra bảo đao của tôi vẫn còn chưa cùn. Tốt quá đi, tôi lại tiến gần thêm một bước đến một ngàn lạng kia rồi. Không biết Dạ Tầm Hoan lúc này ra sao rồi.
“Keng." Tiếng kẻng lại vang lên lần nữa, trận đấu kết thúc.
Dương tổng quản tuyên bố trước đám đông số hiệu của ba mươi hai giành chiến thắng. Tôi là số một trăm hai bảy, Dạ Tầm Hoan là số một trăm hai tám, ngoại trừ nghe thấy số hiệu của tôi, sau cùng tôi cũng nghe thấy số hiệu của hắn. Ha ha, một ngàn tám trăm lạng! Mối lo canh cánh trong lòng nãy giờ coi như đã được giải trừ, thì ra tên khốn này cũng biết đoán bài, tôi thực sự đã xem thường hắn rồi.
Dương tổng quản lại tuyên bố trận đấu thứ hai sẽ bắt đầu vào giờ Mùi ngày mai.
Đưa mắt tìm hình bóng của Dạ Tầm Hoan trong đám đông, nhìn thấy hắn mỉm cười đi về phía mình, tôi lập tức tiến lại gần, nhoẻn miệng nói: “Thật không ngờ ngươi cũng là một tay giỏi mạt chược."
“Sư phụ ta thích chơi trò này." Hắn mỉm cười đáp.
Bất giác nhướng cao đôi mày, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói về một người khác ngoài bản thân. Hoàn toàn khác với thái độ mọi khi, tôi liền lên tiếng nói: “Vậy khi nào có dịp đến tìm ông ta chơi vài ván."
Dạ Tầm Hoan nghe vậy liền nhoẻn miệng cười nói: “Cần gì phải tìm sư phụ, thích thì chơi cùng ta là được rồi, đừng nói là vài ván, nàng muốn chơi thế nào ta cũng chiều."
Tôi nắm chặt hai tay, bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc, trước đám đông xung quanh tôi đấm mạnh một quyền vào bụng hắn, mãn nguyện nhìn ai đó ôm bụng kêu rên.
Tôi chẳng thèm để tâm đến biểu cảm đáng thương vạn phần của tên khốn đầu óc bất thường này, quay người đi tới Toàn Phúc Lâu, định ăn một bữa no nê, ăn no xong mới có sức lực để chiến đấu vào ngày mai.
Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên tôi phát hiện Dạ Tầm Hoan biến đâu mất dạng. Người đàn ông này đang giở trò kì quái gì thế? Chắc không phải tức giận vì cú đấm ban nãy của tôi chứ? Trước khi đi, nhìn vào bộ dạng không sợ chết đó của hắn, trông chẳng giống nổi giận chút nào. Tên khốn kiếp chết tiệt, giữa lúc dùng bữa trưa lại chơi trò mất tích với tôi, hắn chạy rồi, ăn xong, ai trả tiền cho tôi chứ?
Từ quảng trường đến chỗ tôi đang đứng cũng chẳng có mấy con đường, tại sao mới có một lúc đã đi lạc mất rồi chứ?
“Liễu Khinh Dương! Ngươi chết mất xác ở đâu rồi? Ngươi mau ra đây cho ta! Tên họ Liễu kia! Tên họ Dạ kia! Nếu ngươi còn không bước ra đây, để ta tóm được thì đừng trách ta đánh ngươi như ban nãy đấy."
Tôi vừa tìm lại vừa gào lớn tiếng, vậy mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu cả. Tên khốn này chắc không phải xảy ra chuyện gì thật rồi chứ? Thế nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, xung quanh đây dường như không xảy ra bất cứ hiện tượng dị thường nào cả. Có khi hắn lại bị người phụ nữ nào câu mất hồn phách rồi, thôi bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi, gặp phải hắn, tôi đúng là xui tận mạng mà!
Đúng lúc đang đi lung tung, trước mặt tôi liền xuất hiện một tiệm mì. Tôi sờ soạng trên người, hình như vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, thôi vậy, đành phải ăn tạm bát mì cho qua bữa.
Vừa ngồi xuống ghế, tôi còn chưa kịp lên tiếng gọi gì, một người ngồi xuống chỗ đối diện, tiếp đó liền cất lên giọng nam nhân dịu dàng: “Ông chủ, cho một bát mì Dương Xuân, thêm trứng không thêm hành."
Thêm trứng không thêm hành? Câu nói này nghe rất quen thuộc, dường như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.
Tôi ngước mắt nhìn sang phía đối diện, một khuôn mặt đàn ông tuấn tú bất phàm hiện lên trước mắt, người mặc y phục màu đen, tuy rằng ngồi bên cạnh chiếc bàn cao nửa mét nhưng dáng vẻ vô cùng nho nhã, không giống như tôi chống chân lên ghế, chẳng có chút hình tượng nào cả. May mà hắn còn chưa nhìn tôi, vậy là tôi liền lén lút hạ chân xuống, quyết chí hành động nho nhã, thanh tao.
Suy nghĩ một hồi, tôi đã nhớ ra, đây chính là vị huyện thái gia kì dị kia, nhìn y phục trên người anh ta thực sự chẳng có gì liên quan đến ba chữ ‘huyện thái gia’ kia hết. Trong ấn tượng của tôi, những kẻ làm huyện thái gia phải giống như tên Châu Quốc Đống năm xưa, đê tiện, tham lam, đầu óc bã đậu. Dừng lại, không được tiếp tục nghĩ đến tên khốn đáng phỉ nhổ đó nữa, nếu không tôi thực sự chẳng thể nào nuốt trôi mì.
Tôi cũng lên tiếng gọi đồ: “Ông chủ, cho một bát mì Dương Xuân, thêm trứng, thêm xúc xích."
“Xúc… xích…? Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi xúc xích là món đồ gì? Làm bằng ruột gà, ruột vịt hay là ruột ngỗng?" Ông chủ ngây lặng người đi, ngây dại đưa lời hỏi tôi.
Thôi chết! Thực ra tôi định nói là thêm trứng thêm hành, chẳng hiểu sao lại đổi thành thêm xúc xích! Tôi khẽ co giật cơ mặt rồi nói: “À, ta muốn thêm dồi lợn. Cảm ơn."
Vị huyện thái gia đẹp trai trước mặt nhoẻn miệng mỉm cười, chăm chú nghí ngoáy đôi đũa trong tay, tôi tay đó thon dài mà trắng trẻo, tôi nhìn lại đôi tay của mình, đúng là một chín một mười.
Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau mấy lần, không ai lên tiếng nói chuyện cả.
“Lệ đại nhân, mì của ngài." Ông chủ bê mì tới, thì ra vị huyện thái gia kì quặc này họ Lệ.
“Cảm ơn." Huyện thái gia kì quặc lễ độ đáp lại.
“Tiểu huynh đệ, mì của cậu này."
“Ồ, cảm ơn." Tôi cũng đưa lời cảm ơn.
Mì tới rồi, thực sự quá đói, tôi nhanh chóng giải quyết hết sạch bát mì, mùi vị thực sự không tệ chút nào.
Tôi liền lên tiếng: “Ông chủ, xin hỏi bao nhiêu tiền?"
Ông chủ liền đáp: “Mười lăm văn tiền."
Tôi sờ vào trong người, thôi chết, lúc nãy quên không đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Bây giờ lấy ra đếm chỉ có tám đồng, còn thiếu bảy đồng, tôi chết mất, không thể nào để cho người ta bảo tôi ăn quỵt được.
Tôi hổ thẹn đưa tám đồng tiền cho ông chủ rồi thì thầm lên tiếng: “Ông chủ, thực sự xin lỗi, trên người ta lúc này chỉ còn tám văn tiền, liệu có thể trả trước tám văn, bảy văn còn lại chốc nữa ta trả sau được không?"
Ông chủ nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Việc này…"
“Vương bá, ta sẽ trả thay vị huynh đệ này, cả thảy là hai hai văn tiền, bá nhận lấy đi." Là vị huyện thái gia kì quặc kia, anh ta đã trả giúp tôi bảy văn tiền còn thiếu.
Tôi ngô nghê đưa lời cảm ơn, chẳng nói thêm bất cứ câu khách khí nào khác, vị huyện thái gia kia cũng nhìn tôi với ánh mắt bình thản, rồi đáp: “Không khách khí." Sau đó, liền quay người bỏ đi.
Tôi đưa tay rờ mũi, suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Đột nhiên, một làn hương thơm thoảng tới, nồng nàn quyến rũ, tôi nhắm mắt hít thật sâu, thực sự khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, khiến tôi bất giác nhớ đến lọ Chanel No.5 mà tôi yêu thích nhất, có điều mùi hương này còn tuyệt hơn nhiều lần. Tôi liền mở to mắt, tìm kiếm xem hương thơm đó từ đâu phát ra, định bụng hỏi chủ nhân của hương thơm này xem phải mua hương liệu này ở đâu.
Đi về phía trước không bao xa, tôi liền nhìn thấy bốn người mặc y phục màu tím đi ra khỏi một con ngõ, một nam ba nữ, người đàn ông dẫn đầu đeo một chiếc mặt nạ với đôi mắt hồ điệp đặc biệt, các cô gái đều dùng mạng che mặt. Nếu như tôi đoán không nhầm thì mùi hương này chắc chắn tỏa ra từ ba người phụ nữ che mặt kia.
Bốn người đó đi trên một con đường lớn, bất luận ngoại hình hay trận thế đều vô cùng thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Có người khẽ thì thầm nói: “Điệp cung."
Không bao lâu sau, bốn người với y phục màu tím đó dần dần biến mất ở cuối con đường.
Điệp cung? Tầm trước kia đã từng nhắc tới Điệp cung với cảnh vật đẹp như chốn bồng lai. Thì ra đồng phục của họ có màu tím, đích thực rất hợp với cái tên gọi tuyệt đẹp đó.
“Lạc." Tên đầu heo chết tiệt dám vứt bỏ tôi giữa đường giữa chợ cuối cùng đã xuất hiện.
Tôi quay người lại, mặt mày lạnh lùng nhìn hắn rồi nói một câu: “Đưa ngân phiếu cho ta."
Hắn mím chặt đôi môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Trước tiên đi ăn no bụng đã rồi tính sau. Đi thôi."
Nói xong, hắn liền ôm tôi đi vào Toàn Phúc Lâu trước mặt. Vốn dĩ tôi định đẩy hắn ra, định cằn nhằn rằng hắn đã hại tôi suýt nữa lâm vào bước đường ăn quỵt mì của người ta, nhưng vào khoảnh khắc hăn ôm tôi vào người, tôi liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn. Tôi khựng hẳn lại, rúc mũi vào ngửi thật kĩ người hắn từ trên xuống dưới.
Sau khi xác định trên đó thực sự có mùi hương, tôi lại khựng lại lần nữa, ngước mắt nhìn hắn một hồi lâu. Vốn dĩ là người không thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, còn về việc người đàn ông này bên cạnh tôi lúc này rốt cuộc có quan hệ gì với Điệp cung, tôi cũng sẽ chẳng hỏi, cũng không muốn biết. Có điều tôi vẫn không nín được mà lên tiếng: “Loại phấn thơm này… mua được ở đâu vậy?"
Hắn cau chặt đôi mày, dường như đang suy ngẫm điều gì đó, đôi mắt nhìn tôi vẫn cứ sáng lóa như mọi khi, hắn nhoẻn miệng rồi nói: “Nàng thích mùi hương này sao?"
“Ừm." Tôi gật đầu.
Hắn lại mỉm cười, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ nói câu gì đó cơ, thế nhưng sau cùng hắn lại dùng đôi tay thổ phỉ tóm lấy tôi rồi đi vào trong Toàn Phúc Lâu.
“Đi thôi, ta đói lắm rồi."
“Dạ Tầm Hoan, nhờ phúc của ngươi, ta đã ăn mì quỵt bên ngoài rồi đó." Tôi khẽ gầm gừ tức giận.
“Ta biết rồi, nàng không đói, vậy coi như ngồi ăn cùng ta cũng được." Hắn lại nhoẻn miệng cười đầy tà ác.
Hắn biết sao? Được lắm, tên khốn kiếp này, dám hờ hững nhìn tôi mất mặt như thế, lại còn thản nhiên thừa nhận vậy sao? Tôi bực bội thét lớn tiếng: “Mau đưa ngân phiếu đây." Hắn dùng ánh mắt ra hiệu tôi vào trong Toàn Phúc Lâu rồi tính sau.
Vào trong Toàn Phúc Lâu, tôi đi thẳng lên tầng hai, nhìn thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ còn trống, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiến thẳng về chỗ đó. Khi ngồi xuống ghế, tôi mới cảm thấy hoảng hốt, bao nhiêu lâu nay, tôi vẫn luôn chọn chỗ ngồi như vậy, nó đã ăn vào máu, trở thành thói quen của tôi rồi.
Nhìn từ trên này xuống có thể nắm trọn cảnh vật phía dưới con đường, nhìn thấy hết mọi hành động, cử chỉ của mọi người. Vị trí ngồi như vậy sẽ mang lại cho con người ngồi chỗ này nhiều không gian suy ngẫm. Người đàn ông trong kí ức xa xôi kia thực sự rất biết chọn chỗ ngồi.
Dạ Tầm Hoan đưa tay lắc lư trước mắt tôi rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?"
Tôi định thần lại, lúc này thức ăn đã được bày hết lên bàn. Tôi lườm hắn một cái rồi nói: “Lắm chuyện, liên quan gì đến ngươi hả? Mau lo mà ăn đi."
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hai thân hình một trước một sau đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghe thấy tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh ở phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển: “Tiểu thư… người chạy chậm lại đi…"
“Á." Vị tiểu thư mặc y phục màu trắng phía trước bất cẩn vấp ngã.
“Tiểu thư." Nha đầu mặc y phục xanh thét lớn rồi chạy lại gần.
Vị tiểu thư áo trắng đã được người khác đỡ lấy trước khi nha đầu áo xanh kịp tới. Đó chẳng phải là huyện thái gia kì quặc sao? Lại là anh ta! Anh ta dường như rất nhàn rỗi, lúc nãy ăn mì xong, tôi thấy anh ta đi hướng ngược lại, tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây chứ?
Chỉ thấy vị tiểu thư áo trắng với huyện thái gia kì quặc cứ mặt đối mặt, đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, bàn tay huyện thái gia đặt trên người vị tiểu thư áo trắng không hề rời đi. Vị tiểu thư áo trắng quay lưng lại với tôi, chẳng nhìn thấy được nét mặt của cô ấy, nhưng lại thấy rõ mồn một thái độ của huyện thái gia kì quặc, đôi mày cau chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót và mâu thuẫn, sau đó dịu dàng lên tiếng: “Cô… không sao chứ?"
Lúc này tôi cảm thấy vô cùng tò mò, không biết vị tiểu thư áo trắng này trông như thế nào, lại có thể khiến cho huyện thái gia kì quặc lộ ra thái độ như vậy chứ?
Vị tiểu thư áo trắng khẽ gật đầu một cái, không hề lên tiếng nói chuyện.
“Tiểu thư, người không sao chứ?" Tiểu nha đầu áo xanh cuối cùng đã đuổi theo kịp. Hầy, vào những lúc thế này, cô bé này chạy tới đây làm gì chứ? Thực đúng là một kì đà cản mũi siêu vô địch, siêu vô vị.
“Tiểu Như bái kiến Lệ đại nhân." Tiểu nha đầu áo xanh liền khom lưng bái kiến huyện thái gia kì quặc, anh ta chỉ mỉm cười đáp lễ.
Tiếp sau đó tiểu nha đầu tự xưng là Tiểu Như phủi hết bụi bặm trên người thay cho vị tiểu thư áo trắng đang đứng ngây lặng người rồi nói: “Tiểu thư, lúc nãy Dương tổng quản nói người đó đã chạy về hướng này, bây giờ đã qua một lúc lâu rồi, chắc chắn người đó đã đi mất tiêu rồi."
Dương tổng quản? Phải chăng vị tiểu thư áo trắng này chính là tiểu thư nhà họ Dương trong lần chiêu thân này? Thế nhưng, nhìn dáng vẻ giữa cô ta với huyện thái gia kì quặc, tôi cảm thấy vô cùng ám muội. Không biết vị Dương tiểu thư này đuổi theo ai mà vội vã như vậy chứ? Tôi khẽ nhấp một hụm trà, lại tiếp tục xem kịch.
“Tiểu Như, ta không sao hết. Đa tạ Lệ đại nhân, Tô Vãn xin từ biệt tại đây."
Đặt li trà trên tay xuống, tôi kích động đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn nhìn dung nhan của vị Dương tiểu thư đó. Tô Vãn? Cô ấy tên là Dương Tô Vãn? Thanh Thanh, đây rõ ràng là giọng nói của Thanh Thanh. Đợi đến tận khi Dương Tô Vãn quay người bước đi, tôi cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng, dường như là một khuôn mặt rất xinh đẹp.
“Lạc, nàng đang nhìn cái gì thế? Từ nãy đến giờ hồn phách bay bổng đâu đâu ấy."
Giọng nói của Dạ Tầm Hoan vang vọng bên tai tôi, tôi quay đầu sang nhìn hắn. Hừm! Giọng nói tương đồng nhưng lại không phải cùng một người, đây chẳng phải là ví dụ sinh động hay sao? Hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
“Nãy giờ nàng vẫn luôn nhìn hắn sao?" Giọng nói của Dạ Tầm Hoan lộ rõ vẻ không vui.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, vị huyện thái gia kì quặc vẫn còn đứng lặng người tại chỗ, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm, còn Dương Tô Vãn khiến tôi nhớ đến Thanh Thanh đã đi mất từ lâu.
“Làm sao hả? Ta nhìn người đó người có ý kiến gì sao?" Tôi quay đầu lại, lạnh lùng đáp.
“…"
Giờ Mùi hôm sau, quảng trường Chính Hồng vẫn đông đúc như trước.
Hôm nay, tôi cuối cùng đã nhìn thấy lôi đài mà mình vẫn tưởng tượng, thực sự rất đỏ, rất khí thế, rất hoan hỉ.
Vị Dương quản gia kia lại xuất hiện đầy phong độ trên lôi đài, đưa ra đề mục thi đấu trong ngày hôm nay: “Đề mục thi đấu hôm nay chính là… diễn tấu nhạc khí. Các vị, trên đài này có hai thứ nhạc khí là đàn tranh và Thượng huyền nguyệt."
Thượng huyền nguyệt? Tôi bất giác trợn tròn hai mắt, Dương gia có người biết đánh Thượng huyền nguyệt?
Bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán liên hồi. Tuy rằng tình hình giữa Hoàng triều Kim Bích với nước Huyền Vũ bao năm nay vẫn luôn căng thẳng, nhưng kể từ sau khi Tề ca đăng cơ đã nỗ lực hơn rất nhiều, thậm chí, một hai năm gần đây đã hồi phục lại quan hệ buôn bán giữa hai nước. Nhưng tôi tin rằng, những người ở đây biết đánh Thượng huyền nguyệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay có thể nhìn thấy cây đàn này ở thành An Bình, tôi thực sự cảm thấy kinh ngạc, trong đầu lúc này không chỉ còn mỗi một ngàn tám trăm lạng bạc kia nữa. Sau cảnh tượng ngày hôm qua, lại thêm cây Thượng huyền nguyệt hôm nay, tôi đột nhiên có mong muốn gặp được người nhà họ Dương.
Sau khi ho khan vài tiếng, Dương tổng quản lớn tiếng nói: “Các vị, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng, đừng quá nóng vội. Khụ khụ khụ, tham gia lôi đài hôm nay có cả thảy ba mươi hai người, trong ống đồng có cả thảy ba mươi hai thẻ, mười sau thẻ viết hai chữ ‘đàn tranh’, mười sáu thẻ khác sẽ viết chữ ‘Thượng huyền nguyệt’. Người nào rút được nhạc khí nào sẽ diễn tấu bằng nhạc khí đó. Những người ngồi dưới nghe, lát nữa chúng tôi sẽ chọn một trăm người ra, mỗi người được phát một làn hoa, mỗi làn đó có ba mươi hai bông hoa và ba mươi hai hòn đá. Nếu như cho rằng người đó đàn hay thì hãy ném một bông hoa lên đài, còn nếu cho rằng không hay, hãy ném một hòn đá lên đài. Chúng tôi sẽ căn cứ theo số lượng hoa và đá, ba người có số hoa lớn nhất sẽ chiến thắng và tham dự lôi đài ngày mai. À, phải nhớ rằng, đá tuy nhỏ nhưng cũng có thể làm thương người ta đấy."
Hoa tươi và đá? Muốn điên luôn! Là ai đã nghĩ ra trò này?
Mạt chược và đoán bài, đàn tranh và Thượng huyền nguyệt, tất cả dường như đều chuẩn bị riêng cho tôi vậy, rốt cuộc người đứng sau Dương gia là ai chứ? Họ có mục đích gì? Bây giờ tôi có thể xác định một trăm phần trăm rằng người ra đề thi trong Dương gia này có quen biết tôi.
Thanh Thanh, giọng nói quen thuộc đó, lẽ nào đó thực sự là Thanh Thanh? Thanh Thanh, ta mong đó thực sự là em.
Muốn dành được giải nhất, xem ra phải vượt qua trận đấu hôm nay.
Rút thẻ, tôi rút phải chiếc thẻ ghi hai chữ ‘đàn tranh’. Năm năm trước khi tỉnh dậy, tôi ngỡ mình không biết đánh đàn tranh, nhưng sau đó phát hiện ra, trong vô thức, Hạ Chi Lạc đã để lại ngón tuyệt học này lại cho tôi, điều này thực sự khiến tôi cảm thấy vui mừng vô cùng.
Tôi liếc mắt nhìn sang Dạ Tầm Hoan, biểu cảm của hắn rất kì quái, chắc là không biết đánh Thượng huyền nguyệt, tôi lặng lẽ hỏi hắn: “Hai chữ, hay là ba chữ hả?"
Hắn mỉm cười khổ sở nói: “Ba chữ."
“Ngươi không biết hả?" Tôi lại thì thầm hỏi.
Hắn lắc đầu. Chết ngất! Tám trăm lạng của tôi không thể nào bay đi dễ dàng như vậy được.
“Hai chữ có biết đánh hay không?" Tôi lại thì thầm.
Hắn gật đầu đáp lại.
Tôi lấm lét đưa mắt nhìn tứ phía, nhân lúc mọi người không để ý, liền đụng nhẹ vào người Dạ Tầm Hoan khiến tấm thẻ trong tay hắn rơi xuống, tôi giả bộ hét lên một tiếng: “Vị nhân huynh này, tấm thẻ của huynh bị rơi này."
Giúp hắn nhặt lên, lợi dụng cánh tay áo to rộng, tôi đổi thẻ cho hắn. Dạ Tầm Hoan nhíu đôi mày lại, nắm chặt tấm thẻ tôi đưa cho hắn rồi mỉm cười lưu manh.
Thứ tự thi đấu lần này có phần thay đổi, trên thẻ ngoài việc ghi tên nhạc khí còn viết luôn cả thứ tự trình diễn. Người đầu tiên còn chưa động vào nhạc khí đã than ngắn thở dài rồi bỏ đi, bởi vì hắn rút phải Thượng huyền nguyệt.
Tấm thẻ của Dạ Tầm Hoan viết chữ ‘nhị’, vậy đương nhiên hắn trở thành người đầu tiên diễn tấu đàn tranh.
Dạ Tầm Hoan bình thản ngồi xuống trước cây đàn tranh, nhìn về phía tôi với ánh mắt sâu thẳm, hai tay đặt lên dây đàn.
Mọi người liền im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn tranh trong trẻo, lảnh lót vang lên, lúc thanh tao lúc đượm tình, lúc phiêu linh nhẹ bẫng, lúc sâu xa uyển chuyển, lúc lại lưu luyến ai oán… Nhìn bàn tay phải của hắn không ngừng kéo, gảy, móc, kết hợp nhịp nhàng với tay trái không ngừng ấn, rung, lướt, và cả ánh mắt đượm tình nhìn tôi lúc này khiến tôi lặng người chìm đắm trong tiếng đàn tranh ưu nhã, mĩ tuyệt.
Cho dù là người không hiểu chút gì về âm luật cũng có thể nghe ra khúc nhạc này được dùng để bày tỏ tình cảm sâu đậm với tình nhân. Tại sao chứ? Ngoại trừ tình cảm sâu đậm kia, tôi còn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ẩn khuất trong tiếng đàn của hắn. Tôi nắm chặt bàn tay lại, chợt cảm thấy hơi ấm lạ kì, cũng dần dần buồn bã trước tiếng đàn tràn đầy đau khổ đó.
Dạ Tầm Hoan… rốt cuộc đây là khúc nhạc gì chứ? Nhắm mắt hai lại, không nhìn vào mắt hắn nữa, tôi không ngừng tìm kiếm trong kí ức của Hạ Chi Lạc, thế nhưng nghe một khúc nhạc tràn đầy mê lực thế này, tôi sao có thể tịnh tâm mà nghĩ đến tên của nó chứ?
Khi tôi mở mắt ra nhìn thì Dạ Tầm Hoan đã kết thúc khúc nhạc này.
“Hay cho khúc ‘Cúc tình’." Tiếng vỗ tay vang lên.
Tôi quay đầu lại nhìn người vừa đưa lời khen, huyện thái gia kì quặc? Anh ta thôi không vỗ tay nữa, quay sang nhìn tôi, nhoẻn miệng mỉm cười, còn tôi gật đầu đáp lễ.
Dương tổng quản thấy vậy liền mời anh ta lên ngồi trên đài, nhìn thấy bước chân vững chãi của huyện thái gia kì quặc, cũng chính là lúc Dạ Tầm Hoan đến trên lôi đài chờ đợi hoa tươi hoặc đá. Không biết do tiếng đàn tranh của Dạ Tầm Hoan quá động lòng người hay do sức ảnh hưởng lớn của vị huyện thái gia kì quặc kia mà cả trăm người bình xét đều vứt hoa lên cho hắn.
Sau khi Dương gia tính toán, tổng kết có cả thảy sáu trăm ba bảy đóa hoa, không ngờ có người ném hơn một đóa hoa. Hắn mới là người đầu tiên lên sân khấu, lẽ nào một trăm người này không thèm để tâm đến ba mươi mốt người phía sau sao? Tôi là người sau cùng mà, đến lúc đó e là chẳng còn thừa lại bông hoa nào cho tôi cả. Thôi toi rồi, người ở thành An Bình này đúng là không thể đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường được. Toát mồ hôi hột!
Những người tiếp theo lần lượt lên lôi đài, tất cả những người rút phải Thượng huyền nguyệt đều chưa động đến đàn đã trực tiếp quay người bỏ đi. Còn những người rút được đàn tranh cũng chẳng có ai vượt qua được tài nghệ của Dạ Tầm Hoan, cũng có một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã dành được hơn hai trăm bông hoa, những người khác có hoa lại có cả đá, một người trông như đồ tể còn một người nom như đầu bếp, đón nhận toàn bộ đá cục, kết quả bị ném đến mức nhảy xuống đài mà vẫn còn bị ném tiếp.
Tôi thực sự khâm phục hai con người này, không biết đánh đàn thì hãy bỏ cuộc giống như những người rút phải Thượng huyền nguyệt có hơn không, lại còn cứng đầu cứng cổ tham dự, thực sự không còn gì để nói. Sau cùng, quảng trường quá đỗi hỗn loạn, Dương tổng quản phải xuất hiện mới có thể bình ổn lại được.
Ha ha! Cảnh tượng lúc này thực sự khiến tôi chết cười, thực sự muốn Dương gia trao cho hai người này giải dũng cảm nhất.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên lôi đài. Đứng trên đó, tôi lặng lẽ nhìn cây Thượng huyền nguyệt, khẽ lướt phím đàn, tiếng đàn của Thượng huyền nguyệt dày mà trầm hơn ghi ta, nên đánh bài gì đây?
Trước khi nghe Dạ Tầm Hoan diễn tấu, trong đầu tôi có hai sự lựa chọn, hoặc là “Sự lãng mạn của tình yêu", hoặc là “Vũ điệu Tây Ban Nha". “Sự lãng mạn của tình yêu" thì quá đau thương, khổ ải, nên vẫn chọn “Vũ điệu Tây Ban Nha" sôi động, nhiệt huyết mà tự do, rất phù hợp với lôi đài chiêu thân. Thế nhưng sau khi nghe tiếng đàn tranh của hắn, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc nên đàn bài gì mới được?
Những người đứng bên dưới bắt đầu ồn ã, hò hét liên hồi: “Không biết đánh thì đi xuống đi."
Trong lòng đắn đo một hồi, tôi nhấc cây Thượng huyền nguyệt lên, quay về phía mọi người, đi ra giữa trung tâm lôi đài, một tay cầm cao cây Thượng huyền nguyệt lên, mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, bất giác đưa mắt liếc nhìn qua chỗ Dạ Tầm Hoan, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ mong chờ, háo hức.
Từ từ buông tay xu
Từ xa đã nhìn thấy những cột khói bếp bay lên bầu trời, thôn làng nhỏ bé với mấy căn nhà dần hiện ra trước mặt, tôi kích động đến mức muốn thét thật lớn: “Thần thánh ơi! Con người đó! Cuối cùng tôi đã nhìn thấy nơi có người sinh sống."
Đứng trước căn nhà trúc đơn sơ, Dạ Tầm Hoan lớn tiếng hỏi: “Xin hỏi có người ở đây không ạ?"
Một lúc sau, một lão bá đi ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng y phục xộc xệch của tôi và Dạ Tầm Hoan khẽ lặng người đi một hồi lâu.
Dạ Tầm Hoan liền lễ độ lên tiếng: “Xin chào lão bá, vãn bối xin thất lễ. Mấy ngày hôm nay vãn bối cùng thê tử hồi hương thăm người thân, không ngờ trên đường gặp phải thổ phỉ…"
“Ồ, xin mời vào, mời hai vị vào đây, vào nhà rồi nói sau." Ông lão đó vừa nghe vậy liền đối đãi nhiệt tình.
Thê tử? Tên khốn này đúng là vô liêm sỉ, từ khi nào tôi trở thành thê tử của hắn chứ? Tôi quay sang lườm Dạ Tầm Hoan một cái rồi tiến vào nhà trước. Sau một hồi hàn huyên tâm sự, tôi biết được lão bá này họ Lí, người vợ của ông rất nhiệt tình bày biện những món ăn vô cùng đơn giản lên bàn tiếp đãi chúng tôi.
Tôi đang ăn miếng cơm sau cùng, còn chưa kịp nuốt trôi liền mắc nghẹn trước câu nói đường đột của Lí đại nương. “Ây da, Dạ tiểu huynh đệ, nhìn thê tử của huynh đệ ăn có mỗi một chút, thân người lại gầy guộc thế kia, nhìn là biết chưa sinh được đứa con nào. Như thế làm sao mà được? Sau này sinh con sẽ vất vả lắm đấy, lại đây, ăn nhiều thêm chút nữa đi."
“Khụ khụ khụ…" Câu này tôi chẳng biết nên trả lời hay là lờ đi nữa. Thôi bỏ đi, cứ coi như điếc không nghe thấy, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thôi.
Thế nhưng Dạ Tầm Hoan không hề biết điều, liền quay sang tôi, mặt mày hớn hở rồi thì thầm: “Đúng là đã gầy đi nhiều rồi, chiếc cằm nhọn hoắt lại rồi, khiến cho người ta nhìn mà xót xa."
Nếu ở trong tình cảnh khác, nghe được câu nói này tôi sẽ vui sướng, hân hoan đến mức cười ngoác miệng, thế nhưng lúc này tôi nghiến răng nghiến lợi lườm hắn rồi cảnh cáo: “Mau ăn cơm đi, nói ít thôi."
Sau khi dùng bữa xong, Lí đại nương lại kéo tôi vào phòng trong, lôi ra một bộ y phục rồi nói: “Lại đây, tiểu nương tử, nhìn bộ y phục của con trông rách rưới quá. Đây là y phục của con gái chúng ta - Vân Nương - mặc trước khi xuất giá, con mau mặc thử đi, xem có thích hợp không?"
Hầy, tôi thực sự muốn cầu xin vị Lí đại nương này đừng có gọi tôi là tiểu nương tử, cứ như thể tôi là vợ của tên khốn kia thật ấy. Sau khi thay bộ y phục rách rưới, thảm thương của mình, nhìn bộ y phục trước mặt, tôi thực sự muốn khóc mà không còn nước mắt.
“Đa tạ đại nương. Người đúng là một thiên sứ."
“Hả? Cái gì? Thiên… sỉ?"
Tôi vội vã xua tay: “Không phải ạ, sứ giả của thiên thần, thiên sứ, cũng giống như là… bồ tát ạ. Đa tạ đại nương."
Đại nương nghe vậy liền bật cười rồi nói: “Đứa trẻ ngốc nghếch, đa tạ cái gì? Ấy, tiểu nương tử này trông xinh xắn quá đi mất."
Tôi liền dùng miếng vải dài buộc gọn mái tóc đã dài ra nhiều lại rồi bước ra bên ngoài, cùng lúc nhìn thấy Dạ Tầm Hoan cũng đã thay y phục, khoanh tay trước ngực nhìn tôi. Lí đại nương thấy vậy liền liên miệng khen tôi.
Tôi vội vã cắt ngang lời nói của bà rồi hỏi: “Đại nương, xin hỏi đây là nơi nào? Còn cách huyện Tảo Dương bao xa?"
Người đáp lại là Lí đại thúc: “Ây da, hai phu thê các vị muốn đến huyện Tảo Dương sao? Tại sao lại lạc đến núi Vọng Liên chúng ta chứ? Hai nơi này một bên đằng tây một bên đằng nam, cách nhau xa lắm. Trước tiên phải đến thành An Bình ở gần chỗ chúng ta nhất, sau đó đi qua trấn Chiếu Quan rồi mới đến được, hai người phải đi lộ trình tầm hơn mười ngày mới tới được."
Thành An Bình? Ngất! Theo cách đi trước đó của Dạ Tầm Hoan, lại mất thêm tầm hai mươi ngày nữa, sau đó lại nhầm hướng sang nước Chu Tước cũng nên? Từ huyện Lí An sang nước Bạch Hổ nhất định phải qua huyện Tảo Dương, sau đó còn phải đi một đoạn đường rất dài nữa mới tới được. Bây giờ nghe thấy Lí đại thúc nói vậy, coi như chúng tôi phải đi một con đường vòng rất rất xa, xem ra tôi phải nghiên cứu lại lộ trình mới.
Hại tôi phải đi một đường vòng xa xôi thế này, tôi càng lúc càng nghi ngờ tên Dạ Tầm Hoan này cố tình làm vậy! Đúng là đồ đầu heo đáng chết!
May mắn, ngôi nhà này có hai căn. Đêm đêm, Dạ Tầm Hoan cùng Lí đại thúc ngủ chung một phòng, tôi với Lí đại nương ở căn phòng còn lại. Hầy, ai ngờ được vị Lí đại nương dễ thương này lại có một tật xấu, chính là khi ngủ ngáy rất to, thế nên đến tận nửa đêm rồi mà tôi vẫn chưa thể nào ngủ nổi.
♥ Type bởi Tiểu Song @ Diễn đàn Lê Quý Đôn ♥
Sáng sớm hôm sau, tôi ngáp ngắn ngáp dài cùng Dạ Tầm Hoan lưu luyến nói lời tạm biệt hai người nhà họ Lí, sau đó lên đường tiến về thành An Bình. Làm người phải biết tri ân báo đáp, do thuận đường, chúng tôi cũng mang phong thư nhà cho Lí Vân Nương, con gái của hai cụ ở thành An Bình.
Không ngờ cũng phải đi suốt hai ngày hai đêm đường núi mới có thể xuống núi, chân của tôi đau quá!
Trong lúc ấy, cứ nghĩ tới việc đánh mất một đống ngân phiếu là tôi lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Hiện nay trên người không còn đồng nào, chưa nhắc đến chuyện trả lại cửa hàng, muốn đi, đứng, ăn, ở tại thành An Bình cũng đều cần tiêu tiền cả, lẽ nào tôi phải ăn xin ven đường giống Tô Khất Nhi[1], hay là mãi nghệ kiếm tiền ven đường giống như Gong Gil[2] sao?
[1] Một nhân vật truyền kì trong làng võ thuật của Trung Quốc, được liệt vào ‘Quảng Đông thập hổ’ cùng với Hoàng Phi Hồng; cuộc đời có nhiều trắc trở, từ một người có gia thế hiển hách, hạnh phúc, sau bị kẻ gian hãm hại phải đi ăn xin đầu đường, cuối cùng vẫn tự lập môn hộ, tạo nên tiếng tăm lừng lẫy, được người dân kính trọng, khâm phục.
[2] Nhân vật chính trong bộ phim “Vua và chàng hề" của Hàn Quốc, do Lee Jun Ki thủ vai chính.
Nhìn thấy lũ chim giật mình bay mất trên bầu trời, tôi nảy ra một ý tưởng đầy sáng tạo.
Tôi đương nhiên không thể dễ dàng buông tha cho Dạ Tầm Hoan rồi, ép buộc hắn phải tận hết sức lực săn thật nhiều thú rừng. Nói tóm lại, bất kể loài động vật nào, quý giá nhất, hiếm có nhất, chỉ cần có thể, hắn đều phải săn về cho tôi, hơn nữa, vẫn phải còn sống.
Ban đầu, hắn không chịu đeo những động vật còn sống này sau lưng, lẩm bẩm mãi rằng trông rất khó coi. Có điều tôi quyết không chịu bỏ qua. Đừng trách tôi lại đánh giá con người qua bề ngoài, chỉ dựa vào tướng mạo chẳng có gì là xuất chúng của hắn, lại còn dám chê bai mấy động vật quý hiếm kia khó coi? Mãi cho tới khi tôi thét loạn lên bắt hắn đền tiền, hắn mới chịu đeo mấy con vật quý hiếm này lên đường mà chẳng hề cam nguyện chút nào.
Nói ra cũng lạ, không biết hắn có cách thức gì mà lại khiến cho mấy con thú đó ngoan ngoãn ngủ im, không kêu, không gào cũng không động đậy. Ban đầu tôi còn tưởng rằng bọn chúng quá đỗi sợ hãi nên chết đi, sau cùng mới biết được thì ra chúng vẫn còn sống, chỉ là đang ngủ mà thôi. Trong đầu tôi bất giác hiện lên cảnh tượng đại sư huynh của Miêu Thúy Hoa - mẫu thân Phương Thế Ngọc - đã sử dụng cao chiêu điểm huyệt bắt bọn gà đứng im tại chỗ, lẽ nào hắn cũng sử dụng cao chiêu này sao?
Đến được thành An Bình, hoàn toàn bất ngờ, nơi đây khá phồn vinh, không cần nói nhiều, khẳng định là nhộn nhịp hơn huyện Lí An mà chúng tôi ở rất nhiều.
Chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Toàn Phúc Lâu nổi tiếng nhất nơi này đem bán số động vật quý hiếm này đi. Ai ngờ, con chim điêu nhỏ có bộ lông màu ghi lại được ông chủ nơi đó trả tới một trăm lạng bạc, tất cả mấy con khác gộp lại chưa tới hai lạng bạc. Tôi bất giác nổi lòng tham, vốn định thương lượng giá cả thêm một lúc nữa, không ngờ Dạ Tầm Hoan lại thu ngân lượng trước rồi kéo tôi đi mất.
Ra khỏi cửa chính, tôi liền hỏi Dạ Tầm Hoan đó rốt cuộc là loài chim điêu gì, hắn nhướng mày bình thản nói: “Kim điêu."
Tôi nghe thấy liền ngây lặng người đi: “Kim điêu? Tên khốn này, sao ngươi không nói sớm hả? Phải biết đó là loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia đấy."
Á! Thầy giáo, xin thầy hãy tha thứ cho con, không ngờ con đã buôn bán loài động vật quý hiếm được bảo hộ cấp một quốc gia.
“Loài động vật được bảo hộ cấp một quốc gia? Kim điêu bản tính hung ác, tàn bạo, còn cần phải bảo vệ sao? Nàng có ổn không đấy?" Dạ Tầm Hoan đưa tay sờ lên trán tôi, để xác định xem tôi có bị sốt không.
Tôi gạt bàn tay của hắn ra tức giận nói: “Ngươi đúng là đồ ngốc. Nếu như biết đó là kim điêu, ta đã chào giá nhiều hơn thế rồi. Một trăm lạng, có mỗi một trăm lạng, ngươi có biết chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không? Thực là người sống cũng bị ngươi làm cho tức chết đi mà."
Ông chủ béo ịch ở Toàn Phúc Lâu chắc chắn không làm thịt con kim điêu này nhưng sẽ bán lại với giá cao cho người khác. Hầy, số ngân lượng trắng phau kia cứ thế mà bay đi mất rồi. Tất cả đều tại tên Dạ Tầm Hoan kia, tôi lườm hắn mấy lần vẫn chưa thấy hả giận.
Dạ Tầm Hoan lại bình thản lên tiếng: “Ta biết ngay mà, tự nhiên nàng lại ngốc nghếch muốn bảo vệ con điêu đó, thì ra hối hận vì bán giá quá thấp."
“Ngươi cút đi, sau này chỉ cần đi đường núi, mặc cho ngươi dùng cách gì cũng phải bắt mấy con khác cho ta."
Hầy! Năm xưa, thầy cô giáo hết lòng hết dạ dạy dỗ chúng ta phải yêu quý, bảo vệ các loài động vật nhỏ, các nhà lãnh đạo quốc gia đều chỉ dạy phải bảo vệ những loài động vật quý hiếm đang đứng bên bờ tuyệt chủng, có điều tôi lúc này chẳng còn tâm sức mà để tâm nữa, bởi vì sinh tồn mới là quan trọng nhất. Nếu như không phải số ngân phiếu kia đã mất rồi thì tôi cũng chẳng làm những chuyện bất lương thế này được. Phải biết một điều, trả lại cửa hàng sẽ tốn rất nhiều ngân lượng, một trăm lượng vẫn còn quá ít ỏi.
Dạ Tầm Hoan trợn tròn hai mắt nhìn tôi, sau đó liền cốc lên đầu tôi rồi nói: “Nàng cho rằng bắt kim điêu dễ dàng như bắt mấy con gà con sao? Bán nhiều sẽ gây thêm rắc rối mà thôi."
Hắn vào cốc vào đầu tôi? Động tác này thực sự chỉ có mỗi mình ‘chàng’ mới làm với tôi mà thôi.
“Mau đưa ngân phiếu ra đây." Tên khốn đáng chết, hắn định một mình nuốt trọn hay sao?
Dạ Tầm Hoan lại lên tiếng: “Bảo Bảo, có lúc cảm thấy nàng rất thông minh, có lúc lại cảm thấy nàng rất ngốc nghếch. Trong đầu nàng đang suy nghĩ điều gì, chả lẽ ta lại còn không biết hay sao?" Nói xong, hắn liền đi vào trong một cửa hàng bán y phục.
Được lắm! Không những giữ cây trâm của tôi, giờ lại còn thu luôn cả số tiền tôi định dùng để bỏ trốn một mình. Coi như ngươi nham hiểm, quỷ kế đa đoan, đoán sự như thần!
Sau một hồi kiên trì, tôi đã thay một bộ y phục của nam nhân, để tránh sau này hắn lại định giả bộ làm phu thê cùng tôi.
Ngay sau đó, chúng tôi liền tìm một khách điếm nghỉ ngơi. Sau khi trà dư tửu hậu, Dạ Tầm Hoan đi mua ngựa, tiện thể cũng đưa thư đến nhà chồng Lí Vân Nương, còn tôi ở lại khách điếm ngủ bù dưỡng sức.
Vốn dĩ, tôi đã tự nhủ với bản thân một cách oai hùng, khí khái: Tôi, nhất định phải gạt bỏ tên đàn ông đó sang một bên. Thế nhưng cứ nghĩ tới cây trâm với Tầm, tôi lại đành nhẫn nhịn, huống hồ chi hắn đang còn đang giữ hết số ngân lượng kia nữa chứ. Ban đầu tôi còn định cho bồ câu đưa thư về cho Tiếu Tiếu, nhưng suy đi nghĩ lại, cũng chẳng có ích lợi gì, thời này cũng làm gì có máy rút tiền tự động ATM! Lẽ nào lại bắt Tiếu Tiếu phải vượt ngàn trùng xa xôi mang ngân lượng đến cho tôi sao? Thôi bỏ đi, tôi chỉ gửi một bức thư báo bình an về cho họ mà thôi. Hầy, tôi thực sự là vô dụng, thực sự là bất tài, đúng là sống phí hoài ba mươi ba năm trên cuộc đời này rồi!
Không được, tôi nhất định phải đàn áp tên khốn kia, bắt hắn phải lao dịch, khổ sai nhiều hơn nữa, bắt hắn kiếm thật nhiều tiền cho tôi, như vậy trong lòng mới dễ chịu hơn được.
Ngày hôm sau, vừa mới mở mắt ra tôi đã nhìn thấy gã đàn ông mà tôi thầm mắng suốt cả đêm qua đang nằm cạnh bên mình, chẳng có gì lạ lẫm, chỉ tiếc căn phòng thượng hạng một lạng một đêm ở cạnh bên thôi.
“Bảo Bảo, buổi sáng vui vẻ."
“Đại ca, từ nay về sau phiền ngươi làm vệ sinh khuôn mặt sạch sẽ xong rồi hãy đến gọi ta thức dậy được không?"
“Làm vệ sinh?"
Tôi đẩy hắn với khuôn mặt lơ ngơ không hiểu chuyện gì sang một bên, ra khỏi giường, thay y phục, rửa mặt mũi, dùng bữa, ra khỏi cửa rồi đi mất.
Cùng Dạ Tầm Hoan rời khỏi khách điếm, dắt ngựa đi trên con phố huyên náo, chúng tôi chuẩn bị rời khỏi thành An Bình, tiếp tục tiến lên điểm dừng tiếp theo.
Đột nhiên, không biết người nào thét lớn tiếng: “Bắt đầu ném tú cầu."
Chỉ trong nháy mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều đàn ông với đủ loại, đang nhàn rỗi, đang dạo phố, không nhàn rỗi, không dạo phố, già có, trẻ có, có người chưa vợ, có người đã thành lập gia thất… nhào hết về một hướng điên cuồng, loạn xạ. Còn tôi dắt theo ngựa lại chắn ngay giữa đường, suýt chút nữa bị dẫm tan xác luôn.
May mà Dạ Tầm Hoan nhanh tay nhanh mắt, ôm trọn lấy cả thân người tôi, tôi vỗ lên ngựa theo bản năng rồi quát: “Một lũ thần kinh, chỉ đi giành tú cầu thôi, có cần phải làm quá vậy không?"
Một vị đại thẩm bán hàng bên đường nghe thấy liền nói: “Hai vị tiểu huynh đệ này chắc từ bên ngoài tới đúng không? Vậy thì hai người chắc là không biết rồi, hôm nay là ngày Dương gia giàu có nhất thành An Bình này tung tú cầu chiêu thân, bất luận tướng mạo, tuổi tác, giàu có nghèo khổ thế nào, chỉ cần là đàn ông độc thân bắt được tú cầu thì sẽ trở thành con rể của nhà họ Dương. Với điều kiện như vậy, trong thành An Bình này, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì có ai không đi giành tú cầu chứ? Nếu như đón được tú cầu thì coi như cả đời hưởng không hết vinh hoa phú quý, huống hồ vị Dương tiểu thư kia lại là một mĩ nhân nổi tiếng thành An Bình."
Những lời nói này thực sự khiến tôi vô cùng tức giận, gân xanh nổi đầy đầu. Lão gia nhà họ Dương này đúng là ngu muội, vô tri đến cực điểm, làm gì có ai chọn con rể cho con gái mình như vậy chứ? Nếu một tên khốn kiếp nào đó đón được tú cầu thì cũng nhận làm rể sao, lại còn giầu nhất thành nữa, tại sao lại không chọn một người con rể tài mạo vẹn toàn chứ? Có điều, nói cho cùng thì tôi tức giận cũng chẳng có ích lợi gì, dù gì cũng không phải thân thích của tôi, liên quan gì đến tôi chứ?
Tôi mỉm cười nói: “Lẽ nào không có người đàn ông nào không bình thường, không muốn đi tranh giành tú cầu sao?"
Vị đại thẩm đó lại lên tiếng: “Có chứ! Có cậu, cậu này, và cả người kia nữa!" Hả, câu nói thực sự khiến cho tôi cảm thấy đang tự bê đá đập chân mình.
Hả, thật không ngờ ngoại trừ tôi, Dạ Tầm Hoan vẫn còn một người khác nữa!
Nhìn theo hướng vị đại thẩm kia chỉ, tôi liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc y phục màu đen đáng đứng quay lưng lại với chúng tôi, ngồi ở quán đối diện rồi thét lớn tiếng: “Ông chủ, cho một tô mì Dương Xuân, thêm trứng không thêm hành."
Tôi bật cười: “Ha ha, thì ra thực sự còn một kẻ kì dị khác nữa."
Thật không ngờ vị đại thẩm này lại thì thầm nói thêm: “Đó chính là huyện thái gia mới nhậm chức ở huyện chúng ta, ta nghĩ ngài ấy không đi chắc vì sợ mất thể diện."
“Đại thẩm, người đúng là đáng yêu quá!"
Vị huyện thái gia thích ăn mì Dương Xuân?
Không để tâm đến chuyện nhặng xị này nữa, tôi cùng Dạ Tầm Hoan lại tiếp tục lên đường.
Ai ngờ mới đi được vài bước liền nhìn thấy một vật bất minh màu hồng đập mạnh về phía mình. Bộp một tiếng, nó đập chính xác vào giữa mặt tôi. Đau quá đi mất! Thật đúng là xui xẻo hết chỗ nói. Tôi đang đi đường rất bình thường, thật không ngờ lại bị thứ gì đó đập trúng vào mặt. Tôi tức giận thét lớn: “Mẹ kiếp, là tên khốn nào ném rác linh tinh thế hả?"
Tôi định thần lại đưa mắt nhìn, thì ra vật bất minh màu đỏ nằm trong tay mình lúc này chính là quả tú cầu vừa được nhắc đến.
Ngất! Không phải chứ! Trò đùa này thực sự quá đáng rồi đấy!
Ở phía không xa, một đám người vừa la thét vừa xông thẳng về phía chúng tôi.
“Ở phía bên đó."
“Tú cầu đang ở phía bên đó."
“Tú cầu đang ở trong tay của người đàn ông kia."
Tôi vừa nghe vậy, nhất thời không biết phải làm sao, liền vứt quả tú cầu nóng bỏng tay này sang cho Dạ Tầm Hoan.
Dạ Tầm Hoan cau chặt đôi mày, nghiêm nghị lên tiếng: “Lạc Lạc, trò đùa này chẳng vui chút nào." Nói xong, hắn liền ném tú cầu trong tay đi.
Trong khoảnh khắc, quả tú cầu đó liền biến thành vô số mảnh vụn bay cao trong gió.
Khi đám người kia xông thẳng về phía này, tôi thầm nghĩ: “Thôi toi rồi! Lần này chúng ta xui xẻo rồi."
Ai ngờ đám người điên loạn kia thấy tú cầu được tung đi lại càng hứng thú hơn, hoan hô liên hồi, lại tiếp tục nhặt những mảnh vụn trong tay, rồi tản đi như đàn gián đáng ghét. Cảnh tượng này thực sự khiến tôi ngây lặng người đi, mãi chẳng định thần lại được.
Tôi kinh ngạc lên tiếng: “Chuyện này rốt cuộc là sao đây?"
Tôi đã xem biết bao nhiêu cảnh tung tú cầu trên phim rồi, thế nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh người ta giành tú cầu theo kiểu này.
Ai ngờ vị đại thẩm đáng yêu kia lại lên tiếng một lần nữa: “Vị tiểu huynh đệ đáng yêu này, cậu lại không biết rồi. Trước đó, Dương gia đã liệu trước được tú cầu sẽ bị mọi người tranh giành đến độ rách ra, cho nên cũng đã chuẩn bị đầy đủ mọi khả năng rồi, nếu như tú cầu thực sự bị rách, vậy thì chỉ cần cầm một miếng vải rách của tú cầu đến là có thể tham gia lôi đài chiêu thân."
Sau khi tung tú cầu chiêu thân vẫn còn thêm lôi đài chiêu thân sao? Dương gia này đúng là có bản lĩnh ra phết.
Vị đại thẩm kia lại nói thêm: “Thực ra thì, thứ thu hút người ta nhất chính là lôi đài chiêu thân này, sau khi đấu lôi đài sẽ chọn ra người xuất sắc nhất, người đứng đầu sẽ trở thành con rể nhà họ Dương, người thứ hai và thứ ba đều được nhận số tiền thưởng một ngàn và tám trăm lạng bạc. Xưa này Dương gia vô cùng rộng rãi, tuyệt đối không bao giờ bạc đãi ai cả."
Một ngàn với tám trăm lạng bạc, cộng vào không phải là một ngàn tám trăm lạng bạc sao? Tôi sao có thể từ chối cơ hội làm giàu này chứ?
Giọng nói của tôi đột nhiên cao lên mấy nốt: “Vị đại thẩm vừa đáng yêu vừa lương thiện này, xin hỏi lôi đài lần này đọ văn hay đọ võ?"
Vị đại thẩm kia mỉm cười tươi tắn rồi đáp lại: “Vị tiểu huynh đệ vừa đáng yêu vừa lương thiện này, nghe nói là đọ văn đó."
Tôi thực sự muốn ngẩng đầu cười lớn, đúng là trời cũng giúp tôi!
“Đại thẩm, xin hỏi lôi đài này được đặt ở nơi nào?"
“Quảng trường Chính Hồng ở thành Nam."
“Đại thẩm, đúng là người đáng yêu nhất mà ta đã từng gặp. Người chính là một thiên sứ."
“Thiên… sỉ?"
“Sứ giả của thiên thần!"
Sau khi hàn huyên cùng vị đại thẩm này, tôi vội vã cúi đầu xuống, mở to mắt nhìn phần đất bên dưới xem liệu còn mảnh vụn nào của tú cầu sót lại hay không. Không có, không ngờ chẳng còn sót lại mảnh vụn nào cho tôi cả? Á! Làm sao có thể như vậy được?
“Lạc, có phải nàng đang tìm thứ này không?"
Dạ Tầm Hoan đang cầm một miếng vải đỏ nhỏ của quả tú cầu kia lắc lư trước mặt tôi. Hai mắt tôi lập tức sáng bừng lên, nhận lấy nó như thể một báu vật, kích động vỗ lên vai hắn rồi nói: “Dạ Tầm Hoan, cuối cùng ngươi cũng làm được một chuyện ra hồn rồi đấy."
Dạ Tầm Hoan nhướng cao đôi mày rồi lên tiếng: “Nàng thực sự muốn đi đấu lôi đài sao? Bây giờ không vội lên đường nữa hay sao?"
Tôi kéo gọn hắn sang một bên rồi thì thầm nói: “Nhầm, không phải ta, mà là chúng ta. Người xưa có câu ‘người chết vì tài, chim chết vì ăn’. Cho nên, mục tiêu của chúng ta chính là…" Chết ngất mất, tại sao tôi lại cảm thấy những lời nói tiếp theo của mình thực sự vô lại! Tôi ngưng lại một chút, hắng giọng rồi nói: “… Ta thứ hai, ngươi thứ ba, tổng cộng kiếm được một ngàn tám trăm lạng."
“Nàng dám chắc mình thực sự có thể đạt thứ hai sao?" Dạ Tầm Hoan nheo mắt nhìn tôi.
“Ngươi không cần biết ta có thể đạt vị trí số hai không, chỉ cần chịu trách nhiệm giành vị trí thứ ba cho ta là được. Nhớ kĩ đấy, chính là tám trăm lạng. Được rồi, bây giờ ngươi hãy dắt ngựa về khách điếm, đặt phòng đi. Ta đi trước, chốc nữa ngươi đuổi theo. Nào, mau xé nó thành hai miếng đi." Tôi đưa lại miếng vải nhỏ kia cho Dạ Tầm Hoan, chỉ thấy hắn kẹp giữa hai ngón tay, lắc một cái thế là biến thành hai mảnh nhỏ hơn trong tay tôi. Tên háo sắc này trước khi đặt hai mảnh vụn xuống còn không quên sờ tay tôi một cái.
Vì tám trăm lạng bạc kia, đành phải cho ngươi chút mồi nhử vậy, con dê con ngơ ngác! Rút tay lại, tôi bình thản vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi nháy mắt với hắn đầy tình cảm nói: “Dạ đại ca văn võ song toàn, hãy để cho lão bách tính vừa đáng yêu vừa lương thiện tại thành An Bình này biết được sức hút của huynh đi."
Nói xong, tôi liền nắm chặt hai mảnh vụn tượng trưng cho việc tham dự lôi đài, tặng hắn một chiếc hôn gió rồi chạy biến về quảng trường Chính Hồng ở thành Nam.
Lúc tới chỗ đó, cảnh tượng nơi đây không còn hỗn loạn như lúc tranh tú cầu nữa, đám người điên cuồng kia lúc này ngoan đạo cầm mảnh vải đỏ trong tay tiến hành công tác báo danh. Dương gia giàu có bắt đầu khiến tôi cảm thấy hứng thú vô cùng.
Khi đến lượt tôi, gia đinh lên tiếng hỏi tên họ, tôi lặng ngây người đi một hồi, sau đó liền thanh cao thốt ra ba chữ: “Dương Thiết Tâm."
Mấy gia đinh nhà họ Dương đồng loạt quay sang nhìn tôi, không đến ba giây sau, họ lại đồng loạt cúi đầu xuống tiếp tục làm việc.
Tôi định báo danh thay cho Dạ Tầm Hoan nhưng lại bị từ chối, câu trả lời của nhà họ Dương chính là không được báo danh thay, đúng lúc tôi đang lo lắng thì Dạ Tầm Hoan đã đứng cạnh bên chỗ tôi thốt lên ba chữ: “Liễu Khinh Dương."
Tôi quay đầu qua liếc hắn một cái, hay cho cái tên Liễu Khinh Dương, ta họ Dương, ngươi liền lấy họ Liễu, lại còn Khinh Dương nữa, định hôn ta hay sao?[1] Cấu chết ngươi luôn.
[1] Chữ “khinh" gần như đồng âm với chữ “hôn" trong tiếng Trung.
Vốn tưởng sau khi báo danh xong sẽ bắt đầu đấu lôi đài luôn, ai ngờ lại phải chờ đến giờ Tị hôm sau mới bắt đầu. Bởi cảm thấy vô vị, tôi cùng đành phải dạo quanh thành Bình An này.
Ngày hôm sau, nếu không phải Dạ Tầm Hoan gọi dậy, có lẽ tôi đã bỏ lỡ mất trận đấu lôi đài rồi.
Lúc quay lại quảng trường Chính Hồng, nơi này đã bị mọi người quây kín, với tình hình này, muốn chen vào trong đúng là khó khăn vô cùng. Tôi đưa tay sờ mũi, hừm, chẳng qua chỉ là chen vào trong thôi. Chen thôi, năm xưa Tế Công cũng đã từng cật lực chen lấn như thế này mà!
Tôi vốn ngây thơ cho rằng, lôi đài sẽ giống như những bục đấu võ được xây cao, nhưng khi nhìn thấy vô số những chiếc bàn, ghế bày biện trước mặt, tôi bất giác cảm thấy chán nản, rốt cuộc nhà họ Dương này đang định làm gì chứ?
Chỉ thấy số bàn ghế này đã được sắp xếp theo trình tự bốn ghế một bàn, phía sau mỗi chiếc ghế lại được buộc một quả tú cầu, cả quảng trường này đều phủ một màu đỏ may mắn, cát tường. Sao tôi lại cảm thấy cảnh tượng lúc này giống y như vua cờ bạc tranh bá trong phim điện ảnh của đạo diễn Vương Tinh vậy chứ?
Nhà họ Dương này thực sự khiến cho người ta phải thay đổi cách nhìn!
Keng, keng, keng! Tiếng kẻng vang lên, giờ Tị đã tới, một người đàn ông trung niên mặc y phục màu nâu lên đài, sau một hồi tự giới thiệu, tôi biết đây là quản gia nhà họ Dương, vậy nên gọi tắt lại là Dương quản gia.
Sau khi lên tiếng mở màn bằng một loạt lời nói vừa cung kính lại không mất vui, Dương quản gia liền sai người phát số hiệu cho chúng tôi, đồng thời bảo chúng tôi ai về chỗ nấy. Tiếp đó, ông ta lại bắt đầu nói về nội dung thi đấu vòng đầu: “Mạt chược giờ đã là trò chơi mà ai ai cũng biết, trận đấu hôm nay không phải muốn mọi người chơi mạt chược mà là đấu mạt chược. Hôm nay ở đây có cả thảy ba mươi hai chiếc bàn, một trăm hai tám người tham dự lôi đài, mỗi bàn bốn người. Mỗi bàn chỉ có một bộ mạt chược, mỗi bộ mạt chược có cả thảy một trăm bốn mươi tám quân, các quân đó có tên là gì, ta tin chắc các vị ở đây đều biết rồi không cần Dương mỗ phải nhiều lời. Đợi một lúc nữa, sẽ có người bịt mắt cho từng người, mỗi người sẽ nhận được ba mươi bảy quân mạt chược. Ở đây có một đồng hồ cát, mỗi một bàn, trong bốn người, ai có thể đoán hết quân bài trong tay nhanh nhất trước khi hết giờ, đồng thời đoán đúng nhiều quân bài nhất thì sẽ chiến thắng. Đương nhiên, vẫn còn một yêu cầu nữa là phải sắp xếp những quân bài này thật ngay ngắn, nếu như đặt nhầm sang vị trí của người khác thì coi như thua. Đương nhiên người đứng phía sau sẽ tự khắc ghi nhớ quân bài thay cho các vị. Xin mời các vị cứ an tâm, Dương gia tuyệt đối công bằng, công chính, công khai, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng. Sau trận đấu này sẽ có ba mươi hai người chiến thắng, lại tiến hành tham gia trận đấu tiếp theo. Được rồi, Dương mỗ chỉ nói đến đây thôi, bịt mắt, phát bài."
Thực sự là mạt chược sao?
Năm năm trước, tôi chỉ khắc một bộ mạt chược để chơi cho vui, không ngờ sau này càng truyền lại càng rộng rãi, giờ đã thành vật không thể thiếu trong mỗi nhà, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của tôi. Thì ra ở nơi đây, tôi chính là người sáng tạo ra mạt chược. Nếu người sáng tạo ra mạt chược như tôi mà thua thì chẳng phải là mất mặt mất luôn cả mũi sao?
Đã mấy năm qua rồi, may mà bình thường lúc khách điếm rảnh việc tôi vẫn chơi mạt chược cùng với Tiếu Tiếu, Thích đại thẩm, Hồng đại nương, coi như để giết thời gian, ngay cả Khai Tâm cũng tham gia mấy lần, cho nên cũng không quá xa lạ.
Tại sao lại chơi đoán bài nhỉ? Năm năm trước tôi chơi đoán bài thắng Hoa Thanh Thần, cảnh tượng đến nay tôi vẫn còn nhớ. Không ngờ trận đấu hôm nay cũng là đoán bài, nhà họ Dương này thực sự khiến cho người khác cảm thấy hiếu kì.
Thôi toi rồi, không biết Dạ Tầm Hoan đã đánh mạt chược bao giờ chưa, liệu có biết đoán bài không, nếu không sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên cho mà xem.
“Các vị đã chuẩn bị xong chưa?" Dương quản gia lại lên tiếng: “Trận đấu đầu tiên, đoán bài, bắt đầu."
Keng! Lại một tiếng kẻng vang lên.
Bắt đầu đoán bài.
Trận đấu này khó hơn so với việc thi đấu cùng Hoa Thanh Thần năm xưa nhiều lần. Trước tiên, hai mắt đã bị bịt, lại phải cầm đúng vị trí của bài, tốc độ đương nhiên là chậm hơn so với mở mắt rất nhiều, còn nữa, sau khi sờ xong còn phải sắp xếp ngay ngắn lại. Đúng là khó quá!
Lạc Bảo, hãy tự tin vào bản thân, mình chính là thần bài tái thế, sáng tạo ra mạt chược cơ mà. Mau lấy ra tuyệt học của bản thân, liều mình đến cùng!
“Bát Đồng, Ngũ Vạn."
“Tam Điều, Bạch Bản."
“Lan Hoa, Đông Phong."
…
“Nhìn xem, người đó hai tay cùng lúc sờ và đoán bài."
“Ta dùng một tay sờ và đoán bài đã mất công rồi."
“Trước nay chưa từng nhìn thấy người nào tài giỏi như vậy."
Giọng nói của mọi người xung quanh đều không ảnh hưởng đến tôi, thời gian chưa hết, tôi đã đoán xong cả, tháo khăn bịt mắt ra, được biết đã đoán sai ba quân. Điều may mắn là những người ngồi cùng bàn đều chưa đoán xong. Coi như tôi thắng, xem ra bảo đao của tôi vẫn còn chưa cùn. Tốt quá đi, tôi lại tiến gần thêm một bước đến một ngàn lạng kia rồi. Không biết Dạ Tầm Hoan lúc này ra sao rồi.
“Keng." Tiếng kẻng lại vang lên lần nữa, trận đấu kết thúc.
Dương tổng quản tuyên bố trước đám đông số hiệu của ba mươi hai giành chiến thắng. Tôi là số một trăm hai bảy, Dạ Tầm Hoan là số một trăm hai tám, ngoại trừ nghe thấy số hiệu của tôi, sau cùng tôi cũng nghe thấy số hiệu của hắn. Ha ha, một ngàn tám trăm lạng! Mối lo canh cánh trong lòng nãy giờ coi như đã được giải trừ, thì ra tên khốn này cũng biết đoán bài, tôi thực sự đã xem thường hắn rồi.
Dương tổng quản lại tuyên bố trận đấu thứ hai sẽ bắt đầu vào giờ Mùi ngày mai.
Đưa mắt tìm hình bóng của Dạ Tầm Hoan trong đám đông, nhìn thấy hắn mỉm cười đi về phía mình, tôi lập tức tiến lại gần, nhoẻn miệng nói: “Thật không ngờ ngươi cũng là một tay giỏi mạt chược."
“Sư phụ ta thích chơi trò này." Hắn mỉm cười đáp.
Bất giác nhướng cao đôi mày, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn nói về một người khác ngoài bản thân. Hoàn toàn khác với thái độ mọi khi, tôi liền lên tiếng nói: “Vậy khi nào có dịp đến tìm ông ta chơi vài ván."
Dạ Tầm Hoan nghe vậy liền nhoẻn miệng cười nói: “Cần gì phải tìm sư phụ, thích thì chơi cùng ta là được rồi, đừng nói là vài ván, nàng muốn chơi thế nào ta cũng chiều."
Tôi nắm chặt hai tay, bẻ các đốt ngón tay kêu răng rắc, trước đám đông xung quanh tôi đấm mạnh một quyền vào bụng hắn, mãn nguyện nhìn ai đó ôm bụng kêu rên.
Tôi chẳng thèm để tâm đến biểu cảm đáng thương vạn phần của tên khốn đầu óc bất thường này, quay người đi tới Toàn Phúc Lâu, định ăn một bữa no nê, ăn no xong mới có sức lực để chiến đấu vào ngày mai.
Đi mãi đi mãi, bỗng nhiên tôi phát hiện Dạ Tầm Hoan biến đâu mất dạng. Người đàn ông này đang giở trò kì quái gì thế? Chắc không phải tức giận vì cú đấm ban nãy của tôi chứ? Trước khi đi, nhìn vào bộ dạng không sợ chết đó của hắn, trông chẳng giống nổi giận chút nào. Tên khốn kiếp chết tiệt, giữa lúc dùng bữa trưa lại chơi trò mất tích với tôi, hắn chạy rồi, ăn xong, ai trả tiền cho tôi chứ?
Từ quảng trường đến chỗ tôi đang đứng cũng chẳng có mấy con đường, tại sao mới có một lúc đã đi lạc mất rồi chứ?
“Liễu Khinh Dương! Ngươi chết mất xác ở đâu rồi? Ngươi mau ra đây cho ta! Tên họ Liễu kia! Tên họ Dạ kia! Nếu ngươi còn không bước ra đây, để ta tóm được thì đừng trách ta đánh ngươi như ban nãy đấy."
Tôi vừa tìm lại vừa gào lớn tiếng, vậy mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu cả. Tên khốn này chắc không phải xảy ra chuyện gì thật rồi chứ? Thế nhưng dựa vào giác quan thứ sáu của phụ nữ, xung quanh đây dường như không xảy ra bất cứ hiện tượng dị thường nào cả. Có khi hắn lại bị người phụ nữ nào câu mất hồn phách rồi, thôi bỏ đi, bỏ đi, bỏ đi, gặp phải hắn, tôi đúng là xui tận mạng mà!
Đúng lúc đang đi lung tung, trước mặt tôi liền xuất hiện một tiệm mì. Tôi sờ soạng trên người, hình như vẫn còn mấy đồng tiền lẻ, thôi vậy, đành phải ăn tạm bát mì cho qua bữa.
Vừa ngồi xuống ghế, tôi còn chưa kịp lên tiếng gọi gì, một người ngồi xuống chỗ đối diện, tiếp đó liền cất lên giọng nam nhân dịu dàng: “Ông chủ, cho một bát mì Dương Xuân, thêm trứng không thêm hành."
Thêm trứng không thêm hành? Câu nói này nghe rất quen thuộc, dường như tôi đã nghe thấy ở đâu rồi.
Tôi ngước mắt nhìn sang phía đối diện, một khuôn mặt đàn ông tuấn tú bất phàm hiện lên trước mắt, người mặc y phục màu đen, tuy rằng ngồi bên cạnh chiếc bàn cao nửa mét nhưng dáng vẻ vô cùng nho nhã, không giống như tôi chống chân lên ghế, chẳng có chút hình tượng nào cả. May mà hắn còn chưa nhìn tôi, vậy là tôi liền lén lút hạ chân xuống, quyết chí hành động nho nhã, thanh tao.
Suy nghĩ một hồi, tôi đã nhớ ra, đây chính là vị huyện thái gia kì dị kia, nhìn y phục trên người anh ta thực sự chẳng có gì liên quan đến ba chữ ‘huyện thái gia’ kia hết. Trong ấn tượng của tôi, những kẻ làm huyện thái gia phải giống như tên Châu Quốc Đống năm xưa, đê tiện, tham lam, đầu óc bã đậu. Dừng lại, không được tiếp tục nghĩ đến tên khốn đáng phỉ nhổ đó nữa, nếu không tôi thực sự chẳng thể nào nuốt trôi mì.
Tôi cũng lên tiếng gọi đồ: “Ông chủ, cho một bát mì Dương Xuân, thêm trứng, thêm xúc xích."
“Xúc… xích…? Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi xúc xích là món đồ gì? Làm bằng ruột gà, ruột vịt hay là ruột ngỗng?" Ông chủ ngây lặng người đi, ngây dại đưa lời hỏi tôi.
Thôi chết! Thực ra tôi định nói là thêm trứng thêm hành, chẳng hiểu sao lại đổi thành thêm xúc xích! Tôi khẽ co giật cơ mặt rồi nói: “À, ta muốn thêm dồi lợn. Cảm ơn."
Vị huyện thái gia đẹp trai trước mặt nhoẻn miệng mỉm cười, chăm chú nghí ngoáy đôi đũa trong tay, tôi tay đó thon dài mà trắng trẻo, tôi nhìn lại đôi tay của mình, đúng là một chín một mười.
Hai chúng tôi đưa mắt nhìn nhau mấy lần, không ai lên tiếng nói chuyện cả.
“Lệ đại nhân, mì của ngài." Ông chủ bê mì tới, thì ra vị huyện thái gia kì quặc này họ Lệ.
“Cảm ơn." Huyện thái gia kì quặc lễ độ đáp lại.
“Tiểu huynh đệ, mì của cậu này."
“Ồ, cảm ơn." Tôi cũng đưa lời cảm ơn.
Mì tới rồi, thực sự quá đói, tôi nhanh chóng giải quyết hết sạch bát mì, mùi vị thực sự không tệ chút nào.
Tôi liền lên tiếng: “Ông chủ, xin hỏi bao nhiêu tiền?"
Ông chủ liền đáp: “Mười lăm văn tiền."
Tôi sờ vào trong người, thôi chết, lúc nãy quên không đếm xem mình có bao nhiêu tiền. Bây giờ lấy ra đếm chỉ có tám đồng, còn thiếu bảy đồng, tôi chết mất, không thể nào để cho người ta bảo tôi ăn quỵt được.
Tôi hổ thẹn đưa tám đồng tiền cho ông chủ rồi thì thầm lên tiếng: “Ông chủ, thực sự xin lỗi, trên người ta lúc này chỉ còn tám văn tiền, liệu có thể trả trước tám văn, bảy văn còn lại chốc nữa ta trả sau được không?"
Ông chủ nghe vậy, sắc mặt khó coi. “Việc này…"
“Vương bá, ta sẽ trả thay vị huynh đệ này, cả thảy là hai hai văn tiền, bá nhận lấy đi." Là vị huyện thái gia kì quặc kia, anh ta đã trả giúp tôi bảy văn tiền còn thiếu.
Tôi ngô nghê đưa lời cảm ơn, chẳng nói thêm bất cứ câu khách khí nào khác, vị huyện thái gia kia cũng nhìn tôi với ánh mắt bình thản, rồi đáp: “Không khách khí." Sau đó, liền quay người bỏ đi.
Tôi đưa tay rờ mũi, suy nghĩ xem mình nên đi đâu.
Đột nhiên, một làn hương thơm thoảng tới, nồng nàn quyến rũ, tôi nhắm mắt hít thật sâu, thực sự khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, khiến tôi bất giác nhớ đến lọ Chanel No.5 mà tôi yêu thích nhất, có điều mùi hương này còn tuyệt hơn nhiều lần. Tôi liền mở to mắt, tìm kiếm xem hương thơm đó từ đâu phát ra, định bụng hỏi chủ nhân của hương thơm này xem phải mua hương liệu này ở đâu.
Đi về phía trước không bao xa, tôi liền nhìn thấy bốn người mặc y phục màu tím đi ra khỏi một con ngõ, một nam ba nữ, người đàn ông dẫn đầu đeo một chiếc mặt nạ với đôi mắt hồ điệp đặc biệt, các cô gái đều dùng mạng che mặt. Nếu như tôi đoán không nhầm thì mùi hương này chắc chắn tỏa ra từ ba người phụ nữ che mặt kia.
Bốn người đó đi trên một con đường lớn, bất luận ngoại hình hay trận thế đều vô cùng thu hút sự chú ý của người xung quanh.
Có người khẽ thì thầm nói: “Điệp cung."
Không bao lâu sau, bốn người với y phục màu tím đó dần dần biến mất ở cuối con đường.
Điệp cung? Tầm trước kia đã từng nhắc tới Điệp cung với cảnh vật đẹp như chốn bồng lai. Thì ra đồng phục của họ có màu tím, đích thực rất hợp với cái tên gọi tuyệt đẹp đó.
“Lạc." Tên đầu heo chết tiệt dám vứt bỏ tôi giữa đường giữa chợ cuối cùng đã xuất hiện.
Tôi quay người lại, mặt mày lạnh lùng nhìn hắn rồi nói một câu: “Đưa ngân phiếu cho ta."
Hắn mím chặt đôi môi, một lúc sau mới lên tiếng: “Trước tiên đi ăn no bụng đã rồi tính sau. Đi thôi."
Nói xong, hắn liền ôm tôi đi vào Toàn Phúc Lâu trước mặt. Vốn dĩ tôi định đẩy hắn ra, định cằn nhằn rằng hắn đã hại tôi suýt nữa lâm vào bước đường ăn quỵt mì của người ta, nhưng vào khoảnh khắc hăn ôm tôi vào người, tôi liền ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người hắn. Tôi khựng hẳn lại, rúc mũi vào ngửi thật kĩ người hắn từ trên xuống dưới.
Sau khi xác định trên đó thực sự có mùi hương, tôi lại khựng lại lần nữa, ngước mắt nhìn hắn một hồi lâu. Vốn dĩ là người không thích tọc mạch vào chuyện riêng tư của người khác, còn về việc người đàn ông này bên cạnh tôi lúc này rốt cuộc có quan hệ gì với Điệp cung, tôi cũng sẽ chẳng hỏi, cũng không muốn biết. Có điều tôi vẫn không nín được mà lên tiếng: “Loại phấn thơm này… mua được ở đâu vậy?"
Hắn cau chặt đôi mày, dường như đang suy ngẫm điều gì đó, đôi mắt nhìn tôi vẫn cứ sáng lóa như mọi khi, hắn nhoẻn miệng rồi nói: “Nàng thích mùi hương này sao?"
“Ừm." Tôi gật đầu.
Hắn lại mỉm cười, tôi vốn tưởng rằng hắn sẽ nói câu gì đó cơ, thế nhưng sau cùng hắn lại dùng đôi tay thổ phỉ tóm lấy tôi rồi đi vào trong Toàn Phúc Lâu.
“Đi thôi, ta đói lắm rồi."
“Dạ Tầm Hoan, nhờ phúc của ngươi, ta đã ăn mì quỵt bên ngoài rồi đó." Tôi khẽ gầm gừ tức giận.
“Ta biết rồi, nàng không đói, vậy coi như ngồi ăn cùng ta cũng được." Hắn lại nhoẻn miệng cười đầy tà ác.
Hắn biết sao? Được lắm, tên khốn kiếp này, dám hờ hững nhìn tôi mất mặt như thế, lại còn thản nhiên thừa nhận vậy sao? Tôi bực bội thét lớn tiếng: “Mau đưa ngân phiếu đây." Hắn dùng ánh mắt ra hiệu tôi vào trong Toàn Phúc Lâu rồi tính sau.
Vào trong Toàn Phúc Lâu, tôi đi thẳng lên tầng hai, nhìn thấy chỗ ngồi cạnh cửa sổ còn trống, chẳng hề suy nghĩ nhiều, tiến thẳng về chỗ đó. Khi ngồi xuống ghế, tôi mới cảm thấy hoảng hốt, bao nhiêu lâu nay, tôi vẫn luôn chọn chỗ ngồi như vậy, nó đã ăn vào máu, trở thành thói quen của tôi rồi.
Nhìn từ trên này xuống có thể nắm trọn cảnh vật phía dưới con đường, nhìn thấy hết mọi hành động, cử chỉ của mọi người. Vị trí ngồi như vậy sẽ mang lại cho con người ngồi chỗ này nhiều không gian suy ngẫm. Người đàn ông trong kí ức xa xôi kia thực sự rất biết chọn chỗ ngồi.
Dạ Tầm Hoan đưa tay lắc lư trước mắt tôi rồi hỏi: “Nàng đang nghĩ gì thế?"
Tôi định thần lại, lúc này thức ăn đã được bày hết lên bàn. Tôi lườm hắn một cái rồi nói: “Lắm chuyện, liên quan gì đến ngươi hả? Mau lo mà ăn đi."
Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hai thân hình một trước một sau đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nghe thấy tiểu nha đầu mặc y phục màu xanh ở phía sau vừa chạy vừa thở hổn hển: “Tiểu thư… người chạy chậm lại đi…"
“Á." Vị tiểu thư mặc y phục màu trắng phía trước bất cẩn vấp ngã.
“Tiểu thư." Nha đầu mặc y phục xanh thét lớn rồi chạy lại gần.
Vị tiểu thư áo trắng đã được người khác đỡ lấy trước khi nha đầu áo xanh kịp tới. Đó chẳng phải là huyện thái gia kì quặc sao? Lại là anh ta! Anh ta dường như rất nhàn rỗi, lúc nãy ăn mì xong, tôi thấy anh ta đi hướng ngược lại, tại sao lúc này lại xuất hiện ở đây chứ?
Chỉ thấy vị tiểu thư áo trắng với huyện thái gia kì quặc cứ mặt đối mặt, đứng ngây tại chỗ một hồi lâu, bàn tay huyện thái gia đặt trên người vị tiểu thư áo trắng không hề rời đi. Vị tiểu thư áo trắng quay lưng lại với tôi, chẳng nhìn thấy được nét mặt của cô ấy, nhưng lại thấy rõ mồn một thái độ của huyện thái gia kì quặc, đôi mày cau chặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thương xót và mâu thuẫn, sau đó dịu dàng lên tiếng: “Cô… không sao chứ?"
Lúc này tôi cảm thấy vô cùng tò mò, không biết vị tiểu thư áo trắng này trông như thế nào, lại có thể khiến cho huyện thái gia kì quặc lộ ra thái độ như vậy chứ?
Vị tiểu thư áo trắng khẽ gật đầu một cái, không hề lên tiếng nói chuyện.
“Tiểu thư, người không sao chứ?" Tiểu nha đầu áo xanh cuối cùng đã đuổi theo kịp. Hầy, vào những lúc thế này, cô bé này chạy tới đây làm gì chứ? Thực đúng là một kì đà cản mũi siêu vô địch, siêu vô vị.
“Tiểu Như bái kiến Lệ đại nhân." Tiểu nha đầu áo xanh liền khom lưng bái kiến huyện thái gia kì quặc, anh ta chỉ mỉm cười đáp lễ.
Tiếp sau đó tiểu nha đầu tự xưng là Tiểu Như phủi hết bụi bặm trên người thay cho vị tiểu thư áo trắng đang đứng ngây lặng người rồi nói: “Tiểu thư, lúc nãy Dương tổng quản nói người đó đã chạy về hướng này, bây giờ đã qua một lúc lâu rồi, chắc chắn người đó đã đi mất tiêu rồi."
Dương tổng quản? Phải chăng vị tiểu thư áo trắng này chính là tiểu thư nhà họ Dương trong lần chiêu thân này? Thế nhưng, nhìn dáng vẻ giữa cô ta với huyện thái gia kì quặc, tôi cảm thấy vô cùng ám muội. Không biết vị Dương tiểu thư này đuổi theo ai mà vội vã như vậy chứ? Tôi khẽ nhấp một hụm trà, lại tiếp tục xem kịch.
“Tiểu Như, ta không sao hết. Đa tạ Lệ đại nhân, Tô Vãn xin từ biệt tại đây."
Đặt li trà trên tay xuống, tôi kích động đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ muốn nhìn dung nhan của vị Dương tiểu thư đó. Tô Vãn? Cô ấy tên là Dương Tô Vãn? Thanh Thanh, đây rõ ràng là giọng nói của Thanh Thanh. Đợi đến tận khi Dương Tô Vãn quay người bước đi, tôi cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêng, dường như là một khuôn mặt rất xinh đẹp.
“Lạc, nàng đang nhìn cái gì thế? Từ nãy đến giờ hồn phách bay bổng đâu đâu ấy."
Giọng nói của Dạ Tầm Hoan vang vọng bên tai tôi, tôi quay đầu sang nhìn hắn. Hừm! Giọng nói tương đồng nhưng lại không phải cùng một người, đây chẳng phải là ví dụ sinh động hay sao? Hi vọng càng lớn thì thất vọng lại càng nhiều.
“Nãy giờ nàng vẫn luôn nhìn hắn sao?" Giọng nói của Dạ Tầm Hoan lộ rõ vẻ không vui.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, vị huyện thái gia kì quặc vẫn còn đứng lặng người tại chỗ, đôi mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm, còn Dương Tô Vãn khiến tôi nhớ đến Thanh Thanh đã đi mất từ lâu.
“Làm sao hả? Ta nhìn người đó người có ý kiến gì sao?" Tôi quay đầu lại, lạnh lùng đáp.
“…"
Giờ Mùi hôm sau, quảng trường Chính Hồng vẫn đông đúc như trước.
Hôm nay, tôi cuối cùng đã nhìn thấy lôi đài mà mình vẫn tưởng tượng, thực sự rất đỏ, rất khí thế, rất hoan hỉ.
Vị Dương quản gia kia lại xuất hiện đầy phong độ trên lôi đài, đưa ra đề mục thi đấu trong ngày hôm nay: “Đề mục thi đấu hôm nay chính là… diễn tấu nhạc khí. Các vị, trên đài này có hai thứ nhạc khí là đàn tranh và Thượng huyền nguyệt."
Thượng huyền nguyệt? Tôi bất giác trợn tròn hai mắt, Dương gia có người biết đánh Thượng huyền nguyệt?
Bên dưới mọi người bắt đầu bàn tán liên hồi. Tuy rằng tình hình giữa Hoàng triều Kim Bích với nước Huyền Vũ bao năm nay vẫn luôn căng thẳng, nhưng kể từ sau khi Tề ca đăng cơ đã nỗ lực hơn rất nhiều, thậm chí, một hai năm gần đây đã hồi phục lại quan hệ buôn bán giữa hai nước. Nhưng tôi tin rằng, những người ở đây biết đánh Thượng huyền nguyệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hôm nay có thể nhìn thấy cây đàn này ở thành An Bình, tôi thực sự cảm thấy kinh ngạc, trong đầu lúc này không chỉ còn mỗi một ngàn tám trăm lạng bạc kia nữa. Sau cảnh tượng ngày hôm qua, lại thêm cây Thượng huyền nguyệt hôm nay, tôi đột nhiên có mong muốn gặp được người nhà họ Dương.
Sau khi ho khan vài tiếng, Dương tổng quản lớn tiếng nói: “Các vị, xin hãy yên lặng, xin hãy yên lặng, đừng quá nóng vội. Khụ khụ khụ, tham gia lôi đài hôm nay có cả thảy ba mươi hai người, trong ống đồng có cả thảy ba mươi hai thẻ, mười sau thẻ viết hai chữ ‘đàn tranh’, mười sáu thẻ khác sẽ viết chữ ‘Thượng huyền nguyệt’. Người nào rút được nhạc khí nào sẽ diễn tấu bằng nhạc khí đó. Những người ngồi dưới nghe, lát nữa chúng tôi sẽ chọn một trăm người ra, mỗi người được phát một làn hoa, mỗi làn đó có ba mươi hai bông hoa và ba mươi hai hòn đá. Nếu như cho rằng người đó đàn hay thì hãy ném một bông hoa lên đài, còn nếu cho rằng không hay, hãy ném một hòn đá lên đài. Chúng tôi sẽ căn cứ theo số lượng hoa và đá, ba người có số hoa lớn nhất sẽ chiến thắng và tham dự lôi đài ngày mai. À, phải nhớ rằng, đá tuy nhỏ nhưng cũng có thể làm thương người ta đấy."
Hoa tươi và đá? Muốn điên luôn! Là ai đã nghĩ ra trò này?
Mạt chược và đoán bài, đàn tranh và Thượng huyền nguyệt, tất cả dường như đều chuẩn bị riêng cho tôi vậy, rốt cuộc người đứng sau Dương gia là ai chứ? Họ có mục đích gì? Bây giờ tôi có thể xác định một trăm phần trăm rằng người ra đề thi trong Dương gia này có quen biết tôi.
Thanh Thanh, giọng nói quen thuộc đó, lẽ nào đó thực sự là Thanh Thanh? Thanh Thanh, ta mong đó thực sự là em.
Muốn dành được giải nhất, xem ra phải vượt qua trận đấu hôm nay.
Rút thẻ, tôi rút phải chiếc thẻ ghi hai chữ ‘đàn tranh’. Năm năm trước khi tỉnh dậy, tôi ngỡ mình không biết đánh đàn tranh, nhưng sau đó phát hiện ra, trong vô thức, Hạ Chi Lạc đã để lại ngón tuyệt học này lại cho tôi, điều này thực sự khiến tôi cảm thấy vui mừng vô cùng.
Tôi liếc mắt nhìn sang Dạ Tầm Hoan, biểu cảm của hắn rất kì quái, chắc là không biết đánh Thượng huyền nguyệt, tôi lặng lẽ hỏi hắn: “Hai chữ, hay là ba chữ hả?"
Hắn mỉm cười khổ sở nói: “Ba chữ."
“Ngươi không biết hả?" Tôi lại thì thầm hỏi.
Hắn lắc đầu. Chết ngất! Tám trăm lạng của tôi không thể nào bay đi dễ dàng như vậy được.
“Hai chữ có biết đánh hay không?" Tôi lại thì thầm.
Hắn gật đầu đáp lại.
Tôi lấm lét đưa mắt nhìn tứ phía, nhân lúc mọi người không để ý, liền đụng nhẹ vào người Dạ Tầm Hoan khiến tấm thẻ trong tay hắn rơi xuống, tôi giả bộ hét lên một tiếng: “Vị nhân huynh này, tấm thẻ của huynh bị rơi này."
Giúp hắn nhặt lên, lợi dụng cánh tay áo to rộng, tôi đổi thẻ cho hắn. Dạ Tầm Hoan nhíu đôi mày lại, nắm chặt tấm thẻ tôi đưa cho hắn rồi mỉm cười lưu manh.
Thứ tự thi đấu lần này có phần thay đổi, trên thẻ ngoài việc ghi tên nhạc khí còn viết luôn cả thứ tự trình diễn. Người đầu tiên còn chưa động vào nhạc khí đã than ngắn thở dài rồi bỏ đi, bởi vì hắn rút phải Thượng huyền nguyệt.
Tấm thẻ của Dạ Tầm Hoan viết chữ ‘nhị’, vậy đương nhiên hắn trở thành người đầu tiên diễn tấu đàn tranh.
Dạ Tầm Hoan bình thản ngồi xuống trước cây đàn tranh, nhìn về phía tôi với ánh mắt sâu thẳm, hai tay đặt lên dây đàn.
Mọi người liền im lặng lắng nghe.
Tiếng đàn tranh trong trẻo, lảnh lót vang lên, lúc thanh tao lúc đượm tình, lúc phiêu linh nhẹ bẫng, lúc sâu xa uyển chuyển, lúc lại lưu luyến ai oán… Nhìn bàn tay phải của hắn không ngừng kéo, gảy, móc, kết hợp nhịp nhàng với tay trái không ngừng ấn, rung, lướt, và cả ánh mắt đượm tình nhìn tôi lúc này khiến tôi lặng người chìm đắm trong tiếng đàn tranh ưu nhã, mĩ tuyệt.
Cho dù là người không hiểu chút gì về âm luật cũng có thể nghe ra khúc nhạc này được dùng để bày tỏ tình cảm sâu đậm với tình nhân. Tại sao chứ? Ngoại trừ tình cảm sâu đậm kia, tôi còn có thể cảm nhận được nỗi đau đớn ẩn khuất trong tiếng đàn của hắn. Tôi nắm chặt bàn tay lại, chợt cảm thấy hơi ấm lạ kì, cũng dần dần buồn bã trước tiếng đàn tràn đầy đau khổ đó.
Dạ Tầm Hoan… rốt cuộc đây là khúc nhạc gì chứ? Nhắm mắt hai lại, không nhìn vào mắt hắn nữa, tôi không ngừng tìm kiếm trong kí ức của Hạ Chi Lạc, thế nhưng nghe một khúc nhạc tràn đầy mê lực thế này, tôi sao có thể tịnh tâm mà nghĩ đến tên của nó chứ?
Khi tôi mở mắt ra nhìn thì Dạ Tầm Hoan đã kết thúc khúc nhạc này.
“Hay cho khúc ‘Cúc tình’." Tiếng vỗ tay vang lên.
Tôi quay đầu lại nhìn người vừa đưa lời khen, huyện thái gia kì quặc? Anh ta thôi không vỗ tay nữa, quay sang nhìn tôi, nhoẻn miệng mỉm cười, còn tôi gật đầu đáp lễ.
Dương tổng quản thấy vậy liền mời anh ta lên ngồi trên đài, nhìn thấy bước chân vững chãi của huyện thái gia kì quặc, cũng chính là lúc Dạ Tầm Hoan đến trên lôi đài chờ đợi hoa tươi hoặc đá. Không biết do tiếng đàn tranh của Dạ Tầm Hoan quá động lòng người hay do sức ảnh hưởng lớn của vị huyện thái gia kì quặc kia mà cả trăm người bình xét đều vứt hoa lên cho hắn.
Sau khi Dương gia tính toán, tổng kết có cả thảy sáu trăm ba bảy đóa hoa, không ngờ có người ném hơn một đóa hoa. Hắn mới là người đầu tiên lên sân khấu, lẽ nào một trăm người này không thèm để tâm đến ba mươi mốt người phía sau sao? Tôi là người sau cùng mà, đến lúc đó e là chẳng còn thừa lại bông hoa nào cho tôi cả. Thôi toi rồi, người ở thành An Bình này đúng là không thể đánh giá theo tiêu chuẩn bình thường được. Toát mồ hôi hột!
Những người tiếp theo lần lượt lên lôi đài, tất cả những người rút phải Thượng huyền nguyệt đều chưa động đến đàn đã trực tiếp quay người bỏ đi. Còn những người rút được đàn tranh cũng chẳng có ai vượt qua được tài nghệ của Dạ Tầm Hoan, cũng có một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã dành được hơn hai trăm bông hoa, những người khác có hoa lại có cả đá, một người trông như đồ tể còn một người nom như đầu bếp, đón nhận toàn bộ đá cục, kết quả bị ném đến mức nhảy xuống đài mà vẫn còn bị ném tiếp.
Tôi thực sự khâm phục hai con người này, không biết đánh đàn thì hãy bỏ cuộc giống như những người rút phải Thượng huyền nguyệt có hơn không, lại còn cứng đầu cứng cổ tham dự, thực sự không còn gì để nói. Sau cùng, quảng trường quá đỗi hỗn loạn, Dương tổng quản phải xuất hiện mới có thể bình ổn lại được.
Ha ha! Cảnh tượng lúc này thực sự khiến tôi chết cười, thực sự muốn Dương gia trao cho hai người này giải dũng cảm nhất.
Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên lôi đài. Đứng trên đó, tôi lặng lẽ nhìn cây Thượng huyền nguyệt, khẽ lướt phím đàn, tiếng đàn của Thượng huyền nguyệt dày mà trầm hơn ghi ta, nên đánh bài gì đây?
Trước khi nghe Dạ Tầm Hoan diễn tấu, trong đầu tôi có hai sự lựa chọn, hoặc là “Sự lãng mạn của tình yêu", hoặc là “Vũ điệu Tây Ban Nha". “Sự lãng mạn của tình yêu" thì quá đau thương, khổ ải, nên vẫn chọn “Vũ điệu Tây Ban Nha" sôi động, nhiệt huyết mà tự do, rất phù hợp với lôi đài chiêu thân. Thế nhưng sau khi nghe tiếng đàn tranh của hắn, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc nên đàn bài gì mới được?
Những người đứng bên dưới bắt đầu ồn ã, hò hét liên hồi: “Không biết đánh thì đi xuống đi."
Trong lòng đắn đo một hồi, tôi nhấc cây Thượng huyền nguyệt lên, quay về phía mọi người, đi ra giữa trung tâm lôi đài, một tay cầm cao cây Thượng huyền nguyệt lên, mỉm cười nhìn mọi người phía dưới, bất giác đưa mắt liếc nhìn qua chỗ Dạ Tầm Hoan, ánh mắt hắn tràn đầy vẻ mong chờ, háo hức.
Từ từ buông tay xu
Tác giả :
Hoa Thanh Thần