Lễ Tình Nhân Tìm Kiếm Tình Yêu Đích Thực
Chương 3-1
Edit: Thanh Hưng
Giống như trước kia, rời khỏi nơi làm việc, ý niệm đầu tiên, chính là tìm kiếm bóng dáng yên tĩnh chờ đợi kia.
Trải qua mấy ngày nay, cô đã thành thói quen người đầu tiên nhìn thấy sau khi tan việc chính là anh, bất cứ lúc nào chỗ nào, cho dù gió thổi mưa rơi, cho dù thời gian hoặc sớm hoặc muộn, không ngoài ý muốn, anh vẫn kiên nhẫn chờ nguyên tại chỗ.
Có lúc, nấu đến một bát canh giải rượu; có lúc mang tới bữa đêm cô thích ăn, lấp đầy dạ dày trống rỗng một đêm của cô, biết cô một đêm hoàn toàn không có cơ hội ăn vài miếng đồ ăn.
Tại loại địa phương này, hoàn toàn không có người quan tâm cô bụng rỗng uống rượu sẽ tổn thương thân thể, chỉ trừ anh ra, sẽ vì sức khỏe của cô mà lo lắng cau mày, sẽ lo lắng cô uống quá nhiều rượu không tốt cho thân thể......
Lời của anh không nhiều lắm, bình thường đều là bị cô chọc cho không nói ra nửa câu, nhưng mà, không cần phải nói cái gì, cô biết rõ, người đàn ông này thật tâm đối tốt với cô.
Anh sẽ thân thiết giúp cô chuẩn bị đồ ăn, bởi vì cô đùa giỡn mà đút cho cô; lúc cô uống quá nhiều mà nhức đầu sẽ giúp cô xoa bóp; sẽ giúp cô che ô không để cho cô dính đến một giọt nước mưa; lúc cô kêu chân đau sẽ cõng cô, sợ cô mệt mỏi...... Bất kể cô cố ý trêu như thế nào, vẫn là mỗi ngày trình diện, sau đó đưa cô về nhà.
Thế là, cốp xe của chiếc xe đang giãy dụa giữa sống và chết kia bị nhô lên quá mức vì anh để mũ bảo hiểm, khẩu trang, cùng với áo khoác cho cô.
Trong tiệm tiểu thư hầu như không ai không biết có một hộ hoa sứ giả như vậy tồn tại, cùng với anh hỏi han ân cần, mỗi ngày gió mặc gió mưa mặc mưa đưa đón ấm áp.
Mới vừa rồi trước khi tan việc, tiểu Nghê còn nói với cô: “Chị Dương, em cảm thấy được người đàn ông này cũng không tệ, là loại người biết thương phụ nữ, em thấy anh ấy đối với chị vô cùng thật lòng, bằng bản lĩnh của chị, phải ăn anh ấy sít sao, nếu như anh ấy đủ thành ý, hãy cùng anh ấy nha, dù sao thanh xuân của phụ nữ có hạn, chuyến đi này của chúng ta, nguyện vọng lớn nhất chính là gặp được một người thật lòng đối đãi với mình, sẽ không ghét bỏ chúng ta đã từng có đàn ông, nếu thật sự để cho chị gặp được, nhất định phải nắm thật chặt."
Điểm này, cô làm sao lại không hiểu? Chỉ là —— aiz!
Thở dài, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về vị trí cố định kia, dưới đèn đường quen thuộc, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh —— cuối cùng cũng mệt mỏi, thấy rõ sự chênh lệch giữa bọn họ, quyết định bỏ qua sao?
Cảm giác không rõ đột nhiên ập vào lòng, là thoải mái, cũng là mất mát.
Đây không phải là điều cô hy vọng sao? Cô vốn không từng trông cậy vào mình có thể có cái gì với anh, cô sẽ chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của anh, trong khoảng thời gian anh tịch mịch nhất kia, làm bạn cùng anh một đoạn đường.
Dù sao, bọn họ là người của hai thế giới, nếu không phải xảy ra ngoài ý muốn vào đêm lễ tình nhân đó, bọn họ sẽ không có chỗ giao nhau, cô cho tới bây giờ không có ý định đặt tình cảm vào anh.
Chỉ đổ thừa bọn họ gặp nhau quá muộn, nếu như có thể sớm hơn, để cho cô gặp gỡ anh ở độ tuổi ngây thơ nhất, như vậy cô nhất định sẽ nắm chặt người đàn ông này.
Cố tình, lại để cho cô ở thời gian sai lầm, gặp được đúng người. Cô biết, anh là người tốt, cũng hiểu anh thật lòng đối tốt với cô, nhưng cô có bất đắc dĩ của cô, có trách nhiệm mà cô phải gánh, đó là gánh nặng cả đời cũng không bỏ xuống được.
Nhưng là —— nếu như không có mong đợi, tại sao hiện tại, sẽ thẫn thờ sâu như vậy? Đáy lòng là cảm giác trống rỗng rất lớn, chẳng lẽ không đau lòng sao?
Bóng dáng đơn độc phảng phất giống như không có điểm cuối bước đi trong đêm tối, bên cạnh ít đi bóng dáng cao lớn trầm tĩnh bảo vệ, không có ai vì cô phủ thêm áo khoác, lạnh đến tâm cũng mơ hồ thấy đau, muốn làm nũng kêu mệt, cũng không còn người cam tâm tình nguyện ngồi xổm xuống cõng cô......
Lỗ mũi ê ẩm, cô hít một hơi, cường lực đè xuống tâm tình phức tạp gần như muốn thoát ra, vuốt vuốt chóp mũi, đầu óc không hề báo động trước nhanh chóng thoáng qua một bức tranh —— ngày hôm trước, anh một mực lau nước mũi, còn có ngày hôm qua, cũng vẫn ho khục khục không ngừng......
Chẳng lẽ —— anh là bởi vì thân thể khó chịu, cho nên mới không tới?
Nghĩ tới đây, tâm nóng nảy không cách nào bình phục, cô không tốn thời lqd gian suy nghĩ nhiều hơn, lập tức ngăn tắc xi, chạy thẳng tới chỗ ở của anh.
Có lẽ là cô đa tâm, nhưng thanhhuung là coi như có bị cười cô chuyện bé xé ra to cũng tốt, tóm lại tối nay không thấy anh, cô không cách nào có thể an tâm ngủ một giấc rồi.
Một đường tìm đến, ấn thang máy, đợi mấy giây, không có động tĩnh.
CMN! Cái nhà trọ nát gì, lại còn chưa có sửa xong, cô chỉ có thể lại một lần nữa leo cầu thang bộ lên lầu sáu.
Nhấn chuông điện —— rất tốt, cũng không ai thèm mở cửa cho cô. Thì ra là thông đồng với nhau?
May mắn vẫn còn cái chìa khóa ở dưới bồn hoa kia, cô trực tiếp mở cửa vào nhà.
“Phạm Hành Thư! Phạm Hành Thư, anh ở đâu? Còn chưa chết thì hô một tiếng." Một đường gọi tiến tới cửa phòng ——
“Nằm mơ, mình nhất định là ở nằm mơ ——" Chỉ thấy anh tự lẩm bẩm, vùi mặt vào trong gối đầu.
“Phạm Hành Thư, anh còn tỉnh táo đấy chứ? Nói với tôi một câu." Cô moi anh từ giữa gối đầu ra, cưỡng bách anh đối mặt với cô.
“Đầu muốn bất tỉnh ——" Anh không còn hơi sức, giương mắt liếc cô, lại không có lực rủ xuống: “Chờ tôi tỉnh lại lại nói với cô có được hay không? Tôi không còn hơi sức rồi, muốn ngủ."
Sờ trán anh, quả nhiên là nóng. Cô không đoán sai, anh ngã bệnh!
“Nói cho tôi biết trước, anh có đi gặp bác sĩ không?"
“Có, thuốc ở trên bàn." Anh chỉ nâng nửa đầu ngón tay lên chỉ tủ nhỏ bên giường, sau đó lại chôn mặt trở lại bên trong gối đầu, lần này, là sống chết bất động.
Cô cầm gói thuốc lên, tìm ra thuốc hạ sốt, rót nướccưỡng ép anh uống vào, mới thả anh ra, để cho anh đi ngủ.
Theo hướng dẫn trên gói thuốc, mỗi bốn tiếng sẽ uống một lần, có thể thấy được là bị cảm nặng.
Cô ngồi ở mép giường, khẽ vuốt gương mặt nóng bỏng của anh, nhiệt độ như vậy, bỏng lòng của cô, một cảm giác chua xót níu lấy buồng tim, tâm của cô phiếm đau.
Anh ngã bệnh, nhưng bên cạnh lại không có nửa người chăm sóc anh!
Bệnh này, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ? Mỗi đêm anh đều đội gió dầm mưa đợi cô, không sinh bệnh mới là lạ.
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời cũng sắp sáng rồi, cô điều chỉnh đồng hồ báo thức, nằm xuống chỗ trống bên cạnh anh, chui vào trong ngực anh, tính toán ngủ một chút, sau đó thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh.
Đúng sáu giờ, đồng hồ báo thức còn chưa vang cô đã tự động tỉnh lại, trên thực tế, cô ngủ cũng không phải là rất an tâm.
Lấy tay sờ trán của anh, xác định nhiệt độ hơi lui, mới yên tâm vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, bên trong gì đó vẫn thật ít ỏi giống như lần trước, không có gì tiến bộ. Cô lợi dụng thực tài có hạn, đơn giản hầm một chút cháo ngô với thịt gà bưng vào trong phòng.
“Hành Thư, thức dậy ăn một chút đã."
“Không cần, tôi không có khẩu vị." Không biết là đã tỉnh hay là nói mớ, anh ôm lấy chăn, thấp giọng mơ hồ lẩm bẩm.
“Không được, không ăn cái gì thì uống thuốc thế nào?"
“Tôi chờ một chút nữa sẽ ăn——"
“Không, được!" Cô kiên quyết đào anh lên: “Lại dài dòng nữa tôi sẽ đánh anh!"
Phạm Hành Thư nháy mắt mấy cái, ngắn ngủi lộ ra biểu tình mờ mịt không biết mình đang ở đâu: “Hân Nông?"
Quả nhiên còn chưa tỉnh táo. Dương Hân Nông buồn cười nói: “Vậy thì anh muốn tôi hôn anh mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời?"
Giọng nói này...... Phạm Hành Thư lúc này đã hoàn toàn tỉnh, nhìn chằm chằm thanhhuung cháo nóng bị nhét vào trong tay, lại nhìn Dương Hân Nông vẫn đang mặc tạp dề một chút, sao cô lại ở chỗ này?!
“Còn không mau ăn? Thật muốn tôi hôn anh? Hay là đút cho anh ăn?!"
Anh mãnh liệt lắc đầu, không dám không vâng ý chỉ lão phật gia, vùi đầu an phận ăn cơm.
Nghe lời ăn xong một bát cháo, cô đưa một ly nước ấm và gói thuốc tới: “Ăn xong có thể tiếp tục ngủ, đến tối sẽ gọi anh."
Dương Hân Nông đặt ra thời gian uống thuốc lần tới, thấy anh thẳng tắp nhìn mình, cô đi lên phía trước, nhét anh về lại trong chăn, thuận tiện hôn anh một hớp: “Ngoan, nhắm mắt lại."
Anh nhanh chóng đỏ bừng mặt, vội vàng đóng chặt mắt, không dám nhìn cô.
Cô buồn cười lắc đầu một cái, thuận tay lấy đồng hồ báo thức ra khỏi phòng, để tránh quấy nhiễu giấc ngủ của anh.
Động thủ sửa sang đại khái lại trong nhà một phen, quần áo nên giặt thì ném vào máy giặt, báo chí tạp chí phân loại rõ ràng, tưới nước vừa phải cho bồn hoa, tắm cho Gâu Gâu thơm ngào ngạt.
Nhìn xem thời gian, siêu thị đã bắt đầu kinh doanh, bước ra cửa, Gâu Gâu ở cạnh chân cô mè nheo, cô cười cười giương tay ôm lấy: “Muốn đi cùng à?"
Gâu Gâu đáng thương, nó nhất định buồn bực đến hỏng rồi.
Sau khi từ siêu thị trở lại, Dương Hân Nông nhét toàn bộ vật phẩm tốn một canh giờ chọn mua vào tủ lạnh, tối thiểu trong vòng một tuần, muốn ăn cũng không có vấn đề gì rồi.
Giống như trước kia, rời khỏi nơi làm việc, ý niệm đầu tiên, chính là tìm kiếm bóng dáng yên tĩnh chờ đợi kia.
Trải qua mấy ngày nay, cô đã thành thói quen người đầu tiên nhìn thấy sau khi tan việc chính là anh, bất cứ lúc nào chỗ nào, cho dù gió thổi mưa rơi, cho dù thời gian hoặc sớm hoặc muộn, không ngoài ý muốn, anh vẫn kiên nhẫn chờ nguyên tại chỗ.
Có lúc, nấu đến một bát canh giải rượu; có lúc mang tới bữa đêm cô thích ăn, lấp đầy dạ dày trống rỗng một đêm của cô, biết cô một đêm hoàn toàn không có cơ hội ăn vài miếng đồ ăn.
Tại loại địa phương này, hoàn toàn không có người quan tâm cô bụng rỗng uống rượu sẽ tổn thương thân thể, chỉ trừ anh ra, sẽ vì sức khỏe của cô mà lo lắng cau mày, sẽ lo lắng cô uống quá nhiều rượu không tốt cho thân thể......
Lời của anh không nhiều lắm, bình thường đều là bị cô chọc cho không nói ra nửa câu, nhưng mà, không cần phải nói cái gì, cô biết rõ, người đàn ông này thật tâm đối tốt với cô.
Anh sẽ thân thiết giúp cô chuẩn bị đồ ăn, bởi vì cô đùa giỡn mà đút cho cô; lúc cô uống quá nhiều mà nhức đầu sẽ giúp cô xoa bóp; sẽ giúp cô che ô không để cho cô dính đến một giọt nước mưa; lúc cô kêu chân đau sẽ cõng cô, sợ cô mệt mỏi...... Bất kể cô cố ý trêu như thế nào, vẫn là mỗi ngày trình diện, sau đó đưa cô về nhà.
Thế là, cốp xe của chiếc xe đang giãy dụa giữa sống và chết kia bị nhô lên quá mức vì anh để mũ bảo hiểm, khẩu trang, cùng với áo khoác cho cô.
Trong tiệm tiểu thư hầu như không ai không biết có một hộ hoa sứ giả như vậy tồn tại, cùng với anh hỏi han ân cần, mỗi ngày gió mặc gió mưa mặc mưa đưa đón ấm áp.
Mới vừa rồi trước khi tan việc, tiểu Nghê còn nói với cô: “Chị Dương, em cảm thấy được người đàn ông này cũng không tệ, là loại người biết thương phụ nữ, em thấy anh ấy đối với chị vô cùng thật lòng, bằng bản lĩnh của chị, phải ăn anh ấy sít sao, nếu như anh ấy đủ thành ý, hãy cùng anh ấy nha, dù sao thanh xuân của phụ nữ có hạn, chuyến đi này của chúng ta, nguyện vọng lớn nhất chính là gặp được một người thật lòng đối đãi với mình, sẽ không ghét bỏ chúng ta đã từng có đàn ông, nếu thật sự để cho chị gặp được, nhất định phải nắm thật chặt."
Điểm này, cô làm sao lại không hiểu? Chỉ là —— aiz!
Thở dài, ánh mắt nhẹ nhàng liếc về vị trí cố định kia, dưới đèn đường quen thuộc, lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh —— cuối cùng cũng mệt mỏi, thấy rõ sự chênh lệch giữa bọn họ, quyết định bỏ qua sao?
Cảm giác không rõ đột nhiên ập vào lòng, là thoải mái, cũng là mất mát.
Đây không phải là điều cô hy vọng sao? Cô vốn không từng trông cậy vào mình có thể có cái gì với anh, cô sẽ chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của anh, trong khoảng thời gian anh tịch mịch nhất kia, làm bạn cùng anh một đoạn đường.
Dù sao, bọn họ là người của hai thế giới, nếu không phải xảy ra ngoài ý muốn vào đêm lễ tình nhân đó, bọn họ sẽ không có chỗ giao nhau, cô cho tới bây giờ không có ý định đặt tình cảm vào anh.
Chỉ đổ thừa bọn họ gặp nhau quá muộn, nếu như có thể sớm hơn, để cho cô gặp gỡ anh ở độ tuổi ngây thơ nhất, như vậy cô nhất định sẽ nắm chặt người đàn ông này.
Cố tình, lại để cho cô ở thời gian sai lầm, gặp được đúng người. Cô biết, anh là người tốt, cũng hiểu anh thật lòng đối tốt với cô, nhưng cô có bất đắc dĩ của cô, có trách nhiệm mà cô phải gánh, đó là gánh nặng cả đời cũng không bỏ xuống được.
Nhưng là —— nếu như không có mong đợi, tại sao hiện tại, sẽ thẫn thờ sâu như vậy? Đáy lòng là cảm giác trống rỗng rất lớn, chẳng lẽ không đau lòng sao?
Bóng dáng đơn độc phảng phất giống như không có điểm cuối bước đi trong đêm tối, bên cạnh ít đi bóng dáng cao lớn trầm tĩnh bảo vệ, không có ai vì cô phủ thêm áo khoác, lạnh đến tâm cũng mơ hồ thấy đau, muốn làm nũng kêu mệt, cũng không còn người cam tâm tình nguyện ngồi xổm xuống cõng cô......
Lỗ mũi ê ẩm, cô hít một hơi, cường lực đè xuống tâm tình phức tạp gần như muốn thoát ra, vuốt vuốt chóp mũi, đầu óc không hề báo động trước nhanh chóng thoáng qua một bức tranh —— ngày hôm trước, anh một mực lau nước mũi, còn có ngày hôm qua, cũng vẫn ho khục khục không ngừng......
Chẳng lẽ —— anh là bởi vì thân thể khó chịu, cho nên mới không tới?
Nghĩ tới đây, tâm nóng nảy không cách nào bình phục, cô không tốn thời lqd gian suy nghĩ nhiều hơn, lập tức ngăn tắc xi, chạy thẳng tới chỗ ở của anh.
Có lẽ là cô đa tâm, nhưng thanhhuung là coi như có bị cười cô chuyện bé xé ra to cũng tốt, tóm lại tối nay không thấy anh, cô không cách nào có thể an tâm ngủ một giấc rồi.
Một đường tìm đến, ấn thang máy, đợi mấy giây, không có động tĩnh.
CMN! Cái nhà trọ nát gì, lại còn chưa có sửa xong, cô chỉ có thể lại một lần nữa leo cầu thang bộ lên lầu sáu.
Nhấn chuông điện —— rất tốt, cũng không ai thèm mở cửa cho cô. Thì ra là thông đồng với nhau?
May mắn vẫn còn cái chìa khóa ở dưới bồn hoa kia, cô trực tiếp mở cửa vào nhà.
“Phạm Hành Thư! Phạm Hành Thư, anh ở đâu? Còn chưa chết thì hô một tiếng." Một đường gọi tiến tới cửa phòng ——
“Nằm mơ, mình nhất định là ở nằm mơ ——" Chỉ thấy anh tự lẩm bẩm, vùi mặt vào trong gối đầu.
“Phạm Hành Thư, anh còn tỉnh táo đấy chứ? Nói với tôi một câu." Cô moi anh từ giữa gối đầu ra, cưỡng bách anh đối mặt với cô.
“Đầu muốn bất tỉnh ——" Anh không còn hơi sức, giương mắt liếc cô, lại không có lực rủ xuống: “Chờ tôi tỉnh lại lại nói với cô có được hay không? Tôi không còn hơi sức rồi, muốn ngủ."
Sờ trán anh, quả nhiên là nóng. Cô không đoán sai, anh ngã bệnh!
“Nói cho tôi biết trước, anh có đi gặp bác sĩ không?"
“Có, thuốc ở trên bàn." Anh chỉ nâng nửa đầu ngón tay lên chỉ tủ nhỏ bên giường, sau đó lại chôn mặt trở lại bên trong gối đầu, lần này, là sống chết bất động.
Cô cầm gói thuốc lên, tìm ra thuốc hạ sốt, rót nướccưỡng ép anh uống vào, mới thả anh ra, để cho anh đi ngủ.
Theo hướng dẫn trên gói thuốc, mỗi bốn tiếng sẽ uống một lần, có thể thấy được là bị cảm nặng.
Cô ngồi ở mép giường, khẽ vuốt gương mặt nóng bỏng của anh, nhiệt độ như vậy, bỏng lòng của cô, một cảm giác chua xót níu lấy buồng tim, tâm của cô phiếm đau.
Anh ngã bệnh, nhưng bên cạnh lại không có nửa người chăm sóc anh!
Bệnh này, cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ? Mỗi đêm anh đều đội gió dầm mưa đợi cô, không sinh bệnh mới là lạ.
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, trời cũng sắp sáng rồi, cô điều chỉnh đồng hồ báo thức, nằm xuống chỗ trống bên cạnh anh, chui vào trong ngực anh, tính toán ngủ một chút, sau đó thức dậy chuẩn bị bữa ăn sáng cho anh.
Đúng sáu giờ, đồng hồ báo thức còn chưa vang cô đã tự động tỉnh lại, trên thực tế, cô ngủ cũng không phải là rất an tâm.
Lấy tay sờ trán của anh, xác định nhiệt độ hơi lui, mới yên tâm vào phòng bếp.
Mở tủ lạnh ra, bên trong gì đó vẫn thật ít ỏi giống như lần trước, không có gì tiến bộ. Cô lợi dụng thực tài có hạn, đơn giản hầm một chút cháo ngô với thịt gà bưng vào trong phòng.
“Hành Thư, thức dậy ăn một chút đã."
“Không cần, tôi không có khẩu vị." Không biết là đã tỉnh hay là nói mớ, anh ôm lấy chăn, thấp giọng mơ hồ lẩm bẩm.
“Không được, không ăn cái gì thì uống thuốc thế nào?"
“Tôi chờ một chút nữa sẽ ăn——"
“Không, được!" Cô kiên quyết đào anh lên: “Lại dài dòng nữa tôi sẽ đánh anh!"
Phạm Hành Thư nháy mắt mấy cái, ngắn ngủi lộ ra biểu tình mờ mịt không biết mình đang ở đâu: “Hân Nông?"
Quả nhiên còn chưa tỉnh táo. Dương Hân Nông buồn cười nói: “Vậy thì anh muốn tôi hôn anh mới bằng lòng ngoan ngoãn nghe lời?"
Giọng nói này...... Phạm Hành Thư lúc này đã hoàn toàn tỉnh, nhìn chằm chằm thanhhuung cháo nóng bị nhét vào trong tay, lại nhìn Dương Hân Nông vẫn đang mặc tạp dề một chút, sao cô lại ở chỗ này?!
“Còn không mau ăn? Thật muốn tôi hôn anh? Hay là đút cho anh ăn?!"
Anh mãnh liệt lắc đầu, không dám không vâng ý chỉ lão phật gia, vùi đầu an phận ăn cơm.
Nghe lời ăn xong một bát cháo, cô đưa một ly nước ấm và gói thuốc tới: “Ăn xong có thể tiếp tục ngủ, đến tối sẽ gọi anh."
Dương Hân Nông đặt ra thời gian uống thuốc lần tới, thấy anh thẳng tắp nhìn mình, cô đi lên phía trước, nhét anh về lại trong chăn, thuận tiện hôn anh một hớp: “Ngoan, nhắm mắt lại."
Anh nhanh chóng đỏ bừng mặt, vội vàng đóng chặt mắt, không dám nhìn cô.
Cô buồn cười lắc đầu một cái, thuận tay lấy đồng hồ báo thức ra khỏi phòng, để tránh quấy nhiễu giấc ngủ của anh.
Động thủ sửa sang đại khái lại trong nhà một phen, quần áo nên giặt thì ném vào máy giặt, báo chí tạp chí phân loại rõ ràng, tưới nước vừa phải cho bồn hoa, tắm cho Gâu Gâu thơm ngào ngạt.
Nhìn xem thời gian, siêu thị đã bắt đầu kinh doanh, bước ra cửa, Gâu Gâu ở cạnh chân cô mè nheo, cô cười cười giương tay ôm lấy: “Muốn đi cùng à?"
Gâu Gâu đáng thương, nó nhất định buồn bực đến hỏng rồi.
Sau khi từ siêu thị trở lại, Dương Hân Nông nhét toàn bộ vật phẩm tốn một canh giờ chọn mua vào tủ lạnh, tối thiểu trong vòng một tuần, muốn ăn cũng không có vấn đề gì rồi.
Tác giả :
Lâu Vũ Tình