Lễ Tình Nhân Đáng Sợ
Chương 25
“Tại sao em biết?"
“Tôi làm sao biết, có cái gì khác biệt sao?" Cao Dịch Khải vô lực hất tay hắn ra, Phạm Quân Thần buông lỏng hắn.
Gió theo cửa sổ mở rộng phật vào,vốn không cảm thấy lạnh nhưng Cao Dịch Khải rùng mình một cái.
Đẩy tay hắn ra là mình, nhưng Cao Dịch Khải cảm thấy,thân thể lạnh lẽo như mất tất cả hơi ấm.
Phạm Quân Thần trầm mặc đóng lại cửa sổ.
“Anh...... Rời đi." Đưa lưng về phía hắn,Cao Dịch Khải mở miệng.Giọng nói bình tĩnh ngoài dự liệu.
Sau khi rời đi,bọn họ sẽ không liên hệ,đoạn quan hệ sai lầm này sẽ hoàn toàn kết thúc —— sai lầm này nên kết thúc ở nữa năm trước.
Ở...... buổi tối ngày mười bốn tháng hai,tất cả vốn nên kết thúc.
Nhưng Cao Dịch Khải trì trệ không có nghe được tiếng bước chân rời đi.
“Anh và cô ấy kết hôn vào năm năm trước, khi đó anh hai mươi lăm tuổi,cha cô ấy là Tổng kinh lý của công ty."
Thanh âm Phạm Quân Thần vang lên,bình thương như đang tự thuật không có chút âm điệu phập phồng.Vào ban ngày rực rỡ ngữ điệu hắn trầm thấp, hư ảo không giống thật.
“Tôi không muốn nghe!"
Bất kể hắn muốn nói cái gì,cũng không thay đổi được chuyện này.Làm gì...... cùng thay đổi được!
“Anh được rất nhiều gia đình thu dưỡng qua, nhưng tất cả đều không lâu dài,bất kể ở trong gia đình nào anh cũng là gánh nặng, cuối cùng một cặp vợ chồng thu dưỡng anh,ông ấy từng chính miệng nói cho anh biết! Anh là phế vật không dùng được,sống chẳng qua là gánh nặng cho người khác,không bằng...... đi chết." Thanh âm tự thuật có chút dừng lại.
Không muốn nghe,nhưng Cao Dịch Khải mặc cho lời của hắn từng câu từng câu lọt vào trong tai.
“Khi đó anh liền thề,anh tuyệt đối phải thành công,anh sẽ chứng minh,anh tuyệt đối không phải là gánh nặng của bất luận kẻ nào,cũng không phải là phế vật không dùng được.Anh sẽ —— chứng minh cho ông ấy thấy!Anh vào công ty, cố gắng công việc, làm thêm giờ, gắng đạt biểu hiện tốt,mặc dù chức vị tăng cao,nhưng thăng chức vẫn chưa đủ nhanh!
“Mà cô ấy chính là cơ hội. Cô là con gái một,cưới cô ấy anh ở công ty có thể một bước lên mây, sau đó liền giống như anh suy nghĩ, cha cô ấy —— bố vợ của anh, sau khi về hưu,đã giúp anh thuận lợi ngồi lên vị trí hiện tại. Kết hôn đối với anh mà nói, chẳng qua là thủ đoạn có được thành công!"
Nếu không dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào,sẽ không có hắn ngày hôm nay,cho dù có năng lực như thế nào cũng không cách nào ở ba mươi hai tuổi có được địa vị này.
Cao Dịch Khải dùng sức cắn môi dưới,môi rỉ ra tơ máu,nhưng hắn không cảm giác được đau. Hắn không dám nhìn Phạm Quân Thần, chỉ cần nhìn mặt của hắn,hắn biết mình sẽ mềm lòng.
“Buổi tối hôm đó, ngày mười bốn tháng hai,anh phát vợ anh quen người khác bên ngoài.Anh trong cơn tức giận đến ở khách sạn,không bao lâu cô ấy theo đến khách sạn ầm ĩ một trận, chỉ trích anh bởi vì công việc lạnh nhạt cô ấy.Anh mặc dù không có có yêu cô, nhưng sau khi kết hôn với cô ấy,anh không có những người đàn bà khác."
“Dịch Khải,em là người ngoại lệ duy nhất." Hắn thở dài nói.
Lời của hắn,để cho thân thể Cao Dịch Khải chấn động.
“Em lạnh lùng cao ngạo đã để anh mê hoặc, mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng em hấp dẫn anh, cho dù biết là sai lầm,anh không cách nào buông ra em."
Ngôn từ phảng phất tựa như tỏ tình,ngọt ngào quấn quanh ở bên tai Cao Dịch Khải,để cho Cao Dịch Khải cảm thấy giống như được hắn ôm,nước mắt yên lặng không một tiếng động chảy xuống mặt.
“Anh không yêu cô ấy, nhưng anh vẫn hy vọng có thể có một đứa con,đứa con huyết mạch tương liên.Anh là cô nhi, nhưng Hạo Vân ——là con trai của anh,nó có dòng máu của anh. Vì Hạo Vân,anh phải ——" hít một hơi thật sâu, Phạm Quân Thần mới nói tiếp: “Duy trì một gia đình đầy đủ."
Bởi vì như thế,mặc dù vợ bất trinh,nhưng hắn cái gì cũng không nói, dù không có tình cảm với vợ,hắn vẫn duy trì gia đình vui vẻ hoà thuận.
Mặc dù không nói thẳng ra miệng, nhưng Cao Dịch Khải biết,hắn đang nói cho mình biết, hắn với mình hoàn toàn không có tương lai.
Bất kể bọn họ trong lúc này có tình cảm hay không,hắn và mình, hai người đàn ông tuyệt đối không thể nào có tương lai.
Thật ra thì Phạm Quân Thần suy nghĩ nhiều quá, hắn chưa từng nghĩ muốn phá hư gia đình hắn, chưa từng có —— nhưng,thật không có sao?
Hắn có thể cảm nhận khi Phạm Quân Thần nói những lời kia,trong tim của hắn không có bất kỳ một tia mong đợi sao?
Hắn thật không có mong đợi, Phạm Quân Thần sẽ vì hắn mà ly hôn?
Tình yêu là ích kỷ,cho dù người nọ là con của Phạm Quân Thần,nhưng đối với Cao Dịch Khải mà nói,dù sao vẫn là người hoàn toàn xa lạ,sâu trong lòng vẫn hy vọng,hắn vẫn hi vọng Phạm Quân Thần có thể lựa chọn hắn, cho dù —— người kia là con trai có cùng dòng máu với hắn.
Trong lòng cả kinh, Cao Dịch Khải cho tới bây giờ mới phát giác mình máu lạnh như vậy,lúc trước không hiểu tình yêu, hắn cũng không biết mình sẽ có mặt trái cảm xúc kia.
“Mời rời đi." Hít một hơi thật sâu,Cao Dịch Khải rốt cục bắt buộc mình mở miệng.
Hắn phải để cho hắn rời đi, nếu không trong lòng của hắn sẽ sinh ra mong đợi không nên có.
Nghe được tiếng bước chân phía sau,hắn cho là Phạm Quân Thần đi.Thân thể suy yếu không đứng được lâu,hắn lảo đảo muốn ngã bắt được đồ bên cạnh chống đỡ mình.
Nhưng đở lấy hắn,là một đôi bàn tay hắn quen thuộc,bàn tay đó thuộc về Phạm Quân Thần.
Trong đầu có chút choáng váng,nhưng tiếp theo trong nháy mắt,môi của hắn đã bị một đôi môi nóng bỏng che lại.
Nhét đầy tuyệt vọng và kích cuồng, Phạm Quân Thần quấn lấy lưỡi của hắn,giày xéo khoang miệng của hắn,trên đầu lưỡi hắn,Cao Dịch Khải nếm đến vị mặn nước mắt của mình và vị tanh tanh.
Vừa mút vừa hôn sâu,đau khổ cơ hồ làm người ta hít thở không thông,nhưng Cao Dịch Khải lại như cũ tham lam hôn trả lại,đòi hỏi lưỡi của hắn.
Bọn họ đều biết, nụ hôn này là nụ hôn cuối cùng mỗi khi bọn họ nhớ lại.
“Tôi làm sao biết, có cái gì khác biệt sao?" Cao Dịch Khải vô lực hất tay hắn ra, Phạm Quân Thần buông lỏng hắn.
Gió theo cửa sổ mở rộng phật vào,vốn không cảm thấy lạnh nhưng Cao Dịch Khải rùng mình một cái.
Đẩy tay hắn ra là mình, nhưng Cao Dịch Khải cảm thấy,thân thể lạnh lẽo như mất tất cả hơi ấm.
Phạm Quân Thần trầm mặc đóng lại cửa sổ.
“Anh...... Rời đi." Đưa lưng về phía hắn,Cao Dịch Khải mở miệng.Giọng nói bình tĩnh ngoài dự liệu.
Sau khi rời đi,bọn họ sẽ không liên hệ,đoạn quan hệ sai lầm này sẽ hoàn toàn kết thúc —— sai lầm này nên kết thúc ở nữa năm trước.
Ở...... buổi tối ngày mười bốn tháng hai,tất cả vốn nên kết thúc.
Nhưng Cao Dịch Khải trì trệ không có nghe được tiếng bước chân rời đi.
“Anh và cô ấy kết hôn vào năm năm trước, khi đó anh hai mươi lăm tuổi,cha cô ấy là Tổng kinh lý của công ty."
Thanh âm Phạm Quân Thần vang lên,bình thương như đang tự thuật không có chút âm điệu phập phồng.Vào ban ngày rực rỡ ngữ điệu hắn trầm thấp, hư ảo không giống thật.
“Tôi không muốn nghe!"
Bất kể hắn muốn nói cái gì,cũng không thay đổi được chuyện này.Làm gì...... cùng thay đổi được!
“Anh được rất nhiều gia đình thu dưỡng qua, nhưng tất cả đều không lâu dài,bất kể ở trong gia đình nào anh cũng là gánh nặng, cuối cùng một cặp vợ chồng thu dưỡng anh,ông ấy từng chính miệng nói cho anh biết! Anh là phế vật không dùng được,sống chẳng qua là gánh nặng cho người khác,không bằng...... đi chết." Thanh âm tự thuật có chút dừng lại.
Không muốn nghe,nhưng Cao Dịch Khải mặc cho lời của hắn từng câu từng câu lọt vào trong tai.
“Khi đó anh liền thề,anh tuyệt đối phải thành công,anh sẽ chứng minh,anh tuyệt đối không phải là gánh nặng của bất luận kẻ nào,cũng không phải là phế vật không dùng được.Anh sẽ —— chứng minh cho ông ấy thấy!Anh vào công ty, cố gắng công việc, làm thêm giờ, gắng đạt biểu hiện tốt,mặc dù chức vị tăng cao,nhưng thăng chức vẫn chưa đủ nhanh!
“Mà cô ấy chính là cơ hội. Cô là con gái một,cưới cô ấy anh ở công ty có thể một bước lên mây, sau đó liền giống như anh suy nghĩ, cha cô ấy —— bố vợ của anh, sau khi về hưu,đã giúp anh thuận lợi ngồi lên vị trí hiện tại. Kết hôn đối với anh mà nói, chẳng qua là thủ đoạn có được thành công!"
Nếu không dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào,sẽ không có hắn ngày hôm nay,cho dù có năng lực như thế nào cũng không cách nào ở ba mươi hai tuổi có được địa vị này.
Cao Dịch Khải dùng sức cắn môi dưới,môi rỉ ra tơ máu,nhưng hắn không cảm giác được đau. Hắn không dám nhìn Phạm Quân Thần, chỉ cần nhìn mặt của hắn,hắn biết mình sẽ mềm lòng.
“Buổi tối hôm đó, ngày mười bốn tháng hai,anh phát vợ anh quen người khác bên ngoài.Anh trong cơn tức giận đến ở khách sạn,không bao lâu cô ấy theo đến khách sạn ầm ĩ một trận, chỉ trích anh bởi vì công việc lạnh nhạt cô ấy.Anh mặc dù không có có yêu cô, nhưng sau khi kết hôn với cô ấy,anh không có những người đàn bà khác."
“Dịch Khải,em là người ngoại lệ duy nhất." Hắn thở dài nói.
Lời của hắn,để cho thân thể Cao Dịch Khải chấn động.
“Em lạnh lùng cao ngạo đã để anh mê hoặc, mặc dù anh không muốn thừa nhận, nhưng em hấp dẫn anh, cho dù biết là sai lầm,anh không cách nào buông ra em."
Ngôn từ phảng phất tựa như tỏ tình,ngọt ngào quấn quanh ở bên tai Cao Dịch Khải,để cho Cao Dịch Khải cảm thấy giống như được hắn ôm,nước mắt yên lặng không một tiếng động chảy xuống mặt.
“Anh không yêu cô ấy, nhưng anh vẫn hy vọng có thể có một đứa con,đứa con huyết mạch tương liên.Anh là cô nhi, nhưng Hạo Vân ——là con trai của anh,nó có dòng máu của anh. Vì Hạo Vân,anh phải ——" hít một hơi thật sâu, Phạm Quân Thần mới nói tiếp: “Duy trì một gia đình đầy đủ."
Bởi vì như thế,mặc dù vợ bất trinh,nhưng hắn cái gì cũng không nói, dù không có tình cảm với vợ,hắn vẫn duy trì gia đình vui vẻ hoà thuận.
Mặc dù không nói thẳng ra miệng, nhưng Cao Dịch Khải biết,hắn đang nói cho mình biết, hắn với mình hoàn toàn không có tương lai.
Bất kể bọn họ trong lúc này có tình cảm hay không,hắn và mình, hai người đàn ông tuyệt đối không thể nào có tương lai.
Thật ra thì Phạm Quân Thần suy nghĩ nhiều quá, hắn chưa từng nghĩ muốn phá hư gia đình hắn, chưa từng có —— nhưng,thật không có sao?
Hắn có thể cảm nhận khi Phạm Quân Thần nói những lời kia,trong tim của hắn không có bất kỳ một tia mong đợi sao?
Hắn thật không có mong đợi, Phạm Quân Thần sẽ vì hắn mà ly hôn?
Tình yêu là ích kỷ,cho dù người nọ là con của Phạm Quân Thần,nhưng đối với Cao Dịch Khải mà nói,dù sao vẫn là người hoàn toàn xa lạ,sâu trong lòng vẫn hy vọng,hắn vẫn hi vọng Phạm Quân Thần có thể lựa chọn hắn, cho dù —— người kia là con trai có cùng dòng máu với hắn.
Trong lòng cả kinh, Cao Dịch Khải cho tới bây giờ mới phát giác mình máu lạnh như vậy,lúc trước không hiểu tình yêu, hắn cũng không biết mình sẽ có mặt trái cảm xúc kia.
“Mời rời đi." Hít một hơi thật sâu,Cao Dịch Khải rốt cục bắt buộc mình mở miệng.
Hắn phải để cho hắn rời đi, nếu không trong lòng của hắn sẽ sinh ra mong đợi không nên có.
Nghe được tiếng bước chân phía sau,hắn cho là Phạm Quân Thần đi.Thân thể suy yếu không đứng được lâu,hắn lảo đảo muốn ngã bắt được đồ bên cạnh chống đỡ mình.
Nhưng đở lấy hắn,là một đôi bàn tay hắn quen thuộc,bàn tay đó thuộc về Phạm Quân Thần.
Trong đầu có chút choáng váng,nhưng tiếp theo trong nháy mắt,môi của hắn đã bị một đôi môi nóng bỏng che lại.
Nhét đầy tuyệt vọng và kích cuồng, Phạm Quân Thần quấn lấy lưỡi của hắn,giày xéo khoang miệng của hắn,trên đầu lưỡi hắn,Cao Dịch Khải nếm đến vị mặn nước mắt của mình và vị tanh tanh.
Vừa mút vừa hôn sâu,đau khổ cơ hồ làm người ta hít thở không thông,nhưng Cao Dịch Khải lại như cũ tham lam hôn trả lại,đòi hỏi lưỡi của hắn.
Bọn họ đều biết, nụ hôn này là nụ hôn cuối cùng mỗi khi bọn họ nhớ lại.
Tác giả :
Hàn Nguyệt