Lễ Tình Nhân Đẫm Máu
Chương 27: Tiến sĩ Duane
Mấy hôm nay Bắc Yến vẫn chưa có tuyết rơi, thế nhưng trời càng ngày càng lạnh giá, nếu không có áo khoác dày vốn chẳng chịu đựng được thời tiết này khi ở ngoài trời. Buổi điều tra hiện trường ngày hôm qua vì chiếc áo khoác của Tả Kình Thương mà tạm thời kết thúc, trở lại trong xe ấm áp, Thư Tầm xoa xoa tay, còn không quên dùng ánh mắt “Anh mà cũng có ngày hôm nay" tiếp tục trêu chọc Tả Kình Thương.
Bắc Yến là một thành phố lấy nghề chăn nuôi làm chủ, người dân đều rất mạnh mẽ, cho dù là đông hay hạ, thịt nướng luôn là món ăn của người dân Bắc Yến yêu thích nhất. Vì bò dê ở nơi đây đều được nuôi thả nên chất cỏ đã giúp cho chất thịt hoàn hảo hơn, khiến thịt nướng Bắc Yến nổi danh nhất cả nước, có thể thường xuyên thấy được cảnh mọi người túm năm tụm ba gọi một chiếc chân dê nướng vui vẻ ăn ngon lành, nếu có kèm theo một chút rượu thì đúng là sướng như tiên.
Tới giờ cơm trưa, hương thơm từ thịt dê trên đường tỏa ra khiến người ta say lòng. Theo lời giới thiệu của hầu hết mọi người, Thư Tầm tìm tới một quán ăn nhỏ rất đông khách, may là buổi trưa không có nhiều người xếp hàng, hai người họ chỉ phải chờ mười phút đã có thể vào tiệm ngồi ăn.
Chỉ có hai người nên gọi một bắp đùi dê thì sẽ không ăn hết, vừa hay bên cạnh lại có một bàn toàn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dường như ăn rất khỏe, chủ quán đề nghị mỗi bàn ăn một nửa, đến lúc tính tiền cũng chia đôi ra để thanh toán. Mấy người đàn ông kia đều rất thoải mái, nhiệt tình hỏi bọn họ có muốn nếm thử chút lòng mề dê xào, xương ninh… hay không.
Nói chuyện qua lại một hồi, mấy vị kia nghe nói hai người họ là du khách đến từ nơi khác, bèn thao thao bất tuyệt giới thiệu về đặc sản và cảnh sắc nơi đây. Tả Kình Thương và Thư Tầm vừa nghe vừa từ từ dẫn dắt câu chuyện tới phương diện an ninh trật tự, một người đàn ông liền nói: “Chú em họ Tả ơi, người yêu chú xinh xắn thế này, ở chỗ chúng tôi thì phải cẩn thận trông nom đấy, buổi tối cố gắng hạn chế ra ngoài, càng không được để người yêu cậu ra ngoài một mình."
Thư Tầm vốn đang giải quyết một miếng thịt dê, nghe anh ta nói vậy, bèn vờ lơ đãng hỏi: “Chỗ này của các anh tuy hơi lạnh nhưng tôi cảm thấy mặc nhiều quần áo một chút thì vẫn chịu được mà."
Người đàn ông kia cười ha hả, “Không phải vấn đề lạnh hay không lạnh, dạo này chỗ chúng tôi không an ổn chút nào, hai người đến từ vùng khác nên không biết. Có rất nhiều phụ nữ đều bị hại chết, nghe nói cảnh sát còn chưa tìm ra hung thủ, cho nên buổi tối phụ nữ ra ngoài ít thôi."
“Chết như thế nào vậy?" Tả Kình Thương nhíu mày.
Nhóm người kia mòm năm miệng mười nói. “Tôi nghe nói bị giết rất bi thảm, tay chân bị trói lại với nhau rồi đâm chết.", “Không đúng, là cắt cổ chứ.", “Hai người nói đều không sai, có cô bị đâm vào bụng, có cô bị cắt cổ.", “Đừng bảo chúng tôi dọa người ngoài vùng nhé, đây chính là sự thật đấy."
“Mấy vụ án các anh nói tôi đều nghe kể rồi, không phải hung thủ đã bị xử tử rồi sao? Tên là Cận gì gì đó…" Tả Kình Thương cố ý nói nhầm, giả bộ hiếu kỳ.
Nhóm người kia đều rất kinh ngạc, xoa trán ngẫm nghĩ một hồi, rồi cười nói: “Ha ha ha ha, chú nhầm rồi, tên tội phạm kia bị tử hình từ mấy năm trước rồi. Thế nhưng sau khi hắn chết, phụ nữ vẫn tiếp tục bị sát hại, mấy anh em đều đùa nhau rằng bắt nhầm người rồi, nếu không thì sao thủ đoạn đều giống nhau như vậy."
Tả Kình Thương và Thư Tầm liếc nhìn nhau đầy hàm ý, “Tức là sao?"
Một người đàn ông nói: “Tôi nghe nói có vài vụ đều là vào nhà giết người, còn cướp tiền nữa, đến nỗi mỗi khi ông đây ở nhà, mụ vợ liền không cho ông đây ra ngoài, nói ở nhà một mình rất sợ. Sợ sợ cái rắm, ôi cái đức hạnh của mụ vợ tôi, có đưa tiền cho tôi, tôi cũng chẳng thèm!"
Nói xong, tất cả bọn họ đều cười to.
Sắc mặt Thư Tầm thoáng rầu rĩ, có chút ngẩn ngơ. Mấy người đàn ông này mới khoảng bốn mươi tuổi, mà trước mặt người ngoài đã tỏ ra ghét bỏ vợ mình như vậy. Khi Tả Kình Thương chừng bốn mươi tuổi, cô cũng đã gần bốn mươi, không biết khuôn mặt sẽ ra sao, có trở nên già yếu hay không, khi đó ở trước mặt người ngoài, liệu anh có nói về mình như vậy hay không…
Như thể tâm linh tương thông, Tả Kình Thương thấy cô ngừng đũa không ăn nữa, bèn nắm lấy tay cô, dường như đang an ủi cô. Thư Tầm hoàn hồn, chợt phát hiện bản thân bắt đầu lo được lo mất. Không, cô không thể buông xuôi, cho dù tới bốn mươi tuổi, cô vẫn phải giữ mãi vẻ đẹp và sức sống tươi trẻ.
Tả Kình Thương dùng ngón tay viết xuống lòng bàn tay cô một từ then chốt ---
Vào nhà.
Quả thực, trong số 7 vụ án chưa tìm ra chân tướng, có tới 6-7 vụ án xảy ra do hung thủ vào nhà.
Cưỡng dâm ở bên ngoài có xác suất thành công cao hơn vào nhà cưỡng dâm, nếu là người lạ, hành vi cưỡng dâm như thế thường diễn ra ở bên ngoài vào buổi tối, đặc biệt là ở chỗ núi rừng hoang vắng hoặc là nơi ít người qua lại; tội phạm vào nhà thường là người quen của nạn nhân, thực ra xác suất người lạ có thể đột nhập vào nhà cực kỳ thấp, tội phạm cưỡng dâm bình thường cũng không dám ngang nhiên vào nhà, vì bọn họ không biết trong nhà có đàn ông không hay là đàn ông về nhà khi nào.
Vụ án Tiểu Lệ cũng là một vụ vào nhà cưỡng dâm sát hại rồi cướp tiền.
Thư Tầm nghĩ tại sao có nhiều cô gái chưa tới hai mươi tuổi không hề đề phòng mà mở cửa cho hung thủ như vậy, hung thủ hẳn là có ưu thế gì đó khiến người ta không thể không mở cửa cho hắn, hoặc làm nghề nghiệp nào đó khiến người ta bắt buộc phải mở cửa ví dụ như nhân viên giao hàng, thợ sửa chữa, nhân viên bảo trì đường ống gas…
“Đáng tiếc lần này không treo giải thưởng." Một người đàn ông ăn một miếng thịt dê, uống một hớp rượu trắng, dáng vẻ sung sướng thỏa mãn, “Tôi nhớ mấy năm trước, còn treo giải thưởng năm vạn tệ (khoảng 175 triệu VNĐ), có giải thưởng hậu hĩnh ắt sẽ có người mạnh dạn tố cáo, phạm nhân năm đó cũng bị người ta tố cáo đấy thôi."
Một người khác vội vã gật đầu, “Sau đó nghe nói vốn không thưởng nhiều tiền đến vậy, còn có người làm ầm lên đấy, một ông bạn nói với tôi, bị lãnh đạo phía cảnh sát đè xuống. Ông bạn kia của tôi còn nói phạm nhân đến chết cũng không nhận tội, cha mẹ hắn cũng làm ầm lên, mất bao nhiêu công sức mới kết án xong đấy."
“Đúng là vu oan giá họa rồi."
“Ai biết được!"
“Nếu có treo giải thưởng thì tốt biết mấy." Một người tiếc nuối nói.
“Giết hai người treo giải năm vạn, lần này kiểu gì cũng phải lên tới mười lăm vạn (khoảng hơn 500 triệu VNĐ) đúng không ha ha ha!", “Nhiều thế! Vậy tôi sẽ đi tố cáo, chính là anh làm! Chúng tôi đều chứng kiến!", “Cút mẹ mày đi!" Mấy người này đều ngà ngà say, bắt đầu nói chẳng ra đâu vào đâu.
Tả Kình Thương và Thư Tầm lại lảng sang chủ đề khác, mấy người kia lại cười vui vẻ nói tới những chuyện ấy, đều là những lời tầm phào không đáng tin.
Sau khi ăn xong, Thư Tầm dẫn Tả Kình Thương tới nhà Tiểu Lệ, tuy tường vây cao nhưng với anh mà nói thì không phải là việc khó. Anh cởi áo khoác đưa cho Thư Tầm, còn dặn dò một câu “Cầm cẩn thận đấy", Thư Tầm không nhịn được bật cười, Tả Kình Thương bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cô, ra hiệu cho cô tránh ra một chút.
Sau đó, Tả Kình Thương đeo găng tay, thân thủ linh hoạt như bộ đội đặc chủng, vươn người nhảy lên tường vây. Anh không chỉ phát hiện ra vết máu trên tường vây, trên mảnh thủy tinh và khe gạch đều có những dấu vết màu nâu, xem ra khi kẻ đó bị thương thì chảy không ít máu. Vết máu chủ yếu tập trung ở mặt trong của bức tường vây, chứng tỏ máu này chảy ra khi kẻ đó trèo ra từ trong sân, nếu như hắn trèo vào từ bên ngoài, vậy vết máu phải nằm ở mặt ngoài của tường vây.
Nhà Tiểu Lệ chưa từng bị trộm cướp, như vậy vết máu này rất có thể là của hung thủ đã sát hại Tiểu Lệ.
Tả Kình Thương lấy điện thoại chụp lại làm bằng chứng, lại dùng bông thấm nước muối sinh lý lấy một chút vết máu khô cất vào túi, thế là xong.
“Vụ án Cận Á Cát không chịu nổi việc đào sâu điều tra, tồn tại hiềm nghi rất lớn." Trên đường trở về, lông mày Tả Kình Thương nhíu chặt lại, “Về Thủ đô trước đã, anh tin rằng qua tết âm lịch, chúng ta sẽ dùng thân phận tổ chuyên gia để trở lại Bắc Yến, khi đó có thể đường đường chính chính tiến hành việc điều tra."
Thư Tầm gật đầu, chợt cảm thấy Cận Á Cát cũng hơi…đáng thương.
Hai người họ đi một mạch về Thủ đô, xin được so sánh kết quả DNA nhưng cảnh sát Bắc Yến liên tục từ chối, tìm rất nhiều lý do để từ chối so sánh.
Chuyện DNA bị gạt sang một bên nhưng không phải không có cách nào khác. Máu mà Tả Kình Thương lấy được là nhóm máu A, Cận Đồ Hải nói với Tả Kình Thương, cả nhà mình đều có nhóm máu O.
Cũng không biết là do vận mệnh an bài hay do ông trời có mắt, trong khi việc lật lại bản án cho Cận Á Cát đối mặt với những khó khăn lớn, chiến dịch chống tham nhũng chống quan liêu của Trung Quốc ngày càng kịch liệt hơn, trước giao thừa có mấy vị cán bộ cấp tỉnh và cán bộ cấp sở bị cách chức, trong đó có nguyên phó trưởng phòng cảnh sát tỉnh Lý Hàm, nguyên cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Bắc Yến Sử Ngạo Cách, nguyên kiểm sát trưởng Viện kiểm sát Tiếu Tuyên, phó viện trưởng tòa án nhân dân tối cao Tào Vân Quý. Bọn họ có một số lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc, liên lụy tới mấy cấp dưới, không biết ai đã gửi thư nặc danh tố cáo, vụ án Cận Á Cát năm xưa bị “cấp trên" chỉ thị, trước nhiệm kỳ mới phải “nhanh chóng lắng xuống", cho nên trong khi chứng cứ không đủ vẫn vu oan giá họa rồi kết án.
Qua dịp tết âm lịch, quả thực đúng như Tả Kình Thương dự đoán, vụ án Cận Á Cát được đồng ý điều tra lại lần nữa, Cục điều tra hình sự gửi công văn thành lập một tổ chuyên gia ba người, phái tới Bắc Yến tham gia vào công tác điều tra lại vụ án Cận Á Cát, cũng tiến hành điều tra 7 vụ án cưỡng dâm giết người diễn ra gần đây ở Bắc Yến, cưỡng chế cảnh sát Bắc Yến phải ra sức giúp đỡ.
Tổ chuyên gia ba người?
Người còn lại là… Tả Kình Thương và Thư Tầm ngồi ở phòng họp của Cục điều tra hình sự, đợi vị chuyên gia còn lại tới đây.
“Liệu có phải là một vị pháp y nào đó không?" Mười ngón tay của Thư Tầm đan vào nhau, chống cằm, liếc nhìn Tả Kình Thương, “…ví dụ như Chúc Minh Nghiên?"
“Nghiêm túc mà nói thì cô ta không được tính là chuyên gia." Vẻ mặt Tả Kình Thương rất hờ hững, dường như vị chuyên gia còn lại kia chẳng liên quan gì tới anh, “Thầy hướng dẫn Nhạc Duẫn Đức của cô ta mới xứng với hai chữ này."
“Đến thầy hướng dẫn của cô ta tên là gì anh cũng biết, trên phương diện nhớ mấy chi tiết nhỏ nhặt thì anh cũng được tính là chuyên gia đấy." Thư Tầm nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói.
Anh nhíu mày, “Ghen à?"
“Không!" Thư Tầm phủ nhận ngay tức khắc.
Lúc này Cục trưởng Hách dẫn một chàng trai bước vào, có lẽ cũng xấp xỉ tuổi Tả Kình Thương, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ánh mắt đen trong sáng, khi nhìn người ta chăm chú thì không hề có tính công kích, khi dời mắt đi lại hơi lạnh nhạt, hơi ngạo mạn, tạo cảm giác xa cách. Tóc đen cắt ngắn, mặc bộ quần áo phong cách Anh quốc điển hình, áo sơmi kẻ, áo len cổ chữ V, khoác áo măng-tô dài, nhìn rất đứng đắn.
“Vị này chính là chuyên gia giám định hành vi đến từ nước Anh… ừm…" Cục trưởng Hách giới thiệu một loạt về anh ta nhưng cuối cùng lại không nhớ nổi tên.
“Duane Gibran." Chàng trai nói thay ông, quay ra mỉm cười với Tả Kình Thương và Thư Tầm.
“Duane Gibran…" Khuôn mặt Thư Tầm lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, “Anh là… Duane? Là Duane đó ư?"
Duane lại mỉm cười, ánh mắt nhìn Thư Tầm thoáng hiện hàm ý khác, “Duane nào cơ?"
“Tôi đã từng xem sách và luận văn của anh rồi, nhưng không ngờ tiến sĩ Duane lại còn trẻ như vậy." Thư Tầm lắc đầu khó tin.
“Đừng khách khí." Nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, Duane chợt nói: “Cứ gọi tôi bằng tên tiếng Trung – Kỷ Phương Hủ là được rồi."
Kỷ Phương Hủ… cái tên này --- Thư Tầm ngẫm nghĩ một lát, đấy chẳng phải là tên bạn trai của em họ Hồ Hiệu nhà cô ư?
Đang nghĩ, Hồ Hiệu bất thình lình thò người ra, cao giọng nói một câu: “Hi!"
Thư Tầm nhìn Hồ Hiệu, lại nhìn Kỷ Phương Hủ, chợt hiểu rõ tại sao cô em họ này sống chết không chịu đi xem mắt, cứ nói là đang đợi một người, hóa ra người bạn trai mờ ám mà Hồ Hiệu nhớ mãi không quên nơi đất khách lại là học giả - tiến sĩ Duane rất nổi danh trong giới tâm lý học tội phạm!
Vụ án Bắc Yến vốn chẳng cần nhiều người phải nhúng tay đến thế, thực ra chỉ cần một mình Tả Kình Thương là có thể giải quyết xong. Hiện tại Thư Tầm chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc cô nhóc Hồ Hiệu thật thà này làm thế nào mà quyến rũ được tiến sĩ Duane?!
***
Tại nhà trọ gần Đại học Điều tra hình sự.
“Cho nên em mới ‘chồng hát vợ khen hay’ đi theo Kỷ Phương Hủ đến Thủ đô?" Thư Tầm nghe xong Hồ Hiệu lảm nhảm, khi cô nàng thực tập ở tỉnh N thì làm thế nào quen biết Kỷ Phương Hủ, dưới sự chỉ đạo của anh ta đã phá giải mấy vụ án ra sao, anh ta lại đột nhiên mất tích rồi lại đột nhiên xuất hiện, lượn qua lượn lại một vòng cuối cùng hai người ở bên nhau, xoa xoa huyệt thái dương, tổng kết được một câu như vậy.
Nghe mấy chữ “chồng hát vợ khen hay", Hồ Hiệu còn tỏ ra thẹn thùng, đẩy Thư Tầm một cái, che nửa mặt, “Gì mà ‘chồng hát vợ khen hay’, chị và anh rễ mới là chồng hát vợ khen hay ấy, là một đôi uyên ương số khổ của giới điều tra hình sự… À không phải! Ừm… một đôi… một đôi…" Cô nàng cuống quýt nửa ngày, cuối cùng bí từ nói: “Một đôi uyên ương nhỏ."
Thư Tầm: “…"
Ngày mai sẽ phải xuất phát tới Bắc Yến một lần nữa, Thư Tầm liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, sở trường của cô là kết thúc cuộc trò chuyện, cho dù Hồ Hiệu gọi kiểu gì cô vẫn cứ vờ vịt ngủ. Dường như Hồ Hiệu còn có rất nhiều chuyện liên quan tới Kỷ Phương Hủ muốn kể cho cô nghe nhưng không làm gọi cô dậy được, đành rầu rĩ tắt đèn, nằm ngủ cạnh Thư Tầm.
Ngày hôm sau, khi ngồi lên máy bay, Hồ Hiệu nhìn Thư Tầm lại tiếp tục ngủ, tức đến mắt nổ đom đóm.
Lần này thân phận của mấy người họ là tổ chuyên gia đặc biệt, bởi vậy nhận được sự tiếp đãi của cảnh sát Bắc Yến nhưng so với mấy lần công tác trước, cảnh sát Bắc Yến cười vô cùng giả tạo, thực ra cũng chẳng mấy hoan nghênh mấy người họ.
Mọi người đều sống trong một mạng lưới quan hệ khổng lồ, thủ trưởng của bị điều tra được là có sai phạm, thì bọn họ cũng khó mà giữ mình không sao. Chi đội chỉ giao tư liệu cho thành viên tổ chuyên gia, với việc phá án, bọn họ hoàn toàn không kiên nhẫn, thậm chí không mấy hi vọng vụ án được phá giải.
Chi đội sắp xếp bốn căn phòng ở khách sạn, sau khi đi vào, Hồ Hiệu đứng trong thang máy lầm bầm “Thuê nhiều phòng như vậy thì lãng phí quá nhỉ?"
Kỷ Phương Hủ nghe được, cười xấu xa, “Ừm, hai phòng là được rồi."
“Ai thèm ở cùng phòng với anh!" Hồ Hiệu lườm anh ta.
Kỷ Phương Hủ cười càng xấu xa, “Anh đâu có nói là mỗi phòng một nam một nữ ở với nhau, Hồ tiêu hồng ơi, tư tưởng của em phóng khoáng quá rồi đấy."
“Không được đặt biệt danh cho em!"
“Không thích à? Vậy… Hồ tiêu đen?"
“Cút đi!"
Tả Kình Thương và Thư Tầm đều là người trầm tĩnh, như vậy tính cách tương phản của hai đôi nam nữ đã quá rõ ràng.
Thái độ không mấy mặn mà của cảnh sát Bắc Yến cũng không ảnh hưởng tới tiến độ công việc của bốn người họ, Thư Tầm và Hồ Hiệu ở cùng nhau, tiện thể để một phòng ra làm văn phòng chung, bốn người có thể ở trong đó để thảo luận về vụ án, cùng nhau nghiên cứu hồ sơ vụ án.
Trong vòng bốn năm, thành phố Bắc Yến liên tiếp xảy ra 7 vụ cưỡng dâm giết người.
Nạn nhân thứ nhất – A , chết vào khoảng 11 giờ ngày mùng 5 tháng 7 bốn năm trước, là một công nhân 19 tuổi, tan làm muộn, trên đường về nhà bị kéo vào một công trường cưỡng dâm, sau đó bị cắt yết hầu, hung thủ lấy 400 tệ tiền mặt trong túi xách của cô ta rồi chạy trốn, cô ta còn chưa chết ngay, mờ mịt bò về phía trước khoảng năm sáu mét, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà tử vong. Vụ án này xảy ra ở một công trường ngoại thành Bắc Yến, có lưu lại dấu chân hung thủ, sau khi đo lường tính toán hung thủ cao khoảng 1m65 – 1m70cm. Khi gây án thì hung thủ đi giày thể thao, nhưng đôi giày này có giá khá rẻ, mấy hãng giày thể thao hàng hiệu trong nước có đáy giày khác hẳn với giày của hung thủ.
Nạn nhân thứ hai – B, chết vào khoảng 4 giờ chiều ngày mùng 4 tháng 8 bốn năm trước, là một học sinh nữ 18 tuổi vừa thi đại học xong, sống tại tầng hai của khu dân cư cao tầng tại khu Yên Sơn, thành phố Bắc Yến, cô ta bị phát hiện chết trong nhà tắm, cũng bị cắt yết hầu. Hung thủ mở vòi hoa sen trong phòng tắm, khi cha mẹ cô ta về đều tưởng con gái mình tắm rửa bên trong, thấy cô ta mãi mà không ra mới phá cửa vào xem. Đồ đạc nhà cô ta không có dấu hiệu bị lục lọi. Trên cửa inox phòng tắm có ba dấu vân tay.
Nạn nhân thứ ba – C, chết vào khoảng 10 giờ tối ngày 30 tháng 6 ba năm trước, 19 tuổi, không nghề nghiệp, độc thân, thi thể bốc mùi tại căn phòng cho thuê tại khu Yên Sơn ba ngày, hàng xóm mới thấy bất thường, bèn gọi cho chủ nhà trọ tới mở cửa phòng và báo cảnh sát. Phòng cho thuê do chủ nhà trọ tự xây, có tổng cộng ba tầng, nạn nhân ở tầng hai. Hung thủ dùng dao cắt nát bộ quần áo ở nhà cô ta, đâm vào bụng nạn nhân sáu phát, cuối cùng khiến lá lách, khoang bụng… dập nát, mất quá nhiều máu dẫn tới tử vong. Nhà nạn nhân cũng bị hung thủ trộm mất 1000 tệ tiền mặt. Sau khi pháp y xét nghiệm tinh dịch mà hung thủ để lại, thu được thông tin DNA của hung thủ, trên công tắc bồn cầu cũng lưu lại một dấu vân tay.
Nạn nhân thứ tư – D, chết vào khoảng 12 giờ đêm ngày 24 tháng 9 ba năm trước, 18 tuổi, bạn của cô ta nói cùng cô ta đi ăn tối sau đó tới một quán bar ngồi đến 11 giờ thì ai về nhà người nấy. Nạn nhân D không phải người địa phương, ở nhà trọ, là tầng một, ở vùng giáp ranh giữa vùng ngoại thành và khu Yên Sơn. Bạn của cô ta nói với cảnh sát, tuy D xinh đẹp nhưng tác phong sinh hoạt rất kém, từng sống thử với đàn ông. Chìa khóa nhà còn cắm trên cửa, trên chìa khóa có lưu lại dấu vân tay hung thủ, chứng tỏ hung thủ đi theo cô ta về nhà, bóp chết hoặc đánh ngất cô ta ở cửa, dùng chìa khóa mở cửa, kéo cô ta vào phòng xâm hại, còn phá hoại thi thể. Tiền mặt trong túi xách cô ta cũng bị cướp sạch.
Nạn nhân thứ năm – E, chết vào khoảng 5 giờ chiều ngày 17 tháng 7 hai năm trước, mới 13 tuổi, ở nhà một tầng, cách nhà nạn nhân D không xa. Cô bé mới đi học thêm về thì hung thủ gõ cửa. Hung thủ che miệng cưỡng dâm cô bé, đâm tám nhát vào bụng cô bé. Lần này hung thủ lại không làm biện pháp an toàn cho nên pháp y xét nghiệm được DNA của hung thủ từ tinh dịch mà hắn để lại trong cơ thể cô bé. Túi tiền nhỏ của cô bé bị lục lọi, mất khoảng mười mấy tệ.
Nạn nhân thứ sáu – F, chết vào khoảng 8 giờ tối ngày 31 tháng 8 hai năm trước, 16 tuổi, là một nữ sinh một mình tới Bắc Yến để học trung học, thuê trọ trong nhà dân ở gần trường học. Nhà này nằm một mình ở ngoại ô thành phố Bắc Yến, khi chủ nhà trọ phát hiện được thì tay cô bé bị trói vào nhau, sau khi hung thủ thực hiện hành vi cưỡng dâm, hắn đâm vào ngực trái nạn nhân năm nhát, vết thương sâu tới mức trái tim trong lồng ngực dập nát. Túi tiền của nữ sinh bị cướp đi.
Nạn nhân thứ bảy – G, chết vào khoảng 7 giờ tối ngày 15 tháng 11 năm ngoái, 15 tuổi, nhà cô bé ở ngoại ô thành phố Bắc Yến, tầng một của một ngôi nhà tự xây, tầng hai vẫn chưa có gia đình nào ở. Hung thủ xông thẳng vào nhà, cô bé bị hung thủ dùng dây thừng trói hai và chân trái vào với nhau, tách đùi phải ra, khiến cả người cô bé ở trong trạng thái chắp tay ra sau. Cha mẹ cô bé đều là người buôn bán, mở một cửa tiệm bán quần áo cách nhà không xa, buổi tối sau khi đóng cửa về nhà thì phát hiện cảnh tượng hãi hùng này, lập tức báo cảnh sát, bọn họ nói, ipad của con gái bị mất. Cảnh sát phát hiện được nửa dấu chân trên bệ cửa sổ ngay lúc đó.
Kỷ Phương Hủ lật mấy tờ hồ sơ ra, dường như có lời muốn nói. Khi làm việc, anh ta cũng nghiêm túc y như Tả Kình Thương, nhưng có một điểm không giống đó là thỉnh thoảng anh ta sẽ đột nhiên cười với Hồ Hiệu, nháy mắt trêu cô nàng, hại Hồ Hiệu chốc chốc lại đỏ mặt, muốn nổi điên mà không dám.
Chỉ nghe Kỷ Phương Hủ nói: “Nạn nhân thứ hai, thứ tư, thứ năm và thứ bảy có tính chất đại diện cao. Hung thủ không lấy đồ trong nhà nạn nhân thứ hai; vì bị hung thủ phát hiện không còn trinh trắng nên nạn nhân thứ tư bị hung thủ phá hoại thi thể, đây cũng không phải thi thể duy nhất bị phá hoại; nạn nhân thứ năm nhỏ tuổi nhất, hung thủ không dùng biện pháp an toàn; nạn nhân thứ bảy bị trói một cách đặc biệt. Tất cả những chi tiết này đều chứng tỏ mấy năm qua hung thủ đã trải qua quá trình biến hóa về tâm tưởng, hắn không ngừng dày dạn kinh nghiệm trong việc giết người, từ sợ sệt đến thông thạo, ngày càng tàn nhẫn, bắt đầu theo đuổi ham muốn ngoài tiền tài dục vọng cũng coi đây là thú vui."
Quá trình biến hóa về tâm thưởng --- Xem ra, Kỷ Phương Hủ đi cùng đường với Thư Tầm. Thế nhưng đồng chí cún trung thành Tả Kình Thương của chúng ta đã từ từ chấp nhận hướng tư duy của phía Thư Tầm, khi bọn họ cùng dựa vào hiện trường phạm tội để suy đoán tâm lý của hung thủ, ít nhiều cũng có thể giúp cho người điều tra hình sự hiểu rõ một phần thông tin về hung thủ.
Thế là hai vị chuyên gia tâm lý tội phạm, một vị chuyên gia suy luận hình sự dường như bắt đầu “tú trí thương tiêu thôi lý" (thể hiện trí thông minh, phô diễn năng lực). Trước chuyện này Hồ Hiệu bày tỏ bản thân phải chịu áp lực rất lớn.
Tả Kình Thương cũng liếc nhìn mấy vụ án có tính chất đại diện này, “Thường thì sát thủ liên hoàn sẽ có đối tượng bị hại nhất định, thủ pháp phạm tội có tính ổn định, trong đó nếu xuất hiện bất kỳ chi tiết mang tính đặc thù nào đều đáng để nghiên cứu. Khi sát hại nạn nhân B, hung thủ chọn nhà tắm, trước khi đi còn mở vòi sen trong nhà tắm, vừa giả bộ như nạn nhân vẫn đang tắm rửa bên trong vừa rửa trôi máu nạn nhân và máu dính trên tay mình, tiện thể rửa hung khí. Từ vụ án này chúng ta có thể thấy được hắn không đeo găng tay. Vân tay của hắn xuất hiện xung quanh ba nạn nhân nhưng bắt đầu từ nạn nhân thứ năm, hắn không để lại dấu vân tay nữa, chứng tỏ hắn đã rút kinh nghiệm và đeo găng tay. Loại hành vi này gọi là ‘mất bò mới lo làm chuồng’, nhưng chứng tỏ hắn đã bắt đầu có ý thức phản trinh sát. Có thể khẳng định rằng, trước khi hắn bắt đầu giết người thì không có tiền án, nếu không lần đầu tiên giết người hắn đã biết phải đeo găng tay."
“Tại sao hắn không trộm tiền?" Hồ Hiệu khó hiểu.
Tả Kình Thương trả lời: “Vì máu."
“Máu?"
Tả Kình Thương dùng bút dạ đỏ khoanh vào thời gian tử vong của nạn nhân, “Đây là lần đầu tiên hung thủ dùng dao giết người vào ban ngày, tuy đứng sau nạn nhân nhưng hình ảnh máu bắn ra tung tóe vẫn là sự kích thích mạnh mẽ đối với thị giác. Nạn nhân đầu tiên bị hung thủ giết vào ban đêm, tuy cũng chảy nhiều máu nhưng hung thủ thấy không rõ lắm. Rõ ràng lần này hắn có chút hoảng hốt, ý nghĩ duy nhất là --- rửa máu rồi chạy trốn."
“Anh rễ vẫn lợi hại như cũ, lợi hại hơn tên nào đó chỉ thích viết luận văn nhiều…" Hồ Hiệu vừa nịnh bợ Tả Kình Thương vừa hạ thấp Kỷ Phương Hủ.
Kỷ Phương Hủ rất ung dung, vờ như không nghe thấy lời của cô nàng, nói: “Còn vì một nguyên nhân nữa --- Nạn nhân B ở nhà tầng mà không phải nhà tự xây hay nhà trệt, lần đầu tiên hung thủ gây án trong nhà tầng, tâm lý rất hồi hộp." Nói xong, liếc nhìn Hồ Hiệu như thể nói “Em xem, anh cũng không kém nhé."
Thư Tầm thấy hai người họ nói đâu trúng đó, nhất thời không tham gia thảo luận.
Hồ Hiệu lục ra tư liệu của vụ án thứ tư, nói: “Thi thể của nạn nhân thứ tư bị hung thủ đâm nhiều nhát, nguyên nhân chính là do hung thủ phát hiện cô ta chưa kết hôn đã ở chung với người khác sao?"
Hỏi đúng trọng điểm rồi đó, Thư Tầm đã sớm chú ý tới điểm này, “Là một loại bổ khuyết tâm lý. Tên hung thủ này lựa chọn những bé gái ở độ tuổi này để tiến hành xâm hại cũng bởi vì trong ý thức của hắn tự cho là những bé gái ở độ tuổi này có tỷ lệ là trinh nữ cao hơn. Điểm này chứng tỏ trong hiện thực cuộc sống hắn chưa từng được tiếp xúc với kiểu phụ nữ này."
Kỷ Phương Hủ gật đầu, “Hắn có sự oán hận mãnh liệt với nạn nhân chưa kết hôn mà đã chung sống với người khác, chỉ có thể chứng minh một điều, trong đêm tân hôn trước đây, hắn phát hiện vợ mình ngày xưa cũng từng làm chuyện tương tự, cảm giác bị khinh thường và lừa dối."
“A, nói vậy tức là… hắn đã kết hôn." Hồ Hiệu nghiêm túc ghi lên vở từ then chốt.
“Không, ly dị, sống một mình." Tả Kình Thương sửa lại.
“Hồ tiêu đen, cứ hở ra là anh lại lê cả người máu me be bét về nhà, em có sợ không? Có báo cảnh sát không?" Kỷ Phương Hủ yêu chiều vỗ vỗ đầu Hồ Hiệu, còn cố gắng sờ mặt cô nàng, sau khi bị cô nàng khó chịu đẩy ra, lại nghiêm túc nói: “Ly dị, sống một mình, nghèo kiết xác, còn có rất nhiều yếu tố dẫn đến tâm lý biến thái khiến hắn muốn tìm một nơi giải tỏa. Vì hắn có một khuôn mặt khiến người ta dễ có ấn tượng sâu sắc cho nên nhất định phải giết người diệt khẩu."
“Em hiểu rồi." Hồ Hiệu chợt hiểu ra, “Từ nạn nhân thứ tư 18 tuổi nhưng đã sống chung với người khác, hung thủ bèn hạ thấp tuổi đối tượng hành hung tiếp theo xuống 13 tuổi, hắn nhất định nghĩ ở độ tuổi này chắc chắn chưa từng yêu đương, vì vậy ba nạn nhân về sau đều dưới 16 tuổi."
Thư Tầm khinh bỉ, “Rốt cuộc em cũng thông minh lên rồi."
Hồ Hiệu hừ một tiếng.
Thư Tầm khinh bỉ xong, nói tiếp: “Khi hắn sát hại nạn nhân thứ năm thì cực kỳ hưng phấn, nóng lòng thoát ra khỏi ‘vết thương’ khi gặp phải nạn nhân trước. Đây là một loại thể nghiệm và chinh phục trực tiếp nhất."
Đến phiên Hồ Hiệu khinh bỉ nhưng là đối với tên hung thủ kia: “Đến mức ấy sao, vì bà xã từng sống chung với người khác mà lập tức biến thành thế này."
Kỷ Phương Hủ giải thích: “Những kẻ có tâm lý biến thái đều rất mẫn cảm, tâm lý thời kỳ đầu rất yếu đuối, có liên quan tới tuổi thơ. Nói ở một trình độ khác thì hắn là một kẻ cực kỳ tự phụ tự kỷ, sống trong một gia đình khá truyền thống."
“Thảo nào để ý chuyện còn trinh trắng với chả không trinh trắng như vậy." Hồ Hiệu bĩu môi.
Kỷ Phương Hủ nhìn cô nàng đầy hàm ý, “Anh cũng để ý mà. Nhưng cũng may…"
“Này!! Anh có thể tập trung phá án được không hả!!" Hồ Hiệu phát khùng.
Kỷ Phương Hủ cười, “Không phải anh đang phá án sao?"
“Nói nhảm! Anh nói đến chuyện còn với không còn làm gì!"
“Anh chỉ có trách nhiệm cho em biết đàn ông bình thường nghĩ như thế nào thôi."
Thư Tầm ngầm hiểu, im lặng quay đầu đi nơi khác, đã thấy Tả Kình Thương nhìn Kỷ Phương Hủ và Hồ Hiệu bằng ánh mắt cực kỳ tán đồng.
Những người đàn ông này thật là!!!
Đang nói chuyện, điện thoại trong phòng bỗng vang lên, nhấc máy lên là số điện thoại khách sạn, nói có người đàn ông muốn gặp họ để trò chuyện.
Ai? Chẳng lẽ lại là Cận Đồ Hải?
Bắc Yến là một thành phố lấy nghề chăn nuôi làm chủ, người dân đều rất mạnh mẽ, cho dù là đông hay hạ, thịt nướng luôn là món ăn của người dân Bắc Yến yêu thích nhất. Vì bò dê ở nơi đây đều được nuôi thả nên chất cỏ đã giúp cho chất thịt hoàn hảo hơn, khiến thịt nướng Bắc Yến nổi danh nhất cả nước, có thể thường xuyên thấy được cảnh mọi người túm năm tụm ba gọi một chiếc chân dê nướng vui vẻ ăn ngon lành, nếu có kèm theo một chút rượu thì đúng là sướng như tiên.
Tới giờ cơm trưa, hương thơm từ thịt dê trên đường tỏa ra khiến người ta say lòng. Theo lời giới thiệu của hầu hết mọi người, Thư Tầm tìm tới một quán ăn nhỏ rất đông khách, may là buổi trưa không có nhiều người xếp hàng, hai người họ chỉ phải chờ mười phút đã có thể vào tiệm ngồi ăn.
Chỉ có hai người nên gọi một bắp đùi dê thì sẽ không ăn hết, vừa hay bên cạnh lại có một bàn toàn mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dường như ăn rất khỏe, chủ quán đề nghị mỗi bàn ăn một nửa, đến lúc tính tiền cũng chia đôi ra để thanh toán. Mấy người đàn ông kia đều rất thoải mái, nhiệt tình hỏi bọn họ có muốn nếm thử chút lòng mề dê xào, xương ninh… hay không.
Nói chuyện qua lại một hồi, mấy vị kia nghe nói hai người họ là du khách đến từ nơi khác, bèn thao thao bất tuyệt giới thiệu về đặc sản và cảnh sắc nơi đây. Tả Kình Thương và Thư Tầm vừa nghe vừa từ từ dẫn dắt câu chuyện tới phương diện an ninh trật tự, một người đàn ông liền nói: “Chú em họ Tả ơi, người yêu chú xinh xắn thế này, ở chỗ chúng tôi thì phải cẩn thận trông nom đấy, buổi tối cố gắng hạn chế ra ngoài, càng không được để người yêu cậu ra ngoài một mình."
Thư Tầm vốn đang giải quyết một miếng thịt dê, nghe anh ta nói vậy, bèn vờ lơ đãng hỏi: “Chỗ này của các anh tuy hơi lạnh nhưng tôi cảm thấy mặc nhiều quần áo một chút thì vẫn chịu được mà."
Người đàn ông kia cười ha hả, “Không phải vấn đề lạnh hay không lạnh, dạo này chỗ chúng tôi không an ổn chút nào, hai người đến từ vùng khác nên không biết. Có rất nhiều phụ nữ đều bị hại chết, nghe nói cảnh sát còn chưa tìm ra hung thủ, cho nên buổi tối phụ nữ ra ngoài ít thôi."
“Chết như thế nào vậy?" Tả Kình Thương nhíu mày.
Nhóm người kia mòm năm miệng mười nói. “Tôi nghe nói bị giết rất bi thảm, tay chân bị trói lại với nhau rồi đâm chết.", “Không đúng, là cắt cổ chứ.", “Hai người nói đều không sai, có cô bị đâm vào bụng, có cô bị cắt cổ.", “Đừng bảo chúng tôi dọa người ngoài vùng nhé, đây chính là sự thật đấy."
“Mấy vụ án các anh nói tôi đều nghe kể rồi, không phải hung thủ đã bị xử tử rồi sao? Tên là Cận gì gì đó…" Tả Kình Thương cố ý nói nhầm, giả bộ hiếu kỳ.
Nhóm người kia đều rất kinh ngạc, xoa trán ngẫm nghĩ một hồi, rồi cười nói: “Ha ha ha ha, chú nhầm rồi, tên tội phạm kia bị tử hình từ mấy năm trước rồi. Thế nhưng sau khi hắn chết, phụ nữ vẫn tiếp tục bị sát hại, mấy anh em đều đùa nhau rằng bắt nhầm người rồi, nếu không thì sao thủ đoạn đều giống nhau như vậy."
Tả Kình Thương và Thư Tầm liếc nhìn nhau đầy hàm ý, “Tức là sao?"
Một người đàn ông nói: “Tôi nghe nói có vài vụ đều là vào nhà giết người, còn cướp tiền nữa, đến nỗi mỗi khi ông đây ở nhà, mụ vợ liền không cho ông đây ra ngoài, nói ở nhà một mình rất sợ. Sợ sợ cái rắm, ôi cái đức hạnh của mụ vợ tôi, có đưa tiền cho tôi, tôi cũng chẳng thèm!"
Nói xong, tất cả bọn họ đều cười to.
Sắc mặt Thư Tầm thoáng rầu rĩ, có chút ngẩn ngơ. Mấy người đàn ông này mới khoảng bốn mươi tuổi, mà trước mặt người ngoài đã tỏ ra ghét bỏ vợ mình như vậy. Khi Tả Kình Thương chừng bốn mươi tuổi, cô cũng đã gần bốn mươi, không biết khuôn mặt sẽ ra sao, có trở nên già yếu hay không, khi đó ở trước mặt người ngoài, liệu anh có nói về mình như vậy hay không…
Như thể tâm linh tương thông, Tả Kình Thương thấy cô ngừng đũa không ăn nữa, bèn nắm lấy tay cô, dường như đang an ủi cô. Thư Tầm hoàn hồn, chợt phát hiện bản thân bắt đầu lo được lo mất. Không, cô không thể buông xuôi, cho dù tới bốn mươi tuổi, cô vẫn phải giữ mãi vẻ đẹp và sức sống tươi trẻ.
Tả Kình Thương dùng ngón tay viết xuống lòng bàn tay cô một từ then chốt ---
Vào nhà.
Quả thực, trong số 7 vụ án chưa tìm ra chân tướng, có tới 6-7 vụ án xảy ra do hung thủ vào nhà.
Cưỡng dâm ở bên ngoài có xác suất thành công cao hơn vào nhà cưỡng dâm, nếu là người lạ, hành vi cưỡng dâm như thế thường diễn ra ở bên ngoài vào buổi tối, đặc biệt là ở chỗ núi rừng hoang vắng hoặc là nơi ít người qua lại; tội phạm vào nhà thường là người quen của nạn nhân, thực ra xác suất người lạ có thể đột nhập vào nhà cực kỳ thấp, tội phạm cưỡng dâm bình thường cũng không dám ngang nhiên vào nhà, vì bọn họ không biết trong nhà có đàn ông không hay là đàn ông về nhà khi nào.
Vụ án Tiểu Lệ cũng là một vụ vào nhà cưỡng dâm sát hại rồi cướp tiền.
Thư Tầm nghĩ tại sao có nhiều cô gái chưa tới hai mươi tuổi không hề đề phòng mà mở cửa cho hung thủ như vậy, hung thủ hẳn là có ưu thế gì đó khiến người ta không thể không mở cửa cho hắn, hoặc làm nghề nghiệp nào đó khiến người ta bắt buộc phải mở cửa ví dụ như nhân viên giao hàng, thợ sửa chữa, nhân viên bảo trì đường ống gas…
“Đáng tiếc lần này không treo giải thưởng." Một người đàn ông ăn một miếng thịt dê, uống một hớp rượu trắng, dáng vẻ sung sướng thỏa mãn, “Tôi nhớ mấy năm trước, còn treo giải thưởng năm vạn tệ (khoảng 175 triệu VNĐ), có giải thưởng hậu hĩnh ắt sẽ có người mạnh dạn tố cáo, phạm nhân năm đó cũng bị người ta tố cáo đấy thôi."
Một người khác vội vã gật đầu, “Sau đó nghe nói vốn không thưởng nhiều tiền đến vậy, còn có người làm ầm lên đấy, một ông bạn nói với tôi, bị lãnh đạo phía cảnh sát đè xuống. Ông bạn kia của tôi còn nói phạm nhân đến chết cũng không nhận tội, cha mẹ hắn cũng làm ầm lên, mất bao nhiêu công sức mới kết án xong đấy."
“Đúng là vu oan giá họa rồi."
“Ai biết được!"
“Nếu có treo giải thưởng thì tốt biết mấy." Một người tiếc nuối nói.
“Giết hai người treo giải năm vạn, lần này kiểu gì cũng phải lên tới mười lăm vạn (khoảng hơn 500 triệu VNĐ) đúng không ha ha ha!", “Nhiều thế! Vậy tôi sẽ đi tố cáo, chính là anh làm! Chúng tôi đều chứng kiến!", “Cút mẹ mày đi!" Mấy người này đều ngà ngà say, bắt đầu nói chẳng ra đâu vào đâu.
Tả Kình Thương và Thư Tầm lại lảng sang chủ đề khác, mấy người kia lại cười vui vẻ nói tới những chuyện ấy, đều là những lời tầm phào không đáng tin.
Sau khi ăn xong, Thư Tầm dẫn Tả Kình Thương tới nhà Tiểu Lệ, tuy tường vây cao nhưng với anh mà nói thì không phải là việc khó. Anh cởi áo khoác đưa cho Thư Tầm, còn dặn dò một câu “Cầm cẩn thận đấy", Thư Tầm không nhịn được bật cười, Tả Kình Thương bất đắc dĩ vỗ vỗ lưng cô, ra hiệu cho cô tránh ra một chút.
Sau đó, Tả Kình Thương đeo găng tay, thân thủ linh hoạt như bộ đội đặc chủng, vươn người nhảy lên tường vây. Anh không chỉ phát hiện ra vết máu trên tường vây, trên mảnh thủy tinh và khe gạch đều có những dấu vết màu nâu, xem ra khi kẻ đó bị thương thì chảy không ít máu. Vết máu chủ yếu tập trung ở mặt trong của bức tường vây, chứng tỏ máu này chảy ra khi kẻ đó trèo ra từ trong sân, nếu như hắn trèo vào từ bên ngoài, vậy vết máu phải nằm ở mặt ngoài của tường vây.
Nhà Tiểu Lệ chưa từng bị trộm cướp, như vậy vết máu này rất có thể là của hung thủ đã sát hại Tiểu Lệ.
Tả Kình Thương lấy điện thoại chụp lại làm bằng chứng, lại dùng bông thấm nước muối sinh lý lấy một chút vết máu khô cất vào túi, thế là xong.
“Vụ án Cận Á Cát không chịu nổi việc đào sâu điều tra, tồn tại hiềm nghi rất lớn." Trên đường trở về, lông mày Tả Kình Thương nhíu chặt lại, “Về Thủ đô trước đã, anh tin rằng qua tết âm lịch, chúng ta sẽ dùng thân phận tổ chuyên gia để trở lại Bắc Yến, khi đó có thể đường đường chính chính tiến hành việc điều tra."
Thư Tầm gật đầu, chợt cảm thấy Cận Á Cát cũng hơi…đáng thương.
Hai người họ đi một mạch về Thủ đô, xin được so sánh kết quả DNA nhưng cảnh sát Bắc Yến liên tục từ chối, tìm rất nhiều lý do để từ chối so sánh.
Chuyện DNA bị gạt sang một bên nhưng không phải không có cách nào khác. Máu mà Tả Kình Thương lấy được là nhóm máu A, Cận Đồ Hải nói với Tả Kình Thương, cả nhà mình đều có nhóm máu O.
Cũng không biết là do vận mệnh an bài hay do ông trời có mắt, trong khi việc lật lại bản án cho Cận Á Cát đối mặt với những khó khăn lớn, chiến dịch chống tham nhũng chống quan liêu của Trung Quốc ngày càng kịch liệt hơn, trước giao thừa có mấy vị cán bộ cấp tỉnh và cán bộ cấp sở bị cách chức, trong đó có nguyên phó trưởng phòng cảnh sát tỉnh Lý Hàm, nguyên cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Bắc Yến Sử Ngạo Cách, nguyên kiểm sát trưởng Viện kiểm sát Tiếu Tuyên, phó viện trưởng tòa án nhân dân tối cao Tào Vân Quý. Bọn họ có một số lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc, liên lụy tới mấy cấp dưới, không biết ai đã gửi thư nặc danh tố cáo, vụ án Cận Á Cát năm xưa bị “cấp trên" chỉ thị, trước nhiệm kỳ mới phải “nhanh chóng lắng xuống", cho nên trong khi chứng cứ không đủ vẫn vu oan giá họa rồi kết án.
Qua dịp tết âm lịch, quả thực đúng như Tả Kình Thương dự đoán, vụ án Cận Á Cát được đồng ý điều tra lại lần nữa, Cục điều tra hình sự gửi công văn thành lập một tổ chuyên gia ba người, phái tới Bắc Yến tham gia vào công tác điều tra lại vụ án Cận Á Cát, cũng tiến hành điều tra 7 vụ án cưỡng dâm giết người diễn ra gần đây ở Bắc Yến, cưỡng chế cảnh sát Bắc Yến phải ra sức giúp đỡ.
Tổ chuyên gia ba người?
Người còn lại là… Tả Kình Thương và Thư Tầm ngồi ở phòng họp của Cục điều tra hình sự, đợi vị chuyên gia còn lại tới đây.
“Liệu có phải là một vị pháp y nào đó không?" Mười ngón tay của Thư Tầm đan vào nhau, chống cằm, liếc nhìn Tả Kình Thương, “…ví dụ như Chúc Minh Nghiên?"
“Nghiêm túc mà nói thì cô ta không được tính là chuyên gia." Vẻ mặt Tả Kình Thương rất hờ hững, dường như vị chuyên gia còn lại kia chẳng liên quan gì tới anh, “Thầy hướng dẫn Nhạc Duẫn Đức của cô ta mới xứng với hai chữ này."
“Đến thầy hướng dẫn của cô ta tên là gì anh cũng biết, trên phương diện nhớ mấy chi tiết nhỏ nhặt thì anh cũng được tính là chuyên gia đấy." Thư Tầm nhìn sang nơi khác, nhỏ giọng nói.
Anh nhíu mày, “Ghen à?"
“Không!" Thư Tầm phủ nhận ngay tức khắc.
Lúc này Cục trưởng Hách dẫn một chàng trai bước vào, có lẽ cũng xấp xỉ tuổi Tả Kình Thương, khuôn mặt cực kỳ tuấn tú, ánh mắt đen trong sáng, khi nhìn người ta chăm chú thì không hề có tính công kích, khi dời mắt đi lại hơi lạnh nhạt, hơi ngạo mạn, tạo cảm giác xa cách. Tóc đen cắt ngắn, mặc bộ quần áo phong cách Anh quốc điển hình, áo sơmi kẻ, áo len cổ chữ V, khoác áo măng-tô dài, nhìn rất đứng đắn.
“Vị này chính là chuyên gia giám định hành vi đến từ nước Anh… ừm…" Cục trưởng Hách giới thiệu một loạt về anh ta nhưng cuối cùng lại không nhớ nổi tên.
“Duane Gibran." Chàng trai nói thay ông, quay ra mỉm cười với Tả Kình Thương và Thư Tầm.
“Duane Gibran…" Khuôn mặt Thư Tầm lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy, “Anh là… Duane? Là Duane đó ư?"
Duane lại mỉm cười, ánh mắt nhìn Thư Tầm thoáng hiện hàm ý khác, “Duane nào cơ?"
“Tôi đã từng xem sách và luận văn của anh rồi, nhưng không ngờ tiến sĩ Duane lại còn trẻ như vậy." Thư Tầm lắc đầu khó tin.
“Đừng khách khí." Nghe được tiếng bước chân ở đằng sau, Duane chợt nói: “Cứ gọi tôi bằng tên tiếng Trung – Kỷ Phương Hủ là được rồi."
Kỷ Phương Hủ… cái tên này --- Thư Tầm ngẫm nghĩ một lát, đấy chẳng phải là tên bạn trai của em họ Hồ Hiệu nhà cô ư?
Đang nghĩ, Hồ Hiệu bất thình lình thò người ra, cao giọng nói một câu: “Hi!"
Thư Tầm nhìn Hồ Hiệu, lại nhìn Kỷ Phương Hủ, chợt hiểu rõ tại sao cô em họ này sống chết không chịu đi xem mắt, cứ nói là đang đợi một người, hóa ra người bạn trai mờ ám mà Hồ Hiệu nhớ mãi không quên nơi đất khách lại là học giả - tiến sĩ Duane rất nổi danh trong giới tâm lý học tội phạm!
Vụ án Bắc Yến vốn chẳng cần nhiều người phải nhúng tay đến thế, thực ra chỉ cần một mình Tả Kình Thương là có thể giải quyết xong. Hiện tại Thư Tầm chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc cô nhóc Hồ Hiệu thật thà này làm thế nào mà quyến rũ được tiến sĩ Duane?!
***
Tại nhà trọ gần Đại học Điều tra hình sự.
“Cho nên em mới ‘chồng hát vợ khen hay’ đi theo Kỷ Phương Hủ đến Thủ đô?" Thư Tầm nghe xong Hồ Hiệu lảm nhảm, khi cô nàng thực tập ở tỉnh N thì làm thế nào quen biết Kỷ Phương Hủ, dưới sự chỉ đạo của anh ta đã phá giải mấy vụ án ra sao, anh ta lại đột nhiên mất tích rồi lại đột nhiên xuất hiện, lượn qua lượn lại một vòng cuối cùng hai người ở bên nhau, xoa xoa huyệt thái dương, tổng kết được một câu như vậy.
Nghe mấy chữ “chồng hát vợ khen hay", Hồ Hiệu còn tỏ ra thẹn thùng, đẩy Thư Tầm một cái, che nửa mặt, “Gì mà ‘chồng hát vợ khen hay’, chị và anh rễ mới là chồng hát vợ khen hay ấy, là một đôi uyên ương số khổ của giới điều tra hình sự… À không phải! Ừm… một đôi… một đôi…" Cô nàng cuống quýt nửa ngày, cuối cùng bí từ nói: “Một đôi uyên ương nhỏ."
Thư Tầm: “…"
Ngày mai sẽ phải xuất phát tới Bắc Yến một lần nữa, Thư Tầm liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười một giờ, sở trường của cô là kết thúc cuộc trò chuyện, cho dù Hồ Hiệu gọi kiểu gì cô vẫn cứ vờ vịt ngủ. Dường như Hồ Hiệu còn có rất nhiều chuyện liên quan tới Kỷ Phương Hủ muốn kể cho cô nghe nhưng không làm gọi cô dậy được, đành rầu rĩ tắt đèn, nằm ngủ cạnh Thư Tầm.
Ngày hôm sau, khi ngồi lên máy bay, Hồ Hiệu nhìn Thư Tầm lại tiếp tục ngủ, tức đến mắt nổ đom đóm.
Lần này thân phận của mấy người họ là tổ chuyên gia đặc biệt, bởi vậy nhận được sự tiếp đãi của cảnh sát Bắc Yến nhưng so với mấy lần công tác trước, cảnh sát Bắc Yến cười vô cùng giả tạo, thực ra cũng chẳng mấy hoan nghênh mấy người họ.
Mọi người đều sống trong một mạng lưới quan hệ khổng lồ, thủ trưởng của bị điều tra được là có sai phạm, thì bọn họ cũng khó mà giữ mình không sao. Chi đội chỉ giao tư liệu cho thành viên tổ chuyên gia, với việc phá án, bọn họ hoàn toàn không kiên nhẫn, thậm chí không mấy hi vọng vụ án được phá giải.
Chi đội sắp xếp bốn căn phòng ở khách sạn, sau khi đi vào, Hồ Hiệu đứng trong thang máy lầm bầm “Thuê nhiều phòng như vậy thì lãng phí quá nhỉ?"
Kỷ Phương Hủ nghe được, cười xấu xa, “Ừm, hai phòng là được rồi."
“Ai thèm ở cùng phòng với anh!" Hồ Hiệu lườm anh ta.
Kỷ Phương Hủ cười càng xấu xa, “Anh đâu có nói là mỗi phòng một nam một nữ ở với nhau, Hồ tiêu hồng ơi, tư tưởng của em phóng khoáng quá rồi đấy."
“Không được đặt biệt danh cho em!"
“Không thích à? Vậy… Hồ tiêu đen?"
“Cút đi!"
Tả Kình Thương và Thư Tầm đều là người trầm tĩnh, như vậy tính cách tương phản của hai đôi nam nữ đã quá rõ ràng.
Thái độ không mấy mặn mà của cảnh sát Bắc Yến cũng không ảnh hưởng tới tiến độ công việc của bốn người họ, Thư Tầm và Hồ Hiệu ở cùng nhau, tiện thể để một phòng ra làm văn phòng chung, bốn người có thể ở trong đó để thảo luận về vụ án, cùng nhau nghiên cứu hồ sơ vụ án.
Trong vòng bốn năm, thành phố Bắc Yến liên tiếp xảy ra 7 vụ cưỡng dâm giết người.
Nạn nhân thứ nhất – A , chết vào khoảng 11 giờ ngày mùng 5 tháng 7 bốn năm trước, là một công nhân 19 tuổi, tan làm muộn, trên đường về nhà bị kéo vào một công trường cưỡng dâm, sau đó bị cắt yết hầu, hung thủ lấy 400 tệ tiền mặt trong túi xách của cô ta rồi chạy trốn, cô ta còn chưa chết ngay, mờ mịt bò về phía trước khoảng năm sáu mét, cuối cùng vì mất máu quá nhiều mà tử vong. Vụ án này xảy ra ở một công trường ngoại thành Bắc Yến, có lưu lại dấu chân hung thủ, sau khi đo lường tính toán hung thủ cao khoảng 1m65 – 1m70cm. Khi gây án thì hung thủ đi giày thể thao, nhưng đôi giày này có giá khá rẻ, mấy hãng giày thể thao hàng hiệu trong nước có đáy giày khác hẳn với giày của hung thủ.
Nạn nhân thứ hai – B, chết vào khoảng 4 giờ chiều ngày mùng 4 tháng 8 bốn năm trước, là một học sinh nữ 18 tuổi vừa thi đại học xong, sống tại tầng hai của khu dân cư cao tầng tại khu Yên Sơn, thành phố Bắc Yến, cô ta bị phát hiện chết trong nhà tắm, cũng bị cắt yết hầu. Hung thủ mở vòi hoa sen trong phòng tắm, khi cha mẹ cô ta về đều tưởng con gái mình tắm rửa bên trong, thấy cô ta mãi mà không ra mới phá cửa vào xem. Đồ đạc nhà cô ta không có dấu hiệu bị lục lọi. Trên cửa inox phòng tắm có ba dấu vân tay.
Nạn nhân thứ ba – C, chết vào khoảng 10 giờ tối ngày 30 tháng 6 ba năm trước, 19 tuổi, không nghề nghiệp, độc thân, thi thể bốc mùi tại căn phòng cho thuê tại khu Yên Sơn ba ngày, hàng xóm mới thấy bất thường, bèn gọi cho chủ nhà trọ tới mở cửa phòng và báo cảnh sát. Phòng cho thuê do chủ nhà trọ tự xây, có tổng cộng ba tầng, nạn nhân ở tầng hai. Hung thủ dùng dao cắt nát bộ quần áo ở nhà cô ta, đâm vào bụng nạn nhân sáu phát, cuối cùng khiến lá lách, khoang bụng… dập nát, mất quá nhiều máu dẫn tới tử vong. Nhà nạn nhân cũng bị hung thủ trộm mất 1000 tệ tiền mặt. Sau khi pháp y xét nghiệm tinh dịch mà hung thủ để lại, thu được thông tin DNA của hung thủ, trên công tắc bồn cầu cũng lưu lại một dấu vân tay.
Nạn nhân thứ tư – D, chết vào khoảng 12 giờ đêm ngày 24 tháng 9 ba năm trước, 18 tuổi, bạn của cô ta nói cùng cô ta đi ăn tối sau đó tới một quán bar ngồi đến 11 giờ thì ai về nhà người nấy. Nạn nhân D không phải người địa phương, ở nhà trọ, là tầng một, ở vùng giáp ranh giữa vùng ngoại thành và khu Yên Sơn. Bạn của cô ta nói với cảnh sát, tuy D xinh đẹp nhưng tác phong sinh hoạt rất kém, từng sống thử với đàn ông. Chìa khóa nhà còn cắm trên cửa, trên chìa khóa có lưu lại dấu vân tay hung thủ, chứng tỏ hung thủ đi theo cô ta về nhà, bóp chết hoặc đánh ngất cô ta ở cửa, dùng chìa khóa mở cửa, kéo cô ta vào phòng xâm hại, còn phá hoại thi thể. Tiền mặt trong túi xách cô ta cũng bị cướp sạch.
Nạn nhân thứ năm – E, chết vào khoảng 5 giờ chiều ngày 17 tháng 7 hai năm trước, mới 13 tuổi, ở nhà một tầng, cách nhà nạn nhân D không xa. Cô bé mới đi học thêm về thì hung thủ gõ cửa. Hung thủ che miệng cưỡng dâm cô bé, đâm tám nhát vào bụng cô bé. Lần này hung thủ lại không làm biện pháp an toàn cho nên pháp y xét nghiệm được DNA của hung thủ từ tinh dịch mà hắn để lại trong cơ thể cô bé. Túi tiền nhỏ của cô bé bị lục lọi, mất khoảng mười mấy tệ.
Nạn nhân thứ sáu – F, chết vào khoảng 8 giờ tối ngày 31 tháng 8 hai năm trước, 16 tuổi, là một nữ sinh một mình tới Bắc Yến để học trung học, thuê trọ trong nhà dân ở gần trường học. Nhà này nằm một mình ở ngoại ô thành phố Bắc Yến, khi chủ nhà trọ phát hiện được thì tay cô bé bị trói vào nhau, sau khi hung thủ thực hiện hành vi cưỡng dâm, hắn đâm vào ngực trái nạn nhân năm nhát, vết thương sâu tới mức trái tim trong lồng ngực dập nát. Túi tiền của nữ sinh bị cướp đi.
Nạn nhân thứ bảy – G, chết vào khoảng 7 giờ tối ngày 15 tháng 11 năm ngoái, 15 tuổi, nhà cô bé ở ngoại ô thành phố Bắc Yến, tầng một của một ngôi nhà tự xây, tầng hai vẫn chưa có gia đình nào ở. Hung thủ xông thẳng vào nhà, cô bé bị hung thủ dùng dây thừng trói hai và chân trái vào với nhau, tách đùi phải ra, khiến cả người cô bé ở trong trạng thái chắp tay ra sau. Cha mẹ cô bé đều là người buôn bán, mở một cửa tiệm bán quần áo cách nhà không xa, buổi tối sau khi đóng cửa về nhà thì phát hiện cảnh tượng hãi hùng này, lập tức báo cảnh sát, bọn họ nói, ipad của con gái bị mất. Cảnh sát phát hiện được nửa dấu chân trên bệ cửa sổ ngay lúc đó.
Kỷ Phương Hủ lật mấy tờ hồ sơ ra, dường như có lời muốn nói. Khi làm việc, anh ta cũng nghiêm túc y như Tả Kình Thương, nhưng có một điểm không giống đó là thỉnh thoảng anh ta sẽ đột nhiên cười với Hồ Hiệu, nháy mắt trêu cô nàng, hại Hồ Hiệu chốc chốc lại đỏ mặt, muốn nổi điên mà không dám.
Chỉ nghe Kỷ Phương Hủ nói: “Nạn nhân thứ hai, thứ tư, thứ năm và thứ bảy có tính chất đại diện cao. Hung thủ không lấy đồ trong nhà nạn nhân thứ hai; vì bị hung thủ phát hiện không còn trinh trắng nên nạn nhân thứ tư bị hung thủ phá hoại thi thể, đây cũng không phải thi thể duy nhất bị phá hoại; nạn nhân thứ năm nhỏ tuổi nhất, hung thủ không dùng biện pháp an toàn; nạn nhân thứ bảy bị trói một cách đặc biệt. Tất cả những chi tiết này đều chứng tỏ mấy năm qua hung thủ đã trải qua quá trình biến hóa về tâm tưởng, hắn không ngừng dày dạn kinh nghiệm trong việc giết người, từ sợ sệt đến thông thạo, ngày càng tàn nhẫn, bắt đầu theo đuổi ham muốn ngoài tiền tài dục vọng cũng coi đây là thú vui."
Quá trình biến hóa về tâm thưởng --- Xem ra, Kỷ Phương Hủ đi cùng đường với Thư Tầm. Thế nhưng đồng chí cún trung thành Tả Kình Thương của chúng ta đã từ từ chấp nhận hướng tư duy của phía Thư Tầm, khi bọn họ cùng dựa vào hiện trường phạm tội để suy đoán tâm lý của hung thủ, ít nhiều cũng có thể giúp cho người điều tra hình sự hiểu rõ một phần thông tin về hung thủ.
Thế là hai vị chuyên gia tâm lý tội phạm, một vị chuyên gia suy luận hình sự dường như bắt đầu “tú trí thương tiêu thôi lý" (thể hiện trí thông minh, phô diễn năng lực). Trước chuyện này Hồ Hiệu bày tỏ bản thân phải chịu áp lực rất lớn.
Tả Kình Thương cũng liếc nhìn mấy vụ án có tính chất đại diện này, “Thường thì sát thủ liên hoàn sẽ có đối tượng bị hại nhất định, thủ pháp phạm tội có tính ổn định, trong đó nếu xuất hiện bất kỳ chi tiết mang tính đặc thù nào đều đáng để nghiên cứu. Khi sát hại nạn nhân B, hung thủ chọn nhà tắm, trước khi đi còn mở vòi sen trong nhà tắm, vừa giả bộ như nạn nhân vẫn đang tắm rửa bên trong vừa rửa trôi máu nạn nhân và máu dính trên tay mình, tiện thể rửa hung khí. Từ vụ án này chúng ta có thể thấy được hắn không đeo găng tay. Vân tay của hắn xuất hiện xung quanh ba nạn nhân nhưng bắt đầu từ nạn nhân thứ năm, hắn không để lại dấu vân tay nữa, chứng tỏ hắn đã rút kinh nghiệm và đeo găng tay. Loại hành vi này gọi là ‘mất bò mới lo làm chuồng’, nhưng chứng tỏ hắn đã bắt đầu có ý thức phản trinh sát. Có thể khẳng định rằng, trước khi hắn bắt đầu giết người thì không có tiền án, nếu không lần đầu tiên giết người hắn đã biết phải đeo găng tay."
“Tại sao hắn không trộm tiền?" Hồ Hiệu khó hiểu.
Tả Kình Thương trả lời: “Vì máu."
“Máu?"
Tả Kình Thương dùng bút dạ đỏ khoanh vào thời gian tử vong của nạn nhân, “Đây là lần đầu tiên hung thủ dùng dao giết người vào ban ngày, tuy đứng sau nạn nhân nhưng hình ảnh máu bắn ra tung tóe vẫn là sự kích thích mạnh mẽ đối với thị giác. Nạn nhân đầu tiên bị hung thủ giết vào ban đêm, tuy cũng chảy nhiều máu nhưng hung thủ thấy không rõ lắm. Rõ ràng lần này hắn có chút hoảng hốt, ý nghĩ duy nhất là --- rửa máu rồi chạy trốn."
“Anh rễ vẫn lợi hại như cũ, lợi hại hơn tên nào đó chỉ thích viết luận văn nhiều…" Hồ Hiệu vừa nịnh bợ Tả Kình Thương vừa hạ thấp Kỷ Phương Hủ.
Kỷ Phương Hủ rất ung dung, vờ như không nghe thấy lời của cô nàng, nói: “Còn vì một nguyên nhân nữa --- Nạn nhân B ở nhà tầng mà không phải nhà tự xây hay nhà trệt, lần đầu tiên hung thủ gây án trong nhà tầng, tâm lý rất hồi hộp." Nói xong, liếc nhìn Hồ Hiệu như thể nói “Em xem, anh cũng không kém nhé."
Thư Tầm thấy hai người họ nói đâu trúng đó, nhất thời không tham gia thảo luận.
Hồ Hiệu lục ra tư liệu của vụ án thứ tư, nói: “Thi thể của nạn nhân thứ tư bị hung thủ đâm nhiều nhát, nguyên nhân chính là do hung thủ phát hiện cô ta chưa kết hôn đã ở chung với người khác sao?"
Hỏi đúng trọng điểm rồi đó, Thư Tầm đã sớm chú ý tới điểm này, “Là một loại bổ khuyết tâm lý. Tên hung thủ này lựa chọn những bé gái ở độ tuổi này để tiến hành xâm hại cũng bởi vì trong ý thức của hắn tự cho là những bé gái ở độ tuổi này có tỷ lệ là trinh nữ cao hơn. Điểm này chứng tỏ trong hiện thực cuộc sống hắn chưa từng được tiếp xúc với kiểu phụ nữ này."
Kỷ Phương Hủ gật đầu, “Hắn có sự oán hận mãnh liệt với nạn nhân chưa kết hôn mà đã chung sống với người khác, chỉ có thể chứng minh một điều, trong đêm tân hôn trước đây, hắn phát hiện vợ mình ngày xưa cũng từng làm chuyện tương tự, cảm giác bị khinh thường và lừa dối."
“A, nói vậy tức là… hắn đã kết hôn." Hồ Hiệu nghiêm túc ghi lên vở từ then chốt.
“Không, ly dị, sống một mình." Tả Kình Thương sửa lại.
“Hồ tiêu đen, cứ hở ra là anh lại lê cả người máu me be bét về nhà, em có sợ không? Có báo cảnh sát không?" Kỷ Phương Hủ yêu chiều vỗ vỗ đầu Hồ Hiệu, còn cố gắng sờ mặt cô nàng, sau khi bị cô nàng khó chịu đẩy ra, lại nghiêm túc nói: “Ly dị, sống một mình, nghèo kiết xác, còn có rất nhiều yếu tố dẫn đến tâm lý biến thái khiến hắn muốn tìm một nơi giải tỏa. Vì hắn có một khuôn mặt khiến người ta dễ có ấn tượng sâu sắc cho nên nhất định phải giết người diệt khẩu."
“Em hiểu rồi." Hồ Hiệu chợt hiểu ra, “Từ nạn nhân thứ tư 18 tuổi nhưng đã sống chung với người khác, hung thủ bèn hạ thấp tuổi đối tượng hành hung tiếp theo xuống 13 tuổi, hắn nhất định nghĩ ở độ tuổi này chắc chắn chưa từng yêu đương, vì vậy ba nạn nhân về sau đều dưới 16 tuổi."
Thư Tầm khinh bỉ, “Rốt cuộc em cũng thông minh lên rồi."
Hồ Hiệu hừ một tiếng.
Thư Tầm khinh bỉ xong, nói tiếp: “Khi hắn sát hại nạn nhân thứ năm thì cực kỳ hưng phấn, nóng lòng thoát ra khỏi ‘vết thương’ khi gặp phải nạn nhân trước. Đây là một loại thể nghiệm và chinh phục trực tiếp nhất."
Đến phiên Hồ Hiệu khinh bỉ nhưng là đối với tên hung thủ kia: “Đến mức ấy sao, vì bà xã từng sống chung với người khác mà lập tức biến thành thế này."
Kỷ Phương Hủ giải thích: “Những kẻ có tâm lý biến thái đều rất mẫn cảm, tâm lý thời kỳ đầu rất yếu đuối, có liên quan tới tuổi thơ. Nói ở một trình độ khác thì hắn là một kẻ cực kỳ tự phụ tự kỷ, sống trong một gia đình khá truyền thống."
“Thảo nào để ý chuyện còn trinh trắng với chả không trinh trắng như vậy." Hồ Hiệu bĩu môi.
Kỷ Phương Hủ nhìn cô nàng đầy hàm ý, “Anh cũng để ý mà. Nhưng cũng may…"
“Này!! Anh có thể tập trung phá án được không hả!!" Hồ Hiệu phát khùng.
Kỷ Phương Hủ cười, “Không phải anh đang phá án sao?"
“Nói nhảm! Anh nói đến chuyện còn với không còn làm gì!"
“Anh chỉ có trách nhiệm cho em biết đàn ông bình thường nghĩ như thế nào thôi."
Thư Tầm ngầm hiểu, im lặng quay đầu đi nơi khác, đã thấy Tả Kình Thương nhìn Kỷ Phương Hủ và Hồ Hiệu bằng ánh mắt cực kỳ tán đồng.
Những người đàn ông này thật là!!!
Đang nói chuyện, điện thoại trong phòng bỗng vang lên, nhấc máy lên là số điện thoại khách sạn, nói có người đàn ông muốn gặp họ để trò chuyện.
Ai? Chẳng lẽ lại là Cận Đồ Hải?
Tác giả :
Đào Đào Nhất Luân