Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 5: Dương thích phong – cái này ai cũng biết!
-“Chị Dương ơi chị Dương….chị Dương yêu quý ơi…"
-“Màu mè…Quần áo trong tủ, mi đi nhanh đi cho ta yên…"
Ha, không phí công cô down 2G phim. Biết ngay mà, cả tuần mới có một buổi học tự chọn, do lớp trưởng quản. Mục đích của buổi học là giúp học sinh có những vấn đề gì thắc mắc thì trao đổi với bạn bè.
Đó, cái buổi vô nghĩa thế mà cũng điểm danh…haizzz…Nhưng ông trời quả thật công bằng, ban cho cô tiểu muội muội, cô chẳng cần nói nó cũng tự xin đi ý chứ…haizzz…dại trai, dại trai là chỉ có chết…
Lần nào nàng ta xem phim cũng vậy, bim bim, nước ngọt, thịt bò khô vung vẩy cả nhà….lúc khóc lúc cười, rất chi là đồng cảm với số phận nhân vật.
Quả là một câu chuyện buồn, nam chính ung thư, không tỏ tình với nữ chính mà ghép cô ta với người khác; nữ chính biết nam chính bị bệnh, trả vờ không biết, trả vờ yêu người khác, âm thầm làm cho nam chính thoải mái…
Cuối cùng, nam chính yên tâm nhắm mắt, ngày hôm sau, nữ chính cũng chết theo…
Hà Nguyệt Dương, công nhận là một người mạnh mẽ, nhưng cứ động tới các lĩnh vực “nghệ thuật" là cảm xúc thăng ầm ầm, thế mới nói, em cô dại trai thì cô dại phim, dại truyện…
Dương còn đang tâm trạng, Hà Anh đã về từ lúc nào, mang theo bộ mặt hớn hở…
-“Mày bắt được vàng hả em?"
-“Không, hơn cả vàng…hí hí…"
Nguyệt Anh vừa kéo ghế, miệng vẫn ca hát.
-“Mặc áo ai thế kia?"
-“Áo anh Phong…"
-“Sao mặc áo nó?"
-“Thì là…thì là…hôm nay muội ngồi bàn tỷ ý, định tựa lưng tý; không biết thằng chó chết nào dán keo, làm muội dính chặt vào bàn anh Phong, không gỡ nổi…"
‘Còn thằng chó chết nào nữa??? ‘ Dương nghĩ thầm, lại hỏi:
-“Ặc, chuyện như vậy mà cũng vui được hả?"
-“Đó là khúc đầu thôi, khúc sau nha, rốt cuộc không thể gỡ được, cuối buổi anh Phong phải đi tìm kéo cắt áo…"
-“HẢ…hắn đã…thấy chưa, muội dại lắm…"
-“Thấy gì đâu, chỉ là cắt cái đoạn dính vào thôi, muội có mặc áo mỏng bên trong mà…"
-“Có nghĩa là…cái áo vàng yêu thích của tôi…bị anh chị HÃM HẠI à?"
-“Tỷ, vạn bất đắc dĩ thôi mà, hôm nào muội đền…sau đó, anh Phong đưa muội khoác tạm áo thể dục của anh ấy đi về…trời ơi, thơm quá đi mất…muội về phòng đây, san sẻ tý niềm vui với tỷ thôi…"
Mịa nhà nó, vui vẻ quái gì? Thằng cha dính keo bẫy cô, mà em gái cô lại vào tròng, hắn lại còn được thể lợi dụng động chạm tiểu muội muội…
Răng nghiến ken két, Hà Dương cảm thấy, cục hận này, cô có nuốt như nào cũng không trôi!!!
…..
Sáng thứ hai, chào cờ!
Nhiệm vụ trực tuần rất đơn giản, đi làm sao đỏ theo dõi các lớp, tổng kết sổ đầu bài; tới thứ hai tuần kế đó thì lớp trưởng lên tổng kết, xếp loại thành tích các lớp.
Tuần trước tới phiên 10 Toán 2.
Thảo nào hôm nay trông Phong lớp trưởng bảnh bao hẳn. Quần áo đồng phục sơ vin đàng hoàng, cà vạt kẻ sọc, đầu tóc bóng lộn. Bọn con gái cứ phải là mắt đưa mắt liếc, chỉ có một người than dài…nhìn ngứa cả đ…
-“Phong…"
Giọng Dương run rẩy.
-“Gì vậy?"
-“Hôm nay cậu đẹp trai lắm…quen biết bao nhiêu năm, hôm nay mình mới thấy được hết sự phong độ của cậu, thảo nào được nhiều người tỏ tình thế!"
-“Cái này đó là hiển nhiên rồi, chỉ trách cậu có mắt mà không thấy Thái Sơn thôi…"
Lớp trưởng sướng.
Hà Dương cúi đầu, gương mặt bẽn lẽn ửng hồng.
Bàn tay cô bất giác đưa lên gương mặt điển trai, mân mê qua lại, người nào đó lồng ngực phập phồng, không thể kiềm chế nổi, đứng như chết lặng.
Chợt, như nhận ra mình hơi quá đà, Dương rút tay, lí nhí:
-“Mình xin lỗi…"
Lần đầu tiên có người dám bạo dạn như vậy, tim Phong cũng lạc mất một nhịp, cậu cầm tay Dương, cẩn trọng hỏi:
-“Cái này…là như thế nào?"
-“Như thế nào…tùy cậu nghĩ…"
-“Có thể hiểu là cậu thích tôi không?"
Hà Dương mím môi, mặt như cà chua đỏ cuối mùa, thì thầm:
-“Chào cờ xong, căng tin, chúng ta nói tiếp"
Đoạn, cô thẹn thùng chạy đi.
Vũ Phong ngẩn ngơ theo bóng dáng ấy, cảm thấy trời hôm nay nắng sao mà đẹp tới thế.
….
Bước lên bục báo cáo, Phong chậm rãi, giọng đọc giữ đúng tư cách nhà lãnh đạo.
Ở dưới một hai tiếng xì xào, to dần to dần…
Thực ra con gái hâm mộ vẻ đẹp của cậu, chuyện đó là quá quen thuộc rồi, cậu cũng chẳng quan tâm nhiều.
Mà lúc sau, nghe có vẻ đám con trai cũng quan tâm.
Sau nữa, thầy cô ở hàng ghế trên cũng nhìn lên. Mọi người đều có chung một khuôn mặt, mà cái biểu cảm này sao quen thế nhỉ?
Đúng rồi, là khuôn mặt mím môi, đỏ bừng như cà chua, tay che miệng, rất giống Hà Dương lúc nãy.
Sức quyến rũ của mình lan rộng sang cả giới tính khác, tuổi tác khác, điều này khiến cậu có chút xấu hổ!
Hoàn thành nhiệm vụ, giao lại míc cho thầy tổng phụ trách, giọng thầy trầm ầm:
-“Cảm ơn tập thể 10 Toán 2 đã làm rất tốt nhiệm vụ trực tuần, à, còn thêm một việc nữa, có người báo nhà vệ sinh trường mình gương mới hỏng, nhờ bạn Phong vào đấy kiểm tra lại rồi báo cáo cho thầy!"
-“Dạ"
Một câu nói khơi mào, cái miệng khẽ nhếch của thầy như mồi pháo làm cả trường ầm ĩ…Cậu tò mò hơn bao giờ hết, nhưng vẫn nghe lời thầy đi làm nhiệm vụ trước, sau đó mới hòa vào cuộc vui kia sau.
7h 30 phút sáng…
Nhà vệ sinh nam, trường chuyên Biên Hòa.
Không có gương hỏng, chỉ có ai đó nhìn thấy chính mình, hai bên má, mỗi bên 3 vạch đen, thêm 1 vạch chính giữa chạy từ đỉnh đầu xuống mũi…UẤT…HẬN!!!
Đối phương chơi quá đẹp, không bằng chứng xác đáng. Muốn tố cáo ít ra cũng phải trả lời được câu, vì sao bạn ấy bôi được nhọ xoong lên mặt em? Mà trả lời câu đó, căn bản Phong không đủ dũng khí!!!
-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! TÔI GIẾT CẬU!!!"
Tiếng hét vang vọng đất trời.
Trong mấy thành phần đang giải quyết nỗi buồn, khổ thân một bạn bị quả giật mình kinh điển khiến cầu không trúng đích…căm giận ra tìm thủ phạm thì nó đã biến mất từ lúc nào!
….
Nhớ ra “lời hẹn thề" căng tin, cậu trực sẵn ở đó.
Tới giờ học, không thấy tên nghịch tặc, đi lên lớp, nó đang ung dung đọc truyện.
-“RẦM…"
Tiếng tay đập mạnh vào bàn.
Dương ngước lên, nhìn cậu…rất chi là âu yếm…
-“Lớp trưởng rửa mặt mèo rồi hả?"
Xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, tủm tỉm…
-“Cậu…cậu…"
-“Thầy vào, thầy vào…"
Hậm hực về chỗ, một lúc lại hậm hực với giọng lên bàn trên:
-“Cứ đợi dấy!"
Huỵch!
Người bàn trên bất ngờ dựa rất mạnh, làm vết bút của người bàn dưới lăn từ đầu tới cuối trang, nhìn thành quả của mình, không hề hối hận, trái lại còn đắc chí:
-“Tại hạ lúc nào cũng nghênh đón!"
…
Bắt đầu từ hôm đó, chuyện bí mật lưu truyền trong nội bộ trường chuyên Biên Hòa.
Bao giờ người đi truyền tin cũng nói câu mở đầu với người nhận tin nhằm đánh giá độ tin cậy của đối phương:
-“Tôi nói cho cậu nhưng cậu hứa phải giữ bí mật, cấm nói ai!"
-“Ừ, tôi thề có trời cao chứng giám!"
Trời cao chứng giám cho bao nhiêu lời thề?
Chưa đầy hai ngày, bí mật lan hết từ khối Toán sang khối Văn, Văn sang Địa, Địa sang Lý, Lý sang Anh….tóm lại phát tán diện rộng!
-“Tỷ, tỷ muội với nhau sao tỷ giấu muội lâu thế?"
Hà Anh hỏi, bọng nước ở mắt như chực phun ra.
-“Ta giấu muội cái gì?"
-“Muội biết hết rồi!"
-“Biết cài gì, rõ ràng ra xem…"
-“Tỷ thích anh Phong!"
-“HẢ, đứa nào bảo thế?"
-“Cần gì đứa nào bảo, cả trường đều biết, tỷ thích anh ấy, rồi tỷ sợ anh ấy đẹp trai, khiến các bạn khác để ý, nên tỷ bôi nhọ xoong lên mặt anh ấy, mục đích là muốn giữ anh ấy cho riêng mình, thế mà trước đây hỏi tỷ còn trả vờ…muội, muội thật không ngờ!!!"
-“Màu mè…Quần áo trong tủ, mi đi nhanh đi cho ta yên…"
Ha, không phí công cô down 2G phim. Biết ngay mà, cả tuần mới có một buổi học tự chọn, do lớp trưởng quản. Mục đích của buổi học là giúp học sinh có những vấn đề gì thắc mắc thì trao đổi với bạn bè.
Đó, cái buổi vô nghĩa thế mà cũng điểm danh…haizzz…Nhưng ông trời quả thật công bằng, ban cho cô tiểu muội muội, cô chẳng cần nói nó cũng tự xin đi ý chứ…haizzz…dại trai, dại trai là chỉ có chết…
Lần nào nàng ta xem phim cũng vậy, bim bim, nước ngọt, thịt bò khô vung vẩy cả nhà….lúc khóc lúc cười, rất chi là đồng cảm với số phận nhân vật.
Quả là một câu chuyện buồn, nam chính ung thư, không tỏ tình với nữ chính mà ghép cô ta với người khác; nữ chính biết nam chính bị bệnh, trả vờ không biết, trả vờ yêu người khác, âm thầm làm cho nam chính thoải mái…
Cuối cùng, nam chính yên tâm nhắm mắt, ngày hôm sau, nữ chính cũng chết theo…
Hà Nguyệt Dương, công nhận là một người mạnh mẽ, nhưng cứ động tới các lĩnh vực “nghệ thuật" là cảm xúc thăng ầm ầm, thế mới nói, em cô dại trai thì cô dại phim, dại truyện…
Dương còn đang tâm trạng, Hà Anh đã về từ lúc nào, mang theo bộ mặt hớn hở…
-“Mày bắt được vàng hả em?"
-“Không, hơn cả vàng…hí hí…"
Nguyệt Anh vừa kéo ghế, miệng vẫn ca hát.
-“Mặc áo ai thế kia?"
-“Áo anh Phong…"
-“Sao mặc áo nó?"
-“Thì là…thì là…hôm nay muội ngồi bàn tỷ ý, định tựa lưng tý; không biết thằng chó chết nào dán keo, làm muội dính chặt vào bàn anh Phong, không gỡ nổi…"
‘Còn thằng chó chết nào nữa??? ‘ Dương nghĩ thầm, lại hỏi:
-“Ặc, chuyện như vậy mà cũng vui được hả?"
-“Đó là khúc đầu thôi, khúc sau nha, rốt cuộc không thể gỡ được, cuối buổi anh Phong phải đi tìm kéo cắt áo…"
-“HẢ…hắn đã…thấy chưa, muội dại lắm…"
-“Thấy gì đâu, chỉ là cắt cái đoạn dính vào thôi, muội có mặc áo mỏng bên trong mà…"
-“Có nghĩa là…cái áo vàng yêu thích của tôi…bị anh chị HÃM HẠI à?"
-“Tỷ, vạn bất đắc dĩ thôi mà, hôm nào muội đền…sau đó, anh Phong đưa muội khoác tạm áo thể dục của anh ấy đi về…trời ơi, thơm quá đi mất…muội về phòng đây, san sẻ tý niềm vui với tỷ thôi…"
Mịa nhà nó, vui vẻ quái gì? Thằng cha dính keo bẫy cô, mà em gái cô lại vào tròng, hắn lại còn được thể lợi dụng động chạm tiểu muội muội…
Răng nghiến ken két, Hà Dương cảm thấy, cục hận này, cô có nuốt như nào cũng không trôi!!!
…..
Sáng thứ hai, chào cờ!
Nhiệm vụ trực tuần rất đơn giản, đi làm sao đỏ theo dõi các lớp, tổng kết sổ đầu bài; tới thứ hai tuần kế đó thì lớp trưởng lên tổng kết, xếp loại thành tích các lớp.
Tuần trước tới phiên 10 Toán 2.
Thảo nào hôm nay trông Phong lớp trưởng bảnh bao hẳn. Quần áo đồng phục sơ vin đàng hoàng, cà vạt kẻ sọc, đầu tóc bóng lộn. Bọn con gái cứ phải là mắt đưa mắt liếc, chỉ có một người than dài…nhìn ngứa cả đ…
-“Phong…"
Giọng Dương run rẩy.
-“Gì vậy?"
-“Hôm nay cậu đẹp trai lắm…quen biết bao nhiêu năm, hôm nay mình mới thấy được hết sự phong độ của cậu, thảo nào được nhiều người tỏ tình thế!"
-“Cái này đó là hiển nhiên rồi, chỉ trách cậu có mắt mà không thấy Thái Sơn thôi…"
Lớp trưởng sướng.
Hà Dương cúi đầu, gương mặt bẽn lẽn ửng hồng.
Bàn tay cô bất giác đưa lên gương mặt điển trai, mân mê qua lại, người nào đó lồng ngực phập phồng, không thể kiềm chế nổi, đứng như chết lặng.
Chợt, như nhận ra mình hơi quá đà, Dương rút tay, lí nhí:
-“Mình xin lỗi…"
Lần đầu tiên có người dám bạo dạn như vậy, tim Phong cũng lạc mất một nhịp, cậu cầm tay Dương, cẩn trọng hỏi:
-“Cái này…là như thế nào?"
-“Như thế nào…tùy cậu nghĩ…"
-“Có thể hiểu là cậu thích tôi không?"
Hà Dương mím môi, mặt như cà chua đỏ cuối mùa, thì thầm:
-“Chào cờ xong, căng tin, chúng ta nói tiếp"
Đoạn, cô thẹn thùng chạy đi.
Vũ Phong ngẩn ngơ theo bóng dáng ấy, cảm thấy trời hôm nay nắng sao mà đẹp tới thế.
….
Bước lên bục báo cáo, Phong chậm rãi, giọng đọc giữ đúng tư cách nhà lãnh đạo.
Ở dưới một hai tiếng xì xào, to dần to dần…
Thực ra con gái hâm mộ vẻ đẹp của cậu, chuyện đó là quá quen thuộc rồi, cậu cũng chẳng quan tâm nhiều.
Mà lúc sau, nghe có vẻ đám con trai cũng quan tâm.
Sau nữa, thầy cô ở hàng ghế trên cũng nhìn lên. Mọi người đều có chung một khuôn mặt, mà cái biểu cảm này sao quen thế nhỉ?
Đúng rồi, là khuôn mặt mím môi, đỏ bừng như cà chua, tay che miệng, rất giống Hà Dương lúc nãy.
Sức quyến rũ của mình lan rộng sang cả giới tính khác, tuổi tác khác, điều này khiến cậu có chút xấu hổ!
Hoàn thành nhiệm vụ, giao lại míc cho thầy tổng phụ trách, giọng thầy trầm ầm:
-“Cảm ơn tập thể 10 Toán 2 đã làm rất tốt nhiệm vụ trực tuần, à, còn thêm một việc nữa, có người báo nhà vệ sinh trường mình gương mới hỏng, nhờ bạn Phong vào đấy kiểm tra lại rồi báo cáo cho thầy!"
-“Dạ"
Một câu nói khơi mào, cái miệng khẽ nhếch của thầy như mồi pháo làm cả trường ầm ĩ…Cậu tò mò hơn bao giờ hết, nhưng vẫn nghe lời thầy đi làm nhiệm vụ trước, sau đó mới hòa vào cuộc vui kia sau.
7h 30 phút sáng…
Nhà vệ sinh nam, trường chuyên Biên Hòa.
Không có gương hỏng, chỉ có ai đó nhìn thấy chính mình, hai bên má, mỗi bên 3 vạch đen, thêm 1 vạch chính giữa chạy từ đỉnh đầu xuống mũi…UẤT…HẬN!!!
Đối phương chơi quá đẹp, không bằng chứng xác đáng. Muốn tố cáo ít ra cũng phải trả lời được câu, vì sao bạn ấy bôi được nhọ xoong lên mặt em? Mà trả lời câu đó, căn bản Phong không đủ dũng khí!!!
-“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! TÔI GIẾT CẬU!!!"
Tiếng hét vang vọng đất trời.
Trong mấy thành phần đang giải quyết nỗi buồn, khổ thân một bạn bị quả giật mình kinh điển khiến cầu không trúng đích…căm giận ra tìm thủ phạm thì nó đã biến mất từ lúc nào!
….
Nhớ ra “lời hẹn thề" căng tin, cậu trực sẵn ở đó.
Tới giờ học, không thấy tên nghịch tặc, đi lên lớp, nó đang ung dung đọc truyện.
-“RẦM…"
Tiếng tay đập mạnh vào bàn.
Dương ngước lên, nhìn cậu…rất chi là âu yếm…
-“Lớp trưởng rửa mặt mèo rồi hả?"
Xung quanh bắt đầu chỉ trỏ, tủm tỉm…
-“Cậu…cậu…"
-“Thầy vào, thầy vào…"
Hậm hực về chỗ, một lúc lại hậm hực với giọng lên bàn trên:
-“Cứ đợi dấy!"
Huỵch!
Người bàn trên bất ngờ dựa rất mạnh, làm vết bút của người bàn dưới lăn từ đầu tới cuối trang, nhìn thành quả của mình, không hề hối hận, trái lại còn đắc chí:
-“Tại hạ lúc nào cũng nghênh đón!"
…
Bắt đầu từ hôm đó, chuyện bí mật lưu truyền trong nội bộ trường chuyên Biên Hòa.
Bao giờ người đi truyền tin cũng nói câu mở đầu với người nhận tin nhằm đánh giá độ tin cậy của đối phương:
-“Tôi nói cho cậu nhưng cậu hứa phải giữ bí mật, cấm nói ai!"
-“Ừ, tôi thề có trời cao chứng giám!"
Trời cao chứng giám cho bao nhiêu lời thề?
Chưa đầy hai ngày, bí mật lan hết từ khối Toán sang khối Văn, Văn sang Địa, Địa sang Lý, Lý sang Anh….tóm lại phát tán diện rộng!
-“Tỷ, tỷ muội với nhau sao tỷ giấu muội lâu thế?"
Hà Anh hỏi, bọng nước ở mắt như chực phun ra.
-“Ta giấu muội cái gì?"
-“Muội biết hết rồi!"
-“Biết cài gì, rõ ràng ra xem…"
-“Tỷ thích anh Phong!"
-“HẢ, đứa nào bảo thế?"
-“Cần gì đứa nào bảo, cả trường đều biết, tỷ thích anh ấy, rồi tỷ sợ anh ấy đẹp trai, khiến các bạn khác để ý, nên tỷ bôi nhọ xoong lên mặt anh ấy, mục đích là muốn giữ anh ấy cho riêng mình, thế mà trước đây hỏi tỷ còn trả vờ…muội, muội thật không ngờ!!!"
Tác giả :
Lan Rùa