Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 149

Việc hối hạn nhất, chính là gặp anh...

Cả con tim của Tiêu Lăng vừa lạnh vừa đau!

Thì ra, cô ấy hối hận gặp được anh! Lãng phí cả tấm chân tình của anh đối với cô ấy, cô ấy đến một chút chũng không cảm nhận được sao!

Chết?

Anh không tin tưởng Tô Tố thực sự sẽ lựa chọn đi chết, tốt nhất cũng chỉ là dọa dọa anh mà thôi!

Cô ấy có phải chắc chắn rằng anh sẽ mềm lòng, vạy nên mới dám nói lời như vậy? Tiêu Lăng cắn răng đỏ con mắt nhìn chằm chằm cô ấy, “Tô Tố, có bản lĩnh thì cô đi chết thật đi, cô chết rồi tôi tuyệt đối không tìm Tô Cảnh Thụy và Tô Tiểu Thất rắc rồi!"

Tô Tố thật sự hối hận rồi.

Nếu như không có Tiêu Lăng, cũng có thể cô sẽ không thuận lợi vào đoàn phim quay phim, dù là kinh nghiệm của cô cũng tuyệt đối không giống bây giờ bước ngoặt như vậy.

Cũng có thể cuộc sống sẽ khó khăn gain khổ một chút, nhưng vượt qua giai đoạn ban đầu cũng được rồi.

Cô sẽ nỗ lực trong thế giới giải trí đấu tranh vươn lên, bên cạnh lại thu dom bằng chứng hại chết cô kiếp trước của Mạc Tầm và Bạch Linh.

Cô sẽ cùng Tiểu Thất và Cảnh Thụy vui vui vẻ vẻ sinh sống cùng nhau, hoặc đến lúc nào tuổi đã mỏi mệt rồi, cũng sẽ tìm người đàn ông biết lạnh biết nóng.

Tô Tố ngẩng đầu, trước mắt tối sầm, cô nỗ lực đứng thẳng người, cuối cùng nhìn bầu trời đêm, cái nhìn này khiến cô thất vọng rồi. Liên tiếp mấy ngày thành phố A trời mưa nhiều mây, bầu trời đêm không nhìn thấy một ngoi sao cũng không có vầng trăng, toàn bộ bầu trời giống như bị một lớp dày vải đen bọc kín, nhìn không thấy chút ánh sáng.

Đây đúng thậtgiống với tình huống của cô lúc này.

“Tiêu Lăng, nhớ lấy lời anh vừa hứa với tôi..."

Cô không còn nhìn lấy Tiêu Lăng một lần, lần nữa lùi về sau vài bước, đầu ngắm chuẩn bức tường kiên cố bên cạnh cổng biệt thự, dùng sức xông đến!

Phần đầu đập mạnh vào tường, Tô Tố yếu đuối đổ xuống, trước khi chìm sau trong hôn mê cô cảm nhận được chất dịch có hơi ấm tanh ngọt xuôi theo góc mặt chảy xuống, lại dường như nghe thấy tiếng hét lớn khủng hoảng vội vã của Tiêu Lăng.

Vội vã?

Khủng hoảng?

Tô Tố rất muốn cười, nhưng cô phát hiện đến động tác cử động khóe miệng cô cũng không làm được. Nhất định là cô nghe nhậm rồi, Tiêu Lăng hận đến mức cô lập tức chết đi mới tốt, làm sao có thể dùng giọng nói run rẩy gọi cô.

Cô muốn mở mắt, nhưng cô mệt quá.

Thật sự rất mệt.

Tô Tố từ từ nhắm dần đôi mắt.

...

Tiêu Lăng hồi phục lại tinh thần thì nhìn thấy Tô Tố lùi lại mấy bước, khuôn mặt kiên định nhìn về phía bờ tường, con tim của anh đập mạnh, không thể tiếp tục duy trì lý trí nữa, bước lớn xông đến, “Tô Tố, cô dám!"

Tiêu Lăng hoảng rồi!

Không không không!

Anh không muốn cô chết!

Anh nhanh như bay xông ra khỏi cổng, nhưng đã không kịp...

Tiêu Lăng nhìn chằm chằm Tô Tố đâm lên bức tường cạnh anh, anh chỉ đến kịp đón lấy cơ thể yếu mềm đổ ra của cô ấy.

Máu tươi phút chốc từ trên trán ào ra.

Không!

Cô ấy không phải lừa anh chứ? Cô ấy không phải cố tình tiếp cận anh muốn tiền của anh quyền của anh sao? Nếu đã như vậy, cô ấy làm sao đi chết được!

“Tô Tố cô đừng có lừa tôi nữa, lại là diễn kịch pahir không, đúng không!" bản thân anh cũng không phát hiện ra, giọng nói của anh cũng đang run lên.

Màu đỏ tươi của máu tràn trên cánh tay của anh, hoàn toàn nóng ấm.

Ấm...

Không phải là túi máu của diễn kịch!

“A..."

Những người giúp việc không xa đó nhìn thấy cảnh này, bỗng chóc thét lên. Âm thanh này thức tỉnh Tiêu Lăng, anh hoảng loạn ôm lấy Tô Tố xông vào trong biệt thự, hét lớn lên, “Tiểu Trần, tìm bác sĩ! Tìm bác sĩ William đến đây!"

“Vâng!"

Anh bế Tô Tố xông thẳng vào trong căn phòng cô vốn ở, anh đặt Tô Tố đã bất tỉnh chìm sau trong hôn mê lên chiếc giường lớn, gào lên với dì Trương cùng vào ở phía sau, “hộp thuốc! Hộp thuốc!"

“Tôi đi lấy ngay đây!"

Tiêu Lăng nhìn Tô Tố không cử động máu chảy không ngừng, sắc mặt trắng bệch. Anh không muốn cô đi chết, chưa từng nghĩ đến!

Túm lấy chiếc chăn trên giường đắp lên trên trán của cô ngưng máu, toàn thân Tiêu Lăng đều đang run lên, “Tô Tố! Cô không được phép xảy ra chuyện! Không được phép xảy ra chuyện nghe thấy không! Cô nếu dám có chuyện, người thân của cô bạn bè của cô, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua cho họ!"

Dì Trương nhanh chóng mang hộp thuốc xong vào, “thiếu gia..."

“Đưa cho tôi"

Tiêu Lăng giật lấy hộp thuốc, anh từng du học ở nước ngoài, phương pháp cấp cứu cũng biết rất nhiều, nhưng đầu óc anh của lúc này trỗng rỗng, hoàn toàn không có cách thức. Anh lấy từ trong hộp thuốc gạc vô trùng, hoảng loạn đặt gạc ấn lên trên trán chảy máu không ngừng của Tô Tố.

Rất nhanh miếng gạc mỏng thẫm đẫm máu.

Sắc mặt Tô Tố càng ngày càng trắng bệch.

Tiêu Lăng hướng ra cửa gào lên, “bác sĩ William đâu, làm sao vẫn chưa đến!"

Hình bóng của Tiểu Trần xuất hiện ở cửa phòng, “đã gọi điện thoại thúc giục rồi, bác sĩ William đã trên đường đến rồi"

“Tiếp tục đi thúc giục!"

“Vâng!" Tiểu Trần cầm lấy điện thoại hoảng loạn lại bắt đầu gọi đi.

Dì Trương cũng rất lo lắng, vừa rồi bà nghe rõ ràng cuộc đối thoại của thiếu gia và Tô tiểu thư, lúc này nhẫn nhịn không được oán trách Tiêu Lăng.

Thật sự không nỡ tại sao lại nói ra lời nói tuyệt tình độc ác như thế à, đến bà một người ngoài nghe thôi cũng cảm thấy đau lòng, càng không nói đến là Tô tiểu thư đang hoảng loạn!

Trong phòng đều là mùi tanh của máu, bà không nhẫn nại nhìn tiếp, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Vừa rồi sự yên lặng của biệt thự bởi vì Tô Tố bị thương lần nữa huyên náo trở lại, di Trương lo lắng hai đứa trẻ sẽ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng chạy đến lầu 2 căn phòng phía trong cùng, mở cửa phòng nhìn động tĩnh bên trong.

Bên trong không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có âm thanh hít thở đồng đều cảu hai đứa trẻ.

Dì Trương thở phào.

Bà thật sự cảm thấy may mắn vật liệu xây dựng của biệt thự đều là cách âm, nếu không thì bọn trẻ nhìn thấy thiếu gia ép buộc Tô tiểu thư đến như thế, về sau khẳng định sẽ không tha thứ cho thiếu gia.

Di Trương nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi căn phòng, đóng lại cánh cửa.

“Dì Trương..."

“Ở đây canh chừng tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thu, bọn trẻ thức dậy rồi thì lập tức thông báo cho tôi. Chuyện phát sinh trong đêm nay bắt buộc giữ bí mật tuyệt đối, ai mà nói này nọ bị tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nghe thấy, các người toàn bộ nghỉ việc đi!"

Nữ giúp việc kinh hãi gật đầu, “chúng tôi sẽ không nói linh tinh"

...

Bác sĩ William sau 20 phút đến nơi.

Khi ông đến cả người Tiêu Lăng đã ở trong giai đoạn không kiềm chế được, nhìn thấy ông đi vào, lập tức tóm lấy cà-vạt của ông kéo đến bên cạnh giường.

“Cứu lấy cô ấy! Nhanh cứu cô ấy!"

Bác sĩ William là nam bác sĩ khoảng hơn 40 tuổi, người cao, năm giác quan đậm sâu, ông chính là bác sĩ điều trị chính của Bạch Linh, cũng từng là học trò của Tiêu lão gia.

Đến phòng, nhìn thấy Tô Tố thảm thương trên giường lớn, William hít một hơi lạnh, “ông trời của tôi ơi, các người làm cái gì với cô gái này vậy!"

“Nhanh cứu lấy cô ấy!"

“Tôi sẽ cứu người, Tiêu tiên sinh, cin ngài thả tôi ra trước đã" Wiliiam kiểm tra trước một lượt tình hình vết thương của Tô Tố, nhẹ nhõm thở dài, người của Tô Tố tuy thảm thương, nhưng không phải là toàn cơ thể đều bị thương nghiêm trọng, nghiêm trọng nhất là vết thương trên trán.

Một miếng gạc ấn lên vết thương, William lấy bổ miếng gạc, máu ngay tức thì tuôn ra. Ông nhìn vết thương, sắc mặt mười phần nghiêm trọng.

“Tình trạng của cô ấy thế nào rồi?"

“Vết thương rất dài, bắt buộc lập tức khâu vết thương lại!"
Tác giả : Lý Hạo Nhiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại