Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo
Chương 133
Tô Huệ hoảng sợ bỏ chạy.
Tiêu Lăng nắm chặt nắm tay đứng ở trong văn phòng,đem sự việc tương phùng với Tô Tố sau năm năm từng chuyện từng chuyện toàn bộ xâu chuỗi lại.
Cảnh Thụy?
Haha...
Anh cuối cùng cũng tìm ra Cảnh Thụy“bạn trai cũ"luôn miệng của Tô Tố,cùng TôTố ở cùng
Anh không tin Tô Tố không biết anh là bố đẻ của Cảnh Thụy và Tiểu Thất!
đối với anh không quan trọng,nhưng tương phùng sau năm năm anh vẫn một cái nhìn đã có thể nhận ra Tô Tố,nhưng Tô Tố là người*bị hại,nhớ chắc chăn còn rõ hơn anh mới đúng, tại sao cô lại không nhận ra anh.
Nếu như cô biết... Tại sao phải nói dối anh Cảnh Thụy là bạn trai cũ của cô!
Nếu như cô không biết... tại sao hai đứa nhóc lại có thể nhận ông nội là ông nôji!
Nếu như cô không biết... Tại sao Cảnh Thụy và Tiểu Thất gặp anh,miệng đã thốt ra gọi papi!
Tất cả vẻ bềgiống đều giống như cha ruột...
Nếu như không biết cha ruột là ai,thì làm sao mà biết được dáng vẻ!
Nếu như chỉ là ngẫu nhiên anh còn có thể lừa bản thân,tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.Là rất nhiều sự ngẫu nhiên xảy ra cùng lúc,ai tin được việc gặp mặt này lại là đơn giản như vậy!
Anh lại hoài nghi,hay là sự trùng phùng sau năm năm này ngay từ đầu đã là sự sắp đặt từ trước?Tô Tố giả bộ vô tội sắp xếp tất cả những việc này.Từng bước để anh đi vào sâu.Anh lại còn nghĩ thêm,mỗi lầnanh vướng vào không thể thoát được ra,cô lại càng lạnh lùng thưởng thức anh không biết gì?
Toàn thân phẫn nộ không tìm được thứ phát tiết,anh quay người,dùng chân đạp bàn làm việc.
“ầm——"
Bàn làm việc bị anh đạp thẳng đổ rầm xuống,đò vật trên bàn bị rơi xuống vỡ vương vãi tùg tóe.Tiêu Lăng vẫn tức giận không nguôi,đem tất cả mọi thức trong văn phòng ra ném,mojii thứ bể nát vụn vỡ vương vãi.
Ở bên ngoài phòng làm việc,thư ký Trương chặn hết tất cả mọi người lại,nghe thấy âm thanh từ bên trong phát ra tiếng đồ vật vụn vỡ“choang choang ầm bốp bốp",thật sự cảm thấy rất kinh ngạc
Lần đầu tiên cô thấy chủ tịch không kiềm chế được như vậy.
Trong văn phòng cuối cùng Tiêu Lăng cũng đã đạp phá hết toàn bộ đồ,Văn phòng rộng rãi bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.Tiêu Lăng phát tiết xong,mệt mỏi ngồi xuống vật nguyên vẹn cuối cùng là chiếc safa.
“Tiêu Lăng à Tiêu Lăng,Mày cuối cùng cũng có ngày như thế này!"
Bị một người phụ nữ điều khiển trong lòng bàn tay.Nếu như trước kia,ai dám như thế này giỡn mặt với anh,chắc chắn anh sẽ làm cho người đó phải thấy hối hận một đời,nhưng đối tượng là Tô Tố...
Là Tô Tố!
Anh phát hiện anh cơ bản không biết phải đối với cô như thế nào!
...
Sắc trời cũng bắt đầu ảm đạm hẳn đi,Thành phố a oi nồm nguyên cả một ngày cuối cùng cũng bắt đầu mưa xuống rồi.Mây mù từng tầng từng tầng ép xuống,từng hạt mưa nặng hạt lốp bốp đập vào của kính,làm cho con người càng ức chế.
Tiêu Lăng ngồi trên ghế,nhưng cứng đờ như một bức tượng.
Bảy giờ tối
Cửa phòng làm việc lại lần nữa bị gõ.
“Vào đi!"
Tiểu Trần trên tay cầm một tập dày dữ liệu,coi như không thấy căn phòng lộn xộn.đi tới trước mặt Tiêu Lăng nhanh chóng đưa tập dữ liệu cho anh“Đây là tất cả những dữ liệu Tii tiểu thư từ khi ba tuổi đến bây giờ."
Sau hai tiếng trầm tĩnh lại,Tiêu Lăng đã bắt đầu hồi phục trạng thái,chỉ có môi là mím chặt,lông mày càng cau lại hơn.Nhận dữ liệu từ tay Tiểu Trần.Tài liệu được niêm phong,dày một cục,anh đặt lên trên gối,một tay cầm ở miệng mở dữ liệu,nhưng một lúc vẫn chưa mở ra.
“Chủ tịch..."
“Nói!"
“Vì thời gian quá gấp rút,có vài việcbí mật không được kỹ càng cho lắm."
Tiêu lắng cầm trên tay tập tài liệu.trong hai tiếng mà có thể thu về được chừng này là đã rất khó khăn rồi.Anh gật gật đầu“Cậu có thể đi ra rồi."
Tiểu Trần chầm chầm bước ra ngoài,đóng cửa phòng làm việc.
Phòng làm việc rộng lớn bây giờ chỉ còn lại Tiêu Lăng một mình.Ánh mắt đăm chiêu nhìn vào tập tài liệu.chậm rãi từ từ mở ra.
“Tô Tố đừng làm anh thất vọng!"
Anh mở tâp tài liệu,lật từng trang từng trang đọc kỹ về cuộc sinh hoạt của Tô Tố,xem kỹ từng chữ một.thỉnh thoản có vài chỗ thiếu hụt chưa cho anh đáp án.
Mười mấy tờ dữ liệu a4 anh xem hết trong vòng một giờ.Từ lúc bên ngoài cửa sổ đổ mưa lớn dần dần chuyển thành mưa nhỏ anh mới xem hết tập dữ liệu.
Những dữ liệu thuộc về cô rất ít cùng với những gì liên quan đến hai đứa trẻ còn càng ít hơn.Đại đa số chỉ là về sự việc phát sinh khi cố còn đi học ở trường.Trong dữ liệu nóiTô Tố là người con gái tính cách có phần cô đơn.Giong như nhũng gì Tô Huệ nói,cô ở trường nhân duyên vô cùng không tốt.Rõ ràng là học sinh của học viện điện ảnh,nhưng từ trước đến nay không bao giờ nhận vai.Cũng vì điều này mà bị không ít người nói sau lưng cô là sống khép kín và kiêu ngạo.
Người bạn duy nhất của cô là Tiểu Hy!
Dữ liệu không được đầy đủ.
Phía sau cùng của dữ liệu có vài tấm ảnh
Có tấm chụp cô cô đơn một mình ôm sách đi trong trường,có ảnh cô làm thêm ở trong tiệm cafe,tấm cuối cùng...
Tiêu Lăng đầu ngón tay đặt trên tấm ảnh cuối cùng
Tập tài liệu này có tấm ảnh duy nhất chụp chung của Tô Tố,Cảnh Thụy và Tiểu Thất.
Trong ảnh,Tô Tố đứng ở bên vệ đường,mỗi tay dắt một đứa nhỏ,ánh nắng xuyên qua lá cây và tỏa sáng ánh sáng xuống ba người,đẹp như một bức tranh.Tô Tố cũi đầu,hình như đang nói chuyện với hai đứa nhỏ.Nụ cười rất ấm áp,hai đứa nhỏ cũng ngẩng mặt nhỏ xinh nhìn cô,thật dễ thương.
Đây là ảnh của một nhà nhiếp ảnh chụp được,nghe nói bức ảnh này còn nhận được giải thưởng.
Tiêu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve má Tiểu Thất và Cảnh Thụy trên bức ảnh.
Máu mủ ruột thịt là một điều gì đó rất thần kỳ.Anh vốn là người không thích trẻ con,nhưng mới chỉ có nhìn thấy một bức ảnh của bọn họ mà trái tim anh lại thấy thật ấm áp.
Tô Tố!Sao em lại có thể tàn nhãn như vậy.Không nghĩ cho anh,cố ý tước đi quyền làm cha của anh!
Tiêu Lăng không thể nín nhịn sự lừa dói này!
Người mà càng được xem trọng thì càng không thể tha thứ!
Anh đóng dữ liệu lại,Điện thoại“ding——"một tiếng,không cần xem cũng biết người gửi tin nhắn là ai.
Chỉ có người này mới gửi tin nhắn cho anh.
Mở màn hình,tin nhắn hiện ra trước mắt.
“Em đã an toàn đến đoàn làm phim Trương Gia Thế,cứ nói cảnh sắc ở đây rất đặc biệt.Đến nơi thì cũng đã muộn rồi.Bọn em bận rộn gấp rút quá,cái gì cũngkhông nhìn thấy."
Tiêu Lăng mím chặt môi,tắt điện thoại,không trả lời tin nhắn của cô ấy.Ánh mắt của anh lại nghiêm nghị trở lại“thư ký Trương!"
Từ phía bên ngoài cánh cửa được mở ra,thư ký Trương tiến vào“Chủ tịch"
“Gọi điện cho đài Mango,để cho An Tiểu Hy hôm nay làm thêm giờ!"
Thư ký Trương dù không hiểu tình hình hiện tại,nhưng cũng không dám hỏi nhiều“Vâng ạ."
“Để cho Tiểu Trần lái xe,chuẩn bị đi hoa viên Xuân Giang!"
Thư ký Trương đơ người
Cô biết hoa viên Xuân Giang là nơi ở của hai người An Tiểu Hy và Tô tiểu thư,Tô tiểu thư đi tới đoàn làm phim Trương Gia Thế,An tiểu thư làm thêm giờ,vậy chủ tịch là muốn đi... tìm hai đứa nhỏ của Tô tiểu thư?
Chắc chắn là không định đem hai đứa bé bắt đi chứ?
Mặc dù thư ký Trương đối với việc Tô Tố lừa dối chủ tịch cũng không đồng ý với điều đó,nhưng hai đứa trẻ vô tội.Cô cũng sợ chủ tịch vì kích động mà ra tay với hai đứa nhỏ
“Chủ tịch,hay là anh đợi Tô tiểu thư trở về anh cùng Tô tiểu thư đàm phán.hai đứa nhỏ đó mới bốn tuổi..."
Tiêu lăng lạnh lùng “Đừng nhắc tới cô ấy!"
Bây giờ anh không muốn nghe thấy tên của Tô Tố!
Tiêu Lăng nắm chặt nắm tay đứng ở trong văn phòng,đem sự việc tương phùng với Tô Tố sau năm năm từng chuyện từng chuyện toàn bộ xâu chuỗi lại.
Cảnh Thụy?
Haha...
Anh cuối cùng cũng tìm ra Cảnh Thụy“bạn trai cũ"luôn miệng của Tô Tố,cùng TôTố ở cùng
Anh không tin Tô Tố không biết anh là bố đẻ của Cảnh Thụy và Tiểu Thất!
đối với anh không quan trọng,nhưng tương phùng sau năm năm anh vẫn một cái nhìn đã có thể nhận ra Tô Tố,nhưng Tô Tố là người*bị hại,nhớ chắc chăn còn rõ hơn anh mới đúng, tại sao cô lại không nhận ra anh.
Nếu như cô biết... Tại sao phải nói dối anh Cảnh Thụy là bạn trai cũ của cô!
Nếu như cô không biết... tại sao hai đứa nhóc lại có thể nhận ông nội là ông nôji!
Nếu như cô không biết... Tại sao Cảnh Thụy và Tiểu Thất gặp anh,miệng đã thốt ra gọi papi!
Tất cả vẻ bềgiống đều giống như cha ruột...
Nếu như không biết cha ruột là ai,thì làm sao mà biết được dáng vẻ!
Nếu như chỉ là ngẫu nhiên anh còn có thể lừa bản thân,tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.Là rất nhiều sự ngẫu nhiên xảy ra cùng lúc,ai tin được việc gặp mặt này lại là đơn giản như vậy!
Anh lại hoài nghi,hay là sự trùng phùng sau năm năm này ngay từ đầu đã là sự sắp đặt từ trước?Tô Tố giả bộ vô tội sắp xếp tất cả những việc này.Từng bước để anh đi vào sâu.Anh lại còn nghĩ thêm,mỗi lầnanh vướng vào không thể thoát được ra,cô lại càng lạnh lùng thưởng thức anh không biết gì?
Toàn thân phẫn nộ không tìm được thứ phát tiết,anh quay người,dùng chân đạp bàn làm việc.
“ầm——"
Bàn làm việc bị anh đạp thẳng đổ rầm xuống,đò vật trên bàn bị rơi xuống vỡ vương vãi tùg tóe.Tiêu Lăng vẫn tức giận không nguôi,đem tất cả mọi thức trong văn phòng ra ném,mojii thứ bể nát vụn vỡ vương vãi.
Ở bên ngoài phòng làm việc,thư ký Trương chặn hết tất cả mọi người lại,nghe thấy âm thanh từ bên trong phát ra tiếng đồ vật vụn vỡ“choang choang ầm bốp bốp",thật sự cảm thấy rất kinh ngạc
Lần đầu tiên cô thấy chủ tịch không kiềm chế được như vậy.
Trong văn phòng cuối cùng Tiêu Lăng cũng đã đạp phá hết toàn bộ đồ,Văn phòng rộng rãi bỗng chốc biến thành một mớ hỗn độn.Tiêu Lăng phát tiết xong,mệt mỏi ngồi xuống vật nguyên vẹn cuối cùng là chiếc safa.
“Tiêu Lăng à Tiêu Lăng,Mày cuối cùng cũng có ngày như thế này!"
Bị một người phụ nữ điều khiển trong lòng bàn tay.Nếu như trước kia,ai dám như thế này giỡn mặt với anh,chắc chắn anh sẽ làm cho người đó phải thấy hối hận một đời,nhưng đối tượng là Tô Tố...
Là Tô Tố!
Anh phát hiện anh cơ bản không biết phải đối với cô như thế nào!
...
Sắc trời cũng bắt đầu ảm đạm hẳn đi,Thành phố a oi nồm nguyên cả một ngày cuối cùng cũng bắt đầu mưa xuống rồi.Mây mù từng tầng từng tầng ép xuống,từng hạt mưa nặng hạt lốp bốp đập vào của kính,làm cho con người càng ức chế.
Tiêu Lăng ngồi trên ghế,nhưng cứng đờ như một bức tượng.
Bảy giờ tối
Cửa phòng làm việc lại lần nữa bị gõ.
“Vào đi!"
Tiểu Trần trên tay cầm một tập dày dữ liệu,coi như không thấy căn phòng lộn xộn.đi tới trước mặt Tiêu Lăng nhanh chóng đưa tập dữ liệu cho anh“Đây là tất cả những dữ liệu Tii tiểu thư từ khi ba tuổi đến bây giờ."
Sau hai tiếng trầm tĩnh lại,Tiêu Lăng đã bắt đầu hồi phục trạng thái,chỉ có môi là mím chặt,lông mày càng cau lại hơn.Nhận dữ liệu từ tay Tiểu Trần.Tài liệu được niêm phong,dày một cục,anh đặt lên trên gối,một tay cầm ở miệng mở dữ liệu,nhưng một lúc vẫn chưa mở ra.
“Chủ tịch..."
“Nói!"
“Vì thời gian quá gấp rút,có vài việcbí mật không được kỹ càng cho lắm."
Tiêu lắng cầm trên tay tập tài liệu.trong hai tiếng mà có thể thu về được chừng này là đã rất khó khăn rồi.Anh gật gật đầu“Cậu có thể đi ra rồi."
Tiểu Trần chầm chầm bước ra ngoài,đóng cửa phòng làm việc.
Phòng làm việc rộng lớn bây giờ chỉ còn lại Tiêu Lăng một mình.Ánh mắt đăm chiêu nhìn vào tập tài liệu.chậm rãi từ từ mở ra.
“Tô Tố đừng làm anh thất vọng!"
Anh mở tâp tài liệu,lật từng trang từng trang đọc kỹ về cuộc sinh hoạt của Tô Tố,xem kỹ từng chữ một.thỉnh thoản có vài chỗ thiếu hụt chưa cho anh đáp án.
Mười mấy tờ dữ liệu a4 anh xem hết trong vòng một giờ.Từ lúc bên ngoài cửa sổ đổ mưa lớn dần dần chuyển thành mưa nhỏ anh mới xem hết tập dữ liệu.
Những dữ liệu thuộc về cô rất ít cùng với những gì liên quan đến hai đứa trẻ còn càng ít hơn.Đại đa số chỉ là về sự việc phát sinh khi cố còn đi học ở trường.Trong dữ liệu nóiTô Tố là người con gái tính cách có phần cô đơn.Giong như nhũng gì Tô Huệ nói,cô ở trường nhân duyên vô cùng không tốt.Rõ ràng là học sinh của học viện điện ảnh,nhưng từ trước đến nay không bao giờ nhận vai.Cũng vì điều này mà bị không ít người nói sau lưng cô là sống khép kín và kiêu ngạo.
Người bạn duy nhất của cô là Tiểu Hy!
Dữ liệu không được đầy đủ.
Phía sau cùng của dữ liệu có vài tấm ảnh
Có tấm chụp cô cô đơn một mình ôm sách đi trong trường,có ảnh cô làm thêm ở trong tiệm cafe,tấm cuối cùng...
Tiêu Lăng đầu ngón tay đặt trên tấm ảnh cuối cùng
Tập tài liệu này có tấm ảnh duy nhất chụp chung của Tô Tố,Cảnh Thụy và Tiểu Thất.
Trong ảnh,Tô Tố đứng ở bên vệ đường,mỗi tay dắt một đứa nhỏ,ánh nắng xuyên qua lá cây và tỏa sáng ánh sáng xuống ba người,đẹp như một bức tranh.Tô Tố cũi đầu,hình như đang nói chuyện với hai đứa nhỏ.Nụ cười rất ấm áp,hai đứa nhỏ cũng ngẩng mặt nhỏ xinh nhìn cô,thật dễ thương.
Đây là ảnh của một nhà nhiếp ảnh chụp được,nghe nói bức ảnh này còn nhận được giải thưởng.
Tiêu Lăng nhẹ nhàng vuốt ve má Tiểu Thất và Cảnh Thụy trên bức ảnh.
Máu mủ ruột thịt là một điều gì đó rất thần kỳ.Anh vốn là người không thích trẻ con,nhưng mới chỉ có nhìn thấy một bức ảnh của bọn họ mà trái tim anh lại thấy thật ấm áp.
Tô Tố!Sao em lại có thể tàn nhãn như vậy.Không nghĩ cho anh,cố ý tước đi quyền làm cha của anh!
Tiêu Lăng không thể nín nhịn sự lừa dói này!
Người mà càng được xem trọng thì càng không thể tha thứ!
Anh đóng dữ liệu lại,Điện thoại“ding——"một tiếng,không cần xem cũng biết người gửi tin nhắn là ai.
Chỉ có người này mới gửi tin nhắn cho anh.
Mở màn hình,tin nhắn hiện ra trước mắt.
“Em đã an toàn đến đoàn làm phim Trương Gia Thế,cứ nói cảnh sắc ở đây rất đặc biệt.Đến nơi thì cũng đã muộn rồi.Bọn em bận rộn gấp rút quá,cái gì cũngkhông nhìn thấy."
Tiêu Lăng mím chặt môi,tắt điện thoại,không trả lời tin nhắn của cô ấy.Ánh mắt của anh lại nghiêm nghị trở lại“thư ký Trương!"
Từ phía bên ngoài cánh cửa được mở ra,thư ký Trương tiến vào“Chủ tịch"
“Gọi điện cho đài Mango,để cho An Tiểu Hy hôm nay làm thêm giờ!"
Thư ký Trương dù không hiểu tình hình hiện tại,nhưng cũng không dám hỏi nhiều“Vâng ạ."
“Để cho Tiểu Trần lái xe,chuẩn bị đi hoa viên Xuân Giang!"
Thư ký Trương đơ người
Cô biết hoa viên Xuân Giang là nơi ở của hai người An Tiểu Hy và Tô tiểu thư,Tô tiểu thư đi tới đoàn làm phim Trương Gia Thế,An tiểu thư làm thêm giờ,vậy chủ tịch là muốn đi... tìm hai đứa nhỏ của Tô tiểu thư?
Chắc chắn là không định đem hai đứa bé bắt đi chứ?
Mặc dù thư ký Trương đối với việc Tô Tố lừa dối chủ tịch cũng không đồng ý với điều đó,nhưng hai đứa trẻ vô tội.Cô cũng sợ chủ tịch vì kích động mà ra tay với hai đứa nhỏ
“Chủ tịch,hay là anh đợi Tô tiểu thư trở về anh cùng Tô tiểu thư đàm phán.hai đứa nhỏ đó mới bốn tuổi..."
Tiêu lăng lạnh lùng “Đừng nhắc tới cô ấy!"
Bây giờ anh không muốn nghe thấy tên của Tô Tố!
Tác giả :
Lý Hạo Nhiên