Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 234
Thẩm Thất khẽ cau mày, lật người lại tiếp tục ngủ.
Cô không dễ dì ngủ say, ai lại không biết điều như vậy chứ?
“Tiểu Thất, con đến rồi." Tiếng nói của người lạ đó cứ vẳng vẳng bên tai Thẩm Thất: “Ta đợi con rất lâu rồi."
Thẩm Thất từ từ mở mắt.
Mới đầu nhìn rất mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng mà một giây sau Thẩm Thất giật mình, lập tức ngồi dậy!
“Cha!" Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên, ý thức tiếp theo là bước xuống giường.
Nhưng mà Lâm Vũ Tường lại lập tức ngăn cản Thẩm Thất: “đừng lại đây. Cha chỉ muốn đến nói với con vài câu."
Thẩm Thất nước mắt đã chảy xuống.
“Cha..." Thẩm Thất nghẹn ngào: “cha cuối cùng cha cũng tới thăm con!"
“Cha không thể bảo vệ con." Lâm Vũ Tường vẫn giống như hồi còn trẻ, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, giọng nói mang theo cưng chiều: “tiểu Thất là con gái ngoan của cha, cha rất hạnh phúc."
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều.
Cắn nhẹ môi, cố không cho bản thân khóc thành tiếng.
“Có người đợi con lâu rồi, con nên đi gặp ông ấy." Lâm Vũ Tường ngữ khí dịu dàng nói: “ông ấy nhờ ta chuyển lời với con, ông ấy ở trong cung điện đợi con."
“Là ai vậy?" Thẩm Thất lau nước mắt hỏi: “Cha, Cha đang nói ai vậy?"
“Đến rồi con sẽ biết thôi. “hốc mắt Lâm Vũ Tường ngấn lệ: “tiểu Thất, con là đứa con tốt! Cha rất tự hào về con! Chăm sóc tốt cho mẹ con, và anh con."
Tiểu Thất gật đầu.
“Cha phải đi rồi, con hãy sống tốt. Có người thay ta chăm sóc con, ta cũng yên tâm rồi. Công chúa nhỏ của cha, cuối cùng cũng có hoàng tử bảo vệ rồi." Lâm Vũ Tường đưa tay hướng về Thẩm Thất: “Tạm biêt, tiểu Thất."
Thẩm Thất nhìn thấy Lâm Vũ Tường muốn đi, đột nhiên gấp gáp, lập tức đưa tay lên muốn nắm lấy Lâm Vũ Tường.
Nhưng mà tay của cô xuyên qua người của Lâm Vũ Tường, nhất thời nắm hư không.
“Cha! Cha, Cha muốn đi đâu?" Thẩm Thất đột nhiên gấp gáp, la lên.
“Sứ mệnh của cha đã hoàn thành xong, cha nên đi về nơi cha phải đi rồi. Tiểu Thất, cha yêu con!" hốc mắt Lâm Vũ Tường ngấn lệ, thân thể không ngừng lùi về phía sau, tức thì bay mất rất xa.
“Cha, đừng đi!" Thẩm Thất đột nhiên gấp gáp, lập tức nhảy xuống giường, muốn đuổi theo cha.
Nhưng cô đưa tay ra nắm lấy, lại là một bàn tay của người xa lạ.
Ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đỏ rực.
Thân mặc huyền bào, một nam nhân tóc trắng mắt đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Thất: “Ta đã tìm được nàng."
Thẩm Thất ý thức tiếp theo buột miệng lên tiếng: “Nhật Ninh, anh bị làm sao vậy?"
Đợi một chút, anh ta không phải Hạ Nhật Ninh!
Cho dù hai người nhìn giống nhau!
Nhưng Hạ Nhật Ninh sẽ không mặc quần áo màu đen!
Tóc anh ấy màu đen chứ không phải màu trắng!
Mắt anh ấy màu đen không phải màu đỏ!
Anh ta là ai!
“Anh không phải Hạ Nhật Ninh! Anh là ai!" Thẩm Thất nhận thưc tiếp theo là kinh ngạc.
“Ta đã tìm thấy nàng rồi. Ta bảo vệ nàng ngàn năm, nàng nợ ta một đời." Nam nhân nhẹ nhàng nói, lời nói ma quái, đảo lộn chúng sinh.
Nam nhân đột nhiên đưa tay kéo tiểu Thất, Thẩm Thất cảm thấy toàn thân mất đi trọng lượng, nhẹ nhàng bay về phía người nam nhân này.
Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên một tiếng, đột nhiên mở mắt!
Trong tầm mắt, không có gì hết.
Đưa tay ra lau mồ hôi trên trán, tất cả các giác quan đều quay trở lại.
Vừa rồi,là đang nằm mơ sao?
Giấc mơ này quả thật là giống thật!
Người đàn ông đó...người đàn ông đó!
Thẩm Thất đột nhiên hồi phục tinh thần!
Người đàn ông đó, không phải là người đàn ông thần bí trong kính thiên văn dưới quan tài lúc đi viếng mộ sao?
Trời ơi, tại sao mình lại mơ thấy người đàn ông này chứ?
Cũng may đây chỉ là mơ.
Ngữ khí của người đàn ông đó, thật là đáng sợ.
Lưu Nghĩa gõ cửa: “tiểu Thất cậu không sao chứ?"
Bây giờ Thẩm Thất mới hoàn hồn, bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Thẩm Thất người đầy mồ hôi, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “bây giờ là cuối thu, cứ cho là nhiệt độ ở đây phù hợp, cậu cũng không nhất thiết phải ra mồ hôi nhiều như vậy chứ?"
Thẩm Thất lắc đầu, không nói.
“Sắc mặt của câu sao lại khó coi như vậy? Ai ức hiếp cậu sao? Hạ Nhật Ninh? Mình đi tìm anh ta tính sổ!" Lưu Nghĩa quay người định đi.
Thẩm Thất kéo Lưu Nghĩa lại, khóc cười nói: “cậu đừng đoán mò, lúc nãy mình nằm mơ, mình mơ thấy cha mình."
Nghe không ai ức hiếp Thẩm Thất, Lưu Nghĩa mới bỏ qua.
“Vừa rồi nghe thấy tiếng la của cậu, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, dọa mình sợ chết được." Lưu Nghĩa nói: “cậu vừa đi tảo mộ thăm ông ấy, nên mơ thấy ông ấy là đương nhiên thôi. Đừng khóc, mọi người đều sẽ ở bên cạnh cậu!"
Lưu Nghĩa đưa tay ra lau nước mắt cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất gật đầu, hỏi" những người khác đâu rồi?"
“Một người Mỹ mời cơm, muốn mời tất cả những người thám hiểm cùng dùng cơm, mình cũng là chuẩn bị tới gọi cậu." Lưu Nghĩa nhún vai nói" xem ra cũng là vì việc đào mộ."
Thẩm Thất gật đầu: “chúng ta cũng đi chứ?"
“Ừ, có cơ hội dùng cơm miễn phí sao lại không đi!" Lưu NghĩA nhún vai nói: “quán cơm ở đây đúng là chặt chém mà, một món ăn mấy trăm! Chúng ta có tiền cũng không ăn như vậy."
Thẩm Thất đột nhiên phá lên cười: “được rồi, để mình đi tắm đã, nhanh thôi."
Thẩm Thất nhìn hình ảnh của mình trong bồn rửa mặt, ngây ra một lúc.
Giấc mơ lúc nãy, thật sự rất giống thật
Thật là đáng sợ.
Chẳng lẽ, đây là tự nhắc nhở mình cùng đi xuống lăng mộ xem sao?
Còn nữa, lời nói của cha thật kì lạ.
Cái gì là sứ mệnh của ông đã hoàn thành rồi chứ?
Trùng hợp như vậy sao?
Tại sao lại cảm thấy hoang mang, giống như có một sức mạnh nào đó thao túng tất cả?
Như vậy, ai là chủ nhân sức mạnh này?
Thẩm Thất lấy nước, vỗ lên mặt, để cho nước lạnh làm cho tinh thần bình tĩnh lại.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa!
Đợi chút nữa rồi nói, đi ăn cơm trước đã!
Thẩm Thất nhanh chóng chuẩn bị, đổi một chiếc áo denim, đơn giản gần gũi.
Khi Thẩm Thất đi ra, mọi người đều đang đợi.
Thẩm Thất nhanh chóng đi tới, tỏ ra rất xin lỗi nói: “xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."
Mọi người cười biểu thị không sao.
Thẩm Thất ngó nghiêng quan sát, không thấy bóng dáng Thẩm Tử Dao và el, nhịn không được liền hỏi: “mẹ em và cô em đâu?"
Hạ Nhật Ninh đúng lúc này từ ngoài đi vào, giải thích nói: “mẹ và cô có việc cần bàn bạc, vì vậy họ không đi. Mấy người chúng ta là đủ rồi! Vẫn là không nên lôi mẹ tham gia, cũng không nên giới thiệu cô trước. Dù gì, thân phận của cô cũng rất nhạy cảm."
Thẩm Thất gật đầu.
Đúng là như vậy.
Cô là nhà khảo cổ học, cô ấy xuất hiện, thực sự sẽ rất dễ làm cho người ta để ý.
Sau khi những người trẻ tuổi tập hợp đông đủ, đều đi về hướng bản doanh của người Mỹ.
Trạm của mọi người đều không tính là xa, vì vậy đi bộ qua đó, cũng chỉ có mười mấy phút đi bộ.
Không biết có phải là liên quan đến giấc mơ đó không, Thẩm Thất nhịn không được cứ nhìn Hạ Nhật Ninh mãi.
Hạ Nhật Ninh cúi người nói nhỏ vào tai Thẩm Thất: “có phải nhìn ra chồng em đẹp trai, so với đàn ông trên thế giới là đẹp trai nhất không?"
“Tai Thẩm Thất ửng đỏ: “tự luyến!"
“Chẳng lẽ không phải sự thật sao?" Hạ Nhật Ninh nháy mắt, cười xấu xa với Thẩm Thất.
Thẩm Thất không nói gì.
Nam nhân đó rất giống Hạ Nhật Ninh, lúc ngạo mạn cũng rất giống.
Nhưng mà anh ta là thần đế cao cao tại thượng, còn Hạ Nhật Ninh chỉ là người trần.
“Dù sao cũng không cho phép trong mắt em có người nào đẹp trai hơn anh!" Hạ Nhật Ninh bá đạo nói: “chỉ được phép khen anh đẹp trai."
“Vô vị." Thẩm Thất trừng mắt nhìn anh, bước nhanh theo kịp Lưu Nghĩ, khoác tay Lưu NghĩA cùng đi.
Lưu NghĩA trang điểm rất đẹp, Thẩm Thất đứng cạnh cô ấy, làm sao có thể nhìn đây.
Nếu như không phải vì Lưu NghĩA là con gái, hơn nữa còn không cong, Hạ Nhật Ninh sớm đã một chân...
Đến nơi của người Mỹ, Thẩm Thất thấy có rất nhiều người đã đến rồi, túm năm tụm ba lại trò chuyện.
Nhìn thấy bọn người Thẩm Thất đến, tất cả bọn họ đều tập trung lên người Hạ Nhật Ninh.
Cũng không còn cách nào, Hạ Nhật Ninh muốn bình thường cũng không thể bình thường được.
Bởi vì, khuôn mặt của anh quá giống như khuôn mặt của người nam nhân bí ẩn đó.
Không phải, mà là giống nhau như đúc.
Nếu không phải vì Hạ Nhật Ninh quá mạnh, gia thế quá thâm sâu, những người này không dám làm gì anh.
Ước chừng sớm đã bị Hạ Nhật Ninh bắt về nghiên cứu rồi?
Người Mỹ nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đến, lập tức vui mừng đi tới chào hỏi: “Hạ tổng đến rổi, đúng là rồng đến nhà tôm."
Đối phương nói tiếng trung
Hạ Nhật Ninh cũng dùng tiếng trung trả lời: “ông qua khách sáo rồi! Nghe nói ngài Thomas lần này chuẩn bị rất đầy đủ, tôi cũng chúc cho ngài Thomas mã đáo thành công."
Lần trước trong số những người thoát được ra ngoài, có Thomas là một trong số đó.
Lúc đó bọn họ rất lúng túng, Hạ Nhật Ninh cũng không để ý thân phận của bọn họ, vì vậy cũng không nghiên cứu kĩ.
Bây giờ nghĩ lại, bí mật của lăng mộ, chính là do Thomas truyền ra ngoài.
Thomas cũng từng là cấp trên của el, vì vậy el chọn cách trốn tránh chứ không muốn gặp mặt.
“Lần trước Hạ tổng không tham gia, lần này có hứng thú tham gia không?" Thomas nhìn chằm chằm Hạ Nhật Ninh, ánh mắt háo hức đó, ai cũng nhận ra được.
Hạ Nhật Ninh giả vờ do dự nói: “cái này... không tốt đâu? Tôi chỉ là đưa vợ đi tảo mộ cha vợ, việc này tôi cũng không giỏi đâu?"
Thomas đầy nhiệt tình nói: “Hạ tổng đây là người tràn đầy tinh thần mạo hiểm! Lần trước thất bại là do hành động một mình, lần này không giống vậy, nếu như chúng ta kết hợp lại, thực lực tăng lên gấp bội lần, chúng ta cũng coi như rất lướn mạnh. Nếu như Hạ tổng không tham gia, không chỉ là một tổn thất lớn, mà còn là một sự tiếc nuối cho chúng tôi!"
Sau khi Thomas nói xong, quay qua nhìn Phùng Mạn Luân: “Phùng thiếu cũng không tham gia sao? Chúng tôi thật sự rất có thành ý."
Phùng Mạn Luân tuy không thích Hạ Nhật Ninh, nhưng trong chuyện này, anh ta nhất định phải cùng tiến với Hạ Nhật Ninh.
Đây là cơ hội thể hiện tốt.
Bởi vậy Phùng Mạn Luân chỉ mỉm cười, nói: “chúng tôi là cùng nhau đến tảo mộ, cho nên hành động phải thống nhất. Nếu không, tiểu sư muội nhà tôi tức giận, lần sau không cho tôi đi bái tế trưởng bối như vậy không tốt?"
Thomas lập tức hiểu ra, lần này nhân vật then chốt không phải là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân, mà là cô gái phương Đông có nét đẹp dịu dàng tinh tế ở bên cạnh!
Thomas lập tức quay sang nhìn Thẩm Thất: “vị tiểu thư này, chúng ta có thể trò chuyện không?"
Trong đầu Thẩm Thất vẫn còn đang nghĩ đến người nam nhân thần bí đó, nghe Thomas nói, buột miệng nói: “ông muốn đi tìm người đó sao?"
Cô không dễ dì ngủ say, ai lại không biết điều như vậy chứ?
“Tiểu Thất, con đến rồi." Tiếng nói của người lạ đó cứ vẳng vẳng bên tai Thẩm Thất: “Ta đợi con rất lâu rồi."
Thẩm Thất từ từ mở mắt.
Mới đầu nhìn rất mơ hồ, sau đó dần trở nên rõ ràng hơn.
Nhưng mà một giây sau Thẩm Thất giật mình, lập tức ngồi dậy!
“Cha!" Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên, ý thức tiếp theo là bước xuống giường.
Nhưng mà Lâm Vũ Tường lại lập tức ngăn cản Thẩm Thất: “đừng lại đây. Cha chỉ muốn đến nói với con vài câu."
Thẩm Thất nước mắt đã chảy xuống.
“Cha..." Thẩm Thất nghẹn ngào: “cha cuối cùng cha cũng tới thăm con!"
“Cha không thể bảo vệ con." Lâm Vũ Tường vẫn giống như hồi còn trẻ, vừa đẹp trai vừa dịu dàng, giọng nói mang theo cưng chiều: “tiểu Thất là con gái ngoan của cha, cha rất hạnh phúc."
Nước mắt càng lúc càng rơi nhiều.
Cắn nhẹ môi, cố không cho bản thân khóc thành tiếng.
“Có người đợi con lâu rồi, con nên đi gặp ông ấy." Lâm Vũ Tường ngữ khí dịu dàng nói: “ông ấy nhờ ta chuyển lời với con, ông ấy ở trong cung điện đợi con."
“Là ai vậy?" Thẩm Thất lau nước mắt hỏi: “Cha, Cha đang nói ai vậy?"
“Đến rồi con sẽ biết thôi. “hốc mắt Lâm Vũ Tường ngấn lệ: “tiểu Thất, con là đứa con tốt! Cha rất tự hào về con! Chăm sóc tốt cho mẹ con, và anh con."
Tiểu Thất gật đầu.
“Cha phải đi rồi, con hãy sống tốt. Có người thay ta chăm sóc con, ta cũng yên tâm rồi. Công chúa nhỏ của cha, cuối cùng cũng có hoàng tử bảo vệ rồi." Lâm Vũ Tường đưa tay hướng về Thẩm Thất: “Tạm biêt, tiểu Thất."
Thẩm Thất nhìn thấy Lâm Vũ Tường muốn đi, đột nhiên gấp gáp, lập tức đưa tay lên muốn nắm lấy Lâm Vũ Tường.
Nhưng mà tay của cô xuyên qua người của Lâm Vũ Tường, nhất thời nắm hư không.
“Cha! Cha, Cha muốn đi đâu?" Thẩm Thất đột nhiên gấp gáp, la lên.
“Sứ mệnh của cha đã hoàn thành xong, cha nên đi về nơi cha phải đi rồi. Tiểu Thất, cha yêu con!" hốc mắt Lâm Vũ Tường ngấn lệ, thân thể không ngừng lùi về phía sau, tức thì bay mất rất xa.
“Cha, đừng đi!" Thẩm Thất đột nhiên gấp gáp, lập tức nhảy xuống giường, muốn đuổi theo cha.
Nhưng cô đưa tay ra nắm lấy, lại là một bàn tay của người xa lạ.
Ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên bắt gặp đôi mắt đỏ rực.
Thân mặc huyền bào, một nam nhân tóc trắng mắt đỏ, nhìn chằm chằm Thẩm Thất: “Ta đã tìm được nàng."
Thẩm Thất ý thức tiếp theo buột miệng lên tiếng: “Nhật Ninh, anh bị làm sao vậy?"
Đợi một chút, anh ta không phải Hạ Nhật Ninh!
Cho dù hai người nhìn giống nhau!
Nhưng Hạ Nhật Ninh sẽ không mặc quần áo màu đen!
Tóc anh ấy màu đen chứ không phải màu trắng!
Mắt anh ấy màu đen không phải màu đỏ!
Anh ta là ai!
“Anh không phải Hạ Nhật Ninh! Anh là ai!" Thẩm Thất nhận thưc tiếp theo là kinh ngạc.
“Ta đã tìm thấy nàng rồi. Ta bảo vệ nàng ngàn năm, nàng nợ ta một đời." Nam nhân nhẹ nhàng nói, lời nói ma quái, đảo lộn chúng sinh.
Nam nhân đột nhiên đưa tay kéo tiểu Thất, Thẩm Thất cảm thấy toàn thân mất đi trọng lượng, nhẹ nhàng bay về phía người nam nhân này.
Thẩm Thất kinh ngạc kêu lên một tiếng, đột nhiên mở mắt!
Trong tầm mắt, không có gì hết.
Đưa tay ra lau mồ hôi trên trán, tất cả các giác quan đều quay trở lại.
Vừa rồi,là đang nằm mơ sao?
Giấc mơ này quả thật là giống thật!
Người đàn ông đó...người đàn ông đó!
Thẩm Thất đột nhiên hồi phục tinh thần!
Người đàn ông đó, không phải là người đàn ông thần bí trong kính thiên văn dưới quan tài lúc đi viếng mộ sao?
Trời ơi, tại sao mình lại mơ thấy người đàn ông này chứ?
Cũng may đây chỉ là mơ.
Ngữ khí của người đàn ông đó, thật là đáng sợ.
Lưu Nghĩa gõ cửa: “tiểu Thất cậu không sao chứ?"
Bây giờ Thẩm Thất mới hoàn hồn, bước xuống giường, đi ra mở cửa.
Lưu Nghĩa nhìn thấy Thẩm Thất người đầy mồ hôi, đột nhiên kinh ngạc hỏi: “bây giờ là cuối thu, cứ cho là nhiệt độ ở đây phù hợp, cậu cũng không nhất thiết phải ra mồ hôi nhiều như vậy chứ?"
Thẩm Thất lắc đầu, không nói.
“Sắc mặt của câu sao lại khó coi như vậy? Ai ức hiếp cậu sao? Hạ Nhật Ninh? Mình đi tìm anh ta tính sổ!" Lưu Nghĩa quay người định đi.
Thẩm Thất kéo Lưu Nghĩa lại, khóc cười nói: “cậu đừng đoán mò, lúc nãy mình nằm mơ, mình mơ thấy cha mình."
Nghe không ai ức hiếp Thẩm Thất, Lưu Nghĩa mới bỏ qua.
“Vừa rồi nghe thấy tiếng la của cậu, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì, dọa mình sợ chết được." Lưu Nghĩa nói: “cậu vừa đi tảo mộ thăm ông ấy, nên mơ thấy ông ấy là đương nhiên thôi. Đừng khóc, mọi người đều sẽ ở bên cạnh cậu!"
Lưu Nghĩa đưa tay ra lau nước mắt cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất gật đầu, hỏi" những người khác đâu rồi?"
“Một người Mỹ mời cơm, muốn mời tất cả những người thám hiểm cùng dùng cơm, mình cũng là chuẩn bị tới gọi cậu." Lưu Nghĩa nhún vai nói" xem ra cũng là vì việc đào mộ."
Thẩm Thất gật đầu: “chúng ta cũng đi chứ?"
“Ừ, có cơ hội dùng cơm miễn phí sao lại không đi!" Lưu NghĩA nhún vai nói: “quán cơm ở đây đúng là chặt chém mà, một món ăn mấy trăm! Chúng ta có tiền cũng không ăn như vậy."
Thẩm Thất đột nhiên phá lên cười: “được rồi, để mình đi tắm đã, nhanh thôi."
Thẩm Thất nhìn hình ảnh của mình trong bồn rửa mặt, ngây ra một lúc.
Giấc mơ lúc nãy, thật sự rất giống thật
Thật là đáng sợ.
Chẳng lẽ, đây là tự nhắc nhở mình cùng đi xuống lăng mộ xem sao?
Còn nữa, lời nói của cha thật kì lạ.
Cái gì là sứ mệnh của ông đã hoàn thành rồi chứ?
Trùng hợp như vậy sao?
Tại sao lại cảm thấy hoang mang, giống như có một sức mạnh nào đó thao túng tất cả?
Như vậy, ai là chủ nhân sức mạnh này?
Thẩm Thất lấy nước, vỗ lên mặt, để cho nước lạnh làm cho tinh thần bình tĩnh lại.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa!
Đợi chút nữa rồi nói, đi ăn cơm trước đã!
Thẩm Thất nhanh chóng chuẩn bị, đổi một chiếc áo denim, đơn giản gần gũi.
Khi Thẩm Thất đi ra, mọi người đều đang đợi.
Thẩm Thất nhanh chóng đi tới, tỏ ra rất xin lỗi nói: “xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi."
Mọi người cười biểu thị không sao.
Thẩm Thất ngó nghiêng quan sát, không thấy bóng dáng Thẩm Tử Dao và el, nhịn không được liền hỏi: “mẹ em và cô em đâu?"
Hạ Nhật Ninh đúng lúc này từ ngoài đi vào, giải thích nói: “mẹ và cô có việc cần bàn bạc, vì vậy họ không đi. Mấy người chúng ta là đủ rồi! Vẫn là không nên lôi mẹ tham gia, cũng không nên giới thiệu cô trước. Dù gì, thân phận của cô cũng rất nhạy cảm."
Thẩm Thất gật đầu.
Đúng là như vậy.
Cô là nhà khảo cổ học, cô ấy xuất hiện, thực sự sẽ rất dễ làm cho người ta để ý.
Sau khi những người trẻ tuổi tập hợp đông đủ, đều đi về hướng bản doanh của người Mỹ.
Trạm của mọi người đều không tính là xa, vì vậy đi bộ qua đó, cũng chỉ có mười mấy phút đi bộ.
Không biết có phải là liên quan đến giấc mơ đó không, Thẩm Thất nhịn không được cứ nhìn Hạ Nhật Ninh mãi.
Hạ Nhật Ninh cúi người nói nhỏ vào tai Thẩm Thất: “có phải nhìn ra chồng em đẹp trai, so với đàn ông trên thế giới là đẹp trai nhất không?"
“Tai Thẩm Thất ửng đỏ: “tự luyến!"
“Chẳng lẽ không phải sự thật sao?" Hạ Nhật Ninh nháy mắt, cười xấu xa với Thẩm Thất.
Thẩm Thất không nói gì.
Nam nhân đó rất giống Hạ Nhật Ninh, lúc ngạo mạn cũng rất giống.
Nhưng mà anh ta là thần đế cao cao tại thượng, còn Hạ Nhật Ninh chỉ là người trần.
“Dù sao cũng không cho phép trong mắt em có người nào đẹp trai hơn anh!" Hạ Nhật Ninh bá đạo nói: “chỉ được phép khen anh đẹp trai."
“Vô vị." Thẩm Thất trừng mắt nhìn anh, bước nhanh theo kịp Lưu Nghĩ, khoác tay Lưu NghĩA cùng đi.
Lưu NghĩA trang điểm rất đẹp, Thẩm Thất đứng cạnh cô ấy, làm sao có thể nhìn đây.
Nếu như không phải vì Lưu NghĩA là con gái, hơn nữa còn không cong, Hạ Nhật Ninh sớm đã một chân...
Đến nơi của người Mỹ, Thẩm Thất thấy có rất nhiều người đã đến rồi, túm năm tụm ba lại trò chuyện.
Nhìn thấy bọn người Thẩm Thất đến, tất cả bọn họ đều tập trung lên người Hạ Nhật Ninh.
Cũng không còn cách nào, Hạ Nhật Ninh muốn bình thường cũng không thể bình thường được.
Bởi vì, khuôn mặt của anh quá giống như khuôn mặt của người nam nhân bí ẩn đó.
Không phải, mà là giống nhau như đúc.
Nếu không phải vì Hạ Nhật Ninh quá mạnh, gia thế quá thâm sâu, những người này không dám làm gì anh.
Ước chừng sớm đã bị Hạ Nhật Ninh bắt về nghiên cứu rồi?
Người Mỹ nhìn thấy Hạ Nhật Ninh đến, lập tức vui mừng đi tới chào hỏi: “Hạ tổng đến rổi, đúng là rồng đến nhà tôm."
Đối phương nói tiếng trung
Hạ Nhật Ninh cũng dùng tiếng trung trả lời: “ông qua khách sáo rồi! Nghe nói ngài Thomas lần này chuẩn bị rất đầy đủ, tôi cũng chúc cho ngài Thomas mã đáo thành công."
Lần trước trong số những người thoát được ra ngoài, có Thomas là một trong số đó.
Lúc đó bọn họ rất lúng túng, Hạ Nhật Ninh cũng không để ý thân phận của bọn họ, vì vậy cũng không nghiên cứu kĩ.
Bây giờ nghĩ lại, bí mật của lăng mộ, chính là do Thomas truyền ra ngoài.
Thomas cũng từng là cấp trên của el, vì vậy el chọn cách trốn tránh chứ không muốn gặp mặt.
“Lần trước Hạ tổng không tham gia, lần này có hứng thú tham gia không?" Thomas nhìn chằm chằm Hạ Nhật Ninh, ánh mắt háo hức đó, ai cũng nhận ra được.
Hạ Nhật Ninh giả vờ do dự nói: “cái này... không tốt đâu? Tôi chỉ là đưa vợ đi tảo mộ cha vợ, việc này tôi cũng không giỏi đâu?"
Thomas đầy nhiệt tình nói: “Hạ tổng đây là người tràn đầy tinh thần mạo hiểm! Lần trước thất bại là do hành động một mình, lần này không giống vậy, nếu như chúng ta kết hợp lại, thực lực tăng lên gấp bội lần, chúng ta cũng coi như rất lướn mạnh. Nếu như Hạ tổng không tham gia, không chỉ là một tổn thất lớn, mà còn là một sự tiếc nuối cho chúng tôi!"
Sau khi Thomas nói xong, quay qua nhìn Phùng Mạn Luân: “Phùng thiếu cũng không tham gia sao? Chúng tôi thật sự rất có thành ý."
Phùng Mạn Luân tuy không thích Hạ Nhật Ninh, nhưng trong chuyện này, anh ta nhất định phải cùng tiến với Hạ Nhật Ninh.
Đây là cơ hội thể hiện tốt.
Bởi vậy Phùng Mạn Luân chỉ mỉm cười, nói: “chúng tôi là cùng nhau đến tảo mộ, cho nên hành động phải thống nhất. Nếu không, tiểu sư muội nhà tôi tức giận, lần sau không cho tôi đi bái tế trưởng bối như vậy không tốt?"
Thomas lập tức hiểu ra, lần này nhân vật then chốt không phải là Hạ Nhật Ninh và Phùng Mạn Luân, mà là cô gái phương Đông có nét đẹp dịu dàng tinh tế ở bên cạnh!
Thomas lập tức quay sang nhìn Thẩm Thất: “vị tiểu thư này, chúng ta có thể trò chuyện không?"
Trong đầu Thẩm Thất vẫn còn đang nghĩ đến người nam nhân thần bí đó, nghe Thomas nói, buột miệng nói: “ông muốn đi tìm người đó sao?"
Tác giả :
Phân Hoa Phất Liễu