Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 167
Thẩm Thất không biết Hạ Nhật Ninh đến đây để làm gì.
Nhưng cô vẫn không hỏi hắn.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn rất vui.
Hạ Nhật Ninh chịu bỏ mặc Thôi Nguyệt Lam, chạy tới đây với cô, chứng minh anh ấy vẫn rất quan tâm đến cô.
Nhưng mà, Thẩm Thất vẫn không nhịn được, bèn hỏi Hạ Nhật Ninh: “Sao Thôi tiểu thư không đi theo anh đến đây?"
Hạ Nhật Ninh khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô ấy rất hợp với bà nội, bà nội nói bà đã lớn tuổi rồi, gần đây lại nghỉ ngơi không tốt, bà cần phải chép một ít kinh phật để thêu đốt, nên Lam Lam đã chủ động đi chép giùm bà."
Chép kinh phật...
Thẩm Thất cứng đơ người lại.
Cảnh này, sao lại quen thuộc như vậy?
A, đúng rồi!
Cảnh thường gặp trong phim cung đình đây mà!
Nương nương nào đó cảm thấy chướng mắt với một phi tử, thì sẽ kêu họ đi chép kinh phật!
Không ngờ còn được ứng dụng đến thời nay nữa!
Nhưng mà, Thôi Nguyệt Lam cũng rất kiên trì, ở đó chép những kinh văn mà ngay đến cô ấy cũng không hiểu là gì ư?
Phải biết rằng, hàm ý trong kinh phật vô cùng sâu xa!
Nếu không thì, tại sao các cao tăng lại phải đi giảng giải đạo lý trong kinh phật khắp nơi chứ?
Nhưng mà, từ việc này có thể thấy được, Hạ lão phu nhân thật sự đang giúp cô.
Trong lòng của Thẩm Thất cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù trong lần đầu tiên gặp lão phu nhân, cô căng thẳng như một con chim cút vậy.
Nhưng không ngờ lão phu nhân lại nghĩ cho cô đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thất, trái tim của Hạ Nhật Ninh cũng mềm lòng theo.
Hạ Nhật Ninh giơ tay ra nắm lấy tay của Thẩm Thất, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Thất, em trong lòng anh, không ai có thể so bì được."
Thẩm Thất không nói gì cả.
Chỉ là không ai có thể so bì được thôi ư?
Nhưng lại không phải là “quan trọng nhất", có đúng không?
Làm người không thể tham lam như vậy được.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai đoàn làm phim mới bắt đầu chạy tiến độ.
Lúc đầu, kinh phí đầu tư trong đoàn này chỉ có mấy chục triệu, làm gì cũng phải cân nhắc rõ ràng.
Cho nên, những diễn viên mà họ mới đóng phim đều là những người vừa mới tốt nghiệp hoặc những diễn viên đã bôn ba trong giới giải trí đã lâu nhưng chưa có danh tiếng.
Sau này, Phùng Mạn Luân bỏ nguồn kinh phí lớn để đầu tư, trở thành ông chủ lớn nhất, nên hoàn cảnh của mọi người mới tốt hơn được một chút.
Bây giờ nguyên một đoàn làm phim y hệt như trúng số vậy, giàu có vô cùng.
Nhưng diễn viên thì cũng như vậy cả thôi!
Số tiền này ập đến quá nhanh, nên diễn viên cũng không kịp tuyển chọn người tốt hơn.
Không phải đạo diễn không muốn chọn người có danh tiếng, mà chỉ bởi vì một câu nói của Thẩm Thất.
Thẩm Thất nói như vầy: “Khi không có nhiều kinh phí, chẳng phải chúng ta cũng dự định quay như vậy sao? Tiền ít hay nhiều không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là đại gia đình của chúng ta có thể chơi vui vẻ."
Chính vì câu nói này của Thẩm Thất, nên Hạ Nhật Ninh, Phạm Thành Phạm Ly đột nhiên quyết định, không thay đổi diễn viên nữa! Cứ quay bằng những người này là được rồi!
Dù sao thì bổn thiếu gia có tiền, dù không hay cũng không sao!
Nhân vật nam chính và nữ chính nghe thấy tin này, quả nhiên rất cảm kích Thẩm Thất, xem cô ấy như thần tiên vậy!
Nhưng mà, không lựa chọn lại vai diễn cũng có một hậu quả không nhỏ.
Đó chính là, diễn viên quần chúng không đủ!
Không sao cả, diễn viên quần chúng không đủ, thì đoàn làm phim sẽ lấp đầy những vị trí đó!
Ngay đến đầu bếp phụ trách nấu ăn cũng phải làm diễn viên khách mời, nguyên một đoàn làm phim không ai có thời gian rảnh rỗi cả.
Và ngay lúc này, có một số diễn viên quần chúng không dễ tìm được lắm.
Những diễn viên quần chúng này phải diễn ân oán của người đời trước, nên không thể nào cho nhân vật nam chính nữ chính diễn được.
Ngay đến tuổi tác của họ cũng không thích hợp nữa!
Cho nên, tầm nhìn của đạo diễn chợt tập trung lên những ông chủ của mình.
Cũng không còn cách nào khác, ai biểu những ông chủ đó đều đẹp trai như vậy chứ?
Quả thật là vượt xa sắc đẹp của nam nữ diễn viên chính rất nhiều!
Họ không làm diễn viên khách mời thì đúng là uổng phí mà!
Tuy họ đều vô cùng bảnh bao, nhưng không ai dám đi mở lời với họ cả!
Cuối cùng đạo diễn vẫn không nhịn được, lập tức đi tìm Thẩm Thất thương lượng.
“Nhị thiếu phu nhân, tôi muốn thương lượng với cô một chuyện." Đạo diễn nhìn Thẩm Thất một cách nịnh hót.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần kêu tôi là Thẩm Thất là được rồi mà!" Thẩm Thất vô cùng bất lực: “Việc gì vậy đạo diễn? Có phải muốn tôi phụ trách luôn tạo hình của người khác hay không? Thật ra tạo hình của những nhân vật không quan trọng rất đơn giản, những nhà trang điểm đó có thể hoàn thành được mà."
“Không không không. Có một việc khác tôi cần phải thương lượng với cô." Đạo diễn mặt dày cười nói: “Chúng ta phải tăng thêm cảnh quay."
“Việc này ông phải thương lượng với biên kịch mới đúng chứ, sao lại nói với tôi?" Thẩm Thất ngờ nghệch nhìn ông.
“Khụ khụ, đây là việc mà biên kịch nhờ tôi đến để thương lượng với cô" Đạo diễn đã bán đứng biên kịch của mình: “Anh ấy muốn quay một cảnh ân oán của người đời trước, nhưng trước mắt tất cả diễn viên đều không cách nào diễn được khí chất phiêu bạt và bá khí kiêu ngạo khắp thiên hạ đó."
“Vậy thì sao?" Thẩm Thất vẫn ngơ ngác nhìn ông: “Ông muốn tôi chọn diễn viên giùm ông sao?"
“Không không không, như vậy thì phiền phức quá rồi! Chúng ta không phải đã thỏa thuận là, tuy đoàn chúng ta giàu có nhưng sẽ chi tiêu tiết kiệm sao? Cô xem xem liệu các ông bà chủ có thể làm diễn viên khách mời được không?" Đạo diễn cuối cùng cũng nói thẳng ra hết.
Thẩm Thất chợt há to miệng ra.
Cái gì?
Chúng tôi phải làm diễn viên khách mời ư?
Đừng đùa chứ?
Cô thì không sao, nhưng mấy thiếu gia đó, chịu đóng mới lạ!
Thẩm Thất vừa định mở miệng từ chối, thì giọng nói của Hạ Nhật Ninh truyền đến từ phía sau: “Hả? Chúng tôi phải làm diễn viên khách mời ư? Diễn vai gì vậy?"
Chẳng lẽ Hạ Nhật Ninh đồng ý diễn ư?
Hắn đâu có rảnh rang như vậy đâu?
“Ồ, là như vầy. Biên kịch chợt nảy lên một ý tưởng, nói muốn diễn thêm một cảnh ân oán trên thiên đình của nam nữ chính kiếp trước. Đúng lúc đang thiếu một cặp đôi..." Đạo diễn cẩn thận mở miệng nói.
Hạ Nhật Ninh vừa nghe đến hai chữ cặp đôi, bèn quyết định ngay: “Được! Chúng ta có thể diễn!"
Cái gì?
Có phải mình đã nghe nhầm rồi không?
Hạ Nhật Ninh sao lại nói hắn có thể diễn chứ?
Đôi tai của mình nhất định đã bị mù rồi!
A không đúng, đôi mắt của mình nhất định đã bị điếc rồi!
A cũng không đúng, mình đã bị câm điếc hết trơn rồi!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Thất, cảm thấy vô cùng khoái chí.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy được biểu cảm tươi rói như vậy của Thẩm Thất.
Hình như hắn đã bị ghiền mất rồi, không thể nào cai nghiện được nữa.
“Ta và Tiểu Thất sẽ diễn cặp đôi đó. Còn những người khác ông cứ sắp xếp tùy ý!" Hạ Nhật Ninh thuận miệng nói.
Đạo diễn nghe thấy câu nói của Hạ Nhật Ninh, cảm thấy rất cảm động!
Những ông chủ này quả thật rất liều mạng!
Không những đầu tư nhiều như vậy, mà còn đích thân xuất diễn nữa!
Quả thật là quá cảm động!
Nghe nói Hạ Nhật Ninh đã bán đứng hết những người khác, tin này khiến Phạm Thành Phạm Ly không biết nên nói gì nữa.
Ngay đến Phùng Mạn Luân cũng không biết nói gì thêm.
Cho nên, Thẩm Thất lại có thêm nhiệm vụ mới, chính là thiết kế tạo hình cho những ông chủ!
Bởi vì những cảnh lúc vừa bắt đầu, mọi người đều là thần tiên, cho nên tạo hình của họ phải thể hiện được tiên khí trên người ra ngoài!
Thẩm Thất nhốt mình trong phòng, vẽ liên tiếp hai ngày đêm, cuối cùng cũng thiết kế được tạo hình hoàn toàn mới cho năm người.
Sau khi mỗi người đều trang điểm ăn mặc theo tạo hình của Thẩm Thất...
Nguyên một đoàn làm phim lại hóa đá thêm lần nữa.
Nè, các ông chủ. Các ngài nổi bật như vậy, thì chúng tôi phải kiếm ăn bằng cách nào đây?
Bộ phim này, rốt cuộc người xem đến để xem nhân vật nam chính nữ chính hay là chỉ xem đoạn đầu của phim chứ?
Nhất là Hạ Nhật Ninh, khí chất cao quý như tiên của hắn, có phải hắn dự định cướp hết ánh hào quang của nam chính hay không?
Hãy cho nam chính một con đường sống đi chứ!
Thẩm Thất là người cuối cùng đi ra.
Khi Thẩm Thất mặc bộ đầm dài màu đỏ đi ra, mọi người lại chợt hóa đá thêm một lần nữa.
Đây là tạo hình kiếp trước sau khi hắc hóa của nữ chính.
Một đôi môi căng mọng kiều diễm, đuôi mắt cong vuốt mê hoặc chúng sinh.
Quả lắc đỏ tươi giữa trán, không ngừng đung đưa mỗi khi cô ấy di chuyển.
Thẩm Thất vốn dĩ có khuôn mặt rất tinh tế, là người phụ nữ có nét đẹp cổ điển.
Cô ăn mặc như vậy, chợt chiếm hết hào quang của nữ chính trong tích tắc.
Nam nữ diễn viên chính đều không thiết sống trên đời này nữa rồi!
Tại sao họ lại xuất sắc như vậy được chứ?
Chậc chậc chậc... bộ phim này mà phát sóng, chắc khán giả sẽ chỉ nhớ đến họ mà thôi!
Đạo diễn sau khi nhìn thấy tạo hình của họ, đôi mắt của ông bỗng sáng trưng lên, nhất quyết phải chụp mấy tấm hình cho họ để đem đi tuyên truyền!
Thử nghĩ xem, có ông bà chủ nào chịu cho đoàn làm phim chụp hình để tuyên truyền cơ chứ?
Những người khác không có chứ gì?
Nhưng chúng ta có!
Những ông bà chủ của người khác có thể xuất hiện trước mặt công chúng một cách công khai không?
Nhưng chúng ta có thể!
Tướng mạo của ông bà chủ của người khác có xấu xí không?
Nhưng ông bà chủ của chúng ta không hề như vậy
Hãy tiến lên nào, các ông bà chủ!
Biên kịch vừa nhìn thấy tạo hình của năm người đó, hứng khởi gõ bàn phím không ngừng: “Tôi phải tăng thêm cảnh quay cho mọi người, tăng thêm nhiều hơn nữa!"
Thẩm Thất hất tay áo, nhìn thấy thợ chụp ảnh không ngừng chụp hình cho cô, nhịn không được bèn hỏi đạo diễn: “Như vậy có được không? Chúng tôi chỉ là diễn viên khách mời thôi mà, chỉ cần mấy cảnh quay là được rồi, không cần phải chụp hình tuyên truyền cho chúng tôi đâu!"
“Phải chụp phải chụp chứ! Nhất định phải chụp! Hạ tổng, phiền ngài qua đó đứng chung với Thẩm Thất, để chúng tôi chụp ảnh tạo hình cho hai người?" Đạo diễn kích động đến nỗi không cách nào nói dứt khoát được!
Trời ơi, đột nhiên ông lại rất muốn quay một bộ phim, mời các ông bà chủ của mình đóng vai chính!
Hạ Nhật Ninh trước giờ chưa từng nghe lời như vậy bao giờ cả, hắn rất vui vẻ đứng kế bên Thẩm Thất.
Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ!
Đột nhiên cô lại nhớ ra, suốt đời này, hình như cô vẫn chưa từng chụp hình nghiêm túc với Hạ Nhật Ninh.
Đừng nói là hình cưới, ngay đến hình chụp chung chính thức cũng không có.
Hạ Nhật Ninh dường như cũng nhớ ra chuyện này, hắn vừa làm theo lời của thợ chụp hình, ôm lấy vòng eo của Thẩm Thất từ phía sau, vừa thủ thỉ bên tai của Thẩm Thất: “Tiểu Thất, có phải em đang cảm thấy chúng ta đang chụp hình cưới hay không?"
Đôi tai của Thẩm Thất chợt ửng đỏ lên.
Tạo hình của cô vốn dĩ phải rất quyến rũ, nhưng chợt đỏ mặt lên như vậy, liền tạo nên một không khí khác lạ hơn bình thường.
Thợ nhiếp ảnh quả thật yêu trạng thái đó của Thẩm Thất đến chết đi được, cứ không ngừng ấn nút chụp ảnh.
“Đừng giỡn nữa." Thẩm Thất chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
Nhưng thợ nhiếp ảnh chợt kêu lên: “Hạ tổng, ngài ôm cô ấy một lát có được không?"
Đương nhiên được rồi!
Nhất định phải được!
Hạ Nhật Ninh lập tức bế Thẩm Thất lên, máy tạo gió mà trợ lý đang cầm cứ thổi về hướng của hai người.
Trong phút chốc, hai bộ trang phục màu trắng và đỏ cứ quấn vào nhau, bay phấp phới trên không.
Dù cho chỉ là chụp ảnh, nhưng hai người lại nảy sinh ra một ảo giác như đang bay trên trời vậy.
Thợ nhiếp ảnh cứ điên cuồng chụp hình không ngừng nghĩ, nhưng cũng không quên khóc vì cảm động: “Đây là bộ ảnh tạo hình đẹp nhất mà tôi đã từng chụp! Tôi phải giành giải thường, tôi phải trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu trên thế giới!"
Nhiếp ảnh gia vô cùng hào hứng, nêu ra thêm một yêu cầu: “Hai người có thể thân mật hơn chút không?"
Vừa dứt lời, Hạ Nhật Ninh chợt cúi đầu xuống, khẽ hôn lên quả lắc giữa trán của Thẩm Thất.
Thẩm Thất chợt kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Hạ Nhật Ninh.
Biểu cảm và góc độ của họ, quả thật rất hoàn hảo!
Nhiếp ảnh gia không hề bỏ qua cảnh tượng này chút nào, anh ta nhanh chóng bấm máy điên cuồng để ghi nhớ lại khoảng khắc này!
Còn những người đứng xem xung quanh cứ cảm thấy lạnh lẽo đau thương vô cùng!
Nhưng cô vẫn không hỏi hắn.
Thế nhưng, trong lòng cô vẫn rất vui.
Hạ Nhật Ninh chịu bỏ mặc Thôi Nguyệt Lam, chạy tới đây với cô, chứng minh anh ấy vẫn rất quan tâm đến cô.
Nhưng mà, Thẩm Thất vẫn không nhịn được, bèn hỏi Hạ Nhật Ninh: “Sao Thôi tiểu thư không đi theo anh đến đây?"
Hạ Nhật Ninh khẽ cười, một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô ấy rất hợp với bà nội, bà nội nói bà đã lớn tuổi rồi, gần đây lại nghỉ ngơi không tốt, bà cần phải chép một ít kinh phật để thêu đốt, nên Lam Lam đã chủ động đi chép giùm bà."
Chép kinh phật...
Thẩm Thất cứng đơ người lại.
Cảnh này, sao lại quen thuộc như vậy?
A, đúng rồi!
Cảnh thường gặp trong phim cung đình đây mà!
Nương nương nào đó cảm thấy chướng mắt với một phi tử, thì sẽ kêu họ đi chép kinh phật!
Không ngờ còn được ứng dụng đến thời nay nữa!
Nhưng mà, Thôi Nguyệt Lam cũng rất kiên trì, ở đó chép những kinh văn mà ngay đến cô ấy cũng không hiểu là gì ư?
Phải biết rằng, hàm ý trong kinh phật vô cùng sâu xa!
Nếu không thì, tại sao các cao tăng lại phải đi giảng giải đạo lý trong kinh phật khắp nơi chứ?
Nhưng mà, từ việc này có thể thấy được, Hạ lão phu nhân thật sự đang giúp cô.
Trong lòng của Thẩm Thất cảm thấy ấm áp vô cùng.
Mặc dù trong lần đầu tiên gặp lão phu nhân, cô căng thẳng như một con chim cút vậy.
Nhưng không ngờ lão phu nhân lại nghĩ cho cô đến vậy.
Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thất, trái tim của Hạ Nhật Ninh cũng mềm lòng theo.
Hạ Nhật Ninh giơ tay ra nắm lấy tay của Thẩm Thất, vô cùng nghiêm túc nói: “Tiểu Thất, em trong lòng anh, không ai có thể so bì được."
Thẩm Thất không nói gì cả.
Chỉ là không ai có thể so bì được thôi ư?
Nhưng lại không phải là “quan trọng nhất", có đúng không?
Làm người không thể tham lam như vậy được.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày thứ hai đoàn làm phim mới bắt đầu chạy tiến độ.
Lúc đầu, kinh phí đầu tư trong đoàn này chỉ có mấy chục triệu, làm gì cũng phải cân nhắc rõ ràng.
Cho nên, những diễn viên mà họ mới đóng phim đều là những người vừa mới tốt nghiệp hoặc những diễn viên đã bôn ba trong giới giải trí đã lâu nhưng chưa có danh tiếng.
Sau này, Phùng Mạn Luân bỏ nguồn kinh phí lớn để đầu tư, trở thành ông chủ lớn nhất, nên hoàn cảnh của mọi người mới tốt hơn được một chút.
Bây giờ nguyên một đoàn làm phim y hệt như trúng số vậy, giàu có vô cùng.
Nhưng diễn viên thì cũng như vậy cả thôi!
Số tiền này ập đến quá nhanh, nên diễn viên cũng không kịp tuyển chọn người tốt hơn.
Không phải đạo diễn không muốn chọn người có danh tiếng, mà chỉ bởi vì một câu nói của Thẩm Thất.
Thẩm Thất nói như vầy: “Khi không có nhiều kinh phí, chẳng phải chúng ta cũng dự định quay như vậy sao? Tiền ít hay nhiều không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là đại gia đình của chúng ta có thể chơi vui vẻ."
Chính vì câu nói này của Thẩm Thất, nên Hạ Nhật Ninh, Phạm Thành Phạm Ly đột nhiên quyết định, không thay đổi diễn viên nữa! Cứ quay bằng những người này là được rồi!
Dù sao thì bổn thiếu gia có tiền, dù không hay cũng không sao!
Nhân vật nam chính và nữ chính nghe thấy tin này, quả nhiên rất cảm kích Thẩm Thất, xem cô ấy như thần tiên vậy!
Nhưng mà, không lựa chọn lại vai diễn cũng có một hậu quả không nhỏ.
Đó chính là, diễn viên quần chúng không đủ!
Không sao cả, diễn viên quần chúng không đủ, thì đoàn làm phim sẽ lấp đầy những vị trí đó!
Ngay đến đầu bếp phụ trách nấu ăn cũng phải làm diễn viên khách mời, nguyên một đoàn làm phim không ai có thời gian rảnh rỗi cả.
Và ngay lúc này, có một số diễn viên quần chúng không dễ tìm được lắm.
Những diễn viên quần chúng này phải diễn ân oán của người đời trước, nên không thể nào cho nhân vật nam chính nữ chính diễn được.
Ngay đến tuổi tác của họ cũng không thích hợp nữa!
Cho nên, tầm nhìn của đạo diễn chợt tập trung lên những ông chủ của mình.
Cũng không còn cách nào khác, ai biểu những ông chủ đó đều đẹp trai như vậy chứ?
Quả thật là vượt xa sắc đẹp của nam nữ diễn viên chính rất nhiều!
Họ không làm diễn viên khách mời thì đúng là uổng phí mà!
Tuy họ đều vô cùng bảnh bao, nhưng không ai dám đi mở lời với họ cả!
Cuối cùng đạo diễn vẫn không nhịn được, lập tức đi tìm Thẩm Thất thương lượng.
“Nhị thiếu phu nhân, tôi muốn thương lượng với cô một chuyện." Đạo diễn nhìn Thẩm Thất một cách nịnh hót.
“Không phải tôi đã nói rồi sao, chỉ cần kêu tôi là Thẩm Thất là được rồi mà!" Thẩm Thất vô cùng bất lực: “Việc gì vậy đạo diễn? Có phải muốn tôi phụ trách luôn tạo hình của người khác hay không? Thật ra tạo hình của những nhân vật không quan trọng rất đơn giản, những nhà trang điểm đó có thể hoàn thành được mà."
“Không không không. Có một việc khác tôi cần phải thương lượng với cô." Đạo diễn mặt dày cười nói: “Chúng ta phải tăng thêm cảnh quay."
“Việc này ông phải thương lượng với biên kịch mới đúng chứ, sao lại nói với tôi?" Thẩm Thất ngờ nghệch nhìn ông.
“Khụ khụ, đây là việc mà biên kịch nhờ tôi đến để thương lượng với cô" Đạo diễn đã bán đứng biên kịch của mình: “Anh ấy muốn quay một cảnh ân oán của người đời trước, nhưng trước mắt tất cả diễn viên đều không cách nào diễn được khí chất phiêu bạt và bá khí kiêu ngạo khắp thiên hạ đó."
“Vậy thì sao?" Thẩm Thất vẫn ngơ ngác nhìn ông: “Ông muốn tôi chọn diễn viên giùm ông sao?"
“Không không không, như vậy thì phiền phức quá rồi! Chúng ta không phải đã thỏa thuận là, tuy đoàn chúng ta giàu có nhưng sẽ chi tiêu tiết kiệm sao? Cô xem xem liệu các ông bà chủ có thể làm diễn viên khách mời được không?" Đạo diễn cuối cùng cũng nói thẳng ra hết.
Thẩm Thất chợt há to miệng ra.
Cái gì?
Chúng tôi phải làm diễn viên khách mời ư?
Đừng đùa chứ?
Cô thì không sao, nhưng mấy thiếu gia đó, chịu đóng mới lạ!
Thẩm Thất vừa định mở miệng từ chối, thì giọng nói của Hạ Nhật Ninh truyền đến từ phía sau: “Hả? Chúng tôi phải làm diễn viên khách mời ư? Diễn vai gì vậy?"
Chẳng lẽ Hạ Nhật Ninh đồng ý diễn ư?
Hắn đâu có rảnh rang như vậy đâu?
“Ồ, là như vầy. Biên kịch chợt nảy lên một ý tưởng, nói muốn diễn thêm một cảnh ân oán trên thiên đình của nam nữ chính kiếp trước. Đúng lúc đang thiếu một cặp đôi..." Đạo diễn cẩn thận mở miệng nói.
Hạ Nhật Ninh vừa nghe đến hai chữ cặp đôi, bèn quyết định ngay: “Được! Chúng ta có thể diễn!"
Cái gì?
Có phải mình đã nghe nhầm rồi không?
Hạ Nhật Ninh sao lại nói hắn có thể diễn chứ?
Đôi tai của mình nhất định đã bị mù rồi!
A không đúng, đôi mắt của mình nhất định đã bị điếc rồi!
A cũng không đúng, mình đã bị câm điếc hết trơn rồi!
Hạ Nhật Ninh nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thẩm Thất, cảm thấy vô cùng khoái chí.
Đã rất lâu rồi hắn không thấy được biểu cảm tươi rói như vậy của Thẩm Thất.
Hình như hắn đã bị ghiền mất rồi, không thể nào cai nghiện được nữa.
“Ta và Tiểu Thất sẽ diễn cặp đôi đó. Còn những người khác ông cứ sắp xếp tùy ý!" Hạ Nhật Ninh thuận miệng nói.
Đạo diễn nghe thấy câu nói của Hạ Nhật Ninh, cảm thấy rất cảm động!
Những ông chủ này quả thật rất liều mạng!
Không những đầu tư nhiều như vậy, mà còn đích thân xuất diễn nữa!
Quả thật là quá cảm động!
Nghe nói Hạ Nhật Ninh đã bán đứng hết những người khác, tin này khiến Phạm Thành Phạm Ly không biết nên nói gì nữa.
Ngay đến Phùng Mạn Luân cũng không biết nói gì thêm.
Cho nên, Thẩm Thất lại có thêm nhiệm vụ mới, chính là thiết kế tạo hình cho những ông chủ!
Bởi vì những cảnh lúc vừa bắt đầu, mọi người đều là thần tiên, cho nên tạo hình của họ phải thể hiện được tiên khí trên người ra ngoài!
Thẩm Thất nhốt mình trong phòng, vẽ liên tiếp hai ngày đêm, cuối cùng cũng thiết kế được tạo hình hoàn toàn mới cho năm người.
Sau khi mỗi người đều trang điểm ăn mặc theo tạo hình của Thẩm Thất...
Nguyên một đoàn làm phim lại hóa đá thêm lần nữa.
Nè, các ông chủ. Các ngài nổi bật như vậy, thì chúng tôi phải kiếm ăn bằng cách nào đây?
Bộ phim này, rốt cuộc người xem đến để xem nhân vật nam chính nữ chính hay là chỉ xem đoạn đầu của phim chứ?
Nhất là Hạ Nhật Ninh, khí chất cao quý như tiên của hắn, có phải hắn dự định cướp hết ánh hào quang của nam chính hay không?
Hãy cho nam chính một con đường sống đi chứ!
Thẩm Thất là người cuối cùng đi ra.
Khi Thẩm Thất mặc bộ đầm dài màu đỏ đi ra, mọi người lại chợt hóa đá thêm một lần nữa.
Đây là tạo hình kiếp trước sau khi hắc hóa của nữ chính.
Một đôi môi căng mọng kiều diễm, đuôi mắt cong vuốt mê hoặc chúng sinh.
Quả lắc đỏ tươi giữa trán, không ngừng đung đưa mỗi khi cô ấy di chuyển.
Thẩm Thất vốn dĩ có khuôn mặt rất tinh tế, là người phụ nữ có nét đẹp cổ điển.
Cô ăn mặc như vậy, chợt chiếm hết hào quang của nữ chính trong tích tắc.
Nam nữ diễn viên chính đều không thiết sống trên đời này nữa rồi!
Tại sao họ lại xuất sắc như vậy được chứ?
Chậc chậc chậc... bộ phim này mà phát sóng, chắc khán giả sẽ chỉ nhớ đến họ mà thôi!
Đạo diễn sau khi nhìn thấy tạo hình của họ, đôi mắt của ông bỗng sáng trưng lên, nhất quyết phải chụp mấy tấm hình cho họ để đem đi tuyên truyền!
Thử nghĩ xem, có ông bà chủ nào chịu cho đoàn làm phim chụp hình để tuyên truyền cơ chứ?
Những người khác không có chứ gì?
Nhưng chúng ta có!
Những ông bà chủ của người khác có thể xuất hiện trước mặt công chúng một cách công khai không?
Nhưng chúng ta có thể!
Tướng mạo của ông bà chủ của người khác có xấu xí không?
Nhưng ông bà chủ của chúng ta không hề như vậy
Hãy tiến lên nào, các ông bà chủ!
Biên kịch vừa nhìn thấy tạo hình của năm người đó, hứng khởi gõ bàn phím không ngừng: “Tôi phải tăng thêm cảnh quay cho mọi người, tăng thêm nhiều hơn nữa!"
Thẩm Thất hất tay áo, nhìn thấy thợ chụp ảnh không ngừng chụp hình cho cô, nhịn không được bèn hỏi đạo diễn: “Như vậy có được không? Chúng tôi chỉ là diễn viên khách mời thôi mà, chỉ cần mấy cảnh quay là được rồi, không cần phải chụp hình tuyên truyền cho chúng tôi đâu!"
“Phải chụp phải chụp chứ! Nhất định phải chụp! Hạ tổng, phiền ngài qua đó đứng chung với Thẩm Thất, để chúng tôi chụp ảnh tạo hình cho hai người?" Đạo diễn kích động đến nỗi không cách nào nói dứt khoát được!
Trời ơi, đột nhiên ông lại rất muốn quay một bộ phim, mời các ông bà chủ của mình đóng vai chính!
Hạ Nhật Ninh trước giờ chưa từng nghe lời như vậy bao giờ cả, hắn rất vui vẻ đứng kế bên Thẩm Thất.
Thẩm Thất đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ!
Đột nhiên cô lại nhớ ra, suốt đời này, hình như cô vẫn chưa từng chụp hình nghiêm túc với Hạ Nhật Ninh.
Đừng nói là hình cưới, ngay đến hình chụp chung chính thức cũng không có.
Hạ Nhật Ninh dường như cũng nhớ ra chuyện này, hắn vừa làm theo lời của thợ chụp hình, ôm lấy vòng eo của Thẩm Thất từ phía sau, vừa thủ thỉ bên tai của Thẩm Thất: “Tiểu Thất, có phải em đang cảm thấy chúng ta đang chụp hình cưới hay không?"
Đôi tai của Thẩm Thất chợt ửng đỏ lên.
Tạo hình của cô vốn dĩ phải rất quyến rũ, nhưng chợt đỏ mặt lên như vậy, liền tạo nên một không khí khác lạ hơn bình thường.
Thợ nhiếp ảnh quả thật yêu trạng thái đó của Thẩm Thất đến chết đi được, cứ không ngừng ấn nút chụp ảnh.
“Đừng giỡn nữa." Thẩm Thất chỉ có thể trả lời như vậy thôi.
Nhưng thợ nhiếp ảnh chợt kêu lên: “Hạ tổng, ngài ôm cô ấy một lát có được không?"
Đương nhiên được rồi!
Nhất định phải được!
Hạ Nhật Ninh lập tức bế Thẩm Thất lên, máy tạo gió mà trợ lý đang cầm cứ thổi về hướng của hai người.
Trong phút chốc, hai bộ trang phục màu trắng và đỏ cứ quấn vào nhau, bay phấp phới trên không.
Dù cho chỉ là chụp ảnh, nhưng hai người lại nảy sinh ra một ảo giác như đang bay trên trời vậy.
Thợ nhiếp ảnh cứ điên cuồng chụp hình không ngừng nghĩ, nhưng cũng không quên khóc vì cảm động: “Đây là bộ ảnh tạo hình đẹp nhất mà tôi đã từng chụp! Tôi phải giành giải thường, tôi phải trở thành nhiếp ảnh gia hàng đầu trên thế giới!"
Nhiếp ảnh gia vô cùng hào hứng, nêu ra thêm một yêu cầu: “Hai người có thể thân mật hơn chút không?"
Vừa dứt lời, Hạ Nhật Ninh chợt cúi đầu xuống, khẽ hôn lên quả lắc giữa trán của Thẩm Thất.
Thẩm Thất chợt kinh ngạc mở to mắt ra nhìn Hạ Nhật Ninh.
Biểu cảm và góc độ của họ, quả thật rất hoàn hảo!
Nhiếp ảnh gia không hề bỏ qua cảnh tượng này chút nào, anh ta nhanh chóng bấm máy điên cuồng để ghi nhớ lại khoảng khắc này!
Còn những người đứng xem xung quanh cứ cảm thấy lạnh lẽo đau thương vô cùng!
Tác giả :
Phân Hoa Phất Liễu