Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)
Chương 157
Một câu nói, đều thu hút được hết sự chú ý của mọi người.
Không biết đám người kia có phải coi 《 Tầm Long Quyết 》 nhiều rồi không, hay là 《 Đạo Mộ Bút ký 》 nhiều rồi, cái tư thế cái trang bị kia đều đang copy lại động tác của ở trong phim a.
Được rồi, ít nhất Thẩm Thất là cho rằng như vậy đấy.
Đã từng lúc nào, Thẩm Thất mê dòng đạo mộ mê đến không có không được đấy.
Nhưng mà đây cũng không cho thấy cô đối với chuyện đạo mộ này cảm thấy hứng thú.
Nếu như không phải là bởi vì cô của cô ở trong đội ngũ này, cô tuyệt đối sẽ không muốn ở đây vây xem chuyện đáng sợ như vậy!
Rất nhiều chuyện, đúng là không cách nào giải thích được không nào?
Đúng là rất huyền diệu được không nào?
Nhưng mà, coi như là Thẩm Thất đối với chuyện này không có hứng thú đến cỡ nào, lúc này cũng bị thu hút sự chú ý rồi.
Cô cũng rất tò mò trong quan tài mauy2 trắng bạc kỳ kỳ quái quái kìa sẽ có cái gì.
Những người kia sau khi làm xong những nghi thức, bắt đầu mở hòm quan tài.
Bất kể là người ở hiện trường, hay là người ở bên ngoài đang dùng máy tính xách tay xem, hoặc là những người chỉ dùng ống dòm rình coi, giờ này phút này, tất cả đều nín thở tập trung suy nghĩ.
Không ai biết rõ trong quan tài có cái gì.
Không ai biết rõ sẽ xuất hiện hiện tượng gì.
Không ai biết là tốt lành hay là bất hạnh.
Tất cả mọi người đều đợi giờ phút này.
Quan tài được từ từ thôi động, một tia sáng yếu ớt từ trong quan tài lộ ra.
Ánh sáng hình như mang theo chút màu trắng sữa, nhưng lại mang theo chút rét lạnh và... bá khí.
Đúng vậy, mặc dù là cách mấy trăm mét dưới mặt đất, mặc dù là cách một cái màn ảnh máy vi tính, mặc dù là đỉnh núi ở ngoài nghìn mét.
Mọi người vẫn có thể cảm nhận luồng bá khí kia lúc mở hòm quan tài ra.
Có phải rất huyền diệu không?
Cảm giác là như vậy.
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Và một giây sau, chuyện càng thêm thần kỳ đã xảy ra.
Lúc mấy người mở hòm quan tài kia quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong quan tài, sắc mặt lại cùng nhau thay đổi, thậm chí có người khó có thể tin kinh ngạc kêu một tiếng: "Làm sao lại..."
Hình ảnh của camera trở nên có chút không ổn định, tất cả mọi người, những người vây xem đều điên cuồng mà trợn to cả hai mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ hình ảnh tuyệt vời nào.
Cảm tạ Thượng Đế, chất lượng camera của người kia vẫn là rất cứng đấy, ở lúc này lại vẫn chưa có bị hư!
Mà hình anh ở một giây sau, khiến mọi người đang vây xem ở hiện trường, trợn mắt hốc mồm!
Lúc quan tài được mở ra, cả quan tài trong nháy mắt điều chỉnh vị trí, từ vốn đang lơ lửng đặt ngang chuyển thành lơ lửng đặt dựng thẳng ở trên trời.
Mọi thứ ở trong quan tài, rõ rõ ràng ràng mà thấu qua camera truyền tới.
Tất cả mọi người khi nhìn rõ nhân vật ở trong quan tài, những người ở hiện trường và vây xem cũng cùng thất thanh hét lên: "Làm sao lại..."
Chỉ thấy trong quan tài đang nằm một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ tà mị, tóc bạc được bó cao.
Khuôn mặt của người đàn ông này, lại cùng Hạ Nhật Ninh dường như giống y như đúc.
"Làm sao lại..." Thẩm Thất cũng cùng theo hét lên, hình như là tất cả mọi người, theo bản năng đồng thời quay đầu nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình, cũng là một vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay vào lúc này, người đàn ông ở trong quan tài kia lại sống lại rồi!
Anh ấy chậm rãi mở hai con mắt lên.
Một đôi mắt phượng hẹp dài giương lên, cực kỳ yêu mỵ.
Cùng Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không giống chính là màu mắt của anh ấy.
Hạ Nhật Ninh là màu đen, còn anh ấy là màu đỏ diêm dúa lẳng lơ.
Người đàn ông kia rất nhanh đã tìm được vị trí của camera, anh ấy nhìn chằm chằm vào camera, dường như thấu qua camera, thấu qua màn ảnh máy vi tính, cũng thấu qua ống dòm ở ngoài nghìn mét, sâc sắc nhìn thấy được đáy lòng của Hạ Nhật Ninh.
Lòng của Hạ Nhật Ninh, lần đầu tiên đã có một thứ gọi là rung động.
Cái loại cảm giác kia, lại không phải là sợ hãi, mà là... quen thuộc.
Người đàn ông sau khi nhìn xong, nói một câu nói.
Camera thì không cách nào truyền tải âm thanh, thế nhưng biểu cảm của người đàn ông này thật là quá mức rõ rệt rồi, vì vậy từ biểu hiện trên môi của anh ấy cũng có thể đoán được, lời anh ấy nói là: "Thật quá ngu xuẩn."
Vừa mới nói xong, cả camera kịch liệt mà lắc lư một cái, ngay sau đó trên màn ảnh máy vi tính xảy ra hiện tượng gợn sóng.
Tín hiệu gián đoạn.
Lúc này, tất cả mọi người ngu cả người rồi.
Chuyện này, giải thích thế nào?
Xin nhà khoa học giải thích!
Hạ Nhật Ninh để ống dòm xuống, sờ sờ gương mặt của mình, nói: "Tôi cũng không biết, các ngươi không cần nhìn tôi như vậy."
Thẩm Thất là người đầu tiên nhịn không được, tiến lên nhéo nhéo đôi má của Hạ Nhật Ninh.
Vẫn tốt, là ấm áp đấy.
Quá kinh hãi rồi.
Quá là kỳ dị rồi.
Con tim bé nhỏ của tôi sắp nhảy bịch bịch ra ngoài rồi!
Dưới mặt đất còn xảy ra chuyện gì rồi?
Phần tiếp theo đâu?
Phần tiếp theo khi người đàn ông kia nói xong câu nói kia đâu?
Lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người đều bị điên cuồng mà khuấy động lên rồi.
Thế nhưng là không ai dám xuống dưới xem cái rốt cuộc.
Người đàn ông kia, đúng là thật đáng sợ!
Thẩm ngũ nhịn không được nói: "Thế giới vô biên không thiếu cái lạ. Mắt giống nhau đến cái mức này, cũng thật sự là đủ kinh hãi đấy."
Những người khác đều hùa theo gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phùng Mạn Luân cũng nhịn không được nữa mà hỏi Hạ Nhật Ninh: "Anh nằm mơ mơ tới một người giống anh y như đúc, có lẽ là cũng phải bừng tỉnh chăng?"
"Cút." Hạ Nhật Ninh tức giận lườm anh ấy một cái.
Ngay vào lúc này, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng nổ kịch liệt.
Tất cả mọi người đồng thời đem ống dòm giơ lên, hướng phía bên kia nhìn sang.
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên từng mảng lớn sụp đổ xuống.
Những người hậu cần trợ giúp bởi vì khoảng cách quá gần, trong nháy mắt bị mảnh đất sụp đổ kia nuốt xuống dưới.
Những người kia thậm chí ngay cả gào thét cũng không kịp kêu một tiếng, cũng đã bị động đen đột nhiên mở ra miệng khổng lồ kia nuốt xuống dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đất tung bay, che khuất bầu trời.
Trên đỉnh núi ở phía xa ngoài nghìn mét, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự rung động lắc lư ở dưới chân.
Hang mộ kia, hoàn toàn sụp xuống rồi chứ?
Vậy người trong hang mộ đâu?
Còn có thể sống sót đi ra không?
Thẩm Thất hồi hộp nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh dở khóc dở cười: "Anh không phải là người kia, anh nói cũng không tính a! Nhưng mà, cô của em là người lương thiện ắt có trời giúp, có lẽ sẽ không có việc gì đâu."
Đáy lòng của Hạ Nhật Ninh đúng là cũng tiết ra sự nghi hoặc.
Tại sao người chết kia lại có thể sống lại?
Tại sao tướng mạo của anh ấy lại giống với mình như vậy?
Tuy rằng chuyện khuôn mặt giống nahu này có lúc xảy ra, thí dụ như một phi tử thời triều Thanh màn cuối giống với chị Phượng, Lương Khải Siêu còn giống Stephon Marbury, thế nhưng cùng Hạ Nhật Ninh giống nhau như vậy vẫn là rất ít gặp đấy.
Mấu chốt là khí chất cũng giống a!
Phi tử thời triều Thanh kia cùng chị Phượng không phải một khí chất, Lương Khải Siêu cùng Stephon Marbury cũng không phải là một khí chất.
Thế nhưng là khí chất của người đàn ông kia cùng Hạ Nhật Ninh, quả thực là giống y như đúc!
Hiện tại đáy sụp đổ, cái này thì trở thành một bí ẩn, đem vương triều hoàn toàn chìm xuống dưới nền đất rồi chăng?
Bụi đất tung bay được cũng hơn mười phút rồi, cuối cùng cũng dần dần khôi phục độ nhìn thấy rồi.
Thẩm Thất giơ lên ống dòm nhìn qua bên đó, bên kia một vùng trống rỗng, không còn có cái gì.
Dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Động trộm không tồn tại.
Vết người không tồn tại.
Tất cả mọi thứ, đều không tồn tại.
Cô, bà ấy thế nào rồi?
Ngay vào lúc này, Thẩm Ngũ đột nhiên kêu lên: "Tiểu Thất, em mau nhìn qua bên sông, có người bị dội ra ngoài rồi!"
Ống kinh của Thẩm Thất chợt kéo đến trên con sông ở phía xa.
Quả nhiên, trên một cái bè gỗ hình như có mấy người đang nằm sấp.
Mỗi người đều là bộ dạng sống dở chết dở, sống chết không rõ.
Xem ra nhiều người đi vào như vậy, cũng chỉ có mấy người trốn ra được.
"Chúng ta đi xem!" Thẩm Thất ném ống dòm ở trong tay, cất bước chạy ra ngoài.
"Tôi cũng đi!" Mấy người nhao nhao đáp lại, cùng theo vọt xuống.
Rầm rầm một đám người, đều hướng phía chân núi chạy xuống.
Vừa tới chân núi, ông chú liền nói: "Ài ài, các ngươi không cần chạy, bên kia sập rồi, bên này của chúng tôi cũng không có việc gì. Một vùng này của chúng tôi là có Đại Đế trông coi đấy, sập không được đâu!"
Mấy người đang chạy, tập thể đều chợt dừng bước.
Bọn bảo vệ lao qua bển cứu người trước rồi, mấy người đồng thời quay đầu nhìn ông chú.
Câu nói này, khi ngày đầu tiên bọn họ đến, ông chú cũng đã nói rồi, thế nhưng mọi người chẳng qua coi đó là mê tín của bản địa, sau đó cười cho qua chuyện.
Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy hình ảnh ở dưới nền đất kia, sau đó lại lần nữa nghe được câu nói này của ông chú, đột nhiên cảm thấy ớn cả xương sống.
Đại Đế luôn phù hộ vùng núi này?
Câu nói này, tại sao nghe thấy, có cảm giác kỳ dị?
Đại Đế là ai?
Ông ấy tại sao phải phù hộ vùng núi này?
Hạ Nhật Ninh nhịn không được hỏi: "Ông chú, Đại Đế mà chú nói là ai a?"
"Đương nhiên chính là Thần Linh trông coi vùng núi rừng này a." Ông chú một vẻ đương nhiên mà trả lời.
Được rồi, cùng với một ông chú có tư duy không có ở cùng một không gian mà nói chuyện kỳ dị, quả thực không phải là một lựa chọn đúng.
Hạ Nhật Ninh sau khi yên lặng một hồi, Thẩm Ngũ mở miệng hỏi: "Ông chú, Đại Đế mà chú nói, là chỉ Đế Vương huyền bí kia từng ở trên mảnh thổ này làm chúa vương triều sao?"
Đại thúc gật đầu nói: "Đúng vậy a, người ở nơi này của chúng tôi đều biết, một vùng sinh linh này của chúng tôi đều là đã bị Đại Đế che chở đấy. Người xem, mặt đất sụp đổ ở bên kia, bên này của chúng tôi thì chuyện gì cũng không có."
"Đây là tại sao vậy?" Thẩm Thất nhịn không được truy vấn.
"Truyền thuyết, một nơi nào đó trong vùng núi này, mai táng người phụ nữ mà Đại Đế yêu nhất. Sau khi ông ấy chết rồi, chọn mai táng ở chỗ này, là vì coi giữ người yêu của ông ấy." Ông chú trả lời.
A, được rồi, hướng đi của câu chuyện lại lần nữa trở nên kỳ dị rồi.
Từ phong cách đạo mộ trong nháy mắt biến thành phong cách huyền huyễn tu chân rồi!
"Nhìn thấy con sông này chưa? Các người nhìn kỹ một chút, có phải giống như một con Rồng? Mà một vùng núi này, có giống như là một thiếu nữ đang ngủ say không?" Ông chú hăng hái hừng hực mà tiếp tục kể truyền thuyết của bản địa: "Truyền thuyết, sau khi người phụ nữ yêu nhất của Đại Đế chết đi mai táng ở chỗ này, vì vậy thổ địa ở nơi đây liền biến thành bộ dạng bà ấy đang ngủ say. Đại Đế đem thân thể của mình biến thành dòng sông, ngày đêm trông coi, vây quanh vùng núi này, cái này được gọi là sống chết không rời."
Thẩm Thất há to miệng, ông chút, chú không đi viết chuyện tình yêu, thật sự là có tài mà không biết phát huy rồi!
Lúc này, bảo vệ truyền đến tín hiệu, người đều được cứu lên rồi.
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh không quan tâm được gì khác, chào hỏi với ông chú liền vọt qua.
Thẩm Thất chạy quá gấp rồi, chừng như sắp hô hấp không được rồi.
Cũng may chân núi cách bờ sông không xa, vài phút liền chạy tới rồi.
Mấy người một thân thảm hại bị cứu lên bờ, ai cũng đều là sắc mặt tái nhợt, mặt không có chút máu.
Thẩm Thất từ trong mấy người này một phát liền tìm thấy el rồi, lòng của Thẩm Thất, cuối cùng yên tâm rồi!
Mấy người bảo vệ thay phiên làm hô hấp nhân tạo, mấy người này oa oa phun ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại.
Thế nhưng là lúc mấy người này mở mắt lên, không phải sự vui mừng và như trút được gánh nặng, mà là sắc mặt của mỗi người đều nặng nề đến tuyệt vọng.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
"Cô!" Thẩm Thất cũng không quan tâm thứ gì khác nữa rồi, bước nhanh vọt tới trước mặt el: "Cô thế nào rồi?"
Không biết đám người kia có phải coi 《 Tầm Long Quyết 》 nhiều rồi không, hay là 《 Đạo Mộ Bút ký 》 nhiều rồi, cái tư thế cái trang bị kia đều đang copy lại động tác của ở trong phim a.
Được rồi, ít nhất Thẩm Thất là cho rằng như vậy đấy.
Đã từng lúc nào, Thẩm Thất mê dòng đạo mộ mê đến không có không được đấy.
Nhưng mà đây cũng không cho thấy cô đối với chuyện đạo mộ này cảm thấy hứng thú.
Nếu như không phải là bởi vì cô của cô ở trong đội ngũ này, cô tuyệt đối sẽ không muốn ở đây vây xem chuyện đáng sợ như vậy!
Rất nhiều chuyện, đúng là không cách nào giải thích được không nào?
Đúng là rất huyền diệu được không nào?
Nhưng mà, coi như là Thẩm Thất đối với chuyện này không có hứng thú đến cỡ nào, lúc này cũng bị thu hút sự chú ý rồi.
Cô cũng rất tò mò trong quan tài mauy2 trắng bạc kỳ kỳ quái quái kìa sẽ có cái gì.
Những người kia sau khi làm xong những nghi thức, bắt đầu mở hòm quan tài.
Bất kể là người ở hiện trường, hay là người ở bên ngoài đang dùng máy tính xách tay xem, hoặc là những người chỉ dùng ống dòm rình coi, giờ này phút này, tất cả đều nín thở tập trung suy nghĩ.
Không ai biết rõ trong quan tài có cái gì.
Không ai biết rõ sẽ xuất hiện hiện tượng gì.
Không ai biết là tốt lành hay là bất hạnh.
Tất cả mọi người đều đợi giờ phút này.
Quan tài được từ từ thôi động, một tia sáng yếu ớt từ trong quan tài lộ ra.
Ánh sáng hình như mang theo chút màu trắng sữa, nhưng lại mang theo chút rét lạnh và... bá khí.
Đúng vậy, mặc dù là cách mấy trăm mét dưới mặt đất, mặc dù là cách một cái màn ảnh máy vi tính, mặc dù là đỉnh núi ở ngoài nghìn mét.
Mọi người vẫn có thể cảm nhận luồng bá khí kia lúc mở hòm quan tài ra.
Có phải rất huyền diệu không?
Cảm giác là như vậy.
Chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.
Và một giây sau, chuyện càng thêm thần kỳ đã xảy ra.
Lúc mấy người mở hòm quan tài kia quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong quan tài, sắc mặt lại cùng nhau thay đổi, thậm chí có người khó có thể tin kinh ngạc kêu một tiếng: "Làm sao lại..."
Hình ảnh của camera trở nên có chút không ổn định, tất cả mọi người, những người vây xem đều điên cuồng mà trợn to cả hai mắt, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ hình ảnh tuyệt vời nào.
Cảm tạ Thượng Đế, chất lượng camera của người kia vẫn là rất cứng đấy, ở lúc này lại vẫn chưa có bị hư!
Mà hình anh ở một giây sau, khiến mọi người đang vây xem ở hiện trường, trợn mắt hốc mồm!
Lúc quan tài được mở ra, cả quan tài trong nháy mắt điều chỉnh vị trí, từ vốn đang lơ lửng đặt ngang chuyển thành lơ lửng đặt dựng thẳng ở trên trời.
Mọi thứ ở trong quan tài, rõ rõ ràng ràng mà thấu qua camera truyền tới.
Tất cả mọi người khi nhìn rõ nhân vật ở trong quan tài, những người ở hiện trường và vây xem cũng cùng thất thanh hét lên: "Làm sao lại..."
Chỉ thấy trong quan tài đang nằm một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ tà mị, tóc bạc được bó cao.
Khuôn mặt của người đàn ông này, lại cùng Hạ Nhật Ninh dường như giống y như đúc.
"Làm sao lại..." Thẩm Thất cũng cùng theo hét lên, hình như là tất cả mọi người, theo bản năng đồng thời quay đầu nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh đưa tay sờ sờ khuôn mặt của mình, cũng là một vẻ mặt kinh ngạc.
Ngay vào lúc này, người đàn ông ở trong quan tài kia lại sống lại rồi!
Anh ấy chậm rãi mở hai con mắt lên.
Một đôi mắt phượng hẹp dài giương lên, cực kỳ yêu mỵ.
Cùng Hạ Nhật Ninh hoàn toàn không giống chính là màu mắt của anh ấy.
Hạ Nhật Ninh là màu đen, còn anh ấy là màu đỏ diêm dúa lẳng lơ.
Người đàn ông kia rất nhanh đã tìm được vị trí của camera, anh ấy nhìn chằm chằm vào camera, dường như thấu qua camera, thấu qua màn ảnh máy vi tính, cũng thấu qua ống dòm ở ngoài nghìn mét, sâc sắc nhìn thấy được đáy lòng của Hạ Nhật Ninh.
Lòng của Hạ Nhật Ninh, lần đầu tiên đã có một thứ gọi là rung động.
Cái loại cảm giác kia, lại không phải là sợ hãi, mà là... quen thuộc.
Người đàn ông sau khi nhìn xong, nói một câu nói.
Camera thì không cách nào truyền tải âm thanh, thế nhưng biểu cảm của người đàn ông này thật là quá mức rõ rệt rồi, vì vậy từ biểu hiện trên môi của anh ấy cũng có thể đoán được, lời anh ấy nói là: "Thật quá ngu xuẩn."
Vừa mới nói xong, cả camera kịch liệt mà lắc lư một cái, ngay sau đó trên màn ảnh máy vi tính xảy ra hiện tượng gợn sóng.
Tín hiệu gián đoạn.
Lúc này, tất cả mọi người ngu cả người rồi.
Chuyện này, giải thích thế nào?
Xin nhà khoa học giải thích!
Hạ Nhật Ninh để ống dòm xuống, sờ sờ gương mặt của mình, nói: "Tôi cũng không biết, các ngươi không cần nhìn tôi như vậy."
Thẩm Thất là người đầu tiên nhịn không được, tiến lên nhéo nhéo đôi má của Hạ Nhật Ninh.
Vẫn tốt, là ấm áp đấy.
Quá kinh hãi rồi.
Quá là kỳ dị rồi.
Con tim bé nhỏ của tôi sắp nhảy bịch bịch ra ngoài rồi!
Dưới mặt đất còn xảy ra chuyện gì rồi?
Phần tiếp theo đâu?
Phần tiếp theo khi người đàn ông kia nói xong câu nói kia đâu?
Lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người đều bị điên cuồng mà khuấy động lên rồi.
Thế nhưng là không ai dám xuống dưới xem cái rốt cuộc.
Người đàn ông kia, đúng là thật đáng sợ!
Thẩm ngũ nhịn không được nói: "Thế giới vô biên không thiếu cái lạ. Mắt giống nhau đến cái mức này, cũng thật sự là đủ kinh hãi đấy."
Những người khác đều hùa theo gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Phùng Mạn Luân cũng nhịn không được nữa mà hỏi Hạ Nhật Ninh: "Anh nằm mơ mơ tới một người giống anh y như đúc, có lẽ là cũng phải bừng tỉnh chăng?"
"Cút." Hạ Nhật Ninh tức giận lườm anh ấy một cái.
Ngay vào lúc này, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng nổ kịch liệt.
Tất cả mọi người đồng thời đem ống dòm giơ lên, hướng phía bên kia nhìn sang.
Chỉ thấy mặt đất đột nhiên từng mảng lớn sụp đổ xuống.
Những người hậu cần trợ giúp bởi vì khoảng cách quá gần, trong nháy mắt bị mảnh đất sụp đổ kia nuốt xuống dưới.
Những người kia thậm chí ngay cả gào thét cũng không kịp kêu một tiếng, cũng đã bị động đen đột nhiên mở ra miệng khổng lồ kia nuốt xuống dưới.
Trong khoảng thời gian ngắn, bụi đất tung bay, che khuất bầu trời.
Trên đỉnh núi ở phía xa ngoài nghìn mét, tất cả mọi người đều cảm nhận được sự rung động lắc lư ở dưới chân.
Hang mộ kia, hoàn toàn sụp xuống rồi chứ?
Vậy người trong hang mộ đâu?
Còn có thể sống sót đi ra không?
Thẩm Thất hồi hộp nhìn về phía Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh dở khóc dở cười: "Anh không phải là người kia, anh nói cũng không tính a! Nhưng mà, cô của em là người lương thiện ắt có trời giúp, có lẽ sẽ không có việc gì đâu."
Đáy lòng của Hạ Nhật Ninh đúng là cũng tiết ra sự nghi hoặc.
Tại sao người chết kia lại có thể sống lại?
Tại sao tướng mạo của anh ấy lại giống với mình như vậy?
Tuy rằng chuyện khuôn mặt giống nahu này có lúc xảy ra, thí dụ như một phi tử thời triều Thanh màn cuối giống với chị Phượng, Lương Khải Siêu còn giống Stephon Marbury, thế nhưng cùng Hạ Nhật Ninh giống nhau như vậy vẫn là rất ít gặp đấy.
Mấu chốt là khí chất cũng giống a!
Phi tử thời triều Thanh kia cùng chị Phượng không phải một khí chất, Lương Khải Siêu cùng Stephon Marbury cũng không phải là một khí chất.
Thế nhưng là khí chất của người đàn ông kia cùng Hạ Nhật Ninh, quả thực là giống y như đúc!
Hiện tại đáy sụp đổ, cái này thì trở thành một bí ẩn, đem vương triều hoàn toàn chìm xuống dưới nền đất rồi chăng?
Bụi đất tung bay được cũng hơn mười phút rồi, cuối cùng cũng dần dần khôi phục độ nhìn thấy rồi.
Thẩm Thất giơ lên ống dòm nhìn qua bên đó, bên kia một vùng trống rỗng, không còn có cái gì.
Dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Động trộm không tồn tại.
Vết người không tồn tại.
Tất cả mọi thứ, đều không tồn tại.
Cô, bà ấy thế nào rồi?
Ngay vào lúc này, Thẩm Ngũ đột nhiên kêu lên: "Tiểu Thất, em mau nhìn qua bên sông, có người bị dội ra ngoài rồi!"
Ống kinh của Thẩm Thất chợt kéo đến trên con sông ở phía xa.
Quả nhiên, trên một cái bè gỗ hình như có mấy người đang nằm sấp.
Mỗi người đều là bộ dạng sống dở chết dở, sống chết không rõ.
Xem ra nhiều người đi vào như vậy, cũng chỉ có mấy người trốn ra được.
"Chúng ta đi xem!" Thẩm Thất ném ống dòm ở trong tay, cất bước chạy ra ngoài.
"Tôi cũng đi!" Mấy người nhao nhao đáp lại, cùng theo vọt xuống.
Rầm rầm một đám người, đều hướng phía chân núi chạy xuống.
Vừa tới chân núi, ông chú liền nói: "Ài ài, các ngươi không cần chạy, bên kia sập rồi, bên này của chúng tôi cũng không có việc gì. Một vùng này của chúng tôi là có Đại Đế trông coi đấy, sập không được đâu!"
Mấy người đang chạy, tập thể đều chợt dừng bước.
Bọn bảo vệ lao qua bển cứu người trước rồi, mấy người đồng thời quay đầu nhìn ông chú.
Câu nói này, khi ngày đầu tiên bọn họ đến, ông chú cũng đã nói rồi, thế nhưng mọi người chẳng qua coi đó là mê tín của bản địa, sau đó cười cho qua chuyện.
Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy hình ảnh ở dưới nền đất kia, sau đó lại lần nữa nghe được câu nói này của ông chú, đột nhiên cảm thấy ớn cả xương sống.
Đại Đế luôn phù hộ vùng núi này?
Câu nói này, tại sao nghe thấy, có cảm giác kỳ dị?
Đại Đế là ai?
Ông ấy tại sao phải phù hộ vùng núi này?
Hạ Nhật Ninh nhịn không được hỏi: "Ông chú, Đại Đế mà chú nói là ai a?"
"Đương nhiên chính là Thần Linh trông coi vùng núi rừng này a." Ông chú một vẻ đương nhiên mà trả lời.
Được rồi, cùng với một ông chú có tư duy không có ở cùng một không gian mà nói chuyện kỳ dị, quả thực không phải là một lựa chọn đúng.
Hạ Nhật Ninh sau khi yên lặng một hồi, Thẩm Ngũ mở miệng hỏi: "Ông chú, Đại Đế mà chú nói, là chỉ Đế Vương huyền bí kia từng ở trên mảnh thổ này làm chúa vương triều sao?"
Đại thúc gật đầu nói: "Đúng vậy a, người ở nơi này của chúng tôi đều biết, một vùng sinh linh này của chúng tôi đều là đã bị Đại Đế che chở đấy. Người xem, mặt đất sụp đổ ở bên kia, bên này của chúng tôi thì chuyện gì cũng không có."
"Đây là tại sao vậy?" Thẩm Thất nhịn không được truy vấn.
"Truyền thuyết, một nơi nào đó trong vùng núi này, mai táng người phụ nữ mà Đại Đế yêu nhất. Sau khi ông ấy chết rồi, chọn mai táng ở chỗ này, là vì coi giữ người yêu của ông ấy." Ông chú trả lời.
A, được rồi, hướng đi của câu chuyện lại lần nữa trở nên kỳ dị rồi.
Từ phong cách đạo mộ trong nháy mắt biến thành phong cách huyền huyễn tu chân rồi!
"Nhìn thấy con sông này chưa? Các người nhìn kỹ một chút, có phải giống như một con Rồng? Mà một vùng núi này, có giống như là một thiếu nữ đang ngủ say không?" Ông chú hăng hái hừng hực mà tiếp tục kể truyền thuyết của bản địa: "Truyền thuyết, sau khi người phụ nữ yêu nhất của Đại Đế chết đi mai táng ở chỗ này, vì vậy thổ địa ở nơi đây liền biến thành bộ dạng bà ấy đang ngủ say. Đại Đế đem thân thể của mình biến thành dòng sông, ngày đêm trông coi, vây quanh vùng núi này, cái này được gọi là sống chết không rời."
Thẩm Thất há to miệng, ông chút, chú không đi viết chuyện tình yêu, thật sự là có tài mà không biết phát huy rồi!
Lúc này, bảo vệ truyền đến tín hiệu, người đều được cứu lên rồi.
Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh không quan tâm được gì khác, chào hỏi với ông chú liền vọt qua.
Thẩm Thất chạy quá gấp rồi, chừng như sắp hô hấp không được rồi.
Cũng may chân núi cách bờ sông không xa, vài phút liền chạy tới rồi.
Mấy người một thân thảm hại bị cứu lên bờ, ai cũng đều là sắc mặt tái nhợt, mặt không có chút máu.
Thẩm Thất từ trong mấy người này một phát liền tìm thấy el rồi, lòng của Thẩm Thất, cuối cùng yên tâm rồi!
Mấy người bảo vệ thay phiên làm hô hấp nhân tạo, mấy người này oa oa phun ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại.
Thế nhưng là lúc mấy người này mở mắt lên, không phải sự vui mừng và như trút được gánh nặng, mà là sắc mặt của mỗi người đều nặng nề đến tuyệt vọng.
Đây là đã xảy ra chuyện gì?
"Cô!" Thẩm Thất cũng không quan tâm thứ gì khác nữa rồi, bước nhanh vọt tới trước mặt el: "Cô thế nào rồi?"
Tác giả :
Phân Hoa Phất Liễu