Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 71: Bị anh phát hiện

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 71: Bị anh phát hiện

Nhìn thấy anh lạnh lùng, nhìn thấy anh tuyệt tình tàn khốc, Lệ Na biết mình có cầu xin cũng vô ích, nếu anh cũng đã nói ra, vậy chi bằng cô cũng tự mình tranh thủ một chút, nghĩ vậy, cô đứng dậy nói: “Nếu anh đã nói như vậy, em còn có thể nói được gì? Vậy là được rồi, xem như có hợp có tan đi." “Coi như em cũng là kẻ thức thời." Từ trong ngăn kéo bàn, Uông Hạo Thiên lấy ra một tấm chi phiếu, viết lên đó vài con số rồi đưa cho cô “Em có thể đi được rồi."

Nhìn thấy mấy con số ghi trên tấm chi phiếu, Lệ Na không thể tin được, hô lên:“Một trăm vạn?"

“Một trăm vạn thì sao? Không đủ?" Uông Hạo Thiên nhìn cô.

Vẻ mặt Lệ Na mang theo tức giận nhìn anh, cố gắng kìm nén để giọng nói của mình ở mức bình tĩnh nhất: “Tại sao chỉ có một trăm vạn? Mỗi lần anh chia tay, phí tổn không phải đều là một ngàn vạn sao? Em nghĩ Uông tổng tài không cần đối xử với em keo kiệt như vậy?" Anh ta muốn tổng cổ mình như một kẻ ăn xin sao?

“Một ngàn vạn, yêu cầu như vậy mà em cũng dám mở miệng, em nói không sai, những người phụ nữ này tôi đều cho một ngàn vạn, nhưng em, chỉ đáng giá một trăm vạn." Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói, cuối cùng cô cũng hiện nguyên hình.

“Tại sao? Em ở với anh lâu như vậy? Cho dù không có tình yêu thì cũng có tình cảm, anh thật sự đối xử với em keo kiệt như vậy sao?" Lệ Na cắn răng hỏi.

“Keo kiệt? Ha ha." Uông Hạo Thiên đột nhiên cười ha hả. “Uông Hạo Thiên tôi đã từng khi nào đối xử keo kiệt với phụ nữ chưa? Dường như em đã quên, cái ăn, cái mặt, trang sức, thậm chí ngôi nhà mà em đang ở cũng là do tôi cung cấp cho em, em lại còn nói tôi keo kiệt."

“Không phải anh cũng cung cấp cái ăn cái mặc , đồ dùng và nhà cửa cho những người phụ nữ đó sao? Tại sao anh cho họ một ngàn vạn mà chỉ cho em một trăm vạn?" Đây là chuyện mà cô nghĩ hoài cũng nghĩ không ra.

“Muốn biết tại sao à? Được, tôi nói cho em biết, bởi vì số tiền mà tôi chi cho họ không giống như số tiền tôi đã chi cho em, em hao hết tâm tư tìm đủ mọi lý do muốn tôi mua trang sức cho em, em đã từng tính qua, số trang sức đó trị giá bao nhiêu tiền chưa? Đối với những người phụ nữ đó, một trăm vạn cũng là quá dư dả rồi." Bất thình lình Uông Hạo Thiên lấy lại tấm chi phiếu, sau đó nhìn cô, rồi dùng tay xé tấm chi phiếu ra thành từng mảnh vụn. Người khác không cần anh càng muốn cho, nhưng người khác không nên đòi hỏi anh, vậy thì anh không cho.

“Đừng……" Lệ Na muốn vươn tay ngăn lại, nhưng đã quá trễ, nhìn thấy những mảnh nhỏ của tấm chi phiếu từ trên đỉnh đầu mình bay xuống, làm cho cô tức giận, lấy tay chỉ vào anh, nổi giận đùng đùng nói: “Uông Hạo Thiên, trong lòng anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, người phụ nữ nào đi theo anh đều không phải vì tiền? Không phải anh nghĩ rằng tất cả bọn họ vì yêu anh nên mới đến với anh chứ, anh nằm mơ đi."

Ánh mắt Uông Hạo Thiên trở nên âm u đáng sợ, lập tức nắm lấy ngón tay cô, cười lạnh: “Em nói đúng, tất cả những người phụ nữ đó đều vì tiền, nhưng trả tiền cũng là do tôi cam tâm tình nguyện, tôi thích cho ai thì cho người đó, không thích cho, thì một đồng cô cũng đừng hòng lấy được."

“Anh muốn nói cái gì?" Lệ Na nhìn anh, không tin anh sẽ lấy lại tất cả những gì anh đã cho mình.

“Nghe không rõ sao? Vậy tôi nói cho em biết, những thứ tôi đã mua cho em tôi sẽ lấy lại tất cả, không chừa một thứ nào, em nên tuyệt đối tin tưởng, tôi nói được là làm được, cút ra ngoài." Uông Hạo Thiên lập tức buông cô ra, quát to lên, bản thân anh chưa bao giờ tàn nhẫn với những người phụ nữ đã đi theo mình, cô là người đầu tiên.

Lệ Na cắn môi, oán hận nhìn anh, sau đó xoay người chạy ra ngoài……..

Lúc này Uông Hạo Thiên mới nhấn điện thoại nội bộ trên bàn làm việc.

“Hạo Thiên, có việc gì sao?" Giọng nói của Sở Thiên Lỗi từ bên trong truyền ra.

“Thiên Lỗi, lấy tất cả những thứ mà trên danh nghĩa tôi đã mua cho Lệ Na, bất chấp mọi giá đều phải lấy lại hết cho tôi."

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một hồi, rồi mới hỏi: “Cậu khẳng định làm như vậy chứ? Dù sao từ trước đến nay một khi cậu đã tặng thứ gì đó cho ai, cậu chưa từng thu hồi lại, mà nếu thực hiện chuyện này cũng sẽ gặp không ít khó khăn, tuy rằng có thể làm được, nhưng cũng tiêu phí không ít công sức và tiền bạc."

“Tôi cực kỳ khẳng định, tôi phải lấy lại tất cả bằng mọi giá, lập tức làm đi." Uông Hạo Thiên buông điện thoại, anh muốn cho người phụ nữ này một bài học kinh nghiệm, để cho cô biết cái gì gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thích Vi Vi nhìn thấy nhà hàng cao cấp trước mặt thì lui về phía sau hai bước, lôi kéo tay anh, nghĩ muốn rời đi: “Anh Thiên Tứ, nơi này rất đắc tiền, chúng ta tìm nơi nào rẻ tiền để ăn là được rồi, dù sao cũng chỉ là lấp đầy bụng, không cần lãng phí nhiều tiền."

“Vi Vi." Hoàng Thiên Tứ dùng sức giữ chặt cô. “Lần này đi công tác, anh đã đàm phán thành công một hợp đồng lớn cho công ty, ông chủ có thưởng cho anh hai vạn, cho nên anh muốn cùng em chia sẻ thành công này, sẵn đây cũng vui mừng nói cho em biết, anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn, ngay lúc này đây, để cho chúng ta hưởng thụ một lần, số tiền sau này, chúng ta sẽ tiết kiệm tất cả, để dành tương lai mua nhà, được không?"

Nhìn thấy ánh mắt thật chân thành của anh, Thích Vi Vi biết mình không thể tiếp tục từ chối, đành phải gật đầu: “Nếu đã nói như vậy, thì cứ thử một lần."

“Được, cứ thử một lần." Hoàng Thiên Tứ cười, nếu có thể cưới được một cô gái tốt như vậy, thì kiếp này anh quả là may mắn.

Mới vừa ngồi vào chỗ, một người phục vụ đã đi tới, rất lễ phép và khách sáo hỏi:“Anh, chị, xin hỏi muốn dùng gì?"

“Để tôi xem." Thích Vi Vi cầm lấy thực đơn, nhìn thấy mấy con số ghi trên đó, lật từng tờ từng tờ, đắt quá a, muốn tìm món nào rẻ một chút nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có.

Hoàng Thiên Tứ biết cô tiếc tiền, lấy thực đơn đặt qua một bên, nói: “Vi Vi, đừng xem nữa, làm ơn cho hai phần bò bít tết."

“Không……….." Thích Vi Vi vừa muốn nói chyện, nhưng lập tức ngậm miệng lại, cô không muốn làm cho anh mất mặt.

“Dạ, anh, có dùng rượu vang không?" Người phục vụ lại hỏi.

“Không cần, cám ơn." Thích Vi Vi giành quyền trả lời.

“Xin anh chị chờ một lát." Người phục vụ xoay người rời đi.

Cô thấy anh đang ngồi ở phía đối diện cười mình, liền vội vàng giải thích: “Anh Thiên Tứ, anh cũng biết em không thích uống rượu, em sẽ uống say."

“Vi Vi, em rất lương thiện, lại quá chu đáo và còn hiểu ý người nữa."Hoàng Thiên Tứ nhìn cô, tình yêu trong mắt không hề che dấu.

“Em không có tốt như anh nói." Thích Vi Vi cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút ảm đạm, nếu anh ấy biết mình…….thì sẽ thế nào đây?

Hoàng Thiên Tứ lại nghĩ cô thẹn thùng, quan tâm nói: “Vi Vi, hôm nào chúng ta cùng đi thăm bác gái nha."

“Được." Ngoại trừ nói từ “được" ra, cô còn có thể nói cái gì? Trong lòng ôm một tia hy vọng, hy vọng anh sẽ tha thứ cho mình.

Hoàng Thiên Tứ nhìn cái miệng nhỏ đang nhai thức ăn của cô, hình như lần này trở về cảm thấy cô có chút là lạ, nhưng lại không biết lạ ở điểm nào, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Vi Vi, em có tâm sự sao?"

“Không có, em làm gì có tâm sự chứ. Tại sao anh lại hỏi như vậy?"Thích Vi Vi hoảng sợ, chẳng lẽ anh đã nhìn ra cái gì sao?

“Không có gì, chỉ là cảm thấy hình như em không được vui, cũng ít nói hơn ngày thường, nếu không có gì thì quên đi." Hoàng Thiên Tứ tưởng bản thân đã suy nghĩa quá nhiều, cho nên cũng không quan tâm.

Lòng của cô giống như bị một tảng đá đè lên, những thay đổi rất nhỏ của bản thân, anh đều có thể nhận thấy được, liệu sau này anh ấy có thể phát hiện ra chuyện gì không………..
Tác giả : Ngạn Thiến
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại