Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 65: Bị người theo dõi
Uông Hạo Thiên nhìn thấy cái thìa rơi vỡ nát trên mặt đất, bất chợt nhíu mày nói: “Phản ứng của em như vậy là sao? Giao dịch này không phải do em đề nghị à?" “Tôi……." Ánh mắt Thích Vi Vi mang theo kinh hoảng, không biết nên trả lời anh như thế nào, trong đầu chỉ có câu nói phải hoàn thành giao dịch của anh.
“Em muốn nói cái gì?" Uông Hạo Thiên cố ý nhìn cô.
“Tôi….Tôi không muốn nói gì cả." Thật ra cô nghĩ muốn đổi ý, nhưng mà cô có thể đổi ý sao? Bởi vì cô không thể kiếm ra được một trăm năm mươi vạn để trả lại cho anh.
“Ok. Nếu không muốn nói gì nữa thì cứ quyết định như vậy. Tôi đã đợi rất lâu rồi, tôi quả thật rất mong đợi sẽ đến tối mai." Uông Hạo Thiên nhìn cô, đáy mắt vừa mang theo ý cười lại ẩn chứa dịu dàng, mấy ngày nay anh vẫn luôn áp lực chính mình, mỗi một lần nhìn thấy cô thì đều nghĩ đến hình ảnh lúc ở khách sạn, lúc đó lại làm cho thân thể anh rục rịch.
Nghe được anh nói như vậy, tâm Thích Vi Vi bắt đầu luống cuống, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, dưới tình thế cấp bách đành phải nêu ra lý do tồi tệ nhất: “Tôi…..Tôi không tiện, chờ vài ngày nữa có được không?"
“Không tiện?" Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
“Anh cười cái gì?" Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ.
“Em nói thử xem tôi đang cười cái gì? Nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ em đã rất thuận tiện, không phải sao?" Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.
“Anh……..Làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ đêm đó ở khách sạn………..
“Tôi không biết, có điều, bây giờ em đã nói cho tôi biết." Khóe môi Uông Hạo Thiên mang theo nụ cười mưu mô, lúc này anh sẽ không nói cho cô biết là chính anh đã giúp cô cởi quần áo.
“Tôi……." Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh, cô biết bản thân đã bị lừa, rơi vào bẫy của anh.
“Không cần giải thích, tôi ăn no rồi, em cứ từ từ ăn, nhớ rõ ước hẹn tối mai của chúng ta." Uông Hạo Thiên buông muỗng đũa, nghĩ đến đêm mai tâm tình liền tốt lên.
Thích Vi Vi nhìn thấy anh đi lên lầu, lúc này mới dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, còn bảo cô từ từ ăn, cô làm sao mà nuốt trôi đây? Anh Thiên Tứ ngày mốt mới trở về, chẳng lẽ đây là số mệnh của bọn họ sao? Lần nào cũng đều vô tình sai lệch.
Bây giờ phải mau mau tìm cách làm sao để tránh thoát đêm mai. Giả bệnh? Không được, anh ta có bác sĩ riêng, kiểm tra một chút sẽ lòi ra ngay. Bỏ trốn? Cũng không được, nếu cô bỏ trốn thì mẹ phải làm sao bây giờ, còn có Tiếu Tiếu và chị Hồng nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào để tránh né đêm mai…………
Giờ lên lớp học cô cũng không yên lòng, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ nên chạy trốn đi đâu?
“Vi Vi, cậu làm sao vậy? Tại sao lại lơ đãng như vậy? Không phải có tâm sự gì chứ?" Đàm Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.
Thích Vi Vi nhìn cô, cô chính là bạn tốt nhất của mình, nên không nghĩ sẽ lừa gạt cô, cũng muốn nhờ cô góp ý cho mình một chút, lúc này mới nói: “Đêm qua Uông Hạo Thiên nói với mình là đêm nay muốn mình cùng với anh ta làm chuyện đó………."
“Ai cơ?" Đàm Tiếu tiếu bỗng nhiên hiểu ra, sau đó trêu ghẹo hỏi: “Cậu đang lo lắng sao? Chuyện đó có rất nhiều phụ nữ muốn cầu mà không được đó nha? Đúng rồi, cậu với Hoàng Thiên Tứ có xảy ra chuyện ấy hay không?"
“Cậu đừng nói nữa." Thích Vi Vi phiền muộn nằm xuống bàn: “Cậu không biết đâu, ngày hôm sau mình đã nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, ai ngờ anh ấy gọi cho mình trước, nói là phải đi công tác một tuần, ngày mai mới trở về."
“Ngày mai mới trở về? Vậy còn đêm nay? Cậu phải làm sao bây giờ?" Đàm Tiếu Tiếu nhìn cô.
“Mình chính là đang rầu rĩ về chuyện này, cho nên mình tâm phiền ý loạn quá, mình cũng nghĩ muốn trốn đi, nhưng lại không biết nên trốn đi đâu." Thích Vi Vi nói ra quyết định của chính mình.
“Nếu không biết trốn chỗ nào thì đến nhà của mình đi." Đàm Tiếu Tiếu nói, biết cô chắc chắn không có nơi nào để đi, không thể trốn trong nhà của chính mình để chờ bị tìm thấy.
“Không được, mình nghĩ hay là đến một khách sạn nhỏ nào đó, đi đến nơi nào mà không dễ dàng bị tìm ra, cho dù đợi anh ta tìm được rồi không chừng lúc đó trời cũng đã sáng, mình tùy tiện nêu ra một lý do để ứng phó là tốt rồi." Thích Vi Vi lắc đầu, cô không thể liên lụy đến Tiếu Tiếu.
“Làm vậy có được không?" Đàm Tiếu Tiếu tỏ vẻ hoài nghi.
“Mặc kệ có được hay không, chưa thử thì làm sao biết được, lại nói, mình thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nếu bị anh ta tìm thấy thì âu cũng là số mệnh, mình đành phải chấp nhận." Vẻ mặt Thích Vi Vi ủ rũ.
“Vi Vi, đừng lo lắng. Mình sẽ giúp cậu, chúng ta lập tức rời khỏi lớp học, mình sẽ đi với cậu." Đàm Tiếu Tiếu cầm tay cô.
“Ừm." Cô gật gật đầu, mình thật may mắn là còn có một người bạn như vậy.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường lớn, không ngừng tìm kiếm chỗ để ẩn thân, Đàm Tiếu Tiếu lơ đãng quay đầu lại liền phát hiện phía sau có một người đàn ông mặc Âu phục, mang kính đen đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Vi Vi, chúng ta đi mau." Đàm Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, lập tức lôi kéo cô đi nhanh về phía trước.
“Cậu sao vậy Tiếu Tiếu?" Thích Vi Vi khó hiểu hỏi.
Đàm Tiếu Tiếu tới gần cô, hạ giọng nói: “Mình phát hiện phía sau có người đang theo dõi chúng ta, đừng quay đầu lại, chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa, để xem hắn có còn đi theo chúng ta không?"
“Vậy thì chúng ta mau đi đi." Nghe được có người đang theo dõi bọn họ, Thích Vi Vi cũng có chút sợ hãi.
Khẩn trương đi về phía trước, Đàm Tiếu Tiếu lấy gương trang điểm trong túi xách ra, nhìn trong gương thì thấy người đàn ông kia vẫn còn đi theo bọn họ, trên tay cầm điện thoại di động và duy trì khoảng cách vừa phải với họ.
“Thế nào? Có phải vẫn còn đi theo chúng ta hay không?" Thích Vi Vi căng thẳng cầm lấy tay cô hỏi.
“Ừ, vẫn còn theo. Nhưng tại sao hắn phải đi theo chúng ta? Hình như chúng ta đâu có đắc tội với người nào?" Đàm Tiếu Tiếu nhíu mày.
Đinh linh linh, đinh linh linh….. Di động Thích Vi Vi đột nhiên vang lên, nhìn thấy trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, tuy trằng trong lòng có nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy.
“Xin chào, xin hỏi muốn tìm ai?"
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ: “Thì ra em trả lời điện thoại của người khác có lễ phép như vậy? Giọng nói dịu dàng hơn nhiều so với lúc em nói chuyện với tôi."
Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Thích Vi Vi trừng lớn ánh mắt, kinh hãi hô to: “Anh là Uông Hạo Thiên. Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
“Đương nhiên là nhắc nhở em đừng quên những gì chúng ta đã nói tối qua, hôm nay tốt nhất là em hãy về nhà đúng giờ, nếu muốn tìm nơi nào để trốn đi, thì tôi khuyên em đừng nên hao tâm tổn trí."
Anh ta biết mình muốn trốn? Thích Vi Vi ngây ra một lúc, sau đó lập tức hiểu được, liền hét vào di động: “Có phải anh phái người theo dõi tôi hay không?"
“Phải, nhưng không phải theo dõi, mà là bảo vệ, tôi là phái người bảo vệ em “an toàn" về nhà." Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ an toàn.
“Anh đi chết đi." Thích Vi Vi tức giận cúp điện thoại, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống, cô muốn trốn nhưng thật sự trốn không thoát sao?
“Vi Vi, trước hết cậu đừng kích động như vậy, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp." Đàm Tiếu Tiếu an ủi cô, vừa rồi nghe qua cuộc đối thoại của hai người, cô biết được người đàn ông kia là do Uông Hạo Thiên phái tới để theo dõi Vi Vi, bây giờ xem ra có trốn cũng trốn không xong, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để cho Vi Vi trốn đi mà không bị người đàn ông kia phát hiện ra.
“Anh ta phái người giám sát mình, mình còn có thể làm sao bây giờ?" Nước mắt Thích Vi Vi rơi xuống từng giọt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đàm Tiếu Tiếu cũng rất nóng ruột, ở thời điểm bọn họ hết đường xoay sở, người đàn ông đi theo phía sau đã bước về phía bọn họ.
“Em muốn nói cái gì?" Uông Hạo Thiên cố ý nhìn cô.
“Tôi….Tôi không muốn nói gì cả." Thật ra cô nghĩ muốn đổi ý, nhưng mà cô có thể đổi ý sao? Bởi vì cô không thể kiếm ra được một trăm năm mươi vạn để trả lại cho anh.
“Ok. Nếu không muốn nói gì nữa thì cứ quyết định như vậy. Tôi đã đợi rất lâu rồi, tôi quả thật rất mong đợi sẽ đến tối mai." Uông Hạo Thiên nhìn cô, đáy mắt vừa mang theo ý cười lại ẩn chứa dịu dàng, mấy ngày nay anh vẫn luôn áp lực chính mình, mỗi một lần nhìn thấy cô thì đều nghĩ đến hình ảnh lúc ở khách sạn, lúc đó lại làm cho thân thể anh rục rịch.
Nghe được anh nói như vậy, tâm Thích Vi Vi bắt đầu luống cuống, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, dưới tình thế cấp bách đành phải nêu ra lý do tồi tệ nhất: “Tôi…..Tôi không tiện, chờ vài ngày nữa có được không?"
“Không tiện?" Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
“Anh cười cái gì?" Thích Vi Vi bị anh nhìn chằm chằm thì có chút chột dạ.
“Em nói thử xem tôi đang cười cái gì? Nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ em đã rất thuận tiện, không phải sao?" Uông Hạo Thiên hỏi lại cô.
“Anh……..Làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ đêm đó ở khách sạn………..
“Tôi không biết, có điều, bây giờ em đã nói cho tôi biết." Khóe môi Uông Hạo Thiên mang theo nụ cười mưu mô, lúc này anh sẽ không nói cho cô biết là chính anh đã giúp cô cởi quần áo.
“Tôi……." Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh, cô biết bản thân đã bị lừa, rơi vào bẫy của anh.
“Không cần giải thích, tôi ăn no rồi, em cứ từ từ ăn, nhớ rõ ước hẹn tối mai của chúng ta." Uông Hạo Thiên buông muỗng đũa, nghĩ đến đêm mai tâm tình liền tốt lên.
Thích Vi Vi nhìn thấy anh đi lên lầu, lúc này mới dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, còn bảo cô từ từ ăn, cô làm sao mà nuốt trôi đây? Anh Thiên Tứ ngày mốt mới trở về, chẳng lẽ đây là số mệnh của bọn họ sao? Lần nào cũng đều vô tình sai lệch.
Bây giờ phải mau mau tìm cách làm sao để tránh thoát đêm mai. Giả bệnh? Không được, anh ta có bác sĩ riêng, kiểm tra một chút sẽ lòi ra ngay. Bỏ trốn? Cũng không được, nếu cô bỏ trốn thì mẹ phải làm sao bây giờ, còn có Tiếu Tiếu và chị Hồng nữa, nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng không thể nghĩ ra được biện pháp nào để tránh né đêm mai…………
Giờ lên lớp học cô cũng không yên lòng, trong đầu chỉ có duy nhất ý nghĩ nên chạy trốn đi đâu?
“Vi Vi, cậu làm sao vậy? Tại sao lại lơ đãng như vậy? Không phải có tâm sự gì chứ?" Đàm Tiếu Tiếu quan tâm hỏi.
Thích Vi Vi nhìn cô, cô chính là bạn tốt nhất của mình, nên không nghĩ sẽ lừa gạt cô, cũng muốn nhờ cô góp ý cho mình một chút, lúc này mới nói: “Đêm qua Uông Hạo Thiên nói với mình là đêm nay muốn mình cùng với anh ta làm chuyện đó………."
“Ai cơ?" Đàm Tiếu tiếu bỗng nhiên hiểu ra, sau đó trêu ghẹo hỏi: “Cậu đang lo lắng sao? Chuyện đó có rất nhiều phụ nữ muốn cầu mà không được đó nha? Đúng rồi, cậu với Hoàng Thiên Tứ có xảy ra chuyện ấy hay không?"
“Cậu đừng nói nữa." Thích Vi Vi phiền muộn nằm xuống bàn: “Cậu không biết đâu, ngày hôm sau mình đã nghĩ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, ai ngờ anh ấy gọi cho mình trước, nói là phải đi công tác một tuần, ngày mai mới trở về."
“Ngày mai mới trở về? Vậy còn đêm nay? Cậu phải làm sao bây giờ?" Đàm Tiếu Tiếu nhìn cô.
“Mình chính là đang rầu rĩ về chuyện này, cho nên mình tâm phiền ý loạn quá, mình cũng nghĩ muốn trốn đi, nhưng lại không biết nên trốn đi đâu." Thích Vi Vi nói ra quyết định của chính mình.
“Nếu không biết trốn chỗ nào thì đến nhà của mình đi." Đàm Tiếu Tiếu nói, biết cô chắc chắn không có nơi nào để đi, không thể trốn trong nhà của chính mình để chờ bị tìm thấy.
“Không được, mình nghĩ hay là đến một khách sạn nhỏ nào đó, đi đến nơi nào mà không dễ dàng bị tìm ra, cho dù đợi anh ta tìm được rồi không chừng lúc đó trời cũng đã sáng, mình tùy tiện nêu ra một lý do để ứng phó là tốt rồi." Thích Vi Vi lắc đầu, cô không thể liên lụy đến Tiếu Tiếu.
“Làm vậy có được không?" Đàm Tiếu Tiếu tỏ vẻ hoài nghi.
“Mặc kệ có được hay không, chưa thử thì làm sao biết được, lại nói, mình thật sự không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, hiện tại chỉ có thể được ăn cả ngã về không, nếu bị anh ta tìm thấy thì âu cũng là số mệnh, mình đành phải chấp nhận." Vẻ mặt Thích Vi Vi ủ rũ.
“Vi Vi, đừng lo lắng. Mình sẽ giúp cậu, chúng ta lập tức rời khỏi lớp học, mình sẽ đi với cậu." Đàm Tiếu Tiếu cầm tay cô.
“Ừm." Cô gật gật đầu, mình thật may mắn là còn có một người bạn như vậy.
Hai người nắm tay nhau đi trên đường lớn, không ngừng tìm kiếm chỗ để ẩn thân, Đàm Tiếu Tiếu lơ đãng quay đầu lại liền phát hiện phía sau có một người đàn ông mặc Âu phục, mang kính đen đang nhìn chằm chằm bọn họ.
“Vi Vi, chúng ta đi mau." Đàm Tiếu Tiếu có chút sợ hãi, lập tức lôi kéo cô đi nhanh về phía trước.
“Cậu sao vậy Tiếu Tiếu?" Thích Vi Vi khó hiểu hỏi.
Đàm Tiếu Tiếu tới gần cô, hạ giọng nói: “Mình phát hiện phía sau có người đang theo dõi chúng ta, đừng quay đầu lại, chúng ta đi thêm một đoạn đường nữa, để xem hắn có còn đi theo chúng ta không?"
“Vậy thì chúng ta mau đi đi." Nghe được có người đang theo dõi bọn họ, Thích Vi Vi cũng có chút sợ hãi.
Khẩn trương đi về phía trước, Đàm Tiếu Tiếu lấy gương trang điểm trong túi xách ra, nhìn trong gương thì thấy người đàn ông kia vẫn còn đi theo bọn họ, trên tay cầm điện thoại di động và duy trì khoảng cách vừa phải với họ.
“Thế nào? Có phải vẫn còn đi theo chúng ta hay không?" Thích Vi Vi căng thẳng cầm lấy tay cô hỏi.
“Ừ, vẫn còn theo. Nhưng tại sao hắn phải đi theo chúng ta? Hình như chúng ta đâu có đắc tội với người nào?" Đàm Tiếu Tiếu nhíu mày.
Đinh linh linh, đinh linh linh….. Di động Thích Vi Vi đột nhiên vang lên, nhìn thấy trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, tuy trằng trong lòng có nghi ngờ nhưng vẫn bắt máy.
“Xin chào, xin hỏi muốn tìm ai?"
Trong điện thoại truyền ra tiếng cười khẽ: “Thì ra em trả lời điện thoại của người khác có lễ phép như vậy? Giọng nói dịu dàng hơn nhiều so với lúc em nói chuyện với tôi."
Giọng nói này sao lại quen thuộc như vậy? Thích Vi Vi trừng lớn ánh mắt, kinh hãi hô to: “Anh là Uông Hạo Thiên. Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì?"
“Đương nhiên là nhắc nhở em đừng quên những gì chúng ta đã nói tối qua, hôm nay tốt nhất là em hãy về nhà đúng giờ, nếu muốn tìm nơi nào để trốn đi, thì tôi khuyên em đừng nên hao tâm tổn trí."
Anh ta biết mình muốn trốn? Thích Vi Vi ngây ra một lúc, sau đó lập tức hiểu được, liền hét vào di động: “Có phải anh phái người theo dõi tôi hay không?"
“Phải, nhưng không phải theo dõi, mà là bảo vệ, tôi là phái người bảo vệ em “an toàn" về nhà." Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ an toàn.
“Anh đi chết đi." Thích Vi Vi tức giận cúp điện thoại, suýt chút nữa nước mắt đã rơi xuống, cô muốn trốn nhưng thật sự trốn không thoát sao?
“Vi Vi, trước hết cậu đừng kích động như vậy, chúng ta từ từ suy nghĩ biện pháp." Đàm Tiếu Tiếu an ủi cô, vừa rồi nghe qua cuộc đối thoại của hai người, cô biết được người đàn ông kia là do Uông Hạo Thiên phái tới để theo dõi Vi Vi, bây giờ xem ra có trốn cũng trốn không xong, nhất định phải nghĩ ra biện pháp để cho Vi Vi trốn đi mà không bị người đàn ông kia phát hiện ra.
“Anh ta phái người giám sát mình, mình còn có thể làm sao bây giờ?" Nước mắt Thích Vi Vi rơi xuống từng giọt.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đàm Tiếu Tiếu cũng rất nóng ruột, ở thời điểm bọn họ hết đường xoay sở, người đàn ông đi theo phía sau đã bước về phía bọn họ.
Tác giả :
Ngạn Thiến