Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 152: Chấp nhận bọn họ
Uông Hạo Thiên gọi tới điện thoại của Sở Thiên Lỗi liền hỏi anh làm sao mà biết được Thích Vi Vi ở đây. Lúc này mới để điện thoại xuống nghi hoặc nhìn cô.
“Sao vậy? Anh ta nói gì vậy? Sao lại biết em ở đây?" Thích Vi Vi nhìn anh hỏi, biểu hiện của anh như vậy là sao.
Uông Hạo Thiên liếc nhìn cô một cái, hơi nhíu mày: “Em biết Cao Vĩ sao?"
“Cao Vĩ?" Thích Vi Vi trừng to mắt. “Thế giới sẽ không nhỏ như vậy chứ, bọn họ cũng quen Sở Thiên Lỗi sao? Bọn họ là bạn bè sao?"
“Không tính là bạn bè, có điều Cao Vĩ là kỹ sư cấp cao ở công ty anh. Bọn em sao lại quen biết?" Uông Hạo Thiên càng thêm khó hiểu, cô cùng cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ là bạn bè thân thiết. Cũng không đúng, tiền lương của Cao Vĩ rất cao, nếu như là bạn bè, trước kia cô gặp khó khăn vì sao anh ta không giúp đỡ, cho dù là đến để cầu tình cũng có thể mà.
“Bọn em là ngẫu nhiên quen biết ở đây thôi. Bởi vì con trai của anh ta rất đáng yêu, em cùng với cậu bé chơi đùa với nhau, cho nên quen biết." Thích Vi Vi giải thích đơn giản, không nói rõ sự tình cho anh biết, cô cũng tin rằng Cao Vĩ cùng với vợ của anh ta không hy vọng mình nói ra chuyện của bọn họ.
“Thì ra là như vậy, chẳng trách Thiên Lỗi nói cậu ta nhìn thấy ảnh của em ở trên điện thoại di động của Cao Vĩ." Uông Hạo Thiên gật đầu. “Nhưng em thật đúng là, ai cũng làm quen, cũng không sợ người ta là người xấu sao."
“Xin anh đó, có nhiều người xấu như vậy sao, lại nói bọn họ một nhà du lịch, có trẻ con, em tin tưởng bọn họ không phải là người xấu. Có điều, dù thế nào em cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện trùng hợp như thế, chỉ nhờ một bức ảnh mà lại có thể khiến anh tìm được em." Thích Vi Vi nói, chẳng lẽ đây là duyên phận, là do cô cùng anh hữu duyên sao?
“Em còn dám nói, nếu không phải bây giờ anh tìm được em, em tính đến khi nào mới chịu trở về?" Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô.
“Chuyện này sao?" Thích Vi Vi giả vờ suy nghĩ một lát, cố ý nói: “Em nghĩ em sẽ ôm con trở về."
“Em dám, em hỏi qua ý kiến của con sao? Nó có nguyện ý không?" Nếu cô thật sự lâu như vậy mới trở về, mình còn không phát điên ư.
“Con đang ở trong bụng em, em quyết định." Thích Vi Vi đắc ý nhìn anh, ai bảo anh không mang thai chứ, đây là đặc quyền của phụ nữ.
“Em đừng quên nó cũng là con anh, anh cũng có quyền quyết định." Uông Hạo Thiên nói, cô lại dám uy hiếp mình.
“Em có nói qua nó là con của anh sao? Rõ thật là, tự mình đa tình." Thích Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh.
“Em nói lại lần nữa thử xem." Ánh mắt Uông Hạo Thiên nhấp nháy, mắt mang theo mùi vị uy hiếp, cô dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của mình.
“Chuyện đó… em nghĩ hình như là con của anh." Cô mới sẽ không ngốc đi chọc giận anh đâu.
“Vô nghĩa, không có hạt giống của anh làm sao em có thể nẩy mầm được." Tay Uông Hạo Thiên đặt ở bên hông của cô hơi nắm chặt coi như là trừng phạt.
“Nảy mầm." Thích Vi Vi buồn cười trừng mắt nhìn anh. “Anh lấy cái gì để chứng mình là hạt giống của anh, lại nói, dù như thế nào thì bây giờ nó đang ở trong bụng của em, em có quyền quyết định, có bản lĩnh thì anh cũng mang thai một đứa đi."
“Thích Vi Vi, bây giờ em càng ngày càng không ngoan." Uông Hạo Thiên ôm chặt cô vào trong ngực. “Có phải nên trừng phạt em một chút thì em mới nhớ rõ giáo huấn không?" Nói xong còn ở nơi mẫn cảm trước ngực cô vẽ vòng tròn.
Thân thể của cô nhịn không được run rẩy một chút, lập tức nói: “Không được, em mệt rồi, em muốn ngủ." Giằng co trên giường lúc sáng sớm cô còn thật mệt, có lẽ bởi vì mang thai.
“Ngủ đi, chờ em dậy chúng ta trở về Thượng Hải." Uông Hạo Thiên hôn cô một cái, cho dù cô muốn anh cũng không muốn thương tổn đến cục cưng đâu.
“Trở về Thượng Hải?" Thích Vi Vi nhìn anh.
“Sao vậy? Em không muốn trở về sao?" Uông Hạo Thiên cũng nhìn cô.
“Không muốn." Cô gật đầu nói. Cô nghĩ đến chuyện sau khi trở về mẹ nhất định sẽ tra hỏi mình, còn có người nhà Thiên Tứ, cdường như cô cũng thiếu bọn họ một lời giải thích. Cô không muốn đối mặt với tất cả những chuyện này.
“Đừng buồn phiền, mọi chuyện cần thiết đều giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết tốt. Em chỉ cần an tâm dưỡng thai là được rồi, còn nữa, sau khi em trở về thì sẽ ở nhà của chúng ta, không cần phải về nhà." Uông Hạo Thiên đã sớm thay cô an bài tốt.
“Vâng, tất cả đều nghe theo anh." Thích Vi Vi nhấc đầu tựa vào lồng ngực anh, cô thật sự không muốn tiếp tục buồn phiền. Rốt cuộc cô cũng tìm được một người có thể dựa vào, đem mọi chuyện cần thiết giao cả cho anh cô rất yên tâm.
“Vậy mới ngoan, ngủ đi, đừng làm cho con anh mệt." Uông Hạo Thiên ôm cô vào trong ngực.
Thích Vi Vi lại ngẩng đầu nhìn anh, có chút bận tâm: “Anh rất thích con trai, vậy nếu như là con gái anh có thất vọng không?"
Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, lấy tay điểm đầu cô một cái, buồn cười nói: “Em đang nghĩ gì vậy, con trai hay con gái đều tốt, anh đều thích, hơn nữa không phải em vẫn luôn một mực nói con trai sao. Đúng rồi, có lẽ anh hẳn là nên hỏi em vì sao em lại kêu là con trai mà không phải là con gái?"
Thích Vi vi cũng bị anh hỏi ngây ngẩn cả người. “Em không có ý gì, dường như trong tiềm thức liền cảm thấy là con trai."
“Anh thấy em là muốn có con trai phát điên rồi, có điều con trai, con gái sinh ra cũng đều không thuộc về chúng ta." Uông Hạo Thiên thở dài.
“Anh có ý gì?" Thích Vi Vi không rõ nhìn anh, vì sao con của bọn họ lại không thuộc về bọn họ.
“Ngốc, đương nhiên là thuộc về ông nội, bà nội, bà ngoại, bọn họ khẳng định hận không thể mỗi ngày ôm ở trong tay. Em nghĩ rằng chúng ta còn có thể cướp về được sao. Tuy nhiên vấn đề này cũng rất dễ giải quyết, chúng ta liền mỗi năm sinh một đứa khiến cho bọn họ ôm không xuể, cuối cùng đến một ngày nào đó cũng có một đứa sẽ đến lượt chúng ta." Uông Hạo Thiên nói, đây là biện pháp dễ dàng nhất để giải quyết vấn đề.
“Mỗi năm sinh một đứa? Anh cho em là heo nái sao." Thích Vi Vi cười duyên đánh anh một cái, chỉ là trước kia cô đã từng nghĩ nếu như điều kiện cho phép cô sẽ sinh mấy đứa con, một đứa sẽ rất cô đơn, giống như chính cô vậy. Ít nhất khi gặp được khó khăn còn có người đến giúp đỡ mình, quan tâm mình.
Uông Hạo Thiên giả vờ kinh ngạc nói: “Thì ra em không phải heo nái sao."
“Đáng ghét." Tay Thích Vi Vi lập tức đánh xuống ngực anh, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc.
**********************************************
Ngồi máy bay trở lại Thượng Hải, Uông Hạo Thiên trực tiếp đưa cô trở lại biệt thự nhà mình.
“Thiếu gia! Tiểu thư!" Vừa vào cửa người hầu liền tiếp nhận đồ đạc trong tay bọn họ.
Thích Vi Vi nhìn thấy căn phòng lớn như vậy, lại còn trang hoàng giống như hoàng cung, cô thật sự cảm thấy mình giống cô bé lọ lem gả cho bạch mã hoàng tử, cảm giác thật hư ảo, có chút không chân thật.
“Sao vậy?" Uông Hạo Thiên ôm eo của cô.
Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh, thật nghiêm túc hỏi: “Hạo Thiên, anh thật xác định muốn kết hôn với em sao? Em bình thường như vậy, bình thường đến mức làm cho người ta không tìm ra một chút ưu điểm, em cảm thấy vận may này có chút quá mức."
“Những lời này giống như không phải do chính em nói ra, em không phải luôn rất tự tin sao? Bây giờ sao vậy? Anh thích tính cách tự tin, không sợ trời không sợ đất của em, có điều, lời của em thật sự rất đúng, nhìn khắp người em không tìm ra một chút ưu điểm." Uông Hạo Thiên cười quyến rũ.
“Anh thử chế nhạo em nữa xem, em sẽ tức giận mang theo con của anh cao bay xa chạy." Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh.
“Em dám thì cứ thử xem." Uông Hạo Thiên uy hiếp.
“Hạo Thiên, Vi Vi, hai người đã trở về." Daisy từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô, thật tự nhiên cầm lấy tay cô.
“Daisy, thật xin lỗi." Thích Vi Vi đối với cô rất áy náy, bất kể như thế nào Uông Hạo Thiên chính là vì mình mới ly hôn với cô ấy.
“Xin lỗi cái gì?" Daisy giải vờ không hiểu.
“Ha ha." Thích Vi Vi khẽ cười, nếu cô ấy có thể thoải mái mình cũng yên tâm, ít nhất sẽ không cảm thấy tội lỗi.
“Vi Vi, em ngồi trên máy bay một ngày chắc là mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại chờ em nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói." Uông Hạo Thiên thật săn sóc nói.
“Vi Vi, tôi dẫn cô đi lên, đi theo tôi." Daisy cầm tay cô đi lên lầu.
Thích Vi Vi nhìn căn phòng dường như vẫn còn mang theo không khí vui mừng, trong lòng có cảm giác nói không ra lời, chủ động cầm tay của Daisy. “Daisy, tôi không phải cố ý làm tổn thương cô. Tất cả mọi chuyện này đều xảy ra ngoài ý muốn của tôi, tôi vốn dĩ đã cùng anh ấy chia tay, chỉ là không nghĩ đến sự tình lại đi đến bước này. Tôi biết giải thích không thể bù lại thương tổn đối với cô, nhưng mà tôi thật sự hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, và cả Hạo Thiên nữa. Anh ấy luôn xem cô là người thân nhất, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà khiến cho hai người trở thành kẻ xa lạ."
“Người phải nói xin lỗi là tôi, là tôi không làm rõ tình huống, luôn chen vào giữa cô cùng với Hạo Thiên. Tuy nhiên bây giờ mọi chuyện cũng trở thành quá khứ rồi, chúng ta cũng không nên nói ra nữa, từ nay về sau chúng ta là bạn tốt." Daisy nói thật chân thành.
“Daisy, cô khiến tôi rất cảm động." Thích Vi Vi ôm lấy cô.
“Không, tôi rất ích kỷ." Daisy cuống quýt nói, ánh mắt trốn tránh nhìn cô. “Thật ra tôi nên xin lỗi cô, tôi đã lừa cô."
“Cái gì?" Thích Vi Vi khó hiểu nhìn cô, cô lừa mình cái gì?
“Thật ra tôi cùng với Hạo Thiên là trong sạch, chúng tôi chưa từng phát sinh quan hệ, anh ấy luôn xem tôi là em gái." Daisy nói.
Thích Vi Vi mở to hai mắt nhìn cô, bởi vì lời nói của cô mà trong lòng thật vui mừng. “Thật sao?"
“Đúng vậy. Sở dĩ tôi nói như vậy với cô là bởi vì tôi biết anh ấy rất yêu cô, nếu cô luôn tồn tại anh ấy căn bản sẽ không tiếp nhận tôi, tôi không có cách nào khác nên đành phải lừa cô, muốn cho cô chủ động rời đi. Nhưng mà tôi đã nghĩ sai rồi, cho dù cô rời đi Hạo Thiên vẫn yêu cô như trước, tôi vẫn là người thất bại. Nhưng sau khi trở lại Mỹ, tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, tình yêu không thể miễn cưỡng. Tuy nhiên gần đây tôi nghĩ rất lâu mới hiểu được tôi đối với Hạo Thiên là ỷ lại, không phải là tình yêu, cô có thể tha thứ cho tôi không?" Daisy nhìn cô, từ đầu tới cuối trên mặt đều mang theo nụ cười, bỏ qua tất cả dĩ vãng, cô đã trở lại bình thường.
“Daisy, cám ơn cô, cám ơn cô nói cho tôi biết tất cả những chuyện này." Trong lòng Thích Vi Vi đã tràn ngập cảm động, ít nhất cô sẽ không tiếp tục áy náy, sẽ không cảm thấy thật có lỗi với cô ấy.
“Vậy cô muốn cám ơn tôi như thế nào đây." Daisy cười khẽ nói.
“Cô muốn tôi cám ơn cô như thế nào." Thích Vi Vi cũng cười.
“Rất đơn giản, sinh cho tôi một đứa cháu nhỏ để chơi, nếu không thì giới thiệu cho tôi một người bạn trai cũng được." Daisy cười.
“Sở Thiên Lỗi, được không?" Thích Vi Vi đột nhiên nghĩ đến anh, cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
“Thiên Lỗi sao, có vẻ như chúng tôi không được." Daisy nói, trước kia Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy.
“Vậy thì thử xem sao, trước kia là do hai người căn bản không có tâm tư nói chuyện, nói không chừng hiện tại cảm giác không giống như trước." Thích Vi Vi rất hy vọng có thể làm mối cho bọn họ.
“Sau này hãy nói đi. Đúng rồi, bây giờ cô đang có em bé nhất định rất mệt, tôi đi xả nước tắm cho cô. Cô tắm rửa rồi nhanh chóng nghỉ ngơi một lát đi." Daisy nói xong đi vào phòng tắm.
Thích Vi Vi hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng có thể bỏ được vướng mắc trong lòng.
Thoải mái ngủ một giấc, đứng dậy đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy anh và Daisy đang ở dưới nói chuyện, trên bàn bày rất nhiều lễ vật.
“Vi Vi, em tỉnh rồi à?" Uông Hạo Thiên hỏi.
“Vâng, hai người định ra ngoài sao?" Cô kỳ quái hỏi.
“Vi Vi, Hạo Thiên muốn dẫn cô về nhà, sẵn dịp cầu hôn luôn, mua lễ vật để lấy lòng mẹ vợ." Daisy cười nói.
Thích Vi Vi hơi chút ngượng ngùng nhìn anh, anh nghĩ thật chu đáo.
“Daisy, vậy bọn anh đi trước." Uông Hạo Thiên cầm lễ vật cùng cô đi ra cửa.
Bà Thích hai mắt đẫm lệ nhìn vào tấm hình của con gái, đã hơn một tháng rồi, thật ra con bé đi đâu, cũng không gọi về một cuộc điện thoại, nó không lo lắng cho bà chút nào sao.
Trong một tháng này bà cũng càng hối hận, nếu thái độ của mình không cứng rắn như vậy, có lẽ Vi Vi cũng sẽ không bỏ đi, lúc này chỉ cần cô quay về, cái gì mình cũng đều bỏ qua.
“Rầm rầm rầm…" Tiếng gõ cửa vang lên, sẽ là ai đây, bà lau nước mắt đi mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy bên ngoài là con gái ngày nhớ đêm mong, bà ngẩn người, cô đã quay về.
“Mẹ, con đã trở về. Mẹ có khỏe không?" Thích Vi Vi nói xong, ôm lấy bà, nước mắt liền chảy xuống.
“Con bé chết tiệt này, con đi đâu vậy? Vì sao không nói cũng không gọi điện thoại?" Bà Thích vừa đau lòng lại vừa tức giận, lấy tay đánh lên lưng của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ, con không phải cố ý." Thích Vi Vi biết mẹ nhất định rất lo lắng cho mình.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tâm tình bà Thích thoáng bình phục một chút, bây giờ cái gì cũng đều không quan trọng, con gái an toàn là quan trọng nhất.
Đột nhiên nhìn thấy Uông Hạo Thiên đứng ở phía sau cô. Chẳng lẽ là anh ta tìm Vi Vi trở về?
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói." Nhìn thấy hai người đã qua cơn kích động, Uông Hạo Thiên trực tiếp sửa miệng từ “dì" thành “mẹ".
Dọa Thích Vi Vi giật mình, mẹ còn chưa đồng ý đâu, mà anh dám kêu như vậy. Chết rồi, mẹ có thể làm anh mất mặt không?
Bà Thích cũng sửng sốt, có điều lần này không làm anh mất mặt, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười, mặc dù không trả lời nhưng lại nói: “Tất cả cùng vào đi."
“Cám ơn mẹ." Uông Hạo Thiên lập tức cầm lễ vật đi vào nhà.
Thích Vi Vi nhìn anh, anh còn gọi thành quen, anh lại nháy nháy mắt với cô, ra vẻ làm vui lòng người lớn là bổn phận của anh.
Bà Thích lấy một ly trà cho anh, lại cầm cho cô một ly sữa. “Vi Vi, có khát không? Về sau nếu khát chỉ có thể uống nước trái cây cùng sữa thôi, biết chưa?"
“Cám ơn mẹ, con biết rồi." Thích Vi Vi cười, những lời này của mẹ ý tứ chính là bà chấp nhận anh, cũng chấp nhận đứa bé này, cô rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
“Sao vậy? Anh ta nói gì vậy? Sao lại biết em ở đây?" Thích Vi Vi nhìn anh hỏi, biểu hiện của anh như vậy là sao.
Uông Hạo Thiên liếc nhìn cô một cái, hơi nhíu mày: “Em biết Cao Vĩ sao?"
“Cao Vĩ?" Thích Vi Vi trừng to mắt. “Thế giới sẽ không nhỏ như vậy chứ, bọn họ cũng quen Sở Thiên Lỗi sao? Bọn họ là bạn bè sao?"
“Không tính là bạn bè, có điều Cao Vĩ là kỹ sư cấp cao ở công ty anh. Bọn em sao lại quen biết?" Uông Hạo Thiên càng thêm khó hiểu, cô cùng cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ, chẳng lẽ là bạn bè thân thiết. Cũng không đúng, tiền lương của Cao Vĩ rất cao, nếu như là bạn bè, trước kia cô gặp khó khăn vì sao anh ta không giúp đỡ, cho dù là đến để cầu tình cũng có thể mà.
“Bọn em là ngẫu nhiên quen biết ở đây thôi. Bởi vì con trai của anh ta rất đáng yêu, em cùng với cậu bé chơi đùa với nhau, cho nên quen biết." Thích Vi Vi giải thích đơn giản, không nói rõ sự tình cho anh biết, cô cũng tin rằng Cao Vĩ cùng với vợ của anh ta không hy vọng mình nói ra chuyện của bọn họ.
“Thì ra là như vậy, chẳng trách Thiên Lỗi nói cậu ta nhìn thấy ảnh của em ở trên điện thoại di động của Cao Vĩ." Uông Hạo Thiên gật đầu. “Nhưng em thật đúng là, ai cũng làm quen, cũng không sợ người ta là người xấu sao."
“Xin anh đó, có nhiều người xấu như vậy sao, lại nói bọn họ một nhà du lịch, có trẻ con, em tin tưởng bọn họ không phải là người xấu. Có điều, dù thế nào em cũng không nghĩ ra sẽ có chuyện trùng hợp như thế, chỉ nhờ một bức ảnh mà lại có thể khiến anh tìm được em." Thích Vi Vi nói, chẳng lẽ đây là duyên phận, là do cô cùng anh hữu duyên sao?
“Em còn dám nói, nếu không phải bây giờ anh tìm được em, em tính đến khi nào mới chịu trở về?" Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô.
“Chuyện này sao?" Thích Vi Vi giả vờ suy nghĩ một lát, cố ý nói: “Em nghĩ em sẽ ôm con trở về."
“Em dám, em hỏi qua ý kiến của con sao? Nó có nguyện ý không?" Nếu cô thật sự lâu như vậy mới trở về, mình còn không phát điên ư.
“Con đang ở trong bụng em, em quyết định." Thích Vi Vi đắc ý nhìn anh, ai bảo anh không mang thai chứ, đây là đặc quyền của phụ nữ.
“Em đừng quên nó cũng là con anh, anh cũng có quyền quyết định." Uông Hạo Thiên nói, cô lại dám uy hiếp mình.
“Em có nói qua nó là con của anh sao? Rõ thật là, tự mình đa tình." Thích Vi Vi nghiêng đầu nhìn anh.
“Em nói lại lần nữa thử xem." Ánh mắt Uông Hạo Thiên nhấp nháy, mắt mang theo mùi vị uy hiếp, cô dám khiêu chiến sự kiên nhẫn của mình.
“Chuyện đó… em nghĩ hình như là con của anh." Cô mới sẽ không ngốc đi chọc giận anh đâu.
“Vô nghĩa, không có hạt giống của anh làm sao em có thể nẩy mầm được." Tay Uông Hạo Thiên đặt ở bên hông của cô hơi nắm chặt coi như là trừng phạt.
“Nảy mầm." Thích Vi Vi buồn cười trừng mắt nhìn anh. “Anh lấy cái gì để chứng mình là hạt giống của anh, lại nói, dù như thế nào thì bây giờ nó đang ở trong bụng của em, em có quyền quyết định, có bản lĩnh thì anh cũng mang thai một đứa đi."
“Thích Vi Vi, bây giờ em càng ngày càng không ngoan." Uông Hạo Thiên ôm chặt cô vào trong ngực. “Có phải nên trừng phạt em một chút thì em mới nhớ rõ giáo huấn không?" Nói xong còn ở nơi mẫn cảm trước ngực cô vẽ vòng tròn.
Thân thể của cô nhịn không được run rẩy một chút, lập tức nói: “Không được, em mệt rồi, em muốn ngủ." Giằng co trên giường lúc sáng sớm cô còn thật mệt, có lẽ bởi vì mang thai.
“Ngủ đi, chờ em dậy chúng ta trở về Thượng Hải." Uông Hạo Thiên hôn cô một cái, cho dù cô muốn anh cũng không muốn thương tổn đến cục cưng đâu.
“Trở về Thượng Hải?" Thích Vi Vi nhìn anh.
“Sao vậy? Em không muốn trở về sao?" Uông Hạo Thiên cũng nhìn cô.
“Không muốn." Cô gật đầu nói. Cô nghĩ đến chuyện sau khi trở về mẹ nhất định sẽ tra hỏi mình, còn có người nhà Thiên Tứ, cdường như cô cũng thiếu bọn họ một lời giải thích. Cô không muốn đối mặt với tất cả những chuyện này.
“Đừng buồn phiền, mọi chuyện cần thiết đều giao cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết tốt. Em chỉ cần an tâm dưỡng thai là được rồi, còn nữa, sau khi em trở về thì sẽ ở nhà của chúng ta, không cần phải về nhà." Uông Hạo Thiên đã sớm thay cô an bài tốt.
“Vâng, tất cả đều nghe theo anh." Thích Vi Vi nhấc đầu tựa vào lồng ngực anh, cô thật sự không muốn tiếp tục buồn phiền. Rốt cuộc cô cũng tìm được một người có thể dựa vào, đem mọi chuyện cần thiết giao cả cho anh cô rất yên tâm.
“Vậy mới ngoan, ngủ đi, đừng làm cho con anh mệt." Uông Hạo Thiên ôm cô vào trong ngực.
Thích Vi Vi lại ngẩng đầu nhìn anh, có chút bận tâm: “Anh rất thích con trai, vậy nếu như là con gái anh có thất vọng không?"
Uông Hạo Thiên ngây ra một lúc, lấy tay điểm đầu cô một cái, buồn cười nói: “Em đang nghĩ gì vậy, con trai hay con gái đều tốt, anh đều thích, hơn nữa không phải em vẫn luôn một mực nói con trai sao. Đúng rồi, có lẽ anh hẳn là nên hỏi em vì sao em lại kêu là con trai mà không phải là con gái?"
Thích Vi vi cũng bị anh hỏi ngây ngẩn cả người. “Em không có ý gì, dường như trong tiềm thức liền cảm thấy là con trai."
“Anh thấy em là muốn có con trai phát điên rồi, có điều con trai, con gái sinh ra cũng đều không thuộc về chúng ta." Uông Hạo Thiên thở dài.
“Anh có ý gì?" Thích Vi Vi không rõ nhìn anh, vì sao con của bọn họ lại không thuộc về bọn họ.
“Ngốc, đương nhiên là thuộc về ông nội, bà nội, bà ngoại, bọn họ khẳng định hận không thể mỗi ngày ôm ở trong tay. Em nghĩ rằng chúng ta còn có thể cướp về được sao. Tuy nhiên vấn đề này cũng rất dễ giải quyết, chúng ta liền mỗi năm sinh một đứa khiến cho bọn họ ôm không xuể, cuối cùng đến một ngày nào đó cũng có một đứa sẽ đến lượt chúng ta." Uông Hạo Thiên nói, đây là biện pháp dễ dàng nhất để giải quyết vấn đề.
“Mỗi năm sinh một đứa? Anh cho em là heo nái sao." Thích Vi Vi cười duyên đánh anh một cái, chỉ là trước kia cô đã từng nghĩ nếu như điều kiện cho phép cô sẽ sinh mấy đứa con, một đứa sẽ rất cô đơn, giống như chính cô vậy. Ít nhất khi gặp được khó khăn còn có người đến giúp đỡ mình, quan tâm mình.
Uông Hạo Thiên giả vờ kinh ngạc nói: “Thì ra em không phải heo nái sao."
“Đáng ghét." Tay Thích Vi Vi lập tức đánh xuống ngực anh, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, hạnh phúc.
**********************************************
Ngồi máy bay trở lại Thượng Hải, Uông Hạo Thiên trực tiếp đưa cô trở lại biệt thự nhà mình.
“Thiếu gia! Tiểu thư!" Vừa vào cửa người hầu liền tiếp nhận đồ đạc trong tay bọn họ.
Thích Vi Vi nhìn thấy căn phòng lớn như vậy, lại còn trang hoàng giống như hoàng cung, cô thật sự cảm thấy mình giống cô bé lọ lem gả cho bạch mã hoàng tử, cảm giác thật hư ảo, có chút không chân thật.
“Sao vậy?" Uông Hạo Thiên ôm eo của cô.
Lúc này Thích Vi Vi mới nhìn anh, thật nghiêm túc hỏi: “Hạo Thiên, anh thật xác định muốn kết hôn với em sao? Em bình thường như vậy, bình thường đến mức làm cho người ta không tìm ra một chút ưu điểm, em cảm thấy vận may này có chút quá mức."
“Những lời này giống như không phải do chính em nói ra, em không phải luôn rất tự tin sao? Bây giờ sao vậy? Anh thích tính cách tự tin, không sợ trời không sợ đất của em, có điều, lời của em thật sự rất đúng, nhìn khắp người em không tìm ra một chút ưu điểm." Uông Hạo Thiên cười quyến rũ.
“Anh thử chế nhạo em nữa xem, em sẽ tức giận mang theo con của anh cao bay xa chạy." Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh.
“Em dám thì cứ thử xem." Uông Hạo Thiên uy hiếp.
“Hạo Thiên, Vi Vi, hai người đã trở về." Daisy từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô, thật tự nhiên cầm lấy tay cô.
“Daisy, thật xin lỗi." Thích Vi Vi đối với cô rất áy náy, bất kể như thế nào Uông Hạo Thiên chính là vì mình mới ly hôn với cô ấy.
“Xin lỗi cái gì?" Daisy giải vờ không hiểu.
“Ha ha." Thích Vi Vi khẽ cười, nếu cô ấy có thể thoải mái mình cũng yên tâm, ít nhất sẽ không cảm thấy tội lỗi.
“Vi Vi, em ngồi trên máy bay một ngày chắc là mệt rồi, lên lầu nghỉ ngơi trước đi. Chuyện còn lại chờ em nghỉ ngơi tốt rồi hãy nói." Uông Hạo Thiên thật săn sóc nói.
“Vi Vi, tôi dẫn cô đi lên, đi theo tôi." Daisy cầm tay cô đi lên lầu.
Thích Vi Vi nhìn căn phòng dường như vẫn còn mang theo không khí vui mừng, trong lòng có cảm giác nói không ra lời, chủ động cầm tay của Daisy. “Daisy, tôi không phải cố ý làm tổn thương cô. Tất cả mọi chuyện này đều xảy ra ngoài ý muốn của tôi, tôi vốn dĩ đã cùng anh ấy chia tay, chỉ là không nghĩ đến sự tình lại đi đến bước này. Tôi biết giải thích không thể bù lại thương tổn đối với cô, nhưng mà tôi thật sự hy vọng cô có thể tha thứ cho tôi, và cả Hạo Thiên nữa. Anh ấy luôn xem cô là người thân nhất, tôi không hy vọng bởi vì tôi mà khiến cho hai người trở thành kẻ xa lạ."
“Người phải nói xin lỗi là tôi, là tôi không làm rõ tình huống, luôn chen vào giữa cô cùng với Hạo Thiên. Tuy nhiên bây giờ mọi chuyện cũng trở thành quá khứ rồi, chúng ta cũng không nên nói ra nữa, từ nay về sau chúng ta là bạn tốt." Daisy nói thật chân thành.
“Daisy, cô khiến tôi rất cảm động." Thích Vi Vi ôm lấy cô.
“Không, tôi rất ích kỷ." Daisy cuống quýt nói, ánh mắt trốn tránh nhìn cô. “Thật ra tôi nên xin lỗi cô, tôi đã lừa cô."
“Cái gì?" Thích Vi Vi khó hiểu nhìn cô, cô lừa mình cái gì?
“Thật ra tôi cùng với Hạo Thiên là trong sạch, chúng tôi chưa từng phát sinh quan hệ, anh ấy luôn xem tôi là em gái." Daisy nói.
Thích Vi Vi mở to hai mắt nhìn cô, bởi vì lời nói của cô mà trong lòng thật vui mừng. “Thật sao?"
“Đúng vậy. Sở dĩ tôi nói như vậy với cô là bởi vì tôi biết anh ấy rất yêu cô, nếu cô luôn tồn tại anh ấy căn bản sẽ không tiếp nhận tôi, tôi không có cách nào khác nên đành phải lừa cô, muốn cho cô chủ động rời đi. Nhưng mà tôi đã nghĩ sai rồi, cho dù cô rời đi Hạo Thiên vẫn yêu cô như trước, tôi vẫn là người thất bại. Nhưng sau khi trở lại Mỹ, tôi đã nghĩ rất nhiều, cũng đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, tình yêu không thể miễn cưỡng. Tuy nhiên gần đây tôi nghĩ rất lâu mới hiểu được tôi đối với Hạo Thiên là ỷ lại, không phải là tình yêu, cô có thể tha thứ cho tôi không?" Daisy nhìn cô, từ đầu tới cuối trên mặt đều mang theo nụ cười, bỏ qua tất cả dĩ vãng, cô đã trở lại bình thường.
“Daisy, cám ơn cô, cám ơn cô nói cho tôi biết tất cả những chuyện này." Trong lòng Thích Vi Vi đã tràn ngập cảm động, ít nhất cô sẽ không tiếp tục áy náy, sẽ không cảm thấy thật có lỗi với cô ấy.
“Vậy cô muốn cám ơn tôi như thế nào đây." Daisy cười khẽ nói.
“Cô muốn tôi cám ơn cô như thế nào." Thích Vi Vi cũng cười.
“Rất đơn giản, sinh cho tôi một đứa cháu nhỏ để chơi, nếu không thì giới thiệu cho tôi một người bạn trai cũng được." Daisy cười.
“Sở Thiên Lỗi, được không?" Thích Vi Vi đột nhiên nghĩ đến anh, cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.
“Thiên Lỗi sao, có vẻ như chúng tôi không được." Daisy nói, trước kia Hạo Thiên cũng nghĩ như vậy.
“Vậy thì thử xem sao, trước kia là do hai người căn bản không có tâm tư nói chuyện, nói không chừng hiện tại cảm giác không giống như trước." Thích Vi Vi rất hy vọng có thể làm mối cho bọn họ.
“Sau này hãy nói đi. Đúng rồi, bây giờ cô đang có em bé nhất định rất mệt, tôi đi xả nước tắm cho cô. Cô tắm rửa rồi nhanh chóng nghỉ ngơi một lát đi." Daisy nói xong đi vào phòng tắm.
Thích Vi Vi hít sâu một hơi, rốt cuộc cô cũng có thể bỏ được vướng mắc trong lòng.
Thoải mái ngủ một giấc, đứng dậy đi xuống dưới lầu liền nhìn thấy anh và Daisy đang ở dưới nói chuyện, trên bàn bày rất nhiều lễ vật.
“Vi Vi, em tỉnh rồi à?" Uông Hạo Thiên hỏi.
“Vâng, hai người định ra ngoài sao?" Cô kỳ quái hỏi.
“Vi Vi, Hạo Thiên muốn dẫn cô về nhà, sẵn dịp cầu hôn luôn, mua lễ vật để lấy lòng mẹ vợ." Daisy cười nói.
Thích Vi Vi hơi chút ngượng ngùng nhìn anh, anh nghĩ thật chu đáo.
“Daisy, vậy bọn anh đi trước." Uông Hạo Thiên cầm lễ vật cùng cô đi ra cửa.
Bà Thích hai mắt đẫm lệ nhìn vào tấm hình của con gái, đã hơn một tháng rồi, thật ra con bé đi đâu, cũng không gọi về một cuộc điện thoại, nó không lo lắng cho bà chút nào sao.
Trong một tháng này bà cũng càng hối hận, nếu thái độ của mình không cứng rắn như vậy, có lẽ Vi Vi cũng sẽ không bỏ đi, lúc này chỉ cần cô quay về, cái gì mình cũng đều bỏ qua.
“Rầm rầm rầm…" Tiếng gõ cửa vang lên, sẽ là ai đây, bà lau nước mắt đi mở cửa.
Mở cửa nhìn thấy bên ngoài là con gái ngày nhớ đêm mong, bà ngẩn người, cô đã quay về.
“Mẹ, con đã trở về. Mẹ có khỏe không?" Thích Vi Vi nói xong, ôm lấy bà, nước mắt liền chảy xuống.
“Con bé chết tiệt này, con đi đâu vậy? Vì sao không nói cũng không gọi điện thoại?" Bà Thích vừa đau lòng lại vừa tức giận, lấy tay đánh lên lưng của cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi mẹ, con không phải cố ý." Thích Vi Vi biết mẹ nhất định rất lo lắng cho mình.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Tâm tình bà Thích thoáng bình phục một chút, bây giờ cái gì cũng đều không quan trọng, con gái an toàn là quan trọng nhất.
Đột nhiên nhìn thấy Uông Hạo Thiên đứng ở phía sau cô. Chẳng lẽ là anh ta tìm Vi Vi trở về?
“Mẹ, chúng ta vào nhà rồi nói." Nhìn thấy hai người đã qua cơn kích động, Uông Hạo Thiên trực tiếp sửa miệng từ “dì" thành “mẹ".
Dọa Thích Vi Vi giật mình, mẹ còn chưa đồng ý đâu, mà anh dám kêu như vậy. Chết rồi, mẹ có thể làm anh mất mặt không?
Bà Thích cũng sửng sốt, có điều lần này không làm anh mất mặt, trên mặt còn lộ vẻ tươi cười, mặc dù không trả lời nhưng lại nói: “Tất cả cùng vào đi."
“Cám ơn mẹ." Uông Hạo Thiên lập tức cầm lễ vật đi vào nhà.
Thích Vi Vi nhìn anh, anh còn gọi thành quen, anh lại nháy nháy mắt với cô, ra vẻ làm vui lòng người lớn là bổn phận của anh.
Bà Thích lấy một ly trà cho anh, lại cầm cho cô một ly sữa. “Vi Vi, có khát không? Về sau nếu khát chỉ có thể uống nước trái cây cùng sữa thôi, biết chưa?"
“Cám ơn mẹ, con biết rồi." Thích Vi Vi cười, những lời này của mẹ ý tứ chính là bà chấp nhận anh, cũng chấp nhận đứa bé này, cô rốt cuộc cũng có thể thả lỏng.
Tác giả :
Ngạn Thiến