Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 106: Tại sao đối xử với anh như vậy?
Uông Hạo Thiên vừa hôn cô vừa đi lại giường ngủ.. Thích Vi Vi bị anh hôn có chút ý loạn tình mê, từ chậm rãi phản kháng biến thành đáp lại cho đến khi anh muốn cởi bỏ quần áo của mình mới đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng ngăn cản anh: “Không …Không thể."
“Vì sao?" Trong mắt Uông Hạo Thiên đều là dục vọng mãnh liệt.
“Đây là nhà của em, chúng ta không thể. Nếu như mẹ em biết sẽ không vui." Thích Vi Vi vội vàng sửa sang lại quần áo cho tốt, mẹ vẫn nói với cô cần phải có tự trọng của bản thân.
“Nhưng mà …" Máu cả cơ thể Uông Hạo Thiên lại đang sôi trào lên, một cỗ xúc động khiến anh không thể kiềm chế nổi. Nếu không thể ở trong này vậy thì đổi địa phương khác, đưa tay liền ôm lấy cô.
“Này! Anh làm gì vậy?" Thích Vi Vi sợ hãi hô một tiếng.
“Đi vào trong xe." Uông Hạo Thiên ôm cô liền đi ra cửa.
“Đi vào trong xe làm gì?" Cô thuận miệng hỏi, ngay lập tức hiểu được ý định của anh, kinh hoảng nói: “Không được …Em không muốn."
Nhưng mà bất kể cô giãy dụa như thế nào vẫn bị anh ôm vào trong xe, căn bản không cho cô cơ hội phản kháng, liền đem cô đặt ở dưới thân.
Trong không gian nhỏ hẹp, cô cũng không có cách nào tránh né, thân thể cùng lý trí cũng từ từ từng chút một trầm luân ở dưới sự tấn công mãnh liệt của anh.
Sau khi đạt tới đỉnh cao khoái lạc, lúc này Uông Hạo Thiên mới phát hiện sắc mặt của cô hơi khó coi, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, yên lặng mặc quần áo của mình.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?" Uông Hạo Thiên đem cô ôm vào trong ngực.
Cô thật im lặng tựa vào trong ngực của anh, lúc này mới nói: “Em cảm giác mình giống như một người phụ nữ hư hỏng, ‘xe sốc’ một từ xa xôi cỡ nào lại có thể xảy ra đến trên người của em." Ở trong ấn tượng của cô, những việc này chỉ có những người phụ nữ không đứng đắn mới có thể làm.
Uông Hạo Thiên giờ mới hiểu ra, tâm tư của phụ nữ quả nhiên không giống nhau. Lúc này trong lòng cô lại có thể suy nghĩ những cái điều điên loạn này, lấy tay cạ cạ cái mũi nhỏ của cô, cười nói: “Bây giờ em mới biết em là một người phụ nữ hư sao, em vẫn luôn rất hư."
“Em hư ở chỗ nào?" Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh. Nếu là trước đây, chuyện thế này cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Em hư ở chỗ nào anh không biết. Anh chỉ biết nếu em không hư cũng sẽ không trộm được trái tim của anh. Lúc đầu nó bị rất nhiều người phụ nữ nhớ thương dùng hết mọi thủ đoạn muốn có được nó lại chưa từng có một người thành công, chỉ có em không cần tốn chút công sức nào lại có được nó." Uông Hạo Thiên cầm tay cô đặt tại lồng ngực của mình.
Ánh mắt Thích Vi Vi chậm rãi hạ xuống, đem tay rút về, anh cứ như thế này thì cô làm sao có thể độc ác quyết tâm rời đi anh. Anh có biết chính mình có bao nhiêu lưu luyến ôm ấp của anh, nhưng mà cô không thể nói cũng không thể cho anh biết.
“Tin tưởng anh, tất cả đều sẽ qua thôi." Uông Hạo Thiên hôn lên trán cô một cái.
“Vậy em về trước, anh cũng trở về đi." Thích Vi Vi đi xuống xe, không hề quay đầu lại.
Uông Hạo Thiên thấy cô vào phòng rồi mới khởi động xe rời đi.
Mà bọn họ, ai cũng không chú ý đến có một bóng đen luôn từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy tất cả mọi chuyện, bóng đen giận dữ đến mức không thể nói lên lời.
Thích Vi Vi cả đêm đều không ngủ, cô muốn gọi điện thoại cho Thiên Tứ cùng anh giải thích nhưng mà cô vẫn quyết định tự mình đối mặt giải thích với anh. Cơm sáng cũng chưa ăn, mở cửa lại nhìn thấy anh vẻ mặt tiều tụy phẫn nộ đứng ở cửa.
“Thiên Tứ, anh đến đây từ bao giờ thế?" Cô lắp bắp kinh hãi, đột nhiên có một ý tưởng đáng sợ, chẳng lẽ anh hoàn toàn không có quay về sao. Vậy chuyện tối hôm qua chẳng phải anh đều biết, điều này khiến cho cô làm sao có thể chịu nổi.
Anh lại không nói một lời chỉ là nhìn chằm chằm cô. Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy một màn kia khiến cho anh không thể tin, cũng không có cách nào chấp nhận được.
“Thiên Tứ, trước tiên anh cứ vào trong nhà, nghe em giải thích, được không?" Thích Vi Vi có chút luống cuống, kéo anh đi vào.
Anh vẫn không nói một lời nào, rất muốn nghe xem cô giải thích như thế nào.
“Thiên Tứ, em không biết nên giải thích với anh như thế nào. Anh ấy tên là Uông Hạo Thiên, chính là tổng tài của Uông thị." Thích Vi Vi nói.
“Là anh ta sao?" Tuy rằng Hoàng Thiên Tứ đã sớm đoán được anh không phải người bình thường, cũng đã từng hoài nghi nhưng mà thật không ngờ đúng là anh ta. Có điều bọn họ làm sao lại có quan hệ với nhau??.
“Em cùng anh ấy quen biết từ ba tháng trước. Có một ngày mẹ em đột nhiên phát bệnh chạy ra ngoài, nhầm tưởng xe anh ấy thành xe của cha em nên đập xe của anh ấy." Thích Vi Vi đem những chuyện trải qua , cùng với chuyện chính mình sau lại đến bước đường cùng không thể không bán thân, lại gặp được anh nói hết một lần từ đầu đến cuối.
Hoàng Thiên Tứ làm sao cũng không nghĩ đến cô sẽ xảy ra chuyện lớn như thế, kích động cầm lấy bả vai của cô: “Vì sao em không nói cho anh biết? Vì sao không tìm anh để cho anh nghĩ biện pháp?"
“Anh có thể có biện pháp gì? Em không phải không nghĩ qua nói cho anh, nhưng mà anh đi đâu mà tìm một trăm vạn. Em đã liên lụy anh quá nhiều, làm sao còn có thể khiến anh cùng em chịu khó khăn." Thích Vi Vi nhìn anh, nếu anh có biện pháp giúp đỡ mình, cô đã sớm nói.
“Anh không sợ bị em liên lụy. Em có biết anh yêu em, vì em cái gì anh cũng đều nguyện ý làm. Em hiểu chưa?" Anh quát.
“Em hiểu. Nhưng mà chính vì như thế, em mới không thể nói cho anh. Em dựa vào cái gì mà làm liên lụy anh." Thích Vi Vi khóc, anh làm sao biết lúc trước chính mình thống khổ đến cỡ nào.
“Vậy em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Nghĩ đến người đàn ông khác có được em, anh sẽ thống khổ đến mức nào. Nếu là như thế thì anh tình nguyện vì em mà mất hết tất cả." Anh đã đau đến không muốn sống nữa.
“Em đã từng nghĩ đến nhưng mà anh có cha, mẹ, có bà nội. Anh mất hết tất cả, thế nhưng anh có nghĩ đến bọn họ không? Em không thể ích kỷ như vậy." Thích Vi Vi hỏi lại anh.
“Cho dù em nói đều đúng, nhưng mà em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh sau khi biết chân tướng sự việc không?" Đôi mắt anh vằn đỏ nhìn chằm chằm cô.
“Em đã từng nghĩ đến, cho nên em mới thử anh. Nhưng mà anh nói nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ không để ý."
Hoàng Thiên Tứ ngây ra một lúc, mới đột nhiên nhớ tới việc mà cô nói về người bạn cùng lớp. Thì ra chuyện này là chuyện của chính cô, hèn chi anh vẫn cứ có cảm giác cô thay đổi, hóa ra cô thật sự thay đổi. Chính mình cũng thật là ngốc, nhưng mà nói là một chuyện, sự thật xảy ra trên người của mình lại là một chuyện khác. Thống khổ lấy tay đánh vào đầu của mình: “Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?"
“Thiên Tứ, anh không nên tự thương tổn chính mình, nếu anh muốn đánh thì hãy đánh em. Em biết bản thân có lỗi với anh, làm anh bị thương tổn, anh muốn làm thế nào đều được." Thích Vi Vi ôm chặt tay anh, nhìn thấy bộ dạng anh như thế này lòng mình có bao nhiêu đau.
“Em biết rõ anh sẽ không thương tổn em, em biết rõ anh yêu em nhiều bao nhiêu. Tại sao em có thể đối xử với anh như thế?" Hoàng Thiên Tứ cho là chính mình sẽ rất đại nhân đại lượng, thì ra anh để ý như vậy, đố kị muốn chết.
“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Cô khóc nói xin lỗi, trừ bỏ nói xin lỗi cô không biết chính mình còn có thể nói cái gì.
“Không cần, anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Anh không cần. Vi Vi, em nói cho anh biết, em yêu anh ta không? Em có yêu anh ta không?" Hoàng Thiên Tứ hết sức kích động lay cô.
“Vì sao?" Trong mắt Uông Hạo Thiên đều là dục vọng mãnh liệt.
“Đây là nhà của em, chúng ta không thể. Nếu như mẹ em biết sẽ không vui." Thích Vi Vi vội vàng sửa sang lại quần áo cho tốt, mẹ vẫn nói với cô cần phải có tự trọng của bản thân.
“Nhưng mà …" Máu cả cơ thể Uông Hạo Thiên lại đang sôi trào lên, một cỗ xúc động khiến anh không thể kiềm chế nổi. Nếu không thể ở trong này vậy thì đổi địa phương khác, đưa tay liền ôm lấy cô.
“Này! Anh làm gì vậy?" Thích Vi Vi sợ hãi hô một tiếng.
“Đi vào trong xe." Uông Hạo Thiên ôm cô liền đi ra cửa.
“Đi vào trong xe làm gì?" Cô thuận miệng hỏi, ngay lập tức hiểu được ý định của anh, kinh hoảng nói: “Không được …Em không muốn."
Nhưng mà bất kể cô giãy dụa như thế nào vẫn bị anh ôm vào trong xe, căn bản không cho cô cơ hội phản kháng, liền đem cô đặt ở dưới thân.
Trong không gian nhỏ hẹp, cô cũng không có cách nào tránh né, thân thể cùng lý trí cũng từ từ từng chút một trầm luân ở dưới sự tấn công mãnh liệt của anh.
Sau khi đạt tới đỉnh cao khoái lạc, lúc này Uông Hạo Thiên mới phát hiện sắc mặt của cô hơi khó coi, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, yên lặng mặc quần áo của mình.
“Rốt cuộc em làm sao vậy?" Uông Hạo Thiên đem cô ôm vào trong ngực.
Cô thật im lặng tựa vào trong ngực của anh, lúc này mới nói: “Em cảm giác mình giống như một người phụ nữ hư hỏng, ‘xe sốc’ một từ xa xôi cỡ nào lại có thể xảy ra đến trên người của em." Ở trong ấn tượng của cô, những việc này chỉ có những người phụ nữ không đứng đắn mới có thể làm.
Uông Hạo Thiên giờ mới hiểu ra, tâm tư của phụ nữ quả nhiên không giống nhau. Lúc này trong lòng cô lại có thể suy nghĩ những cái điều điên loạn này, lấy tay cạ cạ cái mũi nhỏ của cô, cười nói: “Bây giờ em mới biết em là một người phụ nữ hư sao, em vẫn luôn rất hư."
“Em hư ở chỗ nào?" Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh. Nếu là trước đây, chuyện thế này cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Em hư ở chỗ nào anh không biết. Anh chỉ biết nếu em không hư cũng sẽ không trộm được trái tim của anh. Lúc đầu nó bị rất nhiều người phụ nữ nhớ thương dùng hết mọi thủ đoạn muốn có được nó lại chưa từng có một người thành công, chỉ có em không cần tốn chút công sức nào lại có được nó." Uông Hạo Thiên cầm tay cô đặt tại lồng ngực của mình.
Ánh mắt Thích Vi Vi chậm rãi hạ xuống, đem tay rút về, anh cứ như thế này thì cô làm sao có thể độc ác quyết tâm rời đi anh. Anh có biết chính mình có bao nhiêu lưu luyến ôm ấp của anh, nhưng mà cô không thể nói cũng không thể cho anh biết.
“Tin tưởng anh, tất cả đều sẽ qua thôi." Uông Hạo Thiên hôn lên trán cô một cái.
“Vậy em về trước, anh cũng trở về đi." Thích Vi Vi đi xuống xe, không hề quay đầu lại.
Uông Hạo Thiên thấy cô vào phòng rồi mới khởi động xe rời đi.
Mà bọn họ, ai cũng không chú ý đến có một bóng đen luôn từ một nơi bí mật gần đó nhìn thấy tất cả mọi chuyện, bóng đen giận dữ đến mức không thể nói lên lời.
Thích Vi Vi cả đêm đều không ngủ, cô muốn gọi điện thoại cho Thiên Tứ cùng anh giải thích nhưng mà cô vẫn quyết định tự mình đối mặt giải thích với anh. Cơm sáng cũng chưa ăn, mở cửa lại nhìn thấy anh vẻ mặt tiều tụy phẫn nộ đứng ở cửa.
“Thiên Tứ, anh đến đây từ bao giờ thế?" Cô lắp bắp kinh hãi, đột nhiên có một ý tưởng đáng sợ, chẳng lẽ anh hoàn toàn không có quay về sao. Vậy chuyện tối hôm qua chẳng phải anh đều biết, điều này khiến cho cô làm sao có thể chịu nổi.
Anh lại không nói một lời chỉ là nhìn chằm chằm cô. Tối hôm qua tận mắt nhìn thấy một màn kia khiến cho anh không thể tin, cũng không có cách nào chấp nhận được.
“Thiên Tứ, trước tiên anh cứ vào trong nhà, nghe em giải thích, được không?" Thích Vi Vi có chút luống cuống, kéo anh đi vào.
Anh vẫn không nói một lời nào, rất muốn nghe xem cô giải thích như thế nào.
“Thiên Tứ, em không biết nên giải thích với anh như thế nào. Anh ấy tên là Uông Hạo Thiên, chính là tổng tài của Uông thị." Thích Vi Vi nói.
“Là anh ta sao?" Tuy rằng Hoàng Thiên Tứ đã sớm đoán được anh không phải người bình thường, cũng đã từng hoài nghi nhưng mà thật không ngờ đúng là anh ta. Có điều bọn họ làm sao lại có quan hệ với nhau??.
“Em cùng anh ấy quen biết từ ba tháng trước. Có một ngày mẹ em đột nhiên phát bệnh chạy ra ngoài, nhầm tưởng xe anh ấy thành xe của cha em nên đập xe của anh ấy." Thích Vi Vi đem những chuyện trải qua , cùng với chuyện chính mình sau lại đến bước đường cùng không thể không bán thân, lại gặp được anh nói hết một lần từ đầu đến cuối.
Hoàng Thiên Tứ làm sao cũng không nghĩ đến cô sẽ xảy ra chuyện lớn như thế, kích động cầm lấy bả vai của cô: “Vì sao em không nói cho anh biết? Vì sao không tìm anh để cho anh nghĩ biện pháp?"
“Anh có thể có biện pháp gì? Em không phải không nghĩ qua nói cho anh, nhưng mà anh đi đâu mà tìm một trăm vạn. Em đã liên lụy anh quá nhiều, làm sao còn có thể khiến anh cùng em chịu khó khăn." Thích Vi Vi nhìn anh, nếu anh có biện pháp giúp đỡ mình, cô đã sớm nói.
“Anh không sợ bị em liên lụy. Em có biết anh yêu em, vì em cái gì anh cũng đều nguyện ý làm. Em hiểu chưa?" Anh quát.
“Em hiểu. Nhưng mà chính vì như thế, em mới không thể nói cho anh. Em dựa vào cái gì mà làm liên lụy anh." Thích Vi Vi khóc, anh làm sao biết lúc trước chính mình thống khổ đến cỡ nào.
“Vậy em đã từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Nghĩ đến người đàn ông khác có được em, anh sẽ thống khổ đến mức nào. Nếu là như thế thì anh tình nguyện vì em mà mất hết tất cả." Anh đã đau đến không muốn sống nữa.
“Em đã từng nghĩ đến nhưng mà anh có cha, mẹ, có bà nội. Anh mất hết tất cả, thế nhưng anh có nghĩ đến bọn họ không? Em không thể ích kỷ như vậy." Thích Vi Vi hỏi lại anh.
“Cho dù em nói đều đúng, nhưng mà em có nghĩ đến cảm nhận của anh không? Em có nghĩ đến cảm nhận của anh sau khi biết chân tướng sự việc không?" Đôi mắt anh vằn đỏ nhìn chằm chằm cô.
“Em đã từng nghĩ đến, cho nên em mới thử anh. Nhưng mà anh nói nếu anh yêu cô ấy, anh sẽ không để ý."
Hoàng Thiên Tứ ngây ra một lúc, mới đột nhiên nhớ tới việc mà cô nói về người bạn cùng lớp. Thì ra chuyện này là chuyện của chính cô, hèn chi anh vẫn cứ có cảm giác cô thay đổi, hóa ra cô thật sự thay đổi. Chính mình cũng thật là ngốc, nhưng mà nói là một chuyện, sự thật xảy ra trên người của mình lại là một chuyện khác. Thống khổ lấy tay đánh vào đầu của mình: “Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?"
“Thiên Tứ, anh không nên tự thương tổn chính mình, nếu anh muốn đánh thì hãy đánh em. Em biết bản thân có lỗi với anh, làm anh bị thương tổn, anh muốn làm thế nào đều được." Thích Vi Vi ôm chặt tay anh, nhìn thấy bộ dạng anh như thế này lòng mình có bao nhiêu đau.
“Em biết rõ anh sẽ không thương tổn em, em biết rõ anh yêu em nhiều bao nhiêu. Tại sao em có thể đối xử với anh như thế?" Hoàng Thiên Tứ cho là chính mình sẽ rất đại nhân đại lượng, thì ra anh để ý như vậy, đố kị muốn chết.
“Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi." Cô khóc nói xin lỗi, trừ bỏ nói xin lỗi cô không biết chính mình còn có thể nói cái gì.
“Không cần, anh không muốn nghe em nói xin lỗi. Anh không cần. Vi Vi, em nói cho anh biết, em yêu anh ta không? Em có yêu anh ta không?" Hoàng Thiên Tứ hết sức kích động lay cô.
Tác giả :
Ngạn Thiến