Lấy Em Làm Điểm Tâm
Chương 38: Lô tiểu thư có thai
Từ khoé mắt của Ninh Kiến Thần rơi xuống.
Người ta nói đàn ông là luôn phải mạnh mẽ. Hắn cũng đã rất cố gắng để bản thân không dễ dàng yếu đuối.
Người ta nói đàn ông là không được dễ dàng rơi nước mắt. Hắn cũng đã lâu lắm rồi không hiểu nước mắt có nghĩa là gì.
Nhưnh cảm giác này...
Nắm tay của Ninh Kiến Thần siết chặt lại, mắt hắn khép hờ khẽ liếc về cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh sáng màu đỏ kia vẫn như một lưỡi dao khiến hắn nghẹt thở.
Máu chảy nhiều như thế, vết đâm sâu như thế, chắc chắn... chắc chắn là không sao đâu. Nhỉ? Chắc chắn là sẽ không sao hết mà.
Cạch...
Cánh cửa mở ra. Bước theo ra sau đó là một tốp người mặc áo blu trắng.
Ninh Kiến Thần bật dậy lao tới, hắn đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt như muốn hỏi "cô ấy sao rồi."
Chỉ là các bác sĩ có chút ngập ngừng, nhìn nhau rồi lại khẽ thở dài một cái.
Vị bác sĩ trưởng khoa tháo khẩu trang y tế ra, cúi đầu nói: "Ninh thiếu, phiền cậu đi theo đến phòng tôi một lát. Tôi có chuyện cần nói."
Câu nói đó dường như là sợi dây vô hình siết chặt lấy con tim đang nhảy dựng bên lồng ngực trái. Tâm trí Ninh Kiến Thần lập tức có điểm hoảng loạn. Hắn cố gắng kiềm chế, gật đầu một cái rồi bước theo sau vị bác sĩ kia.
Bước chân trên nền hành lang bệnh viện rộng lớn khẽ vang lên những tiếng giày "cộp cộp".
Âm thanh đó lại càng làm cho không gian càng trở nên tịch mịch và đáng sợ.
Bước vào bên trong, Ninh Kiến Thần ngồi xuống ghế trước, hai chân hắn bắt chéo nhau, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, lưng hắn dựa vào phía sau ghế.
Hắn là đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Trên đường đi tới phòng trưởng khoa bệnh viện thì hắn đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù kết quả như thế nào thì hắn cũng sẽ chấp nhận. Dù là thực vật, là bại liệt, là tàn phế,... thế nào cũng được. Chỉ cần cô còn sống. Chỉ cần như vậy thôi.
Vị bác sĩ kia sau khi đóng cửa lại, ông ta mới bước tới ghế ngồi đối diện với Ninh Kiến Thần.
Ông ta đưa đôi mắt hiền từ vì năm tháng mài mòn mà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nhìn hắn, nâng gọng kính lên, sau đó nói: "Ninh thiếu, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lý cho việc này."
"Nói đi." Giọng nói của Ninh Kiến Thần trầm thấp, tựa hồ như không hề có chút lo lắng nào mà đang vô cùng thoải mái, như đang nói chuyện về việc tối nay ăn gì vậy.
Biểu cảm này của Ninh Kiến Thần làm cho vị bác sĩ có điểm hơi ngạc nhiên, gật gật đầu: "Được. Có vẻ như cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."
Nói đoạn, ông ta dừng lại. Mười ngón tay đan vào nhau của Ninh Kiến Thần siết chặt. Ánh mắt hắn nhìn sâu vào vị bác sĩ, chờ đợi.n
"Lô tiểu thư có thai."
Sau một khắc, hai mắt Ninh Kiến Thần mở lớn. Hắn dường như không thể tin vào tai mình. Đầu óc hắn ong ong, lồng ngực hắn nhảy lên vui sướng.
Lô Vỹ Tinh có thai. Cô ấy đã mang kết tinh giữa hai người.
"Nhưng cái thai đã không thể giữ được. Cô ấy đã bị sẩy thai."
Oành một tiếng!
Đường cong như có như không trên môi Ninh Kiến Thần chợt đông cứng lại.
Sẩy... thai?
****
Những đám mây trên nền trời có điểm không mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban mai mà lại là màu ráng vàng nhàn nhạt, buồn sầu của hoàng hôn.
Qua tấm cửa sổ đang được mở ra, mặt trời như bóng tròn khổng lồ màu đỏ thẫm chiếu soi thứ ánh sáng ảm đạm kia vào bên trong phòng, kéo dài thành một dải màu trên nền nhà.
Gió mang theo mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào của cây hoa tử đằng ở bên ngoài bay vào. Hoà quyện với không khí và thổi bay tấm rèm cửa mỏng manh như sợi tơ.
Âm thanh già dặn có chút ái ngại vang lên trong căn phòng: "Cái thai đã không thể giữ được. Lô tiểu thư đã bị sẩy thai."
Hai tai của Ninh Kiến Thần dần ù đi.
Sẩy thai sao?
"Ninh thiếu, cậu đừng quá kích động. Hiện giờ..."
"Đừng nói cho cô ấy biết!"
"Hả?"
"Đừng cho cô ấy biết về cái thai này. Rõ chưa?"
Ninh Kiến Thần nói, âm thanh cao ngạo mà nghiên nghị, nói rõ đây chính là mệnh lệnh. Vị bác sĩ kia chỉ biết gật đầu coi như thoả hiệp.
Ở một nơi khác
Một bóng dáng bị bao phủ bởi màu đen lấp ló phía sau cánh cửa phòng bệnh
Cặp mắt xếch loé sáng lên một tia gian xảo nhìn thân ảnh thanh mảnh của Lô Vỹ Tinh đang nằm bất động trên giường. Khoé miệng hắn ta nhếch lên đầy lạnh lẽo.
Lô Vỹ Tinh, cô chính là chiếc cọc để dìm Ninh Kiến Thần, à không, là Ninh gia mới đúng.
Cô chính là mấu chốt để khiến Ninh gia phải sụp đổ...
Mãi mãi!
Sát khí, sự lạnh lẽo đến sởn gai ốc khiến cho Lô Vỹ Tinh trong vô thức nhíu lại đôi lông mày thanh tú.
***15:26 19/7/2017***
Người ta nói đàn ông là luôn phải mạnh mẽ. Hắn cũng đã rất cố gắng để bản thân không dễ dàng yếu đuối.
Người ta nói đàn ông là không được dễ dàng rơi nước mắt. Hắn cũng đã lâu lắm rồi không hiểu nước mắt có nghĩa là gì.
Nhưnh cảm giác này...
Nắm tay của Ninh Kiến Thần siết chặt lại, mắt hắn khép hờ khẽ liếc về cánh cửa phòng cấp cứu.
Ánh sáng màu đỏ kia vẫn như một lưỡi dao khiến hắn nghẹt thở.
Máu chảy nhiều như thế, vết đâm sâu như thế, chắc chắn... chắc chắn là không sao đâu. Nhỉ? Chắc chắn là sẽ không sao hết mà.
Cạch...
Cánh cửa mở ra. Bước theo ra sau đó là một tốp người mặc áo blu trắng.
Ninh Kiến Thần bật dậy lao tới, hắn đứng trước mặt bọn họ, ánh mắt như muốn hỏi "cô ấy sao rồi."
Chỉ là các bác sĩ có chút ngập ngừng, nhìn nhau rồi lại khẽ thở dài một cái.
Vị bác sĩ trưởng khoa tháo khẩu trang y tế ra, cúi đầu nói: "Ninh thiếu, phiền cậu đi theo đến phòng tôi một lát. Tôi có chuyện cần nói."
Câu nói đó dường như là sợi dây vô hình siết chặt lấy con tim đang nhảy dựng bên lồng ngực trái. Tâm trí Ninh Kiến Thần lập tức có điểm hoảng loạn. Hắn cố gắng kiềm chế, gật đầu một cái rồi bước theo sau vị bác sĩ kia.
Bước chân trên nền hành lang bệnh viện rộng lớn khẽ vang lên những tiếng giày "cộp cộp".
Âm thanh đó lại càng làm cho không gian càng trở nên tịch mịch và đáng sợ.
Bước vào bên trong, Ninh Kiến Thần ngồi xuống ghế trước, hai chân hắn bắt chéo nhau, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, lưng hắn dựa vào phía sau ghế.
Hắn là đang cố gắng giữ bình tĩnh.
Trên đường đi tới phòng trưởng khoa bệnh viện thì hắn đã nghĩ kỹ rồi. Cho dù kết quả như thế nào thì hắn cũng sẽ chấp nhận. Dù là thực vật, là bại liệt, là tàn phế,... thế nào cũng được. Chỉ cần cô còn sống. Chỉ cần như vậy thôi.
Vị bác sĩ kia sau khi đóng cửa lại, ông ta mới bước tới ghế ngồi đối diện với Ninh Kiến Thần.
Ông ta đưa đôi mắt hiền từ vì năm tháng mài mòn mà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn nhìn hắn, nâng gọng kính lên, sau đó nói: "Ninh thiếu, tôi nghĩ cậu nên chuẩn bị tâm lý cho việc này."
"Nói đi." Giọng nói của Ninh Kiến Thần trầm thấp, tựa hồ như không hề có chút lo lắng nào mà đang vô cùng thoải mái, như đang nói chuyện về việc tối nay ăn gì vậy.
Biểu cảm này của Ninh Kiến Thần làm cho vị bác sĩ có điểm hơi ngạc nhiên, gật gật đầu: "Được. Có vẻ như cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi."
Nói đoạn, ông ta dừng lại. Mười ngón tay đan vào nhau của Ninh Kiến Thần siết chặt. Ánh mắt hắn nhìn sâu vào vị bác sĩ, chờ đợi.n
"Lô tiểu thư có thai."
Sau một khắc, hai mắt Ninh Kiến Thần mở lớn. Hắn dường như không thể tin vào tai mình. Đầu óc hắn ong ong, lồng ngực hắn nhảy lên vui sướng.
Lô Vỹ Tinh có thai. Cô ấy đã mang kết tinh giữa hai người.
"Nhưng cái thai đã không thể giữ được. Cô ấy đã bị sẩy thai."
Oành một tiếng!
Đường cong như có như không trên môi Ninh Kiến Thần chợt đông cứng lại.
Sẩy... thai?
****
Những đám mây trên nền trời có điểm không mang màu trắng tươi sáng, trong lành của ban mai mà lại là màu ráng vàng nhàn nhạt, buồn sầu của hoàng hôn.
Qua tấm cửa sổ đang được mở ra, mặt trời như bóng tròn khổng lồ màu đỏ thẫm chiếu soi thứ ánh sáng ảm đạm kia vào bên trong phòng, kéo dài thành một dải màu trên nền nhà.
Gió mang theo mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào của cây hoa tử đằng ở bên ngoài bay vào. Hoà quyện với không khí và thổi bay tấm rèm cửa mỏng manh như sợi tơ.
Âm thanh già dặn có chút ái ngại vang lên trong căn phòng: "Cái thai đã không thể giữ được. Lô tiểu thư đã bị sẩy thai."
Hai tai của Ninh Kiến Thần dần ù đi.
Sẩy thai sao?
"Ninh thiếu, cậu đừng quá kích động. Hiện giờ..."
"Đừng nói cho cô ấy biết!"
"Hả?"
"Đừng cho cô ấy biết về cái thai này. Rõ chưa?"
Ninh Kiến Thần nói, âm thanh cao ngạo mà nghiên nghị, nói rõ đây chính là mệnh lệnh. Vị bác sĩ kia chỉ biết gật đầu coi như thoả hiệp.
Ở một nơi khác
Một bóng dáng bị bao phủ bởi màu đen lấp ló phía sau cánh cửa phòng bệnh
Cặp mắt xếch loé sáng lên một tia gian xảo nhìn thân ảnh thanh mảnh của Lô Vỹ Tinh đang nằm bất động trên giường. Khoé miệng hắn ta nhếch lên đầy lạnh lẽo.
Lô Vỹ Tinh, cô chính là chiếc cọc để dìm Ninh Kiến Thần, à không, là Ninh gia mới đúng.
Cô chính là mấu chốt để khiến Ninh gia phải sụp đổ...
Mãi mãi!
Sát khí, sự lạnh lẽo đến sởn gai ốc khiến cho Lô Vỹ Tinh trong vô thức nhíu lại đôi lông mày thanh tú.
***15:26 19/7/2017***
Tác giả :
Huyền Namida