Lấy Chồng Tây
Chương 29
Cả bữa cơm lòng ai cũng mang một nỗi lo riêng, chỉ mình Andrew là vô tư không nghĩ gì. Không những thế còn mừng thầm vì nghĩ Nacer đã có người trong mộng, đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không phải lo về mối quan hệ giữa vợ mình với em trai.
Nhìn cái bộ dạng kinh khủng của Nacer, Andrew khẽ chau mày:
- Mày rút cục đã uống bao nhiêu mà nhìn mày khiếp thế. Không yêu đứa này thì yêu đứa khác lo gì.
- Anh thì làm gì biết yêu ai mà dậy đời.
- Ô hay cái thằng này, sao tao lại không biết, nói để cho mà tỉnh ngộ ra, đừng vì một con đàn bà mà huỷ hoại bản thân. Mà nhìn cái bộ dạng gớm ghiếc này của mày tao còn thấy sợ, nói gì mấy đứa ấy.
Nhận thấy mặt con trai út đang bừng bừng giận giữ, để tránh cho anh em chúng cãi vã, ông David quát lớn:
- Thôi đi, anh em chúng mày có để tao nuốt cho xuôi không, ăn bữa cơm cũng không yên.
Bà Funny cũng đánh giá được tình hình, nhưng bà dịu dàng hơn nên bảo:
- Hai đứa ăn mau đi rồi còn nghỉ ngơi, trong bữa cơm không nên nói chuyện nhiều đâu. Tập trung ăn đi.
Nacer quay sang nhìn mẹ, gương mặt dịu đi đôi phần đáp:
- Con đủ rồi, con xin phép lên phòng trước.
Rồi quay qua Hạnh mà nói lớn:
- Chị dâu ăn ngon miệng nhé.
Cái gì thế này, nãy giờ Hạnh đã cố vờ như không biết, vậy mà cái tên say này cứ 5 lần 7 lượt nhắc đến cô là sao.
Hay là Nacer nghĩ cô là con đàn bà dễ dãi nên coi thường, bỡn cợt cô. Nacer à, làm ơn đi, đừng có khiến cả nhà phải đặt dấu hỏi về mối quan hệ giữa chúng ta thêm nữa mà.
Đêm qua là tôi sai, sai khi để lý trí của bản thân bị hơi men phả ra từ cơ thể chú chuốc say. Nhưng mà có ghét, có khinh thì làm ơn cũng đừng nói những câu khiến mọi người chú ý ở đây được không?
Coi như tôi xin chú, chú thương tôi thì hãy để cho cả 2 một đường lui có được không?
Hạnh cứ thế lầm nhẩm trong đầu từng lời van xin đến Nacer mà không hề hay biết cậu ta đã đi từ lúc nào.
Thấy vợ cứ ngồi thần người ra không ăn,Andrew lo lắng hỏi:
- Em sao thế, hay là vẫn còn đau bụng?
- À em không sao.
- thôi ráng ăn cho hết bát cơm rồi lên nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.
Hạnh vâng dạ mà gật đầu, sau đó lại vờ như chăm chú ăn cơm để không bị chồng chú ý. Từ đêm qua đến giờ mỗi lần nói chuyện với chồng Hạnh lại cảm thấy lo lắng.
Hạnh biết là do bản thân cô có tật giật mình, chứ với bản tính của chồng mình mà biết chuyện gì đó, chắc chắn sẽ làm um lên chứ không phải cư xử tử tế thế này.Nhưng mà lòng Hạnh vẫn cảm thấy bất an, không biết sao nhưng cô có cảm nhận mơ hồ rằng chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi của mình sắp hết.
Cả ánh mắt ban nãy bố mẹ chồng nhìn cô nữa, nó có một chút gì đó không giống với ngày thường. Nhưng cụ thể là thế nào thì Hạnh không sao miêu tả rõ.
Lòng hạnh lúc này rối như tơ vò, lại chẳng biết tâm sự cùng ai, cô lại lên trên nhóm quen thuộc để mà trải lòng.
Lo sợ Andrew và Nacer sẽ đọc được, hạnh phải kỳ công lập một nick mới. Hạnh rất muốn được nói ra hết mọi thứ, cô biết những dòng này của mình đăng lên chắc chắn sẽ bị không ít người chửi rủa.
Nhưng Hạnh bế tắc rồi, cô rất cần một lời khuyên vào ngay lúc này. Còn không thì ít ra cô cũng được viết ra hết cho nhẹ lòng hơn.
Những lo lắng sợ hãi đã khiến cho Hạnh gục ngã, buổi tối hôm ấy cô đã thật sự ốm. Người cô mệt nhoài, cố họng đắng nghét, đầu cô đau hệt như có ai cầm vúa bổ vào đau nhói.
Lần này khác với những lần trước, chồng cô đi làm về ngay lập tức hỏi han quan tâm vợ:
- Anh nói rồi, để anh đưa du khám thì không chịu, để bây giờ đau quá phát sốt rồi đây này.
Andrew vẫn nghĩ rằng hạnh bị đau bụng là thật, và vì đau quá nên cơ thể mới sốt. Vừa cằn nhằn vợ vừa lấy khăn ấm khẽ trườm lên trán cho cô, chiếc khăn chạm vào da thịt khiến Hạnh dễ chịu đi đôi chút.
Nghe tin con dâu ốm, lòng bà Funny tuy không còn thương Hạnh như trước, nhưng cũng chẳng nỡ bỏ mặc cô. Vì theo lời Andrew bảo cả đêm qua hạnh đau bụng không ngủ được, đến nay thì lại phát sốt, vậy nên bà nấu cho con dâu một bát cháo mà đem lên phòng.
Lựa lúc Andrew bế con xuống dưới nhà, bà nói như thăm dò thái độ của con dâu:
- Dạo này nhà mình sao thế không biết, thằng Nacer thì say rượu, lại kêu thất tình. Còn con thì ốm, không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.
- Chắc chú ấy có chuyện gì buồn nên thế thôi mẹ ạ.
- Thì nó cũng bảo thế ở bữa cơm rồi còn gì, nhưng mà con có biết nó buồn cái gì mà đến mức ấy không?
Hạnh hơi giật mình, cô không nghĩ mẹ chồng lại hỏi cô câu ấy, hay là bà đã biết chuyện gì nên đang thử lòng cô. Hay đó chỉ đơn thuần là câu hỏi bình thường, do bản thân cô tự suy nghĩ xa xôi.
Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều Hạnh bối rối nói:
- Con cũng không rõ nữa.
- Uk, cũng phải, con là chị dâu làm sao mà biết em chồng mình buồn vì gì được chứ, mẹ hỏi thừa rồi. Mà con thấy trong người thế nào, thấy chồng con bảo đau bụng từ đêm qua hả?
Hạnh gượng cười bảo:
- Dạ, con làm phiền mẹ nhiều quá.
Bà funny thở dài đáp:
- Phiền hà cái gì, là người một nhà cả, mẹ chỉ mong các con sống vui vẻ là mẹ mừng rồi. Mẹ cũng mong vợ chồng con yêu thương nhau, sống vì nhau, để cho con bé Julie có hạnh phúc vẹn tròn. Mong cả cái thằng Nacer sớm lấy vợ, chứ nó cứ thế này mãi mẹ lo lắm.
Đây là những lời nói chân thành từ đáy lòng bà, chứ không phải nhằm mục đích thăm dò con dâu, thế mà nó lại ôm chặt lấy bà mà nói:
- Mẹ, nếu con có làm gì đó khiến mẹ buồn thì mong mẹ hiểu và cho con xin lỗi. Con chỉ muốn nói con thật sự coi mẹ là mẹ con chứ không phải mẹ chồng. Con cũng biết ơn những gì mẹ dành cho con, con biết con sai nhiều lắm, nhưng con không hề muốn mẹ buồn một chút nào cả.
Bà vỗ vỗ vào tay hạnh nhẹ nhàng bảo:
- Được rồi, mẹ hiểu, chỉ là mẹ lo xa quá thôi, đứa nào cũng là con mẹ, đứa nào mẹ cũng thương như nhau. Mẹ không muốn một ngày thấy các con trở mặt với nhau. Nếu ngày ấy xảy ra người làm mẹ này sẽ không sống nổi vì đau lòng mất con ơi.
Hạnh chẳng biết mẹ chồng cô đã biết được mấy phần của sự việc, nhưng bà nói đúng, là cô đã quá ích kỷ khi hôm qua để sống theo cảm xúc của bản thân. Cô ích kỷ khi không nghĩ đến mọi người xung quanh, cô thương bà, thương cả nhà chồng, vì thế từ này cô sẽ điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Bà Funny khẽ nhìn con dâu rồi giục:
- Thôi mau ăn cháo đi rồi còn uống thuốc, mẹ qua bên kia xem thằng Nacer thế nào, tiện đem cháo cho nó luôn, con ăn xong rồi nghỉ đi.
Chẳng chờ con dâu trả lời bà vội vã bước đi, nó thương bà, bà cảm nhận được chứ, nhưng mớ rối ren này bà biết phải làm sao. Ai đúng ai sai bà chẳng muốn phân định, bà chỉ lo chúng nó không biết suy nghĩ rồi anh em lại ghét bỏ nhau thì bà khổ tâm lắm.
Sang đến phòng Nacer, bà phải gõ cửa rất lâu nó mới mở, bộ dạng của nó vẫn chẳng khá hơn lúc trưa là mấy, chỉ khác ở chỗ bây giờ nó đã tỉnh táo hơn. Vậy nên bà phải nói chuyện rõ ràng một lần với nó, trốn tránh cũng chẳng phải cách hay, chi bằng cứ thẳng thắn mà đối mặt thì mới mong giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
- Con đã tỉnh táo chưa?
- Mẹ, con tỉnh rồi.
- Mẹ có chuyện muốn nói với con, nhưng mà trước tiên con đi rửa mặt và thay đồ đi, mẹ không muốn thấy con trai mẹ trong bộ dạng này một chút nào cả.
Nacer cúi đầu lí nhí nói:
- Mẹ, con xin lỗi, đã khiến mẹ phải bận lòng vì con mất rồi.
- Thay đồ đi sau đó xuống phòng mẹ, còn nữa, cháo mẹ để trên bếp, đói thì ăn trước đi rồi vào nói chuyện cũng được.
- Con biết rồi.
Bà Funny đi khỏi, Nacer cũng đứng dậy lấy đồ để đi tắm, thoáng thấy bóng mình trong gương, suýt chút nữa cậu đã hét lên vì sốc. Từ nhỏ đển lớn Nacer là một người chỉn chu, cả về công việc lẫn ngoại hình, không thể nào tưởng tượng nổi bản thân cũng có lúc bệ rạc đến thế này.
Dưới nên nhà còn ngổn ngang chai rượu, cúi xuống nhặt chúng để xếp gọn vào góc, khiến mùi rượu sộc lên, sộc thẳng vào mũi khiến Nacer phải nhăn mặt lại. Cậu vừa tiến đến mở hết cửa sổ cho thoáng phòng vừa lầm bẩm:
- Kinh khủng thế này mà sao có thể uống được tận 3 chai không biết.
Định quay người bước ra, thì cậu dẫm phải một vật gì đó, cúi xuống nhìn, hoá ra là con ốc đêm qua chị dâu tặng.
Con ốc to hơn nắm tay cậu một chút, bề mặt nhẵn mịn và có nhưng đường vân xung quanh. Cần thận đặt nó lên mặt bàn, cậu bước ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi mọi thứ Nacer bước vào phòng bố mẹ, ông David không có trong phòng, hai ông cháu còn đang ngồi chơi ở hàng xóm chưa vể. Chỉ có mình bà Funny, chờ cho nó ngồi yên vị bà hỏi:
- Con có gì muốn nói với mẹ không?
- Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, thật sự con cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Chắc con cần chút thời gian để cân bằng mọi thứ.
Bà gật đầu nhìn thẳng vào mắt con trai ôn tồn nói:
- Có những thứ, nếu cứ cố chấp dành giật, con không chỉ không có được, mà còn đánh mất nhiều thứ tốt đẹp hơn xung quanh. Mẹ tin con trai mẹ là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để mẹ phải đau lòng khi đứng giữa con và Andrew phải không?
Nacer bất ngờ nhìn mẹ ấp úng hỏi:
- Mẹ.. có ngĩa là…mẹ đã… mẹ biết…
- Con không cần phải nói gì cả, mẹ sinh ra con, thế nên tâm tình của con thế nào mẹ hiểu. Quang trọng nhất là bản thân con phải biết nhìn nhận vấn đề, đừng trốn tránh, cũng đừng dùng rượu để giải quyết. Rượu chỉ khiến cho tình hình càng trở nên tồi tệ thêm mà thôi. Con phải nhớ, con đau 1 thì người làm mẹ này sẽ buồn 10, mẹ thật sự mong con trai của mẹ sẽ mãi tỉnh táo, đừng như hôm nay.
Thật lòng Nacer không nghĩ mẹ lại nói những câu này với mình. Cậu ước nếu bà thật sự biết hết mọi thứ thì cứ mắng cứ chửi cậu cho nhẹ lòng. Chứ bà nhẹ nhàng thế này cậu càng cảm thấy bản thân mình có lỗi hơn.
Cậu đã sai, sai quá nhiều rồi, lẽ ra chọn cách bỏ đi thì không nên quay lại nữa. Lẽ ra khi thấy anh chị vui vẻ hạnh phúc cậu phải mừng cho họ. Đằng này cậu lại hờn ghen đố kị, lại mong dành chị dâu về phía mình. Chỉ hận trái tim này sao lại dễ dàng để hình bóng người con gái ấy chiếm giữ đến vậy.
Cậu nợ mẹ một lời xin lỗi, nợ cả chị dâu nữa, sau hôm nay cậu phải trở về chính mình, không thể nào cứ mãi u mê với cái tình cảm không đích đến kia được.
Ngồi nói chuyện với mẹ một lát, Nacer đứng lên đi dạo một vòng phía sau vườn cho thoáng.
Gốc cây này cậu từng nhìn thấy chị dâu khóc, khoảng đất kia cậu đã từng an ủi chị dâu bằng địa vị của một đứa em chồng. Cả chỗ này nữa, đám rau mà hai người vừa làm cỏ, vừa trò truyện, bao nhiêu ký ức bên nhau, biết là khó, nhưng có lẽ hôm nay cậu sẽ phải quên đi.
Sự việc đêm qua, tuy cậu say nhưng vẫn nhớ rõ, mùi hương trên tóc chị dâu, cả cái hương vị ngọt ngào từ đôi môi của chị. Là cậu mượn rượu để làm càn, mượn rượu để một lần đánh cược.
Khi nhận được dòng tin nhắn của chị dâu nacer vui lắm, vui vì chị ấy vẫ còn nhớ đến cậu. Vui vì biết sẽ có cơ hội được nói chuyện riêng cùng chị, vui vì chị không trốn tránh cậu.
Cậu rất tò mò muốn biết phản ứng của chị dâu, muốn dò xem tình cảm của chị dành cho mình đến đâu. Nhất là khi chị không hề phản kháng lại cái ôm của cậu như lần trước. Cậu đã chắc mẩm vậy là chị cũng có tình cảm với mình.
Thế nên mới tham lam mà cúi xuống hôn chị, trong đầu cậu khi ấy đã có suy nghĩ điên rồ rằng: " vậy là chị cũng có tình cảm với mình, nhất định hôm nay mình sẽ dành chị về bên mình".
Thật không ngờ, sau đó chị lại bất ngờ bỏ chạy, khiến cho cậu hụt hẫng vô cùng. Cậu tự hỏi bản thân có gì không tốt mà hết lần này đến lần khác bị bỏ mặc.
Rồi lại than trách ông trời khéo xe duyên, để cho trái tim cậu rỉ máu không ngừng. Rốt cục cậu sai ở đâu, sai ở điểm nào mà lại bị đối xử như thế. Vò nát mớ tóc trên đầu cậu cũng chẳng có nổi một câu trả lời.
Cậu say rồi, say nhưng vẫn cố dốc chẳng chai rượu kia lên mà uống, chỉ có vị cay của chúng mới có thể giúp cậu lúc này. Cậu muốn say, muốn phải thật say để quên đi mọi sự đời.
Đáng tiếc, càng say càng tỉnh, càng uống càng đau, suýt chút nữa cậu đã phá huỷ một gia định yên ấm bấy lâu. Chút nữa thì cậu khiến cho mẹ mình phải đau lòng, cậu hối hận, hối hận lắm.
Cậu nghĩ kỹ rồi, ngày mai cậu sẽ ở hẳn trên thành phố, ở bao lâu cậu cũng không biết. Chỉ biết khi nào thật sự xoá bỏ được tình cảm trong tim mình cậu mới trở về nơi đây.
Nhưng trước khi đi cậu vẫn muốn nói xin lỗi với một người, nghĩ vậy nên cậu lôi điện thoại ra viết 3 từ “ em xin lỗi" rồi gửi đi. CHờ mãi cũng không thấy chị dâu đáp lại, ngỡ chị giận mình nên lần này cậu viết dài hơn:
- Chị Hạnh à, em viết những dòng này không phải muốn làm khó chị, em thật lòng muốn nói với chị 2 từ xin lỗi. Chuyện đêm qua em sai, sai thật rồi, nên nếu được em mong chị hãy quên nó đi, hay coi như mọi thứ chưa từng xảy ra. Ngày mai em sẽ trở lại thành phố, sẽ không làm chị phải khó xử nữa. Dù đau lòng nhưng em vẫn mong anh chị được hạnh phúc.
Tin nhắn gửi đi xong, Nacer cũng nhanh chóng bước vào trong nhà. Cậu không hề hay biết rằng, phía trên kia Hạnh đang đi vệ sinh. Nhưng dòng tin nhắn kia của cậu vẫn có người mở ra đọc không xót một chữ nào.
Đọc đến đâu, mắt anh ta vằn những tia đỏ đến đấy, cho đến khi nghe một tiếng hét lớn từ phòng anh chị:
- AAAAAAAAA, chúng mày, chúng mày làm cái gì đêm qua?
Lúc này Nacer mới giật mình, cậu không nghĩ lời xin lỗi của mình, lại trực tiếp đẩy cuộc sống của chị dâu tới bi kịch.
Nhìn cái bộ dạng kinh khủng của Nacer, Andrew khẽ chau mày:
- Mày rút cục đã uống bao nhiêu mà nhìn mày khiếp thế. Không yêu đứa này thì yêu đứa khác lo gì.
- Anh thì làm gì biết yêu ai mà dậy đời.
- Ô hay cái thằng này, sao tao lại không biết, nói để cho mà tỉnh ngộ ra, đừng vì một con đàn bà mà huỷ hoại bản thân. Mà nhìn cái bộ dạng gớm ghiếc này của mày tao còn thấy sợ, nói gì mấy đứa ấy.
Nhận thấy mặt con trai út đang bừng bừng giận giữ, để tránh cho anh em chúng cãi vã, ông David quát lớn:
- Thôi đi, anh em chúng mày có để tao nuốt cho xuôi không, ăn bữa cơm cũng không yên.
Bà Funny cũng đánh giá được tình hình, nhưng bà dịu dàng hơn nên bảo:
- Hai đứa ăn mau đi rồi còn nghỉ ngơi, trong bữa cơm không nên nói chuyện nhiều đâu. Tập trung ăn đi.
Nacer quay sang nhìn mẹ, gương mặt dịu đi đôi phần đáp:
- Con đủ rồi, con xin phép lên phòng trước.
Rồi quay qua Hạnh mà nói lớn:
- Chị dâu ăn ngon miệng nhé.
Cái gì thế này, nãy giờ Hạnh đã cố vờ như không biết, vậy mà cái tên say này cứ 5 lần 7 lượt nhắc đến cô là sao.
Hay là Nacer nghĩ cô là con đàn bà dễ dãi nên coi thường, bỡn cợt cô. Nacer à, làm ơn đi, đừng có khiến cả nhà phải đặt dấu hỏi về mối quan hệ giữa chúng ta thêm nữa mà.
Đêm qua là tôi sai, sai khi để lý trí của bản thân bị hơi men phả ra từ cơ thể chú chuốc say. Nhưng mà có ghét, có khinh thì làm ơn cũng đừng nói những câu khiến mọi người chú ý ở đây được không?
Coi như tôi xin chú, chú thương tôi thì hãy để cho cả 2 một đường lui có được không?
Hạnh cứ thế lầm nhẩm trong đầu từng lời van xin đến Nacer mà không hề hay biết cậu ta đã đi từ lúc nào.
Thấy vợ cứ ngồi thần người ra không ăn,Andrew lo lắng hỏi:
- Em sao thế, hay là vẫn còn đau bụng?
- À em không sao.
- thôi ráng ăn cho hết bát cơm rồi lên nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.
Hạnh vâng dạ mà gật đầu, sau đó lại vờ như chăm chú ăn cơm để không bị chồng chú ý. Từ đêm qua đến giờ mỗi lần nói chuyện với chồng Hạnh lại cảm thấy lo lắng.
Hạnh biết là do bản thân cô có tật giật mình, chứ với bản tính của chồng mình mà biết chuyện gì đó, chắc chắn sẽ làm um lên chứ không phải cư xử tử tế thế này.Nhưng mà lòng Hạnh vẫn cảm thấy bất an, không biết sao nhưng cô có cảm nhận mơ hồ rằng chuỗi ngày hạnh phúc ngắn ngủi của mình sắp hết.
Cả ánh mắt ban nãy bố mẹ chồng nhìn cô nữa, nó có một chút gì đó không giống với ngày thường. Nhưng cụ thể là thế nào thì Hạnh không sao miêu tả rõ.
Lòng hạnh lúc này rối như tơ vò, lại chẳng biết tâm sự cùng ai, cô lại lên trên nhóm quen thuộc để mà trải lòng.
Lo sợ Andrew và Nacer sẽ đọc được, hạnh phải kỳ công lập một nick mới. Hạnh rất muốn được nói ra hết mọi thứ, cô biết những dòng này của mình đăng lên chắc chắn sẽ bị không ít người chửi rủa.
Nhưng Hạnh bế tắc rồi, cô rất cần một lời khuyên vào ngay lúc này. Còn không thì ít ra cô cũng được viết ra hết cho nhẹ lòng hơn.
Những lo lắng sợ hãi đã khiến cho Hạnh gục ngã, buổi tối hôm ấy cô đã thật sự ốm. Người cô mệt nhoài, cố họng đắng nghét, đầu cô đau hệt như có ai cầm vúa bổ vào đau nhói.
Lần này khác với những lần trước, chồng cô đi làm về ngay lập tức hỏi han quan tâm vợ:
- Anh nói rồi, để anh đưa du khám thì không chịu, để bây giờ đau quá phát sốt rồi đây này.
Andrew vẫn nghĩ rằng hạnh bị đau bụng là thật, và vì đau quá nên cơ thể mới sốt. Vừa cằn nhằn vợ vừa lấy khăn ấm khẽ trườm lên trán cho cô, chiếc khăn chạm vào da thịt khiến Hạnh dễ chịu đi đôi chút.
Nghe tin con dâu ốm, lòng bà Funny tuy không còn thương Hạnh như trước, nhưng cũng chẳng nỡ bỏ mặc cô. Vì theo lời Andrew bảo cả đêm qua hạnh đau bụng không ngủ được, đến nay thì lại phát sốt, vậy nên bà nấu cho con dâu một bát cháo mà đem lên phòng.
Lựa lúc Andrew bế con xuống dưới nhà, bà nói như thăm dò thái độ của con dâu:
- Dạo này nhà mình sao thế không biết, thằng Nacer thì say rượu, lại kêu thất tình. Còn con thì ốm, không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa.
- Chắc chú ấy có chuyện gì buồn nên thế thôi mẹ ạ.
- Thì nó cũng bảo thế ở bữa cơm rồi còn gì, nhưng mà con có biết nó buồn cái gì mà đến mức ấy không?
Hạnh hơi giật mình, cô không nghĩ mẹ chồng lại hỏi cô câu ấy, hay là bà đã biết chuyện gì nên đang thử lòng cô. Hay đó chỉ đơn thuần là câu hỏi bình thường, do bản thân cô tự suy nghĩ xa xôi.
Chẳng kịp nghĩ ngợi nhiều Hạnh bối rối nói:
- Con cũng không rõ nữa.
- Uk, cũng phải, con là chị dâu làm sao mà biết em chồng mình buồn vì gì được chứ, mẹ hỏi thừa rồi. Mà con thấy trong người thế nào, thấy chồng con bảo đau bụng từ đêm qua hả?
Hạnh gượng cười bảo:
- Dạ, con làm phiền mẹ nhiều quá.
Bà funny thở dài đáp:
- Phiền hà cái gì, là người một nhà cả, mẹ chỉ mong các con sống vui vẻ là mẹ mừng rồi. Mẹ cũng mong vợ chồng con yêu thương nhau, sống vì nhau, để cho con bé Julie có hạnh phúc vẹn tròn. Mong cả cái thằng Nacer sớm lấy vợ, chứ nó cứ thế này mãi mẹ lo lắm.
Đây là những lời nói chân thành từ đáy lòng bà, chứ không phải nhằm mục đích thăm dò con dâu, thế mà nó lại ôm chặt lấy bà mà nói:
- Mẹ, nếu con có làm gì đó khiến mẹ buồn thì mong mẹ hiểu và cho con xin lỗi. Con chỉ muốn nói con thật sự coi mẹ là mẹ con chứ không phải mẹ chồng. Con cũng biết ơn những gì mẹ dành cho con, con biết con sai nhiều lắm, nhưng con không hề muốn mẹ buồn một chút nào cả.
Bà vỗ vỗ vào tay hạnh nhẹ nhàng bảo:
- Được rồi, mẹ hiểu, chỉ là mẹ lo xa quá thôi, đứa nào cũng là con mẹ, đứa nào mẹ cũng thương như nhau. Mẹ không muốn một ngày thấy các con trở mặt với nhau. Nếu ngày ấy xảy ra người làm mẹ này sẽ không sống nổi vì đau lòng mất con ơi.
Hạnh chẳng biết mẹ chồng cô đã biết được mấy phần của sự việc, nhưng bà nói đúng, là cô đã quá ích kỷ khi hôm qua để sống theo cảm xúc của bản thân. Cô ích kỷ khi không nghĩ đến mọi người xung quanh, cô thương bà, thương cả nhà chồng, vì thế từ này cô sẽ điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.
Bà Funny khẽ nhìn con dâu rồi giục:
- Thôi mau ăn cháo đi rồi còn uống thuốc, mẹ qua bên kia xem thằng Nacer thế nào, tiện đem cháo cho nó luôn, con ăn xong rồi nghỉ đi.
Chẳng chờ con dâu trả lời bà vội vã bước đi, nó thương bà, bà cảm nhận được chứ, nhưng mớ rối ren này bà biết phải làm sao. Ai đúng ai sai bà chẳng muốn phân định, bà chỉ lo chúng nó không biết suy nghĩ rồi anh em lại ghét bỏ nhau thì bà khổ tâm lắm.
Sang đến phòng Nacer, bà phải gõ cửa rất lâu nó mới mở, bộ dạng của nó vẫn chẳng khá hơn lúc trưa là mấy, chỉ khác ở chỗ bây giờ nó đã tỉnh táo hơn. Vậy nên bà phải nói chuyện rõ ràng một lần với nó, trốn tránh cũng chẳng phải cách hay, chi bằng cứ thẳng thắn mà đối mặt thì mới mong giải quyết được gốc rễ của vấn đề.
- Con đã tỉnh táo chưa?
- Mẹ, con tỉnh rồi.
- Mẹ có chuyện muốn nói với con, nhưng mà trước tiên con đi rửa mặt và thay đồ đi, mẹ không muốn thấy con trai mẹ trong bộ dạng này một chút nào cả.
Nacer cúi đầu lí nhí nói:
- Mẹ, con xin lỗi, đã khiến mẹ phải bận lòng vì con mất rồi.
- Thay đồ đi sau đó xuống phòng mẹ, còn nữa, cháo mẹ để trên bếp, đói thì ăn trước đi rồi vào nói chuyện cũng được.
- Con biết rồi.
Bà Funny đi khỏi, Nacer cũng đứng dậy lấy đồ để đi tắm, thoáng thấy bóng mình trong gương, suýt chút nữa cậu đã hét lên vì sốc. Từ nhỏ đển lớn Nacer là một người chỉn chu, cả về công việc lẫn ngoại hình, không thể nào tưởng tượng nổi bản thân cũng có lúc bệ rạc đến thế này.
Dưới nên nhà còn ngổn ngang chai rượu, cúi xuống nhặt chúng để xếp gọn vào góc, khiến mùi rượu sộc lên, sộc thẳng vào mũi khiến Nacer phải nhăn mặt lại. Cậu vừa tiến đến mở hết cửa sổ cho thoáng phòng vừa lầm bẩm:
- Kinh khủng thế này mà sao có thể uống được tận 3 chai không biết.
Định quay người bước ra, thì cậu dẫm phải một vật gì đó, cúi xuống nhìn, hoá ra là con ốc đêm qua chị dâu tặng.
Con ốc to hơn nắm tay cậu một chút, bề mặt nhẵn mịn và có nhưng đường vân xung quanh. Cần thận đặt nó lên mặt bàn, cậu bước ra ngoài vệ sinh cá nhân.
Xong xuôi mọi thứ Nacer bước vào phòng bố mẹ, ông David không có trong phòng, hai ông cháu còn đang ngồi chơi ở hàng xóm chưa vể. Chỉ có mình bà Funny, chờ cho nó ngồi yên vị bà hỏi:
- Con có gì muốn nói với mẹ không?
- Con xin lỗi vì đã khiến mẹ lo lắng, thật sự con cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa. Chắc con cần chút thời gian để cân bằng mọi thứ.
Bà gật đầu nhìn thẳng vào mắt con trai ôn tồn nói:
- Có những thứ, nếu cứ cố chấp dành giật, con không chỉ không có được, mà còn đánh mất nhiều thứ tốt đẹp hơn xung quanh. Mẹ tin con trai mẹ là người hiểu chuyện, chắc chắn sẽ không để mẹ phải đau lòng khi đứng giữa con và Andrew phải không?
Nacer bất ngờ nhìn mẹ ấp úng hỏi:
- Mẹ.. có ngĩa là…mẹ đã… mẹ biết…
- Con không cần phải nói gì cả, mẹ sinh ra con, thế nên tâm tình của con thế nào mẹ hiểu. Quang trọng nhất là bản thân con phải biết nhìn nhận vấn đề, đừng trốn tránh, cũng đừng dùng rượu để giải quyết. Rượu chỉ khiến cho tình hình càng trở nên tồi tệ thêm mà thôi. Con phải nhớ, con đau 1 thì người làm mẹ này sẽ buồn 10, mẹ thật sự mong con trai của mẹ sẽ mãi tỉnh táo, đừng như hôm nay.
Thật lòng Nacer không nghĩ mẹ lại nói những câu này với mình. Cậu ước nếu bà thật sự biết hết mọi thứ thì cứ mắng cứ chửi cậu cho nhẹ lòng. Chứ bà nhẹ nhàng thế này cậu càng cảm thấy bản thân mình có lỗi hơn.
Cậu đã sai, sai quá nhiều rồi, lẽ ra chọn cách bỏ đi thì không nên quay lại nữa. Lẽ ra khi thấy anh chị vui vẻ hạnh phúc cậu phải mừng cho họ. Đằng này cậu lại hờn ghen đố kị, lại mong dành chị dâu về phía mình. Chỉ hận trái tim này sao lại dễ dàng để hình bóng người con gái ấy chiếm giữ đến vậy.
Cậu nợ mẹ một lời xin lỗi, nợ cả chị dâu nữa, sau hôm nay cậu phải trở về chính mình, không thể nào cứ mãi u mê với cái tình cảm không đích đến kia được.
Ngồi nói chuyện với mẹ một lát, Nacer đứng lên đi dạo một vòng phía sau vườn cho thoáng.
Gốc cây này cậu từng nhìn thấy chị dâu khóc, khoảng đất kia cậu đã từng an ủi chị dâu bằng địa vị của một đứa em chồng. Cả chỗ này nữa, đám rau mà hai người vừa làm cỏ, vừa trò truyện, bao nhiêu ký ức bên nhau, biết là khó, nhưng có lẽ hôm nay cậu sẽ phải quên đi.
Sự việc đêm qua, tuy cậu say nhưng vẫn nhớ rõ, mùi hương trên tóc chị dâu, cả cái hương vị ngọt ngào từ đôi môi của chị. Là cậu mượn rượu để làm càn, mượn rượu để một lần đánh cược.
Khi nhận được dòng tin nhắn của chị dâu nacer vui lắm, vui vì chị ấy vẫ còn nhớ đến cậu. Vui vì biết sẽ có cơ hội được nói chuyện riêng cùng chị, vui vì chị không trốn tránh cậu.
Cậu rất tò mò muốn biết phản ứng của chị dâu, muốn dò xem tình cảm của chị dành cho mình đến đâu. Nhất là khi chị không hề phản kháng lại cái ôm của cậu như lần trước. Cậu đã chắc mẩm vậy là chị cũng có tình cảm với mình.
Thế nên mới tham lam mà cúi xuống hôn chị, trong đầu cậu khi ấy đã có suy nghĩ điên rồ rằng: " vậy là chị cũng có tình cảm với mình, nhất định hôm nay mình sẽ dành chị về bên mình".
Thật không ngờ, sau đó chị lại bất ngờ bỏ chạy, khiến cho cậu hụt hẫng vô cùng. Cậu tự hỏi bản thân có gì không tốt mà hết lần này đến lần khác bị bỏ mặc.
Rồi lại than trách ông trời khéo xe duyên, để cho trái tim cậu rỉ máu không ngừng. Rốt cục cậu sai ở đâu, sai ở điểm nào mà lại bị đối xử như thế. Vò nát mớ tóc trên đầu cậu cũng chẳng có nổi một câu trả lời.
Cậu say rồi, say nhưng vẫn cố dốc chẳng chai rượu kia lên mà uống, chỉ có vị cay của chúng mới có thể giúp cậu lúc này. Cậu muốn say, muốn phải thật say để quên đi mọi sự đời.
Đáng tiếc, càng say càng tỉnh, càng uống càng đau, suýt chút nữa cậu đã phá huỷ một gia định yên ấm bấy lâu. Chút nữa thì cậu khiến cho mẹ mình phải đau lòng, cậu hối hận, hối hận lắm.
Cậu nghĩ kỹ rồi, ngày mai cậu sẽ ở hẳn trên thành phố, ở bao lâu cậu cũng không biết. Chỉ biết khi nào thật sự xoá bỏ được tình cảm trong tim mình cậu mới trở về nơi đây.
Nhưng trước khi đi cậu vẫn muốn nói xin lỗi với một người, nghĩ vậy nên cậu lôi điện thoại ra viết 3 từ “ em xin lỗi" rồi gửi đi. CHờ mãi cũng không thấy chị dâu đáp lại, ngỡ chị giận mình nên lần này cậu viết dài hơn:
- Chị Hạnh à, em viết những dòng này không phải muốn làm khó chị, em thật lòng muốn nói với chị 2 từ xin lỗi. Chuyện đêm qua em sai, sai thật rồi, nên nếu được em mong chị hãy quên nó đi, hay coi như mọi thứ chưa từng xảy ra. Ngày mai em sẽ trở lại thành phố, sẽ không làm chị phải khó xử nữa. Dù đau lòng nhưng em vẫn mong anh chị được hạnh phúc.
Tin nhắn gửi đi xong, Nacer cũng nhanh chóng bước vào trong nhà. Cậu không hề hay biết rằng, phía trên kia Hạnh đang đi vệ sinh. Nhưng dòng tin nhắn kia của cậu vẫn có người mở ra đọc không xót một chữ nào.
Đọc đến đâu, mắt anh ta vằn những tia đỏ đến đấy, cho đến khi nghe một tiếng hét lớn từ phòng anh chị:
- AAAAAAAAA, chúng mày, chúng mày làm cái gì đêm qua?
Lúc này Nacer mới giật mình, cậu không nghĩ lời xin lỗi của mình, lại trực tiếp đẩy cuộc sống của chị dâu tới bi kịch.
Tác giả :
Dạ Thảo