Lấy Chồng Tây
Chương 21
- Chị đang làm gì đấy, em bảo này, em nhớ…
Dòng tin nhắn dừng lại ở đúng 2 chữ em nhớ, đủ khiến cho Andrew phải ngồi bật dậy, ánh mắt hiện rõ những tia vằn đỏ như máu.
Thấy thái độ của Andrew, hạnh cũng liếc nhanh vào màn hình điện thoại. Cô không biết nội dung chính xác tin nhắn đó là gì, nhưng chừng ấy chữ hiện trên màn hình cũng đủ khiến cho tim Hạnh đông cứng.
Không phải vì Hạnh nghĩ Nacer định nói gì mờ ám, vì từ trước đến nay Hạnh luôn nghĩ nacer vì thương hại cô, thấy cô tội nghiệp nên an ủi. Chưa một lần Hạnh có suy nghĩ nào sai lệch, dù đôi lúc cũng có đặt ra một vài câu hỏi, nhưng rồi Hạnh vẫn cho rằng giữa cô và Nacer là trong sáng.
Nhưng tình ngay lý gian, chồng cô là người thế nào cô hiểu rõ, chỉ cần có 1 chút thôi, đảm bảo anh ta sẽ xuyên tạc ra đủ thứ trên đời.
Cuộc hôn nhân của Hạnh, mối quan hệ của Hạnh với chồng chỉ vừa mới tốt đẹp lên thôi. Nếu không thể giúp cho Hạnh và chồng có thể vui vẻ, hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Thì xin ông trời cứ để mọi thứ vẹn nguyên như cũ, đừng làm nó trở nên tồi tệ hơn.
Thời gian qua cuộc hôn nhân này với Hạnh đã đủ đau khổ rồi, giờ mà nó chuyển biến xấu đi… Ôi, quả thật cô không dám nghĩ nữa, cứ thế Hạnh nín thở theo từng động tác nhập mật khẩu, rồi mở dòng tin nhắn kia ra của chồng.
Hạnh không dám nhìn vào màn hình, mà chỉ nhìn không chớp mắt vào gương mặt chồng, Hạnh quan sát từng biểu hiện của anh ta, nhưng rồi đôi mắt vằn đỏ kia dần dần dịu xuống, cuối cùng lại bình thản như lúc đầu.
Khuôn miệng kia cũng không hề thốt ra lời nào chửi bới, đay nghiến hay tra hỏi cô cả. Dẫu vậy Hạnh vẫn không dám thở mạnh, hết nhìn chồng, hạnh lại khẽ liếc xuống chiếc điện thoại trên tay chồng.
Tới khi anh ta nèm chiếc điện thoại xuống giường, Hạnh mới run run cầm lấy, màn hình vẫn hiện lên tin nhắn ban nãy của Nacer:
- Chị đang làm gì đấy, em bảo này, em nhớ lúc trưa chị Maire có gửi hộp sữa về cho Julie, mà chẳng nhớ đã mang về hay để trên văn phòng nữa. Có gì mai em kiểm tra rồi đưa chị sau nha.
Hạnh thở hắt ra, khiên Andrew nhíu mày hỏi:
- Sao vậy, sao nhìn em run vậy, hay là sợ cái gì.
- Sợ cái gì, em chỉ sợ anh hiểu nhầm rồi lại cãi nhau thôi, ngoài ra em chả sợ gì, em có làm gì khuất tất đâu.
- Vậy sao ban nãy nhìn em lo lắng vậy, cũng không nói 1 lời nào.
- Nói gì, em quá hiểu tính anh, tốt nhất để anh tự đọc, tự nhìn nhận vấn để. Chứ nói ra anh cũng đâu có tin, anh cũng sẽ chẳng chịu nghe em giải thích đâu. MÀ có khi nói lại còn bị anh chửi thêm, nên tốt nhất là im lặng.
Andrew lặng im quan sát vợ, biểu cảm trên gương mặt cô lúc này, vừa như giận dỗi, vừa như tủi hờn, lại pha chút hoảng loạn. Thật sự, gương mặt ấy ngay lúc này khiến cho Andrew thấy có chút gì đó xót xa.
Thân hình Hạnh so với thời chưa cưới quả thật có chút gầy hơn, còn đem so với những người nuôi con nhỏ liệu có phải quá gầy hay không.
- Thôi mặc đồ vào rồi đi ngủ đi, muộn rồi.
Lúc này Hạnh mới sực nhớ ra và nhìn xuống cơ thể, dù đã lấy chồng 2 năm, nhưng gương mặt cô lúc này cũng chín đỏ vì xấu hổ. Vội vã mặc quần áo rồi nằm xuống giường.
Hạnh cố tình nằm xoay lưng lại với chồng để che dấu đi sự ngường ngùng, Andrew thấy nhưng cũng chỉ khẽ nói:
- Ngủ ngon.
- Dạ, chúc anh ngủ ngon.
Hạnh nằm xoay lưng lại với chồng, nhưng trong thâm tâm cô vẫn mong sẽ có một vòng tay rắn chắc khẽ ôm chặt cô từ phía sau. Hạnh cứ nằm thế chờ đợi, chờ cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của chồng thì buồn bã thở dài. Là do bản thân cô tự huyễn hoặc, mong chờ làm gì để rồi lại ôm thất vọng cơ chứ.
Ngày hôm nay được như thế là anh ấy cũng đã quá thay đổi rồi, đáng ra Hạnh phải thấy vuii, thấy hài lòng. Đáng ra cô không nên đòi hỏi quá nhiều từ chồng mình mới phải.
Trằn trọc một lúc Hạnh sực nhớ đến tin nhắn ban nãy của Nacer, nên khẽ luồn tay xuống dưới gối lấy chiếc điện thoại và soạn tin nhắn trả lời:
- Tôi biết rồi, sữa của Julie cũng vẫn còn chú ạ.
- Em cứ nghĩ chị ngủ rồi, tại mãi không thấy chị trả lời.
Nhắc đến Hạnh vẫn còn cảm thấy run, cô định im lặng nhưng rồi lại kể:
- Ban nãy anh Andrew đọc được tin nhắn của chú.
- Thật hả, vậy anh ấy có nói gì chị không?
- Không, chỉ đọc tin nhắn nhưng không nói gì cả, mà cũng có gì đâu mà nói, chúng ta cây ngay sợ gì chết đứng chú nhỉ. Tôi với chú hoàn toàn trong sáng mà.
Phía bên kia có người nhếch mép cười, người đó không định nghĩa nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì. Vui hay buồn cũng chẳng rõ, chỉ thấy càng ngày bản thân càng trở nên khó hiểu.
Rõ ràng biết đó là chị dâu, rõ ràng cậu vẫn luôn dặn bản thân là như thế nhưng lại chẳng thể nào ngừng nói chuyện mỗi ngày. Đôi khi chỉ là dăm ba tin nhắ hỏi han thường nhật, nhưng cũng khiến cậu vui mỗi khi đọc lại chúng.
Rồi khi nghe chị dâu nhắc nên sớm có người yêu cậu lại khó chịu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tồn thương, giống như vừa trải qua chuyện gì ghê gớm lắm.
Là yêu ư, chắc chắn không thể nào, tình cảm của bản thân Nacer hiểu rõ, nhưng nếu bảo không phải thì cậu cũng không biết định nghĩa nó là gì.
Chỉ biết những ngày đầu tiên Hạnh mới sang đây làm dâu, Nacer nhìn cái khuôn mặt ngơ ngác vì không hiểu mọi người đang nói gì mà bật cười. Rồi cả cái cách chị vụng về lúng túng vì ở quê chưa quen dùng mấy đồ dùng hiện đại trong nhà bếp nên sợ.
Rồi cả lần bắt gặp chị đứng nghe mẹ chồng chửi mà còn mỉm cười, cậu đã nghĩ:" con người này kỳ lạ thật, chưa thấy ai bị chửi mà vẫn có thể cười tươi". Cái thắc mắc ấy sau này thân thiết hơn rồi cậu mới nghe Hạnh giải thích:
- Thì khi ấy tôi đâu có biết tiếng, biết là mọi người đang chửi mình đấy, nhưng có hiểu đâu. Chỉ nghe cái tiếng nó luyến láy, rồi khuôn mặt bừng bừng của mẹ mà buồn cười thôi. Hơn nữa tôi cũng biết là do bản thân mình trước, nên cũng chẳng nỡ giận mọi người.
Nacer gật gù đáp:
- Hoá ra là thế, vậy mà lúc ấy em lại tưởng chị có vấn đề gì đó.
- Vấn đề ý chú là tôi bị thần kinh ấy hả?
- Là chị nói, không phải em đâu nhé.
Nói rồi Nacer nhanh chân đi trước, Hạnh ở đó tức tối mà nhìn theo. Khi ấy mọi thứ chỉ dừng lại như thế, còn trước đó naceer cũng chẳng mấy khi nói chuyện với chị dâu. Vì cậu hiểu có nói người ta cũng chẳng hiểu gì, chỉ một vài lần bất đắc dĩ phải làm phiên dịch cho mọi người với chị, vì bản thân cậu biết một chút tiếng anh.
Nhưng cậu phải công nhận 1 điều chị dâu khá thông minh, chị học tiếng rất nhanh, cậu nói qua vài lần là chị nhớ và có thể thực hành ngay được. Cũng nhờ cái lần dậy học ấy và vô tình Nacer thấy được anh trai quá vô tâm với chị dâu.
Nhìn cô gái Việt Nam bé nhỏ trước mặt nôn lên, nôn xuống vì nghén, mà anh trai lại cứ đứng đó thờ ơ như không thấy. Trong lòng cậu bất giác thấy 1 chút gì đó thương hại, vì thấy tội nghiệp chị dâu nên hàng ngày nacer luôn cố nói chuyện với chị. Cậu hiểu ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, chị cần lắm một người bạn tri kỷ để sẻ chia đến thế nào.
Vậy mà, kể từ sau cái lần anh chị đi sắm đồ sơ sinh cho cháu, lần ấy chị bị anh bỏ mặc trên thị trấn. Đó cũng chính là lần mà cậu bất chợt phát hiện ra, hình như ngoài thương cảm, cậu còn có chút gì đó chẳng thể gọi tên với chị dâu.
Cho đến Hiện tại, nacer vẫn cứ chơi với trong cái mối quan hệ rối rắm này, không định nghĩa nổi. Nhiều lần cậu ý thức được nếu bản thân cứ tiếp tục như thế là sai, nhưng con tim cậu lại chẳng thể nào dừng lại nổi.
Nacer chưa từng yêu ai, nên cũng chẳng thể nào biết thế nào là yêu, có lần cậu lên mạng tìm kiếm, có những khái niệm mơ hồ, cũng có khái niệm rõ ràng để định nghĩa thế nào là yêu.
Có điều nếu đem so sánh với cảm xúc của cậu hiện tại, nó vừa có gì đó hao hao, nhưng lại có gì đó không phải. Để hôm nay, lại một lần nữa cậu thức trắng đêm suy nghĩ.
- ---*-----*----
Chỉ hơn 1 tuần nữa là đến ngày kỷ niệm trong 2 năm ngày cưới của Hạnh, lần này Hạnh không âm thầm chuẩn bị mà cô khéo léo nhắc chồng:
- Nhanh thật anh nhỉ, mới đấy thôi mà mình đã cưới nhau sắp được 2 năm rồi, em vẫn còn nhớ giây phút lần đầu tiên mình gặp nhau, hôm ấy là sinh nhật em, anh đã ôm bó hoa quỳ xuống mà hát mừng. Khi ấy em đã nghĩ" chao ôi, sao lại có người lãng mạn đến thế được". Thế mà giờ đã là một bà mẹ bỉm sữa mất rồi.
Nghe vợ nhắc Andrew mới sực nhớ ra, anh ta hỏi lại:
- Hình như qua sinh nhật em rồi hả?
- Qua rồi.
- Vậy à, anh bận quá nên cũng không để ý ngày tháng nữa
- Không sao đâu em quen rồi mà.
Quen rồi, cô ấy nói sao mà buồn đến vậy, khuôn mặt Hạnh cúi gằm xuống, đôi mắt kia Andrew không nhìn rõ, nhưng anh ta vẫn biết được nó đang ầng ậc nước. Quả thật từ ngày lấy nhau xong, Andrew cho rằng cô đã là của mình, mà cá đã cắn câu thì cần gì phải cho ăn thêm mồi.
Mãi cho đến khi ngồi nói chuyện với mẹ, rồi khi về nhà lại nghe bố phân tích thêm, Andrew mới thực sự hiểu ra. Hạnh phúc gia đình không phải tự nhiên mà có, nó cũng không phải là đích đến mà là cả một quá trình. Quá trình ấy dài hay ngắn hoàn toàn phụ thuộc vào hai vợ chồng.
Và nếu không cẩn thận thì con cá kia cũng có thể có ngày tuột khỏi lưỡi câu mà rơi mất. Andrew chưa thể nói là yêu vợ, nhưng nếu mà ly hôn thì cũng không hề muốn chút nào.
Bởi vậy sau lần ấy Andrew cũng thử quan tâm đến vợ, thử ngồi xuống lắng nghe cô ấy nói. Ban đầu cũng chỉ là lắng nghe để cô ấy trút bầu tâm sự. Sau dần thì bắt đầu nói thêm vài câu an ủi.
Cuối cùng Andrew chợt nhận ra, hoá ra niềm vui trong hôn nhân lại đơn giản đến thế. Quan tâm đối phương không chỉ giúp đối phương vui vẻ hơn, mà con giúp chính bản thân mình hạnh phúc.
Mà khi con người ta vui vẻ hạnh phúc thì làm cái gì cũng thấy may mắn, tốt đẹp. Ôm vợ vào lòng Andrew nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại kinh tế mình cũng chưa dư giả nhiều để làm mấy cái tiệc tùng tốn kém ấy.
- Em biết mà, em cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu anh, chỉ cần bữa cơm nhỏ cả nhà quây quần thôi ạ.
- Đơn giản vậy thôi sao?
Hạnh ngước lên nhìn chồng, cô cảm nhận rõ được từ cách nói chuyện, đến tình cảm chồng cô đều thay đổi theo hướng tích cực. Trong mắt anh đã bắt đầu có cô, ngữ khí khi nói cũng mang một chút gì đó ôn nhu, yêu chiều. Thơm vội lên má chồng cô đáp:
- Vâng, em chỉ cần anh thương mẹ con em, thế là đủ, những thứ kia có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Lần đầu tiên được vợ chủ động bày tỏ tình cảm bằng nụ hôn, lại được cô nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai Andrew vui lắm, anh ta cười lớn nói:
- Chỉ cần em luôn thế này, anh nhất định cũng sẽ yêu chiều hai mẹ con. Anh quyết định sẽ mua thật nhiều món ngon về nấu để mừng kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta. Đặc biệt ngày hôm ấy sẽ mua thật nhiều bánh sừng trâu cho em, được chứ.
- Sao anh biết em thích ăn bánh sừng trâu?
- Mỗi lần nhà có món đó em đều cười tít mắt, lại luôn miệng khen ngon, đến trẻ con nó cũng biết là em thích nói gì đến anh.
Hoá ra bấy lâu nay Hạnh đã đoán đúng, không phải chồng cô vô tâm, chỉ là khi ấy cái tâm của anh không đặt ở nơi cô mà thôi. Từng hành động, sở thích của cô anh đều nắm rõ, nhưng lại vờ như mình không biết. Đơn giản khi ấy trong mắt anh chưa tồn tại người vợ là cô.
Anh bây giờ mới có chút giống với mọi người trong gia đình, ai ai cũng tình cảm, không lý nào anh lại là người khô khan được. Từ nay chỉ cần Hạnh khéo léo một chút, ngọt ngào một chút, cô dám chắc chồng cô cũng sẽ đáp lại ân cần hơn một chút.
Cả nhà ai cũng nhìn thấy Hạnh trở nên vui tươi hơn, nụ cười trên môi thường trực hơn. Tất thảy mọi người đều vui mừng vì thấy hai vợ chồng hạnh bắt đầu yêu thương nhau. CHỉ có suy nhất một người, lúc nào cũng tươi cười chúc mừng, nhưng ban đêm lại mất ngủ.
Thế rồi ngày 3-10 cũng tới, tối hôm ấy dù không phải cuối tuần nhưng Marie cũng về, còn có cả vợ chồng anh piter cũng tới. Nguyên buổi chiều hôm đó bà Funny và con dâu đã phải rất vất vả nấu nướng, Andrew cũng quyết dịnh đóng cửa một hôm để ở nhà trông con cho vợ làm cơm.
Từng tiếng cười nói cứ thế vang lên rộn ràng khắp căn nhà nhỏ, tiếng chúc mừng,tiếng ly va vào nhau như một bản nhạc hoà tấu. Ly rượu cứ thế vơi rồi lại đầy không biết bao lần.
Trong lúc ngà ngà say Andrew đã thông báo với cả nhà, năm nay sẽ cho mẹ con Hạnh về quê ăn tết của Việt Nam. Khỏi phải nói Hạnh vui cỡ nào. Nacer cũng chúc mừng Hạnh:
- Chúc mừng chị dâu, vậy là mong ước bấy lâu nay của chị sắp thành hiện thực rồi, về thăm quê nhớ mang vài món đặc sản qua làm quà cho em nhé.
- Chú yên tâm, nếu mà được tôi còn muốn gói cả quê hương mang sang bên này nữa cơ.
Câu trả lời của Hạnh khiến cả nhà bật cười, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng Julie buồn ngủ, nên hạnh đành xin phép mọi người để lên phòng.
Đặt con bé vào nôi, nhẹ nhàng hát mấy bài hát ru quen thuộc mà ngày bé Hạnh vẫn được nghe mẹ ru em. Vừa hát vừa nhớ đến cảnh một ngày không xa con gái cô cũng sẽ được bà ngoại ầu ơ như thế mà mỉm cười.
Ting.. Ting…
Tiếng tin nhắn vang lên:
- Chúc mừng chị, em mong từ nay về sau chị sẽ được hạnh phúc.
- Cảm ơn chú, tôi cũng chúc chú sớm có người yêu nha.
Không nhận được câu trả lời, Hạnh đoán chắc Nacer lại đang bận nâng cốc với mọi người nên cũng chẳng bận tâm thêm nữa. Bé con cũng đã ngủ say nên Hạnh nhẹ nhàng đóng cửa và xuống dưới nhà tiếp tục cuộc vui.
Dòng tin nhắn dừng lại ở đúng 2 chữ em nhớ, đủ khiến cho Andrew phải ngồi bật dậy, ánh mắt hiện rõ những tia vằn đỏ như máu.
Thấy thái độ của Andrew, hạnh cũng liếc nhanh vào màn hình điện thoại. Cô không biết nội dung chính xác tin nhắn đó là gì, nhưng chừng ấy chữ hiện trên màn hình cũng đủ khiến cho tim Hạnh đông cứng.
Không phải vì Hạnh nghĩ Nacer định nói gì mờ ám, vì từ trước đến nay Hạnh luôn nghĩ nacer vì thương hại cô, thấy cô tội nghiệp nên an ủi. Chưa một lần Hạnh có suy nghĩ nào sai lệch, dù đôi lúc cũng có đặt ra một vài câu hỏi, nhưng rồi Hạnh vẫn cho rằng giữa cô và Nacer là trong sáng.
Nhưng tình ngay lý gian, chồng cô là người thế nào cô hiểu rõ, chỉ cần có 1 chút thôi, đảm bảo anh ta sẽ xuyên tạc ra đủ thứ trên đời.
Cuộc hôn nhân của Hạnh, mối quan hệ của Hạnh với chồng chỉ vừa mới tốt đẹp lên thôi. Nếu không thể giúp cho Hạnh và chồng có thể vui vẻ, hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Thì xin ông trời cứ để mọi thứ vẹn nguyên như cũ, đừng làm nó trở nên tồi tệ hơn.
Thời gian qua cuộc hôn nhân này với Hạnh đã đủ đau khổ rồi, giờ mà nó chuyển biến xấu đi… Ôi, quả thật cô không dám nghĩ nữa, cứ thế Hạnh nín thở theo từng động tác nhập mật khẩu, rồi mở dòng tin nhắn kia ra của chồng.
Hạnh không dám nhìn vào màn hình, mà chỉ nhìn không chớp mắt vào gương mặt chồng, Hạnh quan sát từng biểu hiện của anh ta, nhưng rồi đôi mắt vằn đỏ kia dần dần dịu xuống, cuối cùng lại bình thản như lúc đầu.
Khuôn miệng kia cũng không hề thốt ra lời nào chửi bới, đay nghiến hay tra hỏi cô cả. Dẫu vậy Hạnh vẫn không dám thở mạnh, hết nhìn chồng, hạnh lại khẽ liếc xuống chiếc điện thoại trên tay chồng.
Tới khi anh ta nèm chiếc điện thoại xuống giường, Hạnh mới run run cầm lấy, màn hình vẫn hiện lên tin nhắn ban nãy của Nacer:
- Chị đang làm gì đấy, em bảo này, em nhớ lúc trưa chị Maire có gửi hộp sữa về cho Julie, mà chẳng nhớ đã mang về hay để trên văn phòng nữa. Có gì mai em kiểm tra rồi đưa chị sau nha.
Hạnh thở hắt ra, khiên Andrew nhíu mày hỏi:
- Sao vậy, sao nhìn em run vậy, hay là sợ cái gì.
- Sợ cái gì, em chỉ sợ anh hiểu nhầm rồi lại cãi nhau thôi, ngoài ra em chả sợ gì, em có làm gì khuất tất đâu.
- Vậy sao ban nãy nhìn em lo lắng vậy, cũng không nói 1 lời nào.
- Nói gì, em quá hiểu tính anh, tốt nhất để anh tự đọc, tự nhìn nhận vấn để. Chứ nói ra anh cũng đâu có tin, anh cũng sẽ chẳng chịu nghe em giải thích đâu. MÀ có khi nói lại còn bị anh chửi thêm, nên tốt nhất là im lặng.
Andrew lặng im quan sát vợ, biểu cảm trên gương mặt cô lúc này, vừa như giận dỗi, vừa như tủi hờn, lại pha chút hoảng loạn. Thật sự, gương mặt ấy ngay lúc này khiến cho Andrew thấy có chút gì đó xót xa.
Thân hình Hạnh so với thời chưa cưới quả thật có chút gầy hơn, còn đem so với những người nuôi con nhỏ liệu có phải quá gầy hay không.
- Thôi mặc đồ vào rồi đi ngủ đi, muộn rồi.
Lúc này Hạnh mới sực nhớ ra và nhìn xuống cơ thể, dù đã lấy chồng 2 năm, nhưng gương mặt cô lúc này cũng chín đỏ vì xấu hổ. Vội vã mặc quần áo rồi nằm xuống giường.
Hạnh cố tình nằm xoay lưng lại với chồng để che dấu đi sự ngường ngùng, Andrew thấy nhưng cũng chỉ khẽ nói:
- Ngủ ngon.
- Dạ, chúc anh ngủ ngon.
Hạnh nằm xoay lưng lại với chồng, nhưng trong thâm tâm cô vẫn mong sẽ có một vòng tay rắn chắc khẽ ôm chặt cô từ phía sau. Hạnh cứ nằm thế chờ đợi, chờ cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của chồng thì buồn bã thở dài. Là do bản thân cô tự huyễn hoặc, mong chờ làm gì để rồi lại ôm thất vọng cơ chứ.
Ngày hôm nay được như thế là anh ấy cũng đã quá thay đổi rồi, đáng ra Hạnh phải thấy vuii, thấy hài lòng. Đáng ra cô không nên đòi hỏi quá nhiều từ chồng mình mới phải.
Trằn trọc một lúc Hạnh sực nhớ đến tin nhắn ban nãy của Nacer, nên khẽ luồn tay xuống dưới gối lấy chiếc điện thoại và soạn tin nhắn trả lời:
- Tôi biết rồi, sữa của Julie cũng vẫn còn chú ạ.
- Em cứ nghĩ chị ngủ rồi, tại mãi không thấy chị trả lời.
Nhắc đến Hạnh vẫn còn cảm thấy run, cô định im lặng nhưng rồi lại kể:
- Ban nãy anh Andrew đọc được tin nhắn của chú.
- Thật hả, vậy anh ấy có nói gì chị không?
- Không, chỉ đọc tin nhắn nhưng không nói gì cả, mà cũng có gì đâu mà nói, chúng ta cây ngay sợ gì chết đứng chú nhỉ. Tôi với chú hoàn toàn trong sáng mà.
Phía bên kia có người nhếch mép cười, người đó không định nghĩa nổi cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì. Vui hay buồn cũng chẳng rõ, chỉ thấy càng ngày bản thân càng trở nên khó hiểu.
Rõ ràng biết đó là chị dâu, rõ ràng cậu vẫn luôn dặn bản thân là như thế nhưng lại chẳng thể nào ngừng nói chuyện mỗi ngày. Đôi khi chỉ là dăm ba tin nhắ hỏi han thường nhật, nhưng cũng khiến cậu vui mỗi khi đọc lại chúng.
Rồi khi nghe chị dâu nhắc nên sớm có người yêu cậu lại khó chịu, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy tồn thương, giống như vừa trải qua chuyện gì ghê gớm lắm.
Là yêu ư, chắc chắn không thể nào, tình cảm của bản thân Nacer hiểu rõ, nhưng nếu bảo không phải thì cậu cũng không biết định nghĩa nó là gì.
Chỉ biết những ngày đầu tiên Hạnh mới sang đây làm dâu, Nacer nhìn cái khuôn mặt ngơ ngác vì không hiểu mọi người đang nói gì mà bật cười. Rồi cả cái cách chị vụng về lúng túng vì ở quê chưa quen dùng mấy đồ dùng hiện đại trong nhà bếp nên sợ.
Rồi cả lần bắt gặp chị đứng nghe mẹ chồng chửi mà còn mỉm cười, cậu đã nghĩ:" con người này kỳ lạ thật, chưa thấy ai bị chửi mà vẫn có thể cười tươi". Cái thắc mắc ấy sau này thân thiết hơn rồi cậu mới nghe Hạnh giải thích:
- Thì khi ấy tôi đâu có biết tiếng, biết là mọi người đang chửi mình đấy, nhưng có hiểu đâu. Chỉ nghe cái tiếng nó luyến láy, rồi khuôn mặt bừng bừng của mẹ mà buồn cười thôi. Hơn nữa tôi cũng biết là do bản thân mình trước, nên cũng chẳng nỡ giận mọi người.
Nacer gật gù đáp:
- Hoá ra là thế, vậy mà lúc ấy em lại tưởng chị có vấn đề gì đó.
- Vấn đề ý chú là tôi bị thần kinh ấy hả?
- Là chị nói, không phải em đâu nhé.
Nói rồi Nacer nhanh chân đi trước, Hạnh ở đó tức tối mà nhìn theo. Khi ấy mọi thứ chỉ dừng lại như thế, còn trước đó naceer cũng chẳng mấy khi nói chuyện với chị dâu. Vì cậu hiểu có nói người ta cũng chẳng hiểu gì, chỉ một vài lần bất đắc dĩ phải làm phiên dịch cho mọi người với chị, vì bản thân cậu biết một chút tiếng anh.
Nhưng cậu phải công nhận 1 điều chị dâu khá thông minh, chị học tiếng rất nhanh, cậu nói qua vài lần là chị nhớ và có thể thực hành ngay được. Cũng nhờ cái lần dậy học ấy và vô tình Nacer thấy được anh trai quá vô tâm với chị dâu.
Nhìn cô gái Việt Nam bé nhỏ trước mặt nôn lên, nôn xuống vì nghén, mà anh trai lại cứ đứng đó thờ ơ như không thấy. Trong lòng cậu bất giác thấy 1 chút gì đó thương hại, vì thấy tội nghiệp chị dâu nên hàng ngày nacer luôn cố nói chuyện với chị. Cậu hiểu ở một đất nước hoàn toàn xa lạ, chị cần lắm một người bạn tri kỷ để sẻ chia đến thế nào.
Vậy mà, kể từ sau cái lần anh chị đi sắm đồ sơ sinh cho cháu, lần ấy chị bị anh bỏ mặc trên thị trấn. Đó cũng chính là lần mà cậu bất chợt phát hiện ra, hình như ngoài thương cảm, cậu còn có chút gì đó chẳng thể gọi tên với chị dâu.
Cho đến Hiện tại, nacer vẫn cứ chơi với trong cái mối quan hệ rối rắm này, không định nghĩa nổi. Nhiều lần cậu ý thức được nếu bản thân cứ tiếp tục như thế là sai, nhưng con tim cậu lại chẳng thể nào dừng lại nổi.
Nacer chưa từng yêu ai, nên cũng chẳng thể nào biết thế nào là yêu, có lần cậu lên mạng tìm kiếm, có những khái niệm mơ hồ, cũng có khái niệm rõ ràng để định nghĩa thế nào là yêu.
Có điều nếu đem so sánh với cảm xúc của cậu hiện tại, nó vừa có gì đó hao hao, nhưng lại có gì đó không phải. Để hôm nay, lại một lần nữa cậu thức trắng đêm suy nghĩ.
- ---*-----*----
Chỉ hơn 1 tuần nữa là đến ngày kỷ niệm trong 2 năm ngày cưới của Hạnh, lần này Hạnh không âm thầm chuẩn bị mà cô khéo léo nhắc chồng:
- Nhanh thật anh nhỉ, mới đấy thôi mà mình đã cưới nhau sắp được 2 năm rồi, em vẫn còn nhớ giây phút lần đầu tiên mình gặp nhau, hôm ấy là sinh nhật em, anh đã ôm bó hoa quỳ xuống mà hát mừng. Khi ấy em đã nghĩ" chao ôi, sao lại có người lãng mạn đến thế được". Thế mà giờ đã là một bà mẹ bỉm sữa mất rồi.
Nghe vợ nhắc Andrew mới sực nhớ ra, anh ta hỏi lại:
- Hình như qua sinh nhật em rồi hả?
- Qua rồi.
- Vậy à, anh bận quá nên cũng không để ý ngày tháng nữa
- Không sao đâu em quen rồi mà.
Quen rồi, cô ấy nói sao mà buồn đến vậy, khuôn mặt Hạnh cúi gằm xuống, đôi mắt kia Andrew không nhìn rõ, nhưng anh ta vẫn biết được nó đang ầng ậc nước. Quả thật từ ngày lấy nhau xong, Andrew cho rằng cô đã là của mình, mà cá đã cắn câu thì cần gì phải cho ăn thêm mồi.
Mãi cho đến khi ngồi nói chuyện với mẹ, rồi khi về nhà lại nghe bố phân tích thêm, Andrew mới thực sự hiểu ra. Hạnh phúc gia đình không phải tự nhiên mà có, nó cũng không phải là đích đến mà là cả một quá trình. Quá trình ấy dài hay ngắn hoàn toàn phụ thuộc vào hai vợ chồng.
Và nếu không cẩn thận thì con cá kia cũng có thể có ngày tuột khỏi lưỡi câu mà rơi mất. Andrew chưa thể nói là yêu vợ, nhưng nếu mà ly hôn thì cũng không hề muốn chút nào.
Bởi vậy sau lần ấy Andrew cũng thử quan tâm đến vợ, thử ngồi xuống lắng nghe cô ấy nói. Ban đầu cũng chỉ là lắng nghe để cô ấy trút bầu tâm sự. Sau dần thì bắt đầu nói thêm vài câu an ủi.
Cuối cùng Andrew chợt nhận ra, hoá ra niềm vui trong hôn nhân lại đơn giản đến thế. Quan tâm đối phương không chỉ giúp đối phương vui vẻ hơn, mà con giúp chính bản thân mình hạnh phúc.
Mà khi con người ta vui vẻ hạnh phúc thì làm cái gì cũng thấy may mắn, tốt đẹp. Ôm vợ vào lòng Andrew nhẹ nhàng nói:
- Hiện tại kinh tế mình cũng chưa dư giả nhiều để làm mấy cái tiệc tùng tốn kém ấy.
- Em biết mà, em cũng không đòi hỏi gì nhiều đâu anh, chỉ cần bữa cơm nhỏ cả nhà quây quần thôi ạ.
- Đơn giản vậy thôi sao?
Hạnh ngước lên nhìn chồng, cô cảm nhận rõ được từ cách nói chuyện, đến tình cảm chồng cô đều thay đổi theo hướng tích cực. Trong mắt anh đã bắt đầu có cô, ngữ khí khi nói cũng mang một chút gì đó ôn nhu, yêu chiều. Thơm vội lên má chồng cô đáp:
- Vâng, em chỉ cần anh thương mẹ con em, thế là đủ, những thứ kia có thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Lần đầu tiên được vợ chủ động bày tỏ tình cảm bằng nụ hôn, lại được cô nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai Andrew vui lắm, anh ta cười lớn nói:
- Chỉ cần em luôn thế này, anh nhất định cũng sẽ yêu chiều hai mẹ con. Anh quyết định sẽ mua thật nhiều món ngon về nấu để mừng kỷ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta. Đặc biệt ngày hôm ấy sẽ mua thật nhiều bánh sừng trâu cho em, được chứ.
- Sao anh biết em thích ăn bánh sừng trâu?
- Mỗi lần nhà có món đó em đều cười tít mắt, lại luôn miệng khen ngon, đến trẻ con nó cũng biết là em thích nói gì đến anh.
Hoá ra bấy lâu nay Hạnh đã đoán đúng, không phải chồng cô vô tâm, chỉ là khi ấy cái tâm của anh không đặt ở nơi cô mà thôi. Từng hành động, sở thích của cô anh đều nắm rõ, nhưng lại vờ như mình không biết. Đơn giản khi ấy trong mắt anh chưa tồn tại người vợ là cô.
Anh bây giờ mới có chút giống với mọi người trong gia đình, ai ai cũng tình cảm, không lý nào anh lại là người khô khan được. Từ nay chỉ cần Hạnh khéo léo một chút, ngọt ngào một chút, cô dám chắc chồng cô cũng sẽ đáp lại ân cần hơn một chút.
Cả nhà ai cũng nhìn thấy Hạnh trở nên vui tươi hơn, nụ cười trên môi thường trực hơn. Tất thảy mọi người đều vui mừng vì thấy hai vợ chồng hạnh bắt đầu yêu thương nhau. CHỉ có suy nhất một người, lúc nào cũng tươi cười chúc mừng, nhưng ban đêm lại mất ngủ.
Thế rồi ngày 3-10 cũng tới, tối hôm ấy dù không phải cuối tuần nhưng Marie cũng về, còn có cả vợ chồng anh piter cũng tới. Nguyên buổi chiều hôm đó bà Funny và con dâu đã phải rất vất vả nấu nướng, Andrew cũng quyết dịnh đóng cửa một hôm để ở nhà trông con cho vợ làm cơm.
Từng tiếng cười nói cứ thế vang lên rộn ràng khắp căn nhà nhỏ, tiếng chúc mừng,tiếng ly va vào nhau như một bản nhạc hoà tấu. Ly rượu cứ thế vơi rồi lại đầy không biết bao lần.
Trong lúc ngà ngà say Andrew đã thông báo với cả nhà, năm nay sẽ cho mẹ con Hạnh về quê ăn tết của Việt Nam. Khỏi phải nói Hạnh vui cỡ nào. Nacer cũng chúc mừng Hạnh:
- Chúc mừng chị dâu, vậy là mong ước bấy lâu nay của chị sắp thành hiện thực rồi, về thăm quê nhớ mang vài món đặc sản qua làm quà cho em nhé.
- Chú yên tâm, nếu mà được tôi còn muốn gói cả quê hương mang sang bên này nữa cơ.
Câu trả lời của Hạnh khiến cả nhà bật cười, bữa tiệc vẫn còn tiếp tục, nhưng Julie buồn ngủ, nên hạnh đành xin phép mọi người để lên phòng.
Đặt con bé vào nôi, nhẹ nhàng hát mấy bài hát ru quen thuộc mà ngày bé Hạnh vẫn được nghe mẹ ru em. Vừa hát vừa nhớ đến cảnh một ngày không xa con gái cô cũng sẽ được bà ngoại ầu ơ như thế mà mỉm cười.
Ting.. Ting…
Tiếng tin nhắn vang lên:
- Chúc mừng chị, em mong từ nay về sau chị sẽ được hạnh phúc.
- Cảm ơn chú, tôi cũng chúc chú sớm có người yêu nha.
Không nhận được câu trả lời, Hạnh đoán chắc Nacer lại đang bận nâng cốc với mọi người nên cũng chẳng bận tâm thêm nữa. Bé con cũng đã ngủ say nên Hạnh nhẹ nhàng đóng cửa và xuống dưới nhà tiếp tục cuộc vui.
Tác giả :
Dạ Thảo